Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 976 - Chương 976: Chuyện Thoả Mãn Nhất Trên Thế Giới Này Chính Là Sinh Được Hai Cô Con Gái

Chương 976: Chuyện thoả mãn nhất trên thế giới này chính là sinh được hai cô con gái Chương 976: Chuyện thoả mãn nhất trên thế giới này chính là sinh được hai cô con gái

Chương 976: Chuyện thoả mãn nhất trên thế giới này chính là sinh được hai cô con gái

Tháng 12 ở Kiến Nghiệp vẫn có sự khác biệt rất lớn so với tháng 10 ở Kiến Nghiệp

Tháng 10 ở Kiến Nghiệp vừa mới nhập thu, những dây leo bám vào bức tường thành đang chậm rãi khô héo.

Nhưng những chiếc lá phong trên núi Tê Hà đang dần dần trở nên lộng lẫy, đỏ rực như lửa, còn phía dưới là gạch xanh tường trắng càng làm tôn lên vẻ chói mắt rực rỡ.

Còn có những chiếc lá vàng của cây bạch quả rực rỡ lấp lánh trên chùa Linh Cốc, từ xa nhìn lại, giống như một vỉ pha màu màu vàng kim bị đánh nghiêng.

Mùa thu ở Kiến Nghiệp có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, không cần phải trèo đèo lội suối mới có thể cảm nhận được sự quyến rũ của cố đô Lục triều, nhưng cảnh sắc như vậy chỉ kéo dài hai tháng, Kiến Nghiệp tháng 12 đã bắt đầu vào đông.

Tất cả những màu sắc sặc sỡ của mùa thu đều sẽ biến mất, trong bầu không khí lạnh buốt, dưới sự mong chờ tuyết rơi bất cứ lúc nào, giữa những khẩu hiệu “Giáng sinh vui vẻ, chúc mừng năm mới” tràn ngập, Kiến Nghiệp lại thể hiện một phương diện náo nhiệt và sống động khác.

Từ tháng 10 đến tháng 12 trôi qua trong nháy mắt, cuộc sống của hầu hết mọi người vẫn như cũ, thành phố Kiến Nghiệp này cũng vậy, nếu nói có một sự thay đổi rất nhỏ nào đó thì chính là cửa hàng đời sống quy mô lớn đầu tiên của điện tử Qủa Xác được khai trương ở Tân Nhai Khẩu- khu phố náo nhiệt sầm uất nhất.

Vào năm 2006, “cửa hàng đời sống” vẫn là một danh từ vô cùng mới mẻ, trong đó ngoại trừ các sản phẩm điện tử thuộc Qủa Xác ra thì còn có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt.

Thoạt nhìn có vẻ giống như một siêu thị, nhưng toàn bộ sản phẩm ở đây đều được đóng dấu logo “K?”, các chuyên gia kinh tế mô tả rằng điện tử Qủa Xác đang buôn bán “quan niệm doanh nghiệp”, đây chính là một chiến lược bán hàng cao cấp nhất.

Người bình thường không thể nghe hiểu được những thứ vô nghĩa thần bí này, tóm lại mọi người rất thích các trung tâm mua sắm rực rỡ ánh đèn, vừa bình dân vừa sống động này.

Các cặp đôi sinh viên trẻ tuổi cũng rất thích đến đây đi dạo, mua một số đồ dùng nhỏ có giá cao hơn một chút so với bình thường, phô trương thân phận fan Quả Xác của mình.

Cửa hàng đời sống này vừa mới khai trương đã vô cùng náo nhiệt, chủ tịch Trần mời rất nhiều bạn bè trong giới kinh doanh đến đây, có chủ tịch Trịnh của điện tử Xiaomi, có chủ tịch Trình của Chuyển phát nhanh Thâm Thông, còn có chủ tịch Tôn của hãng dược Hằng Thuỵ…

Điều quan trọng nhất chính là, Châu Kiệt Luân và Ngũ Nguyệt Thiên đã trở thành người phát ngôn hình ảnh của “chuỗi sinh thái Qủa Xác”, điều này thu hút rất nhiều người trẻ tuổi gia nhập vào đội ngũ fan Xác.

