Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 957 - Chương 957: Biên Thi Thi Giống Như Thiên Sứ

Chương 957: Biên Thi Thi giống như thiên sứ Chương 957: Biên Thi Thi giống như thiên sứ

“Thật ngại quá, cô gọi nhầm số rồi.”

Vừa nghe thấy chuyện “mua nhà”, Vương Tử Bác lại nghĩ rằng đối phương gọi nhầm số, nếu không thì cũng là người môi giới đang muốn đẩy mạnh tiêu thụ nhà ở cho mình, tiện tay cúp máy.

Biên Thi Thi cũng không để ý, xắn tay áo lên tiếng tục công việc “dạy chồng”, nhưng chưa đầy hai phút sau, điện thoại di động của Vương Tử Bác lại vang lên một lần nữa.

“A lô, anh Vương, tôi là giám đốc kinh doanh…”

Vẫn là cuộc điện thoại lúc nãy.

“Tôi đã nói cô gọi nhầm số rồi.”

Liên tục bị quấy rầy hai lần, ngay cả người tốt tính như Vương Tử Bác cũng có chút mất kiên nhẫn, nhưng sau khi cúp máy, cậu ấy ngẩng đầu lên, đột nhiên sửng sốt một chút.

Bởi vì Biên Thi Thi đang nhìn mình bằng ánh mắt soi xét.

“Vương Tử Bác, đối phương không phải là một ả tiểu tam nào đấy chứ?”

Trong mắt Biên Thi Thi loé lên sự tinh ranh và nghi ngờ: “Bây giờ có một số người đàn ông, đã có bạn gái đường hoàng nhưng vẫn còn lăng nhăng chơi đùa, hơn nữa còn ước định với tiểu tam một số kịch bản, ví dụ như khi liên lạc thì giả vờ làm nhân viên bất động sản, giả vờ làm dịch vụ chăm sóc khách hàng 10086, làm vờ làm nhân viên công ty vay vốn…”

“Ừm…”

Vương Tử Bác vặn mông: “Một số người đàn ông mà em nói có phải đang chỉ Tiểu Trần không?”

“Hừ!”

Biên Thi Thi không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Còn có một câu tục ngữ như thế này, gần mực thì đen gần đèn thì sáng.”

“Ừm…”

Vương Tử Bác lại vặn mông: “Có phải em muốn nói, anh đi theo Tiểu Trần học thói hư tật xấu không?”

“Đó là suy nghĩ của anh, tóm lại em không có ý này.”

Cô bạn Thi Thi đã biểu đạt xong toàn bộ cảm xúc, bây giờ lại quay ngược lại không thừa nhận, Vương Tử Bác chỉ có thể lặng lẽ thở dài một hơi, có lẽ tất cả các cô gái đáng yêu đều như vậy đúng không?

“Rẹng reng reng…”

Lúc này điện thoại lại vang lên lần thứ ba, vẫn là số điện thoại lúc nãy.

Vương Tử Bác thực sự đã tức giận, cậu ấy chưa bao giờ gặp phải một người môi giới bất động sản như thế này, thực sự rất muốn nói đạo lý với cô ta một chút.

“Để em nói chuyện.”

Biên Thi Thi nhanh chóng giật lấy điện thoại, sau khi điện thoại được kết nối, cô ấy áp sát vào tai, có ý định giải mã Morse giữa Vương Tử Bác và “tiểu tam” đang sử dụng.

“Anh Vương, có lẽ lúc nãy tôi chưa nói rõ ràng.”

Cho dù bị cúp máy hai lần liên tục, giọng điệu của nữ giám đốc bộ phận kinh doanh của Kim Cơ Đường Thành vẫn vô cùng lịch sự: “Chủ tịch Trần của điện tử Qủa Xác đã mua cho ngài một căn nhà.”

“Vương Tử Bác, anh giỏi lắm, thế mà còn có thể kéo Trần Hán Thăng xuống làm bình phong.”

