Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 950 - Chương 950: Tại Sao Chúng Ta Không Đi Khách Sạn Chứ?

Chương 950: Tại sao chúng ta không đi khách sạn chứ? Chương 950: Tại sao chúng ta không đi khách sạn chứ?

“Hừ! Coi như cậu phản ứng nhanh!”

Đôi mắt xinh đẹp của cô bạn thân Trịnh đảo quanh, cười như không cười trừng mắt liếc nhìn Trần Hán Thăng một cái.

“He he…”

Trần Hán Thăng vô cùng phấn khích xoa tay: “Cô từ đâu đến đây vậy?”

“Hồng Kông.”

Trịnh Quan Đề vén bả vai của chiếc áo sơ mi voan lên, sau đó ngồi lên trên ghế sô pha mềm mại, nhưng vòng eo cô vẫn luôn thẳng tắp, hai bắp chân tinh tế bắt chéo, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước.

Tư thế này kết hợp với khí chất của Trịnh Quan Đề, rất có hương vị “khí chất cường giả”, ngay cả Đàm Anh cũng vô thức lùi về phía sau một bước.

Có lẽ đây chính là “khí chất cường giả” trong truyền thuyết, dù sao thì bây giờ bản thân cô bạn thân Trịnh cũng là triệu phú hàng thật giá thật, hơn nữa còn là người đại diện pháp lý của “Viện nghiên cứu liên hợp Qủa Mễ”.

Nhưng Trần Hán Thăng không mảy may bị ảnh hưởng, bọn họ là “bạn thân” thường xuyên hẹn nhau ăn nướng BBQ, hơn nữa “khí chất cường giả” cũng có thể bị “tác phong lưu manh” triệt tiêu.

Cho nên Trần Hán Thăng cũng tuỳ tiện ngồi xuống khiến chiếc sô pha bọc da phát ra tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”, cả người ghé sát đến gần cô bạn thân Trịnh, cánh tay còn làm như cố ý vô tình vắt trên bả vai Trịnh Quan Đề.

“Bốp!”

Trịnh Quan Đề nhướn mày đẩy ra, Đàm Anh còn đứng bên cạnh đấy.

“Chủ tịch Trần, chủ tịch Trịnh, tôi còn có một bản báo cáo vẫn chưa làm xong, hai người có việc gì thì cứ gọi tôi.”

Đàm Anh vô cùng nhạy cảm, lập tức tìm lý do trở về phòng ngủ trên lầu.

Thư ký Đàm đi công tác nhiều ngày như vậy, về năng lực nghiệp vụ có lẽ không tiến bộ bao nhiêu, nhưng khả năng nhìn mặt đoán ý chắc chắc tiến bộ rất nhiều.

“Đây là thư ký mới sao?”

Trịnh Quan Đề hỏi.

“Tiểu Vũ có việc phải làm, tôi tạm thời tìm một cấp dưới đã kết hôn và có con rồi để thay thế.”

Trần Hán Thăng buông tay ra: “Nếu không chắc chắn sẽ gây ra scandal.”

“Cậu cũng thông minh nhỉ.”

Trịnh Quan Đề mỉm cười nói: “Nhắc đến Nhiếp Tiểu Vũ, tôi phải hỏi cô ấy địa chỉ ở bên này đấy.”

Hoá ra sau khi xử lý xong chuyện mẹ ruột nhập vào gia phả, Trịnh Quan Đề không bay thẳng đến Kiến Nghiệp, mà bay một vòng tới Seoul để nhìn xem “anh bạn thân” như thế nào rồi.

Xuất phát điểm của hành động này đương nhiên là quan tâm đến Trần Hán Thăng, trong lòng Trần Hán Thăng cũng hiểu rõ, nhưng cả hai người đều không nói ra, bởi vì nếu Đề ca gặp phải tình huống tương tự, Trần Hán Thăng cũng sẽ làm như vậy.

Hai người chỉ trò chuyện về một số chuyện vặt vãnh, ví dụ như trình tự nhập gia phả, bao gồm cả chuyện bác hai Trịnh Quang Dụ vô cùng lo lắng Trần Hán Thăng sẽ chết ở Hàn Quốc, như vậy ông ta sẽ không còn chỗ nào để đầu tư nữa.

