Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 946 - Chương 946: “Chị Dâu” Chín Ép Không Ngọt

Chương 946: “Chị dâu” chín ép không ngọt Chương 946: “Chị dâu” chín ép không ngọt

Quản lý Kim Jae Hwan cảm thấy câu hỏi phóng viên đưa ra rất ngớ ngẩn, hiện tại Samsung không hề có dây dưa gì với Quả Xác.

Bởi vì video đã được tung ra, Trần Hán Thăng chắc hẳn đã thu được sự tôn trọng và danh tiếng như mong muốn.

Còn Samsung, bởi vì đã đổ hết toàn bộ tội lỗi lên đầu Trịnh Bảo Húc nên cho dù đoạn video đó sẽ ảnh hưởng tới thị trường sản phẩm ở Trung Quốc nhưng Trịnh Bảo Húc cũng đã tự vẫn vì chuyện này, cho nên sự việc vẫn chưa đến mức “thảm họa”.

Dù sao người Trung Quốc cũng rất lương thiện, tin rằng người chết là hết.

Các phóng viên Trung Quốc quan sát thấy phản ứng của Kim Jae Hwan, mọi người đều tin là thật, cho rằng chủ tịch Trần đã được an toàn.

Tuy nhiên sau một ngày, hai ngày, ba ngày… Sau gần một tuần, từ tháng bảy chuyển sang tháng tám, Trần Hán Thăng vẫn chưa thấy về nước.

Những fan hâm mộ hào hứng chuẩn bị đón máy bay là những người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường.

Ở thời kỳ mà việc vận hành vẫn còn nhiều mù mờ này, độ sát sao của “fan Quả Xác” thậm chí còn cao hơn cả fan hâm mộ của các ngôi sao, đương nhiên điều này cũng là do Quả Xác và chủ tịch Trần rất cầu tiến, không phụ sự tin tưởng của mọi người.

Bọn họ đã mua xong hoa tươi, đặt xong băng rôn, ngay cả nghi thức chào đón cũng đã tập dượt trên mạng một lượt rồi nhưng vẫn chưa thấy người về.

Thực ra người vẫn đang ở Hàn Quốc, bởi vì loạt bài nhật ký phong cách Dân Quốc “Ghi chép cuộc sống của chủ tịch Trần khi bị Hàn Quốc bắt giữ ngày thứ N” vẫn còn đang tiếp tục.

Trước mắt đã ra tới kỳ thứ bảy, kỳ báo lần này đăng tải hình ảnh Trần Hán Thăng đứng chắp tay sau lưng trước cửa sổ.

Toàn bộ ảnh chụp ở dạng đen trắng, hiếm hoi lắm mới thấy Trần Hán Thăng mặc vest một lần nhưng lại đứng khuất sáng, ở trong bóng tối, không nhìn rõ được mặt mũi, chỉ có thể dựa góc nghiêng của hàng mày loáng thoáng nhận ra vẻ lo nước thương dân.

Bên dưới là lời tâm sự giản dị của tổng biên tập Lưu Hoa: Ông Trần, rốt cuộc ông đang suy nghĩ điều gì?

Ảnh chụp đi kèm với lời tâm sự đậm nét văn chương của Quỳnh Dao, kết hợp với bộ phim đề tài Dân Quốc “Kinh hoa yên vân” có sự tham gia của các diễn viên như Triệu Vy, Trần Bảo Quốc, Phan Việt Minh đang rất hot ở thời điểm này càng tô đậm thêm bầu không khí.

Cho nên sức nóng của vụ việc này mãi không hạ nhiệt. Nhờ vậy, Trần Hán Thăng có thêm rất nhiều fan hâm mộ, lượng tiêu thụ điện thoại Quả Xác tăng liên tục, số lượng người sử dụng đăng ký tài khoản ở cộng đồng Quả Xác dần dà tăng gấp đôi, lượng tiêu thụ của “Dương Tử buổi chiều” cũng phá kỷ lục trước đó của tờ báo.

Thậm chí có công ty âm nhạc có ý định ké fame, muốn viết một bài hát khích lệ mọi người dựa trên hình tượng của Trần Hán Thăng…

Xem chừng Trần Hán Thăng chỉ cần sơ ý một chút là sẽ lao vào giới giải trí.

