Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 936 - Chương 936: Đoạn Phim Trị Giá 2 Tỷ

Chương 936: Đoạn phim trị giá 2 tỷ Chương 936: Đoạn phim trị giá 2 tỷ

"Cái gì? Giam giữ ở Hàn Quốc?"

Người phản ứng đầu tiên chính là Thôi Chí Phong, anh ta còn tưởng bản thân đã nghe lầm.

Cạnh tranh thì cạnh tranh, đàm phán thì đàm phán, cho dù cãi nhau cũng là một phần của đàm phán, một câu không hợp đã muốn giam giữ người ta lại, thế kỷ 21 rồi còn có hành vi thô lỗ không biết xấu hổ này nữa sao?

"Trịnh Bảo Húc thực sự là không biết lựa lời mà nói, ông ta không biết Samsung ở Trung Quốc được đầu tư bao nhiêu tiền sao?"

Thôi Chí Phong nói với Trần Hán Thăng: "Nếu như chơi một chiêu này, chưa nói đến chuyện mặt mũi của Samsung sẽ mất hết, mà sẽ còn liên lụy đến tất cả các công ty Hàn Quốc ở Trung Quốc."

Thực ra phản ứng của Trần Hán Thăng còn nhanh hơn cả Thôi Chí Phong, hắn thậm chí đã chuẩn bị sẵn các biện pháp để đối phó với tình huống như thế này rồi, có điều nhìn Trịnh Bảo Húc đang gào thét, trong đầu Trần Hán Thăng lóe lên một ánh sáng thần kỳ, nhanh chóng nói với Thôi Chí Phong và Đàm Anh: "Các cậu lấy điện thoại di động ra quay lại đoạn này đi."

"Đúng đúng đúng, quay lại rồi ném cho các lãnh đạo của Samsung xem một chút, chúng ta được mời đến làm khách mà lại bị sỉ nhục như vậy đây."

Thôi Chí Phong còn tưởng rằng sau này khi thương lượng với Samsung, sẽ lấy ra để kể lại oan ức.

“Bố cục” của lão Thôi này đương nhiên là rất nhỏ, anh chưa từng trải qua cái gì gọi là "công khai xử phạt" và "tính tử vong xã hội", nếu như việc Trịnh Bảo Húc nhục mạ người Trung Quốc bị đăng tải lên mạng, bảo thủ một chút mà nói, giá trị thị trường của Samsung sẽ lại bốc hơi thêm 10 tỷ nữa.

Đám người Thôi Chí Phong đều lấy điện thoại di động ra quay video, những hội nghị thương mại kiểu như này đều không có bảo vệ, toàn bộ là những vị quản lý cùng thư ký luôn ngồi văn phòng, có mấy người ý thức được quay video như vậy là không được, chạy tới khuyên can cũng không có hiệu quả.

Lão đầu Trịnh Bảo Húc này cũng rất "có lực", ông ta bị câu nói "năm 1951 năm bị xe tăng cán qua" kia của Trần Hán Thăng kích thích trực tiếp mất đi lý trí, tiếng nói chửi ầm lên cũng khá là kịch liệt, ví dụ như:

"Trung Quốc nên cầu xin chúng tôi tới đầu tư, thái độ nhất định phải hèn mọn cung kính."

"Quả Xác đều là lũ khốn kiếp, Trần Hán Thăng lại càng là một tên khốn nạn hơn cả ác ma."

"Chỉ bằng những sai lầm các cậu đã phạm phải với Samsung, chắc chắn cả đời sẽ phải ngồi xổm ở trong ngục giam, các cậu đừng có mong được rời khỏi Hàn Quốc!"

...

Tuy Thôi Chí Phong và Đàm Anh không thể nghe hiểu hoàn toàn, có điều đều biết chắc chắn Trịnh Bảo Húc đang mắng người, cũng đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xông vào bên trong màn hình điện thoại di động.

Chính là chủ tịch của điện tử Quả Xác, phó hội trưởng Hiệp hội Doanh nhân tỉnh Tô Đông , đại biểu sinh viên đại học xuất sắc toàn quốc Trần Hán Thăng!

Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, hăng hái, lớn tiếng quát: "Đủ rồi!"

Câu này là phát ra từ trong lồng ngực, trực tiếp áp chế giọng nói già nua cồng kềnh của Trịnh Bảo Húc, thậm chí trong phòng họp còn xuất hiện tiếng vọng lại "ầm ầm", đồng thời cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Lúc này Trần Hán Thăng, không có ngang ngược ngông cuồng và kiêu căng khó thuần như thường ngày nữa, gương mặt cương nghị chính trực, còn có một vẻ mặt quang minh lẫm liệt và không sợ cường quyền.

"Các ông có thể sỉ nhục Trần Hán Thăng tôi, nhưng không được phép sỉ nhục tổ quốc của tôi, đây là giới hạn cuối cùng của tôi, cũng là giới hạn cuối cùng của Quả Xác, cho nên xin thứ lỗi cho tôi không thể tiếp tục hợp tác với Samsung nữa rồi, khoản mua bán 2 tỷ này, đến đây coi như không có gì nữa!"

Trần Hán Thăng nói xong, trước mắt bao nhiêu nhân viên của Điện tử Samsung, cầm túi xách lên rồi ngang nhiên ra khỏi phòng họp.

Thôi Chí Phong và Đàm Anh cũng ngay lập tức đuổi theo, lúc xuống lầu, đúng lúc đi sượt qua người những nhân viên bảo vệ nhận được mệnh lệnh chạy tới.

...

Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, vì vậy cho nên đầu của phó giám đốc điều hành Kim Jae Hwan cũng rất hỗn loạn, vốn dĩ cũng sắp đạt được sự hợp tác rồi, mà Trịnh Bảo Húc còn nói chuyện rất khó nghe? Trần Hán Thăng cũng không chịu thua, hai bên trực tiếp cãi nhau mà trở mặt.

Trong lòng Kim Jae Hwan tràn ngập oán giận đối với Trịnh Bảo Húc, bây giờ cũng đã là năm 2006 rồi, nền kinh tế Trung Quốc đã sớm hồi phục và thăng trưởng từ lâu rồi đó? Vậy mà vẫn còn dùng quan niệm từ thập niên 80 và thập niên 90 để nhìn Trung Quốc, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị thiệt thòi lớn.

Có điều thâm niên của Trịnh Bảo Húc cũng rất dày dặn, Kim Jae Hwan cũng không có cách nào công khai chỉ trích được? Chỉ có thể để cấp dưới thu dọn lại phòng họp một lần nữa? Còn bản thân sẽ liên hệ lại lần hai với Trần Hán Thăng, hi vọng hai bên có thể ngồi xuống, ký kết hợp đồng một lần nữa.

Nhưng mà, Trần Hán Thăng căn bản không thèm nghe điện thoại.

"Đây là ý gì?"

Trong lòng Kim Jae Hwan nổi lên một dự cảm không lành.

Cũng đúng lúc này, có người chạy tới báo cáo: "Đám người Chủ tịch Trần của Quả Xác cũng không có về khách sạn, mà gọi xe tới thẳng sân bay."

"Tới sân bay làm cái gì?"

Kim Jae Hwan vô cùng buồn bực, chẳng lẽ Trần Hán Thăng thật tin tưởng Trịnh Bảo Húc, cho rằng Samsung muốn giam giữ bọn họ lại sao ?

Samsung sẽ không thiển cận như vậy, hoặc nói đơn giản hơn thì, Hàn Quốc đang nằm trong tầm ngắm của tên lửa đạn đạo của Trung Quốc.

Trần Hán Thăng cũng không phải người nhát gan, dễ dàng bị làm cho sợ hãi đến mức như chim sợ cành cong như vậy.

"Không đúng, video!"

Kim Jae Hwan chợt tỉnh ngộ, vừa nãy trong trận hỗn loạn kia, đám người Thôi Chí Phong đều dùng điện thoại di động quay lại video.

Nếu như bị cư dân mạng Trung Quốc nhìn thấy, cố vấn Trịnh Bảo Húc của Samsung nói ra những lời này ...