Còn có thị trường ở đại lục, Samsung đang bị đặt trên lò nướng, doanh số sản phẩm sụt giảm đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Trần Hán Thăng còn tiết lộ một số tin tức, theo báo cáo của Nhan Ninh, bên trong điện tử Samsung đã có người đề nghị từ bỏ thị trường điện thoại di động ở Trung Quốc, sau này tập trung vào sản xuất và nghiên cứu chuỗi cung ứng thiết bị điện tử chủ chốt.

Bởi vì hiện giờ danh tiếng của Samsung đã vỡ vụn trên mặt đất, nếu muốn cứu vãn một lần nữa không biết sẽ phải trả giá bao nhiêu, ngoài ra phía chính phủ Hàn Quốc cũng giống như hổ rình mồi, có tin tức xác thực rằng viện kiểm soát đang định ra tay…

Nếu chuyển đến phía sau hậu trường, cố gắng tăng cường phát triển những thành phần thiết yếu của sản phẩm điện tử như chất bán dẫn, màn hình, bộ nhớ thì cũng có thể kiếm đủ tiền.

“Nếu Samsung thực sự rút lui, vậy thì phần lớn thị trường điện thoại di động còn trống sẽ rơi vào tay điện tử Qủa Xác đúng không?”

Trịnh Quan Đề đánh giá.

“Một chiếc bánh kem lớn thế này, chắc chắn Qủa Xác không thể nuốt trôi được.”

Trần Hán Thăng lắc đầu: “Xiaomi của các cô cũng có rất nhiều phần, Nokia và Motorola cũng có thể được chia lợi nhuận, chỉ là bây giờ Huawei vẫn chưa sản xuất điện thoại di động, nếu không cũng có thể lôi kéo bọn họ đến đây chia một bát canh.”

“Huawei?”

Trịnh Quan Đề cảm thấy hơi khó hiểu, tại sao Trần Hán Thăng lại nhắc đến nhà sản xuất thiết bị viễn thông ở phía Nam này, Huawei và Qủa Xác thực chất là hai doanh nghiệp hoàn toàn khác nhau.

“Không có gì cả.”

Trần Hán Thăng cũng không giải thích quá nhiều, lại chuyển sang chủ đề khác: “À phải rồi, cô đã nghe nói đến cái gì mà “Hội liên minh cộng tề kháng Hàn cứu Trần” chưa?”

“Ha ha ha…”

Nhắc đến chuyện này, cô bạn thân Trịnh đột nhiên không nhịn được bật cười.

Trần Hán Thăng vì muốn giữ gìn danh dự cho đất nước nên bị “giam” ở Hàn Quốc, loại năng lượng tích cực này đã khiến danh tiếng của hắn tăng vọt ở trong nước, rất nhiều fans của Qủa Xác tự phát thành lập rất nhiều nhóm liên minh, ví dụ như:

Hội liên minh cộng tề kháng Hàn cứu Trần;

Đội hành động đột kích Qủa Xác;

Fan club toàn cầu của Trần Hán Thăng.

Những cái tên hoa hoè loè loẹt gì cũng có, ngay cả một số anti- fan cũng công khai tuyên bố, bởi vì tinh thần không biết sợ của chủ tịch Trần nên bọn họ quyết định “không bôi đen” chủ tịch Trần cho đến cuối năm 2007.

Có nghĩa là, từ giờ cho đến cuối năm 2007, cho dù Trần Hán Thăng làm ra những chuyện đáng sợ như thế nào đi chăng nữa, chắc chắn sẽ không bôi đen hắn.

Đương nhiên những lời như thế này chỉ nghe một chút thì thôi, phẩm hạnh và hành vi thường ngày của các anh hùng bàn phím này gần như cùng một trình độ với Trần Hán Thăng, nhưng những nhóm fans đó là có thật, thậm chí còn có tiêu chuẩn “gia nhập nhóm”, nhất định phải mua sắm sản phẩm của Qủa Xác mới đủ điều kiện.

Trần Hán Thăng bắt đầu hoảng sợ, bởi vì đây không phải là hành động của phía Qủa Xác official, các tinh anh xã hội trong ban quản lý cấp cao đó cũng sẽ không có ánh mắt thiển cận như thế này, đơn giản mà nói, điều này chẳng khác nào “rau hẹ chia tách fans”, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ khiến doanh số sản phẩm tăng đột biến, nhưng hậu quả của nó lại đáng sợ.

