Khoảng cách từ đại học Lý công Kiến Nghiệp đến trường tiểu học Lang Gia road không thể coi là quá gần, nhưng Vương Tử Bác lại bắt xe đến đây, hơn nữa “trình tự tan học” của các bạn nhỏ lớp 1 cũng tương đối phức tạp, chủ nhiệm lớp phải xác định cha mẹ hay người lớn trong nhà đến đây rồi mới bằng lòng cho về.
Trần Hán Thăng cũng giống như các bậc phụ huynh khác, mỉm cười ha ha vây xung quanh giáo viên chủ nhiệm bắt chuyện vài câu, ngoài miệng nói gì những câu như “Hôm nay Thẩm Ninh Ninh có bướng bỉnh không, Quách Giai Tuệ có khóc không, vất vả cho cô giáo rồi.
Cô bé mập Quách Giai Tuệ- Con gái của phụ đạo viên đại học của Trần Hán Thăng cũng được sắp xếp vào trường tiểu học Lang Gia road, hơn nữa cô bé và Thẩm Ninh Ninh học cùng một lớp, hôm nay Trần Hán Thăng dứt khoát đón cô bé đi cùng luôn.
Sau một khoảng thời gian trì hoãn lung tung như vậy, khi Vương Tử Bác đuổi đến đây thì Trần Hán Thăng vừa mới chào tạm biệt xong với giáo viên chủ nhiệm.
“Cô nhóc béo này là ai vậy?”
Vương Tử Bác chỉ vào Quách Giai Tuệ.
Quách Giai Tuệ và Thẩm Ninh Ninh có dáng người khác biệt nhau, A Ninh giống với chị gái Thẩm Ấu Sở của mình hơn, mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng tỷ lệ dáng người rất tốt, sau khi lớn lên, chiều cao cơ bản sẽ là 1m68.
Mặc dù Quách Giai Tuệ cao hơn một chút so với bốn năm trước, nhưng cũng béo hơn không ít, chỉ cần dùng ngón tay lướt qua gò má cô bé một cái, phần thịt có thể lắc lư trên dưới.
“Em không béo.”
Rõ ràng Quách Giai Tuệ vô cùng nhạy cảm với từ “béo” này, thở hổn hển nói: “Em chỉ là to lên đáng yêu thôi.”
Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng, câu nói này rõ ràng là Lão Quách và cô Quách dạy cho con gái nhà mình, để tránh những người bạn nhỏ khác trong trường học nói cô bé béo, Quách Giai Tuệ có thể phản kích một cách “ưu nhã” như vậy.
Vương Tử Bác nhéo vào khuôn mặt mập mạp của Quách Giai Tuệ, sau đó dẫn A Ninh đi, cẩn thận hỏi thăm nội dung thầy cô giáo dạy hôm nay, chơi trò chơi gì, có thể kể lại cho anh Tử Bác một lần hay không… Cậu ấy đang dùng cách này để rèn luyện trí nhớ của A Ninh.
Bên cạnh là người qua đường vội vã đi ngang qua, nhưng Vương Tử Bác hỏi rất chăm chú, A Ninh cũng trả lời vô cùng cẩn thận, thỉnh thoảng cô bé còn đọc thuộc một bài thơ cổ hoàn chính, Vương Tử Bác còn đập tay chúc mừng một cái.
Trần Hán Thăng đi ở phía sau nhìn, thầm nghĩ tên ngốc nghếch Vương Tử Bác này, mặc dù thỉnh thoảng sẽ khiến mọi chuyện rối tung lên, đã thế về phương diện tình cảm cũng thường xuyên bối rối không rõ, nhưng sau này cậu ấy chắc chắn là một người cha tốt.
Trần Hán Thăng cảm thấy mình thực sự không đủ kiên nhẫn để thực hiện những biện pháp bồi dưỡng hứng thú học tập của bọn trẻ như thế này, hắn chỉ biết cúi đầu nhìn Quách Giai Tuệ: “Cô nhóc béo, nếu em thi được hai điểm một trăm trong kỳ thi, anh sẽ mua cho em một con búp bê.”
