Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 983 - Chương 983: Một Năm Mới, Bình An Vui Vẻ

Chương 983: Một năm mới, bình an vui vẻ Chương 983: Một năm mới, bình an vui vẻ

Buổi tối lúc ăn cơm, Trần Hán Thăng chú ý quan sát cảm xúc của Hồ Lâm Ngữ một chút, phát hiện mặc dù đã trải qua chuyện buổi chiều, nhưng ngoài mặt Tiểu Hồ vẫn không thể nhìn ra được nhiều sự thay đổi.

Khi hắn đang lái xe trên đường trở về, đột nhiên nhận được điện thoại Thẩm Ấu Sở gọi tới.

Sau khi hai đứa bé chào đời, Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đều chủ động gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng, nhưng thường cũng chỉ khi có việc mới liên lạc, không còn làm nũng hoặc chúc “ngủ ngon” giống như trước nữa.

“Có chuyện gì vậy?”

Trần Hán Thăng mở loa hỏi.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, cái gọi là “đợt không khí lạnh trăm năm một lần” mà dự báo thời tiết nói đã đến Kiến Nghiệp, đối với những mánh lời “trăm năm một lần hay năm trăm năm một lần” này, Trần Hán Thăng đã trở thành chuyên gia nói nhảm, nhưng nhiệt độ không khí thực sự đã giảm xuống rõ rệt.

Trong xe bật máy sưởi, do sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày giữa lạnh và nóng, trên cửa sổ đều là sương trắng, Trần Hán Thăng mở cần gạt nước ra quét qua quét lại, tốc độ lái xe đêm nay tương đối chậm, ngã tư đường Trung Hoa Môn còn tắc một lúc lâu.

“Phù…”

Trong ống nghe vang lên tiếng hít thở dịu dàng của Thẩm Ấu Sở, còn có tiếng “y y a a” trong trẻo của Bé Tiểu Ấu Sở, Trần Hán Thăng có thể tưởng tượng đến cảnh tượng này:

Dưới ánh đèn yên tĩnh, Thẩm Ấu Sở mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, cầm điện thoại di động nhỏ giọng nói chuyện, đứa nhỏ nằm ở trên giường, khua tay múa chân tự chơi một mình.

“Lúc nãy Lâm Ngữ nói, anh lấy danh nghĩa của cô ấy mua một căn nhà.”

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.

Xem ra Hồ Lâm Ngữ đã nói chuyện này cho Thẩm Ấu Sở nghe.

“Đúng vậy.”

Trần Hán Thăng không hề phủ nhận: “Nằm trong khu nhà ở Ngự Đình Viên, anh mua một căn ba phòng ngủ hai sảnh.”

“Lâm Ngữ nói không cần.”

Thẩm Ấu Sở dịu dàng nói: “Cậu ấy khi vọng anh có thể trả lại căn hộ kia.”

“Ừ.”

Trần Hán Thăng lên tiếng, hỏi ngược lại: “Ý của em thì sao?”

“Em…”

Thẩm khờ khạo do dự một chút, chậm rãi nói: “Lâm Ngữ là bạn tốt của em, cậu ấy cũng là người tốt…”

“Chậc… Trong lòng em đâu có người xấu.”

Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng nói: “Hồ Lâm Ngữ không thích hợp ở cùng với chúng ta, như vậy cô ấy sẽ không có cuộc sống của riêng mình, toàn bộ trong tâm đều đặt ở trên người A Ninh và Trần Tử Bội, điều này đối với Tiểu Hồ mà nói rất không công bằng, nhưng cũng không cần phải ở quá xa, giống như Biên… Khụ khụ khụ…”

Trần Hán Thăng suýt chút nữa đã nói “cũng giống như Biên Thi Thi và Tiêu Dung Ngư”, cũng may ngừng lại kịp thời.

