Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 943 - Chương 943: Ánh Sáng Của “K” Mãi Mãi Không Bao Giờ Tắt!

Chương 943: Ánh sáng của “K” mãi mãi không bao giờ tắt! Chương 943: Ánh sáng của “K” mãi mãi không bao giờ tắt!

Dạng hành vi này của Trần Hán Thăng quả thực khá khốn nạn. Nó giống như chuyện hồi nhỏ đi đánh nhau ở ngoài, thực ra còn chưa động thủ thật, chỉ mới so vóc người xem ai to hơn mà thôi, hắn đã chạy về nhà gọi người lớn ở nhà ra, chỉ vào đối phương rồi nói: “Xin hãy tẩn cho nó một trận đi ạ!”

Đương nhiên, “người lớn” cũng rất có phong độ, chỉ vung nắm đấm lên dọa một chút rồi đi về.

Thanh niên tùy viên quân sự hiên ngang cương nghị này chính là đại diện của nắm đấm người lớn.

Cho nên lúc dừng xe trước đại sứ quán ở đường Myeong-dong, Trần Hán Thăng làm động tác chào người thanh niên này, cho dù động tác không đúng chuẩn lắm nhưng nó đại biểu cho lòng cảm ơn của Trần Hán Thăng.

“Không cần phải khách sáo, đây là chức trách.”

Người thanh niên không nói gì thêm, bước đều nhịp quay trở về.

“Chậc chậc.”

Trần Hán Thăng cảm thán, quay về xe, quay sang nói với Thôi Chí Phong: “Thấy chưa, có đứa con của mẹ được coi như là báu vật còn Samsung là một đứa con bất hiếu, Lão Roh chỉ hận không thể xẻ nhỏ tập đoàn Samsung ra, giảm thiểu ảnh hưởng của nó về mặt kinh tế - chính trị đối với Hàn Quốc.”

Thôi Chí Phong cười nhếch miệng, người ta đường đường là tổng thống nhưng qua miệng ông chủ của anh ta lại biến thành “Lão Roh”(*), có điều hẳn là Nhà Xanh cũng không bận tâm chuyện này.

(*)Tổng thống Roh Moo Hyun

Giờ nghĩ lại thực sự có cảm giác như được trải qua cuộc biến thiên sóng gió trên trường quốc tế vậy.

“Tôi vẫn chưa thấy hả giận.”

Thôi Chí Phong nói: “Đáng lẽ nên nhận tấm séc ba trăm triệu đô la kia, sau đó tìm đại một lý do giả vờ video bị rò rỉ cho Samsung tức sôi máu một phen.”

“Chuyến này làm mất lòng Samsung, tôi cố ý báo trước cho Kim Jae Hwan biết chính là để sau này chạm mặt, vẫn còn cơ hội nói chuyện.”

Trần Hán Thăng phân tích: “Ngoài ra, hành vi nhận tiền của chúng ta còn có thể bị Samsung tiết lộ, vậy thì chẳng khác gì để bọn họ nắm được đằng chuôi, hết sức không đáng.”

Đàm Anh vẫn luôn bận rộn không có thời gian tham gia vào cuộc nói chuyện, bởi vì cô phải ngăn cản rất nhiều cuộc điện thoại làm phiền thay cho Trần Hán Thăng.

Có phóng viên truyền thông, có bạn làm ăn trong giới kinh doanh, có cả một số người bạn mà Trần Hán Thăng chẳng nhớ nổi tên, tóm lại chỉ cần Trần Hán Thăng lắc đầu thì Đàm Anh sẽ phải tìm lý do đáp quấy quá cho qua chuyện với bọn họ. Thực ra, từ tần suất liên lạc tới tấp như thế này, có thể tưởng tượng ra chắc chắn tình hình trên internet trong nước đang trời long đất lở thế nào.

Buổi trưa, mọi người quay lại căn chung cư của nhà La Tuyền. Cuộc điện thoại của Trịnh Quan Đề tới đúng như dự tính.

“Cậu thế nào rồi?”

Cô bạn thân Trịnh vội vàng hỏi: “Tôi ở trong từ đường cả sáng nay, lúc cầm tới điện thoại mới biết được tình hình cụ thể, tại sao Hàn Quốc lại bắt giam cậu vậy?”

“Đây không phải là hành động của chính phủ.”

Trần Hán Thăng đi ra ban công nói: “Điện tử Samsung cản chúng tôi lại, cảnh sát không muốn chúng tôi gây rối an ninh sân bay thôi. Thế nhưng trong video của người qua đường quay lại được thì trông giống như thể tôi và Lão Thôi bị cảnh sát bắt đi vậy.”

“Thì ra là thế.”

Trịnh Quan Đề sực hiểu ra: “Có phải cậu nắm giữ một số bí mật nên Samsung mới không thả cho các cậu đi phải không?”

“Lợi hại!”

Trần Hán Thăng bĩu môi, quả nhiên là cô bạn thân Trịnh, cô hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của cư dân mạng, bất kể lúc nào cũng giữ được tư duy logic tỉnh táo.

