Tả Dương giống như không nghe thấy yêu cầu bảo mình ngồi xuống, vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người phỏng vấn chính- Khổng Tĩnh.
“Anh Tả, mong anh hãy chú ý đến hành vi cử chỉ của mình…”
Người phụ trách nhóm xét duyệt của công ty Hạt Giống Tư Bản hơi khó chịu, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải một người phỏng vấn bất lịch sự như thế này, những người khác không nói cung kính, nhưng ở trên người bọn họ vẫn có thể nhìn thấy được những tố chất cơ bản của một người gây dựng sự nghiệp nên có.
“Không sao đâu.”
Khổng Tĩnh cũng không so đo, ngược lại nhàn nhạt nói: “Sầm Hiểu ở lại, các cậu đi ra ngoài trước đi.”
Sầm Hiểu là thư ký riêng của Khổng Tĩnh, Ôn Linh sớm đã được thả ra đi làm quản lý trung tầng, nghe thấy dặn dò của Khổng tổng, mấy cấp dưới của công ty Hạt Giống Tư Bản đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức thu dọn đồ đạc rời đi, ngay cả việc đóng cửa cũng vô cùng nhẹ nhàng “lạch cạch” một tiếng.
Rõ ràng, Khổng tổng và người phỏng vấn tên “Tả Dương” này có lẽ quen biết nhau.
Trong căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại ba người, thư ký Sầm Hiểu cúi đầu ngồi ở phía sau, nếu Khổng ngự tỷ không dặn dò, có lẽ cô ấy có thể hoà cùng một thể với chiếc ghế gỗ, ngay cả hơi thở cũng thả chậm tiết tấu, chỉ muốn làm một nhóm không khí hình người.
“Về từ lúc nào vậy?”
Một lát sau, Khổng Tĩnh mở miệng phá vỡ sự im lặng.
“Anh…. Khụ, về nước từ đầu năm.”
Tả Dương phát ra một tiếng lẩm bẩm từ trong cổ họng, sự khiếp sợ trong mắt chậm rãi biến mất, nhưng thứ loé lên ngoại trừ chật vật ra, còn có nỗi thất vọng cực lớn.
Chật vật chính là, bây giờ cuối cùng anh ta cũng đã hoàn toàn hiểu rõ, điện tử Qủa Xác và công ty Hạt Giống Tư Bản có lẽ là một thể, nghĩ lại cũng thật buồn cười, chân trước vừa mới đáp trả người ta, phía sau đã chạy đến cầu xin người ta đầu tư.
Thất vọng chính là, câu nói nhạt nhẽo “Về từ lúc nào vậy?” của Khổng Tĩnh thực sự chỉ coi Tả Dương như một người bạn học bình thường mà thôi.
“Cô ấy thậm chí còn không muốn nói “Đã lâu không gặp”.”
Tả Dương lặng lẽ suy nghĩ, lồng ngực đau đớn đã ảnh hưởng đến hô hấp của mình.
“Đầu năm về nước, cũng lâu lắm rồi nhỉ.”
Khổng Tĩnh gật đầu, mở tài liệu ra nói: “Kế hoạch kinh doanh mà cậu trình lên, tôi sẽ đại diện cho công ty Hạt Giống Tư Bản đáp lại một chút, bởi vì tồn tại một số vấn đề nên có lẽ công ty sẽ không rót vốn.”
“Ồ, được.”
Tả Dương tuỳ tiện trả lời một tiếng, hình như bây giờ anh ta không mấy quan tâm đến bản kế hoạch kinh doanh này.
Căn phòng lại yên tĩnh một lần nữa, Sầm Hiểu vốn đang viết 1, 2, 3, 4… Ở trên notebook, đột nhiên không nghe thấy có người nói chuyện, cô ấy vội vàng dừng lại, sợ âm thanh ngòi bút trượt trên giấy quá ồn ào.
“Bởi vì…”
Khổng Tĩnh do dự một chút rồi mở miệng một lần nữa, chủ đề vẫn là “bản kế hoạch kinh doanh”.
“Bởi vì khuyết thiếu khả năng vận hành nhất định, trên thực tế, kinh doanh là một bộ môn với kiến thức vô cùng phức tạp, có lẽ quỹ đạo của những người thành công đó thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng lại bị giới hạn trong tính cách của người gây dựng sự nghiệp, mức độ làm việc nhóm, bao gồm cả nhu cầu của xã hội lúc đó, thực ra nó rất khó có thể sao chép.”