Thế nhưng…

Chủ tịch Trần không về, nhật ký vẫn tiếp tục loạt bài dài kỳ, thế chẳng phải chứng tỏ chủ tịch Trần vẫn đang ở Hàn Quốc sao?

“Samsung có ý gì vậy, không phải bọn họ đã nói sẽ thả người rồi sao?”

“Lúc trước vì người đã chết rồi nên chúng ta không muốn tính toán làm gì nhưng giờ lại vẫn bắt giam chủ tịch Trần, Samsung thích lật lọng vậy phải không?”

“Có phải bọn họ cho rằng có tiền thì thích làm gì cũng được phải không?”

...

Ban đầu vì Trịnh Bảo Húc nhảy sông tự sát nên Samsung tạm thời thoát được kiếp nạn, thế nhưng hiện giờ chẳng hiểu sao lại trở thành “tiêu điểm” một lần nữa.

Tới tận giờ Kim Jae Hwan mới biết, hóa ra Trần Hán Thăng vẫn chưa hề đi khỏi Hàn Quốc.

“Aiss!”

Kim Jae Hwan suy sụp đến nơi rồi, anh ta nhanh chóng tìm tới chung cư hiện tại Trần Hán Thăng đang ở.

Trần Hán Thăng không hề cảm thấy bất ngờ, Seoul không lớn, hắn đã ở đây gần hai mươi ngày, chắc chắn Samsung có thể tìm ra hắn.

“Chủ tịch Trần.”

Kim Jae Hwan gặp Trần Hán Thăng bên dưới nơi ở tạm thời, lập tức thắc mắc hỏi: “Sự việc đã xong xuôi rồi, vì sao cậu không về nước chứ?”

“Tôi có quen một vài người bạn mới ở đây là tùy viên quân sự bên đại sứ quán nên muốn ở lại Hàn Quốc thêm một thời gian.”

Trần Hán Thăng nghiêng đầu, nói với giọng dễ thương: “Không được sao?”

“Tôi...”

Mí mắt Kim Jae Hwan giật một cái, lại đem đại sứ quán ra dọa, có giỏi thì đừng có mách mẹ, Samsung vs Quả Xác đấu một chọi một!

“Bên phía Trung Quốc có rất nhiều người đang chờ ngài.”

Kim Jae Hwan gào thét trong lòng nhưng giọng điệu lại từ từ thả lỏng, chân thành tha thiết khuyên nhủ: “Cho nên ngài nên về nước sớm một chút để mọi người được yên tâm.”

“Tại sao lại cần yên tâm chứ?”

Trần Hán Thăng tỏ ra không hiểu: “Chẳng lẽ có người muốn gây bất lợi cho tôi sao? Không thể nào! Giữa ban ngày ban mặt, bản thân tôi cũng rất hiền lành, không làm hại gì ai, hơn nữa còn có đối tác là Điện tử Samsung, ai dám gây bất lợi cho tôi chứ?”

“Ôi...”

Kim Jae Hwan thở dài, ép mình phải tỉnh táo, tên khốn này nói chuyện móc mỉa, châm chọc khiến anh ta thấy tức ngực.

“Chủ tịch Trần.”

Kim Jae Hwan trầm ngâm một lúc lâu, quyết định không vòng vo, nói thẳng ra: “Nếu cậu không về nước, dân chúng và cư dân mạng Trung Quốc sẽ cho rằng Samsung đang tạm giam ngài, hiểu lầm này sẽ ảnh hưởng tới danh dự của công ty ở quý quốc.”

“Chuyện này sao có thể trách tôi được.”

Trần Hán Thăng nhún vai: “Tuần trước tôi muốn về nước, các ông cương quyết giữ tôi lại, giờ…”

“Đó là mệnh lệnh của cố vấn Trịnh.”

Kim Jae Hwan đang định lên tiếng thì Trần Hán Thăng phẩy tay ngắt lời, giọng nói cực kỳ khó chịu: “Quản lý Kim đẩy một người chết ra chịu tội thay có gì hay chứ?”

Kim Jae Hwan đột nhiên im lặng, trong lúc đang nói trắng ra như thế này, quả thực không nên nói dối Trần Hán Thăng như thể đối xử với một thằng ngốc.

