Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 952 - Chương 952: Nhân Gian Chợt Muộn, Núi Sông Đã Vào Thu

Chương 952: Nhân gian chợt muộn, núi sông đã vào thu Chương 952: Nhân gian chợt muộn, núi sông đã vào thu

Mười giờ sáng ngày mùng 3 tháng 9, bầu trời cao rộng mở, ánh mặt trời trắng xoá trút xuống mặt đất, hơi chói mắt nhưng không hề bụi bặm, cứ thế dùng sự trong trẻo sưởi ấm con người.

Trong lối ra A của sảnh đến ở sân bay Lộc Khẩu Kiến Nghiệp đã được bao quanh chặt chẽ ba tầng trong ba tầng ngoài.

Các nhân viên sân bay mặc đồng phục màu xanh trắng cũng không nhiều lắm, hơn nữa bọn họ còn có chút căng thẳng, thỉnh thoảng chỉnh sửa lại vạt áo trước ngực, sợ khi các phóng viên chụp ảnh, mình sẽ vô tình lọt vào ống kính, nhưng lại là đồng phục không chỉnh tề.

Đúng vậy, ở đây có phóng viên.

Gần như tất cả các phương tiện truyền thông có sức ảnh hưởng trong nước đều đã đến đông đủ, bọn họ chen chúc nhau ở vị trí thuận lợi nhất với các phương tiện truyền thông của Kiến Nghiệp.

Nhưng, “vị trí có lợi nhất” chứ không phải là “vị trí tốt nhất”, người đứng ở vị trí tốt nhất chính là một cặp vợ chồng trung niên, thoạt nhìn khoảng chừng 50 tuổi, khí chất của người đàn ông trung niên kia rất tốt, trên mặt nở nụ cười khiêm tốn, vừa trầm ổn vừa yên tĩnh.

Người phụ nữ trung niên ăn mặc tương đối đơn giản, trên cổ tay ngoại trừ một chiếc vòng bạc ra, còn có một chiếc nhẫn vàng trên ngón áp út, ngoài ra không còn bất cứ đồ trang trí nào khác.

Chiếc nhẫn vàng đã hơi sờn một chút, có thể nhìn ra được có lẽ là kiểu dáng khi bọn họ kết hôn nhiều năm trước.

Cặp vợ chồng trung niên này không có gì đặc biệt, nhưng bọn họ cứ thế bình thản đứng ở vị trí C, xung quanh có rất nhiều quan chức trông như lãnh đạo, bọn họ đều mỉm cười không tranh không đoạt.

Bởi vì hôm nay chính là ngày chủ tịch Trần Hán Thăng của Qủa Xác trở về nước, cặp vợ chồng này chính là Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên, ai có thể cướp được vị trí của bọn họ?

“Lão Trần, sao vẫn chưa hạ cánh vậy?”

Lương thái hậu nhìn thời gian trên điện thoại di động, nhỏ giọng nói với chồng.

“Thời gian vẫn chưa đến mà.”

Trần Triệu Quân thoải mái an ủi: “Trước khi lên máy bay nó cũng đã gọi điện thoại cho chúng ta rồi mà, đừng lo lắng.”

“Tôi không hề lo lắng, vốn dĩ mọi chuyện là giả, Vương Tử Bác từ Hàn Quốc trở về cũng nói nó béo hơn một chút.”

Lương Mỹ Quyên tức giận nói: “Nhưng liên luỵ đến Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở cũng lo lắng theo, cũng may không xảy ra vấn đề gì, nếu không nó ở lại Hàn Quốc luôn đi, đừng trở về nữa.”

“Haiz…”

Trần Triệu Quân nhìn trái nhìn phải, những người thân bạn bè của Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở không một ai đến đây.

Có lẽ cả hai bên đều lo lắng sẽ chạm mặt nhau nên dứt khoát không đến đón Trần Hán Thăng.

Ngược lại, những người ở đảng trung lập như Trần Lam, Vương Tử Bác và Nhiếp Tiểu Vũ đều xuất hiện, còn có một cô gái trang điểm hoa hoè lộng lẫy, cả người toả ra mùi nước hoa nồng nặc, nghe nói cô là bạn học của Trần Hán Thăng, tên là Thương Nghiên Nghiên.

