Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 982 - Chương 982: Trần Hán Thăng: Tiểu Hồ, Mời Cậu Rời Khỏi Căn Nhà Này

Chương 982: Trần Hán Thăng: Tiểu Hồ, mời cậu rời khỏi căn nhà này Chương 982: Trần Hán Thăng: Tiểu Hồ, mời cậu rời khỏi căn nhà này

Mối quan hệ giữa Hồ Lâm Ngữ và Thẩm Ninh Ninh vừa đơn giản vừa phức tạp.

Đơn giản chỉ đề cập đến phương diện tình cảm, rõ ràng Hồ Lâm Ngữ rất yêu thương A Ninh, đưa ra một ví dụ không thoả đáng, nếu phải tiến hành chọn một người giữa Bé Tiểu Ấu Sở và A Ninh, có lẽ Hồ Lâm Ngữ sẽ không chút do dự lựa chọn A Ninh.

Còn về phần phức tạp thì sao, Hồ Lâm Ngữ thực chất chỉ là bạn học của Thẩm Ấu Sở, nhưng cách làm của cô ấy càng giống “mẹ” của A Ninh hơn, hao tâm tổn sức hy vọng cô bé có thể nên người thành tài.

Mấy năm trước, khi A Ninh vừa mới từ trong núi đến Kiến Nghiệp, nền tảng văn hoá của cô bé có thể bắt kịp các bạn cùng trang lứa trong thành phố, có thể nói cô giáo Hồ là đệ nhất công thần.

Nhưng bây giờ, khi độ tuổi Thẩm Ninh Ninh tăng lên, hơn nữa các thành viên trong gia đình cũng tăng lên, đặc biệt sau này Lão Trần và Lương thái hậu cũng định cư ở Kiến Nghiệp, rất nhiều cách làm của Hồ Lâm Ngữ không quá phù hợp.

Trần Hán Thăng đã muốn nói chuyện với cô từ lâu, chỉ là cơ hội không tốt, lần này nhân chuyện “A Ninh mất tích”, Trần Hán Thăng quyết định phải nói chuyện với Tiểu Hồ một chút.

Về sự phát triển cá nhân.

Về phương pháp giáo dục của A Ninh.

Về sự thống nhất đối lập giữ tra nam và bậc thầy nữ quyền.

“A lô, 110 sao?”

Ngay khi Trần Hán Thăng đang miên man suy nghĩ thì Hồ Lâm Ngũ cũng đã phản ứng lại từ trong thất thần, không nói một lời chuẩn bị báo cảnh sát, chỉ là bị Trần Hán Thăng ngăn cản lại.

“Cậu làm gì vậy?”

Hồ Lâm Ngữ ngơ ngác hỏi: “A Ninh mất tích, cậu không báo cảnh sát sao?”

“Chưa đầy 48 tiếng.”

Trần Hán Thăng chỉ vào đồng hồ: “Không thể coi là người mất tích.”

“Cậu…”

Hình như Hồ Lâm Ngữ không thể tin được rằng đây chính là những gì Trần Hán Thăng nói, đứa nhỏ không thấy đâu cả, thế mà hắn vẫn còn tính toán xem đã đầy 48 giờ chưa?

Dưới sự xen lẫn của nhiều loại cảm xúc sợ hãi, lo lắng, tức giận, Hồ Lâm Ngữ lập tức bùng nổ, chỉ vào Trần Hán Thăng quát: “A Ninh đã mất tích rồi, thế mà cậu vẫn còn quan tâm đến mấy thứ này, với địa vị của cậu hiện giờ, chẳng lẽ cảnh sát sẽ không giúp đỡ tìm kiếm sao?”

“Tớ biết ngay mà… Tớ biết ngay mà… Tớ biết…”

Sau khi gào rống xong, Hồ Lâm Ngữ lại tự lẩm bẩm nói.

Trần Hán Thăng thông minh đến nhường nào, hắn biết câu nói tiếp theo của Tiểu Hồ có lẽ là “tớ biết ngay mà, sau khi có con gái, cậu sẽ không yêu thương A Ninh nữa.”

“Tình cảm của tớ đối với A Ninh chưa bao giờ thay đổi.”

Trần Hán Thăng vẫn bình tĩnh: “Thay vào đó là cậu đã thay đổi không ít, hôm nay A Ninh tan học không muốn về nhà, cậu phải chịu phần lớn trách nhiệm.”

