Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 940 - Chương 940: Mình Mặc Giáp Vàng Nhà Trời, Chân Cưỡi Mây Lành Bảy Màu, Mang Tới Vinh Quang Vô Tận!

Chương 940: Mình mặc giáp vàng nhà trời, chân cưỡi mây lành bảy màu, mang tới vinh quang vô tận! Chương 940: Mình mặc giáp vàng nhà trời, chân cưỡi mây lành bảy màu, mang tới vinh quang vô tận!

“Trần sư huynh, ăn cơm thôi, em làm bữa sáng cho anh đây!”

Trần Hán Thăng mới vừa trao đổi với đồng nghiệp ở Kiến Nghiệp xong thì La Tuyền bưng bữa sáng ra.

Người nấu chính chắc chắn là Hoàng Tiểu Hà, La Tuyền chỉ đứng hỗ trợ một chút nhưng cuối cùng lại chiếm “thành quả lao động” cho mình.

“Vậy ăn cơm trước đã.”

Trần Hán Thăng định đi rửa mặt, quay đầu thấy Thôi Chí Phong và Đàm Anh đều đứng tại chỗ không nhúc nhích, bọn họ vẫn còn khá lúng túng khi ở đây, hoặc là cảm thấy thời điểm hiện tại không hợp để yên tâm ngồi ăn sáng.

“Sao thế?”

Trần Hán Thăng thắc mắc hỏi: “Mọi người định tuyệt thực làm thân tiền hay định không rửa tay đã ngồi xuống ăn cơm thế?”

“Chúng tôi...”

Lão Thôi và Đàm Anh bị trêu chọc, đánh mắt nhìn nhau, ngoan ngoãn đi rửa tay, ngồi vào bàn cơm.

Hoàng Tiểu Hà biết khẩu vị của bọn Trần Hán Thăng không ăn quen bữa sáng kiểu Hàn nên cố ý hấp màn thầu và nấu cháo, ngoài ra còn xào thêm hai đĩa đồ ăn kèm cầu kỳ, cộng với một đĩa trứng rán nát vụn.

Đĩa trứng rán này rõ ràng không cùng đẳng cấp với những món ăn khác, Trần Hán Thăng liếc nhìn La Tuyền, phát hiện ra cô vừa ăn cháo vừa quan sát xem đũa của hắn gắp những món nào ăn.

Rõ ràng đĩa trứng rán đấy chính là kiệt tác của La Tuyền.

Trần Hán Thăng thầm lắc đầu trong lòng, giả vờ như không biết gì hết, đột nhiên cầm đĩa trứng rán lên, thoải mái nói: “Lạ thật, hôm nay tôi cực kỳ muốn ăn món này, mọi người đừng tranh với tôi nhé.”

Nói xong, Trần Hán Thăng và vài miếng, ăn sạch đĩa trứng trán, ngoài hơi mặn ra thì hương vị cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

“Ôi đúng là chậm một bước.”

Thôi Chí Phong nói góp vui: “Tôi cũng đang định gạt hết vào bát của mình.”

“Hương vị đồ ăn đều rất ngon.”

Đàm Anh cũng khen ngợi: “Không ngờ lại được ăn một bữa sáng ngon miệng như vậy ở Hàn Quốc, cảm ơn dì Hoàng và La Tuyền nhé.”

“Hì…”

La Tuyền quan sát thấy hết toàn bộ phản ứng của mọi người, cô vui vẻ huých nhẹ cánh tay Hoàng Tiểu Hà, đắc ý nhướng mày với bà.

“Đồ đần!”

Hoàng Tiểu Hà trợn mắt một cái, cả bàn này, ngoài con gái của bà ra thì toàn là cáo già cả.

Đừng thấy Thôi Chí Phong và Đàm Anh nói vậy mà nhầm, thực ra bọn họ vốn không hề động tới đĩa trứng rán đó, thực ra tất cả mọi người đều đã nhận ra, chỉ có điều bọn họ ăn ý với nhau “lấy lòng” La Tuyền mà thôi.