“Buổi tối cô để ý xem tuyên bố của cộng đồng Quả Xác nhé.”

Trần Hán Thăng còn cố ý gây tò mò.

“Vậy an toàn của cậu không thành vấn đề phải không?”

Trịnh Quan Đề vẫn không yên tâm, cô biết rất rõ tầm ảnh hưởng của Samsung ở Hàn Quốc.

“Tôi đã tới gặp đại sứ quán rồi, an toàn đã được đảm bảo.”

Trần Hán Thăng trả lời thẳng thắn.

“À...”

Trịnh Quan Đề nghẹn lời, thật không hổ là Trần Hán Thăng, còn có thể đường hoàng xin giúp đỡ như vậy.

“Vậy được rồi.”

Nhà nước đã nhúng tay vào rồi thì Trần Hán Thăng hầu như không còn gì đáng lo nữa, lúc này Trịnh Quan Đề mới tỏ ra hung dữ nói: “Có việc gì thì gọi điện cho tôi nhé, tôi phải đi gặp bác sĩ đây.”

“Sao thế?”

Trần Hán Thăng thắc mắc hỏi: “Chẳng lẽ là do quỳ ở từ đường lâu quá à?”

Mặc dù Trần Hán Thăng không biết quy trình cụ thể để được nhập vào gia phả ở Hồng Kông nhưng chắc chắn không thể thiếu bước quỳ lạy được.

“Không phải!”

Trịnh Quan Đề tức giận nói: “Tín hiệu ở từ đường không được tốt, vừa rồi tôi cầm điện thoại đi khắp nơi bắt sóng, bị ngã một phát, đầu gối bị xước da.”

“Hóa ra là vậy…”

Trần Hán Thăng hơi cảm động, hắn hiểu rằng để có thể sớm liên lạc được với hắn, Đề ca nhất thời hốt hoảng nên mới bị ngã.

“Đợi bao giờ tôi về nước, nhất định sẽ lấy thân báo đáp…”

Trần Hán Thăng còn chưa nói xong, ở đầu bên kia, Trịnh Quan Đề đã bật cười cúp điện thoại.

“Xem ra, sóng gió lần này không chỉ giúp gia tăng danh tiếng mà còn có tác dụng ngoài lề không nhỏ.”

Trần Hán Thăng lẩm bẩm: “Vừa có lý do để nói chuyện với Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở lại rút ngắn khoảng cách với cô bạn thân Trịnh, ngoài ra…”

“Sư huynh Trần, anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?”

La Tuyền đột nhiên xuất hiện ở sau lưng ngắt ngang màn tự sướng của Trần Hán Thăng.

“Một người bạn làm ăn thôi.”

Trần Hán Thăng quay người lại, biểu cảm thoắt cái chuyển từ ngả ngớn sang “lo nước thương dân”, hắn cau mày nói với La Tuyền: “Dù sao ở trong nước, anh cũng có chút tiếng tăm nho nhỏ, mọi người rất quan tâm tới anh, đây âu cũng là chuyện thường tình.”

“Vậy à?”

La Tuyền nhìn Trần Hán Thăng, đôi mắt to trong veo ngập tràn hoài nghi: “Vậy sao anh không nói chuyện điện thoại trong phòng khách, em nghi ngờ là người phụ nữ nào đó gọi điện cho anh.”

“Ôi tính em đúng là chẳng có chút ý thức nào về đại cục cả.”

Trần Hán Thăng giả vờ giận: “Vào thời điểm then chốt thế này, em còn so đo chuyện giới tính nhỏ nhặt…”

Trần Hán Thăng vừa nói vừa nhanh chân đi vào phòng khách. Nếu có thể dễ dàng qua mặt được La Tuyền như vậy thì chắc kiếp trước Trần Hán Thăng đã chẳng chia tay cô.

Quả nhiên, La Tuyền định cướp điện thoại của Trần Hán Thăng từ sau lưng, Trần Hán Thăng đã đề phòng sẵn từ trước, bỏ điện thoại vào trong ngực, hai người tranh giành nhau trên sô pha.

Thôi Chí Phong và Đàm Anh ngồi trong phòng khách đưa mắt nhìn nhau, Thôi Chí Phong đột nhiên cầm điện thoại di động lên, chẳng buồn bấm số đã áp luôn lên tai nói: “Giám đốc Chu à, cảm ơn anh đã quan tâm, chúng tôi ở đây vẫn ổn…”

Lão Thôi vừa nói vừa đi vào bếp, Đàm Anh da mặt mỏng nên gọi điện cho chồng mình thật: “Hôm nay bận gì vậy, con đã làm xong bài tập hè chưa…”

Đàm Anh cũng vừa nói vừa đi vào phòng vệ sinh, hai người này đều không phải kẻ ngốc, cảnh ông chủ ghẹo gái thì không nên tùy tiện nhìn.