Trần Hán Thăng không phải là streamer bán hàng của mười mấy năm sau, sử dụng một chút thủ đoạn để lừa tiền fans rồi chạy trốn, hắn thậm chí còn ghét bỏ cả 500 triệu usd của Samsung, sao có thể vắt óc bày mưu tính kế chỉ vì lợi nhuận trước mắt?

Cho nên Trần Hán Thăng đã thảo luận với các quản lý cấp cao của điện tử Qủa Xác suốt đêm, cuối cùng vẫn là phía offical ra tay hạ nhiệt lần này.

Đầu tiên bộ phận mạng tìm đến người khởi xướng của những nhóm fans này, nói chuyện làm rõ, sau đó lại đưa ra một lời giải thích của bên official: Không ủng hộ, không khuyến nghị cũng như không tán thành việc các nhóm fans thiết lập tiêu chuẩn, chỉ cần có id của Cộng đồng Qủa Xác thì tất cả mọi người đều có thể trở thành thành viên của “Hội liên minh cộng tề kháng Hàn cứu Trần.”

Một loạt hành động này lại vô tình khiến mọi chuyện trở nên phổ biến trở lại, những “người qua đường” vốn dĩ đang thờ ơ lạnh nhạt đều cảm thấy điện tử Qủa Xác rất có lương tâm, đặc biệt sau khi hạ thấp tiêu chuẩn, bọn họ cũng đăng ký id của Cộng đồng Qủa Xác.

Cũng trong khoảng thời gian này, Cộng đồng Qủa Xác chính thức áp đảo Tieba, trở thành nền tảng tương tác xã hội hàng ngày phổ biến nhất ở trong nước, “Trần Hán Thăng, điện tử Qủa Xác, con mẹ mày Bổng Tử” đều là những từ khoá hot trên mạng.

Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề trò chuyện từ suốt buổi sáng đến tận hai giờ chiều, trong khoảng thời gian đó không ai cảm thấy đói, cuối cùng vẫn là Đàm Anh cầm máy ảnh SLR đi xuống, lúc này mới quấy nhiễu đến hai người.

“Chủ tịch Trần.”

Đàm Anh giơ camera lên: “Chụp ảnh thôi.”

“Suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.”

Trần Hán Thăng vỗ trán đi vào trong phòng ngủ, hắn vốn dĩ chỉ mặc một chiếc áo quần đùi thoải mái và áo sơ mi, nhưng khi đi ra ngoài một lần nữa, nửa người trên đã đổi thành áo sơ mi trắng và tây trang, còn làm bộ làm tịch đeo một chiếc kính đen hình tròn, thoạt nhìn rất có tri thức.

“Ngài không mặc quần dài trang trọng sao?”

Đàm Anh chỉ vào nửa người dưới của Trần Hán Thăng.

“Không mặc.”

Trần Hán Thăng hờ hững nói: “Cô đừng chụp nửa người dưới chẳng phải là được rồi sao?”

Nói xong, Trần Hán Thăng mặc một bộ trang phục chẳng ra gì cả, tuỳ tiện cầm một quyển sách nào đó đi đến bên cạnh bàn sách, một tay đỡ mắt kính, một tay lật trang sách, ánh mặt trời lưu luyến, thời gian dịu dàng…

Chỉ nghe thấy một tiếng “click”, một bức ảnh rất có phong cách quốc dân đã được chụp lại.

“Cho nên…”

Trịnh Quan Đề sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Tất cả những ảnh chụp trong nhật ký nhiều kỳ của bản tin buổi tối Dương Tử kia đều là do các cậu cung cấp?”

“Nếu không thì sao?”

Trần Hán Thăng vô cùng đắc ý nói: “Ông đây tốt xấu gì cũng là nghiên cứu sinh, khí chất của một người giàu có và học thức, nếu tôi sinh ra ở thời kỳ dân quốc, ít nhất cũng là một tài tử phong lưu đúng không?”

“Oẹ…”

Cô bạn thân Trịnh nghịch ngợm thè lưỡi: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cách xưng hô này của “Trần quân”, ghê tởm đến mức ngay cả da gà cũng rơi xuống.”

“Không có ánh mắt thưởng thức chút nào.”