Lão Trần và Lương Mỹ Quyên đều không quen biết cô gái tên là Thương Nghiên Nghiên này, nhưng hình như mối quan hệ giữa cô và Trần Lam rất tốt, Trần Triệu Quân cũng không để trong lòng.

Thực ra nhắc đến Trần Lam, Lão Trần cũng cảm thấy hơi kỳ quái, cô gái này trước đây thích náo nhiệt nhất, bất cứ chuyện gì cũng phải xông lên dẫn đầu, hôm nay lại luôn rúc sau lưng người khác, giống như rất sợ nhìn thấy anh trai mình vậy.

“Vù vù…”

Lúc này, một chiếc máy bay đột nhiên lướt ngang qua không trung, đám người lập tức xôn xao.

“Có phải chiếc này không? Có phải chiếc này không?

“Đừng sốt ruột, vẫn còn hơn mười phút nữa mà.”

“Ồ, tôi cảm thấy hơi tê tay khi cầm đàn violin, cậu giúp tôi cầm một lúc.”

….

Ngoại trừ người thân và bạn bè của Trần Hán Thăng ra, còn có nhân viên của điện tử Qủa Xác, các phóng viên truyền thông, quan chức chính phủ, thực chất, số lượng đông nhất vẫn là fans Qủa Xác.

Kể từ khi biết Trần Hán Thăng sắp về nước, những Hội liên minh cộng tề kháng Hàn cứu Trần; Đội hành động đột kích Qủa Xác; Fan club toàn cầu của Trần Hán Thăng… Gì đó lập tức tổ chức các fans tập duyệt nghi lễ chào đón.

Hầu hết các fans Qủa Xác đều là người trẻ tuổi, bọn họ thuộc thành phần ba nhiều “nhiều tinh lực, nhiều thời gian và nhiều kỹ năng”, ngoại trừ chuẩn bị những thứ cần thiết như hoa tươi, biểu ngữ gì đó ra, còn tự phát tạo thành một ban nhạc nhỏ khoảng chừng ba mươi người.

Vĩ cầm, đàn ghita, đàn cello, trống Jazz… Cái gì cũng có, bây giờ bọn họ đều cầm theo nhạc cụ của riêng mình, chuẩn bị diễn tấu ca khúc “Trái tim Trung Quốc của tôi” trong khoảnh khắc Trần Hán Thăng vừa bước ra ngoài.

Đây vẫn là kết quả của việc phía bên official Qủa Xác cố gắng hết sức đàm phán, nếu không các fan còn tổ chức thành một buổi hoà nhạc nhỏ ở sân bay Lộc Khẩu.

“Vù vù vù…”

Lại một chiếc máy bay gào thét lướt qua, đám đông đang chờ đợi bên ngoài vẫn đang trò chuyện với nhau.

Đột nhiên, một nhân viên trực sân bay cầm máy bộ đàm lên nghe vài câu, sau đó thương lượng với các đồng nghiệp một lúc rồi cầm loa lên nói: “Tất cả quý khách đang chờ máy bay, căn cứ vào tin tức từ tràm kiểm soát truyền đến, chiếc máy bay mang số hiệu MU850 chở chủ tịch Trần đã thuận lợi hạ cánh, mọi người vui lòng giữ trật tự khi đón người, chớ giẫm đạp lên nhau…”

“Ôi! Oa! Ha…”

Nhân viên trực ban còn chưa nói xong thì đã bị tiếng hoan hô của các fans đang nóng lòng chờ đợi cắt ngang, nhân viên an ninh sân bay nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức gọi càng nhiều đồng nghiệp đến đây duy trì trật tự hơn nữa.

Nhưng, từ lúc máy bay hạ cánh đến khi bước ra khỏi cửa cũng mất một khoảng thời gian, lúc đầu mọi người không xác định rõ thời gian nên cũng không mấy sốt ruột, bây giờ biết Trần Hán Thăng sắp xuất hiện, hơn một ngàn đôi mắt nhìn chằm chằm vào lối ra.

Cảnh tượng này khiến các chị gái ở sân bay sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên, bởi vì có một số fans Qủa Xác hơi háo sắc, ngoài mặt thì chờ chủ tịch Trần, nhưng thực chất đang nhìn chằm chằm vào các cô đánh giá.

5 phút qua đi...

