Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 967 - Chương 967: “Họng Súng Quảng Đời Còn Lại” Của Trần Hán Thăng

Chương 967: “Họng súng quảng đời còn lại” của Trần Hán Thăng Chương 967: “Họng súng quảng đời còn lại” của Trần Hán Thăng

“Hừ! Ở trước mặt giáo sư Tôn thì giả vờ giống như một con cừu nhỏ, chỉ biết đe doạ cô thư ký nhỏ đáng yêu là tôi.”

Đối mặt với sự uy hiếp của ông chủ vô lương tâm, Nhiếp Tiểu Vũ mặc dù bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể ấm ức chạy xuống lầu.

Đương nhiên, Trần Hán Thăng cũng không quên lấy dép lê giấu dưới ghế dựa ra, nhân tiện để cô thư ký nhỏ mang về trong xe, để tránh sáng sớm ngày hôm sau bị phát hiện.

Chờ đến khi trên hành lang chỉ còn lại một mình hắn, Trần Hán Thăng lại lặng lẽ ghé sát vào phòng bệnh, nghe xem bên trong đang nói gì.

“Tối nay Hán Thăng cũng bị doạ không nhẹ, ngay cả quần áo mặc ngược cũng không phát hiện.”

“Còn nữa Mỹ Quyên, người làm mẹ như chị sao lại không chú ý chút nào vậy?”

“Trần Hán Thăng thậm chí còn đánh rơi cả dép, bệnh viện khác với những nơi khác, ngộ nhỡ có kim tiêm bị vứt ở đâu đó thì sao?”

“Mẹ vợ” Lữ Ngọc Thanh đang dong dài, thậm chí còn oán trách Lương Mỹ Quên một chút.

“Cái gì?”

Đây là giọng nói hoang mang của Lương thái hậu, bà chắc chắn nhớ rõ rằng quần áo của Trần Hán Thăng có mặc ngược đâu, cũng làm gì có chuyện mất dép, bà thông gia đang nói cái gì vậy?

“Chị xem, đến bây giờ vẫn chưa phát hiện.”

Lữ Ngọc Thanh chỉ có thể bất đắc dĩ nhắc nhở: “Mặc dù bé Tiểu Ngư Nhi chào đời cũng rất quan trọng, nhưng các chị cũng phải chú ý nhiều hơn chứ, sớm biết thế này đêm nay tôi đã không nói, người nào người nấy đều cẩu thả như vậy.”

“… Ồ?”

Một lát sau, Lương thái hậu mới ngây ngô trả lời.

Từ đầu đến cuối, cuộc trò chuyện của hai bà mẹ vẫn không cùng một tần số.

“Hì hì…”

Trần Hán Thăng ở bên ngoài che miệng cười trộm, chẳng bao lâu sau Nhiếp Tiểu Vũ đã xách theo giày thể thao đến đây, theo sau còn có Vương Tử Bác đang thở hổn hển.

“Nhiếp Tiểu Vũ nói không có chuyện gì lớn lắm.”

Vương Tử Bác vỗ vào bả vai Trần Hán Thăng an ủi: “Mày không cần phải lo lắng.”

“Đó không phải là điều khiến tao lo lắng.”

Trần Hán Thăng lắc đầu, sáng sớm ngày mai Lão Tiêu cũng sẽ xuất hiện, bản thân mình lúc nào cũng bị bao vây trong hoàn cảnh “nước sôi lửa bỏng” của phe Tiểu Ngư thế này, mức độ khó chịu có thể so sánh với chết vì nhục.

Nhưng như thế thì sao chứ, mình tự gây nghiệt chướng, dù thế nào cũng phải đối mặt.

Vương Tử Bác biết mình không tiện đi vào phòng bệnh nên dứt khoát ở lại bên ngoài cùng với Trần Hán Thăng. Chẳng bao lâu sau, sức khoẻ của bé Tiểu Ngư Nhi không thể chống đỡ được nữa, hơi mệt mỏi chuẩn bị đi nghỉ ngơi, các bác sĩ y tá cũng lần lượt đi ra ngoài.

Thực ra các bác sĩ y tá đều đã sớm được thông báo rằng, Tiêu Dung Ngư là bệnh nhân cần chăm sóc đặc biệt, bản thân cô ấy không chỉ là giám đốc văn phòng luật Dung Thăng, mà mối quan hệ phía sau cũng vô cùng mạnh.

Vừa có giáo sư kỳ cựu Tôn Bích Dư, vừa có “Trần Qủa Xác” danh tiếng lừng lẫy.

Về phần cha của đứa nhỏ sắp chào đời, thực ra trong lòng mỗi người đều biết rõ.

Trần Hán Thăng mỉm cười ha hả chào hỏi với bác sĩ phó chủ nhiệm, các bác sĩ chủ nhiệm ở ba bệnh viện hàng đầu về cơ bản đều là giáo sư, tuổi tác cũng khá lớn, nói năng chậm rãi thong thả rất có trình độ.

