Tháng chín là thời điểm nhập học của các sinh viên, tài nguyên giáo dục ở Kiến Nghiệp lại vô cùng phong phú, cho nên hàng năm bắt đầu từ ngày 1 tháng 9, ở bến xe Trung Ương Môn sẽ đột nhiên náo nhiệt.
Một đám sinh viên năm nhất với khí chất vô cùng ngây ngô, bên cạnh có phụ huynh đưa đi từ nhà. Bọn họ vừa phấn khích vừa thấp thỏm đặt chân lên mảnh đất cố đô Lục triều này.
“Đừng thất thần nữa! Vào đại học rồi mà vẫn sơ ý như vậy!”
Các bậc phụ huynh chưa ý thức được rằng con cái của mình đã trưởng thành, vẫn mắng mỏ và răn dạy giống như trước, sau đó chỉ vào một chiếc ô che nắng cách đó không xa, nói: “Đó có phải là quầy tiếp đón mà trường đại học đặt ở nhà ga không?”
“Để con xem nào, đúng là thật rồi.”
Các sinh viên năm nhất tương lai đã tìm được trường đại học của mình, ngay lập tức kéo vali chạy về phía đó.
“Đây là đại học Kiểm toán Kiến Nghiệp…”
“Đây là đại học sư phạm Kiến Nghiệp…”
“Cha, đại học Tài chính Kiến Nghiệp ở đây này.”
Một cô bé với nét mặt ngây thơ phát hiện ra tấm biển ghi “Đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp”, lập tức gọi cha mẹ đến đây.
Các bậc cha mẹ luôn trầm ổn hơn một chút, bọn họ đi theo sau con gái, dùng thái độ dò xét đánh giá quầy tiếp đón ở nhà ga của đại học Tài chính.
Mấy trường đại học như đại học Tài chính Kiến Nghiệp này tương đối đặc thù, những năm trước nó còn được gọi là “Học viện Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp”, hai năm trước đã biến thành “đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp”, vào tháng 6 năm nay còn được thăng cấp từ trường đại học hạng hai lên hạng một, tốc độ thăng cấp này có thể so sánh với tốc độ tên lửa.
Tương tự, số điểm xét tuyển của đại học Tài chính năm nay cũng cao hơn không ít so với các năm trước, lúc trước, với mức điểm 560, có lẽ đã đủ để vào ngành kế toán tốt nhất của đại học tài chính, nhưng năm nay chỉ vừa đủ để vượt qua điểm sàn đầu vào.
“Nếu thi được hơn 80 điểm nữa thì tốt biết bao.”
Người cha vẫn không cam lòng nghĩ, bởi vì ông ấy đã nhìn thấy quầy tiếp đón của các trường thuộc 985 là trường đại học Kiến Nghiệp và đại học Đông Đại. Năm cấp ba, con gái ông ấy vẫn là hạt giống của đại học Thanh Hoa, năm lớp mười thi thử còn có thể miễn cưỡng thi đại học Đông Đại, sao bây giờ đến năm 12 lại phải đong đưa ở một trưởng mới thăng hạng chứ?
Có lẽ đây chính là căn bệnh chung của hầu hết các bậc phụ huynh, sau khi có kết quả thi đại học, bọn họ đều cảm thấy con cái nhà mình đã thi trượt, nếu có thể cẩn thận hơn một chút thì ít nhất thêm 30 điểm nữa cũng không thành vấn đề.
Nhưng các sinh viên ở quầy tiếp đón của đại học Tài chính vẫn rất nhiệt tình, có lẽ bọn họ đều là cán bộ của hội học sinh, trên ngực của chiếc áo sơ mi hội học sinh của sinh viên đại học Tài chính còn có một logo “K?”.
Người cha của cô bé có khuôn mặt ngây thơ kia nhận ra logo này, đó là của điện tử Qủa Xác, đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp chính là trường học cũ của chủ tịch Qủa Xác.