“Bá!”

Hồ Lâm Ngữ vội vàng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt cô sớm đã đong đầy nước mắt, nhưng vẫn có thể hiểu được những gì Trần Hán Thăng nói, hình như A Ninh không mất tích, cô bé vẫn còn ở trong trường học.

Trần Hán Thăng không quan tâm đến Hồ Lâm Ngữ mà quay sang hỏi hiệu trưởng Tôn: “Trong trường có góc xó xỉnh nào kiểu tối đen như mực, bình thường rất ít người lui tới không?”

“Chuyện này…”

Hiệu trưởng Tôn thực sự đã bị làm khó, từ trước đến nay những gì cô ta bận tâm chính là vinh quang “to lớn tráng lệ”, làm sao có thể biết được những chỗ như vậy.

Cũng may chỗ này còn có nhân viên bảo vệ, ngày nào bọn họ cũng đi tuần tra, nên mồm năm miệng mười thực sự nói đúng ra mấy vị trí.

“Dẫn đường đi.”

Trần Hán Thăng vô cùng dứt khoát nói.

Hồ Lâm Ngữ đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, A Ninh có một thói quen, mỗi khi ấm ức hoặc nhớ mẹ, cô bé sẽ trốn đến sau cánh cửa hoặc một góc tường nào đó mà người khác không thể nhìn thấy để rơi những hạt đậu vàng.

Lúc trước khi còn ở khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, khi đó còn ít người, A Ninh thường xuyên làm như vậy.

Bây giờ đã dọn đến chung cư mới, mặc dù chỗ ở lớn hơn, nhưng người cũng nhiều hơn, đặc biệt ánh sáng trong mỗi phòng ngủ đều rất tốt, A Ninh không thể tìm thấy địa điểm thích hợp để giải phóng cảm xúc nhỏ của mình.

“Đúng vậy.”

Hồ Lâm Ngữ chậm rãi thả lỏng tinh thần, lúc nãy chủ nhiệm lớp cũng nói đã kiểm tra camera, không phát hiện A Ninh đi ra khỏi trường, bảo vệ cũng đã tìm kiếm những chỗ nguy hiểm đó, nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của cô bé, rất có thể là đang tự giấu mình ở một nơi nào đó.

“Cô nhóc này.”

Nghĩ đến đây, Hồ Lâm Ngữ lại trào dâng một cỗ tức giận giống như thường ngày, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Trần Hán Thăng, cô đột nhiên im lặng.

Nói chung, các góc xó xỉnh của trường học chẳng qua chỉ là nhà vệ sinh đã bị bịt kín, phòng đặt các dụng cụ vệ sinh, hoặc là bên dưới gầm cầu thang nào đó, trường tiểu học Lang Gia road cũng không lớn lắm, nếu chậm rãi tìm kiếm thì có thể tìm được.

“Lạ thật, tôi nhớ chỗ này đóng cửa mà.”

Khi đi đến bên ngoài một căn phòng đựng đồ lặt vặt ở phía sau sân vận động, một nhân viên bảo vệ gãi đầu nói.

“Đây là chỗ nào?”

Trần Hán Thăng tiến về phía trước vài bước.

“Sân vận động được xây lại vào năm ngoái nên chỗ này tạm thời đựng một số đồ.”

Hiệu trưởng Tôn giải thích nói.

“Ồ.”

Trần Hán Thăng gật đầu, đặt tay lên then cài cửa, dùng sức “kẽo kẹt” một tiếng rồi đẩy cửa ra.

Hồ Lâm Ngữ và Đông Nhi căng thẳng siết chặt hai tay, thực ra lúc nãy đã tìm kiếm không ít chỗ, nhưng lần nào cũng mang theo thất vọng rời đi, trái tim Hồ Lâm Ngữ lại đập thình thịch một lần nữa.

Nhưng lần này, khi Trần Hán Thăng hoàn toàn đẩy cánh cửa gỗ ra, cùng với ánh sáng bên ngoài phản chiếu vào, một bóng người nhỏ nhắn mặc đồng phục học sinh cũng bất thình lình xuất hiện, chính là Thẩm Ninh Ninh đã biến mất sau khi tan học.

“Phù…”

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, hiệu trưởng Tôn càng không ngừng vỗ ngực.

