Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 968 - Chương 968: Cân Bằng Quản Lý Thời Gian Của “Bé Tiểu Ngư Nhi Và Bé Tiểu Ấu Sở”

Chương 968: Cân bằng quản lý thời gian của “bé Tiểu Ngư Nhi và bé Tiểu Ấu Sở” Chương 968: Cân bằng quản lý thời gian của “bé Tiểu Ngư Nhi và bé Tiểu Ấu Sở”

“Tiểu Trần đúng là quá lợi hại.”

Mặc dù đã từng nhiều lần chứng kiến những chiêu trò bịp bợm của Trần Hán Thăng, nhưng Vương Tử Bác vẫn cảm thấy “dư vị vô hạn” bởi vì với năng lực phản ứng của cậu ấy, chắc chắn không thể nghĩ ra những cách thức lộn xộn nhưng lại thiết thực này.

Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người bắt đầu sắp xếp “lịch trực ban”.

Mắt thấy bé Tiểu Ngư Nhi sắp chào đời, tất cả mọi người đều muốn là người đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ, nhưng thời gian lại không thể xác định đến XX: XX, cho nên người lớn tuổi như giáo sư Tôn thực sự không cần thiết phải dày vò theo.

Bà cụ đã gần 70 rồi, cho dù sức khoẻ tốt như thế nào đi chăng nữa, mọi người cũng không thể để bà thức đêm.

Hai vợ chồng Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên, vợ chồng Tiêu Hoành Vỹ và Lữ Ngọc Thanh, bọn họ cùng nhau thương lượng một chút, đảm bảo bất cứ lúc nào cũng có một cặp vợ chồng ở trong bệnh viện.

Biên Thi Thi đang định trở về cầm laptop đến đây, vừa làm việc vừa ở bên cạnh cô bạn thân.

Vương Tử Bác thuộc về nhân viên lưu động, những lúc không có việc gì thì quanh quẩn ở bên này, một từ miêu tả dễ nghe hơn một chút chính là “chờ đợi sai phái.”

Nhiếp Tiểu Vũ không cần phải ở đây, cô ấy phải giúp đỡ Trần Hán Thăng giải quyết các vấn đề công việc.

Không một ai nhắc đến Trần Hán Thăng, bởi vì hắn là cha của bé Tiểu Ngư Nhi, nhất định phải ở đây suốt 24 giờ.

“Tao sẽ tìm cho mày một chiếc xe.”

Trần Hán Thăng nói với Vương Tử Bác: “ Những lúc ba mẹ tao, dì Lữ chú Tiêu, hoặc Biên Thi Thi muốn trở về, mày giúp bọn họ một chút.”

“Ừ.”

Vương Tử Bác không chút do dự gật đầu.

“Tôi cũng lái xe đến đây.”

Lão Tiêu lạnh lùng xen vào một câu, ngụ ý là ông cũng có thể làm tài xế.

Cục trưởng Tiêu vẫn có thành kiến rất lớn đối với Trần Hán Thăng, nhưng cũng sẽ không làm chậm trễ chuyện chính.

“Sao có thể được!”

Trần Hán Thăng lấy lòng nói: “Chú Tiêu, chú nghỉ ngơi là chính, hoặc là tâm sự cùng với Tiểu Ngư Nhi, những chuyện hao phí tinh thần này không cần chú phải nhọc lòng.”

“Hừ.”

“Ngô Ngạn Tổ phiên bản trung niên ở Cảng Thành” ngẩng cằm lên, nhẹ nhàng “hừ” một tiếng: “Lời hay ý đẹp thì dễ nghe lắm, lúc trước Tiểu Ngư Nhi bị cậu lừa gạt như vậy đúng không?”

“Khụ khụ.”

Trần Hán Thăng xấu hổ ho khan một tiếng, cũng may lúc này, từ cuối cầu thang vang lên tiếng bước chân “thịch thịch thịch”.

Hay lắm, Trần Lam cũng không biết nhận được tin tức từ đâu mà vác theo cặp sách nhỏ chạy tới.

“Cô nói à?”

Trần Hán Thăng hỏi Nhiếp Tiểu Vũ.

“Tôi vừa mới tỉnh ngủ, còn chưa xem điện thoại di động đâu.”

Cô thư ký nhỏ lắc đầu.

“Mẹ nói.”

Lương thái hậu bất đắc dĩ nói: “Sáng nay con bé gọi điện thoại cho mẹ nói muốn ăn ngó sen kẹp nhưng căng tin không có, bảo mẹ làm cho con bé ăn, nhưng hôm nay mẹ nào có thời gian rảnh rỗi, nên nói chị dâu Tiểu Ngư Nhi của con đang ở bệnh viện, bảo con bé khoảng thời gian này đừng gây chuyện, không ngờ con bé lại trực tiếp đến đây.”

