Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 942 - Chương 942: Trần Hán Thăng Không Làm Theo Luật Chơi

Chương 942: Trần Hán Thăng không làm theo luật chơi Chương 942: Trần Hán Thăng không làm theo luật chơi

“Bây giờ vẫn còn chưa đến tháng tám mà.”

Trong chiếc điện thoại bật loa ngoài của Tiêu Dung Ngư vang lên giọng của Trần Hán Thăng: “Cuối tháng chín chắc chắn là anh về được, anh muốn mình là người đầu tiên ôm bé Tiểu Ngư Nhi nhỏ.”

“Được, em chờ…”

Tiêu Dung Ngư suýt nữa thì nói ra chữ “anh”, Biên Thi Thi đứng ở cửa ra vào không khỏi siết chặt nắm đấm, Trần Hán Thăng bị bắt ở Hàn Quốc, lúc này Tiểu Ngư Nhi nói “em chờ anh” thật khiến người ta muốn rơi lệ.

Tiếc là Thẩm Ấu Sở mãi mãi là một bức rào chắn không thể vượt qua.

Cho nên ngay giây cuối cùng, Tiêu Dung Ngư đột nhiên đổi thành: “Em chờ Tiểu Vũ tới, hôm qua cô ấy lại đưa tới một xấp tài liệu cần ký tên.”

“Ờm.”

Trần Hán Thăng cũng có phần tiếc nuối, có lẽ hắn cũng muốn được nghe câu “em chờ anh”.

Lúc này, thư ký Đàm Anh lại tới một lần nữa, ra hiệu quản lý của Điện tử Samsung Kim Jae Hwan lại gọi điện thoại tới.

“Anh đi xử lý công việc trước đi.”

Tiêu Dung Ngư biết hiện tại Trần Hán Thăng đang bộn bề nhiều việc, chần chừ một chút vẫn nói: “Bao giờ hết bận thì báo tin cho em, muộn cỡ nào cũng được.”

“Được!”

Trần Hán Thăng lập tức phấn chấn tinh thần, muộn cỡ nào cũng được tương đương là em chờ anh.

Hừ, quả nhiên là Tiểu Ngư Nhi kiêu ngạo!

“Tạm thời cứ mặc kệ Kim Jae Hwan đi, vẫn chưa tới lúc đâu.”

Sau khi cúp điện thoại, Trần Hán Thăng dặn dò Đàm Anh.

Hiện tại Trần Hán Thăng không chỉ có một số điện thoại, các cuộc gọi liên quan tới xã giao, làm ăn chủ yếu do thư ký nghe, trước đây Nhiếp Tiểu Vũ cũng như vậy, họ sẽ căn cứ vào suy nghĩ của Trần Hán Thăng để chọn xem nên đáp lại bằng phương thức gì.

“Vậy tôi sẽ nói là hiện tại ngài đang xác minh các thông tin liên quan nên không có thời gian rảnh.”

Đàm Anh tìm ra một lý do thích hợp.

“Tùy.”

Trần Hán Thăng đứng ngoài ban công phẩy tay: “Cô đi ứng phó đi, tôi còn phải gọi điện thoại tiếp.”

Trần Hán Thăng sợ Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư nhìn thấy tin tức đưa tin xong sẽ suy nghĩ lung tung nên sáng nay hắn đã lần lượt gửi hai tin nhắn, tỏ ý mình vẫn ổn, đừng để bị cư dân mạng dắt mũi.

Tiểu Ngư Nhi dậy sớm hơn, cô mở tin tức ra xem, biết đã xảy ra chuyện gì, lập tức nhắn lại cho Trần Hán Thăng, nhờ vậy mới có cuộc điện thoại vừa rồi.

Trần Hán Thăng đoán có lẽ Thẩm Ấu Sở cũng đã sắp dậy rồi, hắn phải trấn an cô nàng khờ khạo này một chút.

Còn cô bạn thân Trịnh thì chắc giờ này đang bận rộn ở Hồng Kông lo chuyện ghi tên mẹ mình vào gia phả, có lẽ sẽ biết tin tức muộn một chút.

Trước nay Thương Nghiên Nghiên đều ngủ tới tận trưa mới dậy, nếu cô có muốn liên lạc với hắn thì chắc chắn cũng phải giờ đó mới liên lạc.

