Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 948 - Chương 948: Trần Hán Thăng: Anh Muốn Trả Lại Cho Em Một Ngôi Nhà

Chương 948: Trần Hán Thăng: Anh muốn trả lại cho em một ngôi nhà Chương 948: Trần Hán Thăng: Anh muốn trả lại cho em một ngôi nhà

“Tiểu Đàm, tình hình bên ngoài như thế nào rồi, cô ra xem đi.”

Trong phòng bếp ở căn chung cư, Thôi Chí Phong chậm rãi đặt cốc giấy dùng một lần trong tay xuống.

Đàm Anh không thể không bội phục, dù sao cũng là giám đốc Thôi mà, vào thời khắc mấu chốt có thể biến bất cứ thứ gì thành đạo cụ, khả năng diễn kịch thực sự không hề bị hạn chế trong một khuôn mẫu.

Đồng thời còn có thể núp ở sau lưng đối phương, chỉ huy cấp dưới đi liều chết tìm hiểu tình hình quân sự.

Đàm Anh u oán nhìn thoáng qua Thôi Chí Phong, nhưng đây là mệnh lệnh của cấp trên, cô chỉ có thể vươn đầu nhìn xung quanh một chút.

“Sao rồi?”

Thôi Chí Phong hạ giọng hỏi.

“La Tuyền đang đứng trước cửa, mặc dù không nói gì nhưng xét từ bả vai đang run rẩy của cô ấy mà nói, có lẽ cô ấy đang khóc.”

Đàm Anh thở dài một hơi: “Haiza, cho dù là ai nghe thấy tin tức này…”

“Cô nghe được cái gì?”

Thôi Chí Phong nhanh chóng cắt ngang: “Tôi chưa nghe được gì đâu nhé, thính giác của cô nhanh nhạy là vấn đề của cô, đừng kéo tôi xuống nước.”

“Tôi…”

Đàm Anh nhất thời nghẹn họng một chút.

Đây là ông chủ của bộ phận kinh doanh tại điện tử Qủa Xác sao?

Đây là tầng lớp cấp cao trong hội đồng quản trị điện tử Qủa Xác sao?

Đây là người đàn ông có thể thảo luận về phương hướng phát triển của doanh nghiệp với ông chủ lớn sao?

“Mình và những người siêu cấp tinh anh đó vẫn có sự chênh lệch rất lớn mà.”

Đàm Anh bất đắc dĩ lắc đầu.

Thôi Chí Phong vẫn không hề hay biết hình tượng huy hoàng của mình đã “tan biến”, anh ta nhíu mày lẩm bẩm nói: “Bây giờ vẫn không có động tĩnh gì, điều đó chứng tỏ đối phương đang đè nén cảm xúc của mình, chờ đến khi thực sự bật khóc thành tiếng, mình đây đi ra cũng không được, mà không đi cũng không xong…”

“Cho nên…”

Thôi Chí Phong nhanh chóng đưa ra quyết định, anh ta dự định nhân nhân lúc vẫn chưa làm lớn chuyện, giả vờ như không biết gì cả và rời đi.

Lão Thôi cũng là một người có kinh nghiệm trong xã hội, chờ đến khi La Tuyền thực sự bật khóc thành tiếng, nếu khi đó mới rời đi thì thực sự quá máu lạnh, nhưng nếu ở lại thì phải nghe thấy chuyện riêng tư của ông chủ lớn, một người lọc lõi khôn khéo như Thôi Chí Phong sẽ không phạm vào sự kiêng kỵ này đâu.

“Giám đốc Thôi…”

Thấy Thôi Chí Phong muốn chuồn lẹ, Đàm Anh không nhịn được hỏi: “Còn tôi thì sao?”

“Cô là thư ký riêng bên cạnh, đương nhiên phải ở lại đây rồi.”

Thôi Chí Phong lập tức xụ mặt, nghiêm túc dặn dò: “Ông chủ đã nói với tôi rồi, anh ấy vô cùng hài lòng với thái độ làm việc của cô, cho dù gặp phải chuyện gì đi chăng nữa cũng đừng hoảng hốt, tóm lại chỉ cần nhớ kỹ một câu, toàn tâm toàn ý phục vụ ông chủ lớn, thư ký Nhiếp hôm nay chính là cô ngày mai đấy.”