Nhắc đến Trần Hán Thăng, đây thực sự là một sinh viên đại học huyền thoại, cuối cùng người cha cũng đồng ý cho con gái nhập học vào đại học Tài chính Kiến Nghiệp, chính là vì nghĩ đến chuyện sau này tốt nghiệp, con gái ông đến điện tử Qủa Xác phỏng vấn, đàn anh lớp lớn Trần Hán Thăng có thể quan tâm đến sư muội cùng trường một chút.
Nhưng điều khiến ông bố này cảm thấy kỳ quái chính là, rõ ràng nơi này có năm người, nhưng chỉ có ba sinh viên đang bận rộn tiếp đãi, hai sinh viên khác đội mũ lưỡi trai, cúi đầu rảnh rỗi nói chuyện phiếm.
“Có lẽ là kiểu gì đó giống như hội trưởng hội sinh viên cũng nên.”
Trong lòng người cha thở dài một hơi, từ lâu đã có báo chí viết rằng, rất nhiều hội học sinh sinh viên có thể so sánh với quan trường, chức quan lớn hơn một chút sẽ chèn ép người đến chết, sau này mình nhất định không cho phép con gái tham gia vào hội.
“Đây là thủ tục nhập học, đây là bản đồ Kiến Nghiệp, chú dì có thể đi dạo một vòng ở Kiến Nghiệp.”
Sư tỷ đưa một chiếc túi nhỏ xinh cho sư muội có khuôn mặt non nớt kia, còn chỉ vào một hướng nào đó rồi nói: “Xe của trường chúng ta nằm ở bên phải.”
Người cha nhìn thoáng qua chiếc túi nhỏ, phát hiện cũng là do công ty Qủa Xác cung cấp, ngay cả trên xe đưa đón cũng có logo của Qủa Xác, xem ra đại học Tài chính và Qủa Xác thực sự đã trói buộc lại với nhau.
Nhưng, một nhà ba người này còn chưa đi được mấy bước thì đột nhiên nghe thấy có người phía sau hét lên: “Chờ một chút, mất điện thoại rồi.”
“Điện thoại di động Qủa Xác mẹ mới mua cho con đâu?”
Người mẹ lập tức hỏi con gái.
Cô bé kia sờ túi, le lưỡi nói: “Lúc nãy trong lúc điền tư liệu, con để quên ở trên bàn rồi.”
Cũng may có người cố ý đưa đến đây, hắn chính là “cán bộ hội học sinh” đội mũ cúi đầu lúc nãy.
“Sư muội, điện thoại di động đẹp thế này, nhất định phải giữ gìn cẩn thận đấy.”
Giọng điệu lưu manh của người này có chút không đứng đắn, ngũ quan khi ngẩng đầu lên cũng không thể coi là đặc biệt đẹp trai, nhưng khoé miệng lại nở một nụ cười tà ác không kiêng dè.
“Chủ, chủ tịch Trần…”
Cô bé với khuôn mặt non nớt kia đã quá quen thuộc với nụ cười này, thế mà lại là chủ tịch của điện tử Qủa Xác, một nhân vật gương mẫu của đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp- Trần Hán Thăng.
Cha mẹ nhà kia cũng có chút kinh ngạc, một nhân vật lớn như Trần Hán Thăng thế mà lại tiếp đón ở nhà ga?
“Chủ tịch.”
Cô gái với khuôn mặt non nớt kia đã kích động đến sắp khóc, nói năng lộn xộn: “Em… Em, bắt đầu từ năm lớp 11 đã là fans của Qủa Xác, hai ngày trước em ngủ quên nên không thể đi đón anh được, nhưng câu nói “Nhân gian chợt muộn, núi sông đã vào thu” kia của anh bây giờ đã là tên QQ của em rồi, nếu không tin em có thể cho anh xem.”
Cô bé với khuôn mặt non nớt kia mở QQ trên điện thoại di động ra, Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Anh tin mà, bởi vì em đáng yêu như vậy, chắc chắn là một fan Qủa Xác rồi.”
Câu nói này khiến cô gái với khuôn mặt non nớt đỏ bừng mặt, cái đầu nhỏ rối rắm không biết nên trả lời như thế nào.