Còn Vương Tử Bác và Trần Lam, Trần Hán Thăng không có hơi sức đâu đi giải thích, bảo bọn họ đi hỏi Nhiếp Tiểu Vũ, tóm lại cả ba người này đều là “phe Trần”.

“Ting!”

Trần Hán Thăng chưa hút hết điếu thuốc, điện thoại đã nhận được tin nhắn.

Thẩm Ấu Sở: Anh đang ở đâu? Có thể trả lời tin nhắn của em không?

“Ôi ôi…”

Trần Hán Thăng cười, hắn có thể tưởng tượng ra Thẩm Ấu Sở bĩu khuôn mặt nhỏ ấn phím, hắn lập tức gọi lại ngay.

Điện thoại lập tức được kết nối, nhưng Trần Hán Thăng không mở miệng nói trước, đầu bên kia cũng không có ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ nhẹ nhàng truyền đến.

“Sao em không nói gì?”

Trần Hán Thăng giả giọng dọa nạt hỏi.

“Em, em không biết nên nói gì.”

Giọng nói yếu ớt của Thẩm Ấu Sở vang lên, Trần Hán Thăng đột nhiên hơi hoảng hốt.

Thực ra giống như với Tiểu Ngư Nhi, Trần Hán Thăng cũng đã mấy tháng rồi không liên lạc với Thẩm Ấu Sở, ngoài việc sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của các cô ấy ra, nguyên nhân quan trọng nhất là Tiểu Ngư Nhi và Thẩm khờ khạo đều đang có bầu nên có nói lời âu yếm hay dối trá gì cũng đều chẳng có ý nghĩa gì cả.

Trừ phi có một chuyện gì đó ngoài sức tưởng tượng có thể làm cho hai người chấp nhận đối phương. Trước mắt, mặc dù Trần Hán Thăng bị bắt giữ ở Hàn Quốc, nhưng cục diện này còn lâu mới đạt ngưỡng có thể làm tan băng.

“Vậy em nói chuyện với anh một chút đi, bé con thế nào rồi?”

Lúc Trần Hán Thăng nói chuyện, hắn cố ý liếc nhìn La Tuyền một cái như thể có gì đó phải đề phòng. Cô đang ngồi ở phòng khách xem diễn đàn trong nước, tức giậm chân giậm cẳng khi đọc bình luận của các antifan.

“Bé con vẫn rất ít khi chuyển động.”

Nói tới bé con, giọng Thẩm Ấu Sở dịu dàng hơn: “Bà và dì Lương đều nói bé con rất giống em, em hy vọng bé con sẽ thông minh một chút…”

“Khờ một chút cũng tốt mà, nuôi cho thật bụ bẫm rồi ôm vào lòng toàn là mùi sữa thơm, ha ha ha…”

Ở vào tình thế như hiện tại mà nụ cười của Trần Hán Thăng vẫn còn tươi tỉnh như thế, điều này khiến Thôi Chí Phong đang chuẩn bị đi vào báo cáo tình hình công việc phải sửng sốt một chút.

Lão Thôi quen biết Trần Hán Thăng khi còn làm việc ở Tân Thế Kỷ, bao nhiêu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta thấy ông chủ vui vẻ như thế, rốt cuộc là ai có sức mạnh nhiệm màu lớn tới vậy nhỉ?

“Anh có chút chuyện, buổi tối anh sẽ nhắn tin cho em.”

Thôi Chí Phong tới đây thì chắc chắn là có việc gấp, Trần Hán Thăng lưu luyến nhưng vẫn vội vàng cúp điện thoại, khoảnh khắc ngẩng đầu lên, mặt mày của hắn bộc lộ rõ sự kiêu ngạo và u ám: “Sao vậy?”

“Lãnh đạo bộ Công nghệ và Thông tin tìm ngài…”

Thôi Chí Phong đưa di động qua cho hắn.

Trần Hán Thăng gật đầu, đóng cửa lại, nhận cuộc điện thoại này.

Mười lăm phút sau, Trần Hán Thăng dẫn theo Thôi Chí Phong và Đàm Anh rời khỏi chung cư nhưng không tới thẳng trụ sở chính của Điện tử Samsung mà tới trước một công trình kiến trúc có cắm lá cờ đỏ năm sao trên đường Myeong-dong ở Seoul.