“Hừ.”
Không ngờ Quách Giai Tuệ không những không cảm kích mà còn lắc mông nói: “Vậy em vĩnh viễn không thể chơi búp bê được rồi.”
“Tuyệt lắm.”
Trần Hán Thăng thực sự rất muốn dựng ngón tay cái lên, đây là một thế hệ còn mạnh hơn cả thế hệ trước, mãi đến năm lớp 4, hắn mới phát hiện ra mình không có thiên phú học tập, không ngờ Quách Giai Tuệ vừa mới bắt đầu học tiểu học đã có nhận thức sâu sắc như vậy.
…
Sau khi rời khỏi trường tiểu học Lang Gia road, Trần Hán Thăng dự định sẽ đưa hai cô nhóc đi đến McDonald, nhưng Vương Tử Bác leo lên ngồi trên ghế phụ theo.
“Bây giờ mày hãy xem đi, có ai ép ông đây… Ép tao thay đổi không?”
Trong lúc lái xe, Trần Hán Thăng đột nhiên hỏi Vương Tử Bác.
“À… Không, không có.”
Vương Tử Bác cảm thấy hơi xấu hổ, cậu ấy vẫn không thể hiểu được, khi Trần Hán Thăng trở về nước vào ngày mùng 3, trong lúc ăn cơm vẫn còn kiêu ngạo khoác lác ở trên bàn ăn, sao lại đột nhiên trở nên ôn tồn lễ độ như vậy?
“Tao sẽ nói nguyên nhân cho mày biết.”
Trần Hán Thăng vừa nhìn con đường phía trước vừa sâu kín nói: “Đêm qua tao mất ngủ, nằm ở trên giường lặng lẽ suy nghĩ về nửa đời trước của mình, sâu sắc cảm thấy mình đã làm sai rất nhiều chuyện, nếu không phải cha mẹ tao đã lớn tuổi, còn có hai cô con gái sắp sinh ra, tao thực sự rất muốn quy y cửa phật.”
“Cái gì?”
Lúc mới bắt đầu, Vương Tử Bác không tin, nhưng khi Trần Hán Thăng trực tiếp đưa chiếc bật lửa zippo của mình qua cho cậu ấy: “Sau này tao sẽ yêu cầu bản thân mình theo tiêu chuẩn của hoà thượng, cũng không có ý định hút thuốc nữa, phiên bản giới hạn được mua ở Hồng Kông này tặng lại cho mày.”
“Thật hay giả?”
Vương Tử Bác chạm vào mặt ngoài kim loại lạnh lẽo, thực sự đã bị doạ một chút.
“Lừa mày làm gì?”
Khi Trần Hán Thăng đang định bịa chuyện tiếp thì Biên Thi Thi đột nhiên gọi điện thoại đến cho Vương Tử Bác.
“A lô, anh không viết code ở trong văn phòng nữa, đang ở bên cạnh Tiểu Trần.”
Vương Tử Bác đang báo cáo vị trí của mình cho bạn gái, Trần Hán Thăng vô cùng chu đáo giảm âm lượng của dàn nhạc trong xe xuống một chút.
Vương Tử Bác khó có thể tin được liếc mắt nhìn cậu bạn thân một cái, sau khi cúp điện thoại mới nói: “Biên Thi Thi trở về văn phòng luật lấy một số tài liệu, cô ấy nói ngày mùng ba không đi đón mày được, tối nay cô ấy mời mày ăn cơm.”
“Được chứ.”
Trần Hán Thăng nói: “Vậy chúng ta trực tiếp đến cửa hàng McDonald ở Tân Nhai Khẩu đi, mất công Biên Thi Thi chạy tới.”
“Chậc chậc.”
Vương Tử Bác giống như lần đầu tiên quen biết Trần Hán Thăng, thứ chó má này bằng lòng suy nghĩ cho người khác từ khi nào vậy?