Biên Thi Thi trừng mắt liếc nhìn bạn trai một cái, thậm chí còn không cho Vương Tử Bác cơ hội đưa ra ám chỉ, cô ấy còn cố ý đưa điện thoại ra xa một chút.

Vương Tử Bác lắc đầu ngồi xổm trên mặt đất, với tình trạng hiện giờ của mình, ngoại trừ mẹ ruột Lục Ngọc Trân ra, cũng chỉ có Biên Thi Thi coi là bánh trái thơm lừng.

Nhưng Biên Thi Thi nghe phía bên kia nghe điện thoại một lát, vẻ mặt của cô ấy bắt đầu trở nên không đúng.

Từ nghi ngờ đến kinh ngạc, từ kinh ngạc đến nghiêm túc, cuối cùng cô ngơ ngác đưa điện thoại cho bạn trai: “Tử Bác, có lẽ Trần Hán Thăng thực sự mua cho anh một căn nhà, vị trí nằm trong Kim Cơ Đường Thành…”

“Cái gì?”

Vương Tử Bác đứng bật dậy, giám đốc bộ phận kinh doanh ở đầu dây bên kia điện thoại vẫn đang đĩnh đạc nói: “Căn nhà này có tổng diện tích 143 mét vuông, được thiết kế theo kiểu khép kín bốn phòng ngủ hai phòng khách, cho dù cha mẹ và trưởng bối trong nhà đến đây vẫn có thể ở được…”

“Chuyện này xảy ra từ lúc nào vậy?”

Vương Tử Bác nghẹn họng trân trối nhìn một lúc lâu, sau đó mới lúng ta lúng túng hỏi.

“Nó vừa mới được quyết định xong.”

Giám đốc kinh doanh cười nói: “Còn về phần giá cả, ngài không cần phải lo lắng, chủ tịch Trần đã giải quyết xong.”

“143 mét vuông… Là bao nhiêu tiền?”

Lúc này phản ứng của Vương Tử Bác lại vô cùng bình thường, đầu tiên là quan tâm đến giá cả.”

“Gía gốc của nó là 1.550.000 tệ, nhưng chủ tịch Trần là khách hàng cũ nên chúng tôi làm tròn thành 1 triệu rưỡi tệ, còn tặng kèm một dàn âm thanh gia đình với chất lượng nghe nhìn tốt nhất.”

Giám đốc bộ phận kinh doanh vẫn còn đang mời mọc: “Lúc nào ngài có thời gian rảnh rỗi thì đến xem nhà, nếu ngài không hài lòng, chúng tôi vẫn còn có các căn hộ khác để ngài chọn…”

“Cô có thể trả tiền lại được không? Tôi không cần cậu ấy tặng.”

Sau khi nghe xong giá cả, Vương Tử Bác đột nhiên sửng sốt cắt ngang.

“Cái gì?”

Giám đốc bộ phận kinh doanh thầm nghĩ người này là kẻ ngốc đúng không? Nhà ở Kim Cơ Đường Thành có giá một triệu rưỡi đấy!

Một triệu rưỡi tệ vào năm 2006 đã đủ để một người bình thường với mức lương ba ngàn tệ không ăn không uống tiết kiệm trong vòng 40 năm, bây giờ một người trẻ tuổi tên là Vương Tử Bác này lại bảo không cần?

“Có phải bị doạ cho choáng váng rồi không?”

Giám đốc kinh doanh cho rằng Vương Tử Bác vẫn chưa biết vị trí của Kim Cơ Đường Thành tốt như thế nào, lại giới thiệu một lần nữa: “Anh Vương, chỗ của chúng tôi ở cạnh hồ Mạc Sầu, môi trường yên tĩnh tuyệt đẹp, nhưng cách trung tâm thành phố Tân Nhai Khẩu chỉ chừng 4km, còn có bằng cấp tỉnh… Tút tút tút…”

Giám đốc kinh doanh vẫn chưa nói hết thì đã nghe thấy một loạt âm thành mù mịt, khi gọi lại một lần nữa thì đối phương đang ở trong một cuộc trò chuyện khác.