Thẩm khờ khạo không ý thức được, cô ấy cũng cho rằng cách làm của Trần Hán Thăng rất hợp lý, như vậy cô bạn thân vừa có cuộc sống của mình, hơn nữa mọi người cũng không cách nhau quá xa, khó khăn duy nhất chính là Hồ Lâm Ngữ sẽ không chấp nhận căn hộ này.

“Không cần trả lại căn hộ này, coi như chúng ta cho cô ấy mượn đi.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Công việc làm ăn của quán trà sữa rất tốt, với cổ phần của Hồ Lâm Ngữ mà nói, chỉ vài năm nữa đã có thể tiết kiệm được 1, 1.5 triệu tệ để mua nhà, có lẽ lúc đó giá nhà đã tăng lên đến hơn ba triệu tệ, coi như chúng ta đang giúp cô ấy đầu tư đi.”

Trần Hán Thăng mở miệng đều sử dụng chủ ngữ “chúng ta”, kiểu nói chuyện giống như vô tình này có thể xoa dịu mối quan hệ, kéo gần khoảng cách một cách hiệu quả.

“Vậy… Vậy thì em sẽ khuyên nhủ cậu ấy thêm.”

Thẩm Ấu Sở ngoan ngoãn nói.

Sau khi nói xong chuyện chính, Trần Hán Thăng lại đưa ra yêu cầu: “Đưa điện thoại đến bên cạnh con gái đi, anh muốn nghe thấy giọng nói của con bé.”

Thẩm Ấu Sở cũng làm theo, chẳng bao lâu sau, tiếng trẻ con “ê a ê a” càng ngày càng rõ ràng, thỉnh thoảng còn có tiếng “cạch cạch” ồn ào, có lẽ là Bé Tiểu Ấu Sở muốn cướp điện thoại di động.

Trần Hán Thăng nghe mà cảm thấy thoả mãn trong lòng, dặn dò Thẩm Ấu Sở: “Mấy ngày nay trời trở lạnh, có lẽ sẽ có tuyết rơi.”

Vừa mới dứt lời, Trần Hán Thăng đột nhiên chú ý đến một bông tuyết nho nhỏ đang bay lả tả rồi dừng lại trên cửa sổ xe.

Hoá ra tuyết đã rơi rồi.

Trận tuyết này rơi thật lâu, mãi đến giáng sinh vẫn chưa dừng lại.

Vào ngày 25 tháng 12 kia, trong các siêu thị lớn, khu phố thương mại ở Kiến Nghiệp, ngay cả cửa hàng đời sống Qủa Xác cũng trang trí ông già Noel màu đỏ, từng cặp từng cặp đôi sinh viên nắm tay nhau dưới ô, ngọt ngào đi dạo phố.

Trong nội thành tương đối náo nhiệt, nhưng bên bờ sông lại quạnh quẽ hơn nhiều.

Trong một căn phòng ở tầng 18 của chung cư bên bờ sông, hơi ấm điều hoà đang lặng lẽ thổi, Tiêu Dung Ngư ôm Bé Tiểu Ngư Nhi, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào những bông tuyết thưa thớt bên ngoài, phần mềm Qvodplayer trên máy tính đang phát “Tuyết chân thật” của Tiết Chi Khiêm.

Sao tuyết rơi dày đến thế, chân thật đến như vậy

Phản chiếu vết thương lòng tôi nằm giữa tuyết kia

Tôi không quan tâm tận cùng vết thương này sẽ đau thế nào

Nhưng tôi lo rằng từ này về sau ai ở bên em.

Bé Tiểu Ngư Nhi đã được hơn ba tháng tuổi, bây giờ cô bé đã có thể nghe hiểu âm nhạc, cũng có thể nhìn thấy người mẹ xinh đẹp, thấy vóc dáng cao lớn của cha, thấy rõ bà ngoại hiền từ, thấy rõ dì Thi Thi hoạt bát…

Còn có thể nhìn thấy những tinh thể băng mỏng trắng phiêu bồng trên cửa sổ, nhưng chẳng mấy chốc đã hoà tan.

