“Còn đưa vũ khí cho bác? Vậy con cũng không phải là thứ tốt đẹp gì!”
Lương Mỹ Quyên cầm lấy quyển sách trong tay cháu gái, xoay người lại đánh vào mông Trần Lam một cái bốp trước, sau đó mới tiếp tục đuổi theo con trai.
“Chẳng phải con vì muốn ngài đánh thuận tay hơn thôi sao?”
Trần Lam xoa mông lẩm bẩm một câu, mắt thấy Trần Hán Thăng muốn chạy ra khỏi cửa, cô ấy lại nhanh chóng xông lên chặn lại.
Đầu óc của Trần Lam vẫn rất tỉnh táo, cô ấy không thể làm gì được anh trai, cho nên để báo thù, nhất định phải ôm chặt lấy đùi Lương thái hậu.
Cuối cùng Trần Hán Thăng ôm đầu bị đánh vài cái, Trần Lam ở bên cạnh chống nạnh cười “ha ha”, nhưng cô nhóc này sau khi cười xong mới phát hiện không thể đắc tội quá mức với anh trai, nếu không sẽ không có tiền tiêu vặt, thế là lại chạy tới giúp Trần Hán Thăng xoa bóp bả vai giống như chó săn.
“Anh, lúc nãy em thông minh không?”
Trần Lam bày ra vẻ mặt thành khẩn nói: “Không nỡ để bác gái dùng chày cán bột đánh anh nên cố ý đổi thành sách, đến cả em cũng vạ lây bị đánh một cái đây.”
“Mẹ kiếp A Lam…”
Sau khi nghe xong, Trần Hán Thăng im lặng một lúc lâu, giống như cảm khái nói: “Lúc anh bằng tuổi em, da mặt cũng chưa dày bằng em đâu, chi bằng em chuyển sang trường quản lý tài chính đi, anh sẽ cho em mười triệu quỹ đầu tư mạo hiểm, bởi vì với da mặt này của em, không làm ăn buôn bán thì thực sự quá đáng tiếc.”
“He he he…”
Đối mặt với sự trào phúng của anh trai, Trần Lam cười hì hì giả vờ như không thể nghe hiểu.
Sau khi cơm nước xong xuôi ở khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, Trần Hán Thăng đưa em gái trở về trường học, trên đường đi, hắn hỏi Trần Lam về tình hình sau khi khai giảng, nghỉ hè năm nay có về Dương Châu thăm cha mẹ không, công việc của chú hai thím hai thế nào rồi…”
Thực ra đó đều là những vấn đề bình thường, ngày thường Trần Hán Thăng cũng sẽ quan tâm, nhưng bây giờ Trần Lam đang nói chuyện với bạn học ở trên QQ, sau khi thất thần trả lời vài câu, cô ấy bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.
“Anh, anh có cảm thấy bây giờ anh trở nên dong dài lắm rồi không, chẳng lẽ là vì sắp làm cha sao?”
Trần Lam nghiêm túc nói.
“Có à?”
Trần Hán Thăng chớp chớp mắt, hắn chẳng cảm thấy gì cả.
“Có!”
Trần Lam vô cùng khẳng định nói, trước khi xuống xe, cô ấy còn làm bộ làm tịch thở dài một hơi: “Nếu ngay cả anh trai em cũng trở nên dịu dàng, chẳng phải thế giới này sẽ nhàm chán lắm sao?”
Trần Lam cũng chỉ nói bậy bạ vài câu, nhưng lại vô tình nhắc nhở Trần Hán Thăng.
“Nếu muốn thực thi kế hoạch đó, đúng là mình cần thay đổi một chút, như vậy mọi người mới có thể buông lỏng cảnh giác…”
Trần Hán Thăng lặng lẽ ngồi trong xe một lúc, sau đó trượt chiếc bật lửa kim loại vang lên cái “tách”, lặng lẽ hút điếu thuốc.
Trong xe không bật đèn, chỉ có ánh lửa chậm rãi thiêu đốt trong bóng đêm, trước cổng đại học liên tục có sinh viên ra ra vào vào, rất nhiều chàng trai đều vô cùng tò mò với chiếc Porsche trị giá hơn một triệu tệ này, thỉnh thoảng còn ghé vào cửa sổ nhìn xung quanh một chút.
Mãi đến khi phát hiện trên ghế điều khiển bên trong có người, bọn họ mới ngại ngùng mỉm cười rời đi với nhóm bạn cùng phòng.
