“Cái gì? Cô còn dám gọi tôi là Tiểu La à!”
Cũng không biết La Tuyền dùng chiêu gì mà Trần Lam lại vừa khóc vừa cười ầm ĩ một lần nữa.
Trần Hán Thăng nhìn thử thăm dò, Trần Lam bị đè xuống giường, La Tuyền vừa bóp cổ cô ấy vừa cù lét.
Trần Lam sợ nhột liên tục giãy giụa, La Tuyền đè chặt lại, giường đệm rối tung, hai người vật nhau trong phòng bật điều hòa mà sống mũi và trán vẫn đổ mồ hôi.
Lúc này, một người đi từ sau lưng tới, bĩu môi chê: “Tôi chịu phục rồi đó, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn đánh nhau, không thể yên lặng xem tập mới của anime sao…”
“Cô nói vậy mà không thấy ngại à?”
Trần Hán Thăng xoay người, búng đầu đối phương một cái: “Nếu cô không dẫn Trần Lam theo thì con bé dám tới Hàn Quốc chắc?”
“Nhưng cô ấy cứ năn nỉ tôi mãi, tôi biết làm sao được chứ…”
Nhiếp Tiểu Vũ ôm đầu, ấm ức phản bác.
Làm sao Nhiếp Tiểu Vũ và Trần Lam lại tới Hàn Quốc? Sau khi Trần Hán Thăng quen với cuộc sống “cầm tù”, để tránh những người thân bạn bè thực sự quan tâm hắn phải lo lắng, hắn vẫn tiết lộ một chút mục đích “kiếm tiếng tăm”.
Đương nhiên phạm vi này rất nhỏ, chỉ giới hạn trong nhóm Lão Trần và Lương Thái hậu, Lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh, Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, Trịnh Quan Đề và Thương Nghiên Nghiên, Trần Lam, Vương Tử Bác, Biên Thi Thi, Hồ Lâm Ngữ... và cả cấp quản lý Điện tử Quả Xác do Khổng ngự tỷ đứng đầu.
Có người đã biết trước, có người nghe nói sau không nhịn được chửi ầm lên, có người bĩu khuôn mặt nhỏ bắt đầu lo nghĩ, có người nhìn hình người tuyết trên màn hình khóa của điện thoại, ngẩn người không nói gì… Riêng chỉ có em gái Trần Lam là biết tin xong, lập tức ồn ào đòi tới Hàn Quốc “chăm sóc” anh trai.
Đương nhiên Lương Mỹ Quyên không đồng ý, dù sao tính hai anh em nhà này thế nào, Lương Thái hậu biết quá rõ.
Trần Lam đành phải nghĩ cách khác. Thế nhưng, Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đang mang thai, Trịnh Quan Đề đang ở Hồng Kông, Thương Nghiên Nghiên quá nghe lời anh trai, cho nên không thể trông cậy được gì ở các chị dâu.
Anh Tử Bác cũng không được. Với tính cách chín chắn của anh ấy thì càng không đời nào chịu mang cô ấy tới Hàn Quốc, cho nên Trần Lam tính toán rất lâu, chỉ có chị Tiểu Vũ là tương đối phù hợp.
Mặc dù thân phận của Nhiếp Tiểu Vũ là thư ký trưởng nhưng mọi người đều biết Trần Hán Thăng coi cô ấy như em gái, bình thường quát mắng không nể nang nhưng lúc gia đình liên hoan, Trần Hán Thăng vẫn thường xuyên gọi thư ký nhỏ tới ăn cùng.
Hai người ăn ý với nhau, một người muốn tới Hàn Quốc mua sắm, một người muốn đi mua figure và truyện tranh limited, hai người quyết định không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, bay thẳng từ Kiến Nghiệp tới Seoul.
Hai người Nhiếp Tiểu Vũ và Trần Lam đều rất lém lỉnh, sau khi hai người tay trong tay tới được sân bay Incheon rồi, họ mới gọi điện thoại khai thật với Trần Hán Thăng.
Ban đầu Trần Hán Thăng tưởng họ đùa, sau khi biết tin này là thật, hắn sợ toát mồ hôi lạnh, vội vàng lái xe đi đón hai bà cô tổ này về.