La Tuyền đâu thèm quan tâm ánh nhìn của bọn họ nhưng cô không khỏe bằng Trần Hán Thăng, loay hoay một lúc lâu vẫn không mò được điện thoại, đành phải thở hổn hển nói: “Tóm lại sư tỷ Thẩm và sư tỷ Tiêu đều đã chia tay với anh rồi, giờ em muốn xem xem có cô bé lẳng lơ nào dám quyến rũ anh.”

La Tuyền vừa mới nói xong thì có cuộc gọi đến, cô cảnh giác như một chú báo săn nhỏ, nhìn chằm chằm điện thoại của Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy tên người gọi là “Nhan Ninh” mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhan Ninh.”

Trần Hán Thăng giơ điện thoại lên lắc qua lắc lại.

Sắc mặt La Tuyền từ từ thả lỏng, sư tỷ Nhan không đủ xinh đẹp, chắc chắn sư huynh Trần không vừa mắt.

“Chuyện gì thế?”

Trần Hán Thăng hỏi, chắc hẳn Nhan Ninh có tin tức quan trọng muốn báo.

“Chủ tịch Trần, sau khi mọi người tới trụ sở chính bày tỏ thái độ vào buổi trưa.”

Nhan Ninh nói nhỏ: “Tôi nhận được nhiệm vụ bố trí một buổi họp báo quy mô lớn, phó trưởng bộ phận còn đi gặp Trịnh Bảo Húc.”

Họp báo thì có thể hiểu được, sau khi đoạn video kia bị tung ra, chắc chắn Điện tử Samsung sẽ phải thanh minh và xin lỗi.

Còn đi gặp Trịnh Bảo Húc là để làm gì?

Để ông ta quỳ xuống công khai xin lỗi hay sao?

“Chẳng lẽ là... Lấy cái chết để tạ tội?”

Trần Hán Thăng đột nhiên nghĩ ra.

“Chắc là vậy rồi.”

Nhan Ninh thở dài: “Thể chế ở Hàn Quốc khá nghiêm ngặt về tôn ti trật tự, chuyện ồn ào tới mức này, e là cố vấn Trịnh không có lựa chọn nào khác.”

“Ừm...”

Trần Hán Thăng gật đầu, hắn không hề thấy buồn trước sự ra đi của Trịnh Bảo Húc, trái lại hắn còn cảm thấy đây là ví dụ điển hình cho cái gọi là không tìm đường chết thì đã không phải chết, sau đó hắn hỏi tiếp: “Thái độ của Điện tử Samsung đối với chúng tôi thế nào?”

“Theo những gì tôi quan sát và hiểu được thì hẳn là chủ yếu là tiếc nuối.”

Nhan Ninh ngẫm nghĩ rồi nói: “Hoàn toàn không thấy thù hằn là bao. Trái lại, vì ngài báo trước cho họ nên bên phía trụ sở chính còn có đủ thời gian để chuẩn bị và tiến hành quan hệ xã hội.”

“Vậy là tốt rồi, không làm mất lòng.”

Trần Hán Thăng nói chuyện với Nhan Ninh thêm mấy câu rồi mới cúp điện thoại, sau đó lên mặt với La Tuyền: “Thấy chưa, không phải bạn làm ăn thì là bạn bè, em thật hẹp hòi…”

“Reng reng reng…”

Còn chưa bốc phét xong thì điện thoại đã đổ chuông tiếp một lần nữa, hơn nữa ba chữ “Thương Nghiên Nghiên” trên màn hình thực sự khá là chói mắt.

“Mẹ kiếp, ông đây đã gặp khó khăn rồi còn phải trải qua một lần ngã ngựa nữa sao?”

Trần Hán Thăng mắng thầm trong lòng một câu, hắn vốn không định nghe máy nhưng Thương Nghiên Nghiên cứ kiên nhẫn gọi hết lần này tới lần khác.

“Nghe máy đi!”

La Tuyền trợn mắt nói.

“Khụ...”

Trần Hán Thăng hắng giọng một tiếng: “Đây là một người bạn học của anh, chắc em cũng biết đấy, anh rất có uy tín ở lớp, mọi người đều rất quan tâm anh, chuyện này cũng là bình thường thôi mà.”

“Anh không nghe máy thì để đó em nghe máy!”

La Tuyền hoàn toàn không chịu nghe những lời nói nhảm của Trần Hán Thăng, định cướp lấy điện thoại, Trần Hán Thăng không còn cách nào khác ngoài ấn nút nghe máy: “Alo…”

“Lớp trưởng!”

Thương Nghiên Nghiên gọi mãi mới được, chắc hẳn cô vừa mới ngủ dậy, giọng mũi vẫn còn khá nặng nhưng sự quan tâm trong giọng nói thì không thể nào giấu nổi: “Giờ cậu thế nào rồi, tớ mới xem được video và những bình luận kia nữa…”

Thương Nghiên Nghiên nói một hồi rồi bật khóc, về bản chất cô vẫn chỉ là một nữ sinh viên bình thường, không có năng lực có thể nhanh chóng nhìn thấu vấn đề như Trịnh Quan Đề, chỉ có điều lại lẳng lơ hơn một chút, quyến rũ hơn một chút, to gan hơn một chút, hơn nữa còn một lòng chỉ muốn làm tình nhân của Trần Hán Thăng.