Các phụ huynh ở trường tiểu học Lang Gia road không phú cũng quý, mặc dù làm hiệu trưởng thì có thể mở rộng các mối quan hệ, nhưng điều này phải dựa trên cơ sở là hai bên yên ổn không có vấn đề gì.

Nếu những bạn học quý giá này xảy ra một chút vấn đề, các phụ huynh “phú quý” này sẽ chuyển qua đối phó với mình.

Có lẽ A Ninh không thể ngờ được rằng các người lớn sẽ đột nhiên xuất hiện, cô bé đang ngồi xổm trên mặt đất, một tay cầm hòn đá vẽ tung tung, một tay lau nước mắt, cũng không biết cô bé đã khóc bao lâu rồi, tóm lại trên đất ướt dầm ướt dề một mảnh.

“Anh…”

Khi A Ninh nhìn thấy Trần Hán Thăng đến, câu đầu tiên không phải là gì khác, mà nghẹn ngào nói: “Ngày hôm qua, em… Em thực sự không cố ý…”

Nghe thấy những lời này, lồng ngực Trần Hán Thăng cũng nghẹn lại, lúc nãy hắn còn dạy dỗ Hồ Lâm Ngữ, nhưng thực ra mình cũng có lỗi.

Biết rõ A Ninh nhạy cảm, tại sao ngày hôm qua lại quên nói với cô bé một tiếng “không sao đâu” chứ?

“Cô nhóc này, em muốn hù chết bọn chị sao?”

Trần Hán Thăng còn chưa kịp nói gì thì Hồ Lâm Ngữ và Đông Nhi đã đi đến ôm chầm lấy A Ninh, vừa hối hận vừa kèm theo sự trách mắng.

Trước sự bộc phát cảm xúc này, Trần Hán Thăng ra ngoài lần lượt nói cảm ơn với hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm và các nhân viên bảo vệ trong trường học.

Chú ý đến mồ hôi trên trán hiệu trưởng, Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Sang năm, để mở rộng hiệu ứng và tầm ảnh hưởng của thương hiệu, tôi định tổ chức cuộc thi năng lực thực hành dành cho các học sinh tiểu học “Qủa Xác cup” vào mùa xuân và mùa thu, nếu hiệu trưởng Tôn không chê phiền thì cứ tổ chức ở trường tiểu học Lang Gia road đi.”

“Hả?”

Hiệu trưởng Tôn đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng sau đó lại nhanh chóng đồng ý, rõ ràng rành mạch nói: “Đây là cơ hội tốt để bồi dưỡng năng lực thực hành và sáng tạo của trẻ nhỏ, sao có thể phiền phức được chứ?”

Giáo viên Dương chủ nhiệm lớp ở bên cạnh không nói gì, những doanh nghiệp lớn như Qủa Xác, một lần tài trợ ít nhất cũng hai trăm ngàn tệ đúng không, hai mươi ngàn tệ cũng đã quá đủ để một lần tổ chức thi đấu trong trường học, số tiền còn lại, chủ tịch Trần sẽ dùng một cách thức hợp lý nhất để gửi cho hiệu trưởng và giáo viên.

“Qủa không hổ là chủ tịch Trần.”

Chủ nhiệm lớp lặng lẽ suy nghĩ.

Hôm nay Thẩm Ninh Ninh gây ra một chút rắc rối nhỏ cho trường học, Trần Hán Thăng thân là phụ huynh, ngoại trừ cảm ơn ngoài miệng ra, còn dùng một phương thức mà mọi người đều thích để đền bù.

Quan trọng nhất là phương pháp này cũng thể hiện thực lực của hắn, hy vọng trường học tiếp tục đối xử bình đẳng với Thẩm Ninh Ninh.

Đây là EQ của một ông chủ hơn hai tỷ tệ sao?

Chờ đến khi cảm xúc của Hồ Lâm Ngữ ổn định một chút, Trần Hán Thăng lái xe chở các cô ấy trở về, trên đường đi, Trần Hán Thăng tươi cười trò chuyện với A Ninh, nhưng không hề đề cập đến chuyện vừa xảy ra dù chỉ một câu.

Đông Nhi cũng đang nói chuyện cùng, năm nay cô ấy chỉ mới hơn hai mươi tuổi, ra ngoài làm việc không phải chịu bất cứ khổ cực nào, Tiểu Kim cũng rất bảo vệ bạn gái, cho nên Đông Nhi có thể nghiêm túc trò chuyện phim hoạt hình với A Ninh.