Dọc đường đi, thư ký nhỏ bị mắng xối xả, Trần Lam biết kiểu gì cũng không tránh khỏi bị mắng một trận nên rụt cổ lại, không dám lên tiếng.
Trong lòng Trần Hán Thăng vẫn còn vui mừng vì em gái đã trưởng thành rồi. Thế nhưng, vừa tới chung cư, Trần Lam lại lập tức mâu thuẫn với La Tuyền.
Trước đây, Trần Lam và La Tuyền từng gặp nhau rồi, hôm sinh nhật hai mươi tuổi của Trần Hán Thăng, La Tuyền tới tặng thiệp chúc mừng, tình cờ chạm mặt Trần Lam đang ở nhà.
Lúc ấy Trần Lam đang học cấp ba, cô ấy không để ý gì cả, tới khi cô ấy lên đại học thì La Tuyền đã đi du học Hàn Quốc, Trần Lam không hề biết “nhóm chị dâu” của mình còn có người này.
Ban đầu Trần Lam không thích chị dâu này, một là vì La Tuyền chỉ lớn hơn mình chưa đầy hai tuổi, hai là La Tuyền thường xuyên ông cụ non bắt cô ấy gọi mình là chị dâu.
Thực ra đối với A Lam, “gọi chị dâu” chỉ là chuyện rất nhỏ, chỉ tốn công khép mở môi một cái mà thôi, dù sao có vấn đề gì đi nữa thì cũng là nợ phong lưu của anh trai, có liên quan gì với Trần Lam này đâu chứ?
Thế nhưng trước đây chị dâu Ấu Sở và chị dâu Tiểu Ngư Nhi hoặc là chị dâu Quan Đề cá tính, với cả chị dâu Nghiên Nghiên quyến rũ biết cách ăn mặc, họ đều cho cô ấy rất nhiều lợi lộc.
La Tuyền ngay cả bao lì xì cũng không cho, vậy mà đòi làm chị dâu của cô ấy sao?
Thế nhưng sư muội La rất cố chấp, phải gọi là chị dâu trước thì cô mới nghĩ tới chuyện mua quần áo cho.
Cho nên từ lúc hai người gặp nhau đến giờ vẫn thường xuyên đánh nhau, vì vóc người A Lam thấp hơn La Tuyền một đoạn nên thường xuyên bị đè xuống giường chà đạp.
“Anh, anh, mau cứu em đi!”
Trần Lam nhìn thấy Trần Hán Thăng đứng ở cửa ra vào, vội vàng kêu cứu.
“Nằm mơ đi!”
La Tuyền cưỡi trên người La Tuyền, cốc đầu cô ấy, nói: “Tôi là chị dâu của cô, dạy cô là chuyện nên làm.”
Nói xong, La Tuyền lại cù tiếp, Trần Lam lại tiếp tục vặn vẹo co người cười “hắc hắc hắc” trên giường.
“Mẹ kiếp… Giờ đáng ra phải là trạng thái bị cầm tù mới đúng, tại sao lại trông giống như gia đình đi nghỉ thế này chứ.”
Trần Hán Thăng hết sức bất đắc dĩ, hắn đối mặt với Kim Jae Hwan còn chẳng buồn phiền như vậy.
Cuối cùng Hoàng Tiểu Hà phải ra tay, trong phòng ngủ vang lên một chuỗi tiếng đánh đòn “bộp bộp”, hai người La Tuyền và Trần Lam chỉnh trang lại tóc tai đi ra ngoài.
“Hừ!”
Trần Lam chạy tới chỗ ghế sô pha, ôm cánh tay Trần Hán Thăng, quay về phía La Tuyền lè lưỡi “ple ple” như thể khoe khoang.
“Chụt!”
La Tuyền không chút khách sáo hôn ngay lên mặt Trần Hán Thăng, nói như thể khiêu khích: “Dám không?”
“Chuyện này...”
Trần Lam hơi chần chừ, thực ra em gái thơm anh trai cũng chẳng sao nhưng giờ đã lớn rồi, không hợp thân mật như thế nữa.
