“Vậy sao? Ha ha ha…”
Nghe thấy giữa Vương Tử Bác và Biên Thi Thi xảy ra mâu thuẫn, Trần Hán Thăng đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vô tâm vô phế cười ha ha.
Đây là chuyện nằm trong dự kiến, bởi vì Vương Tử Bác hoàn toàn không phải là “phe Tiểu Ngư”, cậu ấy thuộc về phe Trần “muốn cả hai”, lúc trước chưa bùng nổ là vì chưa có mồi lửa khiến “mâu thuẫn phe phái” trở nên gay gắt.
Bây giờ có Bé Tiểu Ngư Nhi và Bé Tiểu Ấu Sở, hai đứa nhỏ rất có thể chính là mồi lửa kia.
“Mày cười cái rắm!”
Vương Tử Bác ảo não nói: “Ngày hôm qua mẹ tao còn gọi điện thoại cho tao, dặn dò tao không được cãi nhau với Thi Thi, bất cứ chuyện gì cũng phải nhường nhịn cô ấy.”
“Chuyện này không phải là lỗi của mày.”
Trần Hán Thăng chậm rãi nói: “Rõ ràng chính là đồng chí Thi Thi không có ánh mắt chính trị, quan niệm đảng phái khác nhau là chuyện vô cùng bình thường mà, tao đề nghị phải thực hiện chế độ hiệp thương nhiều đảng, về vấn đề Tu La tràng, phe Tiểu Ngư, phe Ấu Sở, và phe Trần có lẽ sẽ tồn tại trường kỳ, giám sát lẫn nhau… Tút tút tút…”
Trần Hán Thăng còn chưa kịp khoác lác xong thì Vương Tử Bác đã tức giận cúp máy.
“Mẹ nó, nếu mày dám phản bội đảng, ông đây sẽ nói tin tức mày không phải là xử nam cho Biên Thi Thi nghe.”
Trần Hán Thăng lặng lẽ suy nghĩ.
…
Vào sáng ngày 24 hôm sau, dựa theo kế hoạch, Trần Hán Thăng sẽ đến bệnh viện Cổ Lâu xử lý thủ tục nằm viện trước, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên đến chỗ của Thẩm Ấu Sở giúp đỡ thu dọn đồ đạc.
Sau khi đến bệnh viện, Trần Hán Thăng cũng không thực sự đi xếp hàng, ngộ nhỡ trong lúc hỗn loạn và xô đẩy bùng nổ một cuộc xung đột nhỏ, Trần Hán Thăng bất đắc dĩ “để lộ” thân phận, đối phương và bệnh viện lại lo lắng xin lỗi, mấy “cốt truyện quân vương đô thị” ngu ngốc này chỉ có trên phim truyền hình mới xuất hiện thôi.
Ở trong thế giới hiện thực, Trần Hán Thăng trực tiếp tìm đến văn phòng của phó viện trưởng bệnh viện Cổ Lâu, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, phía dưới có người giúp đỡ chạy vặt và sắp xếp.
Phó viện trưởng họ Tào, hơn nữa còn là đồng hương Cảng Thành, chủ đề câu chuyện nhanh chóng chuyển đến trên người Tôn Phiêu Dương- Nhà giàu số một đất Cảng Thành.
Mặc dù bây giờ Trần Hán Thăng có rất nhiều tiền, nhưng hắn không phải là người giàu số một Cảng Thành, bởi vì ở Cảng Thành còn có một hãng sản xuất dược phẩm Hằng Thuỵ vô cùng trâu bò, chủ tịch Tôn chính là ông chủ của hãng dược phẩm Hằng Thuỵ.
Giá trị thị trường thực sự của công ty này, nếu vắt hết nước mà nói, có lẽ có thể mua được vài Tô Ninh.
“Chủ tịch Tôn và chủ tịch Trần đây đều là niềm tự hào của Cảng Thành chúng ta.”
Phó viện trưởng Tào hỏi: “Hai người quen biết nhau không?”
“Có chứ.”