Ngoài ra, nhà máy mới của Qủa Xác ở Thượng Hải cũng chính thức đi vào sản xuất, Qvodplayer Qủa Xác, Cộng động Qủa Xác, Qủa Xác cloud cũng đã phát triển thành những sản phẩm hàng đầu về mức độ tuổi tiếng và tính thực tiễn, đối mặt với trạng thái phát triển dâng trào như thế, chủ tịch Trần nghe xong cũng cảm thấy rất vui, gửi rất nhiều lần tiền thưởng và trợ cấp.

Nhưng điều khiến các công nhân nghi ngờ và khó hiểu chính là mức thưởng lần lượt là 600 tệ và 660 tệ, bọn họ không hiểu rốt cuộc là mang ý nghĩ “lộc lộc” hay là còn có hàm ý đặc biệt nào khác.

Đương nhiên cô thư ký nhỏ hiểu rõ, nhưng cô ấy không dám nói.

Còn một điều có thể chắc chắn chính là chủ tịch Trần thực sự đã tiến vào bảng xếp hạng tỷ phú Hồ Nhuận, nghe nói thứ hạng còn tương đối cao, nhưng bản thân hắn không hề để ý, thậm chí còn từ chối bữa tiệc tối từ thiện của Hồ Nhuận, nhưng vẫn phô trương tham gia các hoạt động do các cơ quan chính phủ tổ chức.

Trong một căn chung cư năm phòng ngủ một phòng khách ở gần nùi Tử Kim, cho dù thời tiết bên ngoài lạnh đến mức ảm đạm, thì bên trong nhờ có tác dụng của điều hoà không khí và máy sưởi, nhiệt độ không khí ở trong nhà vẫn vừa phải, còn chiếc TV vẫn vang lên giọng cô biên tập.

Trong phòng khách có một cô gái trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi tuổi, cô ngại nóng nên cởi chiếc áo lông vũ ra, bên dưới chiếc váy len mỏng bó sát người chính là một thân hình quyến rũ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, để lộ xương quai xanh quyến rũ.

Nhưng cô không hề để ý đến điều đó, chỉ trêu chọc một đứa nhỏ đáng yêu.

“Gọi dì đi nào!”

“Tử Bội gọi dì nào?”

“Nhóc con à, sao con lại khờ như vậy chứ?”

Cô vừa cười vừa “mua” một cái hôn lên khuôn mặt đứa nhỏ.

Đứa bé kia khoảng chừng hai tháng tuổi, cơ thể nhỏ nhắn được đặt trên chiếc giường em bé, khuôn mặt mũm mĩm vừa trắng nõn vừa mềm mại, đặc biệt là đôi mắt long lanh giống như quả nho đen.

Chỉ là thoạt nhìn có chút khờ khạo, rõ ràng cô bé đã bị hôn một cái, nhưng phải một lúc lâu sau mới phản ứng lại, sau đó quay đầu lại không khóc không ầm ĩ nhìn chằm chằm vào người dì này.

“Nhìn cái gì mà nhìn, dì lại muốn hôn cháu một cái rồi.”

Vì thế, một bên má khác của đứa nhỏ lại bị “mua” một chút.

Lần này, sắc mặt của đứa nhỏ cuối cùng cũng đã thay đổi, cái miệng nhỏ nhắn há thành hình như O, phun ra bong bóng.

“Ha ha ha…”

Khi người phụ nữ sở hữu nụ cười hơi quyến rũ này đang định cúi người xuống hôn một lần nữa, thì Hồ Lâm Ngữ đã không nhịn được ngăn cản: “Thương Nghiên Nghiên, cậu đừng dày vò đứa nhỏ như vậy nữa, con bé đã chảy nước mắt rồi.”