Thế nhưng chuyện này chẳng làm khó nổi Trần Lam, nhân lúc Trần Hán Thăng không chú ý, cô ấy đột nhiên “bốp” một tiếng, vỗ má anh trai một cái rồi vội vàng chạy ra thật xa, đắc ý chống nạnh nói: “Tiểu La, cô dám không?”
“Trần Lam, em muốn chết đúng không!”
Trần Hán Thăng mắng em gái, La Tuyền thấy người trong lòng bị đánh, thở phì phò đuổi theo báo thù, tầng trên nhanh chóng vang lên tiếng đùa giỡn ầm ĩ.
“Lão Thôi rất trung thành, anh ta ở đây với tôi một tuần, chắc là đã chán ở khách sạn rồi.”
Trần Hán Thăng nói với Nhiếp Tiểu Vũ: “Tôi bảo anh ta mấy hôm tới về nước, bên Kiến Nghiệp có rất nhiều chuyện, hai người lăn về cùng với anh ta luôn đi.”
“Thế...”
Nhiếp Tiểu Vũ phồng má, có vẻ không thích lắm: “Tôi vẫn chưa mua được figure.”
“Mẹ kiếp… Không có đứa nào là bớt đau đầu!”
Trần Hán Thăng thở dài, nghĩ ngợi rồi nói với Nhiếp Tiểu Vũ: “Để đến tối tôi nói với La Tuyền một tiếng, bảo cô ấy mai đi dạo với mọi người một vòng, cô ấy là người quen thuộc Seoul nhất.”
“Hay quá!”
Thư ký nhỏ nghe tin được đi mua figure, lập tức gật đầu, ánh mắt sáng lấp lánh.
Đàm Anh ở bên cạnh hơi bùi ngùi, chuyện này đúng là có ước ao cũng không thể được, dù sao lúc ông chủ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, giám đốc Nhiếp đã đi theo bên cạnh rồi.
Nghe nói, giám đốc Nhiếp còn rất thân thiết với người nhà của ông chủ, chẳng trách lại được yêu chiều như vậy.
...
Buổi tối lúc ăn cơm, để sớm ngày tống tiễn được Nhiếp Tiểu Vũ và Trần Lam về, quả nhiên Trần Hán Thăng nhờ La Tuyền dẫn hai người họ đi mua sắm.
“Nếu sư huynh Trần đã có lời vậy rồi thì em phải nể mặt thôi nhưng mà…”
La Tuyền bất ngờ “nhưng mà” một tiếng, sau đó kề tai thì thầm mấy câu.
Trần Hán Thăng nghe xong, cắn môi do dự một chút, cuối cùng vẫn chấp nhận số phận, đồng ý.
Nhiếp Tiểu Vũ và La Tuyền liếc nhau, nhất định phải quý trọng cơ hội được đi dạo phố ở Seoul lần này vì nó là do chủ tịch Trần (anh trai) hi sinh thân mình đổi lấy.
Quả nhiên, khoảng mười hai giờ, Trần Hán Thăng đang nằm trên giường nghịch điện thoại thì khóa cửa đột nhiên kêu “rắc” một tiếng, Trần Hán Thăng biết là ai tới, hắn để điện thoại di động xuống, nằm ngửa người: “Xin hãy làm nhanh một chút…”
“Lần nào cũng chỉ hôn môi thôi.”
La Tuyền đi vào phòng, buồn rầu nói: “Sư huynh Trần, trước đây anh chui vào rừng cây nhỏ còn nồng nhiệt hơn thế này nhiều, ở nhà không tiện, chúng ta đi thuê phòng đi.”
“Đi thuê phòng? Hiện tại anh đang trong trạng thái bị cầm tù mà!”
Trần Hán Thăng không nhịn được vỗ đầu một cái: “Em không biết sự tích Tô Vũ chăn cừu sao? Nếu Tô Vũ mà sống như anh chắc đã bị Hung Nô chém từ lâu rồi.”
“Vậy được thôi, lần này em muốn hôn lưỡi.”
La Tuyền lùi một bước, đổi nguyện vọng khác.