10 phút qua đi…

12 phút qua đi…

Thực ra chỉ mới hơn mười phút trôi qua, nhưng mọi người đều cảm thấy giống như đã qua mười mấy năm, ngay cả Lương Mỹ Quyên cũng không nhịn được nhẹ nhàng dậm chân vài cái, sao bà có thể không quan tâm đến con trai ruột thịt của mình chứ?

Đột nhiên, một bóng người bước vào hành lang phía sau lối ra, ngay sau đó chính là một nhóm hành khách kéo hành lý của mình ra ngoài.

“Đến rồi đến rồi, có lẽ chủ tịch Trần đang ở bên trong.

“Kéo biểu ngữ lên, nhất định phải để chủ tịch Trần nhìn thấy.”

“Ban nhạc nhìn tín hiệu của tôi, khi tôi vung tay lên thì bắt đầu biểu diễn nhé.”

Khi đám đông đến gần hơn, đã có fans tinh mắt nhìn thấy Trần Hán Thăng với dáng người cao lớn ở bên trong.

“Chủ tịch Trần!”

Không biết là ai đã gọi câu đầu tiên trước, sau đó các fans Qủa Xác giống như đã được chỉ dẫn trước đó, vô cùng có tiết tấu hét lên: “Chủ tịch Trần, chủ tịch Trần, chủ tịch Trần…”

Bởi vì Trần Lam không cẩn thận tiết lộ sự thật về việc Trần Hán Thăng sắp làm cha trước mặt La Tuyền, nên sau khi về nước cũng không dám liên lạc với anh trai, lúc đầu cũng không dám đứng ở phía trước đám đông.

Nhưng khi bầu không khí bắt đầu dâng cao, Trần Lam bị lây nhiễm nên cũng quên đi cảm giác sợ hãi, chen chúc vào vị trí chính giữa Lương Mỹ Quyên và Lão Trần, từ phía sau hét lên một tiếng “chủ tịch Trần”, cô ấy còn định giơ tay lên gọi một tiếng “là anh trai của em”, còn muốn lôi kéo Thương Nghiên Nghiên cùng nhau nhảy nhót.

Âm thanh ầm ĩ che trời lấp đất, còn có đám đông đen nghìn nghịt đã doạ đến những hành khách khác, bọn họ đều dừng bước nhường cho Trần Hán Thăng đi ra ngoài trước.

Mặc dù trước đó Trần Hán Thăng đã biết sẽ có fans đến sân bay đón, nhưng hắn cũng không ngờ lại có nhiều người như vậy, nhìn từ bên trong nhìn ra, ngay cả ở phía xa đại sảnh đón người cũng có biểu ngữ in logo “K?” được căng ra

Nhưng người đầu tiên lọt vào mi mắt Trần Hán Thăng chính là cha mẹ của mình, và cô em gái bị cố tình phớt lờ kia.

Hơn một tháng không gặp Trần Hán Thăng, mặc dù ngoại miệng Lương thái hậu vẫn vô cùng ghét bỏ, nhưng trên thực tế hốc mắt đã có nước mắt ngấn lệ rõ ràng.

Lão Trần kiềm chế cảm xúc rất tốt, ông cẩn thận đánh giá con trai một chút, sau khi xác định Trần Hán Thăng vẫn còn nguyên vẹn không khuyết thiếu gì, trên mặt lúc này mới nở một nụ cười hài lòng.

Đứa con trai từ nhỏ đã bướng bỉnh này, thực sự đang mặc thánh ý giáp vàng, dưới chân đạp lên đám mây thất sắc dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, mang đến vinh quang vô hạn cho mình và bà xã.

“Chủ tịch Trần, chào ngài.”

Trước khi Trần Hán Thăng đi ra ngoài, còn xảy ra một khúc nhạc đệm nho nhỏ.

Hoá ra phía bên sân bay Lộc Khẩu cũng thể hiện thái độ, một nữ nhân viên mặt đất ôm bó hoa tươi đi đến: “Tôi đại diện cho cục quản lý hàng không Hoa Đông bày tỏ sự thành kính cao quý đối với hành động của ngài ở nước ngoài, nhiệt liệt hoan nghênh ngài trở về.”

“Cảm ơn, cảm ơn.”

Trần Hán Thăng cầm lấy bó hoa, còn muốn ôm chị gái nhỏ xinh đẹp này, kết quả người ta vừa đưa hoa xong đã cúi đầu chạy mất.