Trần Hán Thăng đã nhìn mãi thành quen với biểu cảm này, chỉ cần hắn để lộ mặt, các cô gái đều cư xử như vậy.
Trần Hán Thăng lại đưa cho bọn họ ba bình nước khoáng, tiễn một nhà ba người lên xe rồi mới trở lại quầy tiếp đón.
“Tỉnh táo lại đi.”
Người cha vỗ vào sau gáy cô bé với khuôn mặt non nớt kia: “Trên mạng đều nói chủ tịch Trần đã có bạn gái rồi, cha không ngăn cản con tìm bạn trai ở đại học, nhưng hy vọng con có thể có tầm nhìn lâu dài một chút, đối diện với đại học Tài chính chính là Đông Đại 985 đấy…”
“Con không muốn.”
Cô gái với khuôn mặt non nớt kia giận dỗi nói: “Đại học Tài chính không được sao? Nói không chừng sau này bạn trai con cũng xuất sắc giống như chủ tịch Trần.”
Người cha nhếch miệng cười, bà mẹ có chút oán trách đánh ông chồng một cái, con cái cũng đã lên đại học rồi, sao vẫn còn trêu chọc con bé giống như khi còn nhỏ vậy.
Cô gái với khuôn mặt non nớt kia giận dỗi xong, cũng nằm nhoài bên cạnh cửa sổ xe, ngây ngốc nhìn Trần Hán Thăng tiếp tục đùa giỡn với người đàn ông đội mũ khác.
…
“Tứ ca.”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai còn lại thế mà lại là Kim Dương Minh.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có cậu ấy, đã là đàn anh của đại học Tài chính nhưng vẫn cảm thấy nhàm chán và buồn bực, nên mới có tinh lực chạy đến điểm đón tân sinh viên.
“Hay là mày tìm một miếng vải nào đó che mặt lại đi.”
Tiểu Kim bất mãn nói: “Mỗi lần chỉ cần mày lộ mặt thì ánh mắt của các em gái đều đặt ở trên người của mày, còn tao đi đường xa đến đây, kết quả chỉ là một vật trang trí bằng thịt?”
“Đây là tình huống đột phát mà.”
Trần Hán Thăng cũng rất vô tội: “Trước đó chúng ta đều đã nói rồi, chỉ cần là các sư muội đi cùng với phụ huynh đến đây thì chúng ta đều không quan tâm mà.”
Nếu để người cha của cô gái với khuôn mặt non nớt kia nghe thấy, ông ấy có thể hiểu được tại sao lúc nãy Trần Hán Thăng và Kim Dương Minh lại thờ ơ như vậy, bởi vì có cha mẹ ở bên cạnh, Kim Dương Minh và Trần Hán Thăng đều ngại đi đến gần.
“Vậy mày có thể trở về văn phòng.”
Kim Dương Minh cố gắng khuyên bảo, cậu ấy cảm thấy Trần Hán Thăng đã cướp đoạt sự nổi bật của mình: “Mới trở về từ Hàn Quốc, chẳng lẽ không có một đống chuyện phải xử lý sao?”
Tất cả mọi người đều cho rằng sau khi Trần Hán Thăng về nước sẽ phải bận rộn đến tối tăm mặt mũi, nhưng thực chất hoàn toàn không phải như vậy. Sau khi Trần Hán Thăng trở về Kiến Nghiệp vào ngày mùng 3, hắn chỉ triệu tập một cuộc họp hội đồng quản trị vào ngày mùng 4, hơn nữa còn uỷ thác Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư ký tên giúp, cho nên các tài liệu cần hắn ký bổ sung cũng không có.
Cho nên hôm nay vào ngày mùng 5, Trần Hán Thăng rảnh rỗi kéo Kim Dương Minh đi đến bến xe chào đón tân sinh viên, cuộc sống tự do tự tại.
“Kim tổng, đây không phải là đạo lý làm ăn buôn bán đâu.”
Trần Hán Thăng cười he he: “Tao ở Hàn Quốc lâu như vậy, nhưng kết quả tháng trước lại là tháng mà điện tử Qủa Xác có doanh số bán hàng tăng mạnh nhất kể từ khi nó được thành lập đến nay, điều đó chứng tỏ rằng cách vận hành của doanh nghiệp đã rất trật tự, tao không cần phải tuỳ tiện thay đổi gì.”