…
Ngày hôm sau, Trần Hán Thăng không tiếp tục đến Trung Ương Môn đón tân sinh viên nữa, cho nên rất nhiều tân sinh viên đến nhập học vào ngày mùng 6 vô cùng hối hận, sớm biết như vậy đã đến sớm hơn một ngày.
Hắn bận rộn ở trong văn phòng đến hơn hai giờ chiều, sau đó lái xe đi đến trường trước trường tiểu học Lang Gia Road đón A Ninh tan học.
Trần Lam có thể coi là em gái ruột, cho dù ghét bỏ đi nữa cũng phải nhịn;
Mặc dù Thẩm Ninh Ninh không có quan hệ huyết thống, nhưng cô bé là do Trần Hán Thăng đích thân ôm ra từ trong núi, nuôi nâng ở bên cạnh mình lâu như vậy, Trần Hán Thăng luôn trực tiếp nói với người khác rằng đây chính là cô bé mà hắn nuôi dạy như con gái mình.
Thẩm Ấu Sở cũng đã từng tiết lộ một chuyện, khi Trần Hán Thăng bị giam lỏng ở Hàn Quốc, bởi vì lo lắng cho anh trai nên A Ninh đã lén lút khóc một mình thật lâu, nhìn xem cô nhóc này khiến người khác đau lòng đến nhường nào.
Trên đường đi đến trường tiểu học Lang Gia road, Trần Hán Thăng gọi điện thoại cho Vương Tử Bác, bảo cậu ta cùng nhau đến đây.
“Thời gian tao dành cho A Ninh còn nhiều hơn cả mày đấy, vào ngày mùng 1 khi cô bé chính thức khai giảng, chính tao là người đưa em ấy đến đấy.”
Có lẽ vừa khéo Vương Tử Bác còn có việc bận trong tay, nên không có ý định đến đây.
“Mày giả vờ cái mịa gì chứ…”
Trần Hán Thăng đang định mồm miệng phun hương thơm giống như trước đây thì lại đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, cưỡng ép thay đổi chủ đề: “Tao sẽ tự mình đi đón, mày có chuyện gì thì cứ xử lý đi, tao không sốt ruột.”
Sau khi nói xong, Trần Hán Thăng đã cúp máy, nhưng chẳng bao lâu sau, Vương Tử Bác lại chủ động gọi đến đây.
“Tiểu Trần?”
Vương Tử Bác nhỏ giọng hỏi: “Dì Lương đang ở bên cạnh sao?”
“Làm gì có.”
Trần Hán Thăng cũng hơi sửng sốt.
“Vậy thì bên cạnh mày có trưởng bối hoặc lãnh đạo nào đó?”
Vương Tử Bác tiếp tục hỏi.
Bởi vì Vương Tử Bác đang cảm thấy rất khó hiểu, với tính tình khốn khiếp nóng nảy của cậu bạn nối khố, lúc nãy khi mình từ chối yêu cầu của hắn, hắn lại không nổi nóng?
Không nổi nóng thì thôi đi, thế mà còn có thể nói chuyện đàng hoàng?
“Tao đang lái xe một mình.”
Nhưng điều khiến Vương Tử Bác ngạc nhiên chính là giọng điệu của Trần Hán Thăng vẫn vô cùng bình thản: “Nếu mày bận thì thôi, lát nữa tao sẽ dẫn A Ninh đi ăn KFC gì đó.”
“Ồ ồ ồ.”
Vương Tử Bác bán tín bán nghi cúp máy, nhìn vào điện thoại di động vẫn cảm thấy hoang mang hoảng hốt.
“Chẳng lẽ hắn trúng vé số năm triệu tệ, cho nên tâm trạng rất tốt?”
Một trong những giả thiết phổ biến nhất hiện lên trong đầu Vương Tử Bác, nhưng chẳng bao lâu sau lại tự mình phản bác.
Trần Hán Thăng không phải là người bình thường, tài sản của hắn đã vượt qua con số một tỷ, năm triệu tệ đối với hắn mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Chẳng lẽ là kìm nén đến ngột ngạt?”
Vương Tử Bác suy nghĩ một lát cũng cảm thấy không thể nào, bên cạnh Tiểu Trần có lẽ không bao giờ thiếu các cô gái xinh đẹp, Thương Nghiên Nghiên với cách trang điểm khá đậm khi đón người ngày hôm đó chính là đối tượng khả nghi.
“Không được, mình phải đi xem cậu ta.”
