Thẩm Ninh Ninh cứ thế bị tính toán suốt cả dọc đường trở về, nhưng sau khi về nhà, Bé Tiểu Ấu Sở đúng lúc tỉnh lại, A Ninh hơi sợ hãi, đồng thời mang theo chút mong chờ nhìn về phía Hồ Lâm Ngữ.
Hồ Lâm Ngữ đương nhiên biết A Ninh muốn đi chơi đùa với đứa nhỏ, thực ra trong lòng cô ấy cũng không muốn đồng ý, bởi vì sắp đến cuối kỳ rồi.
“Chơi nửa tiếng đồng hồ, sau đó đi làm bài tập.”
Trần Hán Thăng giả vờ như không chú ý đến sự do dự của Hồ Lâm Ngữ, vỗ vào đầu A Ninh nhỏ giọng nói.
Thẩm Ninh Ninh không dám di chuyển bước chân, từ nhỏ anh trai và anh Tử Bác đã rất nuông chiều cô bé, người nghiêm khắc nhất trong nhà chính là chị gái Tiểu Hồ.
“Vậy thì nửa tiếng đi.”
Cuối cùng Hồ Lâm Ngữ vẫn thoả hiệp, nhưng còn bổ sung thêm một câu: “Nhưng thời gian xem hoạt hình vào buổi tối sẽ ít hơn nửa tiếng.”
“Cảm ơn chị Lâm Ngữ.”
A Ninh vui vẻ thả cặp sách xuống, rửa tay sạch sẽ rồi bế em bé ở trên giường nhỏ.
Bé Tiểu Ấu Sở rất hợp với cô dì nhỏ này, người khác ôm cô bé, cô bé toàn kiểu hờ hững ngơ ngác.
Thẩm Ninh Ninh ôm cô bé, cô bé sẽ dùng bàn tay mập mạp nhỏ túm lấy khăn quàng đỏ của dì nhỏ, thỉnh thoảng còn phát ra vài giọng sữa hiếm thấy.
Người lớn làm chuyện của riêng mình, nhưng chỉ cần đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy A Ninh bảy tuổi đang chơi đùa với cháu gái hơn hai tháng tuổi, trên mặt đều không khỏi mỉm cười.
Ngay cả bà nội đang ngồi trên ghế sô pha, trong ánh mắt vẩn đục cũng hiện lên một chút vui mừng, năm đó khi Thẩm Ninh Ninh còn rất nhỏ, Thẩm Ấu Sở cũng đã chăm sóc cô bé thế này.
Chỉ là khi đó điều kiện gia đình khổ hơn bây giờ rất nhiều, Thẩm Ấu Sở vừa chăm sóc em gái vừa phải học tập, thỉnh thoảng còn phải lên rừng đốn củi và nấu cơm.
Bây giờ điều kiện đã tốt hơn nhiều, nhưng Ấu Sở có hạnh phúc không?
Nghĩ đến đây, bà nội quay đầu lại nhìn về phía Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng đang tuỳ ý ngồi xếp bằng trên sàn nhà bằng gỗ, hai tay cầm tờ báo, trong miệng không đứng đắn cắn gốc tăm xỉa răng, khi tờ báo được lật sang, trên mặt lộ ra biểu cảm khinh thường hoặc là khịt mũi khinh thường.
“Haiz…”
Bà nội thở dài, hạnh phúc hay không thì chỉ có trong lòng Ấu Sở biết.
…
“Bảng xếp hạng tỷ phú năm 2006 đã được công bố, bà Trương của công ty giấy Cửu Long với khối tài sản 27 tỷ đã trở thành người phụ nữ giàu có nhất Trung Quốc đầu tiên…”
Đây là nội dung của tờ báo mà Trần Hán Thăng đang đọc, năm nay không có bất ngờ gì xảy ra, hắn đã lọt vào danh sách, thứ hạng tương đối cao.
