Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 941 - Chương 941: Lão Trần, Trụ Cột Gia Đình!

Chương 941: Lão Trần, trụ cột gia đình! Chương 941: Lão Trần, trụ cột gia đình!

“Mẹ với cha con cần thế chắc!”

Lương Mỹ Quyên làu bàu một câu: “Con đừng chọc tức cha mẹ là được rồi!”

Trần Hán Thăng chẳng mấy khi mới phát biểu một câu đầy nhiệt huyết, không ngờ mẹ ruột hoàn toàn không cảm động, Trần Hán Thăng cười hì hì cũng không để tâm, còn cố ý ba hoa mấy câu nữa rồi mới cúp máy, sau đó gọi tiếp cho cha Trần Triệu Quân.

Điện thoại của Lão Trần còn chưa có người nghe máy thì Đàm Anh đã vội vàng tới báo cáo: “Chủ tịch Trần, quản lý Kim Jae Hwan của Điện tử Samsung gọi điện tới.”

Hiện tại ở Hàn Quốc đã chín giờ hơn, chắc chắn Kim Jae Hwan đã biết tin đoạn video người qua đường tình cờ ghi lại được kia đã gây nên một cơn phong ba lớn ở Trung Quốc.

Tuy nhiên, anh ta vẫn chậm một bước, Trần Hán Thăng đã quyết định tung đoạn video thứ hai ra rồi, lúc này cuộc điện thoại của Kim Jae Hwan không có nhiều ý nghĩa nữa.

“Cứ để anh ta nóng ruột một lúc đi.”

Trần Hán Thăng đi ra ban công: “Tôi nói chuyện điện thoại với cha.”

“Alo…”

Điện thoại được kết nối, giọng Trần Triệu Quân thong thả bình thản.

Bình thường ở độ tuổi của Lão Trần, người ta thường nói “a lô” hụt hơi thành “a lồ” nhưng Lão Trần thì vẫn nói “a lô” sang sảng như gió táp thẳng vào mặt khiến người ta bất giác thấy yên tâm.

“Cha lên mạng đọc tin tức chưa?”

Trần Hán Thăng hỏi.

“Chưa.”

Lão Trần nói: “Cha mới đi từ căn-tin ra, sao thế?”

“Chưa đọc cũng tốt ạ, tin tức trên mạng đều sai hết.”

Trần Hán Thăng thoáng dừng lời, thuật sơ lược lại tình hình từ hôm qua tới giờ và cả những chuyện tiếp theo mình định làm.

“Con định mượn Samsung làm bàn đạp để kiếm tiếng thơm cho mình đồng thời đánh cược rằng chính phủ Hàn quốc sẽ không ra mặt điều đình giúp Samsung, nhưng con tin rằng nước ta chắc chắn sẽ giúp đỡ Quả Xác...”

Trong lúc Trần Hán Thăng nói chuyện, hắn nghe thấy tiếng bật lửa bật lách cách vang lên trong loa.

Vốn vì cháu gái yêu quý, Lão Trần đã cai hẳn thuốc lá rồi nhưng nghe tin con trai duy nhất của mình bị bắt ở Hàn Quốc, ông lại châm một điếu.

Con đi ngàn dặm, mẹ lo lắng thì cha cũng lo lắng lắm chứ. Trần Hán Thăng học đại học ở Kiến Nghiệp, tối nào Lão Trần xem dự báo thời tiết cũng phải xem thêm dự báo thời tiết ở Kiến Nghiệp.

Nhưng tình cha bao giờ cũng kín đáo, trước khi tính cách Trần Hán Thăng trở nên trầm ổn, Lão Trần vẫn luôn chống đỡ ngôi nhà này như một trụ cột gia đình.

“Cha.”

Trần Hán Thăng cảm nhận được tâm trạng của cha, hắn nói như một lời hứa hẹn: “Con tính kỹ rồi, không có sơ suất gì đâu.”

Lão Trần không nói gì, Trần Hán Thăng ở tha hương nơi đất khách quê người, sao có thể không có chút rủi ro nào được, nhưng ông không nói nỗi lo của bản thân ra, im lặng nửa phút rồi chậm rãi nói: “Cha sẽ ổn định tinh thần cho mẹ con trước, bên phía con phải nhanh chóng có kết quả rõ ràng đấy.”

