“Những người khác đều có thể, nhưng chị Tĩnh thì không được.”
Mặc dù âm thầm nổi lên ý dâm, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến trận chiến giữa trời vào người của Trần Hán Thăng, trong đầu cũng nhảy ra hai tiểu nhân “Một chính một tà”.
Tiểu nhân háo sắc:
Không sao đâu, mượn rượu thì tất cả mọi chuyện nên xảy ra đều có thể xảy ra, chẳng phải mày thường xuyên xem những trang web nhỏ kia sao, clip cấp trên và cấp dưới kích thích đến nhường nào.
Tiểu nhân chính trực anh minh:
Cái rắm! Điều đó sao có thể giống được, chị Tĩnh là đồng nghiệp hợp tác cùng nhau gây dựng sự nghiệp đấy!
Nếu thực sự có những hành vi khác người, chắc chắn không thể làm đồng nghiệp được nữa, những ảnh hưởng tiêu cực phải xử lý như thế nào?
Cho nên đừng uống rượu, duy trì sự tỉnh táo đi.
Nghĩ đến đây, trong cuộc đời Trần Hán Thăng hiếm khi ủng hộ “tiểu nhân chính trực anh minh”, một chân dẫm chết “tiểu nhân háo sắc”, sau đó ngẩng đầu lên nói với Khổng Tĩnh: “Chị Tĩnh, tôi không uống rượu đâu.”
Không Tĩnh không hề hay biết những suy nghĩ dâm tà và rối rắm của Trần Hán Thăng.
“Chuyện là…”
Trần Hán Thăng tuỳ tiện tìm cái cớ: “Tôi lo lắng lát nữa sẽ có việc muốn đi ra ngoài.”
“Ồ, nếu cậu muốn lái xe thì đừng uống.”
Khổng Tĩnh cũng không thuyết phục thêm nữ, đổ phần rượu đã chuẩn bị cho Trần Hán Thăng vào ly chân dài của mình, lại pha cho Trần Hán Thăng một tách trà nóng.
Sau đó, Trần Hán Thăng lại trò chuyện với Khổng Tĩnh về mối đe doạ cho điện tử Xiaomi mang đến, cũng không hiểu tại sao ánh mắt của Trần Hán Thăng giống như không thể kiểm soát được, thỉnh thoảng lại dán lên lồng ngực Khổng Tĩnh.
Thực ra chiếc váy ngủ của Khổng Tĩnh là kiểu dáng tương đối bảo thủ, phần da thịt lộ ra ngoài cũng không nhiều lắm, nhưng càng là như vậy, Trần Hán Thăng càng có một xúc động muốn xé rách nó.
Sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành nhẹ nhàng giống như một viên ngọc trai đã được năm tháng mài giũa, một vẻ đẹp rất tinh tế.
“Cậu không sao đấy chứ?”
Khổng Tĩnh cũng phát hiện Trần Hán Thăng không bình thường, Trần Hán Thăng không uống rượu, sắc mặt càng đỏ bừng hơn cả mình- Người đã uống rượu.
“Không có việc gì, tôi sực nhớ ra vẫn còn một email quan trọng chưa phản hồi, về trả lời trước đây.”
Trần Hán Thăng quyết định không ở lại đây nữa, trạng thái của mình có chút không thích hợp, không hiểu tại sao tim đập nhanh dữ dội, “tiểu nhân háo sắc” trong đầu sắp sống lại rồi.
“Ồ, được.”
Khổng Tĩnh có thể nhìn ra được có lẽ Trần Hán Thăng đang mượn cớ rời đi, nhưng cô cũng không dò hỏi nguyên nhân.
Nhưng khi Trần Hán Thăng đang chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên nghe thấy Khổng ngự tỷ đang ở phía sau nói: “Hán Thăng, chờ một chút.”
“Phù…”
Trần Hán Thăng chậm rãi hít một hơi thật sâu, tự hỏi nếu chị Tĩnh yêu cầu mình đừng đi tối nay thì phải làm sao bây giờ.
“Vậy thì không đi thôi.”
Trần Hán Thăng nhắm mắt lại, hắn quyết định quyên hết tất cả phiền não trong sự dịu dàng của ngự tỷ.
“Sáng sớm hôm nay, Tả Dương.”
Đáng tiếc, Khổng Tĩnh lại chắc đến một chuyện khác: “Thực ra là do cậu bỏ vào đúng không?”
“Hả… Khụ khụ…”
Nghe nói đến chuyện này, Trần Hán Thăng lại có chút thất vọng, hắn thở dài một hơi nói: “Thực ra đó đều là chủ ý của Nhiếp Tiểu Vũ, cô ấy nói làm như thế là để trừng phạt Tả Dương đã công kích` Qủa Xác ở trong chương trình, cũng để Tả Dương tỉnh táo nhận ra rằng giữa hai người không thể nào được nữa.”
“Thật sao?”
Khổng Tĩnh căn bản không tin, khoanh tay trước ngực nhìn Trần Hán Thăng.
Động tác trong lúc vô tình này đã không cẩn thận chen chúc cổ áo ngủ lên, dáng người Trần Hán Thăng lại cao rao, cảnh tượng hắn nhìn thấy cũng có chút khác thường.
“Hoàn toàn là thật, chính là chủ ý của Nhiếp Tiểu Vũ.”
Trần Hán Thăng vô cùng khẳng định nói: “Lúc đầu tôi cũng không đồng ý, nhưng Nhiếp Tiểu Vũ nói bất cứ ai xúc phạm đến Qủa Xác nhà mình, dù xa cũng phải chém! Không thể chém được thì lừa đến chém, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy, ngày mai tôi sẽ dạy dỗ lại cô ấy.”
Sau khi nói xong, Trần Hán Thăng không dám ở lại đây nữa, “sầm” một tiếng rồi đóng cửa rời đi.
Khổng Tĩnh đứng ở trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng trộm im lặng một lúc lâu, đột nhiên búng tay một cái giòn giã: “Vậy thì cảm ơn mấy người!”
Sau khi búng tay, Khổng Tĩnh giống như đã hoàn toàn kết thúc với mối tình thời đại học của mình, tâm trạng cũng trở nên thoải mái một cách khó hiểu, ngay cả âm nhạc cũng chuyển từ “Trái cây giữa mùa hè” trở thành “Superstar”.
“Hắt xì, hắt xì…”
Chỉ có Nhiếp Tiểu Vũ ở dưới lầu vô duyên vô cớ hắt xì hai cái, xoa xoa sống mũi lẩm bẩm: “Ai lại nói xấu sau lưng mình vậy?”
…
Sau khi trở về ký túc xá, Trần Hán Thăng liên tục dùng nước lạnh rửa mặt vài lần, “tiểu nhân háo sắc” trong lòng cuối cùng cũng chậm rãi biến mất.
Hình như đàn ông đều có loại xúc động này, từ lúc học cấp ba, Trần Hán Thăng đã bắt đầu nổi lên ý dâm với giáo viên tiếng Anh của lớp, hắn cũng đã từng hỏi Vương Tử Bác, không ngờ gã mắt to mày rậm Vương Tử Bác này lại thành thật giống như một đứa trẻ.
Điều kỳ quái chính là, tần suốt trái tim đập đêm nay vẫn rất nhanh, cuối cùng thậm chí hơi hoảng hốt.
“Đêm nay sao thế này.”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho La Tuyền.
Bởi vì trong tất cả người thân và người yêu, tính tình của tiểu sư muội cố chấp nhất, hơn nữa cô ấy vừa mới chuyển đến đại học Tài chính Thượng Hải, hơn nữa trong lòng cô vẫn còn canh cánh về chuyện Trần sư huynh đột nhiên làm cha.
Trần Hán Thăng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy lo lắng, cũng may sau hai tiếng chuông trong trẻo vang lên, La Tuyền đã bắt máy.
“A lô, Trần sư huynh.”
Quả nhiên giọng điệu của La Tuyền có chút sa sút: “Chẳng phải hôm trước mới gọi điện thoại cho em sao? Sao bây giờ lại gọi tới?”
“Tâm trạng không tốt sao?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Cũng ổn.”
La Tuyền bĩu môi nói: “Chỉ là cảm thấy hơi khó chịu, bởi vì em không quen thuộc với các bạn trong phòng ký túc xá, hơn nữa bây giờ cũng năm bốn rồi, em cũng lười đi giao lưu, cho nên hôm nay những người khác cùng đi dạo phố, bọn họ không gọi em.”
“Đây là chuyện bình thường mà, em thuộc về lực lượng nhảy dù.”
Trần Hán Thăng an ủi nói: “Dù sao cũng chỉ còn một học kỳ nữa mà thôi, học kỳ sau em đã tốt nghiệp rồi.”
“Em biết.”
La Tuyền hừ một tiếng: “Dù sao em cũng không muốn quan tâm đến bọn họ, thực ra em không muốn quan tâm đến bất cứ ai cả, chỉ muốn ở bên cạnh Trần sư huynh mà thôi.”
“Còn có Trần Lam.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Con bé rất nhớ em, thường xuyên ầm ĩ muốn đi đến trường học của em chơi.”
“Nha đầu chết tiệt kia.”
“Trần Lam” chắc chắn là cái tên tự mang theo cảm giác vui mừng, giọng điệu của La Tuyền đã khác: “Em hận chết con bé, không muốn để em ấy lại đây chút nào, nếu không phải nể mặt mũi Trần sư huynh thì em đã sớm xoá phương thức liên lạc của con bé rồi.”
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng mỉm cười, La Tuyền đã nói như vậy thì chứng tỏ bản thân cô ấy cũng không có vấn đề gì, vậy cảm giác hoảng hốt kia đến từ đâu?
Loại cảm giác này vẫn luôn đi theo Trần Hán Thăng cho đến khi hắn nằm trên giường, trước khi đi ngủ, hắn còn cố ý kiểm tra điện thoại vài lần, xác định không để im lặng mới nhắm mắt lại.
Nửa đêm, cũng không biết mấy giờ, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên reng reng reng.
“Thực sự có chuyện.”
Trần Hán Thăng không kịp bật đèn, cầm điện thoại di động nhìn thoáng qua, là mẹ ruột Lương Mỹ Quyên, trái tim bắt đầu vô thức đập “thình thịch thình thích”.
“Mẹ.”
Trần Hán Thăng vừa ngắn gọn vừa súc tích nói.
“Đến khu dân cư đón mẹ đến bệnh viện!”
Lương thái hậu cũng ngắn gọn nói.
“Tiểu Ngư Nhi?”
Trần Hán Thăng vừa mặc xong quần áo đã chạy ra bên ngoài, ngay cả giày cũng không kịp thay.
“Ừ.”
Giọng nói của Lương Mỹ Quyên cũng đang run rẩy: “Chưa chắc là đêm nay, nhưng cũng sắp rồi, Hán Thăng, bé Tiểu Ngư Nhi của chúng ta sắp chào đời rồi.”