Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 966 - Chương 966: Giao Phong: Trần Hán Thăng Và Phe Tiểu Ngư

Chương 966: Giao phong: Trần Hán Thăng và phe Tiểu Ngư Chương 966: Giao phong: Trần Hán Thăng và phe Tiểu Ngư

Lúc Trần Hán Thăng đi ra ngoài đã là hơn hai giờ rưỡi sáng, trong lúc vô tình, hắn còn liếc nhìn về phía đối diện, thầm nghĩ cũng may đêm nay không uống rượu, vào thời khắc quan trọng nhất vẫn là “linh hồn anh minh chính trực” đáng tin.

Lúc đi “cộc cộc cộc” lên tầng ba, Trần Hán Thăng lại gõ cửa chống trộm phòng cô thư ký nhỏ.

Nhiếp Tiểu Vũ vẫn còn ngái ngủ đang định oán giận, nhưng Trần Hán Thăng cũng không có thời gian để nói nhảm, trực tiếp nói: “Cho cô thời gian ba phút, rửa mặt xong rồi lấy từ trong két sắt ra hai trăm ngàn tệ và hai mươi ngàn usd.”

Mặc dù bây giờ việc quét thẻ ngân hàng đã tương đối thuận tiện, nhưng nhiều lúc vẫn cần dùng đến tiền mặt, Nhiếp Tiểu Vũ làm thư ký riêng nên trong văn phòng và két sắt ký túc xá của cô đều giữ mấy trăm ngàn tệ tiền mặt để đề phòng đột nhiên cần dùng gấp.

Nhìn thấy bộ trưởng Trần nghiêm túc như vậy, Nhiếp Tiểu Vũ lập tức hiểu rõ “đã xảy ra chuyện”, cô dứt khoát không rửa mặt, dựa theo yêu cầu của bộ trưởng Trần lấy tiền ra, còn cố ý lấy nhiều thêm năm mươi ngàn tệ.

Đây chính là kỹ năng cơ bản của một người thư ký, trong bất cứ trường hợp nào đi chăng nữa cũng phải “đề phòng chu đáo”, nhưng đối với Nhiếp Tiểu Vũ đáng thương mà nói, đây chính là kinh nghiệm tạo thành sau những lần bị mắng.

Bây giờ đã hơn ba giờ sáng, bầu trời bên ngoài vẫn tối đen như mực, bãi đỗ xe vô cùng náo nhiệt vào ban ngày lúc này cũng không một bóng người, thỉnh thoảng vài con mèo hoang nhỏ chạy ra khỏi bụi rậm, dưới ánh đèn mờ nhạt làm ánh mắt của chúng phản chiếu ra thứ ánh sáng màu xanh giống như những quả cầu thuỷ tinh, thoạt nhìn có vẻ rợn người.

Cũng may còn có nhân viên bảo vệ tuần tra vào ban đêm, bọn họ phát hiện là ông chủ lớn và thư ký Nhiếp nên vội vàng chạy đến lễ phép chào hỏi, sau đó nhìn chằm chằm vào đèn hậu nhấp nháy của chiếc Porsche đang rời đi, cảm thán hoá ra làm ông chủ cũng rất vất vả.

“Tiêu Dung Ngư đến bệnh viện rồi, tôi đoán có lẽ trong vài ngày tới Bé Tiểu Ngư Nhi sẽ chào đời.”

Lúc ở trên xe, Trần Hán Thăng giải thích với Nhiếp Tiểu Vũ: “Nhân dân tệ là cho y tá, usd là cho bác sĩ và giáo sư, cô đừng quên dặn dò từng người một một chút.”

Nhiếp Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu, “dặn dò từng người một” chính là hy vọng những bác sĩ và chị gái y tá đó giữ bí mật, cho nên số tiền này ngoại trừ phí vất vả ra, còn có tác dụng là phí bịt miệng.