Đây chính là tốc độ tăng trưởng nằm trong dự kiến, công ty Baidu đã từng gửi một phần số liệu thống kê đến điện tử Qủa Xác, những từ khoá nóng được tìm kiếm nhiều nhất trên Baidu vào tháng tám là “Quán quân World Cup 2006, điện thoại di động Qủa Xác, Trần Hán Thăng, sự đối lập quân sự giữa Hàn Quốc và Trung Quốc.”
Hành động bảo vệ danh dự tổ quốc của Trần Hán Thăng đã khiến hình tượng của Qủa Xác tăng lên rất nhiều, không ít phụ huynh để khen thưởng con cái thi đậu đại học, đã lựa chọn điện thoại di động Qủa Xác giữa đông đảo các thương hiệu.
Khi thị phần của điện thoại di động Samsung giảm xuống, doanh số của điện thoại di động Qủa Xác tăng lên, bên này giảm, bên kia tăng, Qủa Xác cũng lần đầu tiên lọt vào top 3 trên thị trường điện thoại Trung Quốc.
Thứ nhất và thứ hai đương nhiên là Nokia và Motorola, Trần Hán Thăng cũng không sốt ruột, chỉ cần duy trì được thị phần này, chờ đến khi hệ thống Android được ra đời vào năm 2008, có thể lợi dụng cơn gió này để vượt qua hai gã khổng lồ kia.
“Dù sao ngày mai tao cũng không đi cùng mày nữa, một mình tao đến trường học đón tân sinh viên.”
Nhưng, cho dù Trần Hán Thăng giải thích như thế nào đi chăng nữa, Kim Dương Minh vẫn rầu rĩ không vui.
Cậu ấy vừa dứt lời, một cô gái có dáng người cao gầy đột nhiên xuất hiện trước mắt, cô ta ăn một chiếc áo sơ mi giống như vải đũi màu đỏ và quần đùi, để lộ cặp đùi trắng đến phát sáng dưới ánh mặt trời, mái tóc dài tung bay, ngoại hình tương đối xinh đẹp.
“Trần ca.”
Kim Dương Minh lập tức buông bỏ khúc mắc, nhỏ giọng nói Trần Hán Thăng: “Người này cũng 7.5 điểm đúng không?”
“Ừ.”
Trần Hán Thăng cũng gật đầu: “Cơ hội không tồi.”
“Cơ hội không tồi” là vì cô gái này đến đây nhập học một mình, hơn nữa cô ta còn đang cố gắng kéo một chiếc vali lớn, rất phù hợp với tất cả các điều kiện “Anh hùng cứu mỹ nhân”, xung quanh đã có các chàng trai khác ngo ngoe rục rịch muốn giúp đỡ.
“Cái này nhất định phải nhường cho tao, Tứ ca, mày không được nói chuyện với cô ấy.”
Kim Dương Minh lập tức đứng lên, cậu ấy sợ sau khi cô em này phát hiện ra thân phận của Trần Hán Thăng, trong mắt lại quên mất đàn anh Kim.
“Này!”
Trần Hán Thăng kéo Kim Dương Minh lại: “Cô ấy còn chưa đi về phía chúng ta mà, có lẽ không phải là đại học Tài chính.”
“Trần ca.”
Kim Dương Minh lời lẽ chính đáng nói: “Mày có tinh thần lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui không vậy, cô em này đi dưới ánh mặt trời trong một ngày nóng bức như vậy, chẳng lẽ mày cứ nhẫn tâm nhìn thế sao?”
“Xin lỗi, cảnh giới tư tưởng của tao không cao bằng Kim tổng, tao sai rồi.”
Trần Hán Thăng lập tức “chân thành” xin lỗi, lúc này Kim Dương Minh mới phất tay áo, ngẩng đầu đi về phía cô gái kia.
“Mẹ nó, vẫn là Kiến Nghiệp thú vị nhất.”