Trần Hán Thăng gật đầu: “Những lúc đến Kiến Nghiệp công tác, chủ tịch Tôn thỉnh thoảng cũng sẽ đến điện tử Qủa Xác ngồi chơi, để xem giữa Hằng Thuỵ và Qủa Xác có bất kỳ cơ hội hợp tác nào về thiết bị điện tử y tế không?”
“Cái này không tồi.”
Phó viện trưởng Tào nói: “Bây giờ các thiết bị y tế đã phát triển theo hướng thông minh hoá, Qủa Xác lại là một doanh nghiệp hàng đầu trong lĩnh vực sản xuất điện tử, các ngài có thể tăng cường hợp tác với nhau đúng không?”
“Đúng là có rất nhiều cơ hội để hợp tác, nhưng tôi lại quá lười.”
Trần Hán Thăng cười ha hả nói: “Cho nên mới không đồng ý.”
“Vậy sao?”
Phó viện trưởng Tào vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối.
Thực ra nguyên nhân Trần Hán Thăng từ chối hợp tác chủ yếu là sợ các lãnh đạo phía trên sẽ có ý kiến.
Trên thế giới này có rất nhiều dự án kiếm tiền, một doanh nhân với thực lực hùng hậu giống như Trần Hán Thăng nếu thấy loại nào kiếm được tiền thì đi làm loại đó, không những sẽ phá hỏng trật tự vốn có của ngành sản xuất mà còn khiến rất nhiều dân chúng bình thường mất đi bát cơm.
Có lẽ ngoài mặt rất tươi sáng, nhưng thực chất cũng không tồn tại được lâu, mà Trần Hán Thăng tập trung vào nghiên cứu và phát triển các sản phẩm điện tử, chỉ cần hắn không đưa ngành sản xuất này vào mương rãnh, phía bên chính phủ sẽ giúp đỡ đến cùng.
Phó viện trưởng Tào sẽ không thể hiểu được những đạo lý này, Trần Hán Thăng cũng không có ý định giải thích, chẳng bao lâu sau, Lương Mỹ Quyên đã gọi điện thoại đến: “Ấu Sở đã vào phòng bệnh rồi, con đang ở đâu?”
Lúc này Trần Hán Thăng mới cáo từ rời đi, phó viện trưởng Tào cũng tỏ vẻ tối nay ông ấy mời khách, mời cả gia đình chủ nhiệm Trần, chủ nhiệm Lương và chủ tịch Trần ăn cơm.
…
Sau khi đi vào tòa nhà cao cấp của bệnh viện khu vực Cổ Lâu, Trần Hán Thăng cũng gặp được những thành viên thuộc “phe Thẩm.”
“Bà nội.”
Trần Hán Thăng cúi người chào hỏi với bà nội.
Bà nội liếc nhìn Trần Hán Thăng vài lần, vờ như không quen biết người này, rũ mắt xuống không quan tâm.
“Haiz.”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi, lại chào hỏi với Mạc Kha.
Mạc Kha đang nói chuyện với Lương thái hậu về tình hình sức khoẻ của Thẩm Ấu Sở mấy ngày nay, chỉ đơn giản gật đầu đáp lại.
Trần Hán Thăng vô cùng bất đắc dĩ, áp lực do “phe Ấu Sở” mang đến không hề thua kém “phe Tiểu Ngư”, tóm lại tình cảnh cũng rất gian nan.
Nhưng hắn lại tỏ vẻ nghi ngờ về sự “nhiệt tình” giữa mẹ hai Mạc và Lương thái hậu, giữa hai người này có lẽ vẫn còn có một chút ngăn cách, cho nên mới không ngừng trò chuyện về Thẩm Ấu Sở, như vậy có thể tránh được sự xấu hổ khi ở bên cạnh nhau.
Bên cạnh Mạc Kha chính là Hồ Lâm Ngữ, Tiểu Hồ đã bày ra sẵn tư thế chiến đấu, ưỡn ngực nắm chặt tay, biểu cảm mang theo sự châm chọc, chỉ chờ cho gã đàn ông cặn bã Trần Hán Thăng này một đòn trúng tim.