Trần Hán Thăng lại cởi âu phục ra thay bằng áo ngắn tay, nhân tiện đeo khẩu trang và đội mũ lên: “Đi thôi, đi ra ngoài ăn một chút gì đó đi.”

Lúc xuống lầu, Trịnh Quan Đề nhìn thấy Trần Hán Thăng không trực tiếp xuống lầu, mà dừng thang máy ở tầng hai, sau đó thông qua cầu thang thoát hiểm trốn đi từ cửa sau, Trịnh Quan Đề vừa nhìn đã biết trong lòng Trần Hán Thăng vẫn có sự đề phòng.

Đây không phải là đề phòng sát thủ của Samsung, mà là đề phòng những phóng viên kia chụp lén.

Sau khi ra khỏi cửa chung cư, Trịnh Quan Đề phát hiện có hai chiếc xe từ đầu đến cuối vẫn luôn đi theo sau mình, không đợi cô hỏi gì, Trần Hán Thăng đã giải thích: “Một chiếc là của đại sứ quán, một chiếc là của Nhà Xanh, bọn họ cũng không hy vọng tôi xảy ra vấn đề gì.”

Trịnh Quan Đề gật đầu, Trần Hán Thăng lôi kéo Samsung xuống nước, nhưng bên phía chính phủ vẫn phải bảo vệ Trần Hán Thăng, trong chuyện này chắc chắn có liên quan đến các cuộc đàm phán chính trị phức tạp, đã vượt xa mức độ đấu tranh của các doanh nghiệp.

“Trưởng thành quá nhanh mà.”

Cô bạn thân Trịnh liếc nhìn Trần Hán Thăng, tên tra nam này mặc dù đã đeo khẩu trang, nhưng ánh mắt vẫn không thành thật, dọc theo đường đi thường xuyên nhìn trộm đùi của các cô gái đi ngang qua.

Có một số cô gái mạnh dạn hơn một chút, thoải mái phóng khoáng vứt một ánh mắt quyến rũ cho Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng vẫn luôn cười hì hì giơ ngón tay cái lên: “Samida, beautiful!”

Có một số cô gái lại ghét bỏ ánh mắt dâm đãng này, ghê tởm tăng nhanh tốc độ, Trần Hán Thăng đứng sau lưng nhất định sẽ tức giận: “Ba ka!”

“Sao cậu lại nói tiếng Nhật?”

Trịnh Quan Đề hỏi.

“Bởi vì làm như thế bọn họ sẽ tưởng rằng kẻ háo sắc này là người Nhật Bản!”

Trần Hán Thăng ân cần dạy dỗ: “Người đang ở nước ngoài, nhất định lúc nào cũng phải giữ gìn hình ảnh của tổ quốc…”

Trịnh Quan Đề: …

Sau khi ăn cơm trưa xong thì đã hơn 4 giờ, cô bạn thân Trịnh dự định sẽ ra sân bay trở về nước, Trần Hán Thăng làm sao có thể cho phép, liên tục tung ta “chân ngôn bốn chữ: “Đến cũng đến rồi! Ở lại một đêm! Không nể mặt mũi! Đi thử xem nào?”

“Chỉ có vậy thôi sao?”

Trịnh Quan Đề tay phải cầm vali, cô cũng không sốt ruột rời đi, cười ha ha nói: “Mấy kiểu câu bốn chữ này không có bất cứ năng lực lay chuyển nào.”

“Năng lực rung chuyển thì có đấy.”

Trần Hán Thăng cướp đoạt vali hành lý ra phía sau, nhếch miệng nói: “Nếu cô nghe những câu này một lần nữa, CCTV cho ra ánh sáng, sẽ khiến người trong nước sợ hãi, phương Tây kinh hoàng, nước Mỹ rung chuyển…”

“Ha ha ha… Cảm ơn, có chút buồn cười rồi.”

Trịnh Quan Đề lại ôm bụng cười phá lên một lần nữa, mặc dù Trần Hán Thăng cặn bã, nhưng cũng thực sự rất thú vị.

Nhưng khi nhìn thấy Trần Hán Thăng đẩy vali hành lý vào trong phòng ngủ, Trịnh Quan Đề khịt mũi, đột nhiên thở dài.

Mục đích thực sự khi tra nam này bảo mình ở lại, thực sự nghĩ rằng mình không biết sao?

