“Hai triệu tệ?”
Lương Mỹ Quyên đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nhìn vẻ mặt kỳ quái của Trần Lam và Nhiếp Tiểu Vũ, lại nhớ đến những gì mình biết, xoay người lại muốn đi vào phòng bếp.
Trần Hán Thăng vừa nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ ruột, chắc chắn 100% là muốn dùng cây cán bột để tra khảo mình, vội vàng ngăn cản nói: “Hơn hai triệu đô la Mỹ, đơn vị là usd, quy đổi ra nhân dân tệ thì khoảng hai mươi triệu tệ.”
Con số hai mươi triệu có phần đáng tin hơn, dù sao thì khoảng mười mấy năm về sau, con số này có thể mua được một chiếc máy bay tư nhân đơn giản nhất.
“Con chi nhiều tiền như vậy để mua máy bay làm gì?”
Lương thái hậu hoàn toàn không hiểu, hai mươi triệu làm gì không làm, hỗ trợ cho mấy đứa nhỏ vùng núi không được sao?
Trung Quốc có rất nhiều địa phương nghèo khổ như Lương Sơn, cũng may Thẩm Ấu Sở thi đậu đại học bước ra ngoài, nếu không làm sao có thể gặp được Trần Hán Thăng?
Lương thái hậu là người tương đối thẳng thắn, bà cảm thấy mình có thể có một cô con dâu như Thẩm Ấu Sở và cháu gái như Bé Tiểu Ấu Sở, tất cả đều là món quà của ông trời, Trần Hán Thăng phải mạnh mẽ ủng hộ và trả lại cho Lương Sơn mới đúng.
“Mẹ…”
Trần Hán Thăng chân thành giải thích: “Con mua máy bay tư nhân không phải để giải trí, chuyện này có lợi cho sự phát triển của công ty.
“Thứ nhất, máy bay có thể đưa vào sổ cái của công ty dưới dạng tài sản cố định, điều này có thể làm tăng giá trị chung của công ty.”
“Thứ hai, nó có thể thể hiện sức mạnh hùng hậu với các đối tác, người ta thấy Qủa Xác có một phương tiện giao thông trị giá hai trăm triệu… Hai triệu, có phải rất trâu bò không?”
“Còn thứ ba thì sao, để tiện cho các tầng lớp quản lý cấp cao đi ra ngoài, tầng lớp quản lý cấp cao của Qủa Xác đi công tác đề đặt vé máy bay hạng nhất hoặc hạng thương gia, một năm cũng tiêu tốn không ít tiền.”
“Thứ tư, khấu hao tài sản cũng có thể trừ thuế.”
“Còn thứ năm…”
Vương Tử Bác và Nhiếp Tiểu Vũ đưa mắt nhìn nhau, hai người đều không nhịn được dựng thẳng ngón tay cái, quả nhiên là Tiểu Trần (bộ trưởng Trần), không chỉ phản ứng nhanh mà còn có thể nhanh chóng quy đổi “hai trăm triệu” thành “hai cái một triệu”.
Còn có thể đưa ra nhiều lý do chính đáng như vậy, cho dù là suy nghĩ thực sự của hắn là gì đi chăng nữa, bề ngoài của chúng hoàn toàn hợp lý.
Cho nên mới nói, thành công thực sự không phải là điều ngẫu nhiên.
“Còn về quỹ từ thiện mà mẹ nói.”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi nói: “Thực ra Qủa Xác đã thành lập một quỹ đặc biệt, nhưng nước chảy bên trong từ thiện quá sâu, con thà thông qua quán trà sữa của Thẩm Ấu Sở quyên góp nhiều hơn một chút, cũng không muốn điện tử Qủa Xác quá nổi bật về phương diện này, như vậy xã hội sẽ gán cho con một cái mác “người tốt”, con không muốn nhãn mác này.”
Lương thái hậu im lặng một lúc, thế mà cũng không phản bác, xoay người đi vào phòng bếp nấu cơm cùng với Đông Nhi.
“Vẫn là làm người xấu tự do tự tại hơn, ông đây muốn làm gì thì làm, không muốn làm thì không làm, con mẹ nó ai cũng không dám ép buộc gì.”