Thôi Chí Phong vẽ xong một chiếc bánh nướng lớn, còn giơ nắm tay lên qua loa có lệ cổ vũ một chút, sau đó kéo vali hành lý chạy ra bên ngoài.

“Chủ tịch Trần, thời gian hơi gấp gáp, tôi…”

Khi đi ngang qua bên cạnh Trần Hán Thăng, Thôi Chí Phong còn giả vờ hỏi xem có nên ở lại không?

“Anh về nước trước đi, khoảng thời gian này vất vả cho anh rồi.”

Trần Hán Thăng cũng không làm khó cho Lão Thôi.

Hai hàng chân mày Thôi Chí Phong rõ ràng thả lỏng một chút, nhưng La Tuyền đang đứng trước cửa chống trộm, cơ thể chiếm hơn một nửa.

Lão Thôi cũng không dám nói với La Tuyền gì mà “Phiền cô nhường đường một chút”, thậm chí hoàn toàn không dám đối mặt với cô.

Bởi vì anh ta sợ trong khoảnh khắc đối mặt với cô, La Tuyền sẽ đột nhiên bật khóc thành tiếng.

Cho nên Thôi Chí Phong dứt khoát nhấc vali hành lý lên, hóp bụng nín thở, vô cùng cẩn thận lách ngang qua người La Tuyền rời đi, Đàm Anh ở trong phòng nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên không còn trách cứ giám đốc Thôi “không có nghĩa khí” chạy trốn nữa.

Mọi người đều là người làm công cả mà, chẳng qua Thôi Chí Phong là nhân viên cấp cao, còn một thư ký riêng như mình chỉ là nhân viên cấp thấp mà thôi.

Mãi cho đến khi Thôi Chí Phong và hai cô gái ồn ào kia rời đi, trong nhà chỉ còn lại bốn người, lần lượt là:

Trần Hán Thăng muốn nói lại thôi;

Thư ký Đàm Anh đang lo lắng bất an;

La Tuyền không ngừng rơi nước mắt giống như những hạt châu bị vỡ;

Còn có Hoàng Tiểu Hà- Người muốn cười nhưng lại ngại cười thành tiếng.

Còn về phần người giúp việc có dáng người không tồi trước đó, bởi vì Hoàng Tiểu Hà có ý định về nước nên đã cho thôi việc trước.

Đương nhiên lúc này dì Hoàng đã rất muốn cười, kể từ khi Trần Hán Thăng đến Hàn Quốc, bà đã có thêm một nhiệm vụ hàng đầu chính là “Đề phòng La Tuyền và Trần Hán Thăng đạp hư lẫn nhau”.

Nửa đêm, chỉ cần La Tuyền không ở trong phòng ngủ, Hoàng Tiểu Hà nhất định phải ở trong phòng khách tìm chén trà uống nước, nói tóm lại là không cho đoạn nghiệt duyên này có cơ hội phát sinh.

Với độ tuổi và kinh nghiêm của Hoàng Tiểu Hà, bà hiểu quá rõ nếu để La Tuyền đi theo Trần Hán Thăng, không danh không phận ở bên cạnh hắn thì sẽ không có kết quả gì, đúng là Hoàng Tiểu Hà thích chàng trai trẻ giống như Trần Hán Thăng, nhưng bà cũng không có ý định để con gái đi làm “vợ nhỏ”.

Nhưng cô gái ngốc nghếch La Tuyền này lại cố chấp chui vào sừng trâu, nhưng bây giờ Trần Hán Thăng đã có con rồi, La Tuyền nên tỉnh ngộ đi.

“Hán Thăng à.”

Trong lòng Hoàng Tiểu Hà tràn ngập tinh thần buôn chuyện của một người phụ nữ trung niên: “Có lẽ lúc nãy dì nghe nhầm rồi, sao có thể nghe ra được hai người đang mang thai chứ? Còn nữa cha mẹ cậu đã biết chuyện này chưa? Chẳng trách đầu năm nay cục trưởng Lữ đột nhiên từ chức, là để chăm sóc Tiểu Ngư Nhi đúng không?”

“Dì Hoàng…”

Trần Hán Thăng hoàn toàn không có muốn trả lời, bĩu môi về phía La Tuyền, ra hiệu cô ấy vẫn còn đang khóc đấy.

