“Đến khách sạn?”
Trịnh Quan Đề sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: “Tôi không mang theo chứng minh thư.”
“Chậc, cô đang xem thường ai vậy?”
Trần Hán Thăng vừa nói vừa ôm cô bạn thân Trịnh đi ra ngoài: “Một người với cấp bậc như tôi ở khách sạn mà còn cần chứng minh thư của mình sao? Làm thư ký chỉ để ăn không rảnh rỗi thôi à?”
“Vậy thì cậu coi chừng bị phóng viên nhìn thấy, chẳng phải cậu muốn làm “Tô Vũ chăn dê” thời hiện đại sao?”
Trịnh Quan Đề bám chặt lấy tủ đầu giường không buông tay.
“Nhìn thấy thì sao chứ? Dù sao tôi cũng không biết xấu hổ.”
Trần Hán Thăng gỡ tay cô bạn thân Trịnh ra, hầm hừ cười lạnh một tiếng: “Đề ca, chứng tỏ bình thường cô không đọc lịch sử đúng không, mặc dù Tô Vũ bị bỏ tù 19 năm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện anh ta cưới vợ sinh con ở Hung Nô, tôi con mẹ nó đặt phòng thì sao chứ?”
“Không được, không thể, tôi muốn hét lên!”
Cô bạn thân Trịnh gần như bị Trần Hán Thăng ôm ra khỏi phòng.
“Cô gọi đi.”
Trần Hán Thăng giống như khiêu khích nói: “Có hét rách cả cổ họng cũng không có ai để ý đến cô đâu, ngược lại cô càng hét, tôi càng phấn khích.”
“Tra nam, thực ra tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng!”
Trịnh Quan Đề bất đắc dĩ nói, cuối cùng cũng nói thật.
“Ha ha…”
Lúc này Trần Hán Thăng mới dừng động tác lại: “Vậy lúc nãy cô giở thủ đoạn gì vậy? Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, thực sự cho rằng cô có thể giấu được sao?”
“Mịa.”
Cô bạn thân Trịnh không nhịn được bật cười thành tiếng: “Không ngờ đã bị cậu nhìn ra.”
Trịnh Quan Đề có thể xây dựng lại điện tử Xiaomi dựa trên đống đổ nát của Tân Thế Kỷ, hơn nữa còn từng bước đưa điện thoại Xiaomi lên vị trí thứ hai các sản phẩm trong nước, hơn nữa còn trở thành nhà sản xuất điện thoại đầu tiên mở cửa hàng flagship ngoại tuyến, cô chắc chắn là một người phụ nữ có thủ đoạn để va chạm với Trần Hán Thăng.
Cho nên sau khi Trần Hán Thăng xông vào phòng ngủ, cô bạn thân Trịnh chỉ cần đánh giá một chút sự chênh lệch về “giá trị vũ lực” của hai bên, sau đó lập tức nói rằng mình vốn dĩ cũng có ý định “tra một lần”, có lẽ là muốn xoa dịu Trần Hán Thăng.
Sau đó lại nói trong phòng ngủ có hơi thở của một cô gái khác là để đánh vào bài tình cảm, khiến dục vọng đang dâng trào của Trần Hán Thăng dịu đi một chút.
Cũng may loại tra nam như Trần Hán Thăng cũng có kinh nghiệm phong phú, trực tiếp dùng “đặt phòng khách sạn” để phá vỡ cục diện.
“Đưa ví tiền đến đây.”
Trần Hán Thăng cầm chiếc túi nhỏ LV của cô bạn thân Trịnh: “Tiền đặt phòng và tiền Durex đêm nay sẽ do cô trả.”
“Phi!”
Trịnh Quan Đề phỉ nhổ, đang định quay trở lại phòng ngủ thì cửa phòng đã bị Trần Hán Thăng khoá lại.
…
Nghe thấy âm thanh vang lên bên ngoài, Đàm Anh đang ở trong phòng ngủ bên cạnh run lên bần bật, mặc dù cô có thể nghe khá rõ nhưng lại không dám có bất cứ tâm tư tò mò nào, sợ phá vỡ chuyện riêng tư của hai ông chủ lớn là chủ tịch Trần và chủ tịch Trịnh.