Chỉ là Hồ Lâm Ngữ không giống như trước đây, hôm nay cô ấy không hề nhắc đến tình hình học tập của A Ninh, trên đường đi đều vô cùng yên tĩnh.

Sau khi đến dưới lầu chung cư, Trần Hán Thăng nói với Đông Nhi: “Cô đưa A Ninh lên trước đi, nhớ đừng nói chuyện này với Thẩm Ấu Sở, tôi có chuyện muốn nói với Hồ Lâm Ngữ.”

Hồ Lâm Ngữ đang định xuống xe, nghe vậy lại ngồi xuống trở lại.

“Vâng ạ.”

Đông Nhi gật đầu đồng ý, dẫn A Ninh đi vào trong thang máy.

A Ninh quay đầu lại rất nhiều lần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng có thể nhìn thấy sự quan tâm đối với chị Lâm Ngữ.

“Một cô bé hiểu chuyện thế này…”

Trần Hán Thăng cảm khái nói: “Sao tớ có thể vì đã sinh con gái mà không còn yêu thương em ấy nữa chứ?”

“Lúc A Ninh còn nhỏ như thế này.”

Trần Hán Thăng khua tay múa chân diễn tả độ cao, nói: “Chính tay tớ đã đích ôm từ trong núi ra, nuôi nấng em ấy như con gái.”

Hồ Lâm Ngữ cũng biết mình đã hiểu nhầm Trần Hán Thăng, hiếm khi không tranh luận.

Trong xe vô cùng yên tĩnh, nhưng theo thời gian trôi qua, cảm giác lạnh lẽo âm thầm rơi xuống, ngăn kết thành một tầng sương mù hơi mỏng trên cửa sổ xe.

“Tiểu Hồ à.”

Cứ thế một lúc lâu sau, Trần Hán Thăng chậm rãi nói: “Cậu không thích hợp ở cùng với chúng tôi nữa, chờ đến khi chúng tớ dọn đến biệt thự Ngự Đình Viên…”

“Tớ sẽ dọn ra ngoài!”

Hồ Lâm Ngữ kìm nén nước mắt, cắt ngang lời hắn.

“Ừ…”

Trần Hán Thăng khẽ gật đầu: “Nhưng phía bên Thẩm Ấu Sở không dễ nói chuyện, cô ấy cho rằng hai người sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.”

“Tớ sẽ khuyên nhủ cậu ấy.”

Hồ Lâm Ngữ cười khổ một tiếng.

Công bằng mà nói, Tiểu Hồ có thể nói là vì nhà họ Trần mà “dầu sôi nước bỏng cũng không ngại”.

Lúc còn ở trong trường học, cô ấy giống như một con gà chọi bảo vệ Thẩm Ấu Sở ở bên cạnh mình.

Chờ đến khi A Ninh đến đây, lúc đó cơ sở văn hoá của cô bé không tốt, là đồng chí Hồ Lâm Ngữ đã dốc hết tâm huyết dạy thêm cho A Ninh.

Bây giờ Bé Tiểu Ấu Sở chào đời, Hồ Lâm Ngữ vẫn quan tâm chăm sóc, ban ngày cùng đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, ban đêm thay tã giúp.

Có thể nói cô ấy đã “phục vụ” ba thế hệ, kết quả cuối cùng vẫn bị Trần Hán Thăng vô tình đuổi đi.

“Tiểu Hồ, cậu cũng không thể trách tớ được.”

Trần Hán Thăng thở dài một tiếng: “Tin rằng cậu cũng có thể hiểu được nỗi khó xử của tớ.”

“Có lẽ cha mẹ tớ sẽ ở lại Kiến Nghiệp, cậu tiếp tục ở lại nhà, có lẽ sẽ có một chút bất tiện.”

“Tiếp nữa, cha tớ là một cao thủ trong việc giáo dục con cái, cậu nhìn tớ xuất sắc như thế này thì biết, hơn nữa còn có mẹ hai Mạc mà, tin rằng về phương diện giáo dục A Ninh sẽ không thành vấn đề.”

“Còn có sự phát triển cá nhân của cậu.”