Cả hồn phách của Kim Jae Hwan đều rùng mình một cái, anh ta lớn tiếng dặn dò cấp dưới: "Lập tức! Lập tức! Nhanh chóng ngăn cản đám người Quả Xác ở sân bay kia lại, đặc biệt là điện thoại di động, nhất định phải kiểm tra điện thoại di động một lần."

"Nên làm như vậy!"

Trịnh Bảo Húc cho rằng Kim Jae Hwan là đang ủng hộ quyết định của mình, gõ cây gậy "cộp cộp cộp" lớn tiếng khen hay: "Chí ít phải giam giữ bọn họ lại nửa năm gì đó, Trần Hán Thăng phải trực tiếp bị giam vào trong ngục mới được!"

"Tôi ... "

Kim Jae Hwan thật sự rất muốn hung hăng vung một cái tát vào Trịnh Bảo Húc, ông ta cũng không biết bản thân mình đã gây ra bao nhiêu mối họa!

Cuộc thương lượng lần này căn bản không có số tiền hợp đồng cụ thể, còn tại sao cuối cùng Trần Hán Thăng lại nói "vụ mua bán 2 tỷ", Kim Jae Hwan cảm thấy nếu mình đoán không sai, thì Trần Hán Thăng đây là đang ám chỉ với Samsung, rằng giá trị của đoạn video kia là 2 tỷ.

Mà đơn vị của 2 tỷ này, tuyệt đối không thể là won được.

"Năng lực phản ứng thật đúng là đáng sợ."

Khoé miệng Kim Jae Hwan giật giật, vội vàng quay trở lại phòng làm việc báo cáo lại với cấp trên.

...

Suy đoán của Kim Jae Hwan không hề sai một chút nào, Trần Hán Thăng chính là đang nghĩ như vậy, cho nên mới gọi xe đi thẳng tới sân bay, lúc ở trên đường, bọn họ đã gửi video cho đồng nghiệp ở bộ phận mạng của Quả Xác qua QQ rồi.

Thế nên khoa học kỹ thuật tiên tiến chính là tốt nhất, điều này cũng là được lợi từ mạng lưới 4G của Hàn Quốc, video mấy phút có thể gửi đi rất nhanh.

Sau khi xác nhận nhân viên của bộ phận mạng đã nhận được, trong lòng Trần Hán Thăng lúc này mới an tâm.

2 tỷ nhân dân tệ này cơ bản đã rơi vào trong túi tiền rồi, giai đoạn sau này còn phải xem xem sau khi cò kè mặc cả, Samsung sẽ dùng cách gì để gọi tới đây.

Trong lòng Trần Hán Thăng đã rõ ràng, có điều Thôi Chí Phong và Đàm Anh đều mơ mơ màng màng, cho dù không nói chuyện, vậy thì cũng phải về khách sạn thu dọn hành lý một chút chứ.

Trần Hán Thăng tạm thời không rảnh để giải thích, trước tiên hắn gọi cho Hoàng Lập Khiêm, căn dặn bộ phận mạng phải giữ gìn thật kỹ những video này, tạm thời không cần tung ra ngoài.

Tiếp theo lại gọi cho La Tuyền một cuộc điện thoại, biểu thị bản thân phải về nước trước một chuyến, không cần lo lắng mình.

Hai cuộc điện thoại còn chưa gọi xong, thì đã đến sân bay quốc tế Incheon rồi.

"Seoul thật sự đúng là quá nhỏ, thời gian ông đây đi ị là đã có thể vòng quanh hai vòng rưỡi rồi."

Trần Hán Thăng chỉ có thể cúp điện thoại, nhưng khi bọn họ vừa bước vào sân bay, trước mặt liền có một đám người trẻ tuổi mặc âu phục trên người đi đến.

Người thủ lĩnh cúi đầu chào Trần Hán Thăng một cái, dùng một tiếng Trung mới lạ lễ phép nói: "Tôi là nhân viên bộ phận quan hệ công chúng của Điện tử Samsung, thật ngại quá Chủ tịch Trần, vừa rồi đã khiến ngài sợ hãi rồi, giám đốc Kim hi vọng ngài có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, quay lại công ty tiếp tục ký hợp đồng."