“Tiểu Trần, mày đang làm gì vậy?”

Vương Tử Bác đã gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng.

“Mày đang nói đến chuyện nhà ở sao?”

Trần Hán Thăng ở trong điện thoại cũng không hề kiêng dè, thoải mái nói: “Môi trường ở Kim Cơ không tồi, vị trí ở đó cũng rất tốt, đừng nhìn bây giờ chỉ có giá một triệu rưỡi tệ, nói không chừng mười năm sau chỗ đó sẽ có giá bảy triệu tệ đấy, chẳng lẽ mày không muốn làm hàng xóm với tao sao?”

“Tao không muốn.”

Vương Tử Bác dứt khoát từ chối: “Mày đừng đưa ra quyết định thay cho tao, mày mau trả lại căn nhà đó ngay đi.”

Phản ứng của Vương Tử Bác cũng nằm trong dự kiến, anh chàng thậm chí còn từ chối mức lương mười ngàn tệ tiền làm thêm ở Hoả Tiễn 101, sao có thể nhận một ngôi nhà trị giá 1 triệu rưỡi tệ chứ.

“Không cần thì thôi đi.”

Trần Hán Thăng thế mà lại không ép buộc, chỉ nhàn nhạt nói: “Vậy mày không cần quan tâm nhiều.”

“Không được!”

Vương Tử Bác vẫn không hài lòng: “Mày nhất định phải trả phòng!”

“Ha ha ha…”

Trần Hán Thăng không nhịn được cười: “Mày đừng dở hơi, mày đừng ỷ vào mình có ngoại hình đẹp trai thì có thể không nói đạo lý nhé, tao có tiền muốn mua mấy căn nhà thì mua, mày có thể làm gì được nào?”

“Tao…”

Vương Tử Bác nghẹn họng một chút, cậu ấy thực sự không thể làm gì được cả.

Trần Hán Thăng ở đầu dây bên kia cười hì hì cúp máy, chỉ để lại Vương Tử Bác và Biên Thi Thi đưa mắt nhìn nhau ở bờ sông.

“Với tính tình của Tiểu Trần.”

Một lúc lâu sau, Vương Tử Bác rầu rĩ nói: “Cuối cùng cậu ấy chắc chắn sẽ mua.”

Biên Thi Thi gật đầu, Trần Hán Thăng vẫn là phong cách không nói lý này.

“Vậy chúng ta sẽ không vào ở.”

Biên Thi Thi suy nghĩ một chút rồi nói.

Sở dĩ Vương Tử Bác và Biên Thi Thi có thể trở thành người yêu của nhau, có lẽ không liên quan gì đến giá trị nhan sắc, bởi vì Vương Tử Bác không có giá trị nhan sắc;

Cũng không liên quan gì đến “tâm hồn thú vị”, Trần Hán Thăng mới có thể coi là thú vị, con người Vương Tử Bác nhiều lúc nói chuyện cũng phải rặn ra.

Càng không liên quan gì đến tiền tài, có lẽ sau này Vương Tử Bác sẽ giàu có, nhưng bây giờ cậu ấy chỉ là một sinh viên tốt nghiệp vừa mới bước ra xã hội.

Hai người có thể tiếp tục mối quan hệ, nhiều hơn cả vẫn là quan niệm sống của nhau tương đối phù hợp, ví dụ như chuyện Trần Hán Thăng “tặng nhà” này, Vương Tử Bác kiên quyết từ chối, Biên Thi Thi cũng không ở sau lưng xúi giục cậu ấy nhận lấy, cũng đang nghĩ cách từ chối.

“Có chút khó khăn.”

Vương Tử Bác bất lực nói: “Nếu Tiểu Trần đã mua rồi, chắc chắn sẽ có cách khiến chúng ta dọn vào ở, mặc dù ngay cả anh cũng không biết cậu ta sẽ dùng cách gì.”