Hoá ra, chung cư này chính là nơi ở của Thẩm Ấu Sở, còn về phần đứa nhỏ kia, không thể nghi ngờ chính là Bé Tiểu Ấu Sở của Thẩm Ấu Sở.

Còn về phần người phụ nữ vẫn luôn “giày vò” Bé Tiểu Ấu Sở này, thế mà lại là Thương Nghiên Nghiên.

“Tại tớ thích con bé quá thôi mà.”

Thương Nghiên Nghiên cũng hơi xấu hổ.

“Đứa nhỏ đáng yêu như thế này, ai mà không thích chứ.’

Hồ Lâm Ngữ lẩm bẩm một tiếng, bản thân cũng trêu chọc Bé Tiểu Ấu Sở.

Có thể nói “yêu hận tình thù” giữa Hồ Lâm Ngữ và Thương Nghiên Nghiên bắt đầu từ năm nhất đại học, lúc đó mọi người đều trẻ tuổi và tràn ngập tinh thần, không hề che giấu sự chán ghét lẫn nhau.

Hồ Lâm Ngữ cảm thấy Thương Nghiên Nghiên vừa nhuộm tóc vừa trang điểm đậm, phong cách không giống một sinh viên chút nào.

Thương Nghiên Nghiên cảm thấy Hồ Lâm Ngữ vừa quê mùa vừa dữ dằn, cả người không có chút quyến rũ của phụ nữ nào.

Vốn dĩ, sau khi tốt nghiệp, hai người bọn họ có lẽ sẽ ở trong trạng thái “nước sông không phạm nước giếng”, kết quả vào một ngày tháng 11, Thương Nghiên Nghiên đột nhiên muốn đến nhà làm khách, điều quan trọng nhất là Trần Hán Thăng còn đồng ý.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Thương Nghiên Nghiên đã vô cùng yêu thích Bé Tiểu Ấu Sở, thường xuyên ném quán cà phê hoa cho Tiểu Trì, còn mình chạy đến thăm Bé Tiểu Ấu Sở.

Cô thực sự rất chu đáo, mỗi lần đến đây bế đứa nhỏ, để tránh những hoá chất gây hại cho em bé, cô tô son cũng không thoa phấn nền, về cơ bản đều ra ngoài với mặt mộc.

Đối với một người thích trang điểm như Thương Nghiên Nghiên mà nói chuyện này thực sự không dễ dàng gì, vì nghĩ đến điều này nên Hồ Lâm Ngữ mới cảm thấy con người Thương Nghiên Nghiên miễn cưỡng có thể kết bạn.

“Trần Tử Bội, sao con lại khờ như vậy chứ?”

Hồ Lâm Ngữ ngậm bàn tay của đứa nhỏ vào trong miệng, âu yếm nói: “Đói bụng không khóc, đái dầm không khóc, đúng là giống hệt mẹ con, lúc nào cũng sợ gây phiền phức cho người khác.”

Tên “Trần Tử Bội” của Bé Tiểu Ấu Sở là do ông nội Trần Triệu Quân đặt ra, ở đây không có mấy ai thất học, nên về cơ bản đều biết rõ nó xuất phát từ “Trịnh Phong trong Kinh Thi”:

Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm, túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm?

Thanh thanh tử bội, du du ngã tư, túng ngã bất vãng, tử ninh bất lai*.

(*Dịch: Áo chàng bâu vải xanh xanh, nhớ chàng em lại nghĩ quanh xa vời, ví bằng em chẳng đến chơi, sao chàng chẳng gửi vài lời viếng thăm?

Chàng đeo dây ngọc xanh xanh, lòng em cứ nghĩ loanh loanh bồi hồi, nếu em không đến chàng chơi, chàng sao lại chẳng đến nơi em mời?)

Cho nên nếu đoán không sai, có lẽ Bé Tiểu Ấu Sở còn có một người chị gái tên là “Trần Tử Khâm”, cô bé là con gái của Tiêu Dung Ngư.