Nói đến đây, Trần Hán Thăng cố ý quay đầu lại, nghiêm túc thành khẩn nói: “Đây là điều mà tớ lo lắng nhất, cậu ở chung một chỗ với chúng tớ, toàn bộ tinh lực đều đặt lên người Thẩm Ấu Sở, A Ninh và Trần Tử Bội, cậu đã bao giờ nghĩ đến bản thân mình chưa, chẳng lẽ không muốn ngọt ngào yêu đương sao?”

“Không cần cậu quan tâm!”

Hồ Lâm Ngữ quay đầu sang chỗ khác, cô ấy cảm thấy Trần Hán Thăng đang nước mắt cá sấu, dù sao tên tra nam này giỏi nhất là diễn xuất.

“Được rồi.”

Trần Hán Thăng hơi bất đắc dĩ: “Tóm lại cậu chỉ cần hiểu rằng, mặc dù tớ là tra nam, cậu là nữ quyền, nhưng chúng ta vẫn là bạn bè.”

“Còn có việc gì nữa không?”

Hồ Lâm Ngữ không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Trần Hán Thăng, lau nước mắt chuẩn bị xuống xe.

“Còn một chuyện nữa.”

Trần Hán Thăng hỏi: “Sau này Thẩm Ấu Sở muốn gặp cậu thì phải làm sao bây giờ, cậu là bạn tốt nhất của cô ấy. A Ninh nhớ cậu thì phải làm sao bây giờ, con bé có tình cảm rất sâu với cậu. Hơn nữa, Trần Tử Bội thiếu bảo mẫu thì phải làm sao bây giờ?”

Vốn dĩ hai câu trước đã khiến sống mũi Hồ Lâm Ngữ chua xót, nhưng sau khi nghe thấy câu cuối cùng, cô ấy mắng: “Con bé còn thiếu bảo mẫu sao? Còn về phần Ấu Sở và A Ninh, nếu có thời gian rảnh, tớ sẽ đến thăm hai người.”

Nói xong, Hồ Lâm Ngữ “cạch” một tiếng mở cửa xe, nhưng Trần Hán Thăng ở phía sau lại gọi cô ấy lại: “Nếu cách nhau không xa, cũng không cần thiết phải có thời gian rảnh mới đến thăm mà.”

Trong lúc nói chuyện, Trần Hán Thăng móc ra một cuốn sổ màu đỏ hơi mỏng ném về phía đó.

“Cái gì vậy?”

Hồ Lâm Ngữ mất kiên nhẫn cầm lấy, phát hiện trên cuốn sổ đỏ kia có mấy chữ mạ vàng “Giấy chứng nhận quyền sở hữu đất ở thành phố Kiến Nghiệp”.

Hồ Lâm Ngữ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng, cảm thấy tra nam này đang dùng ngón tay cào cào máy tóc dài, tỏ vẻ cool ngầu.

Hồ Lâm Ngữ không muốn nhìn thấy hình ảnh này, tiếp tục mở bìa giấy chứng nhận quyền sở hữu đất ra, bất ngờ phát hiện:

Chủ sở hữu tài sản nhà ở: Hồ Lâm Ngữ.

Địa chỉ: Phòng 301, toà 8, Ngự Đình Viên Kim Lăng số 67 đường Mục Túc Viên, thành phố Kiến Nghiệp.

Diện tích: 116 mét vuông

“Đây là, đây là…”

Hồ Lâm Ngữ đương nhiên biết Ngự Đình Viên Kim Lăng có hai kiểu nhà ở và biệt thự, hơn nữa ở trong cùng một khu dân cư, cách nhau không xa.

Chẳng lẽ Trần Hán Thăng đã tự lấy danh nghĩa của cô ấy mua một căn nhà mà chưa có sự đồng ý của cô ấy?

“Tớ chỉ nói không thích hợp ở chung với nhau.”

Trần Hán Thăng ho khan một tiếng, cười hì hì nói: “Chứ đâu nói chúng ta phải cách xa nhau ra.”

“Ai bảo cậu mua nhà cho tớ!”

Hồ Lâm Ngữ đương nhiên không chịu nhận, thân là một người đại diện cho nữ quyền độc lập, sao có thể cần nhà ở của đàn ông chứ?