Ở trước cửa tiểu khu Thiên Cảnh Sơn, Lương Mỹ Quyên kéo theo cơn gió lạnh lên xe, bà không né tránh Nhiếp Tiểu Vũ, kể lại những gì đã xảy ra vào tối nay.

Ngày dự sinh của Tiểu Ngư Nhi là vào khoảng ngày 25 tháng 9, hôm nay mới ngày 16, lúc đầu cô dự định sẽ nhập viện vào ngày 18, kết quả đêm nay lại đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, Lữ Ngọc Thanh quá lo lắng nên trực tiếp đưa đến bệnh viện kiểm tra rồi.

Phía bên Lữ Ngọc Thanh vừa có động tĩnh, gần như toàn bộ “phe Tiểu Ngư” đều bị kinh động.

Không chỉ Trần Hán Thăng, Lương Mỹ Quyên vội vàng chạy đến bệnh viện mà ngay cả hai ông cha già ở Cảng Thành bây giờ cũng chạy suốt đêm đến đây.

Biên Thi Thi cũng gọi điện thoại đánh thức Vương Tử Bác, như vậy nhiều người sẽ càng nhiều sức mạnh.

“Có lẽ đêm nay sẽ không có việc gì đâu, ban ngày mẹ mới từ chỗ của Tiểu Ngư Nhi trở về mà.”

Lương Mỹ Quyên nói: “Có lẽ dì Lữ của con quá căng thẳng, nhưng cũng không thể trách được, nếu là mẹ mẹ cũng lo lắng, cũng may bà ấy còn biết lái xe, nếu là mẹ, mẹ chỉ có thể sốt ruột đến mức gọi điện thoại cho con.”

Lương thái hậu đã từng có kinh nghiệm sinh con, lại là bà nội của đứa bé, nếu bà đã phân tích như vậy, điều đó chứng tỏ tình hình không quá tồi tệ, trái tim vẫn luôn treo cao của Trần Hán Thăng mới thoáng buông xuống.

“Chỉ cần thời gian này kết thúc, sau này sẽ nhàn rỗi hơn.”

Trần Hán Thăng thả lỏng tinh thần, đang định nói chút chuyện nhà để giảm bớt sự lo lắng của mẹ ruột: “Mẹ cũng học lái xe đi, đến lúc đó con sẽ mua cho mẹ một chiếc Rolls- Royce, mẹ dùng nó đi mua thức ăn cho thoải mái.”

“Rolls- Royce?”

Lương thái hậu ghét bỏ nói: “Cái tên gì mà khó nghe quá vậy, Hồng Kỳ không dễ nghe hơn sao? Sau này nếu mua xe mẹ sẽ mua Hồng Kỳ, ủng hộ sản phẩm trong nước!”

“Được, vậy thì Hồng Kỳ.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Đến lúc đó sẽ thuê một tài xế, lúc mẹ đi mua đồ ăn tuyệt đối đừng ngồi, cứ đứng trong xe giống như duyệt binh, lúc đi qua những quầy bán thức ăn đó hãy nhớ hét lên thật to “một cân cà chua, hai cân xương sườn, ba củ khoai tây…”

Hai mẹ con nói chuyện suốt cả dọc đường, cho đến khi tới toà nhà cao cấp của bệnh viện nhân dân số 1 của tỉnh, hầu như ba bệnh viện hàng đầu đều có một nơi như vậy, trước cửa còn có một nhân viên bảo vệ trẻ tuổi đang trực ban.

Lúc xuống xe, Trần Hán Thăng lấy từ trong cốp xe ra hai gói thuốc Trung Hoa, đích thân đưa tận tay nhân viên bảo vệ: “Đêm hôm khuya khoắt, vất vả rồi.”

Nhân viên bảo vệ đương nhiên từ chối, nhưng Trần Hán Thăng vô cùng kiên trì, hai người lại tranh luận một phen.