…
Sau khi đến McDonald ở Tân Nhai Khẩu, Biên Thi Thi đã chờ ở trước cửa.
Bạn học Biên Thi Thi đã tốt nghiệp đại học, cô ấy không có ý định thi lên thạc sĩ, hơn nữa bản thân cô ấy cũng đang là nhân viên của công ty luật Dung Thăng, khởi điểm đã cao lắm rồi.
Bây giờ ngay cả cách ăn mặc cũng đã thiên về phong cách trí thức, chỉ là vẫn búi tóc đuôi ngựa cao năng động hoạt bát, trên vai đeo một chiếc túi nhỏ tinh xảo, xinh đẹp trẻ trung xen lẫn với khí chất thư hương.
Từ rất lâu trước kia, Trần Hán Thăng đã đoán trước được rằng, một cô gái như Biên Thi Thi chỉ cần tốt nghiệp, thì người đàn ông theo đuổi cô ấy sẽ không ít hơn một lớp, cũng chỉ có Vương Tử Bác nhặt được món hời, xác định ngay mối quan hệ nam nữ khi còn ở trong khuôn viên trường đại học đơn thuần nhất.
Đương nhiên Vương Tử Bác cũng là một người không có “cốt khí”, cậu ấy vừa nhìn thấy bóng dáng của bạn gái, nụ cười ngây ngô trên mặt đã không thể giấu được.
“Đã lâu không gặp, đại luật sư Biên.”
Trần Hán Thăng xuống xe, cười hì hì chào hỏi một cái.
“Đã lâu không gặp, bây giờ chủ tịch Trần đã trở thành anh hùng dân tộc rồi.”
Biên Thi Thi cũng trêu chọc một câu.
Biên Thi Thi và Hồ Lâm Ngữ đều là những người bạn mà Trần Hán Thăng quen biết thời chưa nổi lên, các cô ấy còn là bạn thân của Tiểu Ngư Nhi và Thẩm khờ khạo, đương nhiên có thể tuỳ tiện trêu chọc Trần Hán Thăng.
Nhưng chờ đến khi Trần Hán Thăng ôm A Ninh xuống xe, sắc mặt Biên Thi Thi ngay lập tức thay đổi, quay đầu lại nhìn về phía Vương Tử Bác.
“Em gái của Thẩm Ấu Sở.”
Vương Tử Bác nhẹ giọng giải thích.
“Đã nhìn ra được, xinh đẹp giống như chị gái của mình.”
Biên Thi Thi “ừ” một tiếng: “Ngay cả cảm giác ngại ngùng cũng có chút giống, chỉ thiếu một đôi mắt hoa đào mà thôi.”
“Vậy em có thể đừng ghét con bé được không?”
Mãi đến lúc này, Vương Tử Bác mới sực nhớ ra, A Ninh dù nhỏ nhưng cũng là “Phe Thẩm”, Biên Thi Thi lại là “Phe Tiểu Ngư” trung thành, cậu ấy vô cùng căng thẳng nói: “Anh và Tiểu Trần đều rất yêu thương cô bé này, đối xử với cô bé như con gái nhà mình vậy…”
“Anh có biết xấu hổ hay không vậy, bản thân còn chưa kết hôn mà đã coi người khác là con gái.”
Biên Thi Thi hừ lạnh một tiếng, sau đó “phịch phịch phịch” đi vào trong cửa hàng MacDonald.
Trần Hán Thăng dẫn theo hai đứa nhỏ đến quầy phía trước mua đồ ăn, Vương Tử Bác giải thích với Biên Thi Thi, Thẩm Ấu Sở là Thẩm Ấu Sở, Thẩm Ninh Ninh là Thẩm Ninh Ninh, cuộc tranh chấp giữa người lớn không nên liên luỵ đến trẻ con…
Biên Thi Thi lạnh mặt không nói một lời, mãi đến khi nhìn thấy Trần Hán Thăng đang xếp hàng, hắn nhường vị trí của mình cho một bà cụ có đang dẫn theo cháu trai.