“Đến tối là xong.”

Trần Hán Thăng khẳng định.

Trần Triệu Quân không chỉ vẽ gì về chuyện này vì ông không nắm rõ toàn bộ tình hình, đề nghị lung tung chỉ làm Trần Hán Thăng rối trí thêm, hơn nữa thực ra con trai ông cũng cực kỳ giỏi giang, nếu như Trần Hán Thăng không giải quyết được thì Lão Trần cảm thấy mình cũng không kham nổi.

Cho nên Lão Trần chỉ khuyên bảo Trần Hán Thăng bằng một thân phận khác: “Con cũng sắp làm cha rồi, hy vọng sau này con sẽ trầm ổn hơn, con cũng đã kiếm được đủ nhiều tiền rồi.”

“Dạ.”

Trần Hán Thăng cúi đầu đồng ý.

“Mặt khác.”

Lão Trần tiếp tục nói: “Con phải nhớ chuyện cha làm vì con không phải để con cảm kích cha mà là để sau này khi con của con lớn khôn, con cũng phải giúp bọn nó giải quyết những vấn đề tương lai của bọn nó, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của một người cha.”

“Con biết rồi, thưa cha.”

Trần Hán Thăng nghiêm giọng đáp.

“Vậy con mau lên đi.”

Lão Trần thở dài một tiếng: “Tóm lại, nếu con mà có mệnh hệ gì thì cuộc đời của mẹ con và cha cũng chấm hết.”

...

Trần Triệu Quân biết tình trạng hiện giờ của Trần Hán Thăng xong, vừa lo lắng lại vừa phải trấn an vợ.

Nhưng giờ này, chắc là Lương Mỹ Quyên đã qua chỗ của một trong hai cô con dâu rồi, cho nên Lão Trần không gọi điện nữa, vợ ông hơi say xe. Ông lo Lương Mỹ Quyên nghe điện thoại trên xe sẽ thấy không thoải mái.

Trần Triệu Quân tính toán không sai chút nào. Sau khi Lương Mỹ Quyên nói chuyện điện thoại với Trần Hán Thăng xong, bà xách canh bổ nấu cho Tiểu Ngư Nhi đi xuống dưới nhà.

Lái xe đã đợi sẵn dưới tầng, anh lái xe họ Dương này là người lái xe chắc tay nhất trong đội ngũ các lái xe của Điện tử Quả Xác. Kể từ lúc được giao cho nhiệm vụ đưa đón mẹ của ông chủ, anh ta biết rằng mình sắp được thăng tiến rồi.

Ở chỗ làm, hoàn thành công việc là nghĩa vụ nhưng giúp lãnh đạo xử lý việc riêng một cách thỏa đáng thì lại là cơ hội để được mang ơn.

Cho nên bất kể mưa gió thế nào, lái xe Dương cũng đều cực kỳ đúng giờ, hơn nữa còn rất kín miệng, ngay cả vợ mình có tình cờ nghe ngóng, anh ta cũng sẽ mắng cho một trận.

Tuy nhiên, hôm nay sau khi Lương Mỹ Quyên lên xe, bà phát hiện ra lái xe Dương thường xuyên nhìn vào gương chiếu hậu quan sát mình, dường như có lời gì muốn nói.

“Tiểu Dương.”

Lương Mỹ Quyên lấy làm lạ. Xưa nay bà chỉ không khách sáo với con trai ruột của mình chứ đối với những người khác thì thái độ của bà cũng không tồi: “Nhà cháu có chuyện gì à?”

Lương Thái hậu hiểu lầm, tưởng rằng nhà của anh lái xe này có chuyện gì nên đang chần chừ định xin mình cho nghỉ phép.

“Không có, không có ạ.”

Lái xe Dương nhanh chóng lắc đầu: “Chủ nhiệm Lương, nhà cháu vẫn bình thường ạ.”

Lúc Lương Mỹ Quyên xin nghỉ hưu non, nể mặt Trần Triệu Quân và Trần Hán Thăng, sau khi đã cân nhắc cẩn thận, tổ chức vốn định trao cho bà một chức vụ danh dự là “chủ nhiệm viên” để bà được hưởng đãi ngộ của lãnh đạo cấp khu khi về hưu.