“Đàm Anh, mày phải nhớ kỹ, bây giờ mày đang ở P6, nếu muốn lên đến P7 thì nhất định phải làm nhiều, nói ít hơn, còn phải học được cách làm người mù và người điếc.”
Đàm Anh đang tự cảnh cáo bản thân mình thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”.
“Có lẽ là chủ tịch Trần nhờ mình đi đặt phòng khách sạn cũng nên.”
Trong lòng Đàm Anh suy đoán.
Quả nhiên, sau khi mở cửa, Trần Hán Thăng nhàn nhạt bỏ xuống một câu: “Chuẩn bị một chút đi, lát nữa đi ra ngoài.”
Đàm Anh tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc “không hỏi nhiều”, tóm lại tất cả mọi chuyện đều nghe theo ông chủ lớn dặn dò, cô cất mấy thứ như hộ chiếu giấy tờ xong, xuyên qua khe hở thang máy ở tầng dưới nhìn thoáng qua Trịnh Quan Đề.
Hình như vị tổng giám đốc xinh đẹp nổi tiếng ở trong nước này hơi phiền muộn? Hai ngón tay đang quấn chặt lấy nhau đã để lộ một chút thấp thỏm bất an.
“Có lẽ chủ tịch Trịnh thực sự chưa chuẩn bị sẵn sàng chăng?”
Đàm Anh lặng lẽ suy nghĩ: “Chủ tịch Trần đúng là sốt ruột mà, chờ thêm một chút có sao đâu.”
Mặc dù địa vị xã hội của Đàm Anh và Trịnh Quan Đề có sự chênh lệch rất lớn, nhưng cả hai đều là phụ nữ, hình như cô có thể cảm nhận được bây giờ chủ tịch Trịnh đang ở trong trạng thái “Không muốn đồng ý nhưng lại không thể tìm thấy lý do gì để từ chối”.
Đàm Anh cảm thấy nếu ông chủ có thể buông tha cho chủ tịch Trịnh lần này thì có lẽ sẽ thích hợp hơn.
Bởi vì nhìn vào biểu cảm của chủ tịch Trịnh, sớm muộn gì cô ấy cũng không thể chạy thoát được.
“Đáng tiếc.”
Đàm Anh bĩu môi, những lúc như thế này đàn ông đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
“Tinh…”
Cửa thang máy đột nhiên mở ra, nhưng Đàm Anh vừa mới đi ra ngoài đã phát hiện có gì đó không đúng. Hoá ra Trần Hán Thăng không hề dừng lại ở tầng hai, sau đó đi ra ngoài cửa lối thoát hiểm phía sau giống như bình thường.
Lần này hắn lại dừng lại ở lối vào chính của tầng một, còn đeo khẩu trang và đội mũ lên.
“Chủ tịch Trần…”
Đàm Anh đang định nhắc nhở phía trước sẽ có phóng viên mai phục.
Nhưng cũng đã quá chậm rồi, chỉ nghe thấy một loạt tiếng chụp ảnh “lách tách lách tách” vang lên, ánh đèn flash ở dưới bóng cây trong khu vườn chung cư không ngừng loé lên.
“Xong rồi.”
Trong lòng Đàm Anh chợt trở nên lạnh lẽo, hành tung của ông chủ đã bị bại lộ, nếu để dư luận trong nước biết chủ tịch Trần và chủ tịch Trịnh đến khách sạn đặt phòng, chắc chắn sẽ lật trời.
Trong đầu cô bạn thân Trịnh vốn dĩ cũng đã có chuyện phải suy nghĩ nên không chú ý đến chuyện thang máy trực tiếp đi đến tầng một, cô cũng vô cùng ngạc nhiên khi đột nhiên phải đối mặt với tình huống này.
Nhưng Trịnh Quan Đề vẫn phản ứng rất nhanh, nhanh chóng tỉnh táo lại từ trong cảm giác kinh ngạc, cô ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng một cái, thấy trên khuôn mặt hắn nở một nụ cười rạng rỡ, còn giơ tay lên chào hỏi với những phóng viên kia.