“Trần Lam ngay cả Hàn Quốc cũng dám đi, cho dù trái đất có đôi cánh cũng không thể chạy thoát được con bé.”

Trần Hán Thăng bĩu môi nói.

Nhưng Trần Lam đến đây cũng có cái lợi, bởi vì con bé là “Trần đảng”, cho dù không đáng tin cậy giống như Vương Tử Bác và Nhiếp Tiểu Vũ, nhưng chỉ cần nhận được một số lợi lộc thì sẽ dày mặt đứng về phía bà chị dâu đó, tóm lại vẫn có chút tác dụng.

Ví dụ như hiện tại, thành công giúp anh trai giảm bớt sự xấu hổ.

Những người này đều quen biết Trần Lam, Trần Lam chính là một kẻ sống tạm bợ điển hình, mang theo ngọn cờ của Trần Hán Thăng đi ăn chùa uống chực khắp nơi, nhưng mọi người đều không ghét cô ấy.

“Giáo sư Tôn, bác trai, bác gái, chú Tiêu, dì Lữ, anh Tử Bác, chị Tiểu Vũ…”

Trần Lam ngọt ngào chào hỏi từng người một ngoại trừ Trần Hán Thăng, sau đó trực tiếp ném cặp sách cho anh trai, chuẩn bị đi tìm chị dâu Tiểu Ngư Nhi.

“Em chờ một chút.”

Trần Hán Thăng đứng sau lưng gọi cô ấy lại: “Trong cặp sách của em có máy tính thì thôi đi, quần áo tắm rửa anh cũng nhịn, nhưng đồ trang điểm là sao? Ngay cả y tá ở đây cũng là các chị gái nhỏ, em trang điểm cho ai xem chứ?”

“Cho em bé xem.”

Trần Lam quay đầu lại, thản nhiên nói: “Ở quê chúng em có một phong tục, em bé mới chào đời nhìn thấy ai đầu tiên thì sau này lớn lên sẽ giống người đó, anh, không thể để em bé lớn lên giống anh được đúng không?”

“Anh…”

Trần Hán Thăng nghẹn họng một chút.

“Cho nên…”

Trần Lam nhún vai: “Chỉ có thể là người cô như em hy sinh một chút sắc đẹp.”

“Ừ.”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: “Tôi rất cảm kích nỗi khổ và tấm lòng của cô Trần đây, nhưng tại sao em bé lớn lên không thể giống mẹ chứ, nếu lớn lên giống cô của nó, cũng đâu tính là đẹp.”

Trần Lam chớp mắt, đột nhiên tức giận đẩy cửa ra, ngay cả trong hành lang cũng có thể nghe thấy tiếng oán giận của cô ấy: “Chị dâu, mới sáng sớm anh trai em đã mắng em xấu, thực ra trong cả gia đình bọn em, chỉ có anh ấy xấu nhất.”

Sự xuất hiện của A Lam khiến bầu không khí tràn ngập hương vị tươi trẻ. Mọi người cùng dựa theo sắp xếp lúc nãy, có người trở về nghỉ ngơi, có người trở về lấy quần áo, có người gọi điện thoại để giúp việc nấu canh.

Dựa theo kế hoạch thì Lương Mỹ Quyên phải nên trở về khu dân cư Thiên Cảnh Sơn trước, kết quả bà do dự một chút, cuối cùng vẫn kéo chồng và con trai sang một bên, nhỏ giọng nói: “Hôm nay tôi phải đến chỗ của Thẩm Ấu Sở, phải làm sao bây giờ?”

Bé Tiểu Ngư Nhi sắp chào đời, điều đó chứng tỏ bé Tiểu Ấu Sở cũng nhanh thôi, căn cứ vào dự báo trước đó thì thời gian chênh lệch giữa hai chị em không thể vượt quá mười lăm ngày.

Phía bên Thẩm Ấu Sở khác với Tiểu Ngư Nhi, cô không có cha mẹ giống như Lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh.

Chân cẳng của bà nội cũng không tiện.

Mặc dù bí thư Hồ rất có trách nhiệm, nhưng lại không có kinh nghiệm.

Đông Nhi và Thẩm Như Ý cũng là hai cô gái trẻ, huống chi còn cần phải chăm sóc A Ninh chứ?

Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là trước khi bé Tiểu Ngư Nhi chào đời, Lương Mỹ Quyên không thể nào thường xuyên đến chăm sóc Thẩm Ấu Sở giống như trước kia nữa.

“Cả hai đều là cháu gái nhà mình, nếu mẹ có thể phân thân ra thì thật tốt biết bao.”

Lương Mỹ Quyên sốt ruột dậm chân, sau đó mở to mắt nhìn Trần Triệu Quân và Trần Hán Thăng: “Hai người, một người ngày thường tự xưng là trụ cột trong nhà, một người ở bên ngoài muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, bây giờ phải nghĩ cách giúp tôi giải quyết vấn đề này.

