“Mày đang nói gì vậy?”
Vương Tử Bác bất mãn lẩm bẩm một tiếng, những lời này nói ở nơi riêng tư là chuyện vô cùng bình thường, nhưng bây giờ bên cạnh còn có những người khác đấy.
Đặc biệt đây là lần đầu tiên gặp mặt Uông Xuân Minh, nếu Khổng Tĩnh là một người phụ nữ trưởng thành ôn hoà thì Uông Xuân Minh là một người phụ nữ trưởng thành thực thụ, Vương Tử Bác nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp rực rỡ như thế này, bình thường sẽ kìm nén không dám giao tiếp.
Uông Xuân Minh chỉ mím môi cười khẽ, còn đong đưa ánh mắt liếc nhìn Trần Hán Thăng một cái, có lẽ cô ấy cho rằng Trần Hán Thăng đang nói những lời thô tục mục đích là để đùa giỡn mình.
Những ông chủ có tiền như thế này, không cần biết bao nhiêu tuổi, đại khái đều thích giọng điệu này.
Tuy nhiên, hôm nay Trần Hán Thăng chỉ dẫn theo vài người đến đây, Trần Lam và Nhiếp Tiểu Vũ đều thuộc về kiểu “trẻ trâu”, Đàm Anh càng có thiên hướng nghiêm túc và đoan trang, trong lòng Uông Minh Xuân hơi kiêu ngạo, cảm thấy người phụ nữ bên cạnh của anh chàng tỷ phú này chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Cứ thế sau khi suy nghĩ theo hướng này, thái độ của Uông Minh Xuân càng thêm tích cực, đặc biệt là sau khi đi cầu thang lên máy bay, cô ta cũng bắt đầu thể hiện kiến thức chuyên nghiệp của mình, giới thiệu nội thất trên máy bay.
“Chủ tịch Trần, những bộ bàn ghế da này hoàn toàn tự động, có thể tự do điều chỉnh vị trí, để mở rộng không gian cử động chân.”
“Nơi này là khu vực hội nghị, có thể chứa được sáu hành khách cho các cuộc họp, có thể vừa ăn vừa bàn bạc, còn có màn hình theo kiểu bật lên để ngài tiện sử dụng cho công việc.”
Đây là phòng bếp nhỏ và quầy bar, ngài có thể thưởng thức đồ ăn bất cứ lúc nào ở độ cao sáu ngàn feet.”
“Đây là phòng nghỉ, bên trong đặt một chiếc giường đôi thoải mái…”
Uông Minh Xuân nhẹ nhàng đẩy cảnh cửa ra, dẫn mọi người đi vào một phòng nghỉ bên trong, giọng điệu đột nhiên khựng lại một chút.
Bởi vì Trần Lam và Nhiếp Tiểu Vũ đang nằm trên giường hưởng thụ, Uông Minh Xuân quan sát vẻ mặt của Trần Hán Thăng, phát hiện hắn không hề khó chịu thì biết ở trong lòng Trần Hán Thăng, hai cô gái này còn quan trọng hơn nhiều so với chiếc Gulfstream G550.
Vương Tử Bác cũng đang quan sát xung quanh, nội thất bên trong thực sự quá xa xỉ, những chiếc bàn bằng gỗ với độ bóng cực cao, chiếc thảm tinh xảo, còn có rất nhiều chức năng khác mà cậu ấy không thể hiểu được, quả nhiên đây là một chiếc máy bay tư nhân trị giá hai trăm triệu.
Nhưng điều khiến cậu ấy cảm thấy hứng thú hơn cả là khoang điều khiển, ghé sát đến gần nhìn các nút đồng hồ điện và cần điều khiển, thử tưởng tượng ra dáng vẻ cool ngầu của mình khi lái chiếc máy bay này.
“Ngài có muốn mở cửa khoang điều khiển để vào xem một chút không?”
Không biết Uông Minh Xuân đã đi đến bên cạnh từ lúc nào, lễ phép nói với Vương Tử Bác.
“À… Không cần phải phiền phức… Không cần phải phiền phức.”
Vương Tử Bác đỏ mặt, vội vàng xua tay từ chối.
“Được, nếu ngài có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi.”
Uông Minh Xuân dặn dò một câu rồi xoay người lại đi cùng với Trần Hán Thăng.
Vương Tử Bác ngửi thấy mùi nước hoa mà Uông Minh Xuân đưa đến, đột nhiên cảm thấy hơi buồn bã.
Nguyên nhân cậu ấy buồn bã không phải là vì người phụ nữ trưởng thành này, mà là rõ ràng mình đã tốt nghiệp mở công ty, nhưng hình như tính cách vẫn chưa thực sự thay đổi, rõ ràng lúc nãy mình muốn đi chạm vào những dụng cụ đó, nhưng người khác vừa hỏi, cậu ấy lại có chút ngại ngùng từ chối.