Nửa giờ sau, trong phòng khách vang lên tiếng Hoàng Tiểu Hà: “La Tuyền, La Tuyền, cốc uống nước của mẹ ở đâu rồi…”
Hiện tại Trần Hán Thăng đã biết dì Hoàng uống nước bằng bát, câu này là một dạng ám chỉ uyển chuyển, nhắc nhở hai người đừng thân mật.
“Được rồi.”
Trần Hán Thăng lau miệng: “Đừng quên ngày mai dẫn nhóm Trần Lam đi dạo phố đấy…”
Bởi vì Trần Hán Thăng rất phối hợp, cho nên La Tuyền dẫn Trần Lam và Nhiếp Tiểu Vũ đi dạo phố nguyên một ngày, tới tận khuya mới về nhà, Trần Lam xách túi đầy cả tay trái lẫn tay phải, miệng đã chuyển sang gọi “chị dâu Tuyền à, chị dâu Tuyền ơi” rồi.
Trần Hán Thăng không thấy có gì lạ, đây là kỹ năng cơ bản của thế hệ con cháu nhà họ Trần.
Thực ra La Tuyền rất hào phóng, chỉ cần là người cô ưng ý thì cô sẵn lòng chi tiền không có giới hạn.
Lúc trước, khi Hỏa Tiễn 101 phá sản giả, La Tuyền đưa cho Trần Hán Thăng phiếu ăn nạp sẵn mười nghìn tệ, tới tận giờ, phiếu ăn ấy vẫn chưa được dùng hết.
Có thể nhìn thấy rất nhiều bóng dáng của Trần Hán Thăng ở Trần Lam, mặc dù La Tuyền đánh nhau với Trần Lam nhưng trong lòng cô rất thích cô em gái này, “mua mua mua” hoàn toàn không cần nhìn giá.
Tình cảm “chị dâu – em chồng” nhanh chóng ấm lên, tiếc là hôm sau, sau khi Thôi Chí Phong tới, Trần Lam và Nhiếp Tiểu Vũ sẽ phải về nước.
“Chị dâu Tuyền.”
Trần Lam lưu luyến không nỡ xa, nói: “Em sắp phải về nước rồi.”
“Về đi.”
La Tuyền rất ra dáng chị dâu, hào phóng phẩy tay: “Chị ở đây với anh em, chờ bao giờ anh em về nước thì chúng ta lại gặp lại nhau.”
“Ờm...”
Trần Lam cũng cảm thấy rất thích La Tuyền, các chị dâu khác đều coi cô ấy như một đứa trẻ, chỉ có La Tuyền là đánh nhau với cô ấy.
“Chị dâu Tuyền.”
Trần Lam nhìn quà cáp xếp đầy va li, nhất thời xúc động, không nhịn được nói: “Hi vọng chị cũng giống chị dâu Ấu Sở và chị dâu Tiểu Ngư Nhi, sớm sinh một em bé, như thế tình cảm sẽ ổn định hơn.”
“Em bảo gì?”
Chỉ nghe “cạch” một tiếng, điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay La Tuyền, pin bung ra ngoài.
Trong phòng cũng bỗng chốc im lặng, Thôi Chí Phong muốn móc điện thoại ra mà không móc ra được, thấy trên bàn có một chiếc cốc dùng một lần, bèn cầm luôn lấy, úp lên tai, vừa đi về phía phòng bếp vừa nói: “Alo, khoảng tầm trưa là anh về tới Kiến Nghiệp rồi, anh sẽ về thẳng nhà cha mẹ…”
“Giám đốc Thôi, tôi có chuyện này muốn báo cáo với anh.”
Đàm Anh cũng lập tức đuổi theo.
Hoàng Tiểu Hà còn tưởng rằng mình nghe nhầm, định hỏi lại Trần Lam và Nhiếp Tiểu Vũ.
“Đi nhanh lên, sắp không kịp máy bay rồi.”
Nhiếp Tiểu Vũ thấy tình hình không ổn, lập tức kéo Trần Lam, chạy “bạch bạch bạch” ra tới thang máy.
Chỉ còn mình La Tuyền ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng quanh quẩn một câu:
Thẩm Ấu Sở mang thai, Tiêu Dung Ngư cũng mang thai, mình thua hẳn rồi…
...