Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 978 - Chương 978: Thật Sao? Tự Sướng

Chương 978: Thật sao? Tự sướng Chương 978: Thật sao? Tự sướng

“Mình muốn ngủ cùng với Tiểu Ngư Nhi cũng không biết xấu hổ à?”

Chờ đến khi Biên Thi Thi cũng tức giận rời đi, Trần Hán Thăng lặng lẽ lẩm bẩm một câu: “Vậy thì sao này cậu đừng ngủ với Vương Tử Bác!”

Nhưng Tiểu Ngư Nhi đã từ chối rõ ràng như vậy, Trần Hán Thăng cũng không có ý định tiếp tục ở lại, bởi vì ngày mai hắn phải đi thăm cô con gái nhỏ của mình, chính là Bé Tiểu Ấu Sở đói bụng cũng không biết khóc kia.

Chỉ là vừa mới đi đến phòng khách thì lại chào đón một bà cụ đang đi về phía này.

Bà trạc tuổi với giáo sư Tôn Bích Dư, nhưng thái độ của Trần Hán Thăng với bà càng cung kính thêm nữa: “Bà nội, chào buổi tối.”

Bà cụ quay mặt sang chỗ khác, lạnh lùng hừ một tiếng.

Đây là bà nội của Tiêu Dung Ngư, lúc Tiêu Dung Ngư mang thai, mọi người đều không dám nói với bà cụ, bởi vì bà cụ chắc chắn sẽ hỏi, nếu đã mang thai rồi, tại sao vẫn chưa kết hôn.

Mãi đến khi Bé Tiểu Ngư Nhi chào đời, Tiêu Hoành Vĩ mới dám từng chút từng chút tiết lộ sự thật.

Sau khi biết chuyện, bà nội đương nhiên không thể ngồi yên được, trực tiếp từ Cảng Thành đến Kiến Nghiệp, một là muốn thăm cháu gái và chắt nữ, hai là muốn cầm gậy đánh Trần Hán Thăng một trận, tại sao lại đối xử với cháu gái bà như vậy.

Nhưng da thịt Trần Hán Thăng rắn chắc, cho dù bị đánh vài cái cũng không đau không ngứa, hơn nữa Tiêu Dung Ngư cũng không ngăn cản Trần Hán Thăng đi thăm con gái, cho nên lần nào bà nội cũng chỉ có thể lạnh lùng không quan tâm.

Thực ra về chuyện này, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thành cũng đã từng nghi ngờ về chuyện này, theo lý mà nói, với tính tình của Tiêu Dung Ngư, dưới tình huống Trần Hán Thăng vẫn còn một cô con gái khác, cô ấy có thể trực tiếp cắt đứt mong muốn muốn thân thiết với Bé Tiểu Ngư Nhi của Trần Hán Thăng, càng không kể đến để Bé Tiểu Ngư Nhi đặt tên là “Trần Tử Khâm”.

Bởi vì hai vợ chồng Lão Tiêu cũng không biết rằng năm sau Tiểu Ngư Nhi dự định sẽ dẫn theo con gái ra nước ngoài, bây giờ để Trần Hán Thăng thân thiết một chút, sau này gặp lại có thể sẽ khó.

Đây là suy nghĩ trong lòng Tiêu Dung Ngư, nhưng cũng không có nghĩa rằng Trần Hán Thăng nhất định sẽ nghe theo.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Hán Thăng xuất phát từ nhà máy điện tử Qủa Xác đến sân bay Lộc Khẩu, nhân tiện còn đến đại học Y khoa Kiến Nghiệp đón Trần Lam.

“Chị Tiểu Vũ, chị Đàm.”

Trần Lam ngồi vào ghế phụ, phát hiện phía sau còn có Nhiếp Tiểu Vũ và Đàm Anh.

Trong lòng A Lam cảm thấy khó hiểu, chị Tiểu Vũ ngồi ở hàng ghế sau là chuyện bình thường, bởi vì cô ấy có thể coi là người trong nhà.

Nhưng tại sao Đàm Anh cũng ở đây, sau khi từ Hàn Quốc trở về, không phải anh trai cần thêm cô thư ký thứ hai đấy chứ.

“Trần Lam!”

Vừa mới nhìn thấy Trần Lam, Nhiếp Tiểu Vũ đột nhiên nhào người về phía trước bóp chặt lấy cổ cô ấy: “Mau trả lại bản “Inuyasha” có chữ ký của Takahashi Rumiko cho chị, em phải xem xong vào tuần trước rồi.”

“Tuần trước em bận rộn với hội học sinh quá nên chưa kịp xem.”

Trần Lam đương nhiên không đồng ý, cô ấy cũng quay đầu lại nhéo cổ Nhiếp Tiểu Vũ, hai cô gái cứ thế hi hi ha ha đùa giỡn trên xe.