Thế nhưng Trần Triệu Quân không đồng ý, ông tới gặp trực tiếp trưởng ban tổ chức cán bộ của khu, thành khẩn giải thích một lúc lâu mới giáng được chức của vợ từ “chủ nhiệm viên” xuống “phó chủ nhiệm viên”.

Lương Thái hậu đáng thương không hề biết nội tình lắt léo ra sao, bà chỉ biết mình được về hưu với chức danh phó chủ nhiệm cho nên vui mừng suốt một thời gian dài.

Vậy nên, lái xe Dương tuổi ngoài tứ tuần không dám gọi Lương Mỹ Quyên là “chị Lương”, gọi là “dì Lương” lại càng không được, “chủ nhiệm Lương” là cách gọi kiểu quan cách chuẩn xác nhất.

“Vậy có chuyện gì thì cháu cứ nói thẳng đi.”

Lương Mỹ Quyên cũng không cố ép, nghĩ thầm đợi bao giờ con trai về nước, bà phải bảo với con tăng thêm chút phụ cấp cho lái xe Tiểu Dương.

Đến chung cư ven sông, Lương Mỹ Quyên xách hộp giữ nhiệt đi lên tầng trên, trong khoảng thời gian này lái xe Dương được tự do, anh ta chỉ cần đợi ở dưới tầng đúng giờ trước khi Lương Thái hậu về khu dân cư Thiên Cảnh Sơn là được.

“Ôi…”

Nhìn theo bóng lưng của Lương Mỹ Quyên, lái xe Dương lắc đầu, xem ra chủ nhiệm Lương vẫn chưa biết chuyện của chủ tịch Trần.

“Bọn khốn nạn, không ngờ bọn chúng lại vô duyên vô cớ bắt giam chủ tịch Trần, hi vọng chủ tịch Trần được trời cao phù hộ, có thể an toàn về nước.”

Lái xe Dương âm thầm cầu nguyện.

Đừng thấy Trần Hán Thăng hung thần ác sát, gặp đâu mắng đó mà lầm, tiếng tăm của hắn trong nội bộ Quả Xác khá tốt, đãi ngộ phúc lợi bảo hiểm không thiếu gì, nếu dự án có lợi nhuận thì còn thưởng thêm lương, cho nên nhân viên càng ở tầng lớp dưới lại càng thích một ông chủ như vậy.

...

“Bành Hồ Loan ơi Bành Hồ Loan, bà nội Bành Hồ Loan, cho cháu rất nhiều tưởng tượng tuổi thơ…”

Trong thang máy, Lương Mỹ Quyên vui vẻ ngân nga bài “Bành Hồ Loan”, còn đổi lời bài hát từ “bà ngoại Bành Hồ Loan” thành “bà nội Bành Hồ Loan”, bởi vì bà là bà nội.

“Hôm trước lúc kiểm tra thân thể, bé Tiểu Ngư Nhi nhỏ hơi nghịch ngợm.”

Lương Thái hậu đắc ý nghĩ: “Tính cách của cháu cả nhà mình hơi giống mẹ, ngọt ngào mà hoạt bát.”

Sau khi tới cửa, Lương Mỹ Quyên lấy chìa khóa ra mở cửa, thấy Lữ Ngọc Thanh và Biên Thi Thi đều ngồi ở sô pha, hình như đang bàn bạc chuyện gì đó, biểu cảm nghiêm túc và nặng nề tới lạ.

Nhất là Biên Thi Thi, cô ấy vội vã khóa màn hình điện thoại đang sáng lại, trên màn hình hình như là giao diện của một trang tin tức trên mạng.

“Sao thế?”

Lương Mỹ Quyên nghĩ ngay đến con dâu trước tiên: “Tiểu Ngư Nhi dậy rồi à? Thân thể không sao chứ, bé con thì sao?”

“Dì Lương, Tiểu Ngư Nhi không sao, chắc là vẫn chưa dậy đâu ạ.”

Phụ nữ mang thai ở giai đoạn này đều khá ham ngủ, không chỉ Tiểu Ngư Nhi như vậy mà cả Thẩm khờ khạo cũng vậy.

Lữ Ngọc Thanh kéo Lương Mỹ Quyên ngồi xuống, dường như đang nghĩ xem nên mở lời thế nào.