“Cô gái nhỏ này, sức nóng của mình cao như vậy mà không biết cọ một chút sao?”

Trong lòng Trần Hán Thăng lẩm bẩm một tiếng, sau đó cất bước đi ra ngoài.

Trong khoảnh khắc này, âm thanh núi gào biển gọi này bao phủ toàn bộ sảnh đón người, mấy chục nhân viên an ninh sân bay nắm tay nhau tạo thành một bức tường thịt đứng ở phía trước, đề phòng sự việc dẫm đạp xảy ra.

Từ sự kiện này có thể thấy, trên mảnh đất Trung Quốc này, địa vị của anh hùng vẫn vượt xa các minh tinh, bởi vì nhân viên sân bay sẽ không giúp minh tinh duy trì trật tự.

Các lãnh đạo chính phủ cũng không thể nào đặc biệt đến cổng đăng ký để chào đón một minh tinh nào đó, các phóng viên đều giơ máy ảnh chất lượng cao lên, ống kính nhắm thẳng vào mặt Trần Hán Thăng, chờ đợi xem chủ tịch Trần sẽ nói câu gì đầu tiên.

“Các bạn vất vả rồi” hoặc là “cảm ơn mọi người”, có lẽ sẽ lựa chọn một trong hai câu này, nhưng Trần Hán Thăng còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên nghe thấy một dàn hợp xuống đàn hát vang lên:

Non sông chỉ ở trong giấc mơ của tôi

Tổ quốc nhiều năm chưa được gần

Nhưng dù thế nào cũng không thể thay đổi được

Trái tim Trung Quốc ở trong tim ta.

Trần Hán Thăng nhìn về phía phát ra âm thành, thì phát hiện một đám fans mặc áo sơ mi của Qủa Xác đang dõng dạc hùng hồn diễn tấu “Trái tim Trung Quốc của tôi” trước mắt bao người.

“Mẹ…Mẹ nó!”

Trần Hán Thăng kìm nén một lúc lâu, cuối cùng vẫn thốt ra từ cảm thán kinh ngạc này.

“Khụ khụ…”

Các phóng viên đều xấu hổ ho khan một tiếng, bởi bọn họ có thể đoán ra hai từ ‘mẹ nó’ này, cũng may tiếp theo Trần Hán Thăng đã thực sự nói “cảm ơn”, sau khi các đại biểu của fans Qủa Xác bước đến tặng hoa, Trần Hán Thăng lại cúi người về bốn phía tỏ vẻ cảm tạ.

Các bước tiếp theo đều rất có trình tự, tương đương với việc tổ chức một buổi họp báo với các phóng viên ngay tại sân bay.

Đầu tiên là bài phát biểu của lãnh đạo.

Lần này sở Thông tin và Truyền thông của tỉnh và một số lãnh đạo thành phố Kiến Nghiệp đã đến đón máy bay, bọn họ đồng loạt tán dương hành động bảo vệ danh dự tổ quốc của Trần Hán Thăng, cũng như sự đóng góp xuất sắc của điện tử Qủa Xác cho sự phát triển kinh tế khu vực và thúc đẩy ngành sản xuất phát triển.

Mặc dù những lời nói này khá nhàm chán, nhưng lại là điều không thể thiếu, điều này tương đương với việc bên phía chính phủ đang khẳng định hành động của Trần Hán Thăng.

Tiếp theo vốn dĩ là mời Lão Trần hoặc Lương thái hậu nói vài câu, đại khái là thể hiện một phương diện ấm áp, nhưng Lương thái hậu tán gẫu trong khu dân cư thì được, còn về những bài phát biểu trong loại trường hợp này lại không có kinh nghiệm.

Nhưng Lão Trần có năng lực này, ông rất khiêm tốn, không muốn phô trương nên cũng lịch sự từ chối.

Người dẫn chương trình không biết tìm đến từ đâu này hơi ngơ ngác, Lão Trần và Lương Mỹ Quyên đều không muốn, nhưng cô ta vẫn đưa micro qua đó, cuối cùng vẫn là Trần Hán Thăng giành lấy micro, nói: “Để cho tôi đi, dù sao cũng chỉ là mấy vấn đề thời gian, chẳng lẽ tôi không hấp dẫn bằng cha mẹ tôi sao?”

