“Phản Trung chính là căm thù người Trung Quốc mà.”
Trần Hán Thăng đọc tin nhắn, trong miệng lẩm bẩm một câu.
“Anh đang nói chuyện với ai vậy?”
La Tuyền ở bên cạnh nghe thấy, vội vàng ghé sát đến gần xem một chút, sau khi phát hiện là Nhan Ninh thì vô cùng kinh ngạc: “Trần sư huynh, sao anh lại quen biết Nhan Ninh vậy, chị ấy là học tỷ đại học của em, lúc trước em còn muốn giới thiệu hai người quen biết nhau đấy.”
“Vậy sao?”
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười.
Trần Hán Thăng cười là vì có hai nguyên nhân, lúc nãy La Tuyền nghi ngờ mình đang nói chuyện với cô gái nào nên mới chạy đến nhìn xem.
Thực ra với trình độ của Trần Hán Thăng, nếu thực sự có tình huống này, làm sao La Tuyền có thể phát hiện được.
Thứ hai, năm ngoái hắn và Nhan Ninh đã quen biết nhau, La Tuyền còn “cứu” cả nhà Nhan Ninh một lần đấy.
Nhưng những chuyện như thế này không cần phải giải thích tỉ mỉ, Trần Hán Thăng tìm một lý do quan hệ công việc nào đó để qua loa có lệ giải thích, sau đó gọi điện thoại cho Nhan Ninh để tìm hiểu tình hình thực thế một chút.
“Chuyện là… Tại sao người nọ lại phản Trung?”
Trần Hán Thăng tuỳ tiện nói: “Chẳng lẽ là người Trung Quốc của chúng ta đã giết tổ tiên ông ta?”
“Ừm…”
Nhan Ninh dừng lại một chút: “Cha của ông ta đã từng tham gia chiến tranh Nam Bắc triều tiên, nghe nói lúc đầu còn rất vẻ vang, nhưng sau đó nước mình tham gia chiến tranh… Cha ông ta đã hy sinh.”
“Ồ.”
Trần Hán Thăng gật đầu, đúng là đã giết tổ tiên của ông ta.
“Cho nên.”
Trần Hán Thăng cũng hiểu rõ: “Ông ta có thái độ không thân thiện với các doanh nghiệp Trung Quốc.”
“Hình như vẫn luôn không thân thiện.”
Nhan Ninh nói: “Tôi chỉ hiểu rõ một chút, lúc trước ông ta đã từng đưa ra đề nghị trước hội đồng bán sản phẩm đầu tiên cho Trung Quốc. Lúc trước khi ông ta làm cố vấn, mỗi khi có các doanh nghiệp trong nước đến đây tham quan đàm phán chuyện làm ăn, ông ta cũng phải châm chọc mỉa mai hoặc bố trí chướng ngại một phen.”
Trần Hán Thăng gật đầu, chuyện này tương đối phiền phức rồi đây.
“Nhưng cũng không liên quan lắm.”
Nhan Ninh cũng đưa ra quan điểm của mình: “Lần này Qủa Xác và Samsung hợp tác dựa trên tinh thần có lợi cho cả hai bên, ông ta sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với kết quả, đến lúc đó ngài chỉ cần nhẫn nhịn một chút là được…”
“Con mẹ nó tại sao tôi lại phải nhẫn nhịn?”
Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng: “Ông ta không trêu chọc tôi, tôi cũng sẽ không gây sự với ông ta, nhưng nếu ông ta chọc vào tôi, tôi sẽ không sợ hãi đâu, con mẹ nó chơi chết Khương Tử chó má!”
‘”Tút tút tút…”
Nhan Ninh còn chưa kịp nói chuyện thì trong ống nghe đang vang lên một loạt tiếng tút tút, lúc này cô ta mới sực nhớ ra Trần Hán Thăng không giống với các doanh nhân bình thường.
Trước đây trong nước có rất nhiều doanh nhân vì lợi ích kinh tế nên phải chịu nhục một chút ở bên ngoài cũng không sao cả, thực ra đây cũng là chuyện bình thường, kiếm tiền nào đâu dễ dàng như vậy.
Nhưng trong quá trình Trần Hán Thăng làm giàu, hắn dám nhắm vào Samsung để lăng xê, bây giờ Qủa Xác đã tạo được quy mô như thế này, Trần Hán Thăng sao có thể tiếp tục nén giận chứ?
“Hy vọng ngày mai sẽ không xảy ra xung đột.”