Nửa giờ sau, họ mới tiếp tục lên đường nhưng từ nhóm ba người biến thành nhóm bốn người, bên cạnh Trần Hán Thăng đột nhiên có thêm một thanh niên khoảng ba mươi tuổi có khuôn mặt cương nghị.

...

Lần này Trần Hán Thăng không đi lòng vòng đâu nữa mà tới thẳng trụ sở chính của Điện tử Samsung, phó giám đốc điều hành Kim Jae Hwan nghe tin nhóm người của Quả Xác đến, lập tức chạy vội xuống dưới tầng đích thân tiếp đón.

“Chủ tịch Trần!”

Hai tay Kim Jae Hwan bắt chặt tay Trần Hán Thăng, nóng ruột hỏi: “Sao cậu không nghe điện thoại vậy?!”

“Xảy ra chuyện như vậy, đầu óc tôi cũng rối bời.”

Trần Hán Thăng giải thích thành khẩn ra mặt: “Vất vả lắm mới làm rõ được sự việc, sợ rằng không thể nói rõ được sự việc qua điện thoại nên mới trực tiếp gặp mặt để trao đổi.”

“Được được.”

Kim Jae Hwan mời Trần Hán Thăng vào phòng họp nhưng lúc ở cửa ra vào, Đàm Anh lại nhắc nhỏ: “Chủ tịch Trần, lần này họ có bảo vệ.”

Trần Hán Thăng quan sát thử, quả nhiên trong phòng họp có vài tay bảo vệ đang đứng, mấy hôm trước mở cuộc họp không hề có “đãi ngộ” cỡ này.

“Không sao, bọn họ có bảo vệ, chúng ta có chiến lang.”

Trần Hán Thăng nhìn người thanh niên đứng bên cạnh mình, cười hì hì nói.

Song phương mới vừa ngồi xuống phòng họp, Kim Jae Hwan lập tức đẩy một tấm séc trị giá ba trăm triệu đô la sang: “Chủ tịch Trần, điều kiện mà hôm qua ngài nói, chúng tôi quyết định đồng ý nhưng hai trăm năm mươi triệu đô la Mỹ thì quá ít, chưa đủ để thể hiện thành ý của chúng tôi, cho nên chúng tôi tăng lên ba trăm triệu đô la Mỹ.”

Nếu Trần Hán Thăng không được huấn luyện thì suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng rồi.

Hiện tại Điện tử Samsung lại rõ là hào phóng, bọn họ sợ Quả Xác tung video Trịnh Bảo Húc nhục mạ người Trung Quốc ra ngoài nên hoàn toàn không dám bàn điều kiện, còn “tự ý” nâng giá.

Hai trăm năm mươi triệu đô la Mỹ tương đương hai tỷ nhân dân tệ, ba trăm triệu đô la Mỹ tương đương khoảng hai phẩy năm tỷ nhân dân tệ, Điện tử Samsung muốn tăng thêm năm trăm triệu tệ để “đền bù” cho Quả Xác.

Có điều sao Trần Hán Thăng có thể đồng ý được, hai phẩy năm tỷ tệ thì đúng là hấp dẫn thật nhưng chuyện mà Trần Hán Thăng định làm đâu chỉ là chút tiền mọn này.

“Xin lỗi.”

Trần Hán Thăng từ chối thẳng thừng: “Tin rằng quản lý Kim cũng đã biết chuyện rồi, hiện tại dư luận về chúng tôi ở trên mạng internet trong nước cực kỳ tệ hại, video đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng vì vậy mà Quả Xác phải gánh chịu áp lực rất lớn, cho nên tôi định sẽ tung đoạn video của cố vấn Trịnh Bảo Húc ra để rửa sạch nỗi oan khuất này.”

“Hả?”

Đây là chuyện mà Kim Jae Hwan lo sợ nhất, một khi video bị tung ra, sản phẩm của Samsung ở thị trường Trung Quốc hầu như không còn tương lai gì nữa.

“Chủ tịch Trần.”

Kim Jae Hwan vẫn tốn công tốn sức khuyên nhủ: “Chỉ cần hai công ty chúng ta cùng bắt tay đưa ra một tuyên bố chung cho biết đây chỉ là một hiểu lầm là được rồi mà.”

“Vậy còn thể diện của tôi thì sao?”