“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa.”

Trần Hán Thăng liếc nhìn La Tuyền ở bên cạnh, cô bé này đã bắt đầu ghen rồi, hắn đành phải bất chấp tất cả an ủi: “Những tin tức trên mạng đều là giả thôi, mọi chuyện cứ lấy cuộc nói chuyện qua điện thoại giữa tớ và cậu làm chuẩn nhé.”

“Cậu, cậu thực sự không sao chứ?”

Thương Nghiên Nghiên thút tha thút thít hỏi.

“Không sao hết!”

Trần Hán Thăng đáp chắc nịch: “Cậu đừng bận lòng.”

“Vậy tớ bay qua đó ngủ …”

Thương Nghiên Nghiên suýt nữa thì nói ra cụm từ “ngủ với cậu một giấc” thì đột nhiên nghe thấy Trần Hán Thăng nói trong điện thoại: “Em đừng kề sát gần anh như vậy, trời nóng dính nhớp nháp.”

“Vậy tớ bay qua đó thuyết phục chính phủ Hàn quốc cùng với cậu nhé, dù sao trước đây tớ cũng từng làm ở trạm phát thanh, tài ăn nói cũng không tồi, thường xuyên xem phim Hàn, nghe hiểu được một chút tiếng Hàn.”

Thương Nghiên Nghiên phản ứng rất nhanh nhạy, lập tức ý thức được bên cạnh Trần Hán Thăng đang có người nên đổi từ “ngủ” sang “thuyết phục”.

“Ngôn ngữ là vũ khí kém sức nặng nhất trong khi giải quyết tranh chấp, suy cho cùng vẫn phải xem thực lực mạnh yếu thế nào.”

Trần Hán Thăng từ chối ý tốt của Thương Nghiên Nghiên: “Có điều vẫn cảm ơn bạn học Nghiên Nghiên, tớ còn bận chút việc, lát nữa tớ liên lạc lại với cậu sau.”

Sau khi cúp điện thoại, Trần Hán Thăng nhún vai với La Tuyền: “Mối quan hệ với lớp quá tốt là vậy đấy.”

“Hứ!”

La Tuyền gắt lên: “Em cũng từng học ở Đại học Tài chính hai năm, con đĩ Thương Nghiên Nghiên này có tình cảm thế nào với anh, tưởng em thực sự không biết à, anh lập tức cho cô ta vào danh sách đen ngay đi!”

“Anh thề với trời, bọn anh trong sạch!”

“Không được, nhất định phải cho vào danh sách đen!”

“Em còn cướp điện thoại của anh nữa, anh tét mông em đó.”

“Anh tét đi, tóm lại em nhất định phải cho cô ta vào danh sách đen!”

...

Trong lúc hai người lại bắt đầu cãi nhau, Đàm Anh đi ra khỏi phòng vệ sinh báo cáo công việc. Thực ra cô khá cảm khái, bởi vì ở trong nước đã loạn nháo nhào lên như vậy rồi nhưng người trong cuộc thì vẫn còn tâm trạng ngồi đây trêu ghẹo sư muội, tố chất tâm lý đúng là mạnh mẽ biết bao.

Chẳng trách mình chỉ là thư ký, còn chủ tịch Trần thì thành chủ tịch Trần.

“Tổng biên tập Lưu của tờ “Dương Tử buổi chiều”.”

Đàm Anh che loa của điện thoại lại, nói nhỏ với Trần Hán Thăng: “Ông ấy muốn nói chuyện với ngài một chút.”

“Dương Tử buổi chiều” là tờ báo có lượng phát hành lớn nhất tỉnh Tô Đông, trực thuộc ban Tuyên giáo của tỉnh. Xuất phát từ tính kịp thời của truyền thông, chắc hẳn tin tức “Trần Hán Thăng bị cảnh sát Hàn Quốc bắt giữ” đã được đăng tải.

Dù sao thì rất nhiều kênh truyền thông của các tỉnh khác cũng đều đã đăng, để thu hút người đọc, các báo giật tít theo đủ kiểu khác nhau.

“Buôn lậu thuốc phiện? Trộm cướp? Bạo lực? Chủ tịch Quả Xác Trần Hán Thăng bị rơi vào vòng lao lý!”

“Tỷ phú trẻ tuổi Trần Hán Thăng bị cảnh sát bắt giữ ở sân bay Incheon, video bắt giữ được tiết lộ”

“Ngang ngược phô trương không phải là sai nhưng ở nước ngoài thì nên khiêm tốn một chút nhé, chủ tịch Trần!”

...

Cánh truyền thông đúng là bậc thầy trong việc châm ngòi thổi gió, “Dương Tử buổi chiều” không thể làm như vậy, bởi vì họ cùng nằm chung trong một mạng lưới các mối quan hệ của ba tỉnh Tô Đông – Chiết Giang – Thượng Hải, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, sao có thể làm trò tát nước theo mưa được.