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, sau khi ăn tối xong, còn chưa xem xong một chương trình tạp kỹ, Trần Hán Thăng đã thúc giục Trịnh Quan Đề nhanh chóng đi nghỉ ngơi.

Căn phòng ngủ dành cho khách kia của Đàm Anh không có nhà vệ sinh, nhưng cô cũng nhận ra được bầu không khí vi diệu và đặc biệt, nên hạ quyết tâm cho dù tối nay bị nước tiểu làm cho nghẹn chết, cũng tuyệt đối không thể bước ra phòng ngủ dù chỉ một bước.

Khoảng chừng 11h, Trịnh Quan Đề đang nằm trên giường thì nhận được tin nhắn của Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng: Ngủ rồi sao?

Trịnh Quan Đề: ?

Trần Hán Thăng: Cô còn nhớ rõ trước khi trở về Hồng Kông đã đồng ý với tôi chuyện gì không?

Trịnh Quan Đề: Buồn ngủ quá nên không nhớ rõ, ngủ ngon.

Trần Hán Thăng không trả lời, nhưng chẳng bao lâu sau, Trịnh Quan Đề đã nghe thấy tiếng có người gõ cửa “cốc cốc cốc” ở bên ngoài.

“Đúng là một kẻ háo sắc!”

Trịnh Quan Đề không còn cách nào khác, chỉ có thể đi mở cửa.

“Đề ca, có phải cô muốn mất mẹ không?”

Trần Hán Thăng vừa chen vào phòng ngủ vừa hung ác hỏi.

Trước khi Trịnh Quan Đề đi Hồng Kông, Trần Hán Thăng đã từng tự đưa ra quyết định rằng, nếu sau khi cô bạn thân Trịnh quay trở về từ Hồng Kông mà không để mình tra một lần, thì cô sẽ không có mẹ nữa.

“Mặc dù tình cảm giữa tôi và mẹ tương đối lạnh nhạt, nhưng cũng không muốn mất bà ấy.”

Trịnh Quan Đề không hề tức giận chút nào, trên khuôn mặt bình tĩnh còn mang theo một chút giảo hoạt: “Nhưng mẹ tôi cũng sẽ không mất đi vì lời nguyền rủa của cậu, cho dù cậu thích hay không thích thì bà ấy vẫn ở đó.”

“Hay lắm, Thương Ương Gia Thố cũng lôi ra rồi.”

Trần Hán Thăng đóng cửa lại cái cạch, ngang ngược nói: “Tóm lại cô phải để tôi… một lần.”

“Tôi…”

Cô bạn thân Trịnh đang định nói đạo lý với Trần Hán Thăng, kết quả lại cảm thấy trên môi nóng lên, hoá ra Trần Hán Thăng đã dùng miệng lấp kín.

Cơ thể Trịnh Quan Đề đột nhiên trở nên cứng đờ, đồng tử trong mắt cũng ngay lập tức phóng đại, cô đang định đẩy Trần Hán Thăng ra, nhưng kinh nghiệm của Trần Hán Thăng quá phong phú, cho dù đang nhắm chặt mắt vẫn có thể nắm giữ lấy hai cổ tay của cô bạn thân Trịnh một cách chuẩn xác.

Trịnh Quan Đề không thể tránh thoát được, chỉ có thể lùi về phía sau một bước, bắp chân đột nhiên đụng phải mép giường, cả người theo bản năng ngả về phía sau.

Cô cho rằng Trần Hán Thăng cũng sẽ anh hùng cứu mỹ nhân ôm lấy mình giống như trong phim truyền hình, nhưng khi thấy Trịnh Quan Đề ngã xuống trên giường, vẻ mặt của Trần Hán Thăng càng thêm phấn khích, thế mà cũng bổ nhào lên theo.

“Không cần…”

Trịnh Quan Đề vô lực nhắm mắt lại, sau đó cảm thấy trên người mình bị một cơ thể nặng nề đè xuống, lồng ngực vốn đã căng thẳng càng thêm ngột ngạt, không nhịn được rên rỉ một tiếng, hơi nóng lập tức phả vào trên mặt Trần Hán Thăng.

Hai người cứ thế đối mặt nhìn nhau ở dưới ánh đèn mờ ảo, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, trên miệng Trần Hán Thăng còn dính son môi của cô bạn thân Trịnh.

