Mặc dù một chút “chuyện phong lưu” ở trường cấp ba của Lão Trần bị vạch trần, nhưng đổi lại là khoảng cách giữa Lương Mỹ Quyên và Mạc Kha đã tiêu tan, mãi đến bây giờ Lương thái hậu mới phát hiện hoá ra mình đã trách oan Mạc Kha nhiều năm như vậy.
Sau khi hai người phụ nữ trung niên này giảng hoà, năng lực bùng nổ cực lớn, ngoại trừ một số chuyện nhà không thể kể hết ra, còn sắp xếp mọi chuyện trong bệnh viện vô cùng ổn thoả.
Trần Hán Thăng cũng đã tích luỹ được kinh nghiệm sau khi Bé Tiểu Ngư Nhi chào đời, hắn không còn lo lắng như vậy nữa, tối hôm đó còn có thể xã giao với đồng hương Cảng Thành là phó viện trưởng Tào một phen.
Sau khi từ bàn tiệc trở về toà nhà cao cấp chưa được bao lâu, hầu hết mọi người đều đang ở trong phòng bệnh với Thẩm Ấu Sở, Trần Hán Thăng ở bên ngoài hành lang cũng có thể nghe thấy tiếng kêu gào của Trần Lam.
Cô nhóc này đến gần như trùng khớp với thời gian chào đời của bé Tiêu Ngư Nhi và Bé Tiểu Ấu Sở, ngày hôm qua sau khi trở về ký túc xá ngủ một giấc, hôm nay con bé lại xách cặp xách đựng đồ trang điểm đến đây.
Bởi vì về phía Bé Tiểu Ngư Nhi, Trần Lam cảm thấy đứa bé không thể nhìn thấy mình đầu tiên nên vẫn luôn canh cánh trong lòng, cũng may bên này còn có một cô cháu gái khác, cho nên tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Lão Trần và Vương Tử Bác đang nói chuyện ở trong phòng nghỉ bên cạnh, trước mặt Vương Tử Bác còn đặt một chiếc laptop, có lẽ cậu ấy đã chuyển công việc của mình đến đây.
Còn Lão Trần thì sao, ông đang giảng giải một số triết lý đối nhân xử thế, còn chia sẻ một số kinh nghiệm trong công việc, hy vọng có thể truyền cảm hứng cho sự nghiệp của Vương Tử Bác.
Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác là bạn bè từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hai vợ chồng Lão Trần cũng đối xử với cậu ấy giống như con cháu trong nhà, bình thường gặp mặt cũng sẽ quan tâm đến trạng thái công việc của cậu bé đen này.
Quả nhiên Vương Tử Bác vô cùng thích thú lắng nghe, trên mặt còn thường xuyên để lộ một chút vẻ mặt sùng bái.
Từ nhỏ cậu ấy đã rất hâm mộ cậu bạn nối khố có một người cha thông minh thâm hậu như thế này, gặp bất cứ chuyện gì cũng không bao giờ nổi nóng, có chuyện có thể thương lượng với con cái, Vương Tử Bác hy vọng mình cũng có thể trở thành một trụ cột gia đình giống như Lão Trần.
“Hai người này cũng hợp nhau đấy nhỉ.”
Trần Hán Thăng mỉm cười cũng không quấy rầy, thay vào đó là đi đến băng ghế dài bên ngoài hành lang.
Bởi vì Lương thái hậu đang ngồi trên đó một mình, ngẩn ngơ cầm điện thoại di động.
“Mẹ.”
Trần Hán Thăng xoa bóp bả vai giúp mẹ ruột: “Sao vậy, tại sao lại ở đây suy nghĩ nhiều chuyện một mình.”
“Ai cho con uống rượu?”
Lương thái hậu nhíu mày, đầu tiên là ném ra một câu chất vấn “theo kiểu của mẹ”.
“Viện trưởng Tào là đồng hương mà.”