Sau khi Kim Dương Minh rời đi, Trần Hán Thăng hút một điếu thuốc, nhàn nhã dựa vào thành ghế lắc lư.
Thực ra trong khoảng thời gian ở Hàn Quốc, mặc dù trong lòng Trần Hán Thăng phân tích rằng có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn, ngoài mặt cũng tương đối thoải mái, nhưng thực chất trong nội tâm ít nhiều cũng có chút lo lắng.
Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Bé Tiểu Ngư Nhi và Bé Tiểu Ấu Sở sắp chào đời rồi đấy!
Ngày dự sinh của Tiêu Dung Ngư là cuối tháng này, ngày sự sinh của Thẩm Ấu Sở là vào đầu tháng sau.
Trần Hán Thăng còn nghiêm túc hỏi một số giáo sư khoa sản, liệu hai đứa nhỏ có chào đời cùng một ngày hay không, nếu trong quá trình sinh nở mà xảy ra “Tu La tràng”, Trần Hán Thăng cảm thấy con mẹ nó cũng quá bi thương rồi.
Loại câu hỏi ngớ ngẩn này, nếu đổi lại là một người khác, các giáo sư khác sẽ không muốn quan tâm, nhưng đây lại là chủ tịch Trần thương xuyên tặng bao lì xì lớn, nên bọn họ vẫn nghiêm túc tính toán ngày tháng, cẩn thận suy đoán rằng có lẽ sẽ không cùng một ngày, nhưng thời gian chào đời giữa hai chị em cũng rất ngắn.
“Mái tóc em như tuyết, nước mắt bay tán loạn, anh chờ đợi người xưa…”
Trần Hán Thăng vừa ngâm nga ca khúc “Mái tóc như tuyết” vừa lấy điện thoại ra, trên đó có tin nhắn của Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở.
Có thể là lo lắng chạm mặt đối phương, cũng có thể là cơ thể không khoẻ nên vào ngày mùng 3 hôm đó, các cô ấy đều không đến sân bay đón người, nhưng lại đồng thời gửi tin nhắn đến cho Trần Hán Thăng, nội dung tin nhắn đều rất giống với tính cách của hai người.
Tiêu Dung Ngư: Tôi đã ký tên lên những tài liệu đó rồi, anh nghỉ ngơi thật tốt rồi kiểm tra lại cho kỹ, để tránh xuất hiện vấn đề, còn nữa, tháng này đừng đi ra ngoài.
Thực ra nửa vế đầu thuộc về nội dung “vô nghĩa”, bởi vì tất cả các tài liệu đều đã trải qua tầng tầng lớp lớp xét duyệt, cuối cùng chỉ cần một chữ ký mà thôi.
Tiểu Ngư Nhi gửi tin nhắn này đến chỉ là muốn nhắc nhở Trần Hán Thăng rằng tháng này đừng đi ra ngoài, bởi vì Bé Tiểu Ngư Nhi sắp chào đời rồi.
Chỉ là nếu gửi một mình nội dung ấy thì giống như đã tha thứ cho Trần Hán Thăng, nên dứt khoát tìm một lý do nào đó để che giấu.
Nhưng Trần Hán Thăng vẫn có thể hiểu, bởi vì Tiểu Ngư Nhi kiêu ngạo như vậy đấy.
Còn về phần tin nhắn của Thẩm Ấu Sở, nó là như thế này: Chú Trần và dì Lương đều rất lo lắng cho anh, khoảng thời gian này dì Lương đều mất ngủ, đã lâu lắm rồi A Ninh không được gặp anh trai, con bé cũng lén lút khóc rất lâu, anh chăm sóc sức khoẻ thật tốt, tạm thời đừng đi xã giao, còn nữa, tình hình của đứa bé rất tốt, đừng lo lắng.
Trong tin nhắn của Thẩm Ấu Sở, cô ấy lo lắng cho Trần Hán Thăng, nhắc đến hai vợ chồng Lão Trần, A Ninh và đứa nhỏ, chỉ duy nhất không muốn nhắc đến chính cô ấy, đây cũng chính là tác phong thường ngày của Thẩm khờ khạo.