Trong danh sách 500 tỷ phú hàng đầu do Hồ Nhuận công bố, Trần Hán Thăng xếp hạng thứ 145 với tài sản ước tính là 2,1 tỷ tệ, đồng hạng với hắn còn có Lưu Trường Nhạc của truyền hình Phượng Hoàng Tuyền, Lương Khánh Đức của Glanz, và Chu Diệu Đình của Hồng Đậu.
Trịnh Quan Đề đứng thứ 307 với khối tài sản ước tính là 1,1 tỷ tệ, dù sao trước mắt Xiaomi chỉ có điện thoại di động và cửa hàng flagship, sản phẩm của điện tử Qủa Xác đa dạng hơn nhiều.
Trần Hán Thăng nhìn lướt qua vài lần, 500 người đứng đầu này phần lớn là nam giới, hơn nữa hầu hết đều tập trung từ độ tuổi 40 đến 50, điều này phù hợp với quy luật phát triển của xã hội, độ tuổi này đúng là thời điểm để công thành danh toại.
Nhưng từ 30 đến 40 tuổi cũng không ít, hơn nữa những người trẻ tuổi này gần như đều là các doanh nghiệp mới cùng một màu sắc, ví dụ như trò chơi, thương mại điện tử, đầu tư, v.v…
Từ độ tuổi 20 đến 30 chỉ có Trịnh Quan Đề và hắn, nhưng so với cô bạn thân Trịnh khiêm tốn ít nói thì giới truyền thông đương nhiên thích “Trần Qủa Xác”- Người vừa có cá tính mạnh mẽ, kinh nghiệm từng trải mang tính huyền thoại vừa có sức ảnh hưởng lớn hơn.
Cho nên báo chí đặc biệt mời bình luận viên “Ca ca ca” phân tích một phen, cuối cùng tỏ vẻ thứ hạng của chủ tịch Trần thấp, nguyên nhân chủ ý là vì từ trước đến nay điện tử Qủa Xác vẫn chưa đưa ra thị trường, chờ đến khi điện tử Qủa Xác được đưa ra thị trường, chủ tịch Trần ít nhất cũng phải lọt vào top 50.
Lý do Trần Hán Thăng khinh thường chính là gan chó của những chuyên gia kinh tế học này thật lớn, không cần biết tình hình nhưng cũng dám phân tích về điện tử Qủa Xác.
“Reng reng reng…”
Điện thoại Trần Hán Thăng đột nhiên vang lên, hoá ra là Trình Đức Quân của chuyển phát nhanh Thâm Thông gọi điện thoại đến.
“Hán Thăng, cậu đã nhìn thấy bảng xếp hạng Hồ Nhuận kia chưa? Bây giờ thứ tự của cậu còn cao hơn cả tôi đấy!”
Trần Đức Quân cũng nhắc đến chuyện này.
“Hồ Nhuận ngu ngốc này… Con mẹ nó… Đúng là ăn no rửng mỡ.”
Có lẽ Trần Hán Thăng muốn mắng chửi thô tục, nhưng để không ảnh hưởng đến A Ninh và Bé Tiểu Ấu Sở, hắn đi đến ban công trò chuyện với bạn tốt.
“Đúng là Hồ Nhuận là một kẻ ngốc, nhưng từ trong bảng xếp hạng lần này, chúng ta có thể nhìn ra được một số thứ.”
Trình Đức Quân nói: “Trong top 10 bảng xếp hạng, bất động sản chiếm đến bốn người, tôi đoán có lẽ giá nhà đất sẽ tăng lên.”
“Đây đâu phải là tin tức mới mẻ gì.”
Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng: “Khi tôi ăn cơm cùng với Ngô Tổng của Đức Cơ Nghiễm Trường, ông ấy còn lôi kéo tôi đi mua cổ phiếu đấy.”
“Vậy cậu có đồng ý không?” Trình Đức Quân hỏi.