Trần Hán Thăng bế con gái lên, “hung hăng” hôn hai cái, nhỏ giọng nói: “Cũng chỉ làm người xấu mới có thể bảo vệ được bốn mẹ con các con.”
Bé Tiểu Ấu Sở không biết cha mình đang nói gì, mở to đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng nhìn một lát rồi lại phun bong bóng.
…
Giữa trưa, lúc ăn cơm, mọi người ngồi xuống quanh một chiếc bàn ăn hình vuông, mặc dù diện tích phòng ăn không nhỏ nhưng người cũng tương đối nhiều, hơn nữa Lão Trần đang ở Cảng Thành, Hồ Lâm Ngữ đến quán trà sữa thị sát công việc, Phùng Quý và Thẩm Như Ý cũng không đến.
Chờ đến tết Âm Lịch, chỗ này chắc chắn có nhiều người hơn nữa.
“Biệt thự Ngự Đình Viên thế nào rồi, lúc nào mới có thể vào ở?”
Lương Mỹ Quyên không nhịn được hỏi.
“Vẫn đang mở cửa sổ thông gió, thực ra người lớn đã có thể vào ở rồi.”
Trần Hán Thăng nói: “Nhưng trẻ con có lẽ vẫn chưa được, để đảm bảo an toàn, có lẽ phải chờ đến tháng hai năm sau.”
“Vậy thì đợi đến giữa năm sau đi.”
Vì sức khoẻ của cháu gái, Lương Mỹ Quyên lại lùi thêm vài tháng, nhưng bà không hề hài lòng với cách trang trí của Ngự Đình Viên, bao gồm cả Kim Cơ Đường Thành, luôn cảm thấy đó không phải là phong cách của mình.
“Lúc trước khi trang trí, nên để mẹ và cha con giám sát mới phải.”
Lương Mỹ Quyên tiếc nuối nói.
“Mẹ thì thôi đi.”
Trần Hán Thăng nói hơi thẳng: “Nếu thực sự nghe theo ý kiến của mẹ, thì khi mở cánh cửa biệt thự ra sẽ thấy một bức bình phong hoa khai phú quý, ngẩng đầu lên sẽ là bức ảnh tám con chiến mã, nói không chừng mẹ còn muốn treo một bộ tranh chữ thập “gia hoà vạn sự hưng” ở tên trường…”
Nhìn thấy con trai giễu cợt gu thẩm mỹ của mình như vậy, Lương thái hậu đang muốn bộc phát thì Trần Hán Thăng vội vàng cười hì hì phủi bỏ trách nhiệm: “Thực ra con và Thẩm Ấu Sở đều không sao cả, chỉ là lo lắng sau này cháu gái của mẹ không muốn dẫn bạn về nhà chơi thôi.”
Thẩm Ấu Sở đang từng miếng từng miếng ăn cơm, không ngờ chủ đề đột nhiên chuyển đến trên người mình, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng.
Cho dù đã làm mẹ nhưng Thẩm Ấu Sở vẫn giữ nguyên khí chất ngây thơ, giống như người thiếu nữ vừa mới lên đại học thì bị Trần Hán Thăng ép buộc mời khách ăn lẩu vào mấy năm trước.
“Thời gian trôi qua thật nhanh…”
Nghĩ đến đây, Trần Hán Thăng đột nhiên duỗi tay ra nhéo vào khuôn mặt Thẩm Ấu Sở một cái.
“Hả?”
Thẩm Ấu Sở ngơ ngác lên tiếng, đôi mắt hoa đào tràn ngập nghi hoặc.
Hành động này không chỉ khiến Thẩm Ấu Sở không ngờ tới mà những người khác cũng rất khó hiểu, Trần Hán Thăng chỉ có thể cười vài tiếng: “Tình yêu chợt dâng trào, tình yêu chợt dâng trào, mong mọi người thông cảm.”
Có lẽ mẹ hai Mạc đã thực sự nhập tâm vào nhân vật “mẹ Mạc”, cảnh cáo Trần Hán Thăng với giọng điệu ôn hoà: “Cậu đừng quấy rầy nữa, Ấu Sở ăn xong còn phải dỗ dành bảo bối đấy.”