“Tên tra nam này…”
Ánh mắt cô bạn thân Trịnh đong đưa vài cái, không nhịn được “mắng” một câu.
Mặc dù mắng là “tra nam”, nhưng trên mặt lại hiện lên một chút vui mừng và nhẹ nhõm giống như trút được gánh nặng, sau đó thở phào một hơi, nụ cười tự tin và cơ trí lại hiện lên một lần nữa.
“Cộc cộc cộc.”
Dưới ánh đèn flash nhấp nháy, Trịnh Quan Đề đi đôi giày da mũi nhọn, nhanh chóng bước vài bước để đuổi kịp Trần Hán Thăng.
Hai người đứng cách nhau không xa không gần, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của nhau, nhưng cũng không tỏ vẻ quá thân mật, vô cùng phù hợp với hình ảnh tình bạn bền chặt của Xiaomi và Qủa Xác.
“Cảm ơn cậu.”
Ánh mắt Trịnh Quan Đề nhìn chằm chằm vào phía trước, đột nhiên nói một câu cảm ơn không thể giải thích được.
“Cảm ơn tôi làm gì?”
Trần Hán Thăng giả vờ không biết.
“Hừ.”
Nếu không phải ở đây có quá nhiều người, Trịnh Quan Đề thực sự rất muốn hôn tên cặn bã này một cái.
Rõ ràng Trần Hán Thăng cũng không thực sự muốn đi đặt phòng khách sạn lắm, nhưng cuối cùng hắn vẫn tôn trọng quyết định của Trịnh Quan Đề, hoặc nói hắn rất tự tin, cô bạn thân Trịnh sẽ không chạy thoát.
Trên lưu manh Trần Hán Thăng có thể làm được đến mức độ này, trong lòng Trịnh Quang Đề vô cùng cảm động, thực ra nói cũng kỳ quái, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, giữa cô và Trần Hán Thăng đã nảy sinh một mối quan hệ vô cùng độc đáo.
Mặc dù ngoài mặt vẫn là bạn thân thiết của nhau, nhưng trong lòng đối phương đều hiểu rõ, “tra một lần” có lẽ là chuyện không thể tránh được.
Trịnh Quan Đề không phải là kiểu người làm theo cảm tính, cô đã từng vô cùng lý trí suy nghĩ rằng, rốt cuộc “tình bạn thân thiết” này đã biến chất từ lúc nào, nhưng thực sự không thể nghĩ ra được.
Có lẽ trong số số bữa ăn khuya và nhậu nhẹt, cả hai người đều đã bộc lộ ra những lý tưởng chân thật nhất của mình.
Có lẽ là khi mang theo thân xác mệt mỏi trở về từ Hồng Kông, Trần Hán Thăng đã đích thân dẫn cô đi ăn bát tiết canh vịt nóng hổi ấm áp vừa mới làm kia;
Có lẽ là khi phía bên nhà chính ở Hồng Kông không nói đạo lý cướp đoạt tài sản của Tân Thế Kỷ, người đứng bên cạnh giúp đỡ bày mưu tính kế vẫn là Trần Hán Thăng.
…
Có rất nhiều kỷ niệm, nhưng người ở bên cạnh vẫn luôn là Trần Hán Thăng.
Nếu đã không thể tránh được, thực ra lúc nãy Trịnh Quan Đề đã từ bỏ, đặc biệt là diễn xuất vừa rồi của Trần Hán Thăng thực sự quá chân thật, lúc bước ra thang máy, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: “Hôm nay thì hôm nay đi, tóm lại như nhau cả thôi.”
Cho dù trong lòng cô hơi tiếc nuối vì thiếu một chút lửa nóng, nhưng nếu cố gắng tỏ ra “tự nhiên” một chút thì sẽ tốt thôi.
Ví dụ như vào một ngày mùa thu lạnh lẽo, cô và Trần Hán Thăng ở bên ngoài ăn thịt dê hầm, còn uống chút rượu, sau khi say khướt trở về nhà, trong cảm xúc vừa mông lung vừa tỉnh táo bộc phát, tất cả mọi chuyện nên xảy ra đều sẽ xảy ra.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, tất cả mọi chuyện lại khôi phục lại sự bình lặng, hai người vẫn là bạn thân.