Trần Hán Thăng lắc đầu: “Tôi đương nhiên là không rồi, nếu anh Trình có hứng thú, tôi có thể giới thiệu hai người quen biết nhau.”
…
Trần Hán Thăng chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim mỏng, bị gió thổi “vù vù” ở ngoài ban công, nhưng lại cảm thấy cả người sảng khoái sung sướng, tiếc nuối duy nhất chính là mình đã cai thuốc, nếu không ngậm một điếu Trung Hoa càng tuyệt vời hơn nữa.
“Hán Thăng.”
Trình Đức Quân tiếp tục nói: “Sang năm điện tử Qủa Xác sẽ kỷ niệm ba năm thành lập, nếu phù hợp với điều kiện thì có thể lên kế hoạch đưa ra thị trường.
“Tôi…”
Trần Hán Thăng đang định trả lời thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi “A” vang lên ở trong phòng khách, sau đó là tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ, ngay sau đó chính là tiếng bước chân “xôn xao” từ trong phòng bếp và phòng ngủ lao ra, thậm chí còn có tiếng ngã lăn trên mặt đất.
Trần Hán Thăng vội vàng quay trở lại phòng khách, nhìn thấy con gái nhà mình đang nằm ngã trên sàn nhà, A Ninh định bế lên, nhưng cô bé cũng bị doạ sợ tới mức không còn sức lực.
Người vừa mới té ngã chính là Thẩm Ấu Sở, có lẽ là vì cô ấy lo lắng quá mức, cuối cùng vẫn là Lương thái hậu chạy tới đầu tiên, ôm cháu gái ở trong lòng vừa sờ soạng vừa dỗ dành.
Có lẽ là khi A Ninh đang chơi đùa với cháu gái, bởi vì Bé Tiểu Ấu Sở khá mũm mĩm nên không cẩn thận trượt từ trong tay dì nhỏ ngã ngồi trên mặt đất.
Mặc dù Bé Tiểu Ấu Sở ngày thường ngơ ngác, nhưng khi bị ngã cũng biết khóc, bây giờ con bé đang là tâm can bảo bối của mọi người, tất cả đều vây xung quanh cô bé dỗ dành chơi đùa.
Chỉ có A Ninh luống cuống tay chân đứng đó, vừa lau nước mắt vừa nhỏ giọng nói xin lỗi.
Thực ra cô bé cũng không biết phải xin lỗi ai, tóm lại đang lẩm bẩm không ngừng lặp đi lặp lại “Xin lỗi, em không cố ý…”, nhưng bây giờ sự chú ý của mọi người đều đang tập trung vào đứa nhỏ, nên trong lúc nhất thời không ai đáp lại cô bé.
Vóc dáng nhỏ nhắn của A Ninh đứng bên ngoài vòng vây, thoạt nhìn có vẻ hơi bất lực.
“Có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không?”
Mạc Kha nắm tay đứa nhỏ hỏi.
“Không ngã đập đầu, chỉ là trượt mông thôi.”
Lương Mỹ Quyên lắc đầu: “Có lẽ không cần đâu.”
“Mẹ, để con ôm đi.”
Lúc này, Thẩm Ấu Sở mới khập khiễng đi đến.
Lúc nãy tất cả mọi người đều xem đưa bé, Trần Hán Thăng đoán không có vấn đề gì lớn nên chạy đến đỡ Thẩm Ấu Sở đứng dậy.
“Con thế nào rồi?”
Lương thái hậu cảm thấy lúc nãy Thẩm Ấu Sở ngã không hề nhẹ, tiếng “bịch” vang lên rất vang.
“Không, không sao cả.”
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.
“Trần Hán Thăng, con xem thử đi.”
Lương Mỹ Quyên không yên tâm dặn dò: “Thẩm Ấu Sở nhà con rất biết nhẫn nhịn, chờ đến khi con bé nói có sao, có lẽ sẽ phải nhập viện rồi.”