Đây là một bí mật tất cả mọi người đều biết, nhưng lại không ai nói ra.

“Giống mẹ cũng tốt mà.”

Thương Nghiên Nghiên cũng nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ nói: “Dù sao mẹ nó cũng rất xinh đẹp.”

“Ừ.”

Hồ Lâm Ngữ gật đầu, khi Bé Tiểu Ấu Sở chào đời vào ngày Quốc Khánh hôm đó, mọi người một mặt lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặt khác chính là lo lắng con bé sẽ giống cha.

Cũng may ông trời phù hộ, Bé Tiểu Ấu Sở thực sự là “một khuôn đúc ra” với Thẩm Ấu Sở, không nói đến tính cách, mà còn có đôi mắt hòa đào kia cũng giống hệt.

“Theo tin tức mới nhất từ đài chúng tôi, hội nghị thượng đỉnh các ngân hàng châu Á đã được tổ chức thành công vào sáng nay ở Thượng Hải. Mục đích chính của hội nghị thượng đỉnh lần này chính là làm thế nào để tìm kiếm cơ hội trong nghịch cảnh và tìm kiếm sự phát triển trong những thay đổi, thông qua khả năng mở rộng đối ngoại, và cải tiến sáng tạo khoa học kỹ thuật, thúc đẩy ngành sản xuất phát triển ổn định và vững chắc, CEO kiêm chủ tịch Mã của Ali, CEO kiêm chủ tịch Trương của Sohu, CEO kiêm chủ tịch Trần của Qủa Xác và những doanh nhân khác đều tham dự…”

Đây chỉ là một tin tức bình thường, ống kính máy quay cũng chỉ lướt qua trên người các doanh nhân Trung Quốc, nhưng Thương Nghiên Nghiên nghe thấy, lập tức bế Bé Tiểu Ấu Sở lên cười nói: “Bảo bối, lúc nãy là ai nhỉ, có phải là cha không, cha đang ở trên TV đấy…”

Bé Tiểu Ấu Sở bị ôm vào trong lồng ngực sờ mó, nhưng vẻ mặt cô bé vẫn luôn ngơ ngác, yên tĩnh nhìn Thương Nghiên Nghiên, trong miệng thỉnh thoảng phun ra bong bóng.

“Con bé mới hai tháng thôi…”

Hồ Lâm Ngữ lắc đầu nói: “Bây giờ mắt vẫn chưa thể nhìn thấy rõ, hơn nữa Trần Hán Thăng…”

Tiểu Hồ nhìn TV, Trần Hán Thăng thực sự xuất hiện trên TV, nhưng hắn đang cười ha ha khoác lác với những doanh nhân khác, từ khẩu mình miệng có thể nhìn ra là “mẹ nó”.

“Đã làm cha rồi còn thô tục như thế.”

Hồ Lâm Ngữ phỉ nhổ một tiếng, sau đó hét lên: “Ấu Sở, mau ra ngoài cho con gái cậu bú sữa.”

Chẳng bao lâu sau, một bóng người cao gầy đi ra từ trong phòng ngủ, dáng người của Thương Nghiên Nghiên đã đủ đẹp, nhưng đường cong của người này càng nổi bật hơn.

Chỉ là, từ trước đến nay hình như cô ấy không hề để ý đến những chuyện này, trên mặc một chiếc áo len màu đen được đan tay, mái tóc dài hơi xoăn được buộc bằng một sợi dây thun bình thường, mềm mại buông rũ trên vai, đôi mắt hoa đào vốn nên quyến rũ kiều mỵ lại trong suốt bình lặng, đây chính là Thẩm Ấu Sở- mẹ của Bé Tiểu Ấu Sở.

Sau khi nhìn thấy con gái, ánh mắt của Thẩm Ấu Sở càng trở nên dịu dàng, thực sự giống như một dòng suối ấm áp tuôn chảy, đây là tình yêu thương chỉ thuộc về người mẹ.