Bé Tiểu Ngư Nhi may mắn hơn rất nhiều so với nhiều người ở Lưỡng Quảng khu đông, chỉ mới hơn ba tháng đã có thể nhìn thấy tuyết, có một số người già ở Lưỡng Quảng khu đông đã hơn chín mươi tuổi nhưng vẫn chưa nhìn thấy tuyết thực thụ.

“A…”

Bé Tiểu Ngư Nhi vẫn chưa biết nói nên chỉ có thể dùng sức mở to đôi mắt giơ bàn tay mập mạp về phía cửa sổ, giống như đang nói với mẹ rằng hôm nay bên ngoài đều là màu trắng.

“Mẹ biết rồi, mẹ biết rồi…”

Tiêu Dung Ngư hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của con gái.

“A…”

Bé Tiểu Ngư Nhi lại kêu lên một tiếng, thế mà cô bé lại cố gắng hết sức muốn chạm vào cửa sổ, Tiêu Dung Ngư lo lắng thuỷ tinh lạnh, đương nhiên sẽ không để con gái như ý nguyện.

Nhưng Bé Tiểu Ngư Nhi khá quyết tâm, không ngừng giãy dụa vùng vẫy ở trong lòng mẹ, nhưng cơ thể cô bé thực sự quá nhỏ, vẫn không thể đến gần cửa sổ.

“Sao con suốt ngày trêu chọc con bé vậy?”

Lữ Ngọc Thanh đi đến, trách cứ nói.

“Trêu nó vui mà!”

Tiêu Dung Ngư mỉm cười ngọt ngào, Lữ Ngọc Thanh nhẹ nhàng vỗ vào mông con gái: “Đã làm mẹ rồi còn nghịch ngợm như thế, hôm nay là giáng Sinh, con và Thi Thi ra ngoài dạo phố đi, mẹ ở nhà trông chừng đứa nhỏ cho.”

Sau khi sinh con, Tiêu Dung Ngư rất ít khi đi ra ngoài, Lữ Ngọc Thanh muốn khuyên nhủ cô đi một chút để thư giãn tâm trạng.

“Hôm nay sao?”

Tiêu Dung Ngư khựng lại một chút, lắc đầu nói: “Hôm nay thì thôi, con không thích giáng Sinh, đặc biệt là giáng Sinh có tuyết rơi.”

Tiểu Ngư Nhi nói xong bèn trở về phòng ngủ, Lữ Ngọc Thanh có chút nghi hoặc, bởi vì bà cũng không biết lễ giáng Sinh năm ngoái đã xảy ra Tu La tràng.

Tu La tràng lần này hoàn toàn không thể xoay chuyển, cho dù là Trần Hán Thăng cũng không có cách nào giải quyết, vẫn luôn bế tắc cho đến bây giờ.

Trong phòng ngủ sáng ngời.

Bé Tiểu Ngư Nhi đang ngủ ở trên giường em bé, nhìn thấy mẹ đột nhiên mở cửa tủ quần áo ra, lấy ra một chiếc đèn bàn nhỏ màu hồng phấn từ bên trong.

Kiểu dáng của chiếc đèn bàn tương đối cũ, có hơi phai màu, hình như là sản phẩm từ mấy năm trước.

Tiêu Dung Ngư nhìn một lát, rồi lại cẩn thận đặt chiếc đèn bàn vào tủ quần áo, ngồi bên mép giường bình phục cảm xúc một chút, sau đó cúi người trêu chọc với con gái.

Nhưng đang trêu chọc, nước mắt đột nhiên “tí tách” dựng lại trên đệm giường của Tiểu Ngư Nhi, đứa nhỏ không biết tại sao mẹ lại khóc, nhưng mẹ con liền tâm, cô bé cùng gào khóc theo.