“Không sao đâu.”

Hoàng Tiểu Hà cũng là mẹ ruột của La Tuyền, tuỳ tiện xua tay nói: “Đừng quan tâm đến con bé, khóc một trận thì sẽ tốt hơn thôi.”

Khóc là một hiện tượng bình thường, điều đó chứng tỏ cuối cùng La Tuyền cũng nhận ra rằng giữa cô và Trần Hán Thăng là chuyện không thể, cho nên đau lòng cũng là điều có thể hiểu được.

Đàm Anh phát huy trách nhiệm của một thư ký riêng, nếu lúc này cô cũng ngồi trên ghế sô pha nghe chuyện, hoặc tiếp tục hoang mang trốn ở trong phòng bếp thì có lẽ ngày mai Trần Hán Thăng sẽ thay thế cô mất.

“Tiểu Tuyền à, lau nước mắt đi.”

Đàm Anh đưa một gói khăn giấy qua, đưa cho La Tuyền.

“Tránh ra!”

La Tuyền vung tay, “bộp” một tiếng, trực tiếp hất bay khăn giấy.

Sắc mặt Đàm Anh cũng không thay đổi nhiều, cô đến Hàn Quốc đã gần một tháng, cũng đã đoán ra được tính tình của La Tuyền.

Đây là một cô gái nhỏ với bản chất lương thiện nhưng lại cố chấp quá mức, những lúc tâm trạng của La Tuyền tốt, cho dù là dạy tiếng Hàn hay nói đùa, cô đều bày ra dáng vẻ hoà đồng vui vẻ.

Nhưng nếu tâm trạng không tốt thì sẽ rất khó sống chung, thậm chí còn hơi xấu xa.

Đương nhiên, người có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của La Tuyền, chỉ có ông chủ Trần Hán Thăng.

Đàm Anh ngồi xổm người xuống nhặt khăn giấy lên, ngay khi cô đang định chủ động lau nước mắt giúp La Tuyền thì Trần Hán Thăng ở sau lưng đột nhiên nói: “Để tôi đi.”

Đàm Anh đưa khăn giấy cho ông chủ lớn, còn mình thì lặng lẽ trở lại trong phòng ngủ, cô ta có thể đoán trước được tiếp theo sẽ xảy ra một trận va chạm kịch liệt về phương diện tình cảm, lúc này mình không tiện chứng kiến trực tiếp.

Cho nên nói, mặc dù chức vụ thư ký này thăng tiến nhanh nhất, nhưng thực chất không phải ai cũng có thể đảm đương được công việc này.

Quả nhiên, khi Đàm Anh trở lại phòng đang định đúng cửa lại thì nghe thấy La Tuyền lớn tiếng chất vấn: “Anh là một kẻ lừa đảo, anh ngủ với hai người bọn họ thì thôi đi, tại sao còn để hai người bọn họ sinh con, tại sao chứ?”

“Bởi vì mối quan hệ tình cảm này nước chảy thành sông mà.”

Đàm Anh thầm trả lời trong lòng.

Bản thân cô đã là mẹ của hai đứa nhỏ, đương nhiên có thể hiểu được cảm giác này.

Nhưng trong lúc đóng cửa, Đàm Anh cố ý chậm lại một chút, cô muốn nghe câu trả lời của ông chủ.

“Bởi vì…”

Trần Hán Thăng hơi xấu hổ, lắp bắp nói: “Bởi vì lúc đó anh không thể nhịn được.”

“Phụt…”

Đàm Anh suýt chút nữa hộc máu, sao lại có một câu trả lời lưu manh như vậy chứ, nhưng thực ra điều này cũng phù hợp với cá tính của ông chủ.

Nhưng còn La Tuyền thì sao, phản ứng của cô ấy sau khi nghe xong…

“Choang!”

Dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng thuỷ tinh vỡ vụn trên mặt đất, còn có tiếng hét chói tai của Hoàng Tiểu Hà: “La Tuyền, con điên rồi đúng không, tại sao lại muốn đập vỡ bình hoa, con có gan thì chuyển đến TV xem nào.”

Thứ này giống như đang trả lời câu hỏi của Đàm Anh, thư ký Đàm không dám nghe tiếp nữa, lặng lẽ đóng cửa lại, cô định chờ đến khi động tĩnh lặng xuống sẽ đi xuống thu dọn.