Cô suýt chút nữa đã ném cuốn sổ đỏ trên đất, nhưng lúc giơ tay lên lại đột nhiên nhớ đến giá nhà ở Ngự Đình Viên, do dự một chút rồi ném cho Trần Hán Thăng.

“Tớ không cần.”

Cô bạn học trắng trẻo mập mạp quyết đoán xoay người rời đi.

“Con mẹ nó đúng là chuyện lạ.”

Trần Hán Thăng nhặt giấy chứng nhận bất động sản lên, thầm nghĩ thế giới này sao vậy, tặng nhà cũng không cần, chẳng lẽ muốn mình quỳ xuống cầu xin bọn họ nhận lấy sao?

Nhưng Trần Hán Thăng cũng không vội, lúc đầu Vương Tử Bác cũng như thế này, bây giờ đã ngoan ngoãn trang hoàng nội thất, mình sẽ có cách khiến Tiểu Hồ ngoan ngoãn vào đó ở.

Sau khi về đến nhà, bầu không khí vô cùng náo nhiệt cũng không có gì thay đổi, khúc nhạc đệm nhỏ vào buổi chiều không ảnh hưởng đến mọi người.

Chỉ là Hồ Lâm Ngữ cảm thấy hơi ngại ngùng khi phải đối mặt với Trần Hán Thăng, điều này khiến Trần Hán Thăng vô cùng sợ hãi, không phải Tiểu Hồ sẽ yêu mình đấy chứ?

Hôm nay Lương thái hậu đi thăm Bé Tiểu Ngư Nhi, mẹ hai Mạc đang trông chừng Bé Tiểu Ấu Sở, Trần Hán Thăng trêu chọc con gái vài cái, đột nhiên hét lên: “A Ninh, A Ninh…”

Thẩm Ninh Ninh đi ra từ trong thư phòng, cô bé đang làm bài tập.

“Bình thường em về nhà đều sẽ chơi đùa với Trần Tử Bội một lát.”

Trần Hán Thăng hỏi: “Sao hôm nay lại không chơi?”

“Em…”

A Ninh vặn vẹo cơ thể, ngày hôm qua cô bé không cẩn thận làm ngã đứa nhỏ, cho dù hôm nay rất muốn chơi với cháu gái, nhưng cũng không dám đến gần.

“Lại đây nào.”

Trần Hán Thăng bế Bé Tiểu Ấu Sở trên tay: “Sau này khi bọn anh đều bận, phải nhờ dì nhỏ là em trông chừng cháu bé đấy.”

Nhận được sự cổ vũ từ anh trai, lúc này A Ninh mới đi đến, nhưng khi ôm lấy đứa bé, Trần Hán Thăng và mẹ hai Mạc đều có thể nhìn ra được A Ninh đã dùng hết sức lực cả người, sợ lại làm ngã cô bé một lần nữa.

Nhưng Bé Tiểu Ấu Sở lại không biết, có lẽ cô bé đã quên mất ngày hôm qua bị trượt mông, nhìn thấy dì nhỏ vẫn vô cùng vui vẻ, vươn cánh tay nhỏ nhắn béo mập ra.

“Hi hi hi…”

A Ninh cũng rất vui vẻ, trong quá trình trêu chọc đứa bé, hai tay cô bé vẫn ôm chặt lấy eo và sau cổ Bé Tiểu Ấu Sở, dường như đã tìm được bí quyết bế đứa bé.

Hồ Lâm Ngữ nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không nhịn được cảm khái, năng lực xử lý mấy chuyện này của Trần Hán Thăng thực sự ở một tầng khác biệt.

Ngày hôm qua Bé Tiểu Ấu Sở vừa mới bị ngã một chút, Hồ Lâm Ngữ đã cấm Thẩm Ninh Ninh không được trêu đùa, điều này khiến A Ninh nhạy cảm vô cùng đau lòng, nhất thời không muốn về nhà.

Trần Hán Thăng lại khuyến khích A Ninh bế một lần nữa, điều này không chỉ có thể khắc phục nỗi sợ hãi về mặt tâm lý, mà còn có thể càng thêm thuần thục việc bế trẻ con.

Nếu muốn nói khuyết điểm duy nhất chính là hơi thiệt cho con gái.

Bé Tiểu Ấu Sở chắc chắn không thể biết rằng, cô bé mới hơn hai tháng tuổi, nhưng đã bị người cha không đáng tin của mình biến thành “người công cụ” một lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment