Sau khi rời khỏi chung cư bên cạnh bờ sông, Trần Hán Thăng trở về văn phòng của điện tử Qủa Xác một chuyến, hắn đến bệnh viện vào rạng sáng ngày 16, mặc dù người vẫn ở trong Kiến Nghiệp nhưng suốt cả tuần nay không hề đến nhà máy.
Nhưng ban quản lý và công nhân đều đã quá quen với việc này, ông chủ còn từng bị giam lỏng ở Hàn Quốc một tháng trời đấy, lần này cũng không tệ, bởi vì Nhiếp Tiểu Vũ có thể đưa tài liệu qua đó ký tên, điều đó chứng tỏ chủ tịch Trần cũng không biến mất ở trần gian.
Các dự án công việc đều tiến hành đâu vào đấy, chỉ là có người trong hội đồng quản trị nói đùa rằng ông chủ lớn không hề có ý định tấn công vào vị trí tỷ phú giàu nhất trong nước, nếu không hắn sẽ không lười biếng như vậy.
Với quy mô và sức ảnh hưởng hiện tại của Qủa Xác, Trần Hán Thăng muốn tấn công vào vị trí tỷ phú giàu nhất trong nước là chuyện rất có khả năng, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra được, Trần Hán Thăng khá kiêng kỵ danh hiệu này.
Hắn có thể chấp nhận danh xưng “doanh nhân thanh niên, doanh nhân dân tộc, thủ lĩnh ngành sản xuất trong nước”, nhưng tỷ phú giàu nhất lại không cảm thấy hứng thú.
“Bộ trưởng Trần, ngài có cảm thấy thế giới này rất kỳ diệu không?”
Khi Trần Hán Thăng đang giải quyết công việc, cô thư ký nhỏ đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu, đột nhiên cảm khái một câu.
Nhiếp Tiểu Vũ thường xuyên đi đến bệnh viện, cô ấy cũng đã từng nhìn thấy Bé Tiểu Ngư Nhi, lúc ấy cô ấy chỉ lo trêu chọc đứa nhỏ chứ không hề phát hiện, bây giờ Trần Hán Thăng đang ngồi trong văn phòng rộng rãi và trang trọng, cô thư ký nhỏ mới có một “cảm giác không ổn”.
“Kỳ diệu ở đâu?”
Trần Hán Thăng tiếp tục đọc tài liệu.
“Chính là, chính là…”
Nhiếp Tiểu Vũ cố gắng diễn tả loại cảm xúc đó bằng ngôn ngữ: “Tôi cảm thấy một người như bộ trưởng Trần phải có con muộn mới đúng.”
Sau khi nghe xong, động tác ký tên của Trần Hán Thăng tạm dừng một chút, vô cùng đắc ý nói: “Nhưng anh đây sắp có hai cô con gái rồi, nhân tiện nói thêm, ngày mai tôi phải đến bệnh viện Cổ Lâu cùng với Thẩm Ấu Sở, cô nhớ hãy đưa tài liệu đến đó.”
“Ồ.”
Cô thư ký nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, còn đề nghị nói: “Cậu ở đó cùng với cô ấy liệu có cảm thấy nhàm chán không, hay là để tôi tìm cho cậu vài ba bộ phim truyền hình nhé, đúng lúc có thể giết thời gian.”
“Thôi khỏi.”
Trần Hán Thăng lắc đầu, rất có nề nếp nói: “Tôi khoe khoang khoác lác với Vương Tử Bác, hoặc là trêu chọc các cô ý tá nhỏ, nói chung cũng không nhàm chán.”
“Cái gì?”
Nhiếp Tiểu Vũ sửng sốt một chút, chẳng lẽ lúc Tiêu Dung Ngư đang sinh con, bộ trưởng Trần lại đang tán gái?
“Chỉ đùa một chút thôi.”
Trần Hán Thăng nhìn thấy cô thư ký nhỏ thì rất ngạc nhiên, cười ha hả nói: “Sao cô có thể coi là thật chứ?”
“Phù…”
Nhiếp Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Mặc dù bộ trưởng Trần rất hư, nhưng cũng không thể làm ra loại chuyện này được.”