"Các anh con mẹ nó đang quay phim truyền hình đấy à, cút đi!"

Trần Hán Thăng không thèm nhìn đám người ngu ngốc, trực tiếp đi về phía cửa kiểm tra an ninh.

Đám người Samsung này cũng dời bước, tiếp tục chặn trước mặt.

Giọng điệu của người dẫn đầu vẫn rất khách khí như cũ: "Chủ tịch Trần, chúng tôi cũng là phụng mệnh làm việc, hay là ngài lấy điện thoại di động ra đây, để chúng tôi kiểm tra một chút."

"Đcm đấy!"

Lại thêm một câu nói thơm tho khác.

Người dẫn đầu không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi điện thoại xin chỉ thị của cấp trên, sau đó quay lại vung tay với đám người trẻ tuổi kia: "Lấy điện thoại di động tới đây, chú ý đừng làm tổn thương đến bọn họ."

Hai đám người cứ giằng co như vậy, đã sớm thu hút một nhóm người lớn tới vây xem, hơn nữa trong quá trình "lấy điện thoại di động ra", tuy phía Samsung bên này đã cố gắng thu lại, có điều vẫn không cẩn thận đẩy Đàm Anh ngã xuống đất.

"Đm mày!"

Trần Hán Thăng tức giận chửi ầm lên, nhưng chính hắn cũng không thể động đậy được.

Đám người Samsung này biết đại khái thân phận của Trần Hán Thăng khá là cao quý, cho nên đã lựa chọn một "chiến thuật vây quanh", một người ôm lấy cánh tay trái của Trần Hán Thăng, một người ôm lấy cánh tay phải của Trần Hán Thăng, còn hai người khác thì dứt khoát ngồi xuống khoá hai chân của Trần Hán Thăng lại, có thể nói là toàn thân đều bám đầy một đám người đàn ông vạm vỡ.

Hơn nữa đám người cao to này cũng rất hiểu quy củ, mặc cho Trần Hán Thăng có đấm mấy đấm vào người, nhưng vẫn cúi đầu không đánh trả.

Thôi Chí Phong và mấy nhân viên khác không có mạnh mẽ như Trần Hán Thăng, căn bản đều bị 2 vs 1 chế ngự rồi, ngoan ngoãn nhìn điện thoại di động bị cướp đi.

"Ấy! đây không phải là Trần Hán Thăng sao?"

Tuy năm 2006 số người trong nước tới Hàn Quốc du lịch không nhiều như 10 năm sau, thế nhưng cũng không hề ít, ngày hôm nay Trần Hán Thăng không đội mũ cũng không đeo kính râm, nên rất nhanh chóng đã bị người Trung Quốc nhận ra.

"Những người này là ai đây?"

"Tại sao bọn họ muốn bắt giữ Trần Hán Thăng chứ?"

"Tôi đi gọi cảnh sát sân bay, cậu chụp lại những hình ảnh này đi, đến lúc đó gửi về cho mấy bạn học trong group chat QQ, nói hôm nay nhìn thấy tin tức lớn ... "

Thực ra cũng không cần cố ý báo cảnh sát, động tĩnh của nơi này đã sớm bị cảnh sát sân bay chú ý tới rồi, bọn họ vì không muốn làm ảnh hưởng đến trật tự của sân bay, nên trực tiếp đưa cả hai nhóm người Quả Xác và Samsung, đương nhiên những chuyện này cũng được ghi lại toàn bộ.

Chỉ từ những đoạn video do người qua đường quay lại mà đưa ra phán đoán, vậy thì chính là chủ tịch Trần Hán Thăng của điện tử Quả Xác và cấp dưới, bị cảnh sát ở sân bay Incheon Hàn Quốc đưa đi.

Cho nên nói, ở trong thế giới trên mạng, những gì nhìn thấy bằng mắt cũng chưa chắc đã là sự thật.

...

"May quá!"