Nhan Ninh âm thầm cầu nguyện, bởi vì nếu xảy ra xung đột thì kế hoạch về nước của mình sẽ phải trì hoãn một lần nữa.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Trần Hán Thăng và Thôi Chí Phong đi đến phòng họp của Samsung đúng giờ, người tổng phụ trách của đối phương vẫn là phó giám đốc điều hành Kim Jae Hwan.
Phó giám đốc Kim là giám đốc điều hành du học từ nước ngoài trở về, có lẽ trong lòng anh ta cũng không coi trọng các doanh nghiệp Trung Quốc lắm, nhưng đó không phải là vấn đề lớn, bởi vì Trần Hán Thăng thường xuyên có ý xấu với “đoá hoa phú quý của nhân dân, chỉ cần không gặp vấn đề về mặt mũi trong lúc giao tiếp là được.
Cho nên trong hơn một tuần ở đây, Trần Hán Thăng và Kim Jae Hwan ở chung cũng ổn, đặc biệt là khi hai bên dần dần đạt được sự thỏa thuận, thậm chí có thể nói trở thành “bạn tốt”.
Điều khác biệt duy nhất chính là hôm nay còn có một người đàn ông xa lạ ngồi bên cạnh Kim Jae Hwan, mặc tây trang thẳng tắp, mái tóc hoa râm nhưng được chải chuốt gọn gàng, hai tay chống gậy, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào đám người Trần Hán Thăng.
Từ vị trí chỗ ngồi, có thể suy đoán được đây có lẽ là nhà cố vấn kia.
“Đồ chó già.”
Trần Hán Thăng mắng một câu, sau đó thoải mái ngồi xuống.
Ông chủ lớn đột nhiên mắng chửi người, không chỉ có Thôi Chí Phong và Đàm Anh cảm thấy khó hiểu trong lòng mà phiên dịch cũng bày ra vẻ mặt hoảng sợ.
Khi Trần Hán Thăng và Kim Jae Hwan bàn chuyện làm ăn, bởi vì ngôn ngữ không thông thạo nên bình thường sẽ có phiên dịch Trung Hàn tham gia, phiên dịch viên nghe hiểu được Trần Hán Thăng đang mắng chửi người.
Nhưng người phiên dịch trẻ tuổi cũng không chọc thủng, có lẽ anh ta cảm thấy nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt thêm một chuyện, hơn nữa Trầm Hán Thăng cũng không chỉ tên nói họ, cho nên dứt khoát vờ như không nghe thấy.
Sau khi hai bên ngồi xuống, quả nhiên Kim Jae Hwan giới thiệu thân phận của ông già kia trước.
Người nọ tên là Trịnh Bảo Húc, lúc trước đã từng là cố vấn kinh doanh của điện tử Samsung, nhưng bây giờ đã trở thành chuyên gia mời trở lại, trong một xã hội coi trọng những người lớn tuổi như Hàn Quốc, mặc dù Trịnh Bảo Húc đã về hưu, tuy nhiên địa vị vẫn khá cao.
Lúc mới bắt đầu đương nhiên là phó giám đốc Kim nói chuyện, trước tiên, anh ta đánh giá cao ý nghĩa tích cực của chuyến đi này của Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng cũng khách khí đáp lại một phen, sau đó hai bên lại tiếp tục tiến hành thảo luận nghiên cứu về nội dung của bản hiệp ước, cố gắng ký được hợp đồng trong buổi sáng ngày hôm nay.
Hai tiếng sau, bản nghiệp nghị về cơ bản đã nhận được sự nhất trí của cả hai bên, cũng quy định quyền lợi và nghĩa vụ của từng bên:
1, Samsung (Trung Quốc) và điện tử Qủa Xác chính thức trở thành đối tác hợp tác, hai bên sẽ thúc đẩy sự phát triển ngành sản xuất thông tin của Trung Quốc dựa trên cơ thể trung thành và hỗ trợ lẫn nhau.
2, Sau khi hoàn thành hợp đồng với màn hình Sony, Qủa Xác sẽ phải quay sang mua sắm màn hinh do Samsung cung cấp.
3, Samsung sẽ mở ra một hạn chế kỹ thuật, đồng thời không can thiệp vào việc Qủa Xác mở rộng thị trường Ấn Độ;
…
Những thứ này đều là kết quả sau những cuộc thảo luận nghiêm túc, về cơ bản đều không có bất cứ vấn đề gì lớn, nhưng khi hai bên đang định hoàn tất việc ký kết thì Trịnh Bảo Húc- Người vẫn luôn híp mắt ngủ say, thậm chí còn không thèm nhìn vào điện tử Qủa Xác, nghiêng đầu dùng tiếng Hàn Quốc giao tiếp với Kim Jae Hwan.
