Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 939 - Chương 939: Thời Gian Sẽ Cho Bạn Câu Trả Lời

Chương 939: Thời gian sẽ cho bạn câu trả lời Chương 939: Thời gian sẽ cho bạn câu trả lời

Sau khi La Tuyền thở hổn hển công khai quan hệ với Trần Hán Thăng, phòng khách bỗng nhiên yên lặng trong thoáng chốc. Thôi Chí Phong nhìn về phía Đàm Anh, Đàm Anh lắc đầu tỏ ý bản thân cô cũng không biết gì cả.

Hoàng Tiểu Hà ôm đầu, trong lòng có lẽ cũng vô cùng bất đắc dĩ.

“Khụ…”

Cuối cùng, Trần Hán Thăng phải hắng giọng một tiếng, gượng gạo đổi chủ đề: “Lão Thôi tới à, vất vả quá.”

“À... Có gì vất vả đâu, có gì vất vả đâu.”

Thôi Chí Phong là sếp phòng kinh doanh nên rất linh hoạt, anh ta cũng không lằng nhằng ở chủ đề này lâu, thay giày xong thì lại ngồi cạnh Trần Hán Thăng, chăm chú xem video và bình luận.

“Hừ!”

La Tuyền bất mãn bĩu môi, vừa rồi cô công khai rõ ràng thân phận của mình như thế, vậy mà không hiểu sao lại giống như ném tõm một hòn đá xuống ao nước, ngoài một chút gợn sóng lúc viên đá rơi xuống ao ra thì chẳng mấy chốc đã chìm nghỉm.

“Đừng thẹn thùng cũng đừng nóng vội con ơi.”

Bà mẹ Hoàng Tiểu Hà lại gần, thì thầm kề tai La Tuyền mắng mỏ: “Con đừng làm phiền bọn họ, vào bếp nấu cơm với mẹ.”

“Con không biết nấu!”

La Tuyền ngoảnh mặt đi.

“Trần Hán Thăng cũng muốn ăn.”

Hoàng Tiểu Hà nhẹ nhàng nói.

“Con không biết nấu nhưng con có thể thái rau giúp mẹ!”

La Tuyền lập tức đứng dậy, đi theo ồn ào sau mông Hoàng Tiểu Hà.

...

Sau khi La Tuyền và Hoàng Tiểu Hà đi rồi, Thôi Chí Phong lập tức sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nói ra cách nhìn của bản thân đối với sự việc lần này.

“Chủ tịch Trần, vừa rồi ngồi trên xe taxi tôi đã suy nghĩ.”

Thôi Chí Phong nói: “Sau đó nhận ra vấn đề mấu chốt của sự việc này có thể quy nạp lại thành một vấn đề duy nhất, đó chính là sau khi chúng ta tung video ghi lại đoạn nói chuyện ở phòng họp ra thì phải xử lý quan hệ với Samsung như thế nào.”

“Phải tung đoạn video đó ra thật à?”

Trần Hán Thăng cười, đưa cho Thôi Chí Phong một điếu thuốc: “Tôi vẫn còn chưa cân nhắc xong.”

“Lời đồn trên mạng đã khá là điên rồ rồi, hơn nữa còn có người cho rằng chúng ta buôn lậu thuốc phiện ở Hàn Quốc nên mới bị tóm cổ. Quả Xác không việc gì phải gánh tội thay cho Samsung cả.”

Thôi Chí Phong kiên định nói: “Chủ tịch Trần, việc sống chết của nhà hàng xóm chẳng liên quan gì tới chúng ta.”

“Ồ.”

Trần Hán Thăng gật đầu, không phát biểu ý kiến, phòng khách lập tức không còn tiếng người nói chuyện, chỉ có tiếng “xèo xèo” của tàn thuốc.

Đàm Anh ở bên cạnh yên lặng quan sát, suy cho cùng giám đốc Thôi cũng là lãnh đạo cấp cao, mỗi năm nhận hơn một triệu tệ tiền lương, không phải là dạng kẻ a dua phụ họa chỉ biết nói “ừm, ờ, phải”. Khi gặp phải sự việc bất ngờ, anh ta đưa ra quyết định rất dứt khoát và kiên quyết.