Trần Hán Thăng hợp tình hợp lý nói: “Tối nay người ta mời khách ăn cơm, mẹ và cha không muốn đi, con chỉ có thể thay hai người uống nhiều thêm vài ly, dù sao Thẩm Ấu Sở đang ở trong bệnh viện, vẫn phải cho người ta mặt mũi chứ.”
Nghe ra thì có vẻ có lợi cho Thẩm Ấu Sở, hơn nữa Trần Hán Thăng cũng không phải là kiểu người ma men, lúc này Lương Mỹ Quyên mới không so đo thêm nữa, thở dài một hơi nói: “Lúc nãy mẹ vừa gọi điện cho Tiểu Ngư Nhi để hỏi thăm tình hình của đứa nhỏ.”
“Đứa nhỏ thế nào rồi.”
Trần Hán Thăng hỏi, hắn biết tình hình của Bé Tiểu Ngư Nhi rất tốt, trên đường trở về hắn cũng đã gọi hỏi thăm.
“Đứa bé ăn ngon ngủ ngoan.”
Lương Mỹ Quyên sầu não nói: “Nhưng Tiểu Ngư Nhi vẫn luôn hỏi mẹ nghỉ ngơi thế nào rồi, hình như con bé biết mẹ đang chăm sóc cho Ấu Sở nên cố tình né tránh.”
Trần Hán Thăng không nói gì, chắc chắn trong lòng Tiểu Ngư Nhi biết rõ mọi chuyện, cho nên cô ấy mới không hỏi gì, như vậy Lương thái hậu cũng không cần phải đối phó.
Hai mẹ con cứ thế im lặng một lúc lâu, mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng ồn ào của Hồ Lâm Ngữ và Trần Lam đang chê bai nhau, Lương Mỹ Quyên mới lắc đầu nói: “Trước khoan hẵng nói đến những chuyện này, việc cấp bách bây giờ chính là chờ Bé Tiểu Ấu Sở chào đời, nhân tiện mẹ sẽ học kỹ năng mát xa, đến lúc đó sẽ xoa bóp cơ thể giúp Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở.”
Chuyện cả gia đình Trần Triệu Quân đến đây chăm sóc Thẩm Ấu Sở, sớm muộn gì Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh cũng sẽ phản ứng lại, cho nên Lương Mỹ Quyên quyết định nghe theo kiến nghị của ông chồng, cố gắng hết sức bồi thường cho Tiểu Ngư Nhi về mọi mặt, giảm bớt sự oán giận của Lão Tiêu, giữ được mối quan hệ cân bằng giữa hai bên.
Không thể không nói, bây giờ Lương thái hậu càng ngày càng thành thục trong các thao tác “xử lý mọi việc một cách công bằng”.
“Mẹ không cần học thật đâu.”
Trần Hán Thăng đau lòng thay cho mẹ mình, cười nói: “Đến lúc đó mời một bác sĩ nữ từ phòng khám y học cổ truyền đến nhà là được.”
“Sao có thể giống nhau được?”
Lương Mỹ Quyên trừng mắt nhìn con trai một cái: “Mức độ chăm sóc tận tình không giống nhau thì hiệu quả cũng khác, con nhanh đi tắm rửa một chút đi, đừng để mùi rượu ảnh hưởng đến Bé Tiểu Ấu Sở của mẹ.”
Sau khi Trần Hán Thăng bị đuổi đi, Lương thái hậu điều chỉnh cảm xúc một chút, sau đó mới bày ra vẻ mặt tươi cười đi đến gần phòng bệnh.
…
Thẩm Ấu Sở nhập viện vào ngày 24, có lẽ là do hơi sớm, hoặc có thể là do Bé Tiểu Ấu Sở không muốn sinh cùng tháng với chị gái nhà mình, rất nhiều lần chỉ có chút động tĩnh, cuối cùng cũng chỉ sợ bóng sợ gió một phen.
Nhưng Trần Hán Thăng đã dần dần làm quen với “Phe Ấu Sở”, ngoại trừ Hồ Lâm Ngữ vẫn lạnh lùng trừng mắt ra, bởi vì Trần Hán Thăng ngày đêm túc trực ở bệnh viện nên thái độ của Mạc Kha đối với hắn đã tốt hơn không ít.