“Đúng vậy.”
Trần Hán Thăng xử lý xong công việc, trước khi đi còn vỗ vào đầu cô thư ký nhỏ: “Cô hãy suy nghĩ lại đi, sao tôi có thể khoác lác với Vương Tử Bác được?”
Nhiếp Tiểu Vũ: …
…
Trần Hán Thăng đương nhiên là đang lừa gạt cô thư ký nhỏ đáng yêu, trước khoan hẵng nói đến chuyện hắn có tâm tư này không, trong bệnh viện còn có nhiều ánh mắt của “phe Tiểu Ngư” như vậy mà.
Sau khi từ văn phòng trở lại ký túc xá, Trần Hán Thăng đầu tiên là sảng khoái tắm rửa một cái, sau đó yên tĩnh nằm ở trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà.
Nhiếp Tiểu Vũ nói không sai, thỉnh thoảng Trần Hán Thăng cũng cảm thấy rất thú vị, đứa nhỏ chỉ biết ngủ và uống sữa kia chính là cô con gái có cùng huyết thống với mình, từ nay về sau trong lòng sẽ có thêm một người để nhớ mong.
Bây giờ Trần Hán Thăng chỉ cần nghĩ đến Bé Tiểu Ngư Nhi, đã không thể nhịn được lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Dung Ngư.
“A lô…”
Tiêu Dung Ngư bắt máy, giọng nói rất nhỏ, có lẽ là sợ làm ồn đến Bé Tiểu Ngư Nhi.
“Con gái đâu?”
Trần Hán Thăng cũng đè âm lượng xuống, gọi “con gái” vô cùng thuận miệng, trong lòng còn có một cảm giác thoả mãn không thể diễn tả thành lời.
“Vừa mới ăn no xong lại ngủ rồi.”
Tiêu Dung Ngư khẽ mỉm cười một tiếng: “Giống như heo vậy.”
“Anh muốn nghe tiếng thở của con bé.”
Trần Hán Thăng đưa ra yêu cầu nói.
Thực ra đứa bé sơ sinh mấy ngày tuổi lúc ngủ sẽ không có động tĩnh gì, nhưng Tiêu Dung Ngư vẫn đưa điện thoại qua, một lát sau lại hỏi: “Nghe thấy không?”
“Nghe được một chút xíu.”
Thực ra trong ống nghe chỉ có một chút tạp âm, rõ ràng không phải là tiếng thở của Bé Tiểu Ngư Nhi, nhưng Trần Hán Thăng vẫn cố chấp cho rằng mình đã nghe thấy, cho dù trong đầu nghĩ ra cũng có thể coi là nghe thấy.
“Đừng nói nữa, đừng đánh thức con bé.”
Tiêu Dung Ngư nói xong bèn cẩn thận cúp máy, Trần Hán Thăng lại lặng lẽ suy nghĩ, dường như có thể ngửi được mùi sữa trên người đứa nhỏ.
Khoảng chừng sáu giờ tối, Trần Hán Thăng đi đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn trước, cha mẹ đều đang ở đó chờ mình đến ăn cơm, nhân tiện lên kế hoạch đưa Thẩm Ấu Sở đến bệnh viện vào ngày mai.
Nhưng trên đường đi, Trần Hán Thăng lại gọi điện thoại cho Hứa Nguyệt Mai- Thành viên của hội đồng quản trị, người phụ trách bộ phận tài chính, bảo cô ấy chuyển cho mỗi một công nhân của điện tử Qủa Xác sáu trăm tệ tiền trợ cấp vào ngày mai.
“Chủ tịch Trần, phải giải thích nguyên nhân như thế nào đây?”
Hứa Nguyệt Mai có trách nhiệm hỏi.
Bây giờ hai nhà máy có khoảng chừng ba ngàn công nhân, mỗi người sáu trăm tệ chẳng qua cũng chỉ mới 1,8 triệu tệ, con số này đối với điện tử Qủa Xác mà nói chỉ là chín trâu mất sợi lông, nhưng khoảng thời gian này không có ngày lễ tết, đột nhiên phát tiền thưởng thì tương đối kỳ quái.