“Trần Hán Thăng ở Hàn Quốc hơn một tháng, đã đổi tính rồi sao?”
“Hình như là vậy.”
Khi nhắc đến chuyện của người khác, Vương Tử Bác sẽ không vặn vẹo mông, vẻ mặt cũng không còn co quắp, còn nói đến cái gọi là lý do thoái thác “Đêm khuya hối hận, có ý định đi vào cửa Phật làm hoà thượng” của Trần Hán Thăng cho Biên Thi Thi nghe.
Biên Thi Thi không nhịn được trợn tròn mắt, trong lúc nói chuyện, vẻ mặt của Vương Tử Bác vô cùng nghiêm túc, hình như thực sự tin vào chuyện ma quỷ này.
Chẳng bao lâu sau, Trần Hán Thăng đã bưng hai ly coca, khoai tây chiên và cánh gà về phía này, cô nhóc béo Quách Giai Tuệ sớm đã không nhịn được nữa, cầm một cái đùi gà lên gặm.
Thẩm Ninh Ninh ngoan ngoãn hơn một chút, cô bé cầm lấy một cọng khoai tây chiên, chấm một ít tương cà rồi đưa đến bên miệng Trần Hán Thăng trước, nũng nịu nói: “Anh ăn trước đi.”
Sau khi Trần Hán Thăng ăn xong, A Ninh lại đưa một miếng khác cho Vương Tử Bác, Vương Tử Bác há to miệng ăn xong, biểu cảm trên mặt thoả mãn giống như một người cha già.
“Chị.”
Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên chính là, A Ninh lại giơ cánh tay nhỏ nhắn lên, đưa một miếng cho Biên Thi Thi.
Biên Thi Thi cũng sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên cô ấy và A Ninh gặp nhau, đặc biệt cô nhóc này còn là em gái của Thẩm Ấu Sở.
Nhưng A Ninh không hiểu những gút mắt phức tạp đó, cô bé chỉ được chị gái và chị Lâm Ngữ giáo dục rằng, khi ăn bất cứ thứ gì đó thì nhất định phải hỏi người lớn trước, như vậy mới là một đứa trẻ lễ phép, cho nên A Ninh vẫn luôn làm như vậy.
Bản thân Thẩm Ninh Ninh cũng là một người có tính cách tương đối nhút nhát, cô bé nhìn thấy Biên Thi Thi không có phản ứng gì, bàn tay nhỏ nhắn giơ lên rụt về phía sau một chút, ánh mắt cũng có chút bất lực.
Trái tim Vương Tử Bác đột nhiên siết chặt, cậu ấy đã từng nghĩ đến khi Biên Thi Thi xảy ra xung đột với người của “phe Thẩm’ bản thân mình nên làm như thế nào.
Nhưng đối tượng của cuộc xung đột kia là Hồ Lâm Ngữ, A Ninh vẫn còn là một đứa trẻ.
“Cổ họng của chị Thi Thi bị viê,, không nên ăn…”
Trần Hán Thăng phản ứng nhanh hơn nữa, hắn đã tìm được một lý do vừa không khiến Biên Thi Thi khó xử vừa không khiến A Ninh đau lòng.
Nhưng không ngờ Biên Thi Thi lại đột nhiên đứng dậy, “a” một tiếng rồi nuốt hết miếng khoai tây chiên kia vào trong miệng, sau đó mỉm cười ngọt ngào với A Ninh, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.
A Ninh cũng vui vẻ đáp lại, Vương Tử Bác thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đưa coca đến, dặn dò A Ninh đừng ăn vội vàng.
Thực ra bản thân cô bạn học Biên Thi Thi cũng là một cô gái lương thiện, trong lòng cô ấy cũng mang theo một chút đồng cảm với Thẩm Ấu Sở, chỉ là không nói ra mà thôi.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người A Ninh, điều này khiến Quách Giai Tuệ không vui.
