Sau khi thay thế thư ký đi theo, còn chuyển quyền ký tên đến cho Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, Trần Hán Thăng lại triệu tập ban quản lý mở một cuộc họp.
Trong cuộc họp công khai lần này, sắc mặt của Trần Hán Thăng vẫn như thường lệ, lắng nghe báo cáo tiến độ công việc của các bộ phận, nhưng khi cuộc họp kết thúc, Trần Hán Thưng vừa thu dọn notebook vừa hờ hững mở miệng.
“Có lẽ mọi người đều đã biết hết rồi đúng không? Hai ngày nữa tôi sẽ phải đi Hàn Quốc công tác.”
Trần Hán Thăng mỉm cười nói với Khổng Tĩnh: “Đến lúc đó làm phiền chị Tĩnh chịu trách nhiệm mọi việc một chút.”
“Biết rồi.”
Khổng ngự tỷ nở một nụ cười xinh đẹp, bản thân cô không quan tâm lắm, có phải trước kia Trần Hán Thăng chưa từng đi công tác đâu? Sẽ không có chuyện gì quá lớn đâu.
Các ban quản lý khác cũng không để ý, chỉ có trong lòng Nhiếp Tiểu Vũ hiểu rõ, bộ trưởng Trần đang lặng lẽ xác định “quyền quản lý tạm thời”.
Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, mọi người có thể có một người tâm phúc.
Sau khi hội nghị kết thúc, Trần Hán Thăng lại đơn độc gọi kỹ sư trưởng bộ phận mạng Hoàng Lập Khiêm đến, bảo trong khoảng thời gian tới anh ta hãy thu thập thêm các tài khoản trên mấy nền tảng truyền thông lớn, gia tăng quy mô của đội dư luận viên.
Trong cuộc tranh chấp giữa Qủa Xác và Samsung, “đội dư luận viên” đã phát huy tác dụng quan trọng, Hoàng Lập Khiêm cho rằng ông chủ muốn làm chuyện lớn, kết quả Trần Hán Thăng chỉ xua tay, nói rằng thế giới internet thiên biến vạn hoá, việc “chạy đua vũ trang” thoả đáng của Qủa Xác có lợi cho việc bảo vệ sự ổn định và phồn vinh của bản thân.
Lão Hoàng với vẻ mặt ngơ ngác bị lừa gạt rời đi, vào buổi tối sau khi tan sở, Trần Hán Thăng lại tìm đến Trương Vệ Vũ đang ở trong quán bar mới mở.
Cuộc sống hiện giờ của Trương Vệ Vũ đang rất sảng khoái, dưới sự quan tâm của “Pizza Hut Giang Lăng” Trần Hán Thăng, các thủ tục của quán bar đều không gặp phải bất cứ trở ngại nào, có thể dựa lưng vào cây đại thụ lớn Qủa Xác này, hơn nữa tính cách của bản thân Trương Vệ Vũ cũng tương đối hào sảng, trong ngoài kết giao không ít bạn bè.
“Chủ tịch Trần.”
Trương Vệ Vũ chú ý đến Trần Hán Thăng, bảo bartender đi đến chỗ khác phục vụ, gã đích thân đến đây tiếp đón.
“Có vẻ anh rất nhàn rỗi nhỉ?”
Trần Hán Thăng tuỳ tiện kéo một chiếc ghế dựa, thản nhiên ngồi xuống.
“Bây giờ vẫn chưa đến giờ bận.”
Trương Vệ Vũ cười theo nói: “Sau tám giờ tối, lượng người sẽ càng ngày càng nhiều, nhưng nói thật, công việc này thực sự cũng không mệt lắm.”
“Vậy sao?”
Trần Hán Thăng ngước mắt lên đánh giá một chút: “Tiểu Kim không ở đây à?”
“Kim tổng rất ít khi làm việc đúng giờ, thực ra cũng không cần thiết.”
Trương Vệ Vũ giải thích nói: “Cậu ấy chỉ cần đưa ra một ý kiến phù hợp khi chúng tôi đang do dự là được rồi.”
“Chân ái của tên chó kia chính là lười biếng, lúc trước khi còn ở trong ký túc xá cũng không thích quét dọn vệ sinh.”
Trần Hán Thăng đưa cho Trương Vệ Vũ một điếu thuốc, Trương Vệ Vũ châm lửa giúp Trần Hán Thăng, sau đó hai người không nhanh không chậm hút.