Thời gian trong những lúc như thế này luôn trôi rất chậm, nhưng Trịnh Quan Đề- Người từ trước đến nay vẫn luôn thông minh tự tin, lúc này lại có chút ấm ức, càng không thể chịu được ánh mắt hùng hổ doạ người của Trần Hán Thăng, không nhịn được nghiêng đầu sang một bên: “Hoá ra nước miếng đàn ông lại thối như vậy.”

Trần Hán Thăng cười “ha ha”, từ lâu lắm rồi qua các cuộc trò chuyện hắn đã biết cô bạn thân Trịnh chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chưa từng hôn môi.

“Hôn nhiều lần thì sẽ quen thôi.”

Trần Hán Thăng quay đầu cô bạn thân Trịnh lại, đang định hôn xuống một lần nữa thì Trịnh Quan Đề lại liều mạng lắc đầu giãy giụa.

Nhưng những người đàn ông có kinh nghiệm tương tự đều biết rằng, dưới tình huống như thế này, sức lực của bọn họ đều rất lớn, cho nên chẳng bao lâu sau, miệng của Trịnh Quan Đề lại bị lấp kín một lần nữa.

Nhưng ngay khi Trần Hán Thăng đang định cởi bỏ quần jean của Trịnh Quan Đề, thì Trịnh Quan Đề đột nhiên đè tay Trần Hán Thăng lại, thở hổn hển nói: “Trần Hán Thăng, cậu cảm thấy giữa hai chúng ta có tình yêu không?”

“Tình yêu?”

Trần Hán Thăng sửng sốt một chút, những từ ngữ như thế này này thực sự rất ít khi xuất hiện ở trên người mình.

“Đề ca, tôi đã nói với cô rồi, tình yêu chính là thứ không đáng tin cậy nhất.”

Trần Hán Thăng bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Hôm nay người đàn ông vì tình yêu là lựa chọn người phụ nữ này, sau này cũng sẽ vì một đoạn tình yêu khác mà vứt bỏ người kia.”

“Tôi suýt chút nữa đã tin vào chuyện ma quỷ của cậu.”

Trịnh Quan Đề không nhịn được bật cười, chỉ là tư thế hiện tại của cô có chút đặc biệt, lúc bật cười sẽ phải ưỡn thẳng eo.

Sau đó, Trần Hán Thăng đang nằm bên trên càng trở nên phấn khích.

“Chờ một chút.”

Trịnh Quan Đề vội vàng ngăn cản Trần Hán Thăng sắp rơi vào trạng thái điên cuồng: “Cậu biết không, thực chất lần này tôi đến Hàn Quốc không chỉ để gặp cậu, mà còn có ý định thực hiện lời hứa “trả một lần” kia, bởi vì bây giờ sự nghiệp của tôi đang đi theo chiều hướng ổn định, mẹ cũng đã vào gia phả, có thể nghĩ đến những chuyện này.”

“Tôi không muốn nghe vế “nhưng mà” ở phía sau.”

Trần Hán Thăng lập tức cắt ngang.

“Nhưng mà…”

Trịnh Quan Đề do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra: “Cậu thử ngửi xem, có thể ngửi ra được mùi gì không?”

“Mùi gì?”

Trần Hán Thăng đã quen với bầu không khí trong chung cư, không nhận ra có gì đặc biệt.

“Mùi hương trên người một cô gái.”

Trịnh Quan Đề nhẹ giọng nói: “Trong phòng khách, nhà vệ sinh, phòng bếp, chỗ nào cũng có, đây có lẽ cũng là cô gái thích cậu đúng không?”

Mí mắt Trần Hán Thăng giật giật, có lẽ đó là do La Tuyền để lại.

“Tra nam.”

Trịnh Quan Đề ngẩng đầu lên, chủ động hôn môi Trần Hán Thăng: “Tôi thực sự không muốn ở đây, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, trở về Kiến Nghiệp rồi làm được không?”

“Cô nói như vậy, nhưng thực rất có lý.”

Trần Hán Thăng hiếm khi chu đáo, trong lòng Trịnh Quan Đề vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, Trần Hán Thăng lại tiếp tục nói: “Tại sao chúng ta không đến khách sạn chứ?”

Bình Luận (0)
Comment