Khổng Tĩnh giống như đang giải thích lý do, nhưng cũng giống như đang khuyên nhủ: “Tự tin là chuyện tốt, nhưng nhất định phải làm đến nơi đến chốn.”
Tả Dương chậm rãi ngẩng đầu lên, hình như Khổng Tĩnh đang nhân cơ hội này để nhắc nhở anh ta rằng, cách trình bày và phân tích “Mô phỏng quỹ đạo thành công của Trần Hán Thăng” trong chương trình lần trước thực chất rất thiếu hiểu biết.
“Em đang quan tâm đến anh sao?”
Tả Dương đột nhiên hỏi.
“Cậu là bạn học đại học của tôi, đương nhiên tôi sẽ đưa ra một số nhắc nhở thích hợp.”
Lúc Khổng Tĩnh trả lời, biểu cảm không có bất cứ gợn sóng nào.
“Chỉ là bạn học thôi sao?”
Tả Dương không nhịn được đi về phía trước một bước.
“Rầm!”
Thư ký Sầm Hiểu- Người đã hoà cùng một thể với ghế gỗ đột nhiên lại “sống”, đứng lên lạnh lùng trừng mắt nhìn Tả Dương.
Chỉ cần anh ta tiến thêm một bước nữa, Sầm Hiểu sẽ liên lạc với nhân viên bảo vệ ngay lập tức.
“Cô gái nhỏ, cô đang lo lắng chuyện gì vậy? Cô biết mối quan hệ giữa tôi và Khổng Tĩnh không? Tôi không thể nào làm tổn thương đến cô ấy.”
Tả Dương chân thành giải thích, nhưng bởi vì kích động quá mức, ngược lại càng rối rắm hỗn loạn.
Sầm Hiểu không trả lời, tóm lại chỉ cần Tả Dương đến gần hơn một chút nữa, để bảo vệ sự an toàn của bà chủ, cô ấy sẽ lập tức xử trí.
“Haiz…”
Khổng Tĩnh lắc đầu, đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, cậu hãy suy nghĩ kỹ càng một chút đi.”
Cảnh tượng hôm nay đã đả kích sâu sắc đến Tả Dương, cho nên cảm xúc của anh ta hơi mất kiểm soát, Khổng Tĩnh lo lắng xảy ra vấn đề, cầm tài liệu chuẩn bị rời đi.
Tả Dương cứ thế nhìn Khổng Tĩnh lướt ngang qua nhau, anh ta rất muốn túm chặt cánh tay Khổng Tĩnh, lớn tiếng nói với cô bạn gái cũ thời đại học này: “Anh chưa từng quên em, anh vẫn còn yêu em, em biết không?”
Nếu Khổng Tĩnh còn là một giám đốc chi nhánh công ty Chuyển phát nhanh Thâm Thông ở Kiến Nghiệp, sau khi trở về nước, Tả Dương chắc chắn sẽ làm như vậy.
Bởi vì lúc ấy Tả Dương có thể từ trên cao nhìn xuống Khổng Tĩnh, cảm giác vượt trội về thân phận đã mang đến cho anh ta dũng khí chơi xấu, thậm chí có thể lớn tiếng nói: “Đừng làm trong công ty Chuyển phát nhanh không có hàm lượng kỹ thuật gì đó nữa, anh có thể dẫn em tìm một cuộc sống khác.”
Nếu nói như vậy, không cần biết Khổng Tĩnh từ chối hay đồng ý, anh ta vẫn có thể thoả mãn lòng tự trọng và hư vinh của một người đàn ông.
Nhưng bây giờ Khổng Tĩnh đang là tổng giám đốc của điện tử Qủa Xác, là một nữ doanh nhân nổi tiếng khắp Trung Quốc, cho nên Tả Dương phải lùi bước, không những không dám giở trò này, ngay cả việc tỏ tình một lần nữa cũng không có dũng khí.
Anh ta thực sự lo lắng sẽ bị bảo vệ vặn tay sau lưng đưa đến cục cảnh sát, như vậy sẽ càng mất mặt hơn nữa.
“Chờ một chút…”
Ngay khi Khổng Tĩnh đang kẽo kẹt mở cửa một tiếng thì Tả Dương ở phía sau đột nhiên gọi cô lại.
Khổng ngự tỷ quay đầu lại, Sẩm Hiểu càng cảnh giác che chắn ở phía trước.
“Trưa nay, cũng nhau ra ngoài ăn một bữa đi.”