Trong phòng khách dưới lầu sớm đã trở nên hỗn loạn, bình hoa xinh đẹp vỡ tung thành từng mảnh, những đoá hoa hồng ướt đẫm nằm trên mặt đất, vừa có vẻ cô độc vừa tán loạn.

La Tuyền giống như phát điên, cô vừa khóc vừa định đi đến đá TV, Hoàng Tiểu Hà căn bản không thể ngăn cản được, cuối cùng vẫn là Trần Hán Thăng ôm La Tuyền vào trong lồng ngực mới có thể bình tĩnh lại.

La sư muội thực sự quá đau lòng, lúc học cấp ba, cô bại dưới tay Tiêu Dung Ngư, lên đại học lại bại bởi Thẩm Ấu Sở.

Nhưng không hiểu tại sao, La Tuyền luôn có cảm giác rằng nếu Trần sư huynh không yêu đương cùng với hai người kia, hắn nhất định sẽ là bạn trai của mình.

Không thể nghi ngờ gì nữa!

Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao cô vẫn quá yêu Trần Hán Thăng, mặc dù La Tuyền đã tạm thời “chấp nhận” Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở, nhưng trong lòng vẫn chưa bao giờ từ bỏ ý định so sánh.

Đặc biệt là sau khi phân tích ra được hai cô gái kia đều đã chia tay với Trần Hán Thăng, La Tuyền cảm thấy bầu trời trở nên trong trẻo, nước trở nên xanh hơn, thế giới càng trở nên tốt đẹp.

Nhưng trong lòng cô vẫn có chút khó chịu, bởi vì Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở đã cướp đoạt người đàn ông của mình, cho nên nhất định phải làm chuyện gì đó để xoa dịu sự đau xót này, La Tuyền suy nghĩ một chút, dưới tình huống cả giá trị nhan sắc và dáng người không thể giành chiến thắng, “sinh con” chính là một sự lựa chọn thích hợp.

Nó không chỉ dẫn đầu hai vị sư tỷ mà còn có thể gia tăng tình cảm với Trần sư huynh, vốn dĩ La Tuyền đã lên kế hoạch rất tốt, nhưng bởi vì mẹ ruột Hoàng Tiểu Hà theo dõi quá gắt gao nên vẫn không có thời gian thực hiện.

Kết quả, ngay hôm nay, một tin dữ truyền đến từ trong miệng Trần Lam, cả Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đều đồng thời mang thai…

Vậy chẳng phải mọi phương diện cô đều chậm hơn một bước sao, chẳng trách lúc trước Trần sư huynh thích chui vào trong rừng cây nhỏ như vậy, bây giờ đến cả hôn môi cũng tương đối chính trực, có lẽ là lo lắng có thêm một đứa nhỏ đúng không?

“Anh buông em ra, buông em ra!”

La Tuyền càng nghĩ càng đau lòng, hai chân không ngừng đấm đá lung tung.

Nhưng sức lực của Trần Hán Thăng rất lớn, La Tuyền hoàn toàn không thể tránh thoát được, cô nhìn thấy cổ tay của Trần Hán Thăng đang ở ngay trước mắt, thật lòng muốn cắn mạnh xuống một cái, nhất định phải cắn đến chảy máu, còn phải cắm hàm răng vào trong da thịt.

Nhưng vào phút chót, La Tuyền vẫn không đành lòng.

La sư muội chính là người như vậy, cô có thể tổn thương toàn bộ thế giới, nhưng chắc chắn sẽ không làm tổn thương đến Trần Hán Thăng, chờ đến khi cô kiệt sức, chỉ có thể dựa vào lồng ngực Trần Hán Thăng khóc nức nở: “… Tại sao anh lại sinh con cùng với hai người kia, có phải anh muốn cả đời em đều thất bại dưới tay các chị ấy không, em có chỗ nào không bằng các chị ấy… Hu hu hu…”

Trần Hán Thăng không nói gì, lòng hiếu thắng của tiểu sư muội quá nặng, ngay cả sinh con cũng so sánh.

Nhưng nếu đã không thể đổ lỗi cho Trần sư huynh, vậy thì chỉ có thể giận chó đánh mèo lên Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư.