Đương nhiên Trần Hán Thăng chắc chắn phải có yếu tố diễn xuất, ví dụ như cố ý gọi điện thoại cho cấp dưới thảo luận vấn đề công việc khi có mặt nhiều người, hoặc chọn giờ ăn để thẩm duyệt tài liệu Nhiếp Tiểu Vũ đưa đến, mãi đến khi mọi người đều đã ăn xong hết rồi, hắn mới đi đến tuỳ tiện ăn vài miếng.
Sự thật chứng minh khổ nhục kế vẫn rất hữu ích, khoa trương nhất chính là vào ngày 27, trời đổ cơn mưa lớn, lúc Trần Hán Thăng đi mua bữa sáng, cố ý dẫm vào vũng nước trên đường một cái, dẫn đến việc dày và vớ đều ướt đẫm, sau đó mới “chật vật” trở về phòng bệnh ở toà nhà cao cấp.
Vương Tử Bác đi cùng đã nhìn thấy quá nhiều màn diễn xuất nên cũng trở nên thờ ơ.
“Con trai à, mẹ bảo con đi mua bữa sáng chứ đâu bảo con đi bơi?”
Lương Mỹ Quên nhìn nói.
Lương thái hậu cũng không để ở trong lòng, từ nhỏ con trai đã khoẻ mạnh rắn chắc, giày vớ ướt chỉ là vấn đề nhỏ nhặt.
“Con giúp đỡ một bà cụ qua đường nên không cẩn thận dẫm vào vũng nước, mọi người ăn trước đi.”
Trần Hán Thăng bịa chuyện vài câu, cởi giày vớ ra phơi, bản thân mình chân trần ngồi trên ghế chơi điện thoại di động.
Chẳng bao lâu sau, trước mắt đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, hoá ra là Tiểu Hồ.
“Hồ tổng có gì chỉ bảo?”
Trần Hán Thăng còn chưa nói xong, Hồ Lâm Ngữ đã ném xuống cái “phịch” một đôi vớ trắng sạch sẽ.
“Tuyệt lắm!”
Trần Hán Thăng thầm nghĩ cái này gọi là chân thành đến mức sắt đá cũng mòn, ngay cả võ sĩ Hồ cũng đã bị mình làm cho cảm động, thật lo lắng sau này cô ấy sẽ yêu mình.
Trần Hán Thăng cười hì hì cầm lấy vớ, ngoài miệng còn cố ý không thành thật lải nhải: “Tiểu Hồ, cậu không bị nấm chân đấy chứ?”
“Cậu đánh rắm!”
Hồ Lâm Ngữ tức đến dậm chân: “Đó là vớ của Thẩm Ấu Sở, cô ấy lo lắng cơn mưa thu quá lạnh, cậu sẽ bị cảm nên mới bảo tớ đưa vớ cho cậu, Trần hán Thăng, loại người như cậu có thể gặp được Thẩm Ấu Sở, tớ thực sự cảm thấy thế giới này quá bất công.”
Lúc này Trần Hán Thăng mới bừng tỉnh hiểu ra, hoá ra không phải Tiểu Hồ sửa lại tính nết, mà là người quan tâm mình kia vẫn luôn quan tâm đến chính mình.
“Cậu biết ngày thường khi Thẩm Ấu Sở dưỡng thai, ngoại trừ đọc sách ra, cậu ấy còn làm gì nữa không?”
Nếu hôm nay đã nhắc đến nó, Hồ Lâm Ngữ dứt khoát nói cho sảng khoái: “Cậu ấy đan áo đấy, nay cả quần áo của Bé Tiểu Ấu Sở trước hai tuổi cũng đã có rồi, cậu đoán xem cậu ấy còn đan cho ai nữa nào?”
Trần Hán Thăng không nói gì, Thẩm Ấu Sở chắc chắn vẫn giống như các năm trước, đan quần áo giúp cả nhà mình.