Còn các y tá trẻ tuổi hơn một chút, trong đó có một số là fan của Qủa Xác, bọn họ đều rất tò mò đối với người sáng lập điện tử Qủa Xác- Trần Hán Thăng mà mình đang được tiếp xúc trực tiếp.

Sau một hồi chào hỏi và giao lưu ngắn gọn, các y tá còn chu đáo sắp xếp chỗ nghỉ cho những người nhà đi cùng đêm nay. Chờ đến khi các cô ấy rời đi, Trần Hán Thăng mới nháy mắt về phía Nhiếp Tiểu Vũ, cô thư ký nhỏ xách theo một chiếc cặp công văn lặng lẽ đuổi theo.

Nếu là hai năm trước, Vương Tử Bác chắc chắn sẽ ngơ ngác hỏi: “Nhiếp Tiểu Vũ định làm gì vậy?”

Nhưng bây giờ cậu ấy đã hiểu rõ, Nhiếp Tiểu Vũ đang đi đưa phong bì.

“Tiểu Trần, tao đi giúp một chút nhé?”

Vương Tử Bác nhìn thấy hình như Nhiếp Tiểu Vũ đang phải cố gắng hết sức xách cặp công văn.

“Mày có bệnh đúng không?”

Không ngờ lại bị cậu bạn nối khố mắng một câu, Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn giải thích: “Những chuyện như tặng phong bì, đương nhiên phải càng ít người càng tốt, mày và Nhiếp Tiểu Vũ cùng đi đến đó, trong lòng những người nhận quà sẽ cảm thấy áp lực, biết chưa?”

“Hoá ra còn có chuyện như vậy.”

Vương Tử Bác suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất có lý, mối quan hệ giữa người với người trong cuộc sống, một khi vạch trần sẽ cảm thấy nên như vậy.

Nhưng nếu không có ai giúp đỡ vạch trần, rất có thể sẽ tiếp tục sai lầm.

Hơn mười phút sau, Nhiếp Tiểu Vũ đã nhảy nhót trở lại, nhìn từ bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển của cô ấy thì có thể biết toàn bộ số tiền kia đều đã được phân tán.

“Không quên dặn dò một chút đúng không?”

Trần Hán Thăng hỏi.

“Không quên.”

Nhiếp Tiểu Vũ nghiêng đầu nói: “Giáo sư còn đặc biệt đảm bảo rằng tất cả các y tá có thể làm việc trong toà nhà cao cấp đều là những người cầm cờ đỏ hơn 38 lần, tính kỷ luật chính trị tuyệt đối đáng tin cậy.”

“Tốt.”

Trần Hán Thăng khẽ gật đầu, chỉ vào căn phòng bên cạnh nói: “Cô đi nghỉ ngơi trước đi, Biên Thi Thi cũng đang ở đó, có lẽ ngày mai tôi còn ở đây, về chuyện công việc nhớ phải sắp xếp một chút.”

“Bộ trưởng Trần, cậu ngủ ở đâu?”

Cô thư ký vẫn không quên quan tâm đến ông chủ của mình một chút.

“Tôi thì đơn giản thôi.”

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười nói: “Nếu thực sự không có chỗ ở, đành phải chen chúc trong ổ chăn của các chị gái hộ sĩ một chút.”

“Chậc chậc.”

Nhiếp Tiểu Vũ chỉ vào phòng Tiểu Ngư Nhi, giơ nắm đấm lên giống như một lời cảnh cáo.

Chờ đến khi những người khác đều đã đi nghỉ ngơi, Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác cũng chưa buồn ngủ, hai người cứ thế ngồi trên ghế nói chuyện phiếm.

Trần Hán Thăng lúc thì nói rằng mình phải tìm được một cách nào đó để Lão Tiêu không thể nào trách mắng mình. Lúc lại mặc sức tưởng tượng dáng vẻ bé Tiểu Ngư Nhi khi lớn lên, mình phải đem lại cho con bé một cuộc sống giống như công chúa.

Lúc đầu Vương Tử Bác muốn nhắc nhở cậu bạn nối khố một lần nữa, rất có thể Tiểu Ngư Nhi sẽ dẫn theo con gái ra nước ngoài, nhưng khi nhìn thấy nụ cười thoả mãn trên mặt Trần Hán Thăng, cậu ấy không đành lòng, ngược lại nhắc đến kế hoạch cha mẹ mình và cha mẹ Biên Thi Thi gặp nhau vào dịp tết Âm Lịch.

Hai người đều nói chuyện riêng của mình, giống như không ai quan tâm đến ai, nhưng cũng giống như người nào cũng nghe thấy, có lẽ đây chính là tình cảm tốt nhất giữa bạn bè chân chính.

Nói gì không quan trọng, quan trọng là có người có thể chia sẻ.