“Hừ…”
Trần Hán Thăng lại đọc lại tin nhắn một lần nữa, thở ra một khàn khói thật dài, ánh mắt dưới vành mũ có chút thâm thuý.
“Ở Hàn Quốc, ngoại trừ tạo danh tiếng ra, cũng không phải mình không làm gì cả.”
Trên thực tế, trong khoảng thời gian ở Hàn Quốc, Trần Hán Thăng đã nghĩ ra một biện pháp khả thi có thể giải quyết “Tu La tràng”, nhưng lúc mới bắt đầu tương đối nhẫn tâm, cho nên hắn không muốn tiết lộ với bất cứ ai cả.
Cha mẹ không biết, bởi vì có lẽ bọn họ thà để Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư như thế này cả đời, cũng không muốn nhìn thấy các cô ấy đau lòng rơi lệ;
Cậu bạn nối khố Vương Tử Bác không biết, anh chàng này dễ mềm lòng, không thích hợp thương lượng những chuyện này.
Ngay cả cô thư ký nhỏ trung thành và tận tâm cũng không biết, bởi vì tình cảm của Nhiếp Tiểu Vũ dành cho Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đều không tồi, nếu cô ấy nghe nói đến kế hoạch “mất hết nhân tính” của Trần Hán Thăng, không những từ chối giúp đỡ mà thậm chí còn ngăn cản thêm.
Nhưng trong chuyến công tác lần này đã đạo tạo ra được một ứng cử viên mới, lúc trước mối quan hệ cá nhân giữa Đàm Anh và Trần Hán Thăng không thân, cô ấy chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của ông chủ.
“Sầm!”
Ngay khi Trần Hán Thăng đang âm thầm cân nhắc thì có người đột nhiên dùng chân đá bàn một cái, hoá ra là Kim Dương Minh vừa nãy đã chạy đi “lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui” quay trở lại.
“Có chuyện gì vậy, Kim tổng?”
Sắc mặt Trần Hán Thăng khôi phục lại như thường, nghi hoặc hỏi: “Cô em gái kia chưa cho mày số QQ sao?”
“Cho tao cũng không cần!”
Kim Dương Minh lau mồ hôi trên trán, xem ra vali hành lý của em gái kia thực sự khá nặng.
Cậu ta “ừng ực ừng ực” một hơi uống cạn chai nước khoáng, lúc này mới nói với Trần Hán Thăng: “Đó là em gái ở học viện Truyền thông, sau khi tao giúp cô ta tìm được xe buýt của trường Truyền thông, còn hậm hực giúp cô ta xách hành lý đến…”
“Sau đó thì sao?”
Trần Hán Thăng đúng lúc đặt câu hỏi.
“Sau đó tao vô tình hỏi một câu, sư muội, em mang nhiều quần áo như vậy sao? Kết quả cô ta nói rằng trong vali không chỉ có quần áo của một mình cô ta mà còn có của bạn trai cô ta nữa.”
Nói đến đây, Kim Dương Minh đột nhiên đập bàn một cái nữa: “Con mẹ nó! Sớm biết cô ta đã có bạn trai thì ông đây không thèm tiếp cận đâu.”
“Ha ha ha…”
Trần Hán Thăng không nhịn được bật cười ha ha, Kiến Nghiệp có gì thú vị, ngoại trừ đây chính là sân nhà của mình ra, thì cũng có rất nhiều kẻ ngốc.
“Các em gái bên giờ đẳng cấp cao thật đấy.”
Sau khi cười xong, Trần Hán Thăng còn cảm khái: “Thế mà có thể khiến phượng sồ của phòng 602 của chúng ta chịu khổ.”
“Chịu khổ?”
Kim Dương Minh cười lạnh một tiếng: “Thực ra cũng không đúng, sau khi nghe nói cô ta đã có bạn trai, tao thà chịu mệt thêm một chút, con mẹ nó lại kéo hành lý trở về.”
Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy em gái kia đứng ở vị trí ban đầu, vẻ mặt ngơ ngác đứng trong gió.