“Không được.”
Nghe thấy hai chữ “sinh con”, cả người Trần Hán Thăng giống như bị điện giật, trực tiếp đẩy La Tuyền sang một bên.
La Tuyền có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào, chỉ có chuyện này là không thể, bây giờ “Hán Sở tranh hùng” đã đủ đau đầu lắm rồi, nếu lại thêm “Thế chân vạc Tam Quốc” nữa, Trần Hán Thăng cảm thấy mình sẽ nhảy xuống từ Trung tâm thương mại quốc tế.
“Trần sư huynh, anh sao vậy?”
La Tuyền rất bất ngờ trước phản ứng kịch liệt của Trần Hán Thăng.
“Em còn không biết xấu hổ mà hỏi anh có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt của Trần Hán Thăng trở nên rối rắm, phun nước miếng nói: “Có lẽ em nên tự hỏi lại bản thân mình đi, em là một sinh viên đại học đàng hoàng, tại sao lại có những suy nghĩ bậy bạ như vậy chứ?”
“Sinh viên cũng có thể sinh con mà.”
La Tuyền nói có sách mách có chứng phản bác: “Tạm thời nghỉ học một năm, trong trường cũng có quy định như vậy.”
“Đó là chuyện của các em.”
Trần Hán Thăng từ chối vô cùng dứt khoát, kiên quyết nói: “Dù sao một người có tư tưởng tương đối truyền thống như anh nhất định sẽ không chấp nhận.”
“Em không cần biết.”
La Tuyền không hề hay biết rằng, người đàn ông “ra vẻ đạo mạo” trước mắt này thực chất sắp làm cha của hai đứa trẻ, tính tình bướng bỉnh của cô cũng nổi lên, quay đầu lại nói: “Em cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể vượt qua được Thẩm sư tỷ và Tiêu sư tỷ, nếu anh không đồng ý, sau này em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.”
“Ồ.”
Trần Hán Thăng chớp mắt: “Em nói có giữ lời không?”
“Hả?”
La Tuyền ngẩn người, đột nhiên nhào vào trên người Trần Hán Thăng: “Trần sư huynh, anh quá nhẫn tâm rồi, sau này không cho phép anh nói những lời chọc giận em như thế này nữa, tóm lại anh muốn sinh cũng phải sinh, không sinh cũng phải sinh, bây giờ anh không muốn sinh với em, nhưng cũng không thể để các chị ấy sinh.”
“Được rồi được rồi.”
Hoàng Tiểu Hà làm nước mơ chua đá để giúp Trần Hán Thăng giải rượu, từ trong phòng bếp đi ra lại thấy hai người kia dính chặt vào nhau, tức giận nói: “Thời tiết nóng nực thế này, các con lại giống như hai miếng thịt dính vào nhau, không cảm thấy nóng nực sao?”
“Không nóng, con rất vui.”
La Tuyền phản bác lại mẹ, đưa tay lên chải chuốt tóc mái rối mù, phồng miệng ngồi thẳng người trên ghế sô pha.
Trần Hán Thăng và Hoàng Tiểu Hà đều không quan tâm đến cô ấy, một người xem phim Hàn, một người uống nước mơ chua, bản thân La Tuyền cũng cảm thấy mất tự nhiên với trò náo loạn của mình, sau đó nhìn mẹ bên trái, nhìn người yêu bên phải, không hiểu tại sao lại bỗng trở nên vui vẻ.
…
Ngày hôm sau, Trần Hán Thăng tiếp tục đến điện tử Samsung tiến hành đàm phán, mặc dù vẫn không có kết quả, nhưng hai bên đã bắt đầu nhượng bộ lẫn nhau, điều đó chứng tỏ rằng đã có một số tiến triển tích cực.
Buổi tối khi trở về, Trần Hán Thăng mở hòm thư ra, thấy Nhiếp Tiểu Vũ gửi tới hai tập tài liệu tài chính, toàn bộ đều yêu cầu Trần Hán Thăng ký tên xác nhận, cô thư ký nhỏ muốn xin chỉ thị xem có cần hắn về rồi mới xử lý không?
Trần Hán Thăng nhìn liếc qua một lần, bản thân tài liệu không có vấn đề gì lớn, thực ra Khổng ngự tỷ hoặc Lý Tiểu Giai có thể ký được, nhưng nói không chừng nếu sau này xảy ra vấn đề gì, bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm toàn bộ, nên chỉ có thể là Trần Hán Thăng hoặc đại diện được hắn uỷ nhiệm ký tên.