“Phùng Quý, Như Ý, Đông Nhi, vất vả rồi…”
Cho nên Trần Hán Thăng dứt khoát bỏ qua Hồ Lâm Ngữ, lập tức chào hỏi cùng với những người khác.
Thân phận của ba người này đều thấp hơn Trần Hán Thăng, cho nên tất cả đều lịch sự đáp lại, lúc này mới khiến Trần Hán Thăng cảm thấy an ủi một chút.
“Phi! Có gan ở Hàn Quốc đấu đá với Samsung, lại không có gan nghe tớ nói thật sao? Qúa chột dạ rồi đấy!”
Thấy Trần Hán Thăng không dám đối mặt với mình, Hồ Lâm Ngữ khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Trần Hán Thăng giả vờ như không nghe thấy, Tiểu Hồ cũng là một trong những “nữ hiệp sĩ” ít ỏi dám trực diện chỉ trích Trần Hán Thăng.
Chẳng bao lâu sau, Vương Tử Bác cũng đỗ xe đi lên lầu, mặc dù bạn gái tức giận, nhưng cậu ấy vẫn đến sớm lái xe đón đưa giúp.
Lý do rất đơn giản, bởi vì cậu bạn nối khố cần mình.
“Anh Cổ gà.”
Trần Hán Thăng cợt nhã ôm lấy bả vai Vương Tử Bác: “Biết ngay mày đứng về phía tao mà.’
“Cút đi, phiền muốn chết.”
Vương Tử Bác lẩm bẩm hất cánh tay Trần Hán Thăng ra, cậu ấy giúp đỡ thì giúp đỡ, nhưng cũng không muốn quan tâm đến cậu bạn thân không biết xấu hổ này.
Cho nên Trần Hán Thăng rơi vào tình huống sự có mặt bản thân hơi dư thừa, tất cả mọi người đều bao vây xung quanh bên cạnh Lương Mỹ Quyên và Mạc Kha, nghiêm túc nghe các bà phân công nhiệm vụ.
“Lát nữa Tử Bác đưa bà nội về đi, bà nội lớn tuổi rồi, không cần phải ở đây thức đêm.”
Lương Mỹ Quyên nói.
“Con biết rồi, dì Lương.”
Vương Tử Bác nghiêm túc đồng ý.
“Đông Nhi cũng phải trở về.”
Mạc Kha bổ sung thêm: “Trở về chăm sóc bà nội, còn phải đón A Ninh tan học.”
“Cháu còn có thể nấu canh giúp chị Ấu Sở.”
Lúc đầu Đông Nhi cũng muốn ở lại bệnh viện, nhưng tình hình thực tế buộc cô ấy phải về nhà, cho nên Đông Nhi muốn cố gắng hết sức làm nhiều việc hơn một chút.
“Cảm ơn Đông Nhi.”
Mạc Kha dịu dàng nói: “Nhiệm vụ của cháu chính là chăm sóc tốt bà nội và A Ninh, như vậy chúng tôi mới có thể yên tâm, còn về phần canh dinh dưỡng của Ấu Sở…”
Mặc dù bệnh viện cũng cung cấp, nhưng sao có thể ngon bằng nhà mình nấu.”
Lương Mỹ Quyên đi lên nói: “Tôi sẽ nhờ chị Diệp giúp việc ở nhà hầm một chút, đến lúc đó đưa đến đây là được.”
“Ừ, như vậy là tốt nhất.”
Mạc Kha hơi gật đầu, sau đó đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, không nhịn được đưa mắt nhìn Lương Mỹ Quyên một cái.
Lương thái hậu cũng có cảm nhận như vậy, bà cảm thấy hình như mình phối hợp với Mạc Kha… Rất ăn ý.
Ngay cả y tá đi ngang qua cũng bông đùa: “Tôi làm việc ở khoa phụ sản lâu như vậy nhưng rất ít khi nhìn thấy mối quan hệ thông gia hoà thuận như thế này, mẹ Trần không hề tỏ ra cao cao tại thượng, mẹ Thẩm cũng rất có khí chất, chẳng trách con gái của ngài ấy lại xinh đẹp như vậy.”