“Ò ò ò…”

Chiếc điện thoại để trên bàn lại rung lên một lần nữa. Trần Hán Thăng cầm lên xem thử, hóa ra là Hoàng Lập Khiêm gọi, hắn để điện thoại xuống, không nghe máy.

“Reng reng reng…”

Hoàng Lập Khiêm gọi cho Trần Hán Thăng không được, Lý Tiểu Giai lập tức gọi ngay cho Thôi Chí Phong, Thôi Chí Phong nhíu mày, anh ta cũng không nghe máy.

Cuộc điện thoại thứ ba là Khổng Tĩnh gọi thẳng tới số điện thoại của Đàm Anh. Đàm Anh không có quyền cao chức trọng như Trần Hán Thăng và Thôi Chí Phong nên sắc mặt cô khá khó xử: “Chủ tịch Trần, giám đốc Thôi…”

“Cô nói chuyện với bọn họ đi.”

Trần Hán Thăng búng tàn thuốc: “Bên phía chúng ta vẫn chưa đưa ra được phương án, dặn bên Kiến Nghiệp đừng hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên hãy chờ tôi nghĩ ra phương hướng giải quyết đã.”

“Dạ.”

Đàm Anh cầm điện thoại di động đi ra ban công nghe máy.

Nguyên nhân Trần Hán Thăng và Thôi Chí Phong không nghe điện thoại là bởi mặc dù bọn họ đang ở “chiến trường tuyến đầu” nhưng trước mắt bọn họ vẫn chưa thống nhất được tư tưởng, bên phía Kiến Nghiệp lại càng không thể giúp được gì, nói chuyện điện thoại chỉ làm tăng thêm phiền não và lãng phí thời gian.

“Chủ tịch Trần.”

Thôi Chí Phong lại tiếp tục nói: “Sau khi trời sáng, bên phía Samsung cũng sẽ biết chuyện này, cho nên chúng ta cần phải ra tay trước, không thể để đối phương dắt mũi chúng ta được.”

“Tôi biết.”

Trần Hán Thăng trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên dụi điếu thuốc vào gạt tàn, có lẽ là dụi quá mạnh tay nên một vài đốm lửa bay lên, bắn trúng cánh tay Trần Hán Thăng.

Tuy nhiên, Trần Hán Thăng cũng chẳng để ý, nghiêm mặt, hung hăng nói: “Lão Thôi nói đúng lắm, chúng ta chẳng việc gì phải chịu tội thay cho Samsung, nhất định phải tung đoạn video kia ra.”

Thôi Chí Phong thở phào một hơi, đây mới đúng là ông chủ lớn tàn nhẫn quyết đoán.

“Tuy nhiên, chúng ta không được tung ra ngay bây giờ.”

Trần Hán Thăng bất ngờ bổ sung.

“Vì sao?”

Lão Thôi sửng sốt: “Hiện tại dư luận trong nước đang dậy sóng, đợi tới khi cánh truyền thông cũng đăng tải video chúng ta bị bắt giam ở sân bay thì lúc đó sẽ còn bị hiểu lầm nhiều hơn.”

“Vậy thì đã sao, có mất miếng thịt nào không?”

Trần Hán Thăng không coi đó là vấn đề, hắn nói: “Đừng thấy hiện tại antifan tung tin đồn nhảm sướng miệng như vậy mà nhầm, sau khi đoạn video này được tung ra, bọn họ sẽ bị tát nôn ra máu ngay. Tuy nhiên, tôi cho rằng, để giáng cho bọn họ một cú vả đau điếng nhất thì cần phải tung video ra khi sự việc đã bị đẩy lên tới đỉnh điểm, có vậy thì hiệu quả thu được mới là mạnh nhất, pha lội ngược dòng này mới gây được tiếng vang lớn nhất, tạo được sức lan tỏa mạnh mẽ nhất.”