“Lách tách lách tách…”
Trần Hán Thăng trả lời email này.
Trần anh tuấn: Đừng chờ tôi về, cô vẫn nên lần lượt đi tìm Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đi, việc ký tên chỉ là cái cớ, quan sát thái độ của hai người bọn họ vẫn là điều quan trọng nhất.
Nhiếp Tiểu Vũ: ?
Cô thư ký nhỏ đã dùng biểu cảm “?” để biểu đạt một cách sinh động nội tâm của mình, bởi vì vòng qua vòng lại, cuối cùng vẫn là mình đội nồi và lấp hố.
Ngày thứ ba, cuộc đàm phán giữa Qủa Xác và Samsung trở nên hài hoà hơn rất nhiều, bởi vì ý định ban đầu của hai doanh nghiệp chính là giải quyết vấn đề, cho nên hai bên nhanh chóng đạt được sự thống nhất về các vấn đề ngoài nguyên tắc, điều này có quan hệ rất lớn đến bài phát biểu của Trần Hán Thăng.
Bài phát biểu này là do Thôi Chí Phong chủ bút, trải qua sự chau chuốt của Đàm Anh, cuối cùng được Trần Hán Thăng thể hiện một cách sống động.
Ý chính là bây giờ rất khó có thể đạt được việc độc quyền toàn diện trong ngành sản xuất, cho dù mối quan hệ tốt như thế nào đi chăng nữa cũng khó có thể tránh được việc cạnh tranh, Qủa Xác và Xiaomi thân thiết như vậy nhưng cũng không thể nào “nước sông không phạm nước giếng”, vẫn luôn có chỗ không thể không cọ xát một chút.
Cho nên nhất định phải nhận thức rõ sự cạnh tranh giữa Qủa Xác và Samsung ở Trung Quốc, Ấn Độ, thậm chí là các quốc gia khác, Samsung cũng không nên bám lấy Qủa Xác không buông, cho dù không có Qủa Xác đi chăng nữa, trong thời đại toàn cầu hoá này, cũng sẽ có các doanh nghiệp “Vỏ trái cây” “hột” “Vụn quả” xuất hiện.
Cho nên có lẽ Samsung nên duy trì những lợi thế vốn có của mình, đồng thời cố gắng khiêu chiến với Nokia và Motorola, hơn nữa với tư cách là một tập đoàn quốc tế hoá, tầm nhìn không chỉ tập trung vào thị trường Trung Quốc, mà các đối thủ châu Âu và Mỹ cũng đang càng ngày càng mạnh.
Điều quan trọng nhất là, dưới hệ thống chính trị của Trung Quốc, cho dù Samsung và Qủa Xác đánh nhau một trăm lần, Qủa Xác chưa chắc đã thắng, nhưng chắc chắn cũng không thể thua dù chỉ một lần, cùng lắm chỉ hoà mà thôi.
Những lãnh đạo hiện tại của bộ Công nghệ và Thông tin cũng không muốn nhìn thấy Qủa Xác và Samsung đánh nhau, miếng bánh kem khổng lồ này, cùng nhau thúc đẩy sự phát triển của ngành sản xuất mới là chuyện có ý nghĩa nhất.
Năng lực biểu đạt của Trần Hán Thăng vốn đã xuất sắc, trình độ của bài phát biểu cũng rất cao, dưới cách diễn đạt và dào dạt cảm xúc, quan điểm giữa hai bên dần dần nhất trí lại với nhau, khuôn khổ của cuộc đàm phán cũng dần được vạch rõ.
Cùng lúc đó, buổi tối Nhiếp Tiểu Vũ cũng gọi điện thoại đến, Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đều đã ký tên.
“Phản ứng của hai người bọn họ như thế nào?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Ấu Sở tương đối dễ nói chuyện.”
Nhiếp Tiểu Vũ nói: “Tôi nói trước khi đi Hàn Quốc công tác, bộ trưởng Trần đã cố ý để lại một tờ uỷ nhiệm và chuyển quyền ký tên vào các tài liệu quan trọng cho cô, sau khi đọc tài liệu xong, Thẩm Ấu Sở hỏi nếu chờ cậu trở về mới ký tên liệu có tạo thành ảnh hưởng quan trọng gì không?”
