Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 977 - Chương 977: Trần Hán Thăng Vọng Tưởng Được Ngủ Cùng Với Tiêu Dung Ngư

Chương 977: Trần Hán Thăng vọng tưởng được ngủ cùng với Tiêu Dung Ngư Chương 977: Trần Hán Thăng vọng tưởng được ngủ cùng với Tiêu Dung Ngư

“Kẽo kẹt”

Trần Hán Thăng vừa ôm Bé Tiểu Ngư Nhi vừa vặn mở khóa cửa phòng ngủ ra, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi đang ngồi bên mép giường thì thầm to nhỏ.

Hốc mắt bạn học Thi Thi đỏ bừng, Tiêu Dung Ngư đang chậm rãi nhỏ nhẹ khuyên nhủ, hai người nhìn thấy Trần Hán Thăng xông vào đều không hẹn mà cùng nhíu mày: “Đừng đánh thức đứa nhỏ.”

“Không sao đâu, con gái ngủ rất say đấy.”

Ngoài miệng Trần Hán Thăng nói không ngại, nhưng thực ra động tác lại rất cẩn thận, nhẹ nhàng đặt Bé Tiểu Ngư Nhi ở giữa giường.

Rời khỏi vòng tay của cha, Bé Tiểu Ngư Nhi không quen vặn vẹo hai cái, sau đó lại nắm bàn tay nhỏ nhắn tiếp tục ngủ.

Đứa nhỏ ngủ rất say, khuôn mặt béo mũm mĩm hiện kèm theo màu đỏ ửng khoẻ mạnh, hàng lông mi vừa dài vừa cong giống như mẹ mình, thỉnh thoảng còn khẽ rung lên một chút, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào mím chặt, hơi thở đều đều từng tiếng.

Những đứa trẻ trên thế gian thực sự quá đáng yêu, cho nên lúc nãy Biên Thi Thi vẫn còn oán giận cũng không nói gì, chỉ lo nhìn đứa bé, trên mặt tràn ngập yêu thương.

Tiêu Dung Ngư sờ bàn chân nhỏ bé của con gái, phát hiện cách một lớp vớ vẫn còn ấm áp, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Có lẽ Bé Tiểu Ngư Nhi có một loại “ma lực”, cho dù cô bé đang ngủ say nhưng vẫn có thể thu hút ánh mắt của ba người lớn, mọi người đều không nói lời nào, trong mắt chỉ có đứa trẻ bé nhỏ này.

Không biết thời gian đã tí tách trôi qua bao lâu, Trần Hán Thăng mới mở miệng phá vỡ sự im lặng này: “Vương Tử Bác lại chọc cậu tức giận?”

“Đúng vậy.”

Biên Thi Thi lưu luyến chuyển dời tâm mắt từ trên người đứa nhỏ: “Chẳng phải gia đình hai bên dự định sẽ gặp mặt vào tết Nguyên Đán sao, đến lúc đó chắc chắn các cậu cũng sẽ đến đây liên hoan, nhiều người thế này, tớ muốn mua một chiếc tủ lạnh hai cánh, như vậy có thể đựng càng nhiều đồ hơn nữa.”

“Vương Tử Bác cho rằng tủ lạnh đơn đã đủ dùng rồi.”

Biên Thi Thi bĩu môi: “Anh ấy nói trời lạnh như thế này đồ ăn đặt ở bên ngoài cũng không hư, thực ra cửa hai cánh ở cửa hàng bách hoá Đại Dương sẽ được giảm giá vào dịp tết Nguyên Đán, người này chẳng biết sống chút nào cả.”

Trần Hán Thăng cười cười, nghe giọng điệu của Biên Thi Thi giống như cô ấy và Vương Tử Bác đã kết hôn vậy.

Thực ra bây giờ Biên Thi Thi vẫn sống ở chung cư bên cạnh bờ sông, Trần Hán Thăng cũng đã từng hỏi Vương Tử Bác rồi, bọn họ vẫn chưa đột phá mối quan hệ kia.

Chỉ là theo quan niệm truyền thống, nếu cha mẹ hai bên sắp gặp mặt, mặc dù nhà ở là do Trần Hán Thăng ép buộc tặng cho, nhưng tóm lại vẫn có một căn nhà ở Kiến Nghiệp, hơn nữa vẫn đang từ từ bổ sung gia dụng.