Trịnh Quan Đề không có ý định chen chân vào những tranh chấp tình cảm của Trần Hán Thăng, phần lớn tinh lực của cô vẫn luôn dành cho sự nghiệp, cô cũng cho rằng “đối tác kinh doanh: càng thú vị hơn nhiều so với “bạn đời”.
Còn về phần mối quan hệ “bạn thân khác giới” này, Trịnh Quan Đề sớm đã nhìn thấy, đây là cái cớ mà Trần Hán Thăng đưa ra cho sự cặn bã của mình.
Giữa nam nữ với nhau nào có tình bạn đơn thuần, chỉ là cả hai bên đều cố ý giả vờ không chọc thủng mà thôi.
…
Trịnh Quan Đề sớm đã nhận ra Trần Hán Thăng hoàn toàn không có ý định đến khách sạn, nhưng mãi đến khi Trần Hán Thăng đi vào một nhà hàng ven đường, Đàm Anh mới nhận ra rằng ông chủ không thể ngủ với chủ tịch Trịnh.
Bởi vì bên ngoài chật kín phóng viên, nên nhất cử nhất động của Trần Hán Thăng đều lọt vào ánh đèn flash, bên ngoài còn có hai chiếc xe ô tô bảo vệ Trần Hán Thăng của phía chính phủ Hàn Quốc và đại sứ quán.
Đây là lần đầu tiên Trần Hán Thăng công khai xuất hiện sau khi bị “cầm tù”, nếu trước đó không trở thành thư ký, có lẽ đầu óc Đàm Anh vẫn còn đang choáng váng, không thể theo kịp tiết tấu của Trần Hán Thăng.
Rõ ràng đã nói sẽ đến khách sạn, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện công khai.
Xuất hiện công khai thì thôi đi, còn phải đi vào nhà hàng ăn cơm.
Nhưng sau khi trở thành thư ký, trải qua nhiều ngày rèn luyện như vậy, Đàm Anh cảm thấy giác quan nào đó trong đầu mình đột nhiên bị đả thông.
Cô có một dự cảm mãnh liệt rằng, ông chủ làm như vậy có lẽ không phải là làm theo bản tính, chắc chắn là có ý tứ sâu xa khác.
Cho nên sợi dây cung trong lòng Đàm Anh từ đầu đến cuối vẫn luôn căng chặt, quả nhiên không ngoài dự liệu, sau khi Trần Hán Thăng gọi xong đồ ăn, hắn đột nhiên đứng dậy, đi thẳng về phía hai chiếc xe bảo vệ bên ngoài.
Đàm Anh lập tức đi theo phía sau, Trần Hán Thăng đi đến chiếc xe đại diện cho chính phủ Hàn Quốc trước, gõ vào cửa sổ xe hàng phía sau, chỉ vào nhà hàng: “Xin chào, cùng nhau ăn nhé?”
Ba người Hàn Quốc ngồi trong xe đưa mắt nhìn nhau, một là vì trình độ tiếng Hàn của Trần Hán Thăng quá tệ; Hai là bọn họ chỉ nhận được nhiệm vụ, không hề có bất cứ lời giải thích nào khác.
Cũng may lúc này, Đàm Anh- Người đã đạt được một số thành tựu trong tiếng Hàn đi đến bổ sung, dùng cử chỉ và ngôn ngữ lịch sự truyền đạt chính xác ý của ông chủ nhà mình.
Những người Hàn Quốc trong xe nghe vậy đều rất do dự, nhưng Trần Hán Thăng đã mất kiên nhẫn, “cạch” một tiếng mở cửa xe ra: “Đi thôi! Be quick!”
Nếu đã đến mức độ này rồi, ba người Hàn Quốc bàn bạc với nhau một chút, quyết định để một người trong xe, hai người khác đi theo vào nhà hàng.
Sau khi giải quyết xong bên này, Trần Hán Thăng lại đi mời đồng hương ở đại sứ quán của mình.