Hơn nữa, ban Tuyên giáo cũng không phê duyệt cho đăng.

Vậy nên tổng biên tập Lưu muốn được nghe ý kiến của chính Trần Hán Thăng, xem nên đưa tin này như thế nào, hoặc là chỉ rõ ra cho ông ấy một phương hướng.

Sau khi biết mục đích cuộc gọi của tổng biên tập Lưu, Trần Hán Thăng nêu ý kiến: “Hay là gọi là “Loạt bài dài kỳ: Ghi chép cuộc sống của chủ tịch Trần khi bị Hàn Quốc bắt giữ ngày đầu tiên” đi.”

“Nghĩa là sao?”

Năng lực mổ xẻ vấn đề của cánh nhà báo hay dân làm truyền thông đều rất mạnh, ông ấy nhanh chóng hiểu được ba ý:

Một là Trần Hán Thăng sẽ không về nước ngay.

Hai là có vẻ như Trần Hán Thăng nắm quyền tự do nhất định, thậm chí là quyền chủ động.

Ba là đằng sau sự việc này còn có những tình tiết chưa được biết tới.

“Tổng biên tập Lưu thử viết như vậy xem sao.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Có lẽ chưa biết chừng có thể trở thành trang báo nóng nhất cũng nên.”

“Được, tôi sẽ cho đăng như vậy, xin được giữ liên lạc với chủ tịch Trần.”

Tổng biên tập Lưu không hề do dự, Trần Hán Thăng ngang ngược nhưng không ngu, hắn sẽ không nói đùa với ông ấy về chuyện này.

“Chủ tịch Trần, chúng ta không về nước sao?”

Đàm Anh nghe được nội dung cuộc nói chuyện giữa Trần Hán Thăng và tổng biên tập Lưu thì giật mình hỏi.

Cô vốn tưởng tối nay công bố chân tướng sự việc ra, rửa sách nỗi oan khuất cho Quả Xác, giáng một cú tát mạnh vào antifan và cánh truyền thông đồng thời giúp nâng cao danh tiếng cho chủ tịch Trần xong thì ngày mai hoặc ngày kia sẽ về nước.

“Mọi người có thể về nhưng tôi còn phải ở lại một thời gian.”

Tới tận lúc này, Trần Hán Thăng mới nói ra ý đồ thực sự của mình: “Nếu như mai về, có lẽ mọi người sẽ nhanh chóng quên lãng chuyện này, cho nên tôi muốn cố ý dựng nên chuyện tôi bị giam giữ… Một tháng đi, giả vờ như tôi bị giam một tháng, như vậy sẽ có sức nặng hơn.”

Thôi Chí Phong cũng đi vào và nghe được ý đồ của Trần Hán Thăng.

“Mọi người nghe nói sự tích Tô Vũ chăn cừu(*) rồi chứ?”

Trần Hán Thăng giơ hai tay lên, hưng phấn khoa tay múa chân nói: “Tôi học Toán và Anh thì đều ngủ gật nhưng chỉ riêng học Lịch Sử là tỉnh như sáo, bởi vì giáo viên lịch sử rất thích chém gió nên ngày xưa lúc nghe thầy kể sự tích này, tôi lập tức ghi lòng tạc dạ.”

“Tôi muốn trở thành một Tô Vũ thời bình.”

(*)sự tích Tô Vũ chăn cừu: Thời Tây Hán, Hán Vũ Đế phái đại thần Tô Vũ đi sứ ở Tây Vực để hàn gắn mối quan hệ với Thiền Vu Hung Nô nhưng một vị tướng nhà Hán đã quy hàng lại bất ngờ làm phản khiến Thiền Vu nổi giận, giam nhóm Tô Vũ lại, khuyên họ đầu hàng. Tô Vũ thà chết chứ quyết không đầu hàng nên bị ép làm nô lệ chăn cừu cho Hung Nô giữa thảo nguyên mênh mông, mãi mười chín năm sau mới được trở về đất Hán.

Trần Hán Thăng càng nói càng hưng phấn: “Kịch bản là thế này. Trong khi đi công tác ở Hàn Quốc, do cố vấn của Samsung Trịnh Bảo Húc nhục mạ tổ quốc nên tôi phẫn nộ bỏ về, kết quả bị đối phương cản lại ở sân bay, đồng thời giam giữ một tháng, khi về nước, tôi sẽ thu được rất nhiều danh tiếng và vinh quang, cuối cùng trở thành người giành thắng lợi thực sự sau cơn phong ba này.”

“Thế nhưng… Liệu Samsung có chịu không?”

Thôi Chí Phong đưa ra câu hỏi đầu tiên: “Bọn họ thực sự sẽ tình nguyện trở thành công cụ để ngài kiếm tiếng tăm chứ?”

“Nếu không thì làm được gì?”

Trần Hán Thăng xòe tay: “Bọn họ đâu có quyền trục xuất tôi, chính phủ Hàn Quốc thì có thể đấy nhưng Nhà Xanh lại đang mong Samsung gặp xui xẻo.”