Vương Tử Bác và Trần Hán Thăng là bạn nối khố của nhau gần hai mươi năm, cậu quá hiểu rõ cậu bạn thân này, thông minh, nhưng da mặt còn dày hơn, ngay cả khi mình chủ động không đồng ý, hắn cũng có cách đạt được ý định.

Ngay cả trận Tu La tràng không có chút khả năng xoay chuyển này, Vương Tử Bác cũng suy đoán, cảm thấy Trần Hán Thăng đang cất giấu chiêu thức gì đó, chờ thực hiện bước ngoặt.

Biên Thi Thi nhìn bạn trai nhà mình, cậu ấy vịn tay vào lan can bằng đá cẩm thạch bên bờ sông, trên mặt tràn ngập sự buồn bực, vô cùng bất mãn đối với hành động tự chủ trương này của Trần Hán Thăng.

“Được rồi, mua thì mua thôi.”

Biên Thi Thi vỗ vào bả vai Vương Tử Bác, mái tóc dài bị cơn gió đêm thổi tung, nhẹ nhàng cọ vào cổ Vương Tử Bác, mang theo một mùi hương thoang thoảng dễ ngửi.

“Chẳng phải Trần Hán Thăng nói giá trị của căn hộ kia sẽ còn tăng lên sao? Cậu ta quen biết nhiều bạn bè làm lĩnh vực bất động sản và lãnh đạo chính phủ như vậy, tin tức chắc chắn rất chuẩn xác và tinh thông, cứ coi như chúng ta đang đầu tư đi.”

Biên Thi Thi an ủi Vương Tử Bác: “Cứ coi như chúng ta đang vay cậu ta một triệu rưỡi tệ này đi, viết giấy nợ…”

Biên Thi Thi nhớ đến sự việc của Hoàng Tuệ trước đó, Trần Hán Thăng trực tiếp đốt giấy nợ năm trăm ngàn tệ, cô ấy cũng thở dài: “Thôi đừng viết giấy nợ, nếu không sẽ bị đốt một lần nữa.”

“Cũng không phải không thể, chỉ là hơi đắt một chút.”

Vương Tử Bác lẩm bẩm một câu.

Thực ra làm hàng xóm với cậu bạn nối khố cũng rất tốt, nếu sau này có con, nếu mình và Biên Thi Thi quá bận rộn với công việc, đứa nhỏ có thể trực tiếp đến nhà cha mẹ nuôi ăn cơm chùa, tóm lại Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ thuê một người giúp việc.

Thậm chí còn không cần phải ra khỏi khu dân cư, thực sự quá tiện.

“Không đắt mà…”

Với tính cách hoạt bát của Biên Thi Thi, chẳng mấy chốc cô ấy đã bước ra khỏi cảm giác buồn bực “khi được người khác vô duyên vô cơ tặng một căn nhà”, cô ấy bẻ ngón tay tính toán với Vương Tử Bác: “Bởi vì đầu năm nay giải quyết xong vụ kiện xuyên quốc gia, nên công việc kinh doanh của công ty luật đột nhiên tăng lên, phần trăm hoa hồng của em cũng tăng lên, khoảng chừng có hơn hai trăm ngàn tệ, anh có thể bỏ ra bao nhiêu?”

“Có lẽ sau mấy hạng mục, anh có hơn một trăm ngàn tệ.”

Vương Tử Bác cảm thấy hơi xấu hổ, cậu ấy không thể ăn cay bằng bạn gái, không ngờ ngay cả thu nhập cũng không theo kịp.

“Nhìn xem, đã có hơn ba trăm ngàn rồi.”

Biên Thi Thi cỗ vũ nói: “Nếu thực sự không được thì em sẽ đi mượn Tiểu Ngư Nhi… Thôi quên đi, hình như chẳng cần thiết lắm.”

Mượn tiền của Tiêu Dung Ngư đi trả cho Trần Hán Thăng, hành động này có thể nói là vô cùng nhàm chán.