“Tôi biết rồi.”

Thôi Chí Phong vốn quản lý cả phòng quan hệ doanh nghiệp, Trần Hán Thăng chỉ cần gợi ý một chút là anh ta lập tức hiểu ngay chủ tịch Trần muốn lợi dụng cơ hội này để tạo một tiếng vang thật lớn.

Ông chủ lớn đúng là lợi hại!

“Bên phía Samsung…”

Thôi Chí Phong nhìn về phía Trần Hán Thăng, đây là một vấn đề mấu chốt khác.

“Lão Thôi, có lẽ phải nhờ nhà nước hỗ trợ thôi.”

Trần Hán Thăng chỉ tay về phía đại sứ quán Trung Quốc tại Hàn Quốc: “Quả Xác khác Samsung, chúng ta không phải chaebol(tài phiệt), chúng ta lớn mạnh sẽ giúp phát triển kinh tế của khu vực. Samsung là chaebol có tầm ảnh hướng tới chính trị, là đối tượng chịu đòn răn đe của tổng thống đương nhiệm, ông ta từng hơn một lần công khai đòi hỏi phải làm suy yếu sức mạnh của chaebol.”

“Ý của anh là chúng ta có chính phủ chống lưng còn Samsung thì không.”

Thôi Chí Phong nói đến đây, giọng hơi run run, chiến tranh thương mại lại kéo cả chính phủ vào cuộc, chỉ cần chính phủ giúp cho một chút xíu thôi cũng đã đủ sức để che cả bầu trời.

“Thế nào, anh sợ à?”

Ánh mắt Trần Hán Thăng rực sáng.

“Hơi hơi.”

Thôi Chí Phong nuốt ực một ngụm nước bọt: “Có điều tôi cũng muốn kệ mẹ nó, làm một phát cùng với chủ tịch Trần!”

“Vậy thì OK rồi.”

Trần Hán Thăng vỗ vai Thôi Chí Phong: “Sống là người hào kiệt, chết làm ma anh hùng(*), Lão Thôi được lắm!”

(*)Trích bài “Hạ nhật tuyệt cú” của Lý Thanh Chiếu, ca ngợi Hạng Vũ thua Lưu Bang, thà chết không về Giang Đông.

“Ơ?”

Thôi Chí Phong vội xua tay: “Chủ tịch Trần đừng dọa tôi, đúng là tôi muốn vang danh nhưng tôi cũng không muốn chết đâu.”

“Ngại quá, tôi đọc nhầm thơ.”

Trần Hán Thăng cười xấu hổ: “Ý tôi là, ngã tự hoành đao hướng thiên tiếu,

khứ lưu can đảm lưỡng Côn Lôn!(*)”

(*)Trích bài “Ngục trung đề bích” của Đàm Tự Đồng thời nhà Thanh, người bị Từ Hy thái hậu sát hại sau khi cuộc cải cách Duy Tân thất bại. Hai câu này nghĩa là: Ta tự vung đao ngửa mặt lên trời nở nụ cười, người có tài chống trời thì dù đi hay ở cũng luôn can đảm.

“Gì cơ?”

Thôi Chí Phong suýt rớt cả tròng mắt ra ngoài: “Bài thơ này vẫn là một bài ngập tràn ý chí quyết tử mà.”

“Vậy à?”

Trần Hán Thăng ngạc nhiên: “Thế còn câu “Thử hỏi xưa nay ai chẳng chết, Giữ lại lòng son rạng sử xanh” thì sao?”

“Chủ tịch Trần.”

Thôi Chí Phong sắp khóc: “Van xin cậu đừng đọc nữa, còn đọc nữa tôi cảm giác mình phải đi viết di chúc mất thôi.”

Trần Hán Thăng móc ruột móc gan ra nghĩ một hồi, vỗ đùi nói: “Thịt nát xương tan không sợ hãi, Lưu lòng thanh bạch lại nhân gian… Ôi trời, Lão Thôi, sao thế, tỉnh táo chút đi, sao cuộc chiến còn chưa bắt đầu mà anh đã run chân rồi.”