Trần Hán Thăng hoàn toàn không quan tâm, chỉ cần không ảnh hưởng đến chuyện mình lái xe là được.

Đương nhiên Đàm Anh cũng sẽ không tham gia, thực ra trong lòng cô cũng đang cảm thấy khó hiểu, theo lý mà nói những chuyện như khoe khoang máy bay tư nhân này, chủ tịch Trần hoàn toàn không cần phải đưa mình đi theo.

Đàm Anh luôn là một người có trách nhiệm, nếu không cũng sẽ không tạm thời học một lớp tiếng Hàn cấp tốc trước khi đi Hàn Quốc, cho nên trong thâm tâm của cô có một cảm giác, có lẽ chủ tịch Trần cần mình gánh vác một số nhiệm vụ.

Nhiệm vụ này, có lẽ phải bỏ qua Nhiếp Tiểu Vũ.

“Ngay cả thư ký Nhiếp cũng bỏ qua.”

Trong lòng Đàm Anh nhảy dựng lên, đây là một nhiệm vụ bí mật đến nhường nào.

Sau khi đến sân bay Lộc Khẩu, Vương Tử Bác đã chờ ở bãi đậu xe.

Vương Tử Bác cũng lái một chiếc xe, mặc dù chỉ là một chiếc Buick Regal đã qua sử dụng, nhưng toàn thân đều được lau chùi sạch sẽ, bề mặt xe đen bóng phản chiếu thứ ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.

Khi Bé Tiểu Ngư Nhi và Bé Tiểu Ấu Sở chào đời, để có thêm tài xé đưa đón nên Trần Hán Thăng đã lấy một chiếc xe Buick từ trong nhà máy đưa cho Vương Tử Bác sử dụng.

Sau khi tình tình của hai đứa nhỏ ổn định, Vương Tử Bác đang định trả xe thì Trần Hán Thăng biết cuối năm nay mẹ của Vương Tử Bác sẽ đến đây nên dứt khoát bán chiếc Regal này lại cho cậu ấy, như vậy cậu ấy có thể chở dì Lục và chú Vương đi dạo khắp nơi.

Năm 2006, một chiếc Buick Regal vẫn rất đắt, cho dù không phải xe mới thì giá thị trường của một chiếc xe cũ cũng hơn 150 ngàn tệ.

Nhưng Trần Hán Thăng chỉ nhận hơn năm mươi ngàn tệ, sau đó còn bị Lương Mỹ Quyên mắng một trận, nói hắn chui vào lỗ đồng tiền đúng không, lúc Trần Tử Khâm và Trần Tử Bội chào đời, Vương Tử Bác đã buông bỏ mọi công việc đến đây giúp đỡ.

Trần Hán Thăng cũng không giải thích, nếu mình không nhận năm mươi ngàn tệ này thì Vương Tử Bác chắc chắn sẽ không muốn chiếc xe kia, đến lúc đó người phải chịu đựng trời đông giá rét vẫn là dì Lục.

“Ha ha, anh Tử Bác tuyệt lắm.”

Trần Lam đeo kính râm của Trần Hán Thăng, giống như một nữ lưu manh đi đến đó, vỗ bộp bộp bộp vào mui xe Buick: “Lái chiếc xe con này, càng ngày càng có phong thái của Vương tổng.”

“Đi đi, đi đi.”

Vương Tử Bác vội vàng đuổi Trần Lam đi, còn đau lòng phủi mui xe chỗ vừa bị Trần Lam vỗ vào.

Chiếc xe đầu tiên của một người đàn ông có ý nghĩa không hề thua kém mối tình đầu của người đó.

“Ha ha ha…”

Trần Lam cũng nghịch ngợm, càng nhìn thấy sự nâng niu khoa trương của Vương Tử Bác, cô càng cố ý vỗ vài cái, điều này khiến Vương Tử Bác tức giận đến mức đuổi theo cô gái xấu xa này khắp nơi.

Trần Hán Thăng liên lạc với người chịu trách nhiệm của công ty Hàng không Phương Nam ở sân bay Lộc Khẩu, chẳng bao lâu sau đã có một người phụ nữ chuyên nghiệp khoảng chừng 35 tuổi chạy chậm đến đây.

Dung mạo của người phụ nữ này tương đối xinh đẹp, dáng người cao thẳng, lúc nói chuyện trên mặt luôn mang theo nụ cười, nói không chừng lúc còn trẻ đã từng là một tiếp viên hàng không.

“Chủ tịch Trần, chào ngài, tôi là Uông Minh Xuân của công ty Hàng không Phương Nam, ngài cứ gọi tôi “Tiểu Uông là được rồi.”