Y tá biết thân phận của Trần Hán Thăng, vốn dĩ muốn vỗ mông ngựa, nhưng mọi người nghe xong đều sửng sốt một chút.
Lương Mỹ Quyên là mẹ Trần, nhưng Mạc Kha không phải là mẹ Thẩm mà.
“Khụ khụ…”
Nhưng điều càng khiến mọi người ngạc nhiên chính là Mạc Kha lại ho khan một tiếng: “Cảm ơn.”
“Được rồi, lát nữa tôi sẽ quay lại đo huyết áp cho con gái của ngài.”
Cô y tá nhỏ tung tăng nhảy nhót đi về phía quầy y tá, hoàn toàn không biết lúc nãy mình vừa mới tạo ra một điều mới mẻ.
Trong suốt quá trình này, Lương thái hậu chỉ chớp mắt, không nói lời nào.
Có một số người tương đối trẻ tuổi, ví dụ như Đông Nhi và Thẩm Như Ý, các cô ấy vẫn chưa thể hiểu thấu đáo về loại tình cảm giữa người với người này, biểu cảm trên mặt đều rất nghi hoặc.
“Tử Bác.”
Trần Hán Thăng đột nhiên mở miệng: “Cũng muộn rồi, mày đưa bà nội và Đông Nhi về nhà đi; Phùng Quý cũng đến cửa hàng, chờ đến khi nào cần thì cậu hẵng quay lại đây; Tiểu Hồ và Như Ý đi vào phòng bệnh với Thẩm Ấu Sở đi.”
Ánh mắt của Trần Hán Thăng vẫn rất linh hoạt, hắn biết có lẽ lúc này mẹ hai Mạc sẽ cảm thấy hơi ngại ngùng, vì thế tống cổ sạch sẽ tất cả mọi người, bản thân hắn và Lão Trần cũng đi đến cuối hành lang nói chuyện phiếm, chẳng mấy chốc trên hành lang chỉ còn lại Lương Mỹ Quyên và Mạc Kha.
Sự xấu hổ, cuối cùng vẫn xuất hiện.
“Chuyện là…”
Một lúc lâu sau, Mạc Kha do dự một chút rồi nói: “Lúc nãy tôi nhận, chủ yếu là vì lo lắng nếu để nhân viên y tế biết Ấu Sở không có cha mẹ, có lẽ… Có lẽ sẽ không tận tâm…”
Nói xong những lời cuối cùng, giọng nói của mẹ hai Mạc cũng càng ngày càng nhỏ, những lời này ngay cả chính bà cũng không tin.
Trước không nói đây là khu phòng bệnh cao cấp, điều kiện chữa bệnh và chăm sóc thuộc loại cao cấp nhất, chỉ dựa vào thân phận của Trần Hán Thăng, ai dám không tận tâm chứ?
“Ừ… Ừ…”
Lương Mỹ Quyên thật thà “ừ” một tiếng, bà có thể hiểu được sự lúng túng của Mạc Kha lúc này, bao gồm cả tâm lý của Mạc Kha khi đồng ý cách nói “mẹ Thẩm” kia nữa.
Chỉ là mồm miệng Lương thái hậu quá vụng về không biết an ủi như thế nào, cuối cùng chỉ có thể vỗ vào mu bàn tay Mạc Kha, dứt khoát cho thấy thái độ của mình: “Cô bé ngốc như Thẩm Ấu Sở, có thêm một người mẹ như chị, không biết tôi yên tâm đến nhường nào đâu?”
“Chị không để ý sao?”
Mạc Kha nhìn về phía Lương Mỹ Quyên.
“Sao có thể như vậy được?”
Lương thái hậu dũng cảm nói: “Chị có muốn con trai không, tôi có thể cho chị mua một tặng một.”
“Ha ha…”
Mạc Kha không nhịn được cười một tiếng, im lặng một lúc lâu, sau đó sâu kín nói: “Lúc còn trẻ tuổi tôi và chồng đều thích yên tĩnh, hơn nữa càng chú trọng hơn đến phát triển sự nghiệp, cho nên không muốn có con nhỏ, dự định sau khi về hưu sẽ ở trong một viện dưỡng lão cao cấp một chút cũng tốt.”