Lương thái hậu đứng bên cạnh chờ, đứa con trai này mặc dù lưu manh, nhưng những lúc cần hắn lên tiếng, hắn chưa bao giờ ngậm miệng không nói gì;

Còn Nhiếp Tiểu Vũ thì sao, cô ấy đang ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng treo trên không trung, cơn gió đêm lạnh buốt, cô ấy không khỏi nhớ tới Thẩm Ấu Sở.

“Cũng không hiểu sao này Bé Tiểu Ngư Nhi và Bé Ấu Sở có thể sống chung hoà thuận được không, hai nhóc là chị em gái mà.”

Nhiếp Tiểu Vũ hít mũi, trong lòng thầm nghĩ.

Cuối cùng, bởi vì thái độ cứng rắn của Trần Hán Thăng, nhân viên bảo vệ không thể không nhận lấy hai gói thuốc Trung Hoa kia.

Thực ra đây chỉ mới là bắt đầu, sau này Trần Hán Thăng thỉnh thoảng cũng sẽ nhét một số thứ, hoặc là bớt chút thời gian khoe khoang khoác lác, chờ đến khi Tiêu Dung Ngư xuất viện, hắn đã có thể khiến các nhân viên trực ca và nhân viên dọn dẹp trong toà nhà cao cấp nhớ đến nhân tình của “chủ tịch Trần”.

Phòng bệnh của Tiêu Dung Ngư nằm ở tầng hai, Nhiếp Tiểu Vũ lặng lẽ đi theo ở phía sau, trong ấn tượng của cô, bệnh viện là một nơi ồn ào và hỗn loạn, trên hành lang thỉnh thoảng còn có người nhà đi đi lại lại, có cả những người bệnh khiêng cáng vội vàng đi ngang qua nhau.

Nhưng toà nhà cao cấp lại vô cùng yên tĩnh, thái độ của y tá trước quầy lễ tân cũng rất thân thiện, không có sự tức giận khi bị đánh thức vào giữa đêm khuya.

Trần Hán Thăng đi đến trước cửa phòng bệnh của Tiêu Dung Ngư, nghe thấy bên trong vang lên một số giọng nói trò chuyện.

“Đừng quá lo lắng, vừa mới kiểm tra một chút, tất cả vẫn ổn.”

Đây là bác sĩ đang an ủi.

“Haiz, tôi đã gọi cả Lão Tiêu và Lão Trần đến đây rồi, hai người bọn họ cộng lại cũng hơn một trăm tuổi rồi, thức đêm lái xe đã đủ cho bọn họ khó chịu.”

Đây là Lữ Ngọc Thanh đang hối hận.

“Lát nữa Vương Tử Bác cũng sẽ đến đây, đến lúc đó nhờ anh ấy mua bữa sáng, chạy chân gì đó.”

Đây là giọng nói của Biên Thi Thi.

“Giáo sư Tôn, ngài trở về nghỉ ngơi trước đi.”

Đây là Tiểu Ngư Nhi đang nói chuyện.

“Mẹ nó! Ngay cả bà cụ này cũng đến.”

Trần Hán Thăng âm thầm cứng lưỡi, hắn có một sự tôn trọng xuất phát từ tận đáy lòng đối với giáo sư Tôn, ngày thường bị giáo sư Tôn mắng mấy câu cũng không dám cãi lại.

Những tình huống giống như tối hôm nay, trong khi Tiểu Ngư Nhi mang thai, Thẩm Ấu Sở cũng đang mang thai, đối mặt với toàn bộ áp lực của các thành viên “phe Tiểu Ngư”, Trần Hán Thăng cảm thấy tình cảnh của mình sẽ vô cùng gian nan.

“Tôi không về đâu.”

Giáo sư Tôn trầm giọng nói: “Chờ Trần Hán Thăng đến đây, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu ta.”

Loại nói chuyện này đương nhiên không phải là cuộc trò chuyện thân thiện giữa trưởng bối và vãn bối, Trần Hán Thăng cách một cánh cửa cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của bà cụ.