“Ha ha…”

Một trận cười vang lên bên dưới, Trần Hán Thăng vừa nói như vậy, tương đương với việc bỏ qua bước thứ hai, trực tiếp bước vào màn giao lưu tương tác, những hoạt động có chính phủ tham gia này, để không xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, ngay cả câu hỏi cũng được sắp xếp từ trước.

Còn về phần phải trả lời như thế nào, bọn họ đều rất tin tưởng năng lực của Trần Hán Thăng.

“Chủ tịch Trần, chào ngài, tôi là phóng viên của “bản tin buổi tối Dương Tử”.

Ngay sau đó, một nữ phóng viên đầu tiên đứng dậy, đây là đơn vị truyền thông bản địa ở Kiến Nghiệp.

“Lúc ấy khi cố vấn của Samsung cố ý hạ thấp người Trung Quốc, tại sao ngài có thể lớn tiếng tức giận mắng mỏ và chất vấn khi đang ở nước ngoài và trên địa bàn của người khác?”

Phóng viên hỏi.

“Bởi vì… Tôi đã nghe xong bài “Dũng khí” của Lương Tĩnh Như.”

Trần Hán Thăng nhướn mày, cười hì hì nói.

“Hả?”

Phóng viên sửng sốt một chút.

Bình thường mà nói, đáng lẽ chủ tịch Trần nên trả lời những lý do đường hoàng như “Bởi vì từ nhỏ tôi đã được tiếp thu nền giáo dục tinh thần yêu nước, cho nên không thể chịu được có người nào đó sỉ nhục đất nước mình, lúc đó sớm đã không quan tâm đến sống chết”.

Nhưng, những quản lý cấp cao như Hoàng Lập Khiêm và Khổng Tĩnh có mặt ở đây đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu chủ tịch Trần trả lời đứng đắn như vậy, thì “hình tượng lưu manh” trước đó sẽ phải vứt bỏ, điều này sẽ ảnh hưởng phần nào đến hình ảnh của sản phẩm Qủa Xác.

Bởi vì khách hàng của sản phẩm Qủa Xác chủ yếu vẫn là những người trẻ tuổi, bọn họ căn bản không thích những bài phát biểu “kiểu cán bộ kỳ cựu”, câu trả lời nghịch ngợm của Trần Hán Thăng mới thực sự ăn khớp cùng với hình tượng trước sau như một.

Quả nhiên, các fans Xác bên dưới nghe xong đều không hẹn và cùng đồng loạt vỗ tay.

Nữ phóng viên của “Bản tin buổi tối Dương Tử” nhìn Trần Hán Thăng giống như đang ai oán, câu trả lời này không thể nói là sai, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.

“Chủ tịch Trần.”

Nam phóng viên của “Nhật báo Phương Nam” đứng dậy, anh ta dựa theo câu hỏi đã sắp xếp hỏi: “Trước mắt, chúng ta có thể thấy rằng thị trường của điện thoại di động trong nước đang có một số thay đổi, lần này sau khi về nước, ngài có dự định để các lãnh đạo điện tử Qủa Xác thực hiện những thay đổi và cải tiến gì không?”

“Tạm thời không biết.”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: “Thực ra tôi cũng không có quá nhiều tình cảm mãnh liệt với điện tử Qủa Xác.”

“Cái gì?”

Trong lòng phóng viên “Nhật báo Phương Nam” nhảy dựng lên, thầm nghĩ có phải câu hỏi này của mình đã dẫm phải mìn rồi không?

“Bởi vì với quy mô hiện tại của điện tử Qủa Xác, tốc độ tăng trưởng về sau sẽ tương đối chậm.”

Trần Hán Thăng chân thành nói: “Cho nên tôi vẫn khá hâm mộ những doanh nghiệp nhỏ đó, bởi vì các ông chủ đó có thể thường xuyên cảm nhận được sự phát triển và tiến bộ của doanh nghiệp mình, càng có hứng thú làm việc hơn nữa.”

Phóng viên “Nhật báo Phương Nam: …

Đối với câu trả lời “ra vẻ” này, bên dưới càng có nhiều tiếng cười vang hơn nữa, ngay cả Thương Nghiên Nghiên cũng ghé sát vào tai Trần Lam nói: “Anh trai của em càng ngày càng bịp bợm.”