Khoảng hơn 7 giờ sáng, trước khi phó chủ nhiệm trực đêm tan tầm, ông ta còn cố ý đến đây xem tình hình của Tiểu Ngư Nhi một chút, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới yên tâm rời đi.

“Bác sĩ rất có trách nhiệm.”

Vương Tử Bác đánh giá.

“Trách nhiệm thì trách nhiệm, nhưng tao cũng đã đưa tiền rồi, đây chính là sự trao đổi có qua có lại.”

Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn cậu bạn nối khố một cái.

“Cho bao nhiêu?”

Vương Tử Bác tò mò hỏi.

“Mười ngàn.”

Trần Hán Thăng nói ra.

“Cũng không nhiều lắm mà.”

Vương Tử Bác không nhịn được gãi đầu: “Đối với mày mà nói nó cũng nằm trong tiêu chuẩn đúng không?”

“Nếu đơn vị là đô la thì sao?”

Trần Hán Thăng nhàn nhạt nói.

Vương Tử Bác: …

Khoảng chừng bảy rưỡi, mọi người lần lượt tỉnh dậy, Tiêu Hoành Vĩ và Trần Triệu Quân cũng mệt mỏi phong trần chạy tới.

Lão Tiêu cũng không có quá nhiều kiêng kỵ, sau khi gõ cửa lập tức vào thăm con gái, Lão Trần đứng trong hành lang, nghe vợ giải thích lại chuyện tối hôm qua.

Một lát sau, Lão Tiêu biết Tiểu Ngư Nhi không xảy ra vấn đề gì to tát, vẻ mặt nghiêm túc hơi thả lỏng một chút, nhưng sau khi đi ra phòng bệnh nhìn thấy Trần Hán Thăng, hai hàng chân mày lại nhíu chặt một lần nữa, bàn tay theo bản năng chạm vào bên hông.

“Con đi mua bữa sáng!”

Trần Hán Thăng phát hiện có gì đó không đúng, chỉ có thể dùng chiêu thức này để tạm thời né tránh.

Nhưng rõ ràng đây không phải là kế lâu dài, Vương Tử Bác cũng không biết làm gì, chỉ đành lẽo đẽo theo sau.

Sau khi đến căng tin bệnh viện mua bánh quẩy, sữa đậu nành và bánh bao, Vương Tử Bác đang định trở về thì đột nhiên nhìn thấy Trần Hán Thăng đang ngồi ăn một mình.

“Tiểu Trần.”

Vương Tử Bác ngơ ngác hỏi: “Không quay về cũng ăn sao?”

“Mày đừng động vào tao.”

Trần Hán Thăng xua tay, rồi ăn uống no đủ còn ợ hai tiếng vang dội, lúc đầu Vương Tử Bác không biết Trần Hán Thăng muốn làm gì, mãi đến khi trở về trong phòng bệnh, cuối cùng cậu ấy cũng hiểu rõ.

Bởi vì Trần Hán Thăng chia đều bữa sáng cho tất cả mọi người xong, chỉ “thiếu” mất một phần của hắn.

“Hán Thăng, cậu không ăn sao?”

Lữ Ngọc Thanh ngạc nhiên hỏi.

“Dì Lữ, con không có tâm trạng ăn uống.”

Trần Hán Thăng nhỏ giọng đáp lại.

Lần này ngay cả Lương thái hậu cũng bị doạ tới, bà đi đến hỏi: “Tối hôm qua con thức cả đêm không ngủ, không ăn không uống không ngủ, con đang định tu tiên sao?”

“Chỉ là ăn không vô, trong lòng vô cùng khó chịu.”

Trần Hán Thăng vẫn từ chối: “Mọi người mau ăn đi, tối hôm qua mọi người đều vất vả rồi.”

Lúc nói chuyện, hắn còn cố ý nhấn mạnh vào ba chữ “tối hôm qua”, giống như sợ mọi người quên mất những chuyện đã xảy ra với mình.

“Haiz.”

Lữ Ngọc Thanh thở dài một hơi, xoay người lại nói với Lão Tiêu: “Tối hôm qua lúc Trần Hán Thăng đến đây, gấp gáp đến mức làm rơi cả dép, đi chân trần chạy tới chạy lui trong bệnh viện, ông xem như thế này nguy hiểm đến nhường nào. Hôm nay lại ăn không ngon, tại sao một người thành lập ra một công ty lớn, nhưng năng lực chịu áp lực lại yếu như vậy chứ?”

“Vậy sao?”

Lão Tiêu đánh giá Trần Hán Thăng- Người suốt đêm không nghỉ ngơi, cơm sáng ăn không vô, sắc mặt mất tinh thần, quầng thâm dưới mắt, cuối cùng quyết định chờ đến khi bé Tiểu Ngư Nhi chào đời mới từ từ “nói chuyện” với Trần Hán Thăng.

Bình Luận (0)
Comment