“Trần sư huynh…”

Nước mắt La Tuyền quá nhiều, cho dù Trần Hán Thăng giúp cô lau như thế nào đi chăng nữa thì vẫn có những giọt nước mắt trào ra ngoài giống như vỡ đê.

La Tuyền không quan tâm, ngẩng đầu lên nói với Trần Hán Thăng: “Anh… Anh bảo các chị ấy phá thai đi, anh đừng sinh con với các chị ấy, anh sinh con với em được không?”

“Không được.”

Trần Hán Thăng duỗi tay ra sửa sang lại mái tóc giúp La Tuyền, nhưng ý tứ từ chối vẫn chắc nịch như vậy.

Tháng sau Bé Tiểu Ngư Nhi và Bé Tiểu Ấu Sở sẽ chào đời, đây không chỉ là hai mạng sống, mà xét từ tâm huyết của Tiểu Ngư Nhi và Thẩm khờ khạo dành cho hai đứa nhỏ, nếu thực sự phá thai, nói không chừng hai người bọn họ cũng sẽ trực tiếp đi theo.

Thậm chí còn có Lương thái hậu, Lão Trần, Lữ Ngọc Thanh, Lão Tiêu…

“Tại sao chứ?”

La Tuyền sẽ không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng cô chỉ có Trần sư huynh.

Sau khi Trần Hán Thăng từ chối, La Tuyền lại không nghe theo, không buông tha, bắt đầu “phát điên”, thậm chí có một lần nhân lúc Trần Hán Thăng sơ suất, cô còn có ý định trực tiếp lao thẳng về phía ban công.

Cũng may Trần Hán Thăng phản ứng nhanh, nửa đường chặn cô lại.

Bọn họ đang ở tầng 12 đấy, Hoàng Tiểu Hà vốn dĩ chỉ lo quát mắng La Tuyền, hai chân cũng ngay lập tức bị doạ cho mềm nhũn.

Con gái của bà thì bà hiểu chứ, bây giờ La Tuyền lao về phía ban công, chắc chắn không phải là dùng tự sát để ép buộc Trần Hán Thăng, nếu xử lý không tốt, cô thực sự dám nhảy xuống.

“Điên rồi, điên rồi, đứa nhỏ này điên rồi.”

Hoàng Tiểu Hà run rẩy lấy điện thoại di động ra, gọi vào một số điện thoại đã lâu lắm rồi không liên lạc: “La Hải Bình, con gái của ông muốn tự sát, ông có quan tâm không?”

La Hải Bình đang bàn chuyện làm ăn với người ta ở Thượng Hải, sau khi nghe thấy tin tức này, rượu cũng không uống, hát cũng không thèm hát, ngay cả chuyện làm ăn cũng không bàn nữa, trực tiếp mua vé máy bay để bay đến Seoul nhanh nhất.

Từ Thượng Hải đến Seoul mất chưa đầy hai tiếng đồng hồ, Hoàng Tiểu Hà gọi điện thoại vào giữa trưa, hơn bốn giờ tối, La Hải Bình đã đến trước cửa chung cư.

“La Tuyền đâu rồi?”

Lão La thở hổn hển, câu đầu tiên chính là hỏi thăm tin tức của con gái.

“Gây chuyện đủ rồi, đang nghỉ ngơi.”

Hoàng Tiểu Hà nhỏ giọng nói.

“Phù…”

La Hải Bình thở dài một hơi thật sâu, để ý đến vợ cũ đang nhìn chằm chằm vào cổ áo của mình, lúc này ông mới phát hiện mình đã cài sai cúc áo.

“Lúc đó tôi đang uống rượu.”

La Hải Bình giải thích nói: “Bà gọi điện thoại cho tôi, đã thế còn khóc nức nở, tôi cho rằng bà và La Tuyền bị người khác bắt nạt, vội vàng mặc áo rồi chạy đến sân bay, trên đường đi cũng không có tâm trạng quan tâm đến những thứ này.”

“Ồ.”

Hoàng Tiểu Hà rũ mắt xuống, giấu đi một chút dịu dàng.

La Hải Bình không phải là một người chồng tốt, nhưng chắc chắn là một người cha tốt.

“Tôi muốn đi thăm La Tuyền.”

La Hải Bình nhỏ giọng hỏi ý kiến.

“Đi đi.”