“Cho dù thu nhập của chúng ta không tăng lên.”

Biên Thi Thi cũng không nhắc đến suy nghĩ bông đùa vay tiền của Tiểu Ngư Nhi nữa, nhưng cô ấy vẫn rất lạc quan: “Cũng chỉ năm sáu năm thôi mà, cùng lắm thì bình thường ăn mặc tiết kiệm hơn một chút, em ăn đồ ăn vặt ít đi, còn anh à…”

Biên Thi Thi nhéo khuôn mặt to của Vương Tử Bác, lúc này mới nhận ra bạn trai không thích uống rượu, không thích đi câu lạc bộ, cũng không nghiện hút thuốc, gần như không có sở thích tốn tiền nào.

“Anh thì cứ tiếp tục giữ như bây giờ đi!”

Biên Thi Thi nghịch ngợm nói.

“Sau này anh cũng sẽ cai thuốc.”

Vương Tử Bác lập tức nói: “Số tiền tiết kiệm được sẽ mua đồ ngọt cho em.”

“Vâng…”

Biên Thi Thi nghiêng đầu suy nghĩ: “Anh cũng không cần cai, ở chỗ Trần Hán Thăng chắc chắn tích trữ rất nhiều, anh có thể bỏ ra hai tệ để đi xe buýt đến hút thuốc của cậu ta, sau đó bỏ ra hai tệ để bắt xe buýt trở về he he he…”

“Ha ha ha…”

Vương Tử Bác bị Biên Thi Thi cảm nhiễm, tâm trạng cũng không còn nặng nề như trước nữa, cậu ấy nhìn cô gái với má lúm đồng tiền như hoa trước mắt mình, trong lòng tràn ngập xúc động.

Với điều kiện và nền tảng của Biên Thi Thi, có lẽ cô thoải mái tìm được một người bạn trai tốt hơn đúng không? Nhưng cô lại bằng lòng cùng mình sống một cuộc sống tính toán tỉ mỉ này.

“Cô ấy là thiên sứ chăng?”

Nghĩ đến đây, Vương Tử Bác đột nhiên, đột ngột, bất ngờ nói: “Anh yêu em, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.”

Biên Thi Thi vốn dĩ đang bật cười sảng khoái, bất ngờ nghe Vương Tử Bác tỏ tình như vậy, cô ấy đột nhiên sửng sốt một chút, trên má từ từ dâng lên hai rặng mây đỏ.

Nhưng quả ớt nhỏ kiêu ngạo này, ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận mình rất thích, vừa xoay người đi về phía toà nhà chung cư vừa “tức giận” nói: “Mặc dù không phải là lần đầu tiên tỏ tình, nhưng dù sao cũng phải có một chút cảm giác nghi thức chứ? Cho dù chỉ là một bông hoa cũng được mà, quả nhiên không hiểu lãng mạn, hừ!”

Lúc nãy Vương Tử Bác chỉ là tình cảm dâng trào, cho nên hoàn toàn không có sự chuẩn bị, bây giờ tỉnh táo lại, trong lòng lại có chút xấu hổ không thể giải thích được, cự nự đi theo phía sau.

Lúc chờ thang máy ở tầng dưới, Biên Thi Thi vẫn ngẩng cằm lên, nhiều lần Vương Tử Bác muốn mở miệng, nhưng lại lo lắng những lời đó không phù hợp nên vẫn luôn do dự cho đến khi thang máy đã mở ra, cậu ấy vẫn không biết nên nói gì.

“Haiza…”

Vương Tử Bác chán nản gục đầu xuống, lúc nào cậu ấy có thể dỗ dành con gái vui vẻ giống như cậu bạn nối khố thì thật tốt biết bao.

Nhưng điều khiến cậu ấy cảm thấy khó hiểu chính là Biên Thi Thi lại không đi vào thang máy này, cô ấy giống như đang lẩm bẩm giải thích: “Thang máy này xấu quá, em muốn đi thang máy số 2.”