“Phù.”

Hắn hít một hơi thật sâu, biện pháp tốt nhất để chiến thắng sợ hãi chính là đối mặt với sợ hãi, bây giờ ngoại trừ “Cố lên” ra thì muốn trốn cũng không thể trốn được.

Nhưng, khi hắn đang muốn vào phòng “nhận cái chết” thì Lương thái hậu đột nhiên kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: “Con ở bên ngoài chờ đi.”

“Hả?... Cảm ơn mẹ, nhưng con sớm muộn gì cũng phải đối mặt.”

Trần Hán Thăng có chút cảm động, hắn còn tưởng Lương thái hậu không nỡ để con trai bị mắng.

“Cái gì?”

Lương Mỹ Quyên ngẩn người: “Con đừng hiểu nhầm, ý của mẹ khi bảo còn đứng chờ ở bên ngoài là hy vọng lát nữa khi Tôn giáo sư dạy dỗ con sẽ không ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của Tiểu Ngư Nhi ở trong phòng bệnh.”

Trần Hán Thăng: …

Lương Mỹ Quyên nói xong, lập tức đi vào, cô thư ký nhỏ để lại một ánh mắt đồng tình rồi cũng nhún vai đuổi theo.

Toàn bộ hành lang chỉ còn lại một mình Trần Hán Thăng, mặc dù mẹ ruột không đứng bên cạnh mình, nhưng hắn không hề cảm thấy chán nản chút nào, vẫn lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên trọng.

Sự xuất hiện của Lương Mỹ Quyên lại khơi lên một đợt trò chuyện khác, Lữ Ngọc Thanh ngại ngùng nói: “Chỉ là thai động một chút mà thôi, người làm mẹ như tôi quá căng thẳng, kết quả lại đánh thức mọi người.”

“Có gì đâu chứ.”

Lương Mỹ Quyên an ủi nói: “Nói thật, ở lại bệnh viện tôi mới yên tâm, nếu không lúc nào cũng lo lắng sốt ruột, dù sao bác sĩ y tá cũng giỏi hơn chúng ta đúng không?”

“Ha ha ha…”

Một bác sĩ trưởng, một phó chủ nhiệm và mấy y tá đều đang khách sáo khiêm tốn, số người trong phòng càng nhiều lại càng thêm phần náo nhiệt.

Trong khi mọi người có mặt ở đây đang thảo luận và nói chuyện thì đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút lạnh lùng vang lên:

“Dì Lương, Trần Hán Thăng đâu rồi?”

Tiểu Ngư Nhi mở miệng hỏi, hơn nữa người cô hỏi lại là Trần Hán Thăng.

Căn phòng bệnh hơi ồn ào náo nhiệt ngay lập tức yên tĩnh lại, ngay cả những bác sĩ y tá không biết rõ đầu đuôi ngọn ngành kia dường như cũng cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng, cẩn thận ngậm miệng không nói.

“Nó đang ở bên ngoài.”

Lương Mỹ Quyên nói: “Dì lo lắng nó sẽ làm phiền đến cháu nên không cho nó vào, đừng quan tâm đến nó.”

“Vâng.”

Một lúc lâu sau, Tiểu Ngư Nhi lại nhẹ nhàng lên tiếng.

Sau đó, bên trong lại không có động tĩnh gì nữa, Trần Hán Thăng lặng lẽ cong môi, hắn có thể tượng tượng được cảnh tượng mọi người nhìn nhau không nói gì.

“Khụ!”

Cuối cùng vẫn là giáo sư Tôn ho khan một tiếng: “Tiểu Ngư Nhi, trò nghỉ ngơi trước đi, tôi đi ra ngoài một chút.”

“Xong rồi.”

Trần Hán Thăng lập tức nhận ra bà cụ kia đang muốn tìm mình nói chuyện.