Chờ đến khi hút xong một điếu thuốc, lúc này Trần Hán Thăng mới giao nhiệm vụ cho người bạn đồng hương Cảng Thành này.
Một người bạn giang hồ hào sảng như Trương Vệ Vũ này, Trần Hán Thăng cũng không giải thích tỉ mỉ, chỉ dặn dò trong khoảng thời gian tới anh ta hãy chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ sẽ phải tạo thêm mấy vụ nổ điện thoại di động Samsung nữa, những chuyện còn lại nghe theo điện thoại của chỉ huy.
Trương Vệ Vũ hơi sửng sốt, gã tưởng rằng mâu thuẫn giữa Qủa Xác và Samsung đã lắng xuống rồi, không ngờ chủ tịch Trần lại nổi lên “sát tâm”.
Màn đêm dần dần buông xuống, những ngọn đèn nhiều màu trong quán bar xoay chuyển, mang theo từng tia sáng rực rỡ lung linh, Trần Hán Thăng nhìn đồng hồ chuẩn bị rời đi, Trương Vệ Vũ cũng đứng dậy tiễn người.
“Ngoài ra, anh nhàn rỗi thế này cũng không phải là cách hay.”
Lúc đi đến cửa, Trần Hán Thăng đột nhiên vỗ vào bả vai Trương Vệ Vũ: “Chờ đến khi tôi đi công tác trở về, tôi sẽ tìm cho anh chút việc làm, ví dụ như cho anh vay tiền để mở thêm một quán bar ầm ĩ nữa, như vậy anh sẽ không còn nhàn rỗi.”
“Chuyện này…”
Trương Vệ Vũ ngẩn ra một chút, sau khi phản ứng lại mới kích động nói: “Cảm ơn chủ tịch Trần, cảm ơn chủ tịch Trần.”
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng mỉm cười, ngậm thuốc lá rời khỏi phố quán bar.
…
Đến lúc này, Trần Hán Thăng gần như đã sắp xếp tất cả các biện pháp đối phó xong xuôi rồi, chỉ còn lại một chuyện chính là gặp Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở.
Nhưng việc khám thai định kỳ trong khoảng thời gian mang thai này thực sự không thể nói trước được, Trần Hán Thăng cũng không thể thúc giục, cứ thế sau ba ngày chờ đợi, Lương thái hậu và Biên Thi Thi đều truyền tin tức đến, ngày mai Tiểu Ngư Nhi sẽ đi đến bệnh viện Nhân dân số 1 của tỉnh để kiểm tra.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hán Thăng không lái xe Land Rover hay Porsche phô trương nữa mà tuỳ tiện tìm một chiếc Santana bình thường trong nhà máy, chờ ở trước cổng bệnh viện từ sớm.
Khoảng chín rưỡi, một chiếc xe thương vị bảy chỗ rộng rãi từ từ dừng lại nơi bậc thang cuối cùng, ngay sau đó là mấy khuôn mặt quen thuộc từ trên xe bước xuống.
Người ra đầu tiên chính là Biên Thi Thi, sau đó là Lương Mỹ Quyên và Lữ Ngọc Thanh, người xuống cuối cùng chính là Tiêu Dung Ngư.
Bởi vì khoảng cách khá xa, lại có thân xe chống đỡ, Trần Hán Thăng chỉ có thể nhìn thấy từ phía bên phần cổ của Tiểu Ngư Nhi, cô đội một chiếc mũ ngư dân màu hồng cam nhạt, vành nón thấp che khuất đôi mắt, mái tóc dài thẳng không buộc đuôi ngựa cao nữa mà để buông xoã trên vai.
“Tình yêu của Tiểu Ngư Nhi dành cho đứa nhỏ là trên hết, cô ấy sợ cột tóc cao khiến khí huyết lưu thông ổn định, nên kể từ khi mang thai vẫn luôn xoã ra.”
Những lời mà Biên Thi Thi đã từng nói lúc trước lại hiện lên trong đầu Trần Hán Thăng một lần nữa, Trần Hán Thăng hơi hé cửa sổ xuống, châm một điếu thuốc để giải toả sự hậm hực tích tụ trong lồng ngực.