“Nhưng Điện tử Samsung cũng có thể đăng thông cáo mà.”

Đàm Anh đặt ra câu hỏi thứ hai: “Bọn họ sẽ nói mình không hề giam giữ ngài, là ngài chủ động ở lại Hàn Quốc.”

“Ai tin?”

Trần Hán Thăng chỉ vào những bài viết mỉa mai, trào phúng, bôi nhọ Quả Xác và hắn trên Baidu, Tieba rồi nói: “Chẳng lẽ mọi người không nhận ra sao, cư dân mạng rất dễ bị dắt mũi, chỉ cần bản thân chúng ta không thừa nhận, cũng không phủ nhận thì chắc chắn trăm phần trăm bọn họ sẽ cho rằng tôi đang bị giam giữ ở Hàn quốc, những gì Samsung nói chỉ là lời dối trá hòng che giấu.”

“Ồ!”

Đàm Anh sực hiểu ra: “Chẳng trách ngài lại đề nghị tờ “Dương Tử buổi chiều” làm một loạt bài dài kỳ, mục đích chính là để ghi chép trạng thái của mình khi bị “giam giữ”.”

“Đây cũng là một thủ đoạn để duy trì sức nóng của vụ việc.”

Trần Hán Thăng hỏi ý kiến của Thôi Chí Phong: “Lão Thôi thấy sao?”

“Vậy... Liệu Samsung có nổi giận không?”

Thôi Chí Phong sờ cằm, đưa ra câu hỏi cuối cùng.

“Tôi đoán chắc hẳn phần nhiều sẽ là bất đắc dĩ.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Thực ra nói trắng ra thì lần này rất có thể là ba phe cùng vô tình liên thủ với nhau đưa Samsung vào tròng, đương nhiên xét kỹ ngọn nguồn thì cũng là do bọn họ tự chuốc lấy.”

“Ba phe nào?”

La Tuyền ngồi nghe nãy giờ chẳng khác gì như đi lạc giữa sương mù, không nhịn được hỏi xen ngang.

“Trung, Hàn, Quả.”

Lúc nói đến “Quả”, Trần Hán Thăng chỉ vào mũi mình.

...

Khoảng bảy giờ tối, chính là lúc mọi người ăn xong ngồi nghỉ ngơi, uống trà nói chuyện, sinh viên nghỉ hè vừa đi dạo với cha mẹ vừa nghịch điện thoại.

Kiểu gì cha mẹ cũng sẽ trách móc mấy câu, con thích điện thoại như thế thì sống với điện thoại luôn đi.

Các sinh viên đại học chỉ giả mù giả điếc khi nghe những câu kiểu như vậy, vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm trên QQ, ngoại trừ phàn nàn với bạn bè cuộc sống trong kỳ nghỉ chán như thế nào ra, còn thảo luận về chủ tịch Trần của Điện tử Quả Xác rốt cuộc vì sao lại bị bắt.

“Bất kể thế nào, kiểu gì công ty Quả Xác cũng phải đứng ra tỏ thái độ gì đó chứ.”

Tiểu Âu, fan cứng của Quả Xác, sinh viên sắp lên năm ba của Đại học Hà Hải, rầu rĩ không vui đi bên cạnh cha mẹ, lồng ngực giống như bị mối tảng đá đè nặng.

Tiểu Âu thích Quả Xác biết nhường nào, bất kỳ sự kiện công khai nào của Quả Xác, cậu ấy cũng chưa từng bỏ lỡ.

Hễ là sản phẩm do Quả Xác bán ra, chỉ cần có logo “K”, nhất định Tiểu Âu sẽ mua một món, ngoài vì ủng hộ ra thì chất lượng sản phẩm của Quả Xác cũng rất đáng đồng tiền bát gạo.

Tiểu Âu còn là một moderator ở cộng đồng Quả Xác, đến mức Trần Hán Thăng cũng biết cậu fan cuồng nhiệt nhỏ tuổi hơn hắn này.

Thế nhưng, kể từ sáng nay tới giờ, tinh thần của Tiểu Âu cực kỳ sa sút, bởi vì hôm qua ông anh lớn Trần Hán Thăng đã bị cảnh sát Hàn Quốc áp giải đi.

Dư luận trên mạng cũng cực kỳ tiêu cực, bôi nhọ, nói xấu đầy rẫy khắp nơi. Tiểu Âu chiến với antifan ở rất nhiều nền tảng như Tieba, Tianya, cộng đồng Quả Xác… nhưng đối phương thực sự quá đông.

Ngay cả trong nhóm QQ của lớp cũng có mấy tên khốn biết cậu ấy là fan Quả Xác nên cố ý đem chuyện này ra trêu. Tiểu Âu thực sự chỉ muốn đấm cho bọn họ mấy phát.

Vậy cũng chưa là gì, điều làm Tiểu Âu buồn nhất chính là công ty Quả Xác mãi không hề lên tiếng, thái độ này cứ như thể ngầm thừa nhận những lời đồn ấy là đúng, Tiểu Âu cảm thấy cuộc sống của mình gần như sắp bị antifan của Quả Xác chiếm giữ.