Đương nhiên bây giờ không thể chạy trốn, nhưng Trần Hán Thăng vẫn rất thông minh, sau khi bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, đột nhiên cởi chiếc áo sơ mi ngắn tay ra, cố ý mặc ngược lại.

Tiếp theo lại đá một chiếc dép lê xuống dưới gầm ghế, còn cố ý làm tối mái tóc của mình.

“Kẽo kẹt”

Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, không chỉ có giáo sư Tôn ra ngoài, mà ngay cả Lữ Ngọc Thanh cũng ở phía sau, Bé Tiểu Ngư Nhi sắp chào đời, bà có mấy lời muốn “nói chuyện” với Trần Hán Thăng.

Nhưng điều khiến các bà ngạc nhiên chính là hình tượng của Trần Hán Thăng ở trước cửa vô cùng khoa trương, không chỉ mặc ngược áo, mà dép cũng chỉ đi một chiếc, tóc tai rối bù giống như vừa mới ngủ dậy.

Trần Hán Thăng đang sốt ruột đi tới đi lui trước cửa, hơn nữa bởi vì thiếu một chiếc dép nên bước chân khập khiễng, điều này hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ khí phách hăng hái của hắn ở nơi công cộng.

“Giáo sư Tôn, dì Lữ!”

Trần Hán Thăng giống như vừa mới phát hiện ra giáo sư Tôn và Lữ Ngọc Thanh, thậm chí không đợi các bà mở miệng, hắn đã nói trước: “Tiểu Ngư Nhi thế nào rồi, có nguy hiểm gì không, đứa nhỏ đâu…”

Trong lúc nói chuyện, đôi mắt Trần Hán Thăng vẫn nhìn chằm chằm bất động, hai tay siết chặt thành nắm đấm, dường như đã lo lắng đến mức không thể kiểm soát được cơ thể của mình.

“Tiểu Ngư Nhi… Tiểu Ngư Nhi không sao cả.”

Cho dù đã là cán bộ cấp phó, lúc này Lữ Ngọc Thanh cũng bị màn diễn xuất của “con rể ảnh đế” che mắt.

“Thật tốt quá!”

Trần Hán Thăng nghe xong lập tức vỗ ngực “bộp bộp bộp”, trong ánh mắt giống như có một tầng nước mắt chớp động, như thể nghe thấy Tiểu Ngư Nhi không sao cả, hắn vui vẻ đến mức sắp khóc thành tiếng.

Hai cô gái trẻ tuổi Biên Thi Thi và Nhiếp Tiểu Vũ đều tương đối tò mò, theo lý mà nói bên ngoài phải vang lên tiếng dạy dỗ giống như bão tố mới phải, sao lâu rồi mà vẫn không có động tĩnh gì vậy?

Chẳng lẽ giáo sự Tôn và dì Lữ dùng chiêu thức ở trong game offline?

Vì thế, hai người thò đầu ra ngoài nhìn một chút, đúng lúc chứng kiến cảnh tượng như thế này.

Trần Hán Thăng lôi thôi lếch thếch đang nhẹ nhàng lau nước mắt, giáo sư Tôn và dì Lữ lại đưa mắt nhìn nhau, các bà vẫn giữ sự tức giận sắp bộc phát, nhưng lại không tìm được con đường để phát tiết.

Trong lòng Nhiếp Tiểu Vũ cảm thấy khó hiểu, cô ấy đi đến đây cùng với bộ trưởng Trần, rõ ràng lúc nãy hắn không phải là dáng vẻ này mà.

Nhưng Biên Thi Thi không biết đầu đuôi, cô ấy cũng bị bộ dạng của Trần Hán Thăng làm cho hoảng hốt, chỉ vào dưới chân Trần Hán Thăng hỏi: “Bên dép còn lại của cậu đâu rồi?”

“Cái gì?”

Trần Hán Thăng bày ra vẻ mặt nghi hoặc: “Dép gì?”