Hoàng Tiểu Hà gật đầu: “Hán Thăng đang ở cùng con bé.”

Khi cặp vợ chồng đã ly hôn cùng đến cửa phòng ngủ, có lẽ La Tuyền đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô đang mơ mơ màng màng nói chuyện với Trần Hán Thăng.

“Trần sư huynh, anh còn nhớ lúc trước em đã gấp ngôi sao nhỏ giúp anh không?”

“Nhớ chứ.”

Đây là giọng nói của Trần Hán Thăng.

“Lúc đó em vì muốn gấp 999 ngôi sao nhỏ nên thành tích học tâm đã giảm xuống.”

La Tuyền mỉm cười: “Em nói cho anh biết một bí mật, thực ra lúc đó em cũng biết Tiêu sư tỷ gấp giúp anh, vì thế em cố ý tặng cho anh trước, quả nhiên chị ấy đã tức giận.”

“Ha ha…”

Trần Hán Thăng cũng khẽ cười hai tiếng, hắn đã biết chuyện này lâu lắm rồi.

Lại một lát sau.

“Trần sư huynh.”

La Tuyền hình như đang trở mình: “Em thường xuyên nằm trên chiếc giường này chờ anh trả lời tin nhắn, sau đó lại không cẩn thận ngủ thiếp đi, kết quả trong mơ thấy anh trả lời em, em sẽ theo bản năng tỉnh lại, vội vàng cầm điện thoại đến đây.”

“Xin lỗi.”

Trần Hán Thăng nhỏ giọng nói.

Trong phòng ngủ lại im lặng thêm một lát nữa, giọng nói của La Tuyền lại nghẹn ngào: “Trần sư huynh, anh có biết em rất yêu anh không?”

“Biết.”

Giọng điệu Trần Hán Thăng hơi nặng nề.

“Trần sư huynh.”

La Tuyền dừng lại một chút rồi nói: “Em rất muốn kết hôn với anh, không có tiền cũng kết hôn, chúng bạn xa lánh cũng kết hôn, kết hôn rồi lại ly hôn cũng muốn kết hôn, cho dù sẽ hối hận về việc kết hôn cũng muốn kết hôn.”

“Xin lỗi.”

Trần Hán Thăng- Người vẫn luôn giỏi ăn nói, dường như lúc này cũng chỉ biết nói “xin lỗi”.

Cuộc trò chuyện giữa Trần Hán Thăng và La Tuyền vẫn còn tiếp tục, nhưng La Hải Tuyền ở bên ngoài cửa đã không thể nhịn được nữa.

Người đàn ông đến từ Tô Bắc làm giàu bằng cách chạy thuyền, lênh đênh trên biển ấy giờ đây đã nước mắt lưng tròng, ông đau lòng thay cho con gái của mình.

Tại sao lại vì tình yêu mà trở nên hèn mòn như vậy chứ?

La Hải Bình lo lắng sẽ làm phiền con gái nên vẫn luôn kìm nén cho đến khi chạy vào nhà vệ sinh mới lặng lẽ bật khóc, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện bên cạnh có người đưa khăn giấy, hoá ra là cô vợ cũ cũng đang đỏ bừng hốc mắt.

La Hải Bình tuỳ tiện lau nước mắt, sau đó đi đến sô pha hút thuốc.

Hơn hai mươi phút sau, Trần Hán Thăng bước ra từ trong phòng ngủ, nhìn thấy La Hải Bình, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, chủ động chào hỏi: “Chú La.”

“Ừ.”

La Hải Bình đánh giá Trần Hán Thăng một chút, lại tiếc nuối cúi đầu, đời này Trần Hán Thăng không thể làm con rể của mình.

“La Tuyền lại ngủ rồi.”

Trần Hán Thăng cũng tìm ghế ngồi xuống, cũng châm một điếu thuốc, trong lúc nhất thời, trong phòng khách chỉ có tiếng kim giây chạy “lách tách lách tách”.

“Chú La.”

Trần Hán Thăng đột nhiên nhìn thấy những sợi tóc bạc ở thái dương La Hải Bình, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta chỉ mới hơn bảy tháng không gặp nhau, sao chú trông già đi nhiều như vậy?”

“Chú sao?”