“Ừ thì…”
Trần Hán Thăng nghẹn họng một chút, hắn khó có thể nói rằng mình đã sinh được một cô con gái nặng sáu cân nên mới phát chút tiền cho mọi người để chung vui.
“Nguyên nhân là…”
Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, những đám mây giống như vừa mới lén lút uống hết rượu mạnh của thế gian, cuối cùng nhuộm thành ánh nắng chiều rực rỡ, kiều diễm treo ở trên bầu trời xa xôi.
“Nguyên nhân là chiều nay gió lớn, ánh nắng chiều vô cùng xinh đẹp, thế gian rất đáng giá, cho nên tôi hứng thú phát tiền thưởng.”
Trần Hán Thăng văn thơ lai láng nói.
Nhưng điều khiến Trần Hán Thăng khó chịu chính là hắn không hề nghe thấy cấp dưới nịnh nọt, mà thay vào đó Hứa Minh Nguyệt còn do dự nói: “Ngài là chủ tịch Trần sao, phiền ngài cho tôi biết ID cộng đồng Qủa Xác của ngài…”
“Mẹ nó!”
Trần Hán Thăng hơi tức giận: “Tôi con mẹ nó không thể nho nhã một chút được sao?”
“Được, chủ tịch Trần.”
Nghe thấy giọng điệu quen thuộc này, Hứa Nguyệt Mai không nói một lời lập tức đồng ý: “Trước giữa trưa ngày mai, sáu trăm tệ sẽ được gửi vào tài khoản của các công nhân.”
…
Khi đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, Lương thái hậu cũng vừa mới thức dậy, đang ngồi trên ghế sô pha hưởng thụ cảm giác được ông chồng mát xa.
Trong khoảng thời gian này Lương Mỹ Quyên thực sự rất mệt mỏi, nhưng bà cũng rất tận hưởng loại cảm giác bận rộn này, giống như một cây ăn quả được tưới nước vài tháng, cuối cùng cũng đã kết quả, đương nhiên phải cẩn thận bảo vệ rồi.
“Cha, để con đi.”
Trần Hán Thăng xắn tay áo đi đến, xoa bóp cổ và vai mẹ giống như một thợ lành nghề, Lão Trần ngồi sang bên cạnh, yên tĩnh xem tin tức trên đài truyền hình Kiến Nghiệp.
Người giúp việc dì Diệp đã làm xong đồ ăn ở bên cạnh chờ, trên mặt có chút hâm mộ, bầu không khí gia đình của nhà họ Trần thực sự rất tuyệt.
Lương thái hậu nhắm mắt, vừa thản nhiên hưởng thụ sự phục vụ của con trai vừa nói: “Sáng sớm ngày mai con đến bệnh viện Cổ Lâu sắp xếp thủ tục nhập viện đi, mẹ và cha con sẽ đến chỗ của Tiểu Ngư Nhi thu dọn đồ đạc.”
“Đến lúc đó để Tử Bác cũng qua đó một chút đi.”
Lão Trần nhắc nhở: “Nó thực sự đã giúp đỡ không ít khi còn ở chỗ Tiểu Ngư Nhi.”
“Vâng.”
Trần Hán Thăng lần lượt đồng ý với từng người một, còn gửi tin nhắn cho Vương Tử Bác, dặn dò cậu ấy một số nhiệm vụ.
Chỉ một lát sau, Vương Tử Bác đột nhiên gọi điện thoại đến, điều quan trọng nhất là cậu ấy vẫn không nói gì.
“Có chuyện gì vậy?”
Trần Hán Thăng quan tâm hỏi: “Mày quên đeo dây thanh quản sao?”
“Mẹ nó, đều tại mày.”
Lúc này Vương Tử Bác với hơi ấm ức nói: “Nghe thấy tao muốn đi đến chỗ Thẩm Ấu Sở giúp đỡ, Biên Thi Thi nói tư tưởng phe phái giữa bọn tao không nhất quán, để tránh sau này bùng nổ những cuộc đấu tranh đảng phái nghiêm trọng hơn nữa, cô ấy bảo tao sau này đừng tìm cô ấy nữa.”