Câu nói có vẻ như lời đùa giợn của Lương thái hậu, nhưng thực chất đã tóm tắt chính xác tính cách của Thẩm Ấu Sở.
“Vâng ạ.”
Vừa nhận được “ý chỉ của thái hậu”, Trần Hán Thăng lập tức có chỗ dựa, đột nhiên cúi người xuống bế ngang Thẩm Ấu Sở lên trước mắt bao người.
Bản thân Thẩm khờ khạo cũng bị doạ cho giật mình, đỏ mặt muốn nhảy xuống, nhưng Trần Hán Thăng cố ý nắm chặt cổ tay, ngược lại thúc giục Thẩm Ấu Sở ôm lấy con gái: “Đừng giãy giụa, con đang chờ em ôm đấy.”
Bé Tiểu Ấu Sở vốn dĩ đang khóc lớn, nhìn thấy động tác kỳ quái ấy của cha mẹ, có lẽ con bé cảm thấy thú vị nên chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm, trên khuôn mặt vừa trắng vừa mềm còn treo những giọt nước mắt trong suốt.
Lương Mỹ Quyên nhìn thấy cháu gái không còn khóc nữa, biết vấn đề không lớn nên cười ha ha đưa cho Thẩm Ấu Sở.
Vì thế gia đình này là ba ôm mẹ, mẹ ông con gái, cứ thế ôm nhau đi vào trong phòng ngủ.
Đương nhiên, động tác của Trần Hán Thăng chưa dừng lại ở đó, hắn lại ngồi xổm xuống, chuẩn bị xắn ống quần của Thẩm Ấu Sở lên.
“Anh, anh làm gì vậy?”
Thẩm khờ khạo rụt chân về phía sau một chút.
“Nhìn xem đầu gối của em thế nào rồi.”
Trần Hán Thăng ngẩng đầu: “Sao vậy, em còn giữ bí mật với anh sao?”
“Đừng nhìn… Hừ…”
Thẩm Ấu Sở đang định từ chối, không ngờ Trần Hán Thăng đã xắn ống quần của cô lên, cô chỉ có thể hừ một tiếng giống như túi trút giận.
“Chậc chậc, còn nói không sao.”
Trần Hán Thăng nhìn thấy đầu gối của Thẩm Ấu Sở đã đỏ bừng, mặc dù vẫn chưa sưng lên, nhưng tóm lại vẫn có chút đau đớn, hắn xoay người lại đi ra ngoài cầm chiếc bình dầu hoa hồng, đổ vào lòng bàn tay, sau đó xoa bóp ở nơi Thẩm Ấu Sở ngã xuống.
Thẩm Ấu Sở ôm con gái nhìn một lúc, đôi mắt hoa đào đột nhiên trở nên dịu dàng.
Vào một buổi trưa mấy năm trước, cũng có một chàng trai giống như lưu manh, bá đạo đổ nước hoa hồng lên cánh tay của mình.
Thực ra ngày đó thời tiết hơi lạnh, nhưng mỗi khi nghĩ đến, trong lòng Thẩm Ấu Sở luôn giống như có một dòng nước ấm chảy qua.
“Thực ra, đó đều là những niềm hạnh phúc nhỏ của mình.
Thẩm Ấu Sở lặng lẽ suy nghĩ, chàng trai giống như lưu manh kia, bây giờ đã trở thành cha của con gái mình.
Bé Tiểu Ấu Sở không biết cha mẹ đang làm gì, cô bé mở to “đôi mắt hoa đào nhỏ” long lanh của mình nhìn chằm chằm vào cha, lại nhìn sang mẹ, cuối cùng cảm thấy hương vị dầu hoa hồng quá gay mũi, dùng sức lao vào vòng tay ấm áp của mẹ.