“Trần Hán Thăng, cậu cho rằng có tiền thì ghê gớm lắm sao?”
Tiểu Hồ bày ra sắc mặt lạnh lùng, căm giận nói: “Kể từ khi cậu trở về từ Hàn Quốc, các bạn học đều gọi điện chúc mừng, nhưng Ấu Sở cũng không quan tâm lắm.”
“Tớ hỏi cậu ấy nguyên nhân, dù sao cậu cũng nhận được rất nhiều lời khen ngợi như vậy, theo lý mà nói phải cảm thấy tự hào mới phải chứ?”
Hồ Lâm Ngữ gằn từng chữ một nói: “Nhưng Ấu Sở nói, cho dù nhiều vinh quang như thế nào đi chăng nữa cũng không thể sánh được với những cử chỉ thường ngày, Trần Hán Thăng, cậu từ từ nghĩ lại đi.”
…
Câu nói này của Tiểu Hồ khiến Trần Hán Thăng thành thật hơn rất nhiều, những ngày sau đó hắn đã cố ý giảm bớt các yếu tố diễn xuất, cho dù thân phận của hắn vẫn có chút xấu hổ.
Ví dụ như khi mọi người đang nói chuyện ở trong phòng bệnh, nếu Trần Hán Thăng đột nhiên xuất hiện ở cửa, căn phòng sẽ đột nhiên yên tĩnh lại.
Thẩm Ấu Sở cũng nghiêm mặt, lặng lẽ cúi đầu nhìn ngón tay, Trần Hán Thăng chỉ có thể bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Nhưng loại tình hình này sẽ không kéo dài bao lâu, ví dụ như sau khi Bé Tiểu Ngư Nhi chào đời, Tiêu Dung Ngư bắt đầu quan tâm đến Trần Hán Thăng; Sau khi Bé Tiểu Ấu Sở chào đời, hắn cũng có thể hoà nhập một cách tự nhiên.
Chiều ngày ba mươi, Trần Hán Thăng cố ý đến trường tiểu học Lang Gia road đón A Ninh đến đây, Quốc Khánh được nghỉ bảy ngày, A Ninh không cần phải đến trường.
Lúc đầu Hồ Lâm Ngữ không đồng ý, cô ấy cảm thấy mấy người bạn nhỏ phải nên ở nhà chăm chỉ học tập, không cần xen vào chuyện của người lớn.
Nhưng Lão Trần lại ủng hộ cách làm của Trần Hán Thăng, quan niệm giáo dục của ông vẫn không hề thay đổi, bây giờ là thời điểm những người bạn nhỏ đang tò mò nhất, cần phải hướng dẫn bồi dưỡng năng lực quan sát và năng lực thực hành.
Mạc Kha cũng ủng hộ, bà là lãnh đạo phòng giáo dục, nên ý kiến đưa ra càng chân thật hơn nữa.
Mẹ hai Mạc cho rằng điểm số ở trường tiểu học cũng chẳng có tác dụng gì, điểm số cũng chỉ là “đồ chơi làm bằng đường để dỗ dành phụ huynh vui vẻ” mà thôi, thời điểm thực sự tạo thành chênh lệch chính là mấy năm cấp hai và cấp ba kia, học sinh tiểu học nên kết hợp giữa việc học tập và nghỉ ngơi, không nên bị các bài kiểm tra trói buộc.
Dưới tình huống mấy vị trưởng bối đều ủng hộ, Trần Hán Thăng thuận lợi đón A Ninh đến đây, sau đó xin nghỉ một ngày với Lương Mỹ Quyên, nói rằng sáng sớm ngày mai mình phải đi ra ngoài một chút.
Cuộc họp báo ra mắt điện thoại di động đời thứ hai của Xiaomi được tổ chức vào ngày mùng 1 tháng 10, Trần Hán Thăng cảm thấy mình nên ra mặt để giúp đỡ Trịnh Quan Đề một chút.