Lúc này mới có thể thấy được sự khác biệt giữa ảnh đế và diễn viên bình thường, nhất định phải giả vờ như mình đã vô thức đánh mất dép, càng có thể thể hiện rõ ràng sự lo lắng và sốt ruột trong lòng mình.

“Tớ nói dép bên chân phải của cậu đấy.”

Biên Thi Thi không nhịn được nâng cao âm lượng của mình lên một chút.

“Biên Thi Thi tuyệt lắm, vai diễn phụ đêm nay của cậu rất tốt, căn nhà một triệu rưỡi tệ kia đáng giá!”

Trong lòng Trần Hán Thăng thầm khen ngợi một câu, lúc này mới bằng lòng cúi đầu xuống nhìn thoáng qua, hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó không sao cả nói: “Có lẽ là mất ở đâu đó, đừng quan tâm.”

“Chuyện này không thể được, đây là bệnh viện, ngộ nhỡ có kim tiêm đâm vào da thì phải làm sao?”

Bây giờ Lữ Ngọc Thanh lại trở nên quan tâm.

Dù thế nào đi chăng nữa thì Trần Hán Thăng cũng là cha của bé Tiểu Ngư Nhi, bản thân mình làm trưởng bối có thể đánh có thể mắng, nhưng cũng không muốn để hắn phải chịu tổn thương.

“Không sao đâu ạ, không sao đâu ạ.”

Trần Hán Thăng vẫn bất chấp xua tay, mãi đến khi giáo sư Tôn Bích Dư hơi tức giận: “Sao có thể không sao được chứ, ngộ nhỡ có tình huống gì cần cậu phải ra mặt, cậu cứ thế đi một bên dép thế này sao? Mau tìm chiếc còn lại đi.”

“Vậy cháu sẽ nghe lời lão phu nhân!”

Trần Hán Thăng giống như một đứa trẻ nghe lời, nên nói với Nhiếp Tiểu Vũ: “Trong cốp xe có một đôi giày thể thao, phiền cô đi lấy giúp tôi.”

“Còn có áo sơ mi nữa.”

Lữ Ngọc Thanh bổ sung nói: “Cậu không nhận ra mình đã mặc ngược rồi sao, không thể bẻ cổ lại được à?”

“Áo sơ mi?”

Trần Hán Thăng nhíu mày, sờ soạng cổ áo một chút rồi mới xin lỗi nói: “Lúc nhận được điện thoại, con quá sốt ruột, trên đường đi vẫn luôn lo lắng cho Tiểu Ngư Nhi nên hoàn toàn không phát hiện ra.”

“Thay giày đi, đổi áo sơ mi lại, còn đầu óc cũng sửa sang lại một chút, sắp làm cha rồi sao vẫn bừa bãi như thế chứ?”

Lữ Ngọc Thanh ném xuống một câu, lại đỡ giáo sư Tôn vào phòng bệnh.

Còn về việc răn dạy Trần Hán Thăng?

Hắn vì lo lắng cho Tiểu Ngư Nhi đến mức ngay cả dép cũng vứt mất, đêm nay bỏ qua trước đã, không đành lòng.

Cuối cùng trên hành lang chỉ còn lại Trần Hán Thăng và Nhiếp Tiểu Vũ, cô thư ký nhỏ không phải là kẻ ngốc, cô ấy đã nhận ra được đây chính là “khổ nhục kế mà ông chủ tự biên tự diễn.

“Bộ trưởng Trần, diễn xuất của cậu quá…”

Nhiếp Tiểu Vũ đang định cảm thán vài câu.

“Câm miệng!”

Trần Hán Thăng trừng mắt nhìn cô thư ký nhỏ nhà mình một cái, “hung ác” uy hiếp nói: “Nếu dám nói ra ngoài, tôi sẽ giết cô đấy!”

Bình Luận (0)
Comment