Trần Hán Thăng nhận thấy hành động của con gái, chỉ bông đùa một chút: “Trần Tử Bội vốn dĩ đã khờ khạo giống như mẹ nó, bây giờ lại bị ngã, liệu sau này có biến thành một quả dưa ngốc không?”
“Bọn em không ngốc.”
Thẩm Ấu Sở chu môi, giống như muốn đá Trần Hán Thăng, nhẹ nhàng đung đưa đôi chân thon dài trắng nõn.
“Ha ha ha…”
Trần Hán Thăng bôi nước hoa hồng xong, biết Thẩm Ấu Sở phải cho con gái bú sữa, nếu hắn ở trong phòng ngủ thì có lẽ Thẩm Ấu Sở không thể làm được, vì thế đẩy cửa đi ra ngoài.
Kết quả vừa mới đi ngang qua thư phòng thì lại nghe thấy Hồ Lâm Ngữ đang dạy dỗ A Ninh ở bên trong: “Sau này sau khi về nhà thì trực tiếp làm bài tập, hôm nay không nên để em trêu chọc con bé, cũng may không xảy ra chuyện gì.”
Trần Hán Thăng nhíu mày, A Ninh là một cô bé vô cùng thông minh, lần này rõ ràng là một chuyện ngoài ý muốn, lần sau cô bé chắc chắn sẽ chú ý.
Hơn nữa, ngay cả hai người già như Lương Mỹ Quyên và Mạc Kha cũng không trách A Ninh, Tiểu Hồ xuất phát từ ý tốt, nhưng lại có chút bắt chó đi cày xen vào chuyện của người khác.
“Tiểu Hồ.”
Trần Hán Thăng ở bên ngoài nói: “Đưa giấy tờ khoảng thời gian này của quán trà sữa các cậu đến đây, hôm nay anh đây rảnh, có thể giúp các cậu phân tích một chút.”
Lúc trước Hồ Lâm Ngữ đã từng nhờ Trần Hán Thăng vài lần, nhờ hắn phân tích giúp phương hướng phát triển của quán trà sữa, nhưng Trần Hán Thăng không muốn quan tâm, không ngờ hôm nay hắn lại chủ động như vậy.
Sau khi đuổi Hồ Lâm Ngữ đi, Trần Hán Thăng lại đứng ở cửa xem, Tiểu A Ninh đang ngồi ngay ngắn làm bài tập, hắn cho rằng chuyện này cứ thế kết thúc.
Nào ngờ buổi chiều ngày hôm sau, khi Trần Hán Thăng đang xem tài liệu ở trong văn phòng thì đột nhiên nhận được cuộc điện thoại hoảng hốt từ Đông Nhi: “Anh Tiểu Trần, không thấy A Ninh đâu cả!”
“Cái gì?”
Trong lòng Trần Hán Thăng hoảng hốt: “Cô đừng vội, từ từ nói rõ với tôi xem nào.”
Kể từ khi Thẩm Ấu Sở mang thai, bình thường đều là Đông Nhi đi đón A Ninh tan học, những người khác giống như Trần Hán Thăng hay Vương Tử Bác cũng sẽ đón, những lúc Trần Lam đến đây ăn cơm chùa, hoặc Mạc Kha đến thăm Thẩm Ấu Sở, hoặc Phùng Quý và Thẩm Như Ý, tóm lại mọi người ai rảnh cũng sẽ đi đón.
Cho nên lần nào cũng không xảy ra vấn đề gì, A Ninh vẫn có thể thuận lợi về nhà, nhưng tại sao lần này lại xảy ra vấn đề chứ?
“Mấy người Thẩm Ấu Sở đã biết chưa?”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Em… Em vẫn chưa nói.”
Giọng nói của Đông Nhi đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Khoảng bốn giờ chiều, khi tất cả các bạn học đều đã đi về hết, Đông Nhi vẫn không tìm thấy A Ninh, cô ấy lại nói chuyện với cô giáo Dương chủ nhiệm lớp một chút, lúc này mới xác nhận Thẩm Ninh Ninh thực sự mất tích, dưới tình thế cấp bách trực tiếp báo cáo với Trần Hán Thăng.