Mặc dù Bé Tiểu Ấu Sở ngoan ngoãn không quấy khóc, nhưng cô bé cũng có cá tính của mình, trước mắt chỉ thân thiết với mẹ ruột Thẩm Ấu Sở và dì nhỏ Thẩm Ninh Ninh.
Những người khác, cho dù là cha ruột Trần Hán Thăng hay ông bà nội, hoặc mẹ hai Mạc, cô bé vẫn luôn đáp lại khá ‘thờ ơ’.
“Cho nên Lão Trần có thể kết luận rằng, sau này cô cháu gái của ông khi lớn lên chắc chắn có thể ăn cay, hơn nữa là kiểu ăn cay trong yên lặng, bởi vì trong huyết mạch cô bé có mùi vị Xuyên Du.
…
Sau khi cơm nước xong xuôi, đám người Vương Tử Bác, Trần Lam và Nhiếp Tiểu Vũ đều trở về, Trần Hán Thăng vẫn ở đây trêu chọc con gái. Nếu không thì cũng là đi quấy rầy Thẩm Ấu Sở đang viết luận văn một chút, nhưng chẳng mấy chốc đã bị mẹ hai Mạc đuổi ra ngoài.
Hơn ba giờ chiều, Trần Hán Thăng đi đến trường tiểu học Lang Gia road đón A Ninh tan học, nhân tiện đến quán trà sữa ở Tân Nhai Khẩu đón Hồ Lâm Ngữ.
Từ trước đến nay Tiểu Hồ vẫn luôn nghiêm khắc với A Ninh, vừa mới lên xe đã bắt đầu hỏi xem hôm nay A Ninh đã học được kiến thức gì, bài thơ cổ học thuộc từ tuần trước còn nhớ được bao nhiêu.
Thẩm Ninh Ninh cũng hơi sợ hãi chị gái này, thỉnh thoảng còn nói lắp, cô bé không nhịn được nhìn về phía anh trai.
“Tiểu Hồ…”
Trần Hán Thăng đương nhiên vô cùng phản cảm với kiểu giáo dục thiên về thi cử này, cho nên muốn khéo léo khuyên nhủ vài câu.
Kết quả vừa mới mở miệng đã lập tức bị Hồ Lâm Ngữ đáp trả.
“Cậu đừng nói gì.”
Hồ Lâm Ngữ không vui nói: “A Ninh sắp thi cuối kỳ rồi, mong cậu đến đây thì đừng giả vờ làm người tốt.”
Trần Hán Thăng lập tức á khẩu không trả lời được gì, thực ra trong tính cách của những người như Tiểu Hồ có chút nhiệt tình, điều này được thể hiện ở rất nhiều phương diện.
Ví dụ như, lúc trước giúp đỡ phụ đạo viên Quách Trung Vân đăng ký khi khai giảng.
Lúc cô ấy làm bí thư chi đoán, lạ gặp phải một người làm lớp trưởng lười biếng như Trần Hán Thăng, cũng là Hồ Lâm Ngữ đứng ở phía sau xử lý những chuyện lặt vặt trong lớp.
Còn về việc dạy kèm A Ninh học tập, cũng là Hồ Lâm Ngữ tự nguyện gánh vác.
Hồ Lâm Ngữ thật lòng muốn tốt cho cô bé, cô ấy thường xuyên hoàn thành xong công việc sổ sách của quán trà sữa, còn muốn đích thân ra đề, mức độ chu đáo còn vượt qua chị gái như Thẩm Ấu Sở.
Theo phân tích của Trần Hán Thăng, một người thông minh và dễ uốn nắn như A Ninh có thể đáp ứng đầy đủ sự nhiệt tình quá mức “thích lên mặt dạy đời” này của Hồ Lâm Ngữ.
Trần Hán Thăng đã nhiều lần đưa ra ý kiến, nhưng Hồ Lâm Ngữ cũng không nghe lọt tai, cô ấy cảm thấy phương pháp giáo dục của mình tuyệt đối chính xác, còn tỏ vẻ sau này muốn làm gia sư cho Bé Tiểu Ấu Sở.
“Sớm muộn gì cũng xảy ra chút vấn đề, Tiểu Hồ mới có thể hiểu rõ làm như vậy là sai lầm.”
Trong lòng Trần Hán Thăng thầm nghĩ.