Còn nguyên nhân thì khỏi phải bàn, chắc chắn hoàn toàn là do Trần Hán Thăng.

“Sớm biết vậy.”

Hoàng Tiểu Hà kín đáo nghĩ: “Năm đó đã không cho La Tuyền học cấp ba ở Nhất Trung Cảng Thành rồi, nếu vậy thì đã chẳng gặp phải Trần Hán Thăng...”

“Dì Hoàng.”

Trần Hán Thăng ăn xong, nói với Hoàng Tiểu Hà còn đang hối hận: “Con có một đề nghị thế này, hai người thu dọn một chút đi, chúng ta đừng ở lại Hàn Quốc nữa.”

“Cái gì?”

Hoàng Tiểu Hà chớp mắt mấy cái, không hiểu ý Trần Hán Thăng.

“Trước đó con đã vơ vét được của Samsung hai tỷ tệ, nhà đó có quy mô rất lớn nhưng vì sự ổn định ở thị trường Trung Quốc nên bọn họ không dám đắc tội thẳng mặt con.”

Trần Hán Thăng nghiến răng, vung vẩy hai tay, nói: “Nhưng chuyện tiếp theo mà Quả Xác sẽ làm chắc chắn sẽ khoét mất của Samsung một miếng thịt, bọn họ không dám làm gì con nhưng dì và La Tuyền ở Hàn Quốc, con lo hai người sẽ gặp phải nguy hiểm, dù sao thì với thế lực của Samsung, chỉ cần bọn họ muốn điều tra thì rất dễ điều tra ra con từng ở đây.”

“Nghiêm trọng vậy sao?”

Hoàng Tiểu Hà có vẻ chần chừ, việc buôn bán mỹ phẩm của bà chỉ vừa mới khởi sắc, giờ mà đi khỏi đây thì tiếc quá.

Trần Hán Thăng nhìn thấu sự do dự của Hoàng Tiểu Hà, hắn tiếp tục khuyên nhủ: “Con nghe La Tuyền nói, dì Hoàng mới thành lập một công ty mới, thực ra đối với sự nghiệp của dì thì phía Hàn Quốc cũng chỉ là một nhà kho mà thôi, nơi thực sự mang về lợi nhuận cho dì là đại lục. Cho nên, dì chỉ cần thuê hai cấp dưới thường trú ở Hàn Quốc là được, dì nên về khai thác thị trường trong nước mới phải.”

“Vậy à?”

Hoàng Tiểu Hà nhíu mày, Trần Hán Thăng nói cũng khá có lý.

“Đúng vậy, đúng vậy.”

La Tuyền nghe thấy nhắc chuyện về nước, lập tức cổ vũ: “Mẹ, về nhé, con chẳng thích Hàn Quốc chút nào, người ở đây vừa tự cao tự đại lại còn tự cho mình hơn người, cũng chẳng có món gì ngon, con thích Kiến Nghiệp hơn...”

“Ngậm miệng!”

Hoàng Tiểu Hà lườm con gái: “Con đừng cho là mẹ không biết con nghĩ gì, con còn một năm đại học nữa chưa học xong, cho dù về nước cũng sẽ không học đại học ở Kiến Nghiệp.”

“Ôi ôi…”

Trần Hán Thăng cười xấu hổ, mục đích về nước thực sự của La Tuyền thực sự quá rõ ràng.

“Hán Thăng.”

Hoàng Tiểu Hà mắng La Tuyền xong lại nói với Trần Hán Thăng: “Samsung sẽ bị ăn đòn đau lắm hả, đến mức khiến bọn họ bất chấp mặt mũi để đối phó với tôi hay sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Trần Hán Thăng đứng dậy, kéo soạt rèm cửa sổ ra.