Cô nhóc béo cũng không quan tâm đến việc trên tay đầy dầu mỡ, tức giận ôm ngực: “Các anh các chị đều thích các bạn học xinh đẹp, cô giáo cũng vậy, các bạn nam trong lớp cũng như thế, hôm nay Hứa Dương cho chị Ninh một cái kẹo, em cũng xin cậu ta, nhưng Hứa Dương nói hết rồi.”
Mặc dù cô nhóc béo miêu tả lung tung rối loạn cả lên, nhưng mọi người đều có thể nghe hiểu, bởi vì Thẩm Ninh Ninh xinh đẹp hơn nên không chỉ có thầy cô giáo thiên vị mà ngay cả các học sinh nam trong lớp cũng bằng lòng đối xử tốt với cô bé.
Cho nên Quách Giai Tuệ ghen tị.
“Nhưng…”
Thẩm Ninh Ninh cũng chu cái miệng nhỏ nhắn kia lên: “Cuối cùng miếng kẹo kia vẫn là em ăn mà.”
“Đó là em xin chị, không phải do bạn nam kia chủ động cho em!”
Quách Giai Tuệ vẫn căm giận bất bình.
“Ha ha ha…”
Cuộc trò chuyện giữa hai cô nhóc khiến Biên Thi Thi cười phá lên, không ngờ bây giờ bọn trẻ lại trưởng thành sớm như vậy.
Ba người cứ thế trò chuyện ở McDonald, đương nhiên bọn họ đều cẩn thận né tránh những chữ như “mang thai, em bé, ngày dự sinh”, bởi vì nếu nhắc đến Tiểu Ngư Nhi thì cũng không thể tránh được Thẩm Ấu Sở.
Cho nên bọn họ chỉ trò chuyện về một số chủ đề kinh doanh và cuộc sống, Vương Tử Bác còn nhắc đến chuyện cha mẹ hai bên có ý định gặp nhau.
“Mẹ… Mẹ nó! Có ý định gặp mặt cha mẹ nhanh như vậy sao?”
Trần Hán Thăng thực sự đã bị doạ cho nhảy dựng lên, hắn nhìn Vương Tử Bác, lại nhìn về phía Biên Thi Thi, đột nhiên đuổi A Ninh và Quách Giai Tuệ đến khu thiếu nhi chơi đùa, lúc này mới hỏi: “Chuyện là… Hai người đã lên giường với nhau chưa?”
“Cái rắm!”
“Cút đi!”
Không ngoài dự kiến, hắn đã bị Vương Tử Bác và Biên Thi Thi liên hợp lại với nhau mắng một trận.
Sau đó Trần Hán Thăng mới biết được kế hoạch này đã được lên từ trước, bởi vì trong kỳ nghỉ hè năm ngoái, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đều đã gặp cha mẹ của Biên Thi Thi, Vương Tử Bác vì muốn tham gia vào trại huấn luyện của bộ phận mạng điện tử Qủa Xác nên không đi đến Tương Nam cùng chơi.
Tình yêu giữa hai người bước ra từ vườn trường, vô cùng trong sáng, sau khi cha mẹ hai bên biết chuyện cũng tỏ vẻ đồng ý, đặc biệt là mẹ của Vương Tử Bác- Lục Ngọc Trân, bà sợ bỏ lỡ Biên Thi Thi nhất.
“Chú dì đến đây, vậy bọn họ sẽ ở đâu?”
Trần Hán Thăng hỏi một câu.
“Ở khách sạn thôi.”
Biên Thi Thi thuận miệng trả lời, cũng không để trong lòng.
Bây giờ hai người bọn họ đều đã tốt nghiệp, đã dọn ra khỏi ký túc xá đại học, nhưng hiện giờ Biên Thi Thi còn phải chăm sóc Tiểu Ngư Nhi nên cùng sống chung ở chung cư bên bờ sông;
Vương Tử Bác càng đơn giản, cậu ấy đặt một chiếc giường ở trong văn phòng, như vậy làm việc càng tiện hơn.
“Ồ.”
Trần Hán Thăng gật đầu, không tiếp tục dây dưa chủ đề này nữa.
…
Tối nay Biên Thi Thi mời cơm khách nên Trần Hán Thăng cũng không từ chối.
Sau khi ăn xong, Trần Hán Thăng cũng không có ý định quấy rầy thời gian hẹn hò của Vương Tử Bác và Biên Thi Thi nên chủ động dẫn theo hai cô nhóc rời đi trước, hắn đưa hai cô nhóc về nhà trước, chỉ là khi trở về điện tử Qủa Xác, hắn lấy điện thoại ra gọi cho giám đốc kinh doanh của Kim Cơ Đường Thành.
Kim Cơ Đường Thành hiện đang là một khu dân cư cao cấp ở Kiến Nghiệp, được chia thành nhà ở bình thường và khu biệt thự.
Có một căn biệt thự là “phòng tân hôn” của Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư, tuy sau đó lại trải qua nhiều khúc rẽ như vậy, nhưng Trần Hán Thăng không hề tạm dừng việc trang trí và đã được hoàn thành trước khi hắn đi Hàn Quốc, bây giờ đang được thông gió.
“A lô!”
Giám đốc kinh doanh nhận được điện thoại của Trần Hán Thăng, ra sức “suỵt suỵt suỵt” ra hiệu, mãi đến khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh lại, cô ta mới lịch sự nói: “Có yêu cầu gì cần tôi sao, chủ tịch Trần?”
“Tôi muốn mua thêm một căn nhà bốn phòng ngủ khác.”
Trần Hán Thăng nói một cách đơn giản và rõ ràng.
“Ngài có ý định tặng cho người khác sao?”
Giám đốc kinh doanh nhanh chóng nhận ra.
“Đúng vậy.”
Trần Hán Thăng hơi gật đầu: “Cô hãy chọn một căn hộ có kiểu dáng và kích thước tốt một chút, tôi sẽ gửi cho cô bản sao chứng minh thư của người mua và phương thức liên lạc, nhờ cô làm thủ tục.”
“Không thành vấn đề, có thể làm thủ tục ngay trong đêm nay…”
Giám đốc kinh doanh của Kim Cơ Đường Thành liên tục đồng ý, không ngờ đêm hôm khuya khoắt rồi còn nhận được một mối làm ăn lớn, những người có tiền kia đúng là hào phóng, mua nhà mà giống như mua đồ ăn vậy.
Nhưng ở Kiến Nghiệp nhiều căn hộ như vậy, tại sao Trần Hán Thăng lại chọn mua ở Kim Cơ Đường Thành?
Khoảng thời gian này môi trường ở đó thực sự không tồi;
Thứ hai là vì con gái nhà mình;
Sau này Bé Tiểu Ngư Nhi có thể đến nhà cha nuôi mẹ nuôi ăn cơm chùa, chỉ cần đi lại là được, ngay cả cổng lớn khu dân cư cũng không cần phải ra.
…
Vương Tử Bác và Biên Thi Thi hoàn toàn không biết rằng đang có một căn hộ từ trên trời rơi xuống, sau khi ra khỏi nhà hàng, hai người cũng giống như các cặp đôi bình thường, xem một bộ phim, sau đó đi tản bộ bên bờ sông.
Buổi tối tháng 9 ở Kiến Nghiệp đã có chút lạnh lẽo, nhưng cảnh sắc lại rất đẹp.
Những ngôi sao lộng lẫy giống như những hạt cát mịn dày đặc rải đầy trên trời cao, trên mặt sông phản chiếu những toà nhà cao tầng ở hai bên, theo sóng biển dập dềnh từng lớp từng lớp.
Vương Tử Bác và Biên Thi Thi tay trong tay đi dưới ánh đèn đường sáng ngời, thỉnh thoảng sẽ có người chạy bộ chạy ngang qua bọn họ, bây giờ chủ đề nói chuyện của hai người về cơ bản đều tập trung ở trên người Bé Tiểu Ngư Nhi , bởi vì tháng này nhóc con sẽ chào đời.