“Có lẽ bất cứ người đàn ông nào cũng muốn kết hôn sinh con với Thẩm Ấu Sở đúng không?”

Trong lòng Thương Nghiên Nghiên lặng lẽ suy nghĩ.

Chờ đến khi Thẩm Ấu Sở ôm lấy đứa nhỏ từ trong tay Thương Nghiên Nghiên, có lẽ cảm nhận được hương vị của mẹ, ngay cả Bé Tiểu Ấu Sở lúc nào cũng ngơ ngác cũng không nhịn được chuyển động, dùng sức giơ cánh tay nhỏ ngắn ngủn mập mạp lên, dùng nắm tay nhỏ nhắn nắm chặt những sợi tóc rũ xuống hai bên thái dương của Thẩm Ấu Sở.

“Đúng là một thiên sứ.”

Có lẽ đã được lây nhiễm, trong ánh mắt Thương Nghiên Nghiên cũng tràn ngập dịu dàng.

Hồ Lâm Ngữ giật giật khoé miệng, cô ấy cũng đang định nói ra câu nói này, nhưng lại miễn cưỡng phải nuốt xuống.

Cô ấy không muốn nói cùng một câu với Thương Nghiên Nghiên.

“Ăn cơm thôi.”

Lúc này, cánh cửa phòng bếp được mở ra, Lương Mỹ Quyên và Đông Nhi bưng đồ ăn nóng hổi từ trong phòng bếp đi ra.

Nhìn thấy cháu gái, đương nhiên Lương thái hậu cũng vui mừng khôn xiết, bây giờ trong lòng bà chỉ có hai cô cháu gái, bọn họ quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

“Ôi trời.”

Niềm vui trên khuôn mặt Lương Mỹ Quyên như muốn bay lên, động tác của bà càng “thô lỗ” hơn nữa, đầu tiên là hôn lên trán đứa nhỏ, khuôn mặt, cánh tay, ngay cả mông nhỏ mũm mĩm cũng muốn hôn một cái.

Có lẽ người già yêu thương trẻ nhỏ như vậy, trong lòng bọn họ thực sự không ghét bỏ chút nào.

Nhưng Bé Tiểu Ấu Sở cảm thấy trên mông đột nhiên lạnh lẽo, không nhịn được cong mông rụt vào lòng mẹ, hành động này lại khiến Lương thái hậu hôn thêm mấy cái, lúc này với nói với Thẩm Ấu Sở: “Cho bú sữa xong thì ra ăn cơm.”

“Con biết rồi, mẹ.”

Thẩm Ấu Sở ngoan ngoãn lên tiếng, sau đó ôm con gái đi vào trong phòng ngủ.

“Haiz…”

Lương Mỹ Quyên nhìn mà chỉ biết thở dài: “Đúng là Tiểu ngốc nghếch và Bé tiểu khờ khạo, hai mẹ con đều khờ như nhau.”

Nhưng Lương thái hậu đã hoàn toàn quên mất rằng, thỉnh thoảng trong mắt con trai và chồng, thực ra bà cũng khờ khạo một cách đáng yêu.

Thượng Hải, trong hội trường diễn ra hội nghị thượng đỉnh Ngân hàng châu Á.

Cuộc hội nghị này là do bộ Tài chính đứng sau tổ chức, nếu không Trần Hán Thăng căn bản sẽ không tham dự, nhưng hắn cũng đang có ý định rời đi ngay khi hội nghị kết thúc.

“Chủ tịch Trần, gấp cái gì chứ?”

Vài người bạn quen biết với Trần Hán Thăng thực sự cảm thấy khó hiểu, tác phong “Ngoan ngoan về nhà sau khi tan làm” này không hề giống chủ tịch Trần chút nào.

Ai cũng biết rằng, “Trần Qủa Xác” có một số đặc điểm nổi bật.