Vương Tử Bác thở dài một hơi, nếu có thể giống như Tiểu Trần thì thật tốt biết bao, nếu Trần Hán Thăng muốn xem khoang điều khiển, không cần biết hắn có tiền hay không, hắn đều sẽ thử để người khác mở cửa.
Trong khi suy nghĩ của mình lại là “Thực ra không xem cũng không sao cả, như vậy người khác sẽ không chú ý đến mình”, nhưng chờ đến khi thực sự bỏ lỡ, trong lòng lại vô cùng hối hận.
Cảm giác này thực sự giống như đang chen chúc trên một chiếc xe buýt, rõ ràng mình đã đến bến, nhưng bởi vì đông đúc không thể xuống xe nên tình nguyện ngồi thêm mấy trạm cũng không muốn lớn tiếng hét lên để tài xế dừng một chút.
“Anh Tử Bác, chúng ta đi thôi.”
Khi Vương Tử Bác đang lặng lẽ “tỉnh lại” thì bên tai nghe thấy tiếng Trần Lam hét lên, hoá ra Trần Hán Thăng đã xem xong và chuẩn bị trở về.
“Ồ, đến đây.”
Vương Tử Bác lắc đầu vứt bỏ những suy nghĩ đó, nhưng cũng không biết còn phải mất bao lâu nữa mình mới có thể đạt đến cảnh giới “bình thản từ chối yêu cầu của người khác” và “can đảm nói ra yêu cầu trong lòng mình”.
…
Sau khi đến bãi đỗ xe, Vương Tử Bác mới phát hiện trong đội ngũ thiếu một người, thế là hỏi: “Chị Đàm đâu rồi?”
“Tao để chị ấy ở lại một chút.”
Trần Hán Thăng sắc mặt bình tĩnh: “Máy bay tư nhân cần thêm một số thủ tục móc nối.”
“Ồ.”
Vương Tử Bác cũng không cảm thấy có gì bất thường, thực ra mọi người đều cảm thấy rất bình thường.
Mấy chuyện “móc nối” này Nhiếp Tiểu Vũ và Đàm Anh đều có thể làm, nhưng Nhiếp Tiểu Vũ có quan hệ thân thiết hơn, giữa trưa còn có ý định đến chỗ Thẩm Ấu Sở ăn cơm, cho nên để Đàm Anh phụ trách.
Lúc này bên trong cabin của chiếc Gulfstream 550, Uông Minh Xuân cũng có chút nghi hoặc nhìn Đàm Anh: “Xin hỏi, ngài còn có chuyện gì sao?”
Thực ra các thủ tục liên quan sớm đã được hoàn thành, cũng không có yêu cầu gì cần phải móc nối.
“Tôi là phó quản lý văn phòng tổng giám đốc của điện tử Qủa Xác.”
Đàm Anh vừa tự giới thiệu bản thân vừa đưa danh thiếp đến.
“Chào cô.”
Uông Xuân Minh khó hiểu nhận lấy danh thiếp, chức vụ này chắc hẳn rất quan trọng đúng không, nếu là phó quản lý văn phòng tổng giám đốc của Hàng không Phương Nam thì chính là lãnh đạo cấp trung đúng nghĩa đấy.
Đàm Anh có thể nhìn ra được sự nghi hoặc trên mặt Uông Minh Xuân, lại mỉm cười bổ sung thêm một câu: “Lúc trước khi chủ tịch Trần bị giam lỏng ở Hàn Quốc, tôi chính là thư ký riêng của ngài ấy.”
“Ồ.”
Thái độ của Uông Minh Xuân ngay lập tức thay đổi, ý của Đàm Anh muốn biểu đạt chính là cô ấy là cấp dưới mà Trần Hán Thăng vô cùng tin tưởng.
“Chủ tịch Trần có chỉ thị gì sao?”
Cuối cùng Uông Minh Xuân cũng phản ứng lại.
Đàm Anh gật đầu, sáng nay cô đoán không sai, trước khi rời đi, ông chủ thực sự đã kéo cô đến bên cạnh dặn dò một số nhiệm vụ đặc biệt.
“Chỉ thị của chủ tịch Trần…”
Uông Minh Xuân đang định đặt câu hỏi thì Đàm Anh lại nhìn đồng hồ, chủ động mời: “Cô Uông, trưa nay cô có thời gian rảnh không, tôi có thể mời cô ăn một bữa cơm xoàng được không, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
…
Mối quan hệ giữa Đàm Anh và Uông Minh Xuân, ngoại trừ Trần Hán Thăng ra thì không còn ai biết nữa, nhưng ngoài mặt hắn cũng không biểu lộ ra ngoài, ngay khi Trần Lam và Nhiếp Tiểu Vũ đang ríu rít thảo luận truyện tranh, Trần Hán Thăng làm fan cứng của “Viên ngọc rồng, One Piece và Naruto”, cũng nghiêm túc tham gia vào.