Vương Tử Bác vốn đang code một chương trình trên máy tính, bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, bởi vì Trần Hán Thăng đột nhiên không mắng chửi người khác, ngay cả Vương Tử Bác cũng cảm thấy khó thích ứng…
…
“Mẹ kiếp!”
“Mẹ kiếp!”
“Hoá ra không chửi thề lại ngột ngạt như vậy!”
Nhưng ở phía bên kia, sau khi nhấn nút tắt máy, Trần Hán Thăng vỗ vào tay lái một cái thật mạnh cho hả giận, bây giờ hắn đang giả vờ nho nhã hiền lành, nếu đổi lại là trước kia, hắn đã sớm cáu kỉnh với Vương Tử Bác rồi.
“Tất cả là vì giải quyết Tu La tràng, tất cả đều là vì sự hoà bình của thế giới…”
Trong lòng Trần Hán Thăng lặp đi lặp lại vài câu, lúc này lửa giận trong lòng mới từ từ biến mất.
Sau khi đến trước cửa trường tiểu học Lang Gia road, Trần Hán Thăng gọi điện thoại cho Đông Nhi, tỏ vẻ hôm nay mình đến đón A Ninh, để cô ấy không cần đến đây.
Đông Nhi đương nhiên đồng ý, có lẽ anh Tiểu Trần chân trong chân ngoài trong tình yêu, nhưng đối với A Ninh, rõ ràng hắn có một sự quan tâm giống như bảo vệ nghé con.
Lớp 1 của trường tiểu học Lang Gia road kết thúc vào lúc ba giờ rưỡi, khi Trần Hán Thăng tìm được chỗ đậu xe mới ba giờ đúng, hắn dứt khoát đeo kính râm xuống xe, móc điếu thuốc Trung Hoa ra dự định giết thời gian một chút.
Nhưng khi mẫu thuốc lá đã ngậm ở trong miệng, Trần Hán Thăng lại do dự một chút, hàm răng nhanh chóng cắn nát đầu thuốc lá bằng xốp, cuối cùng hắn vẫn thở dài một hơi, lấy điếu thuốc xuống vò nát, tuỳ tiện tìm một thùng rác nào đó ném vào, sau đó cúi đầu quay trở lại trong xe.
Mặt trời sắp lặn xuống núi, từ phía sau phản chiếu lên trên người Trần Hán Thăng, tạo thành một bóng lưng cô đơn trên mặt đất.
Bởi vì cả Tiểu Ngư Nhi và Thẩm khờ khạo đều đã từng khuyên nhủ Trần Hán Thăng cai thuốc, nhưng Trần Hán Thăng rất ít khi nghe lời, nhưng bây giờ để thay đổi hình tượng, để giải quyết Tu La tràng, hắn quyết định tạm thời che giấu thói quen này.
Khi cánh cửa xe “kẽo kẹt” mở ra, Trần Hán Thăng đột nhiên xoay người lại, một lần nữa đi đến trước mặt thùng rác, trực tiếp ném toàn bộ gói thuốc Trung Hoa vừa mới xé mở vào trong.
Nghe thấy âm thanh hộp thuốc lá “bộp bộp” va chạm với vách thùng rác, Trần Hán Thăng âm thầm thề, vào ngày Tu La tràng được giải quyết, hắn nhất định sẽ mua sạch toàn bộ thuốc Trung Hoa ở Kiến Nghiệp để hút.
Đương nhiên, hắn hoàn toàn không nghĩ đến một loại khả năng khác, đây chính là bước đầu tiên trong quá trình cai thuốc của mình.
“Reng reng reng…”
Lúc này, điện thoại di động lại vang lên một lần nữa, vẫn là Vương Tử Bác gọi điện thoại đến.
“Tại sao lại gọi điện? Sao mình lại có một thằng bạn nối khố ngu ngốc như thế này chứ?”
Trần Hán Thăng lắc đầu, nhưng trong khoảnh khắc nhấn nút bắt máy, giọng điệu của hắn đã khôi phục lại bình thường: “Tử Bác à, có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Trần, quả nhiên mày có gì đó không thích hợp.”
Hình như Vương Tử Bác đang chạy vội, thở hổn hển nói: “Lúc trước kiểu điện thoại như thế này mày không thèm bắt máy, cho dù bắt máy đi nữa mày cũng sẽ mắng mỏ nửa phút, bây giờ tao đang ngồi xe đến Lang Gia road để xem xem có phải có người nào đó cầm súng ép mày thay đổi không?