Đầu tiên là trẻ tuổi, có lẽ chính vì nguyên nhân này cho nên hắn mới có thể hiểu rõ nhu cầu và thị hiếu cả các bạn bè đồng trang lứa, sáng tạo ra nhiều sản phẩm phù hợp với gu thẩm mỹ của giới trẻ như vậy.

Thậm chí Qvodplayer còn khiến rất nhiều người trung niên trở thành người dùng trung thành nhất của chuỗi Qủa Xác, dù sao thì dâm tà cũng không phân biệt tuổi tác.

Thứ hai là sự can đảm, công khai đối đầu với một tập đoàn khổng lồ như Samsung, điều quan trọng nhất là hắn đã thành công, điện thoại di động Samsung đã hoàn toàn rút khỏi thị trường đại lục, danh dưng “Trần Qủa Xác” sớm đã ầm ĩ bên ngoài phạm vi doanh nghiệp.

Thứ ba là ham chơi.

Lúc trước khi Trần Hán Thăng mới tiến vào hiệp hội doanh nghiệp tỉnh Tô Đông, chỗ nào có cơm ăn uống rượu ca hát thì hắn sẵn sàng đến đó xem náo nhiệt, điều quan trọng nhất là năng lực của hắn rất mạnh mẽ, ngoài mặt người khác không thể nào ghét bỏ hắn được.

Trước cuộc họp hôm nay, các doanh nhân bên Thượng Hải đã giao hẹn trước tối nay sẽ uống chút rượu rồi hò hét vài câu, nhân tiện tìm một câu lạc bộ cao cấp nhất nào đó để ngâm mình trong suối nước nóng, tâm sức các tin tức trong giới.

Kết quả Trần Hán Thăng ham chơi lại không tham gia.

“Ngâm suối nước nóng cùng với một đám già thì có gì thú vị chứ.”

Trần Hán Thăng nhếch miệng nói: “Hơn nữa tôi cũng là vì muốn tốt cho mọi người thôi, nếu không khi cởi sạch quần áo xuống nước, mọi người đều phải tự ti lau nước mắt.

“Chậc…”

“Chậc…”

“Xì…”

Các tỷ phú đều thốt ra một loạt tiếng cảm thán khinh bỉ, nhưng bọn họ cũng hiểu rõ, có lẽ Trần Hán Thăng trở về Kiến Nghiệp là vì có chuyện…

Đương nhiên Trần Hán Thăng phải trở về Kiến Nghiệp, kể từ khi hai cô con gái chào đời, hắn bỗng cảm thấy thời gian của mình không đủ xài, thỉnh thoảng thực sự muốn một ngày của mình có 48 tiếng đồng hồ, như vậy có thể có đủ thời gian ở bên cạnh Bé Tiểu Ngư Nhi và Bé Tiểu Ấu Sở hơn nữa.

Tính cách của hai cô con gái hoàn toàn khác biệt nhau, cô em gái thuộc về kiểu vừa khờ khạo vừa đáng yêu, thỉnh thoảng bị đói đến tỉnh giấc cũng không khóc không nháo, mở đôi mắt hoa đào to đen như mực, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Tính cách của cô chị thì hoạt bát hơn nhiều, đặc biệt còn rất thích cười, chỉ cần hơi trêu chọc một chút là cô bé sẽ quơ tay quơ chân ầm ĩ theo.

Hơn tám giờ tối, lúc Trần Hán Thăng trở lại chung cư bên bờ sông thì nhìn thấy bà ngoại Lữ Ngọc Thanh đang ôm Bé Tiểu Ngư Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng đứa nhỏ, bà đang định dỗ con bé ngủ.

Nhưng tinh thần của Bé Tiểu Ngư Nhi đang rất tốt, trên mặt không có chút buồn ngủ nào, đặc biệt là sau khi Trần Hán Thăng đến gần, có lẽ là cảm nhận được mùi hương trên người cha, Bé Tiểu Ngư Nhi còn nở một nụ cười, má lúm đồng tiền hai bên sườn mặt như ẩn như hiện, xinh đẹp giống hệt mẹ mình.

