Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 958 - Chương 958: Bạn Trai Cũ Của Khổng Ngự Tỷ

Chương 958: Bạn trai cũ của Khổng ngự tỷ Chương 958: Bạn trai cũ của Khổng ngự tỷ

“Tiểu Ngư Nhi muốn ra nước ngoài định cư?”

Vương Tử Bác sửng sốt một chút, vội vàng hỏi: “Em chắc chắn không?”

“Không.”

Biên Thi Thi lắc đầu nói: “Đứa bé sắp chào đời rồi, em lo lắng nếu hỏi sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Tiểu Ngư Nhi, nhưng cậu ấy sẽ không vô duyên vô cớ xem nhà ở nước ngoài đúng không?”

Vương Tử Bác cũng yên tĩnh lại, hai người đang đứng nói chuyện ở lối vào hành lang có tiếng vọng lại, cả hai im lặng một lúc, Vương Tử Bác mới nhỏ giọng nói: “Tình huống này, anh muốn nói với Tiểu Trần.”

Vương Tử Bác vẫn quá thành thật, trước khi tiết lộ còn phải báo cáo với Biên Thi Thi một chút, Biên Thi Thi không đưa ra ý kiến “đồng ý” hay “từ chối”, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tiểu Ngư Nhi là con gái lớn, cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, muốn đi thì cũng không phải là con bé đi.”

Sau khi nói xong, Biên Thi Thi lập tức quay trở về, nhưng những lời này lại “đọng” trong lòng Vương Tử Bác một lúc lâu, mãi đến khi xuống lầu đến bến xe công cộng, cậu ấy mới hiểu được hoá ra Biên Thi Thi đồng ý cho mình nói với Trần Hán Thăng.

“Mặc dù Thi Thi cũng đồng cảm với Thẩm Ấu Sở, nhưng trong những vấn đề quan trọng như thế này, cô ấy vĩnh viễn đứng về phía Tiểu Ngư Nhi.”

Vương Tử Bác thở dài một hơi.

Xe buýt vào ca đêm rất khó chờ, toàn bộ bến xe vắng vẻ không một bóng người, Vương Tử Bác ngơ ngác nhìn chằm chằm lên không trung để mặc cơn gió đêm bên bờ sông càng ngày càng lạnh.

Hôm nay thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, đầu tiên là Trần Hán Thăng tỏ vẻ muốn thay đổi “quy y cửa phật”, sau đó trên người mình vô duyên vô cớ có thêm một căn nhà, nhưng trên lưng cũng đèo bồng món nợ một triệu rưỡi, cuối cùng là Tiểu Ngư Nhi có thể sẽ ôm theo đứa nhỏ xuất ngoại.

“Không biết Tiểu Trần sẽ giải quyết như thế nào đây.”

Vương Tử Bác sâu kín nghĩ, cậu ấy là “phe Trần” trung thành, chắc chắn hy vọng mọi chuyện sẽ có một kết thúc “trọn cả đôi đường”.

“Bíp bíp…”

Lúc này, một chiếc xe buýt với ánh đèn lập lòe lớn từ xa chạy tới, Vương Tử Bác vội vàng vẫy tay.

Bởi vì các tài xế xe buýt ca đêm nếu không nhìn thấy người thì đối phương sẽ không dừng xe, khoảng 30 phút sau mới có chuyến mới đến Tân Nhai Khẩu, nhưng Vương Tử Bác không đi đến bến xe buýt ở làng đại học Tiên Ninh mà trực tiếp đến Giang Lăng.

Khi cậu ấy gõ cửa chống trộm ký túc xá của Trần Hán Thăng vào lúc hơn 12 giờ đêm, Trần Hán Thăng cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

“Sao vậy, bởi vì đưa cho mày một căn nhà một triệu rưỡi tệ…”

Trần Hán Thăng cười hì hì trêu chọc: “Cho nên hơn nửa đêm đến đây cảm ơn à, mày đã tắm rửa sạch sẽ chưa, anh trai đây chưa từng nếm thử loại bọ hung đen thui như mày…”

“Cút, ông đây có chuyện gấp muốn nói với mày.”

Vương Tử Bác đẩy Trần Hán Thăng ra, tự mình ngồi xuống ghế sô pha: “Tao nghe Biên Thi Thi nói sau này Tiểu Ngư Nhi muốn ôm theo bé Tiểu Ngư Nhi ra nước ngoài, cô ấy đang tìm hiểu giá nhà ở bên Mỹ rồi.”

“Ồ.”

Vẻ mặt Trần Hán Thăng khựng lại một chút, nhưng nhìn chung vẫn khá bình tĩnh, không hề xuất hiện biểu cảm hoảng hốt rối bời giống như trong tưởng tượng của Vương Tử Bác.