Lúc này mặt trời vừa mới mọc, những tia nắng vàng từ từ chiếu lên sàn nhà gỗ, Trần Hán Thăng ngắm nhìn bầu trời màu xanh nhạt, thở dài một tiếng, nói: “Bởi vì nếu Samsung không bị đau thì kẻ bị đau sẽ là Quả Xác.”

...

Múi giờ ở Hàn Quốc sớm hơn ở Trung Quốc một tiếng đồng hồ. Bên Trần Hán Thăng là bảy giờ hơn, bên Trung Quốc mới chỉ sáu giờ hơn.

Cho dù đang kỳ nghỉ hè thì vẫn có ba loại người đã dậy:

Một là học sinh lớp chín và học sinh lớp mười hai phải đi học thêm ở trường và cha mẹ của họ.

Hai là dân đi làm ở cách xa công ty, sáng ra phải dậy sớm, chen chúc trên xe buýt để đi làm.

Ba là các ông các bà dậy sớm tập thể dục ở công viên.

Cho nên, khi cha mẹ các học sinh cấp ba đang vừa nấu cơm vừa xem điện thoại giết thời gian thì bỗng nhiên một tin tức nhảy ra:

“Chủ tịch Trần Hán Thăng và quản lý cấp cao Thôi Chí Phong của Điện tử Quả Xác bị bắt giữ tại Hàn Quốc không rõ nguyên nhân!”

Lúc dân đi làm ngồi trên xe buýt, mở QQ ra nói chuyện phiếm thì bỗng nhiên phát hiện ra một video lan truyền khắp các nhóm QQ:

Người sáng lập Điện tử Quả Xác Trần Hán Thăng bị cảnh sát bắt giữ ở sân bay Incheon!

Các ông các bà thì không theo dõi các kênh này nhưng khi đồng hồ ở Trung Quốc điểm tám giờ, các sinh viên đang nghỉ hè được người nhà gọi dậy ăn sáng, lúc này rất nhiều người mới phát hiện ra, chỉ sau một đêm, dường như đã xảy ra chuyện lớn.

“Biết gì chưa, hình như Trần Hán Thăng bị Hàn Quốc bắt rồi thì phải?”

“Trần Hán Thăng nào cơ?”

“Cậu là lợn đấy à, Trần Hán Thăng của Điện tử Quả Xác ấy!”

...

“Ôi trời, bà đã xem tin tức chưa?”

“Đương nhiên là xem rồi, bà nghĩ là tại sao? Nghe nói là buôn lậu thuốc phiện đấy, tôi thấy đúng là nói linh tinh.”

“Cảnh sát tới bắt thì dù sao cũng chẳng phải là chuyện tử tế gì đâu.”

...

“Tiểu Âu, tớ nhớ cậu là fan của Quả Xác đúng không?”

“Tớ biết cậu muốn nói gì, tớ không bao giờ tin những lời đồn ngu xuẩn ấy đâu, chủ tịch Trần có giá trị con người lên tới cả tỷ tệ, sao hắn lại đi ăn trộm được chứ?”

“Cậu đừng căng thẳng mà, tớ cũng thấy khó có khả năng đó, trước tiên cứ chờ thông báo của công ty Quả Xác đã.”

...

Thời đại mạng lưới tin tức tiện lợi, các cuộc nói chuyện với đủ dạng sắc thái nổ ra, nhất là các tin bài đưa tin ngày càng nhiều, dư luận về sự kiện này cũng càng ngày càng lớn dần.

Thế nhưng, lạ một điều là, Điện tử Quả Xác xưa nay luôn phản ứng rất nhanh nhạy, lần này bọn họ lại như bị mù bị điếc hết rồi vậy, không hề quan tâm tới thông tin trên mạng.

Điều lạ lùng hơn nữa là không biết ở đâu ra rất nhiều “antifan” của Điện tử Quả Xác.

Bọn họ điên cuồng định hướng dư luận, chẳng hạn như:

Không ngờ hắn lại bị cảnh sát gô cổ! Mất mặt quá! Mất mặt với cả nước ngoài luôn rồi!