Khoảng thời gian xuất hiện của Tiểu Ngư Nhi thực sự rất ngắn, sau đó lập tức đi vào bệnh viện dưới sự vây quanh của mọi người, Lương thái hậu còn quay đầu lại liếc nhìn một cái, có lẽ đang muốn tìm vị trí của Trần Hán Thăng.
Khoảng thời gian mang thai của Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở cách nhau không xa lắm, cho nên việc kiểm tra sức khoẻ của hai người cùng gần như cùng một lúc, thỉnh thoảng có trước có sau, ví dụ như hôm nay Tiểu Ngư Nhi kiểm tra xong, chưa đầy hai ngày nữa sẽ đến lượt Thẩm Ấu Sở.
Thực ra quá trình cũng gần như nhau, chỉ là bệnh viện thay đổi, người bên cạnh cũng thay đổi thành Hồ Lâm Ngữ và Thẩm Như Ý, chỉ có “mẹ chồng” Lương Mỹ Quyên là không thay đổi.
Thẩm Ấu Sở cũng đội một chiếc mũ, sau khi xuống xe đi được vài bước, cô hình như cảm nhận được điều gì đó, hơi nghi hoặc nhìn về phía sau, chỉ là không phát hiện ra điều gì cả.
Lương thái hậu có chút lo lắng, ở bên cạnh không ngừng khuyên bảo, Tiểu ngốc nghếch này lại ngoan ngoãn xoay người lại.
“Phù!”
Trần Hán Thăng thờ phào một hơi, cảm giác gần trong gang tấc nhưng lại không dám nhìn nhận này thực sự rối rắm như cào xé tim gan.
Cũng may trong thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời này, Trần Hán Thăng cũng không ở lại Kiến Nghiệp lâu, dẫn theo “thư ký mới” Đàm Anh và người phụ trách bộ phận kinh doanh Thôi Chí Phong và một số cấp dưới khác, bước lên máy bay đi Hàn Quốc.
Khoảng cách từ Kiến Nghiệp đến Seoul thực sự rất gần, chỉ hơn hai giờ sau, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Incheon.
Trần Hán Thăng xuyên qua cửa sổ máy bay nhìn xuống, nói với Đàm Anh ở bên cạnh bằng giọng điệu trào phúng: “Hai năm trước thủ đô của Khương Tử còn gọi là Hán Thành, bây giờ đã đổi thành Seoul, đúng là trăm phương ngàn kế muốn “tiêu diệt Trung Quốc hoá” mà, con mẹ nó!”
“A… Hả?”
Đàm Anh nhỏ giọng lẩm bẩm một chút, hơi không biết nên trả lời như thế nào, cô vẫn chưa thể tìm được phương thức hoà hợp sống chung với ông chủ, hoặc nói là không thể thích ứng được với tính cách độc ương ngạnh kiêu ngạo này của Trần Hán Thăng.
Sau khi xuống máy bay, Trần Hán Thăng đeo chiếc kính râm đen như mực lên trên mặt, vừa thưởng thức khuôn mặt nhân tạo của mấy cô em gái Hàn Quốc vừa đi dọc theo hành lang đến đại sảnh.
Thôi Chí Phong ở bên cạnh thường xuyên nói chuyện với Đàm Anh, nhắc nhở cô lấy những tài liệu cần chuẩn bị ra, các nhân viên trẻ tuổi khác kéo vali hành lý, trên mặt kèm theo sự phấn khích khi được đi công tác.
Lúc gần đến lối ra, Trần Hán Thăng đã nhìn thấy một biểu ngữ tiếng Trung có nội dung “Nhiệt liệt chào mừng chủ tịch Trần Hán Thăng và các nhân viên đi cùng của điện tử Qủa Xác” từ xa, mấy danh nhân mặc vest đi giày da đứng dưới biểu ngữ, có lẽ đây chính là đoàn người Samsung cố ý phái đến để đón máy bay.
Đối với lòng thành của Samsung, Trần Hán Thăng chỉ liếc mắt đảo qua, ngược lại dừng lại rất lâu trên một lá cờ nhỏ giữa đám đông đón khách ở sân bay.
Trên lá cờ cũng viết một hàng chữ tiếng Trung.
Ánh trăng rất sáng, sáng cũng vô dụng, vô dụng cũng sáng;
Em thích anh, thích cũng vô dụng, vô dụng cũng thích.