“Ngộ nhỡ Bé Tiểu Ấu Sở chào đời thì phải làm sao?”
Lương Mỹ Quyên hỏi.
“Chắc không trùng hợp như vậy đâu.”
Trần Hán Thăng không tin lắm: “Con chỉ đi tham gia hội nghị thôi, trưa nay sẽ quay lại.”
Lương thái hậu suy nghĩ một chút cùng đồng ý, tóm lại cũng đi ra ngoài không lâu lắm.
…
Cuộc họp báo ra mắt điện thoại di động đời thứ hai của Xiaomi nằm ở trung tâm hội nghị quốc tế Kim Lăng, đây cũng là địa điểm Qủa Xác tổ chức cuộc họp báo ra mắt điện thoại di động đời thứ hai.
Sáng ngày mùng 1 tháng 10, chỗ này đã tụ tập rất nhiều fans của Xiaomi, còn có fans của Bi Rain và Song Hye Kyo, bọn họ giơ tao tấm biển đèn led, chờ được vào hội trường buổi họp báo.
Sự xuất hiện của Trần Hán Thăng mang đến một trận hoan hô, tất cả mọi người đều biết điện tử Xiaomi và điện tử Qủa Xác có mối quan hệ rất tốt, huống chi bây giờ thân phận của chủ tịch Trần đã khác với ngày xưa.
Có một số phóng viên muốn đi đến phỏng vấn, nhưng đều bị Trần Hán Thăng cười ha ha từ chối.
Sau khi đi vào hậu trường, cô bạn thân Trịnh đang chuẩn bị bản thảo phát biểu, nhìn thấy Trần Hán Thăng, cô cũng không cảm thấy bất ngờ, nhướn mày nói: “Khoảng thời gian này đang bận rộn cái gì vậy, thường xuyên không ở văn phòng.”
“Khoảng thời gian này ở trong viện tương đối nhiều.”
Trần Hán Thăng đọc bản PPT phát biểu của Trịnh Quan Đề, thuận miệng đáp.
Trịnh Quan Đề sửng sốt một chút: “Cậu không khoẻ chỗ nào sao?”
“Không.”
Trần Hán Thăng nhìn xung quanh, lúc này mới hạ giọng nói: “Con gái tôi chào đời.”
“Cậu đã làm cha rồi?”
Cô bạn thân Trịnh cũng giật mình, mặc dù cô biết Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư mang thai, nhưng không ngờ sẽ đến nhanh như vậy.
“Rất ngạc nhiên đúng không?”
Trần Hán Thăng đang định khoác lác mấy câu với cô bạn thân Trịnh, nhưng xung quanh đều là nhân viên của điện tử Xiaomi, Trần Hán Thăng chỉ có thể xua tay nói: “Chờ cô bận xong rồi hẵng nói, đừng quên tặng lì xì đấy.”
“Hai cái!”
Trần Hán Thăng còn đặc biệt nhấn mạnh dựng hai ngón tay lên.
“Tôi…”
Lúc này Trịnh Quan Đề mới hiểu rõ, hoá ra hai cô con gái của Trần Hán Thăng sắp chào đời.
…
Sau khi cuộc họp báo ra mắt điện thoại bắt đầu, Trần Hán Thăng ngồi ở hàng ghế đầu bắt đầu xem sự quyến rũ trên sân khấu của cô bạn thân Trịnh, không thể không nói fans của Đề ca cũng không ít, dù sao khí chất và sự xinh đẹp trẻ trung của cô bạn thân Trịnh vẫn rất nổi bật, giống hệt như hình tượng “mỹ nữ tổng tài”.
Nhưng đỉnh điểm của cuộc họp báo chính là khi Song Hye Kyo và Rain trong “Full house” xuất hiện, những tiếng hét chói tai kia gần như muốn thổi bay cả nóc nhà, cuộc họp báo ra mắt điện thoại suýt chút nữa đã biến thành buổi họp fans.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Hán Thăng cũng rất có cảm xúc, chờ đến khi Bé Tiểu Ấu Sở chào đời, mình cũng phải nhanh chóng triển khai hoạt động ký hợp đồng làm người phát ngôn hình tượng với Châu Kiệt Luân và Ngũ Nguyệt Thiên.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ linh tinh thì điện thoại di động trong túi rung lên “ù ù ù”.