Trịnh Bảo Húc không hề hạ giọng, giọng điệu của tràn ngập năng lượng, nhưng sau khi nghe một lúc thì Kim Jae Hwan lại nhíu mày.
“Bọn họ đang nói gì vậy?”
Trần Hán Thăng hỏi phiên dịch.
“Đang nói, đang nói…”
Người phiên dịch lắp bắp, không biết nên trả lời như thế nào.
“Người cố vấn này nói người Trung Quốc đều là một lũ khốn nạn.”
Lúc này, Đàm Anh- Người trước khi đi công tác đã từng tham gia một lớp đào tạo tiếng Hàn cấp tốc, sau khi đến Hàn Quốc vẫn luôn học hỏi với La Tuyền, cuối cùng cũng có ích.
Đàm Anh cũng không nghe hiểu hoàn toàn, nhưng về cơ bản vẫn có thể phán đoán chính xác cho dù chỉ suy đoán, cô tức giận báo cáo lại với Trần Hán Thăng: “Trịnh Bảo Húc nói Samsung bị bắt nạt ở Trung Quốc, không nên buông tha cho bọn họ dễ dàng như vậy, cho dù không thể trừng phạt, nhưng khi hợp tác cũng nhất định phải chiếm sự chủ động, không cần phải giao tiếp bình đẳng, bởi vì người Trung Quốc đều là một lũ khốn nạn.”
“Ông ta còn nói rằng Qủa Xác vẫn nợ Samsung một số tiền chưa trả.”
Đàm Anh nhìn thoáng qua ông chủ lớn: “Trịnh Bảo Húc đề nghị Kim Jae Hwan đòi tiền chúng ta trước.”
“Con mẹ nó.”
Trần Hán Thăng “chậc” một tiếng, số tiền này có lẽ là chi phí các kỹ sư của Samsung đến đây hỗ trợ vào đầu năm.
Lúc đó Trần Hán Thăng cho rằng Samsung đã phá vỡ Tu La Tràng, nên đã không cho công ty chi nhánh của Samsung ở Kiến Nghiệp thêm một chút khói lửa, đơn giản là vì người trực ban trong tết Âm Lịch đều là người Trung Quốc, có rất ít lãnh đạo Hàn Quốc nên Trần Hán Thăng không muốn gây khó dễ cho đồng bào của mình.
“Cô phiên dịch qua đi.”
Trần Hán Thăng nói với Đàm Anh: “Nói rằng chúng ta vẫn luôn thành thật và đáng tin, nếu trên hợp đồng nói cuối tháng một trả tiền thì chúng ta sẽ thanh toán vào cuối tháng, nếu đến cuối tháng mà vẫn chưa thanh toán thì sẽ không bao giờ thanh toán nữa, lúc này mới gọi là tuân thủ hợp đồng.”
Đàm Anh hơi ngạc nhiên, những lời này mang theo sự khiêu khích nghiêm trọng.
“Phiên dịch đi chứ?”
Trần Hán Thăng trừng mắt nói.
Đàm Anh không hề do dự, sau khi “bô bô” một loạt tiếng Hàn, Kim Jae Hwan và Trịnh Bảo Húc đều nhìn về phía Trần Hán Thăng, có lẽ đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy một logic cảm động như vậy.
Kim Jae Hwan còn chưa kịp phản ứng gì thì Trịnh Bảo Húc đã nện cây gậy xuống đất “thình thịch thình thịch”, tức giận thốt ra một câu tiếng Hàn.
“Ông ta nói rằng đây là Đại Hàn dân quốc chứ không phải một vùng nông thôn như Trung Quốc, hy vọng chúng ta để ý đến quy tắc một chút.”
Đàm Anh ngồi bên cạnh nói.
“Cô dịch lại đi.”
Trần Hán Thăng nhếch miệng mỉm cười: “Cứ nói cho dù ở Hàn Quốc cũng không có gì ghê gớm cả, ông nội trồng trọt ở nông thôn của tôi đã từng đến đây, nhưng là lái xe tăng đến đây nghiền nát vào năm 1951.”
Những lời này thực sự đã chọc trúng nỗi đau của Trịnh Bảo Húc, ông ta không nhịn được giơ gậy lên muốn đánh Trần Hán Thăng, cũng may được đám người Kim Jae Hwan ngăn cản lại, nhưng vẫn không nhịn được lớn tiếng chửi bởi: “Mẹ nó mẹ nó…”
“Ông ta nói thằng nhóc không biết trời cao đất dày này, mấy người đừng hòng về nước.”
Đàm Anh hơi do dự, giống như không thể tin được: “Ông ta muốn giam giữ mình ở Hàn Quốc sao?”