Kim Jae Hwan nghe được tin Trần Hán Thăng đã kịp thời bị cản lại, trong lòng cuối cùng cũng thở ra một hơi.

Anh ta không có dự định sẽ giam giữ Trần Hán Thăng, thế nhưng nếu như để cho Trần Hán Thăng cầm theo những đoạn video này về nước, vậy thì so với "thả hổ về rừng" còn kinh khủng hơn, Samsung không còn cách nào khác nữa cả.

Trần Hán Thăng ở lại Hàn Quốc, cho dù hắn đã gửi video cho những người khác, Kim Jae Hwan cảm thấy có thể thương lượng giải quyết được.

Ý tứ của cấp trên cũng là ý này, Kim Jae Hwan là một trong các giám đốc cấp cao của Điện tử Samsung, cấp trên của anh ta chính là chủ tịch của Samsung, còn có cả cha con nhà họ Lee nắm cổ phần khống chế.

"Alo, Chủ tịch Trần."

Kim Jae Hwan liên hệ lại với Trần Hán Thăng lần hai, lần này Trần Hán Thăng cuối cùng cũng nghe máy rồi, hai người bắt đầu nói chuyện với nhau thông qua phiên dịch viên.

"Lá gan của các anh cũng lớn thật đấy."

Trần Hán Thăng cười lạnh một tiếng: "Vô cớ giam giữ công dân của nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa, anh là cảm thấy đại sứ quán Trung Quốc ở Hàn Quốc không có đủ sức mạnh, nên cảm thấy J7 không bay qua được Biển Hoàng Hải sao?"

"Chủ tịch Trần nói quá lời rồi."

Kim Jae Hwan cười gượng hai tiếng: "Samsung tuyệt đối không có ý định giam giữ, hơn nữa tranh chấp giữa hai công ty tư nhân, thực sự cũng không cần thiết phải kinh động đến đại sứ quán, chủ yếu là Chủ tịch Trần rời đi quá đột ngột, chúng tôi chẳng qua chỉ muốn hỏi một câu, có phải có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo không?"

"Hừ hừ."

Trần Hán Thăng nghe thấy Kim Jae Hwan miễn cưỡng tìm một lý do, hắn cũng không có vạch trần, trái lại còn vòng vèo theo: "Ban đầu tôi đến Hàn Quốc là để chuẩn bị đàm phán một đơn hàng làm ăn trị giá 2 tỷ nhân dân tệ, nhưng bởi cố vấn Trịnh Bảo Húc gây khó khăn, nên đơn hàng làm ăn này cứ như vậy mà không còn nữa, cho nên mới dứt khoát quay về nước, nếu không phải vậy các anh muốn bồi thường cho tôi sao?"

"Không có không có, chuyện làm ăn vẫn có thể đàm phán."

Kim Jae Hwan xác nhận ý tứ ngoài lời nói của Trần Hán Thăng —— dùng 2 tỷ đổi lấy những đoạn video này.

Nhưng điều khiến Kim Jae Hwan lo lắng chính là:

Thứ nhất, cái giá 2 tỷ thực sự quá cao, cho dù Samsung cũng không thiếu tiền, nhưng bị lừa mất 2 tỷ nhân dân tệ tương đương với hơn 300 tỷ won một cách trắng trợn như vậy, thực sự là quá thiệt thòi;

Thứ hai, lui mười nghìn bước mà nói, nếu Trần Hán Thăng có được số tiền kia, hắn có thể tuân thủ lời hứa tiêu hủy vĩnh viễn những đoạn video kia hay không;

Thứ ba, dùng phương thức hỗ trợ kỹ thuật để tiến hành bồi thường 2 tỷ, không biết Quả Xác có thể tiếp nhận được không, nhưng phía Samsung bên này nhất định sẽ càng dễ dàng thông qua.

...

Mọi việc như trong suy nghĩ đều cần được quyết định sau khi thương nghị, cho nên Kim Jae Hwan tiếp tục trấn an Trần Hán Thăng: "Chủ tịch Trần, trước tiên làm phiền ngài hãy ở Seoul ở thêm hai ngày, ý kiến của ngài chúng tôi đều sẽ thảo luận."