Trần Hán Thăng cười nhạo: “Vô duyên vô cớ bị Samsung các ông bắt ở sân bay, cuối cùng chỉ nhận lại được một bản tuyên bố thôi sao? Không chỉ bản thân tôi cảm thấy mất mặt mà ngay cả fan Quả Xác cũng cảm thấy mất mặt.”

“Vậy chúng tôi có thể nâng mức đền bù...”

Kim Jae Hwan đình dùng tiền để đàm phán, Trần Hán Thăng phẩy tay ngắt lời: “Quản lý Kim, vì trước đây chúng ta đàm phán với nhau rất vui vẻ cho nên xuất phát từ góc độ bạn làm ăn, tôi chỉ muốn nói trước một tiếng, Quả Xác quyết định sẽ tung video kia ra, mong quý công ty thấu hiểu sự khó xử của chúng tôi, cũng mong các ông lập tức chuẩn bị xử lý quan hệ xã hội.”

Trần Hán Thăng nói xong xin phép ra về, Kim Jae Hwan đưa tay ngăn lại: “Chờ một chút...”

Sau câu này, mấy tên bảo vệ đột nhiên cản đường, Kim Jae Hwan không tiếp tục ra lệnh mà vẫn thuyết phục: “Chủ tịch Trần, chỉ cần không tung video đó ra, điều kiện gì cũng có thể thương lượng được.”

“Cho công chúa của các ông tới hòa thân có được không?”

Trần Hán Thăng nói thầm trong lòng như vậy. Tuy nhiên, câu này không thể nói ra miệng được, hắn cũng không nóng nảy như lúc ở sân bay, trái lại còn thong thả lùi lại vài bước, nhường người thanh niên khôi ngô tiến lên phía trước.

“Ý gì đây?”

Kim Jae Hwan còn tưởng rằng Trần Hán Thăng thuê một tay vệ sĩ, nhưng đây là trụ sở chính của Điện tử Samsung, dù có là Thành Long tới cũng không thể đột phá được vòng vây.

Tuy nhiên, người thanh niên này không hề định phát sinh xung đột, anh ta chậm rãi lấy từ trong túi ra một quyển sổ đỏ.

Kim Jae Hwan nhìn thấy hình quốc huy bắt mắt in trên quyển sổ đỏ, mí mắt anh ta đột nhiên giật một cái. Mẹ kiếp, Trần Hán Thăng không tuân theo luật chơi, hai doanh nghiệp tranh chấp với nhau, không ngờ hắn lại chạy về nhà gọi “mẹ” tổ quốc ra giúp đỡ!

“Quả nhiên!”

Kim Jae Hwan mở quyển sổ đỏ ra, tình hình đúng là như vậy, trái tim ông ta bỗng chốc trĩu nặng.

Không thể động vào Trần Hán Thăng được, nếu động vào sẽ gây ra tranh chấp về ngoại giao.

Trần Hán Thăng cố ý tới đây, hắn hoàn toàn không muốn gặp mặt nói chuyện mà mục đích của hắn chính là “khoe khoang” chống lưng của mình.

Samsung mạnh hơn Quả Xác về mọi mặt nhưng riêng chuyện này thì thua Quả Xác, bởi vì hiện tại Samsung đang bị Nhà Xanh điều tra, trông chờ chính phủ ra mặt giúp bọn họ là một chuyện viển vông.

Kim Jae Hwan phẩy tay, bảo bọn bảo vệ nhường đường. Trước khi đi, Trần Hán Thăng chân thành nói: “Chuyện ra nông nỗi này, tôi thấy thực sự rất đáng tiếc, hi vọng Samsung có thể sớm có phương án chuẩn bị, cố gắng hết sức giảm thiểu tối đa tổn thất.”

Kim Jae Hwan cụp mắt không nói gì, đợi nhóm Trần Hán Thăng đi ra khỏi phòng họp rồi, Kim Jae Hwan đứng lặng một lúc, sau đó đột ngột gọi thư ký của mình tới: “Cậu đi tìm cố vấn Trịnh Bảo Húc một chuyến, hỏi xem ông ta còn có tâm nguyện hay yêu cầu gì không.”

Thư ký sửng sốt, Kim Jae Hwan thở dài: “Để cứu vãn danh dự của Samsung, bảo ông ta hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”

Bình Luận (0)
Comment