“Nhanh chân lên một chút.”

Mẹ thấy Tiểu Âu đứng ngẩn người ở đằng sau, không khỏi gọi cậu ấy một tiếng.

“Biết rồi ạ.”

Tiểu Âu lẩm bẩm đáp, sau đó lại cúi đầu nhìn quần và áo phông của mình, trên đó đều có logo “K”, đây là trang phục mua ở Trung tâm mua sắm Quả Xác.

Trước đây, Tiểu Âu cực kỳ tự hào khi mặc nó, cậu ấy muốn cho cả thế giới đều biết mình là fan Quả Xác. Thế nhưng hôm nay đi ở ven đường, Tiểu Âu cảm thấy hơi mất tự nhiên, dường như người đi đường đều nhìn cậu ấy bằng ánh mắt khác thường.

“Đây là ảo giác do tâm lý tạo ra thôi, thực ra mọi người chỉ đang đi lại bình thường.”

Tiểu Âu nhủ thầm: “Mình không nên nghi ngờ chất vấn thân phận fan Quả Xác, đáng ra mình nên mãi mãi tin tưởng người anh lớn của mình, tin tưởng vào Lão Thôi, tin tưởng mọi người của Điện tử Quả Xác,… Mình quyết định mai mình sẽ quay lại Kiến Nghiệp!”

Tiểu Âu đột nhiên đưa ra một quyết định táo bạo, cậu ấy không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, cậu ấy muốn tới nhà máy Điện tử Quả Xác ở Giang Lăng, nhất định phải điều tra chuyện này rõ ràng.

“Quả Xác mãi mãi là thần!”

Tiểu Âu nhẩm khẩu hiệu mấy lần xong, xua tan sự dao động trong lòng, sau đó bước nhanh đến dưới ngọn đèn trước cửa siêu thị Sogou, ngẩng đầu ưỡn ngực để mọi người đều nhìn thấy rõ logo “K” trên ngực mình.

“Đứa nhỏ này làm gì mà điên khùng vậy.”

Cha mẹ Tiểu Âu nhíu mày nói.

“Ai làm gì điên khùng đâu, hồi nhỏ cha không nghịch ngợm sao?”

Mẹ Tiểu Âu khó chịu nói: “Nhà mình hình như hết dầu rồi, chúng ta đi mua chai mới đi.”

Cha mẹ Tiểu Âu đi vào siêu thị, Tiểu Âu vẫn quật cường đứng tại chỗ.

Mới đầu, cậu ấy còn thấy hơi ngại ngùng.

Nhưng chẳng mấy chốc, Tiểu Âu đột nhiên phát hiện ra bên cạnh mình có thêm một bạn nam trông vẻ ngoài giống như một sinh viên đại học.

Ngoại hình của người này bình thường, tính cách cũng khá nhút nhát, chỉ gật đầu với Tiểu Âu rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục chơi điện thoại di động.

Hóa ra người anh em này cũng là fan Quả Xác, điện thoại di động của cậu ta là của Quả Xác, bên hông còn đeo một chiếc MP4 của Quả Xác.

“Cậu tới ủng hộ tôi à?”

Trong lòng Tiểu Âu dâng lên một luồng sức mạnh ấm nồng.

Sau một lát, một anh chàng nhuộm tóc xanh đỏ tới nhìn hai người mấy lượt rồi cởi chiếc áo cộc tay đang mặc ra, châm thuốc lên hút.

Tiểu Âu tưởng đối phương định giở trò lưu manh, nhưng sau đó cậu ấy mới phát hiện ra sau lưng người này xăm hình “K”.

“Sau này mình sẽ không coi thường mấy người tóc điện giật nữa!”

Tiểu Âu suýt thì rơm rớm nước mắt.

Hai phút sau, một bạn nữ nhỏ nhắn đi từ trong siêu thị ra, cô ấy nhìn nhóm ba người của Tiểu Âu một chút, sau đó cầm túi mua sắm lại gần.

Cô ấy không đứng gần lắm, trông như chỉ đang chờ ai đó, nhưng Tiểu Âu nhìn thấy rõ cô bạn xinh đẹp này dùng chiếc điện thoại di động thế hệ thứ hai của Quả Xác “Bạch Nguyệt Quang”.

Đây cũng là một fan hâm mộ của Quả Xác.

“Đêm nay mình phải tới Điện tử Quả Xác!”

Rốt cuộc Tiểu Âu không cầm nổi nước mắt, cậu ấy muốn tới hỏi chị Tĩnh xinh đẹp xem vì sao có những fan cứng như họ mà các chị vẫn không đứng ra phản công.

Phản công!

Phản công!

Nhất định phải phản công!

Chỉ cần các anh chị nói một câu thôi, người sử dụng Quả Xác đông như vậy nhất định có thể đánh đuổi toàn bộ antifan!

“Này...”