Dưới tình huống như vậy, Biên Thi Thi đã nhận định Vương Tử Bác là chồng rồi.

Đương nhiên nhận định thì nhận định, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải nổi cáu một chút, ai bảo Vương Tử Bác vẫn luôn không chịu tham gia “phe Tiểu Ngư” chứ.

“Cậu phải hiểu rõ chuyện này một chút.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Lúc chúng ta còn nhỏ, thực ra tủ lạnh là một thứ đồ hiếm có, ngoại trừ nhà Tiểu Ngư Nhi đã mua từ lâu ra, ngay cả nhà chúng tớ cũng chỉ mới mua khi tớ học cấp hai, lúc trước đồ ăn thức uống đều đặt ở bên ngoài, ăn vào cũng không gặp vấn đề gì cả mà.”

“Thời đại bây giờ đã khác rồi.”

Tiêu Dung Ngư còn nói giúp cô bạn thân: “Lúc trước tủ lạnh rất đắt, bây giờ càng ngày càng rẻ, hơn nữa mua một chiếc tủ lạnh hai cánh về, sau này không cần phải đổi nữa…”

Ba người ở đây tuỳ tiện nói chuyện, chẳng bao lâu sau dì Lâm giúp việc đưa hai ly sữa bò và một chén trà nóng đến, sữa bò là của Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi, trà nóng là của Trần Hán Thăng.

Dưới cơn gió ấm áp của điều hoà, nhấm nháp một ly đồ uống thoải mái, cửa kính ngăn cách bầu không khí lạnh buốt bên ngoài, đặc biệt ở giữa còn có một em bé, dưới sự che chở của cha mẹ và dì, yên tâm làm một thiên sứ.

Cảm giác này nếu có thể dùng một câu thơ để diễn tả thì đó sẽ là “Rượu ngon mới cất mồ vò, đất nung màu đỏ hoả lò sẵn kia, tối ngày tuyết xuống bất kỳ, uống chơi đã vậy, chén thì có đâu?”, trong lòng tràn ngập cảm giác thoả mãn.

Đặc biệt đối với đàn ông mà nói, hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời chính là bạch nguyệt quang trong ký ức cuối cùng cũng đã trở thành mẹ của con mình.

Nếu còn có gì tiếc nuối thì đó là khung cảnh ấm áp này, có lẽ năm sau sẽ không được nhìn thấy nữa.

“Ngày mai anh định ra sân bay một chuyến.”

Trần Hán Thăng hỏi Tiêu Dung Ngư: “Gulfstream G550 đã đến sân bay Lộc Khẩu rồi, em có muốn cùng đi xem không?”

Biên Thi Thi đã biết chuyện Trần Hán Thăng muốn mua một chiếc máy bay tư nhân, đương nhiên ý kiến của cô ấy cũng giống như Vương Tử Bác, đó là nhiều tiền rảnh rỗi đến vớ vẩn.

“Không đi.”

Tiêu Dung Ngư lắc đầu: “Ngày mai em phải đến trường học một chuyến để nộp báo cáo nghiên cứu của học kỳ này.”

Tiêu Dung Ngư vẫn là nghiên cứu sinh, chỉ là Trần Hán Thăng đã đích thân đến tìm viện trưởng của đại học Đông Đại, hơn nữa cộng thêm mối quan hệ với giáo sư Tôn Bích Dư, bản thân Tiêu Dung Ngư lại là giám đốc của công ty luật Dung Thăng, cô có thể không cần đến trường đi học, cuối kỳ chỉ cần nộp một bản nghiên cứu và bài báo liên quan là được.

Đối với Tiểu Ngư Nhi mà nói điều này cũng không khó khăn gì, chưa kể vụ kiện tụng hôn nhân xuyên quốc gia đã được ghi vào sách giáo khoa, công ty luật Dung Thăng có nhiều vụ kiện thực tế như vậy, tuỳ tiện tìm một vụ án nào đó cũng có thể làm đối tượng nghiên cứu.

“Còn anh thì sao?”

Tiêu Dung Ngư cũng hỏi một câu.

“Anh gì cơ?”

Lúc này Trần Hán Thăng mới sực nhớ ra, hình như mình cũng là nghiên cứu sinh.