“Lúc trước tôi muốn về, các ông ngăn cản; hiện tại tôi muốn ở, các ông lại muốn tôi về.”

Trần Hán Thăng khinh thường, mắng: “Mẹ kiếp, rốt cuộc ông muốn sao đây, cho rằng Quả Xác là doanh nghiệp dưới quyền Samsung hay sao? Hay cho rằng Samsung là hoàng đế của Hàn Quốc, tổng thống Roh đã vung thanh đao lên rồi, chỉ chờ các ông phạm sai lầm là sẽ chém ngay!”

Kim Jae Hwan dẫn theo người phiên dịch đi cùng. Lúc người phiên dịch dịch câu này sang tiếng Hàn, giọng anh ta run lên.

Có nhiều khi biết là một chuyện nhưng nói ra lại là chuyện khác. Ông chủ trẻ tuổi này của Quả Xác trông dường như là một kẻ ngông cuồng không chịu trói buộc không có đầu óc nhưng thực ra trong lòng hắn hiểu hết tất cả.

“Vậy... Ý chủ tịch Trần thế nào?”

Kim Jae Hwan càng ngày càng bình tĩnh, quan hệ giữa tập đoàn Samsung và chính phủ rất phức tạp, có nói ba ngày ba đêm cũng không hết nhưng đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là ý định của Trần Hán Thăng.

Cần tiền, cần kỹ thuật hay cần gì?

Tóm lại chuyện gì cũng có thể thương lượng được.

“Tôi định ở lại đây đến tháng mười, chờ kiếm đủ danh tiếng đã.”

Trần Hán Thăng đưa ra một mốc thời gian: “Tới lúc đó tôi sẽ tự về nước. Trong thời gian này sẽ có bạn bè người thân tới Hàn Quốc thăm tôi. Nếu như họ gặp chuyện gì ngoài ý muốn khi đi dạo phố, tôi sẽ quy trách nhiệm cho quản lý Kim và tiến hành trả đũa.”

“Còn 2 tháng...”

Kim Jae Hwan lẩm bẩm nhắc lại một lần: “Tôi về thương lượng một chút, ngoài ra xin chủ tịch Trần yên tâm, Quả Xác và Samsung đã so chiêu với nhau gần một năm, chúng tôi hiểu rõ tính cách và tác phong của chủ tịch Trần, sẽ không làm những chuyện ngu ngốc khiến đôi bên cùng lưỡng bại câu thương.”

Sau khi Kim Jae Hwan đi khỏi, Trần Hán Thăng thong thả hút một điếu thuốc ở dưới tầng, Đàm Anh đi cùng thấy hơi khó hiểu: “Chủ tịch Trần, không phải kế hoạch của ngài là đầu tháng chín sẽ về sao?”

“Lừa anh ta một chút.”

Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Đợi bọn họ năn nỉ tôi về, tôi sẽ thuận đà về sớm một tháng, chưa biết chừng lại kiếm được món lợi nào đó. Đàm phán kinh doanh phải thật giả lẫn lộn như thế, chứ ai lại nói thật mẹ ra chứ.”

Đầu tháng chín, chắc chắn Trần Hán Thăng sẽ phải về, bởi vì cuối tháng chín, bé Tiểu Ngư Nhi nhỏ sẽ chào đời.

Thế nhưng, khi trở lại cửa căn hộ chung cư, trước khi mở cửa ra, Trần Hán Thăng bỗng nhiên hơi do dự: “Vẫn đang đánh nhau à?”

“Ừm...”

Nghe vậy, khuôn mặt vốn nghiêm túc của Đàm Anh đột nhiên nở nụ cười, dường như trong phòng có chuyện gì đó khá buồn cười.

“Ôi...”

Trần Hán Thăng cũng thở dài, lắc đầu đi vào, lập tức nghe thấy tiếng gào như sói tru ma khóc của Trần Lam: “Cô có ép thế nào tôi cũng không gọi đâu!”

“Vậy tôi sẽ ép cô tiếp, mau gọi chị dâu đi!”

Đây là tiếng của La Tuyền.

“Tôi cứ không gọi đấy!”

Trần Lam chẳng mấy khi mới kiên quyết một lần: “Tiểu La, tôi bảo cô này, “chị dâu” chín ép không ngọt đâu!”

Bình Luận (0)
Comment