“Con đã về rồi.”

Lữ Ngọc Thành nhìn Trần Hán Thăng giống như nhìn thấy “cứu tinh”, vội vàng giao đứa nhỏ cho Trần Hán Thăng: “Mẹ và mẹ nó, còn cả Thi Thi nữa đã dỗ dành hai tiếng đồng hồ rồi, nhưng Trần Tử Khâm vẫn chưa chịu ngủ.”

Tên của Bé Tiểu Ngư Nhi quả nhiên là “Trần Tử Khâm”, lúc trước khi Lão Trần đưa ra ý kiến này, Tiểu Ngư Nhi cũng không phản đối.

Tiêu Dung Ngư biết nếu đã đặt tên như thế này đương nhiên sẽ còn một cô em gái tên là “Trần Tử Bội, nhưng việc cô không phản đối cũng là kết quả sau khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng, bởi vì năm sau mình sẽ đưa con gái ra nước ngoài, như vậy ông bà nội con bé chắc chắn sẽ rất buồn, vì thế giữ lại cái tên này để trong lòng hai ông bà được thoải mái hơn một chút.

Trần Hán Thăng cười hì hì ôm lấy con gái, đặt ở trong khuỷu tay lắc lư chưa đầy hai mươi giây, tóm lại Lữu Ngọc Thanh vừa mới đi rót chén nước, lúc quay lại đã thấy Bé Tiểu Ngư Nhi nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ bừng tỏ vẻ mình đang ngủ rất thoải mái.

“Cũng thật kỳ quái.”

Lữ Ngọc Thanh nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được, sau khi chào đời, bé Tiểu Ngư Nhi đã không thích ngủ, ai dỗ dành cũng không có tác dụng, chỉ có vào tay cha Trần Hán Thăng, chỉ cần lắc lư vài cái là có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Lúc mới bắt đầu, mọi người còn tưởng rằng kỹ năng của Trần Hán Thăng khá tốt, sau đó phát hiện hắn cũng chỉ tuỳ tiện làm, nhưng Bé Tiểu Ngư Nhi lại thích kiểu này, cuối cùng chỉ có thể quy tội cho mối quan hệ huyết thống giữa “cha ruột và con gái ruột”.

“Mẹ.”

Trần Hán Thăng hỏi: “Tiêu Dung Ngư đâu?”

“Đang ở trong phòng ngủ an ủi Thi Thi đấy.”

Lữ Ngọc Thanh lắc đầu: “Hình như Tử Bác lại nói sai gì rồi.”

Trần Hán Thăng nghe xong chỉ biết phì cười, đôi oan gia này đã xảy ra tranh cãi chỉ vì “Quan niệm đảng không thống nhất” sau khi Bé Tiểu Ngư Nhi chào đời, kết quả đã hơn hai tháng mà vẫn chưa hoàn toàn làm lành.

Bởi vì Biên Thi Thi luôn muốn thuyết phục Vương Tử Bác gia nhập “đảng Tiểu Ngư”, nhưng Vương Tử Bác lại là “phe Trần”, hơn nữa Bé Tiểu Ấu Sở cũng khiến người ta yêu thích như vậy, thế là Vương Tử Bác không đồng ý, cho nên giữa hai người thường xuyên giận dỗi vì một câu nói không hợp ý.

“Cha mẹ hai bên đã sắp gặp nhau rồi, thế mà bọn họ vẫn không hiểu chuyện như vậy.”

Trần Hán Thăng dường như đã quên mất mình chính là ngòi nổ mâu thuẫn của hai người bọn họ, còn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Lúc nào mới có thể hiểu chuyện giống như mình đây?”

“Con gái mà.”

Trần Hán Thăng nâng mông Bé Tiểu Ngư Nhi đang ngủ say: “Chúng ta đi giúp bác Tử Bác và dì Thi Thi giải quyết mâu thuẫn nhé?”

Bình Luận (0)
Comment