Thực ra đại học Tài chính cũng có một số hoạt động công khai yêu cầu Trần Hán Thăng tham dự, Trần Hán Thăng cũng rất nể tình trình diện, chỉ là hiệu trưởng Lục Cung Siêu và các lãnh đạo khác của trường căn bản không ai nhắc nhở chuyện đi học nghiên cứu sinh này.

Giống như Trần Hán Thăng chỉ cần yên ổn làm tốt công việc kinh doanh thì đó đã là phần thưởng lớn nhất dành cho trường cũ rồi.

“Việc học nghiên cứu sinh của anh chỉ là học trong im lặng.”

Trần Hán Thăng thở dài một hơi, đây cũng là câu nói thật.

Biên Thi Thi và Tiêu Dung Ngư nghe xong đều bật cười thành tiếng, Trần Hán Thăng lại ở bên cạnh “tham lam” đánh giá.

Hai tháng sau khi sinh con, dáng người Tiểu Ngư Nhi đã khôi phục lại sự yêu kiều lúc đầu, trong nhà lại không có người ngoài nên cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu trắng rộng thùng thình, đăng ten trên cổ áo dán vào làn da trắng như tuyết, khuôn mặt trái xoan cổ điển vẫn vô cùng tinh xảo, nhưng có thêm một chút phong tình khác với trước đây.

Nhưng tâm tư thiếu nữ vẫn được giữ lại nguyên vẹn, cô dùng một chiếc buộc tóc hình nơ con bướm để buộc mái tóc dài của mình lên, thoạt nhìn vừa tuỳ ý vừa dịu dàng, quả nhiên tâm tư thiếu nữ chính là thứ cả đời.

Tiêu Dung Ngư chú ý đến ánh mắt khác thường của người đàn ông bên cạnh mình, sửa sang lại cổ áo một chút rồi thu lại ý cười, nói: “Đã khá trễ rồi, anh không quay về sao?”

“À… Khụ khụ…”

Trần Hán Thăng ho khan một tiếng, bẽn lẽn ngượng ngùng hỏi: “Chuyện là… Anh có thể ngủ lại được không?”

“Cái gì? Không, không được…”

Biên Thi Thi ngạc nhiên đến rớt cằm, suýt chút nữa cô ấy đã nói ra mấy chữ “không biết xấu hổ” này.

Trên thế giới này còn có gì mà Trần Hán Thăng biết xấu hổ khi nói ra không? Người đàn ông không biết xấu hổ này, có phải hắn cảm thấy sau khi có con rồi thì có thể không chút kiêng nể đưa ra yêu cầu đúng không?

Làm ơn tỉnh táo lại đi, Trần Hán Thăng, cậu cùng lắm cũng chỉ là một “người giao hàng”, cảm ơn cậu đã đưa Bé Tiểu Ngư Nhi đến cho chúng tôi.

Trừ cái này ra, cậu chẳng có giá trị sử dụng nào nữa cả.

“Được chứ.”

Rõ ràng Tiêu Dung Ngư càng hiểu rõ Trần Hán Thăng hơn nữa, biện pháp đối phó của cô cũng càng nhiều, chỉ vào bên ngoài nói: “Vẫn còn một phòng ngủ trống, em đi tìm chăn sạch cho anh.”

“Ý anh không phải như vậy.”

Trần Hán Thăng si tình nói: “Ý của anh là… Một nhà ba người chúng ta cùng ngủ.”

Biên Thi Thi trợn mắt há hốc mồm, Tu La tràng vẫn chưa được giải quyết mà Trần Hán Thăng đã dám đưa ra yêu cầu này, bạn học Thi Thi cũng không biết nên cảm thán người đàn ông không biết xấu hổ này như thế nào nữa.

“Vậy thì không được.”

Tiểu Ngư Nhi mỉm cười, bế con gái lên nói: “Bé Tiểu Ngư Nhi ngủ không ngon, ba người không thể chen chúc được.”

Nói xong, Tiểu Ngư Nhi lập tức trở về phòng ngủ của mình, Biên Thi Thi dường như đã tức giận đến mức cả người run rẩy, cô ấy chỉ vào Trần Hán Thăng run rẩy một lúc lâu, cuối cùng mới dậm chân mắng: “Cậu đúng là không biết xấu hổ!”

Bình Luận (0)
Comment