Chuyện này cũng không có gì đáng nói, mọi người đều cho “Trần Qủa Xác” mặt mũi, ngoại trừ vẫn giữ lại một người canh giữ trên xe ra thì những người khác đều đi theo vào nhà hàng.
Nhưng khi đến cửa, bước chân Trần Hán Thăng đột nhiên dừng lại một chút, quay đầu lại nói với Đàm Anh: “Làm không tồi, tiếp tục cố gắng nhé!”
Câu này giống như một lời cổ vũ qua loa có lệ, nhưng lại khiến sống mũi Đàm Anh chua xót.
Công bằng mà nói, vị chủ tịch Trần này vẫn tương đối dễ phục vụ, bởi vì hắn không có bất cứ thói quen khó chiều nào, buổi tối lúc đói, chỉ cần một bát mì gói là có thể giải quyết.
Nhưng vấn đề của hắn nằm ở chỗ, tính tình thỉnh thoảng vui buồn thất thường, hơn nữa tư duy nhảy vọt rất nhanh, nếu không thể bắt kịp thì có lẽ sẽ bị mắng.
Đàm Anh biết mình không thể sánh được với Nhiếp Tiểu Vũ, cho dù Nhiếp Tiểu Vũ bị mắng nhiều như thế nào đi nữa thì cô ấy cũng không cần lo lắng bị thay thế; Nhưng nếu mình khiến Trần Hán Thăng cảm thấy mệt mỏi hết lần này đến lần khác, có thể sẽ bị đổi người bất cứ lúc nào.
Đây là một vị trí có hàm lượng vàng cao, đồng thời cũng là một chức vụ khiến người ta nơm nớp lo sợ, nhưng với sự bình tĩnh, tích cực, cẩn thận và cố gắng của Đàm Anh, cuối cùng cũng đã nhận được lòng tin của Trần Hán Thăng.
Sau này, có lẽ cô sẽ phải đảm nhận nhiều nhiệm vụ quan trọng hơn nữa.
…
Bây giờ số lượng người trong bàn đã tăng lên, cho dù việc giao tiếp tiếng Trung Hàn không được lưu loát lắm, những nhân viên đang chấp hành nhiệm vụ kia cũng tương đối câu nệ và chú trọng kỷ luật, cho nên về cơ bản đều là Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề nói chuyện với nhau.
Nhưng sau khi ăn xong bữa khuya này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần Hán Thăng đã có thêm một chút nhân tính và dịu dàng.
Quan trọng hơn cả là, hành động này của Trần Hán Thăng mang đến rất nhiều ý nghĩa tích cực:
Thứ nhất, hắn ở Hàn Quốc tương đối an toàn, mong rằng những fans Qủa Xác ở trong nước hãy yên tâm;
Thứ hai, tinh thần thoạt nhìn không tồi, còn có thể cùng với bạn bè ra ngoài ăn khuya;
Thứ ba, lòng dạ rộng lượng, chủ động mời người Hàn Quốc ăn cùng, cũng có thể coi là một việc làm xoa dịu tâm lý phản Hàn trong nước, không cần thiết phải tạo ra sự đối lập mạnh mẽ như vậy.
Thứ tư, hành vi thoải mái ăn khuya này mang đến một tín hiệu mạnh mẽ, chuyện về nước đã có chuyển biến tích cực.
…
Trịnh Quan Đề cắn từng miếng nhỏ bánh gạo chiên, trong lòng cũng đang cảm khái, bây giờ từng nhất cử nhất động của Trần Hán Thăng trong các trường hợp công khai đều có thể thu hút rất nhiều sự chú ý, điều đó có nghĩa là việc “tạo danh tiếng” đã thành công.
Chờ đến khi hắn trở về nước, không chỉ là một doanh nhân của nhân dân nữa mà sẽ chính thức bước vào hàng ngũ “lão làng”.
Nói một cách đơn giản, nó có nghĩa là khi mở cuộc họp sẽ được ngồi trên ghế chủ tịch cao nhất, trong lúc gắp đồ ăn không ai dám chuyển đĩa trong các cuộc xã giao, lúc nói chuyện khoác lác, người khác cũng có thể coi là sự thật… Nếu viết thành một cuốn sách dựa trên những gì đã xảy ra, tên gọi có thể sẽ là “Hành trình trở thành lão đại bắt đầu từ khi bị giam.”