Gieo gió gặt bão, cuối cùng Trần Hán Thăng cũng bị vào tù rồi.

Không phải bạo lực thì là gái gú, tính cách Trần Hán Thăng kiêu ngạo như thế, chắc chắn là đánh người nên bị bắt giam rồi.

...

Những bình luận này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cư dân mạng, bọn họ đua nhau đăng bài hỏi nguyên nhân ở cộng đồng Quả Xác, đồng thời “tranh chấp” với các fan cứng của Quả Xác, đến mức server lớn có thể chịu tải được năm triệu người cùng online một lúc cũng đã sập tận hai lần trong sáng nay, khi còn chưa tới chín giờ sáng.

Nếu chuyện này xảy ra lúc bình thường thì hôm sau Hoàng Lập Khiêm sẽ tuyên bố ngay rằng cộng đồng Quả Xác đã đạt cột mốc năm triệu người sử dụng có hoạt động hằng ngày, đứng đầu châu Á, đứng thứ ba thế giới trong số các nền tảng có tương tác người dùng.

Những cuộc tranh cãi này không chỉ xảy ra ở cộng đồng Quả Xác, mà còn xảy ra ở những nền tảng như Tieba, Tianya, NetEase. Trong thoáng chốc, toàn bộ yêu ma quỷ quái đều đổ bộ lên internet.

“Reng reng reng…”

Lương Mỹ Quyên đang chuẩn bị đi ra ngoài thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của con trai.

Mới đầu Lương Thái hậu còn không định nghe máy, bởi bà biết Trần Hán Thăng đi Hàn Quốc bàn chuyện làm ăn mà điện thoại di động của bà thì không đăng ký các dịch vụ trời đất này nọ gì cả nên nhận cuộc gọi từ nước ngoài sẽ bị mất phí.

Tuy nhiên, thấy con trai có vẻ khăng khăng phải gọi cho bằng được nên Lương Mỹ Quyên đành phải sốt ruột nghe điện thoại: “Con có chuyện gì thì nói nhanh lên, đừng làm phiền mẹ đi chăm cháu gái của mẹ!”

“Ôi chao…”

Trần Hán Thăng giả vờ ghen: “Có cháu gái là mẹ quên con trai mẹ rồi à, ngày xưa lúc ngắm sao, mẹ còn gọi con là con ngoan, giờ thì gọi con…”

“Con có thôi đi không?”

Lương Mỹ Quyên định cúp máy: “Rảnh thế thì nhanh về nước đi, đã sắp tháng tám rồi, Tiểu Ngư Nhi và Ấu Sở sẽ sinh em bé vào khoảng cuối tháng chín hoặc là đầu tháng mười đấy, con còn lang thang ở nước ngoài làm cái gì?”

“Con bận chút việc ạ.”

Trần Hán Thăng cười hề hề nói: “Con gặp chút rắc rối nhỏ ở bên Hàn Quốc nhưng mẹ đừng lo, chuyện sẽ sớm được giải quyết thôi.”

“Mẹ thèm vào lo.”

Lương Mỹ Quyên không lên mạng nên vẫn chưa biết chuyện xảy ra với cậu con trai duy nhất của bà, nhưng nghe giọng điệu hiện tại của Trần Hán Thăng thì có lẽ chỉ ăn một bữa cơm là sẽ giải quyết xong thôi.

“Vậy là đúng đó, mẹ đừng lo lắng linh tinh nhé.”

Trần Hán Thăng vẫn nói năng cợt nhả y như trước: “Mẹ, từ nhỏ đến lớn con toàn gây ra phiền toái cho cha mẹ, nhưng con đảm bảo, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có ngày trước sự chú ý của muôn người, con mặc giáp vàng nhà trời trên mình, chân cưỡi mây lành bảy màu, mang vinh quang vô tận về cho mẹ và cha con!”

Bình Luận (0)
Comment