...

Bên phía Trần Hán Thăng quyết định được sách lược cốt lõi xong, hắn lập tức gọi điện cho trụ sở chính ở Kiến Nghiệp, nói ngắn gọn súc tích biểu đạt suy nghĩ của mình: Đây là thách thức cũng là cơ hội, chỉ có điều tôi đang rất bận, không có thời gian để giải thích, tóm lại tất cả cứ nghe lệnh tôi là được.

Bọn Khổng Tĩnh cực kỳ thắc mắc, Trần Hán Thăng vốn chính là ông chủ mà, chắc chắn là phải nghe lệnh hắn để hành động rồi.

Tuy nhiên, khi Trần Hán Thăng tung ra mệnh lệnh đầu tiên, rốt cuộc Khổng ngự tỷ cũng hiểu vì sao Trần Hán Thăng lại phải nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại về tính kỷ luật.

“Lão Hoàng.”

Mệnh lệnh đầu tiên của Trần Hán Thăng là dành cho Hoàng Lập Khiêm phòng Mạng: “Trước khi tôi tới Hàn Quốc đã yêu cầu phải tăng quy mô của đội dư luận viên rồi đúng không?”

“Chủ tịch Trần! Tôi đã chuẩn bị xong toàn bộ rồi!”

Hoàng Lập Khiêm nói dõng dạc: “Chỉ chờ anh ra lệnh một câu thôi là chúng tôi sẽ lập tức đại chiến năm trăm hiệp với đám antifan kia.”

“Hiện tại không được chiến đấu.”

Trần Hán Thăng nói: “Trái lại còn phải để một phần đội dư luận viên đóng giả là antifan ra sức tung tin đồn nhảm trên mạng, nhanh chóng mở rộng tầm ảnh hưởng của vụ việc lần này.”

“Gì cơ?”

Hoàng Lập Khiêm còn tưởng mình nghe lầm, đây là thao tác phản công thần kỳ gì vậy, giờ đáng lẽ ra nên thanh minh cho mình mới phải, tại sao lại cố ý bôi nhọ mình chứ?

“Không hiểu được thì cứ từ từ rồi tự khắc sẽ hiểu.”

Trần Hán Thăng không giải thích, ra mệnh lệnh thứ hai dành cho Khổng Tĩnh: “Tạm thời không được tung video làm sáng tỏ chân tướng sự việc kia ra, bao giờ mới được tung nó ra thì phải nghe theo tôi sắp xếp.”

Trong phòng họp của Điện tử Quả Xác tại Kiến Nghiệp, mấy người trong ban giám đốc liếc nhìn nhau, vừa rồi suýt nữa bọn họ đã tung nó ra rồi.

“Điều thứ ba.”

Trần Hán Thăng mặc kệ những thắc mắc của đồng nghiệp, tiếp tục nói: “Kênh phát ngôn chính thức của Quả Xác không được đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, im lặng không nói gì để đối phó với sóng gió sắp tới.”

Lúc này, có một số quản lý cấp cao có tốc độ phản ứng nhanh nhạy như Tào Kiến Đức đã đoán ra được ý đồ thật của Trần Hán Thăng từ những mệnh lệnh này.

Tuy nhiên cũng có người chỉ chuyên tâm nghiên cứu kỹ thuật như Lý Tiểu Giai vẫn không hiểu nổi sự lắt léo này, anh ấy xoa chiếc trán hói nói: “Vậy chúng ta sẽ bị chết đuối trong nước bọt của mọi người mất.”

“Không sao.”

Thái độ của Trần Hán Thăng đối với người cùng đồng hành trưởng thành với cộng đồng Quả Xác như Lý Tiểu Giai ôn hòa hơn rất nhiều: “Anh Giai, hiện tại cư dân mạng vẫn còn non nớt, chúng ta phải dùng hành động thực tế dạy cho họ một bài học, thế nào là thời gian sẽ cho bạn câu trả lời!”

...

Bình Luận (0)
Comment