Sau khi ăn xong đã là hơn 1 giờ rưỡi, nhưng trong ngoài nhà hàng vẫn vô cùng náo nhiều, rất nhiều phóng viên nhận được tin đều đã kéo đến đây, tiêu đề của bản tin ngày mai chắc chắn sẽ có:
“Trần Hán Thăng của Qủa Xác đêm khuya hẹn bạn bè đi ăn, vẻ mặt thoải mái, phải chăng chuyện về nước đã là chuyện được định sẵn?”
Sau khi trở lại chung cư dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của bao người, Đàm Anh vô cùng tự giác trở về phòng ngủ, cô cho rằng hai ông chủ bà chủ chắc chắn có gì đó muốn nói.
Nhưng lần này thư ký Đàm đã đoán sai rồi, Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề đều rất thông minh, giữa “bạn thân” cũng vô cùng ăn ý, Trần Hán Thăng không khoe khoang sự chu đáo của mình, cô bạn thân Trịnh cũng không cảm ơn vì sự tôn trọng của Trần Hán Thăng.
Nhưng khi Trịnh Quan Đề sắp nghỉ ngơi, Trần Hán Thăng nghiêng người dựa vào khung cửa: “Lần sau sẽ không có cơ hội này nữa đâu.”
Sau khi nghe xong, Trịnh Quan Đề còn thong thả bình tĩnh nhìn Trần Hán Thăng.
Khí chất của cô bạn thân Trịnh không thể ảnh hưởng đến Trần Hán Thăng, hắn còn lưu mạnh huýt sáo một tiếng: “Đề ca, tôi thấy cô tư sắc không tồi, cho cô một cơ hội được lên giường cùng với tôi, hy vọng cô đừng không biết tốt xấu.”
Lúc trước có lẽ Trịnh Quan Đề sẽ bị chọc cho bật cười, nhưng bây giờ cô vẫn rất yên tĩnh, một lúc lâu sau, cô đột nhiên vươn bàn tay trắng nõn ra, giúp Trần Hán Thăng vuốt phẳng nếp nhăn nơi ngực áo sơ mi.
“Cậu yên tâm đi, tôi đã cho cậu hôn nhiều lần như vậy, đó là tiền đặt cọc.”
Trịnh Quan Đề hiếm khi vừa dịu dàng vừa chắc chắn nói.
…
Ngày hôm sau, ngày mùng 10 tháng 8, cô bạn thân Trịnh rời khỏi Hàn Quốc, vẫn là Trần Hán Thăng đưa tiễn.
Những ngày tháng còn lại, Trần Hán Thăng cũng không hoàn toàn cô độc, bởi vì không chỉ có người trong nước đến đây thăm hắn.
Ngoài những người quen trong kinh doanh ra, ngay cả Vương Tử Bác và Kim Dương Minh đều đến đây một chuyến, thực ra không chỉ có hai người bọn họ, nếu không phải Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư sắp sinh em bé, Biên Thi Thi và Hồ Lâm Ngữ cũng muốn đến Hàn Quốc an ủi (mua sắm).
Ngày mùng 2 tháng 9, “bản tin buổi tối Dương Tử”- Tờ báo vốn dĩ vẫn luôn đăng tải nhiều kỳ về tình hình của Trần Hán Thăng ở Hàn Quốc theo phong cách dân quốc, hôm nay đột nhiên thay đổi phong cách, trên chuyên mục chỉ có bốn chữ:
“Ngày mai, về nước!”
Lúc đầu, rất nhiều độc giả vẫn không hiểu, sau đó lại đăng nhập vào cộng đồng Qủa Xác mới biết được, sau một cuộc đàm phán và thương lượng nghiêm túc, Trần Hán Thăng của điện tử Qủa Xác- Người để giữ gìn danh dự của Hàn Quốc mà vẫn luôn bị Samsung giam giữ, cuối cùng cũng được về nước.