Mặc dù Uông Xuân Minh lớn tuổi hơn, nhưng cô vừa mở miệng đã tự xưng là “Tiểu Uông”, không hề khách khí với Trần Hán Thăng chút nào.

Trần Hán Thăng bắt tay, cũng không giới thiệu thân phận của những người phía sau. Sau khi trải qua kiểm tra an ninh đơn giản, chẳng bao lâu sau đã được đưa vào sân bay Lộc Khẩu qua một cánh cổng khác.

Việc mua bán máy bay tư nhân thoạt nghe có vẻ phức tạp, nhưng tất cả đều có thể hoàn thành thông qua công ty Hàng Không, bao gồm cả việc quản lý bảo trì sau này, sắp xếp cơ trưởng và tiếp viên, bao gồm cả việc xin đường bay… Hàng loạt thủ tục rườm rà này có thể uỷ nhiệm toàn bộ cho công ty Hàng Không.

Đương nhiên, giá cả cũng vô cùng đắt đỏ, Trần Hán Thăng tốn khoảng chừng hai trăm triệu để mua máy bay, nhưng chi phí bảo trì hàng năm cũng mất khoảng vài trăm triệu.

Cho nên đối với công ty hàng không này mà nói, Trần Hán Thăng là một khách hàng lớn, hơn nữa cũng là một khách hàng chất lượng cao, “Trần Qủa Xác” tuỳ tiện giới thiệu mấy người bạn bè đến đây, thì đó sẽ là mối làm ăn lớn.

Vì thế Uông Xuân Minh đến sân bay Lộc Khẩu, ngoại trừ chịu trách nhiệm điều phối một số công việc cụ thể của công ty Hàng không Phương Nam ra, còn có một việc phải làm chính là thoả mãn nhu cầu khác nhau của chủ tịch Trần, bởi vì năm 2006 người mua máy bay tư nhân cũng không nhiều lắm.

“Ánh mắt của chủ tịch Trần rất tốt, mặc dù Gulfstream 550 đắt hơn một chút so với các máy bay tư nhân bình thường, nhưng đắt đỏ cũng có cái giá của đắt đỏ.”

Uông Minh Xuân vừa đi ở phía trước dẫn đường vừa cười nói: “Nhưng ưu điểm của nó cũng rất nổi bật, đây chính là một trong những chiếc máy bay thương gia hạng sang có tầm bay xa nhất, cabin rộng rãi nhất, tiện nghi tốt nhất thế giới, ngay cả các vấn đề như độ cao so với mặt nước biệt, thời tiết đặc biệt như mưa to gió lớn gì đó cũng rất hiếm khi ảnh hưởng đến G550…”

“Đúng vậy, lúc trước tôi chọn nó…”

Trần Hán Thăng cũng đưa ra lý do của bản thân: “Chính là vì sự an toàn và ổn định, có thể giảm xóc, bởi vì sau này sẽ có một đứa nhỏ mấy tháng tuổi ngồi máy bay.”

“Chuyện này thì ngài không cần phải lo lắng.”

Uống Minh Xuân giải thích: “Hàng không dân dụng quy định trẻ sơ sinh khoẻ mạnh bình thường 14 ngày tuổi có thể đi máy bay chở khách thông thường, việc đứa trẻ vài tháng tuổi đi máy bay tư nhân xa hoa vẫn là chuyện thường thấy trên thế giới.”

“Ừm.”

Trần Hán Thăng gật đầu, sau khi rời khỏi đại sảnh sân bay, bên ngoài chính là đường băng, ngày thường có đủ loại máy bay cất cánh hạ cánh trên đầu.

Cuối cùng, trên một mảnh rộng rãi thoáng đáng, Uông Minh Xuân chỉ vào một chiếc máy bay màu trắng dài khoảng hơn bốn mươi mét, nhưng nhỏ hơn một chút so với các máy bay thương mại bình thường nói: “Đây là Gulfstream G550 của ngài.”

Trần Lam và Nhiếp Tiểu Vũ đang nắm tay nhau, lập tức chạy “thịch thịch thịch” lên cầu thang, sau đó trên kia lập tức vang lên tiếng hét “oa oa oa” của hai người bọn họ, rõ ràng đã bị nội thất xa hoa bên trong làm cho kinh ngạc.

Trần Hán Thăng lại không vội, hắn khoanh tay đi vòng quanh máy bay tư nhân vài vòng, cuối cùng cũng vỗ bộp bộp bộp vào thân máy bay rồi quay sang nói với Vương Tử Bác: “Con mẹ nó cuối cùng ông đây cũng có được một chiếc máy bay thực sự rồi.”

Bình Luận (0)
Comment