"Vậy các anh phải nhanh lên một chút mới được, ai biết sau này sẽ xảy ra tình huống thế nào chứ."

Sau khi Trần Hán Thăng cúp điện thoại, nhìn thấy mấy người đồng nghiệp đều đang nhìn mình, hiện giờ bọn họ vẫn còn ở trong phòng hoà giải của sân bay Incheon, có điều điện thoại di động đã được lấy lại rồi, đồng thời cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào.

"Thân thể cô thế nào rồi."

Trần Hán Thăng cũng không biết phải nói cái gì, chỉ có thể quan tâm đến Đàm Anh một chút trước: "Tôi thấy cô bị ngã một cái ở bên ngoài."

"Cảm ơn Chủ tịch Trần đã quan tâm, tôi không sao."

Đàm Anh lắc đầu một cái: "Bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?"

"Còn con mẹ nó có thể đi đâu được chứ."

Trần Hán Thăng mắng chửi một câu: "Vừa nãy chúng ta chưa kịp đi, hiện giờ chắc chắn cũng đi không được. Lão Thôi, anh về khách sạn nghỉ ngơi đi, chuyện ngày hôm nay tất cả mọi người đều phải chú ý giữ bí mật, đợi ông đây nắm được 2 tỷ trong tay, rồi sẽ chào hỏi Bổng Tử thật tốt."

Hiện giờ Thôi Chí Phong có lẽ cũng đã hiểu rõ phần nào, mấy đoạn video kia đã sản sinh ra giá trị, nhưng điều càng đáng giá khâm phục hơn là, quyết định "quay video và rời đi" kịp thời dứt khoát của chủ tịch Trần .

"Về muộn hai, ba ngày cũng không có vấn đề gì cho lắm."

Thôi Chí Phong biết Trần Hán Thăng có chỗ ở ở Hàn Quốc, căn dặn Đàm Anh hai câu phải chăm sóc tốt cho ông chủ, rồi cùng hai cấp dưới khác gọi xe về khách sạn Shilla.

Trần Hán Thăng tiếp tục trở về căn hộ của La Tuyền, lúc nhấn chuông "ding dong, ding dong" ở cửa, La Tuyền đang ngồi trên ghế salông trong phòng khách, dường như không có nghe thấy gì hết.

"Cái con bé này, tai không tốt sao?"

Hoàng Tiểu Hà đi từ trong phòng ra: "Không biết ngày hôm nay giúp việc xin nghỉ hay sao."

La Tuyền vẫn không lên tiếng như cũ, đôi mắt yên lặng xem ti vi.

"Hán Thăng cũng không phải mẹ đuổi đi, con phát cái tính khí gì thế hả."

Hoàng Tiểu Hà vừa mở cửa ra, miệng vừa nói dông dài: "Có thể là Tiêu Dung Ngư đột nhiên có việc gấp tới tìm hắn đấy ... "

"Rầm!"

La Tuyền nghe thấy lời của mẹ ruột, vỗ mạnh chiếc điều khiển từ xa lên bàn, pin cũng bay ra ngoài hai cái.

Nếu như bình thường Hoàng Tiểu Hà đã sớm mắng người, có điều hiện tại lại làm bộ không thấy, thậm chí còn lén lút cong cong khóe miệng.

Lúc Trần Hán Thăng rời khỏi Hàn Quốc, Hoàng Tiểu Hà khỏi phải nói là đã cao hứng như thế nào, bà cảm thấy Trần Hán Thăng mà ở lại nữa, hai người trẻ tuổi này sớm muộn gì cũng xảy ra một vài chuyện.

"Ken két ! "

Tâm tình của Hoàng Tiểu Hà ung dung mở cửa chống trộm ra, sắc mặt trong nháy mắt liền dại ra.

"Hán, Hán Thăng à, tại sao cậu lại quay về rồi?"

Hoàng Tiểu Hà lắp ba lắp bắp nói: "Quần áo tôi có thể gửi cho các cậu, cậu vẫn nên về nước trước đi, tránh cho mẹ cậu nhớ cậu."

...

Bình Luận (0)
Comment