“Đúng vậy, thực sự quá bịp bợm!”

Trần Lam ưỡn ngực ngẩng đầu, giống như việc anh trai “bịp bợm” là một chuyện đáng tự hào lắm vậy.

Các fans Qủa Xác thậm chí còn vỗ tay cho nhau: “Nhìn thấy chủ tịch Trần vẫn mặt dày như thế này, cuối cùng chúng ta cũng yên tâm, chủ tịch Trần thực sự đã trở về rồi.”

Trong một khúc quanh nào đó ở đại sảnh đón người, có hai mẹ con đã ngồi đó.

Người mẹ nghe thấy câu trả lời của Trần Hán Thăng, bà đang định cười một cái, đột nhiên kìm nén trở về, thay vào đó là cảnh cáo cô con gái bên cạnh: “Mẹ nhắc nhở con, lần này là do cha con nói giúp nên mẹ mới đưa con đến đây, sau khi xem xong rồi thì quay trở lại đại học Tài chính Thượng Hải nhập học, không được gây ra bất cứ rắc rối nào cho mẹ nữa.”

“Con biết rồi.”

Cô con gái hừ một tiếng, sau đó lại tiếp tục nhìn Trần Hán Thăng, ánh mắt xinh đẹp vẫn có những ánh sao kiên cường như thế.

“Chủ tịch Trần.”

Người thứ ba đặt câu hỏi là phóng viên đến từ hãng quyền thông nặng ký “Nhật báo Nhân dân”, người phóng viên này cũng là một người đàn ông hơn 40 tuổi, giọng nói ông ta bình tĩnh và chuẩn mực: “Ngài ở Hàn Quốc hơn một tháng rồi, cuối cùng cũng được về nước, bây giờ tâm trạng của ngài như thế nào?”

“Tôi…”

Trần Hán Thăng nhíu mày, giống như đang trầm tư suy nghĩ.

Mọi người đều cho rằng chủ tịch Trần đang nghĩ đến những câu nói dí dỏm nào đó, nhưng hơn 20 giây sau, Trần Hán Thăng vẫn không mở miệng, hơn nữa vẻ mặt càng ngày càng trở nên nghiêm túc.

Đại sảnh đón người vốn dĩ đang lộn xộn cũng dần yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời ở một góc 45 độ, chờ đến khi tư thế đủ u sầu rồi, lúc này hắn mới nhẹ nhàng nói: “Đây là một câu hỏi hay đấy, bây giờ tâm trạng của tôi như thế nào sao? Có lẽ là nhân gian chợt muộn, núi sông đã vào thu.”

“Câu nói này có nghĩa là gì vậy?”

Đầu tiên, mọi người đều sửng sốt trong chốc lát, chủ tịch Trần đột nhiên văn thơ lai láng, đúng là không quen chút nào.

Nhưng khi ngẫm nghĩ kỹ càng lại, đột nhiên cảm thấy câu nói này đúng là tài tình.

Trần Hán Thăng đi Hàn Quốc vào tháng 7, khi đó vẫn là mùa hè, sau khi về nước đã là tháng 9, mặc dù thời tiết vẫn còn nóng bức, nhưng xét theo mùa mà nói, thực sự đã vào thu.

Câu nói “nhân gian chợt muộn, núi sông đã vào thu” này, ẩn chứa một loại bi thương “Cảm giác sâu sắc những ngày tháng bị cầm chân nơi đất khách quê người, thời gian trôi nhanh, núi sông nhân gian cũng đã thay hình đổi dạng, cỏ cây điêu tàn, ánh hoàng hôn hiu quạnh, trong lòng thương cảm”.

Một số fans Qủa Xác vô cùng mẫn cảm với con chữ đã không nhịn được che miệng lại, hai mắt đẫm lệ nhìn Trần Hán Thăng.

Chỉ có Vương Tử Bác- Người bạn thân cùng nhau lớn lên với hắn mới biết rằng cậu bạn nối khố lại đang tỏ vẻ, nhưng hiệu quả lại rất tốt.

Dựa vào hai câu thơ ngắn không biết đạo văn từ đâu này, Trần Hán Thăng đã trực tiếp lấp đầy bữa tiệc chào mừng nhiệt liệt này!

Bình Luận (0)
Comment