Nhưng chờ đến khi thang máy số 2 cũng đi xuống, bạn học Thi Thi vẫn không đi lên: “Số hai cũng không ổn, em muốn đi cái số 3.”

Ngay khi thang máy số ba từ tầng mười chậm rãi đi xuống, cùng với đèn chỉ thị “10, 9, 8, 7…” không ngừng thay đổi, cuối cùng Biên Thi Thi cũng không nhịn được nữa, “hung dữ” véo vào vòng eo của người bạn trai: “Vương Tử Bác, anh là đầu gỗ sao? Anh không thể nhìn ra được em đang chờ anh nói một số lời ngon tiếng ngọt à, cho dù anh chỉ nói em uống nhiều nước ấm hơn một chút cũng được mà!”

“Vậy thì… Em nhớ phải uống nhiều nước ấm hơn đấy.”

Vương Tử Bác căng thẳng, ngoan ngoãn nghe lời thuật lại một lần.

“Phù…”

Biên Thi Thi thở phào nhẹ nhõm mọt hơi, giống như đang bình ổn cảm xúc trong lòng, chờ đến khi cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, cô ấy “cạch cạch cạch” đi vào trong.

“Ít nhất cũng phải một tuần… Năm ngày… Ba ngày… Một ngày, ít nhất cũng phải một ngày không để ý đến anh ấy.”

Cô bạn học Thi Thi đang yêu tự mình trả giá, cuối cùng hạ khoảng thời gian không quan tâm đến bạn trai từ “một tuần” xuống “một ngày.”

Nhưng khi thang máy đang định đi lên thì cánh cửa lại mở ra một lần nữa, Vương Tử Bác chậm rãi đi vào, nhưng cậu ấy vẫn hơi sợ bạn gái nên luôn rúc trong một góc.

“Anh muốn làm gì?”

Biên Thi Thi xụ mặt hỏi.

“Anh… Anh cảm thấy nếu cứ tách ra như vậy, em chắc chắn sẽ tức giận, anh cũng sẽ lo lắng cả đêm.”

Vương Tử Bác sẽ không nói dối, ăn ngay nói thật: “Cho nên cứ thế vô thức bước vào, bởi vì chỉ cần nhìn thấy em, trong lòng sẽ cảm thấy yên tâm hơn.”

Kim loại của những loại thang máy này giống như một tấm kính trong suốt, Biên Thi Thi nghe thấy những lời này, lúc đầu còn có thể nhìn thấy ý cười hiện lên trong ánh mắt cô ấy trước, sau đó mới che miệng để che giấu sự vui sướng của mình.

Chờ đến khi thang máy đến trước tầng 18 và mở ra, cô ấy bật cười thành tiếng, dùng ngón tay chọc vào lồng ngực Vương Tử Bác một chút: “Không thể nhìn ra được, Vương tổng cũng biết nói lời âu yếm sao?”

“Hả?”

Vương Tử Bác không tự chủ được vặn vẹo mông, mình chỉ nói lời thật lòng thôi mà.

“Đi thôi.”

Biên Thi Thi cảm thấy mỹ mãn móc chìa khoá ra chuẩn bị mở cửa, nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, xoay người lại kéo bạn trai đi đến cửa cầu thang, hạ giọng nói: “Tử Bác, bởi vì căn hộ ở Kim Cơ Đường Thành kia nên em cũng nhớ đến một chuyện lạ khác.”

“Cái gì?”

Nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Biên Thi Thi, Vương Tử Bác cũng nâng cao sự chú ý.

“Mấy ngày nay ngoại trừ xem sách chăm sóc trẻ em ra, Tiểu Ngư Nhi còn tìm kiếm nhà ở Mỹ trên mạng.”

Biên Thi Thi lo lắng nói: “Có phải cậu ấy có ý định ra nước ngoài định cư sau khi sinh con xong không?”

Bình Luận (0)
Comment