Đây là yêu cầu cuối cùng của Tả Dương, sau “cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn” ngày hôm nay, anh ta đã không hy vọng xa vời có thể quay lại với Khổng Tĩnh, cũng từ bỏ ý định sao chép quỹ đạo của Trần Hán Thăng.
Bây giờ anh ta chỉ muốn ăn một bữa cơm với Khổng Tĩnh, sau đó hoàn toàn buông bỏ mối tình đại học say đắm đã không còn hiện thực này.
“Thôi quên đi.”
Nhưng Khổng Tĩnh không đồng ý, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi thích hương vị ở nhà ăn hơn.”
“Một lần cuối cùng.”
Tả Dương vẫn cứ kiên trì: “Sau khi ăn xong, anh sẽ trở về Lưỡng Quảng miền Đông, nhắc nhở của em cực kỳ chính xác, anh không thích hợp gây dựng sự nghiệp, anh muốn trở về xem ở công ty chứng khoán Việt Phát có vị trí thích hợp nào không?”
Tả Dương và Khổng Tĩnh đều là người Lưỡng Quảng miền Đông, trường học cũ của bọn họ chính là học viện Tài chính Lưỡng Quảng miền Đông hiện tại.
Sau khi nghe những lời này, cuối cùng Khổng ngự tỷ cũng dừng bước, nghiêm túc đánh giá Tả Dương một lát.
Tả Dương nè nén cảm xúc phập phồng, cũng bình tĩnh đối mặt.
“Ở xa tới là khách, vậy để tôi mời cậu, ở nhà ăn của công ty đi.”
Khổng Tĩnh cười nói.
Nụ cười dịu dàng dừng lại ở trong mắt Tả Dương, sống mũi anh ta đột nhiên hơi chua xót.
Tại sao lúc trước lại muốn xuất ngoại chứ?
Hoặc là vào thời điểm khó khăn lại cắn răng kiên trì một chút, tại sao lại ở bên cạnh người phụ nữ nước ngoài đó chứ?
Nếu là như vậy, chúng ta vẫn là cặp tình nhân hoàn mỹ nhất trong mắt các bạn học đúng không?
…
Điện tử Qủa Xác hiện đang có ba nhà ăn, hai nhà ăn cho công nhân, và một cái cho các nhân viên quản lý từ p7 trở lên. P7 trở lên đều là những tầng lớp quản lý cấp trung và cấp cao với thu nhập hàng trăm ngàn tệ trở lên, mọi người cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Tả Dương ở bên cạnh Khổng tổng.
Nhưng trong ánh mắt Tả Dương lại tràn ngập hoài niệm, anh ta ngước nhìn bàn đồ ăn trước mặt, nói: “Lúc nãy khi xếp hàng gọi cơm, em đứng bên cạnh anh, anh có một cảm giác như trở về thời đại học.”
Khổng Tĩnh mỉm cười không nói gì, sau khi cơm nước xong xuôi, cô lại dẫn theo thư ký Sầm Hiểu, đích thân đưa Tả Dương rời khỏi điện tử Qủa Xác.
Sắp đến giờ ly biệt, trong lòng Tả Dương giống như có một cục đá đè nặng, nhưng biểu cảm trên mặt lại cố gắng hết sức giả vờ nhẹ nhàng thoải mái nhất, lúc này Sầm Hiểu lại cảm thấy Tả Dương hơi đáng thương, bởi vì xét từ biểu hiện này, có lẽ cả đời này anh ta cũng không thể buông bỏ được.
“Phù…”
Bên dưới logo “K?” trước cửa, Tả Dương thở phào một hơi, đang định giang hai tay ra muốn nói gì đó thì Khổng Tĩnh đang vươn tay ra trước: “Sau này còn gặp lại.”
Tả Dương sửng sốt một chút, kìm nén câu nói “Ôm một chút” kia ở trong lòng, cũng lịch sự chạm vào ngón tay Khổng Tĩnh: “Sau này còn gặp lại.”
Mặc dù không có “Đã lâu không gặp”, nhưng có “sau này còn gặp lại”, mối tình thời đại học đã tan thành mây khói khi Tả Dương kết hôn.
Trong lúc chờ xe taxi, Tả Dương đang định hỏi điều gì đó, nhưng lại do dự không biết nên mở miệng như thế nào, mắt thấy taxi sắp đến, cuối cùng anh ta cũng hạ quyết tâm.
“Em định lúc nào tìm đối tượng hẹn hò.”
Hình như anh ta không ngại hỏi: “Chẳng lẽ định làm việc cho Trần Hán Thăng cả đời sao?”