Không hiểu sao Trần Hán Thăng lại cảm thấy hoảng hốt, thầm nghĩ sẽ không trùng hợp như vậy đúng không, Bé Tiểu Ấu Sở chào đời vào ngày Quốc Khánh?
Vậy thì việc đặt tên cũng dễ rồi, trực tiếp gọi “Trần Quốc Khánh” là xong việc.
Trần Hán Thăng lấy điện thoại di động ra, đúng là mẹ ruột gọi đến đây.
“Về đi!”
Lương thái hậu chỉ kịp nói ra hai chữ rồi vội vàng cúp máy.
Trần Hán Thăng lập tức đứng dậy chạy về phía cửa, hắn vốn dĩ đã là một nhân vật nhận được sự chú ý, hành động này lập tức khiến cho các fans và phóng viên truyền thông cảm thấy tò mò.
“Ha ha…”
Trịnh Quan Đề ở trên sân khấu trêu chọc một câu: “Chủ tịch Trần chạy gấp như vậy, có thể là đứa nhỏ sắp chào đời rồi.”
Bên dưới cười vang, tất cả mọi người đều cho rằng đây chỉ là những lời nói giỡn, nhưng Trần Hán Thăng nghe thấy lại suýt chút nữa đã té ngã một cái.
…
Sau khi trở lại bệnh viện Cố Lâu, mọi người đều canh giữ ở trước cửa phòng sinh, Lương Mỹ Quyên giải thích: “Lúc nãy Ấu Sở đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, chủ nhiệm không dám qua loa, quyết định cho vào phòng sinh sẽ an toàn hơn.”
“Vâng…”
Trần Hán Thăng cho rằng mình sẽ không căng thẳng nữa, nhưng cổ họng và miệng lưỡi vẫn không tự chủ được trở nên khô khốc.
“Không sao, bây giờ y học phát triển như vậy, chị không cần phải lo lắng.”
Bên này, Lương Mỹ Quyên nói với Trần Hán Thăng xong, lại xoay người đi an ủi Mạc Kha.
Mẹ hai Mạc lo lắng gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cánh cửa cách ly của phòng sinh.
Các tình tiết cẩu huyết trong thế giới hiện thực vẫn tương đối ít, đặc biệt là khi có một giáo sư chủ nhiệm hàng đầu nhìn chằm chằm, khoảng hơn hai giờ chiều, phòng sinh đột nhiên bị đẩy ra.
Chủ nhiệm ôm một đứa nhỏ đang khóc nỉ non, tươi cười thân thiết đứng trước cửa, tất cả mọi người đều nhanh chóng bao vây lấy.
Lúc đầu Trần Lam định dựa vào sức trẻ của mình để giành là người thứ nhất, nhưng bây giờ cô ấy mới nhận ra rằng mình hoàn toàn không thể tranh giành được với những người phụ nữ trung niên kia.
“Chủ tịch Trần, mẹ Trần, mẹ Thẩm…”
Bác sĩ cười nói: “Mẹ con bình an, đứa nhỏ vừa khéo tròn ba ký ba, là một búp bê vô cùng khoẻ mạnh, đôi mắt còn rất xinh đẹp, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Trần Hán Thăng vội vàng hỏi, Lương thái hậu và mẹ hai Mạc nghe thấy hai chữ “chỉ là…”, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Chỉ là quá khờ.”
Chủ nhiệm vô cùng cẩn thận đưa đứa nhỏ cho Trần Hán Thăng, vừa âu yếm vừa đáng thương nói: “Lúc nãy vừa mới chào đời đứa nhỏ này thậm chí còn quên khóc, cuối cùng vẫn là chúng tôi vỗ vào mông nhỏ của cô bé, cô bé mới bật khóc oa oa…”