“Rốt cuộc là sao vậy?”

Lương Mỹ Quyên hơi hoảng hốt, trong đầu bà nghĩ ngợi, tối qua bà mới vừa gọi điện cho chồng, mọi chuyện của ông ấy ở Cảng Thành đều tốt đẹp cả.

Vừa rồi bà cũng đã nói chuyện với con trai mấy câu, con trai vẫn ba hoa như vậy, chẳng qua chỉ là về muộn mấy ngày mà thôi.

Trong chớp mắt ấy, trong đầu Lương Mỹ Quyên chỉ nghĩ đến chồng và con trai, xác định cả hai người đều không sao, Lương Mỹ Quyên mới lo lắng tới sức khỏe của cha mẹ nhưng người thân ở quê cũng hoàn toàn không gọi điện tới.

“Dì Lương...”

Biên Thi Thi cảm thấy phải nói thật với Lương Thái hậu bởi vì chuyện Trần Hán Thăng bị Hàn Quốc bắt giữ chắc chắn không thể lừa dối được.

“Reng reng reng…”

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động chói tai vang lên trong túi xách của Lương Mỹ Quyên, Lão Trần gọi tới.

“Hôm nay đúng là lạ, cả hai cha con đều rất chủ động.”

Lương Mỹ Quyên cũng nhận ra có chuyện gì đó: “Có phải mọi người có chuyện gì giấu tôi không?”

“Đâu có.”

Giọng điệu của Lão Trần trong điện thoại có vẻ còn thoải mái hơn cả Trần Hán Thăng, ông bật cười nói: “Vừa rồi Hán Thăng gọi điện cho tôi, nói là xảy ra chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, hôm qua xảy ra tranh chấp với người ta ở sân bay, kinh động tới cả cảnh sát Hàn Quốc.”

“Chẳng trách thấy bảo về muộn mấy hôm.”

Lương Mỹ Quyên ngẫm nghĩ rồi hỏi chồng: “Lão Trần, chuyện này có nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng chút nào.”

Lão Trần ôn hòa nói: “Trước đây con trai đánh nhau còn ít lắm hay sao, cùng lắm là bị phê bình giáo dục mấy câu thôi, bà đừng lo quá, cứ giữ liên lạc với Hán Thăng là được, tôi còn phải tiếp tục làm việc, nãy giờ chạy ra hành lang gọi điện cho bà đấy…”

“Ồ…”

Thái độ của Trần Triệu Quân khiến Lương Thái hậu cực kỳ yên tâm, Biên Thi Thi và Lữ Ngọc Thanh liếc nhìn nhau, chắc chắn Lão Trần biết rõ toàn bộ sự việc nhưng cố ý đơn giản hóa vấn đề để tránh làm vợ lo lắng.

“Chẳng trách Tử Bác nói không muốn trở thành Trần Hán Thăng, chỉ muốn cố gắng trở thành một người đàn ông như chú Trần.”

Biên Thi Thi lặng lẽ nghĩ thầm.

“Ôi chao!”

Lữ Ngọc Thanh nhìn đồng hồ treo tường, đột nhiên giật mình la lên, bởi vì bình thường tới giờ này là Tiểu Ngư Nhi đã sắp dậy rồi.

Nếu Tiểu Ngư Nhi lên mạng nhìn thấy tin tức này, làm ảnh hưởng tới đứa bé thì sao?

Lữ Ngọc Thanh vội vàng chạy tới phòng ngủ của con gái, định mượn cớ “bức xạ” để tịch thu điện thoại của con. Lương Mỹ Quyên và Biên Thi Thi cũng đi theo sau lưng nhưng sau khi thận trọng vặn tay nắm cửa ra, mọi người đều ngẩn người.

Không biết Tiểu Ngư Nhi đã dậy từ bao giờ, cô đang nói chuyện điện thoại, trông thấy ba người đứng ở cửa, Tiêu Dung Ngư cố ý bật loa ngoài.

“Tin nhắn anh gửi em đã xem rồi.”

Tiêu Dung Ngư nhìn chăm chú người liên lạc “Tiểu Trần” trong màn hình điện thoại di động: “Ngày sinh dự tính là cuối tháng chín, lúc đó anh đã về được chưa?”

...

Bình Luận (0)
Comment