Nếu một chút khôn khéo này Trần Hán Thăng cũng không có thì làm sao có thể cầm lái được con thuyền lớn điện tử Qủa Xác, làm sao có thể giải quyết được “Tu La tràng” mà ngay cả thần tiên cũng không thể giải quyết được này.
Vương Tử Bác lái xe theo ở phía sau, trưa nay cậu ấy cũng muốn đi ăn cơm chùa.
Vừa về đến nhà và mở cửa ra, ập vào chính là làn gió ấm áp của điều hoà, còn có Bé Tiểu Ấu Sở mũm mĩm đang dựa vào ghế sô pha.
Nhưng tại sao lại là “dựa” chứ, bởi vì đứa nhỏ chỉ mới hai tháng, cô bé vẫn chưa thể ngồi thẳng người nên chỉ có thể bị đặt ở trên ghế sô pha giống như một món đồ chơi, bà nội Lương thái hậu đang ở bên cạnh sửa sang lại giường em bé.
“Cô đến rồi này, bảo bối nhớ cô không?
Trần Lam là người đầu tiên cởi giày, vội vàng chạy về phía cháu gái.
Thực ra Bé Tiểu Ấu Sở vô cùng điềm tĩnh, bất kể ai bế cô bé đi chăng nữa, cô bé cũng sẽ không khóc không ầm ĩ, cùng lắm chỉ là phun bong bóng như muốn thể hiện điều gì đó mà thôi.
Nhưng khi Trần Lam bế cô bé lên, khuôn mặt mũm mĩm của Bé Tiểu Ấu Sở cũng trở nên rối rắm, cánh tay nhỏ nhắn vô lực muốn đẩy cô bé ra, bĩu môi thoạt nhìn giống như muốn khóc.
Một đứa nhỏ chỉ mới hơn hai tháng nhưng đã có loại phản ứng căng thẳng theo bản năng này, có thể thấy được ngày thường Trần Lam giày vò nhiều đến nhường nào.
Trần Hán Thăng cười hì hì nhìn, thực ra Trần Lam cũng không có động tác gì lớn, nhưng lại quá ồn ào quá nhiều chuyện, cuối cùng vẫn là Lương Mỹ Quyên đưa chân đá vào mông Trần Lam, cướp đoạt cháu gái vào tay mình, mắng: “Ngay cả một đứa nhỏ hơn bảy mươi ngày tuổi cũng ghét con, với tính tình của con, sau này gả chồng phải làm sao đây?”
“Gả không được thì cứ để anh con nuôi con.”
Trần Lam xoa xoa mông, ôm chặt lấy cánh tay Trần Hán Thăng nói.
“Thẩm Ấu Sở đâu rồi?”
Trần Hán Thăng búng vào đầu em gái một cái, ai bảo cô ấy “bắt nạt” con gái nhà mình.
“Đang viết báo cáo cuối kỳ ở trong phòng ngủ, hình như là nhà trường yêu cầu.”
Lương Mỹ Quyên bĩu môi nói: “Dì Mạc của con đang hướng dẫn.”
Trần Hán Thăng ồ một tiếng, mẹ hai Mạc ở đây là chuyện bình thường, nếu không phải bây giờ Bé Tiểu Ấu Sở không thể xa mẹ thì Mạc Kha thậm chí còn muốn trực tiếp ôm về nhà.
Việc học nghiên cứu sinh của Thẩm Ấu Sở, cũng không khác mấy so với Tiêu Dung Ngư, dưới tác dụng của mối quan hệ của Mạc Kha và Trần Hán Thăng, phía bên trường học cũng không yêu cầu Thẩm Ấu Sở đi học, chỉ cần mỗi học kỳ có thể nộp lên một bài luận văn vượt qua yêu cầu là được.
Chuyên ngành của Thẩm khờ khạo là ứng dụng kinh tế học, quán trà sữa “Ngộ Kiến” chính là một đối tượng nghiên cứu rất tốt, hơn nữa từ tốc độ phát triển cho đến số liệu chi tiết, còn ai có thể hiểu rõ hơn bà chủ Thẩm Ấu Sở đây chứ?
“Mấy người các con.”
Lương Mỹ Quyên thả cháu gái trở lại giường em bé, nhìn lướt qua một vòng hỏi: “Sáng sớm hôm nay đi đâu chơi?”
“Con đi mua một chiếc máy bay, chúng con đi xem một chút.”
Trần Hán Thăng biết không thể giấu được, nhưng cũng cố gắng nhẹ nhàng bâng quơ nhất.
“Mua máy bay?”
Lương thái hậu còn tưởng rằng mình nghe nhầm, bà biết con trai nhà mình có tiền, mua xe mua nhà mùa toà nhà cũng không có gì lạ, nhưng mua máy bay là cái quái gì?
“Máy bay bao nhiêu tiền?”
Lương Mỹ Quyên hỏi ra điểm mấu chốt nhất.
“Hơn hai triệu chăng?”
Trần Hán Thăng chớp chớp mắt nói.