“Bây giờ tôi đi qua đó ngay, cô cứ canh giữ ở cổng trường, không được rời khỏi dù chỉ nửa bước.”
Trần Hán Thăng vừa cầm chìa khoá xe vừa chạy vào bãi đỗ xe.
Trên đường đi đến trường tiểu học Lang Gia road, Trần Hán Thăng trực tiếp gọi điện thoại cho hiệu trưởng Tôn, có lẽ bà ấy cũng đã biết chuyện này, đang thở hổn hển tìm người khắp nơi.
“Chủ tịch Trần.”
Hiệu trưởng Tôn vô cùng chắc chắn nói: “Chúng tôi đã xem camera theo dõi rồi, chỉ nhìn thấy bạn học Thẩm Ninh Ninh buổi sáng được đưa vào trường học, nhưng không nhìn thấy cô bé đi ra khỏi cổng trường, rất có thể cô bé vẫn đang ở trong trường học, chúng tôi đã dặn dò bảo vệ tìm kiếm dưới hồ nước, đáy công trình và miếng giếng, cống thoát nước…”
Nghe ý của hiệu trưởng Tôn, bà ấy đang lo lắng A Ninh vô tình rơi vào chỗ nào đó.
Trần Hán Thăng cảm thấy khả năng này rất khó xảy ra, A Ninh ngoại trừ hơi mẫn cảm ra thì cô bé thông minh hơn nhiều so với những người bạn cùng tuổi khác, bình thường sẽ không đến gần những nơi nguy hiểm đó.
“Tâm trạng đến lớp hôm nay của Thẩm Ninh Ninh như thế nào?”
Trần Hán Thăng tiếp tục hỏi.
“Chủ tịch Trần, chào ngài.”
Bên trong ống nghe vang lên một giọng nói khác, có lẽ là chủ nhiệm lớp bắt máy: “Thẩm Ninh Ninh bình thường vô cùng ngoan ngoãn, nhưng hôm nay lại có chút ủ rủ, hỏi cô bé nguyên nhân cô bé cũng không nói, còn lén lút khóc một lúc.”
“Ồ.”
Trần Hán Thăng gật đầu, trong lòng hắn cơ bản đã hiểu rõ, hắn lấy điện thoại ra và chỉ gọi điện thoại cho Hồ Lâm Ngữ, bảo cô ấy đến trường tiểu học Lang Gia road một chuyến.
Hồ Lâm Ngữ đang mở cuộc họp ở quán trà sữa, nếu là nguyên nhân khác, có lẽ cô ấy sẽ không quan tâm, nhưng bởi vì liên quan đến A Ninh, Hồ Lâm Ngữ vẫn đến.
“Cuộc họp phụ huynh đã được tổ chức trước đó mà.”
Sau khi đến nơi, Hồ Lâm Ngữ nhìn thấy hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp đều ở đây, cô ấy còn tưởng rằng nhà trường đang nói chuyện với phụ huynh.
“Không phải họp phụ huynh, A Ninh mất tích rồi.”
Trần Hán Thăng nhàn nhạt nói.
“Cái gì?”
Hồ Lâm Ngữ cho rằng mình nghe nhầm, cô ấy lại nhìn về phía những người khác, ngoại trừ Trần Hán Thăng ra, quả nhiên trên mặt những người khác đều loé lên sự lo lắng, bên dưới mí mắt Đông Nhi còn đọng hai lại giọt nước mắt chưa khô.
Hon nữa, còn có một nhóm nhân viên bảo vệ đang tụ tập trước cửa, thực sự không giống một cuộc họp phụ huynh.
“A Ninh, thực sự biến mất?”
Đầu óc Hồ Lâm Ngữ ngay lập tức trở nên trống rỗng.