“Nhưng mấy năm trước, tôi đã từng đi thăm hỏi một vị lãnh đạo già.”
Mạc Kha đẩy mắt kính: “Bà ấy cũng không có con, sau khi về hưu cứ thế ở trong viện dưỡng lão, tôi hỏi bà ấy cảm thấy như thế nào, bà ấy nói mặc dù cô độc nhưng vẫn có thể chịu đựng được, chỉ là có một số điều dưỡng biết mình không có con, có lẽ sẽ âm thầm cắt xén một chút.”
Lương Mỹ Quyên yên tĩnh lắng nghe, loại tình huống này không thể xảy ra ở trên người bà, nhưng nếu đổi vị trí suy ngẫm một chút cũng cảm thấy đáng thương.
“Thực ra việc cắt xén chút tiền ấy cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, chỉ là trong lòng có chút khó chịu mà thôi.”
Mạc Kha thở dài: “Lúc ấy tôi đã hơi hối hận, nhưng đây là con đường mình đã chọn, cũng không thể nào thay đổi. Mãi cho đến khi gặp được Thẩm Ấu Sở, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trên thế giới này lại có một cô gái khờ khạo như vậy, tính tình vừa đơn thuần vừa cứng cỏi, tôi đã yêu thích ngay lập tức.”
Mạc Kha chưa bao giờ thổ lộ những suy nghĩ này, trong mắt những người khác, thậm chí là chồng, giáo sư Mạc, viện trưởng Mạc, phó trưởng phòng Mạc là một người phụ nữ trung niên rất có năng lực, rất có học thức, rất có khí chất, rất đàng hoàng.
Thực ra trong lòng bà cũng từng có rất nhiều thay đổi, chỉ là không nói cho người khác biết, hoặc không thể tìm được người thích hợp lắng nghe.
Hôm nay, dưới nhiều sự trùng hợp, vừa khéo để Lương thái hậu nghe thấy.
“Sau khi Thẩm Ấu Sở mang thai, thực ra tôi rất muốn chăm sóc con bé.”
Mạc Kha tiếp tục nói: “Nhưng lại sợ chị không vui, sau đó chị đã cho tôi cơ hội này, chị không biết trong lòng tôi đã vui đến nhường nào đâu.”
“Haiz…”
Lương thái hậu hơi đỏ mặt: “Thực ra tôi đã sớm biết giữa chị và Lão Trần không có gì, nhưng thỉnh thoảng trong lòng sẽ nghẹn một chút mà thôi.”
Mãi đến lúc này, khoảng cách giữa Lương Mỹ Quyên và Mạc Kha mới chậm rãi biến mất.
“Đúng vậy.”
Nhắc đến chuyện này, Mạc Kha cũng rất buồn bực: “Mỹ Quyên, sao chị cứ nhìn chằm chằm vào tôi chứ, tôi không phải là bạn nữ duy nhất viết thư cho Lão Trần vào thời cấp hai đâu.”
“Cái gì?”
Lương Mỹ Quyên đột nhiên mở to mắt.
“Lão Trần không nói với chị sao?”
Mạc Kha nhớ lại: “Lúc học cấp ba, thầy giáo yêu cầu chúng tôi viết thư cho nhau để nâng cao kỹ năng viết, lúc ấy Lão Trần là đại diện của tiết Ngữ văn, tính tình ông ấy trầm ổn, không nghịch ngợm giống như các học sinh nam khác, hơn nữa dáng người cũng cao lớn, cho nên rất nhiều bạn gái trong lớp chúng tôi viết thư cho ông ấy.”
“Nói như vậy, chị không phải là người duy nhất gửi thư cho ông ấy?”
Lúc nãy Lương thái hậu còn đồng cảm với Mạc Kha, bây giờ mới biết được hoá ra Mạc Kha không phải là người viết thư duy nhất, bà chỉ là người duy nhất mình phát hiện ra mà thôi.
Còn những người chưa phát hiện ra thì sao?
Tôi đã nói thằng nhóc con Trần Hán Thăng này học được đủ trò mưu ma chước quỷ từ đâu, hoá ra còn có một người cha thâm tàng bất lộ!