Thực ra đối với Lão Trần và Trần Hán Thăng mà nói, vấn đề này cũng không khó lắm.

Chẳng phải chỉ là tìm một người đến giúp đỡ chăm sóc một chút thôi sao, mặc dù cần phải thoả mãn các điều kiện hà khắc sau đây:

Toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Thẩm Ấu Sở;

Tốt nhất là người phụ nữ trung niên có kinh nghiệm sống;

Quan trọng nhất chính là, con người Thẩm Ấu Sở ngại ngùng ngây thơ, cho nên bình thường người này phải rất quen thuộc với cô ấy.

Chẳng phải mẹ hai Mạc chính là một ứng cử viên có sẵn rồi sao? Cho nên vấn đề này khó nằm ở chỗ, phải mở miệng như thế nào ở trước mặt Lương thái hậu.

“Trần Hán Thăng, con làm mặt quỷ với mẹ làm gì?”

Đột nhiên, Lão Trần từ trước đến nay vẫn luôn ngoan ngoãn bình thản, cũng có chút tức giận: “Có suy nghĩ gì thì cứ nói với mẹ con đi chứ?”

“Cái gì?”

Trần Hán Thăng sửng sốt một chút: “Lúc nãy con vẫn luôn cúi đầu, làm mặt quỷ khi nào?”

“Cha con không biết nói dối người khác, ông ấy nói con làm mặt quỷ thì rõ ràng là con làm mặt quỷ.”

Lương thái hậu nhìn chằm chằm vào con trai nhà mình: “Con không được diễn kịch với mẹ, thành thật nói ra suy nghĩ ở trong lòng!”

“Con…”

Trần Hán Thăng thực sự là khổ không nói nên lời, lúc nãy hắn thực sự cúi đầu, trong lòng cũng đang tính toán xem làm thế nào để Lão Trần ra mặt, không ngờ lại bị cha ruột của mình “đâm” một phát.

“Con cảm thấy, con cảm thấy…”

Trần Hán Thăng không còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu nói: “Dì Mạc có thể giúp đỡ chăm sóc.”

“Đừng nói bậy.”

Mặc dù trong lòng Lão Trần rất tán thành, nhưng ngoài miệng lại cố tình không đồng ý: “Sao bà ấy có thể phù hợp được!”

“Sao bà ấy lại không thích hợp?”

Không ngờ Lương Mỹ Quyên lại đồng ý: “Lúc nãy mẹ không nghĩ đến bà ấy, bây giờ lại cảm thấy Mạc Kha đúng là ứng cử viên thích hợp nhất.”

“Chậc chậc…”

Trần Hán Thăng rất bội phục kỹ năng diễn xuất của cha ruột mình, đúng là bình thường không phát huy, thỉnh thoảng làm khách mời một chút mà đã có thể có được kỹ năng của “Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất”, không chỉ giải quyết vấn đề một cách hợp tình hợp lý mà còn không dẫn lửa đến trên người mình.

Vì thế, Trần Hán Thăng lấy điện thoại di động ra nói: “Vậy con sẽ gọi điện thoại cho dì Mạc, nhờ dì giúp đỡ một chút.”

“… Vẫn nên để mẹ đi.”

Lương Mỹ Quyên trầm ngâm một chút, đột nhiên cầm lấy điện thoại: “Như vậy trang trọng hơn một chút, cũng chân thành hơn một chút.”

Trần Hán Thăng giật mình, người gọi điện thoại khác nhau, đại diện cho ý nghĩa khác nhau.

Trần Hán Thăng gọi điện thoại cho Mạc Kha, đó là yêu cầu của vãn bối đối với trưởng bối, mặc dù Mạc Kha rất thương yêu Thẩm Ấu Sở, nhưng bà ta vẫn phải nghĩ đến thái độ của Lương Mỹ Quyên, đôi khi không thể nào buông tay buông chân để chăm sóc được, ví dụ như buổi tối ở lại chỗ của Thẩm Ấu Sở.

Lương Mỹ Quyên gọi điện thoại cho Mạc Kha, điều đó đại biểu cho yêu cầu của cả gia đình, Mạc Kha không những có thể thoải mái ở bên cạnh Thẩm Ấu Sở, mà thậm chí sâu xa hơn, Lương thái hậu còn có ý “hoà giải”.

“Mẹ còn thực sự không khờ chút nào.”

Trần Hán Thăng cảm thán nói: “Con cảm thấy cần phải nhận định lại cha và mẹ một lần nữa.”

“Con chỉ cần làm quen với mẹ con là được rồi.”

Lão Trần khiêm tốn xua tay: “Cha đâu có gì nổi bật.”

“Cha, cha cũng dám nói như vậy sao?”

Trần Hán Thăng cười lạnh một tiếng: “Con đang tự hỏi xem tại sao kỹ năng diễn xuất của mình lại tốt như vậy, hoá ra là có di truyền.”

Bình Luận (0)
Comment