Đúng lúc Tiểu Âu đang gào thét trong lòng thì bạn nam rụt rè chạy tới ủng hộ đầu tiên đột nhiên giơ điện thoại lên nói: “Hình như admin của cộng đồng Quả Xác mới vừa đăng một tin tức.”

“Cái gì?”

Tiểu Âu vội vàng lấy điện thoại ra, anh chàng tóc nhuộm và bạn nữ xinh đẹp cũng mở trang web ra, đúng là một phút trước, cộng đồng Quả Xác mới đăng một bài mới.

Tiêu đề là:

“Tuy biết mọi người sẽ vĩnh viễn không rời bỏ nhưng chúng tôi vẫn tới muộn, rất xin lỗi, đồng thời cảm ơn các bạn!”

Tiểu Âu vẫn chưa nhấp vào xem, mắt đã nhòe đi.

Anh lớn, sao anh biết bọn em sẽ không đi mất?

Quả Xác, tại sao mãi giờ mới đăng bài?

“Samsung, đéo mẹ mày!”

Câu này không phải do Tiểu Âu nói mà là anh chàng tóc nhuộm đã xem hết bài đăng, vứt đầu mẩu thuốc xuống đất, bực bội hét lên.

Trong bài đăng có một đoạn video, video không hề dài, bởi vì trong đó chỉ có hai người.

Một người là một ông già nói chuyện bằng tiếng Hàn, Tiểu Âu không biết tiếng Hàn nhưng video đã được “chu đáo” chèn thêm dòng phụ đề.

“Người Trung Quốc đáng ra nên tỏ thái độ cung kính cầu xin Samsung chúng tôi tới đầu tư!”

“Quả Xác đúng là khốn nạn, Trần Hán Thăng lại càng khốn nạn hơn!”

“Các người đừng hòng mơ tới chuyện rời khỏi Hàn Quốc, tôi sẽ giam các người lại Hàn Quốc!”

Sau đó, xuất hiện người thứ hai, đó chính là chủ tịch Trần Hán Thăng của Điện tử Quả Xác.

Hắn chỉ nói ngắn gọn vài câu nhưng giọng điệu đầy lẫm liệt.

“Các ông có thể vũ nhục Trần Hán Thăng này nhưng không được vũ nhục tổ quốc của tôi!”

“Đây là ranh giới cuối cùng của tôi, cũng là ranh giới cuối cùng của Quả Xác!”

“Xin phép không thể tiếp tục hợp tác với Samsung được nữa, hợp đồng hai tỷ này coi như chấm hết!”

Sau đó, Trần Hán Thăng ngông nghênh rời khỏi phòng họp.

Video vẫn chưa kết thúc, bởi vì vẫn còn một trang lời tâm sự:

Chúng tôi đã nhận được video này từ trước nhưng vì an toàn của chủ tịch Trần và những đồng nghiệp khác, chúng tôi mới không tung ra. Tuy nhiên, được sự bảo vệ của đại sứ quán Trung Quốc tại Hàn Quốc, hiện chủ tịch Trần đã được an toàn nên chúng tôi mới có thể đăng tải nó.

Tuy biết mọi người sẽ vĩnh viễn không rời bỏ nhưng chúng tôi vẫn tới muộn, rất xin lỗi, đồng thời cảm ơn các bạn!

Không trải qua mưa gió, sao có được cầu vồng xinh đẹp.

… Toàn thể nhân viên Quả Xác K kính đăng.

“Cho nên...”

Tiểu Âu khụt khịt mũi một cái thật mạnh, nhìn sang mấy người fan Quả Xác khác: “Anh lớn hoàn toàn không ăn trộm hay buôn lậu thuốc phiện, hắn không chịu khom lưng uốn gối với chaebol Hàn Quốc cho nên mới bị bắt giam!”

“Cậu tin mấy lời vớ vẩn trên mạng đấy à?”

Anh chàng tóc nhuộm tỏ ra xem thường, vắt áo lên vai, nghênh ngang rời đi.

Bạn nữ xinh đẹp cũng hé môi cười, xách túi mua sắm bỏ đi.

Bạn nam nhút nhát hô khẽ một câu khẩu hiệu với Tiểu Âu trước khi đi khỏi: “Quả Xác mãi mãi là thần!”

Giờ khắc này, trong lòng Tiểu Âu như thể có triệu triệu ngọn lửa đang bùng cháy, phải siết chặt nắm đấm để kìm nén sự hưng phấn, hiện tại Tiểu Âu không dám mở miệng, bởi vì hắn rất muốn ngửa mặt lên trời, hét lên một tiếng như thể xả ra hết toàn bộ cảm xúc.

Cha mẹ xách dầu ô liu đi từ trong siêu thị ra thấy con trai đứng khom lưng dồn sức như thể nếu dưới chân mà có Phong Hỏa Luân thì Tiểu Âu có thể bay thẳng đến Nam Thiên Môn vậy.

“Đứa nhỏ này.”

Mẹ Tiểu Âu ấp úng nói: “Chẳng lẽ bị hâm thật rồi sao.”

...

Bình Luận (0)
Comment