“Mỹ Quyên!”
Mạc Kha nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lương Mỹ Quyên, bà ta cũng vội vàng giải thích: “Chúng tôi thực sự chỉ viết thư cho nhau để cải thiện trình độ viết văn mà thôi, sau đó tôi cũng không liên lạc với những bạn học nữ đó, sau khi gặp được Trần Hán Thăng, tôi cũng chỉ nhìn thấy được bóng dáng của Lão Trần từ trên người nó mà thôi.”
“Không sao, không sao, đã nhiều năm vậy rồi, tôi sẽ không để trong lòng.”
Lương Mỹ Quyên không chút để ý xua tay, sau đó lại chỉ vào quầy y tá nói: “Cô gái y tá kia đã nhìn về phía chúng ta mấy lần rồi, chị có muốn qua đi nhìn xem không, tôi có chuyện muốn dặn dò với Lão Trần một chút.”
“Thực sự chị không để trong lòng?”
Mạc Kha cảm thấy không đáng tin lắm.
“Tôi giống loại người sẽ ăn giấm lắm sao?”
Lương Mỹ Quyên lớn tiếng hỏi lại.
…
Thực ra, khi Mạc Kha và Lương Mỹ Quyên đang nói chuyện với nhau, Trần Hán Thăng cũng đang cảm thán với Lão Trần ở cuối hành lang: “Không ngờ mẹ của con lại có nhiều tiếng nói chung với mẹ hai Mạc như vậy, đây là tình bạn giữa những người phụ nữ trung niên sao?”
“Nhưng sao cha lại cảm thấy trong lòng hơi hoảng hốt vậy?”
Lão Trần nhíu mày.
“Cha và mẹ hai Mạc đâu có chuyện gì?”
Trần Hán Thăng bình thản nói: “Mặc kệ hai người bọn họ nói chuyện đi, trừ phi cha còn có chuyện gì gạt mẹ con.”
“Đừng nói bừa! Cha không có! Cẩn thận cha đánh con đấy!”
Lão Trần nghiêm túc khoa tay múa chân một chút, nhưng không thực sự động thủ.
“Không có thì không có, cha kích động như vậy làm gì?”
Trần Hán Thăng lẩm bẩm một tiếng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mẹ ruột đang vẫy tay, rồi cùng Lão Trần quay trở về.
Chẳng bao lâu sau, Mạc Kha- Người đang đứng trước quầy y tá đột nhiên nghe thấy hình như Lương Mỹ Quyên đang đâm chọc Trần Triệu Quân.
Một số lý do chỉ đơn giản là bới lông tìm vết, ngay cả Trần Hán Thăng cũng không thể nhìn được nữa, nói gì mà “có thể cho Hán Thăng mặt mũi được không…”
Mãi cho đến khi nhận được một cái tát chắc nịch, Trần Hán Thăng cứ thế ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất không dám lên tiếng.
…
Mạc Kha thè lưỡi, hình như mình đã vô tình nói ra “bí mật” của Lão Trần rồi.
“Mẹ Thẩm.”
Lúc này, y tá ở quầy y tá lấy ra một số tài liệu, lịch sự nói: “Tôi cũng đang định đi tìm ngài đây, chỗ này có phần chữ ký của người nhà, phiền ngài ký một chút.”
“Được.”
Mạc Kha “xoạch xoạch xoạch” ký vào, lúc trước bà ta đã từng là viện trưởng kiêm giáo sư của học viện Khoa học xã hội và Nhân văn, chữ ký nét nghiêng rất đẹp, ngay cả y tá cũng không nhịn được khen ngợi: “Mẹ Thẩm, chữ viết của ngài thật đẹp.”
“Cảm ơn.”
Mạc Kha đặt bút xuống đang định rời đi thì đột nhiên xoay người lại: “Lúc nãy cô gọi tôi là gì?”
“Mẹ Thẩm?”
Y tá không hiểu lặp lại một lần nữa.
“Ừ!”
Mạc Kha cong mắt, trong trẻo đáp lại một tiếng.