“Sao mày có vẻ không thèm để ý chút nào vậy?”

Vương Tử Bác ngạc nhiên hỏi.

“Tao để ý thì có ích lợi gì đâu?”

Trần Hán Thăng nhún vai: “Để ý thì Tiểu Ngư Nhi sẽ nghe lời tao nói sao? Tao đã về nước được mấy ngày rồi, nhưng vẫn không được phép đến thăm Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở, điều này chứng tỏ các cô ấy vẫn chưa tha thứ cho tao.”

“Vậy thì mày cũng phải nghĩ cách giữ Tiểu Ngư Nhi lại chứ?”

Ngược lại, Vương Tử Bác lại là người sốt ruột trước: “Mày không thể để chú Trần và dì Lương bắt máy bay đi thăm cháu gái đúng không?”

“Đâu phải không thể bắt máy bay, khoảng thời gian này có một số người bạn doanh nhân muốn mua máy bay tư nhân, hỏi tao xem có muốn tham gia vào chuyện này không?”

Trần Hán Thăng xé một gói thuốc Trung Hoa, nhưng hắn không hút mà ném toàn bộ cho Vương Tử Bác: “Tao cũng có ý định mua một cái.”

“Cái gì?”

Vương Tử Bác bị doạ cho nhảy dựng lên: “Mẹ nó, có phải mày rảnh rỗi đến rối bời rồi không, máy bay đắt đến nhường nào chứ?”

“Có lẽ khoảng chừng hai trăm triệu, hơn nữa toàn bộ hội động quản trị cũng có thể sử dụng mà.”

Trần Hán Thăng phổ cập cho Vương Tử Bác nghe quy trình và mục đích sử dụng khi mua máy bay tư nhân, bao gồm cả chi phí bảo trì hàng năm được uỷ thác cho công ty hàng không dân dụng, kể cả sự tiện lợi trong việc nhanh chóng và tiết kiệm thời gian.

Các thành viên trong hội đồng quản trị thường xuyên phải bay đến các nước trên thế giới, có máy bay tư nhân sẽ tiện hơn rất nhiều.

“Sau này khi hai nhà chúng ta muốn đi du lịch, cũng không cần phải chờ đợi máy bay ở sân bay Lộc Khẩu nữa.”

Trần Hán Thăng nói: “Chỉ cần qua kiểm tra an ninh là có thể đi rồi.”

“Thôi bỏ đi, ông đây còn chưa mua xe ô tô mà mày đã mua được máy bay rồi, chờ đến khi tao mua được xe, có phải thứ chó má nhà mày sẽ cưỡi tên lửa đi vòng vòng không?”

Thực ra Vương Tử Bác cũng không ghen tị gì lắm, ngược lại cậu ấy còn cảm thấy cậu bạn nối khố quá phô trương, còn vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ nói: “Nếu để dì Lương biết mày tiêu tốn hai trăm triệu, chắc chắn sẽ đánh gãy chân mày.”

“Tao chắc chắn không thể nói thật với mẹ tao được rồi.”

Trần Hán Thăng đích thân pha trà cho Vương Tử Bác, trong miệng con nói: “Nếu bà ấy hỏi thì tao sẽ nói chỉ có giá hai triệu, Lương thái hậu rất dễ lừa gạt, Lão Trần vì sự hoà thuận gia đình, cho dù biết được chân tướng sự thật cũng sẽ không đâm thủng, đến lúc đó mày đừng lỡ miệng là được.”

“Tao không thèm quan tâm.”

Vương Tử Bác lẩm bẩm một câu, nhưng cậu bạn nối khố có thể tiêu tốn hai trăm triệu tệ mua máy bay tư nhân, điều đó chứng tỏ khả năng kiếm tiền của các sản phẩm Qủa Xác đã vô cùng đáng sợ, quả nhiên sau khi có được danh tiếng đầy đủ ở Hà Quốc, vừa mới về nước, Tiểu Trần đã bước sang một trang mới.

Nhưng như vậy thì sao chứ, Tiểu Ngư Nhi vẫn muốn dẫn theo bé Tiểu Ngư Nhi ra nước ngoài.

Vương Tử Bác tiếp tục rối rắm về vấn đề này, Trần Hán Thăng lại vô cùng chăm chú nghịch bộ dụng cụ pha trà: “Đi thì đi thôi, nếu không thì có thể làm sao bây giờ, tao còn có thể giam giữ cô ấy lại sao?”

“Không đúng!”