Chỉ là hình như tâm trạng của Vương Tử Bác không được tốt lắm, thoạt nhìn tương đối nặng nề.
“Có chuyện gì vậy?”
Biên Thi Thi quan tâm hỏi.
“Không, không có việc gì.”
Vương Tử Bác xua tay, dù sao cậu ấy cũng không thể che giấu được tâm sự.
“Không được, mau nói!”
Biên Thi Thi dang tay ra, bá đạo ngăn cản ở phía trước.
“Anh cảm thấy, anh cảm thấy…”
Dưới cái nhìn chằm chằm của Biên Thi Thi, Vương Tử Bác vặn mông, ngoan ngoãn nói thật: “Lúc nãy trong lúc vô tình Tiểu Trần có nói một câu mà anh cảm thấy rất có lý.”
“Câu gì?”
Biên Thi Thi căn bản không thể nghĩ ra, bởi vì cô không để ý.
Vương Tử Bác gãi đầu: “Cậu ấy vừa nói như vậy, anh cũng cảm thấy rất nhiều chỗ mình vẫn chưa chuẩn bị tốt, không chỉ là vấn đề chỗ ở mà còn không có chỗ nấu cơm, nếu muốn ra ngoài đi dạo, anh cũng không có xe.”
Sau khi nói xong, Vương Tử Bác phát hiện Biên Thi Thi không có bất cứ động tĩnh gì, đang định thấp thỏm ngẩng đầu lên thì đột nhiên cảm thấy lỗ tai tê rần, hoá ra là bị Biên Thi Thi véo.
“Vương Tử Bác, có phải anh không muốn em nữa nên cố ý tìm ra những lý do này không?”
Trong khoảnh khắc này, cô em gái Tương Nam Biên Thi Thi giống như một quả ớt cay nhỏ, rực cháy hết mình dưới ánh trăng quyến rũ.
“Về vấn đề chỗ ở, chẳng lẽ khách sạn không thể ở được sao?”
“Ăn cơm thì chúng ta ra ngoài ăn, chẳng lẽ canh tiết vịt đắt lắm sao?”
“Nếu muốn ra ngoài đi dạo, chúng ta sẽ bắt tàu điện ngầm hoặc xe buýt, chẳng lẽ những thứ đó không phải là phương tiện giao thông sao?”
Biên Thi Thi lớn tiếng nói xong một hơi, sức lực trên tay càng ngày càng lớn: “Anh và em quen biết với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ không biết em là người như thế nào sao?”
“Anh không có ý đó.”
Mặc dù Vương Tử Bác bị xoắn tai, nhưng cậu ấy cũng không dám giãy giụa, chỉ hầm hừ giải thích: “Anh chỉ cảm thấy em quá tốt, còn anh quá kém…”
“Đó là do anh không có tự tin, tóm lại em chưa bao giờ nghĩ như vậy.”
Biên Thi Thi hít cái mũi nhỏ: “Anh chỉ mới 23 tuổi thôi mà, chúng ta là một gia đình bình thường, chẳng lẽ phải yêu cầu anh vừa mới tốt nghiệp đã mua xe mua nhà ở Kiến Nghiệp sao?”
“Reng reng reng…”
Điện thoại di động của Vương Tử Bác đột nhiên vang lên, là một dãy số xa lạ.
“Có… Có lẽ là công việc công ty.”
Vương Tử Bác giơ điện thoại lên.
“Hừ!”
Lúc này Biên Thi Thi mới buông tay ra, hai tay chống nạnh đứng bên cạnh, chuẩn bị chờ bạn trai nói chuyện điện thoại xong sẽ chỉnh cậu ấy một trận.
“A lô, xin hỏi là anh Vương đúng không?”
Giọng nữ trong điện thoại dịu dàng dễ nghe, còn vô cùng lịch sự: “Tôi là giám đốc bộ phận kinh doanh của Kim Cơ Đường Thành, thật xin lỗi vì đã làm phiền ngài, lúc nào ngài có thời gian rảnh thì đến đây nhận căn phòng vừa mua nhé.”