La Hải Bình hít một hơi thuốc thật to sau hi híp mắt chậm rãi phun ra, lúc này mới nói: “Khoảng thời gian này nghỉ ngơi không tốt, có lần chú cãi nhau với Tiểu Kỳ, chú không nhịn được mắng cô ta vài câu, kết quả vào nửa đêm, đột nhiên phát hiện có người đứng ở trên đầu giường mình.”

“Con trai của cô ta?”

Bà Tiểu Kỳ này chính là người phụ nữ La Hải Bình quen biết sau khi ly hôn, vào tết Âm Lịch năm kia Trần Hán Thăng còn gặp bà ta, con trai của bà ta là một học sinh cấp ba đeo kính cận, thoạt nhìn có vẻ nho nhã thư sinh, nhưng trong lòng lại có khuynh hướng bạo lực.

Trần Hán Thăng đã từng vì La Tuyền mà bị tên học sinh cấp ba này đánh cho một gậy.

“Đúng vậy! Con trai của cô ta.”

La Hải Bình phỉ nhổ: “Thằng chó má kia lặng lẽ đứng ở đầu giường, cho rằng ông đây không biết nó muốn làm gì sao? Đổi lại là 15 năm trước, ông đây đã trói nó lại cho cá ăn rồi.”

Trần Hán Thăng búng tàn thuốc, lúc nãy Lão La đã không thành thật, có lẽ ông không chỉ mắng tình nhân kia mà còn động thủ, con trai của tình nhân đứng ở đầu giường, có lẽ là đang do dự xem có nên trả thù hay không?

Lần trước có lẽ chưa nghĩ ra, nhưng lần sau thì khó nói, trong lòng La Hải Bình cũng nên hiểu rõ.

“Cho nên khoảng thời gian này chú rất ít khi về nhà.”

La Hải Bình xoa huyệt thái dương: “Nghỉ ngơi không tốt cộng thêm tuổi tác đã cao, khó tránh khỏi việc có tóc bạc.”

Hoàng Tiểu Hà cũng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, nhưng không nói gì.

Trần Hán Thăng giật mình, La Hải Bình và Hoàng Tiểu Hà đã ly hôn từ đâu, từ tước đến nay La Tuyền đều sống với mẹ mình.

“Kiếp trước kiếp này, mình đều không thể cho La sư muội một căn nhà, chi bằng đưa đến cho cô ấy một mái nhà đi.”

Trong lòng Trần Hán Thăng tính toán một lát, đột nhiên hỏi La Hải Bình: “Chú La, chú đã từng xem “Hiếu trang bí sử” chưa, bộ phim do Ninh Tịnh và Mã Cảnh Đào làm diễn viên chính ấy.”

“Hả?”

La Hải Bình ngẩn ra một chút, thầm nghĩ sao Trần Hán Thăng lại đưa ra câu hỏi này, nhưng ông thực sự đã từng xem bộ phim nổi tiếng này, vì thế gật đầu.

“Chú còn nhớ kết cục của Đa Nhĩ Cổn không?”

Trần Hán Thăng nói: “Trước khi chết, ông ta giỏi giang như thế nào, ngay cả Thuận Trị cũng phải gọi là cha, kết quả sau khi ông ta chết, ngay lập tức bị Thuận Trị kéo ra ngoài đánh roi, chú biết điều này có nghĩa là gì không?”

“Có nghĩa là gì?”

La Hải Bình cái hiểu cái không hỏi.

“Chứng tỏ đứa nhỏ không phải là con ruột, từ đầu đến cuối không thể nào toàn tâm toàn ý đối xử tốt với chú được.”

Trần Hán Thăng đứng dậy châm lửa giúp La Hải Bình: “Chú thử nghĩ mà xem, ngay cả Đa Nhĩ Cổn cũng không thể trị được một người phụ nữ có con, chú La, có cảm thấy mình có thể sao?”

“Con nói bừa gì vậy, chú không coi con trai của Tiểu Kỳ là con trai ruột của mình.”

Lúc này La Hải Bình mới hiểu rõ hàm nghĩa của việc Trần Hán Thăng đi lòng vòng.

“Cháu không nói bừa.”

Trần Hán Thăng nhìn La Hải Bình, lại nhìn về phía Hoàng Tiểu Hà, đột nhiên nói: “Chú La, dì Hoàng, chi bằng hai người phục hôn đi.”

Bình Luận (0)
Comment