Vương Tử Bác đang định nổi giận, nhưng cậu ấy đột nhiên phản ứng lại, hai tay chống lên bàn trà, từ từ ghé sát vào người Trần Hán Thăng: “Tao và mày đã làm anh em với nhau gần hai mươi năm rồi, cho dù tao ngu ngốc thế nào đi nữa cũng có thể đoán được một chút suy nghĩ giải quyết vấn đề của mày, với biểu hiện bây giờ của mày, trong lòng chắc chắn đã sớm có phương án giải quyết, có phải không?”

Lúc này Trần Hán Thăng mới ngẩng đầu lên, nhìn Vương Tử Bác đang hùng hổ doạ người, chỉ mỉm cười không trả lời.

“Có phải không?”

Vương Tử Bác vẫn đang hỏi.

“Chắc chắn là không có rồi.”

Trần Hán Thăng hoàn toàn không thừa nhận: “Điều quan trọng nhất của phương án giải quyết là cần Tiểu Ngư Nhi chấp nhận Thẩm Ấu Sở, cũng cần Thẩm Ấu Sở chấp nhận Tiểu Ngư Nhi, nếu tao có thể giải quyết chuyện này, con mẹ nó tao đã đi giảng hoà chiến tranh vùng vịnh rồi, còn cần chiến đấu nữa sao?”

“Đúng là cái gì cũng lôi vào được.”

Vương Tử Bác khinh thường phun ra một câu, nhận lấy nước trà Trần Hán Thăng đưa qua chậm rãi nhấp một ngụm, đêm nay cậu ấy nhất định phải ở lại chỗ của cậu bạn nối khố, dự định sẽ nói chuyện đến khi nào mệt nhọc rồi đi ngủ giống như trước.

Nhưng tối nay Trần Hán Thăng lại không có hứng thú trò chuyện, mở kênh tài chính của CCTV 2 ra xem chương trình được phát sóng lại có tên là “Chiến thắng ở Trung Quốc”.

Vương Tử Bác cảm thấy rất khó hiểu, bởi vì trước kia Trần Hán Thăng rất ít khi xem TV, cho dù xem đi nữa thì cũng thích một số bộ phim đạo đức chảy nước miếng, một người phàm trần như hắn sao có thể xem các chương trình nghiêm túc này.

Nhưng sau khi chăm chú xem, cuối cùng Vương Tử Bác cũng hiểu rõ, hoá ra trên đó có thành viên hội đồng quản trị của điện tử Qủa Xác- Tào Kiến Đức.

“Chiến thắng ở Trung Quốc” có thể coi là một chương trình tìm kiếm tài năng, nơi rất nhiều tinh anh trong giới kinh doanh không phân biệt tuổi tác, giới tính, bằng cấp, quê quán sẽ cung cấp một số ý tưởng và sáng tạo xuất sắc, sau khi nhận được sự ưu ái từ ban giám khảo, bọn họ có thể nhận được hơn một triệu tệ tiền tài trợ tài chính để gây dựng sự nghiệp.

Từ vòng sàng lọc, phỏng vấn, vòng sơ loại, thi vòng hai, lọt vào top 10… Cuối cùng sẽ quyết định nhà vô địch, cùng với việc cải tiến hệ thống, thân phận của các giám khảo cũng càng ngày càng quan trọng, các ban quản lý cấp cao của Alibaba, Tân Phương Đông, Mông Ngưu, SoftBank, Lenovo… đều lần lượt xuất hiện.

Tối nay là cuộc thi “5 chọi 2”, ban tổ chức đã mời điện tử Qủa Xác tham gia.

Dù sao đây cũng là chương trình do CCTV tổ chức, ở một mức độ nào đó vẫn đại diện cho xu hướng của chính phủ, cho nên vẫn phải cho người ta mặt mũi, phía bên Qủa Xác cử Tào Kiến Đức- Một thành viên của hội đồng quản trị tham gia.

“Mày muốn xem biểu hiện của giám đốc Tào à?”

Vương Tử Bác cho rằng Trần Hán Thăng có suy nghĩ này.

“Tao quen biết lão Tào đã nhiều năm, năng lực của anh ta như thế nào tao hiểu rất rõ, có gì hay ho chứ?”

Trần Hán Thăng cười nói: “Tao muốn xem người khác cơ, nghe nói trong tập phát sóng đầu tiên, có một người tên là Trương Hướng Đông đã phản bác HC International, một người tên là Tả Dương phản bác Qủa Xác, cho nên tao muốn xem thử.”

“Chẳng phải mày nói cả ngày sao?”

Vương Tử Bác vẫn cảm thấy khó hiểu: “Có rất nhiều người ghét Qủa Xác, những người không đủ tư cách phải xếp hàng hẹn trước.”

“Nhưng thân phận của Tả Dương tương đối đặc biệt.”

Trần Hán Thăng nở nụ cười đầy ẩn ý: “Anh ta là bạn trai thời đại học của chị Tĩnh.”

Bình Luận (0)
Comment