“Cô trả lời như thế nào?”
Trần Hán Thăng mỉm cười, cô thư ký nhỏ thông minh có lẽ sẽ tô thêm vài nét.
Quả nhiên, Nhiếp Tiểu Vũ hít hít mũi, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ có thể làm trái với lương tâm tỏ vẻ, nếu Ấu Sở cô không ký tên, nhà máy sẽ không thể chi trả tiền lương được, sau khi nghe xong, Ấu Sở vội vàng ký tên, tôi cảm thấy lừa gạt một người như Ấu Sở, thực sự rất áy náy.”
“Không tồi.”
Trần Hán Thăng cũng không quan tâm đến sự áy náy của cô thư ký nhỏ, còn hài lòng khen ngợi một câu, tiếp tục hỏi: “Vậy Tiểu Ngư Nhi thì sao?’
“Tiểu Ngư Nhi vô cùng nhiệt tình với tôi, nhưng sau khi tôi giải thích mục đích đến đây của mình, cô ấy tương đối lạnh nhạt với chuyện này, đọc xong tài liệu thì mặt không cảm xúc đặt ở trên bàn.”
Nhiếp Tiểu Vũ thở dài một hơi: “Lúc đầu tôi nghĩ rằng sẽ phải thất bại, nhưng khi cơm nước xong xuôi trở về, lúc này mới phát hiện không biết Tiểu Ngư Nhi đã ký tên vào lúc nào, một người kiêu ngạo khẩu thị tâm phi giống như cô ấy thực sự khiến người khác đau lòng.”
“Thôi đi, cô vừa áy náy vừa đau lòng.”
Trần Hán Thăng xì một tiếng: “Sao không đáng thương cho tôi chút nào vậy?”
“Bộ trưởng Trần, anh có gì đáng thương chứ?”
Nhiếp Tiểu Vũ không chút do dự vạch trần: “Đừng tưởng rằng tôi không biết La Tuyền đang ở Hàn Quốc, tôi đoán có lẽ hai người đã gặp nhau rồi.”
“Nói bậy bạ gì vậy?”
Khuôn mặt già nua của Trần Hán Thăng đỏ lên: “Tôi đến đây để nói chuyện làm ăn, không phải để yêu đương, cúp máy đi, trình độ của trạm phát sóng của Khương Tử bên này quá kém, điện thoại di động của ông đây không có tín hiệu.”
….
Biết Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đều bằng lòng ký tên, Trần Hán Thăng cảm thấy lần thử nghiệm này vẫn rất thành công, có lẽ trong lòng các cô ấy cũng từng do dự, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bằng lòng giúp mình.
Đến ngày thứ tư, cuộc đàm phán càng trở nên thuận lợi, về cơ bản là thảo luận nội dung cụ thể của bản hợp đồng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ ngày mai chính là ngày đàm phán cuối cùng.
Trần Hán Thăng và Đàm Anh càng thoải mái thì La Tuyền càng không nỡ, sau khi kết thúc công việc làm ăn, có nghĩa là Trần sư huynh thực sự phải về nước.
Cô thử năm nỉ muốn cùng nhau trở về Kiến Nghiệp, đương nhiên bị Hoàng Tiểu Hà vô tình từ chối, hơn nữa càng về cuối, tâm lý đề phòng của Hoàng Tiêủ Hà càng nặng, tuyệt đối không thể để Trần Hán Thăng chạm vào “củ cải trắng” ngay dưới mí mắt của mình.
Cho nên Hoàng Tiểu Hà thậm chí còn cấm bọn họ đi dạo phố tản bộ, ép hai người trẻ tuổi cùng ngồi xem bộ phim Hàn quốc “Tôi là Kim Sam Soon” với mình.
“Tinh”
Khoảng hơn 9h, Trần Hán Thăng đột nhiên nhận được một tin nhắn, trưởng phòng bộ phận quan hệ công chúng đương nhiệm của điện tử Samsung- Nhan Ninh gửi đến đây.
“Tinh…”
Nhan Ninh: Chủ tịch Trần, trong buổi lễ ký hợp đồng vào ngày mai, sẽ có một người cố vấn đề về hưu của điện tử Samsung sẽ tham dự.
Trần Hán Thăng: Có chuyện gì vậy, một người cố vấn tham dự cũng là chuyện bình thường mà.
Nhan Ninh: Không bình thường, ông ta tương đối phản Trung.