Trong phòng khách vẫn vang lên ca khúc “Tuyết chân thật”:

Yêu chân thật đến thế sâu đậm đến như vậy…

Lễ giáng Sinh năm nay, Trần Hán Thăng cũng trải qua một mình, hắn không ở bên cạnh ai cả, thậm chí hy vọng vĩnh viễn không có ngày hội này.

Đáng tiếc, Trần Hán Thăng không có năng lực bỏ lễ giáng Sinh.

Nhưng về phương diện khác, Trần Hán Thăng là ông chủ lớn của điện tử Qủa Xác, trực tiếp lấy lý do “Phát huy mạnh mẽ và kế thừa văn hoá truyền thống của dân tộc Trung Hoa”, cấm các bộ phận khác nhau của điện tử Qủa Xác tổ chức lễ giáng Sinh công khai.

Ngụ ý rất đơn giản, các cô các cậu có thể ăn mừng riêng tư, nhưng đừng báo hoá đơn lên, tự mình tiêu tiền ăn uống đi.

Lý do này của chủ tịch Trần chẳng đâu vào đâu cả, nhưng hắn là ông chủ lớn, mặc dù các nhân viên không phục lắm, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tiến hành các hoạt động giáng Sinh.

Nhưng chẳng bao lâu sau, phía bên văn phòng tổng giám đốc lại ra thông báo, vào tết Dương lịch, hoá đơn bữa tiệc của các bộ phận đều được thành toán đầy đủ.

Hiện giờ hai nhà máy của điện tử Qủa Xác có hơn ba ngàn người, căn bản không thể nào tổ chức tất niên cùng nhau, chỉ có thể tự bộ phận cấp hai, bộ phận cấp ba, thậm chí bộ phận cấp bốn tự tổ chức tất niên với nhau.

Các nhân viên đọc được thông báo mới, tâm trạng lại trở nên vui vẻ, tết Dương lịch cách giáng Sinh chỉ mấy ngày, hơn nữa lại là chi trả toàn bộ, cùng lắm là chuyển hoạt động giáng Sinh đến tết Dương lịch là được, tóm lại cũng giống nhau.

Các nhân viên cảm thấy mình không chịu thiệt, Trần Hán Thăng cũng cảm thấy mình không thiệt, hình như đây đã là một kết cục có hậu.

Về tin tức Trần Hán Thăng nghiêm cấm toàn bộ nhà máy tổ chức lễ giáng Sinh, đã có không ít phương tiện truyền thông đưa tin, điều này đã dấy lên sự chú ý và thảo luận rộng khắp trong xã hội.

Có người cảm thấy chủ tịch Trần quả không hổ là doanh nhân dân tộc, cách làm như vậy chẳng có gì sai cả.

Có người lại cảm thấy đây là biểu hiện của sự không tự tin, một quốc gia lớn nên có tâm thế chấp nhận mọi thứ, lòng dạ của chủ tịch Trần quá nhỏ nhen.

Chỉ có thư ký Nhiếp sâu kín thở dài một hơi, đây là một vấn đề búa rìu “lề lối”, bộ trưởng Trần “căm hận” lễ giáng Sinh như vậy, là vì hắn đã bị lật xe vào ngày hôm đó!

Một tuần sau, ngày 31 tháng 12, tết Dương lịch đã đến.

Hôm nay đối với Trần Hán Thăng mà nói thực sự vô cùng khó xử, bởi vì hắn không biết rốt cuộc nên đi đâu, hơn nữa không thể vi phạm nguyên tắc “xử lý sự việc công bằng”.

Cho nên sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng hắn gọi điện thoại cho La Tuyền.

“A lô.”

Cảm xúc của Trần Hán Thăng tăng vọt: “Nói cho em một tin tức tốt, đêm nay anh sẽ đến Thương Hải đón năm mới với em!”

“Trần sư huynh!”

La Tuyền cảm động đến mức sắp bật khóc, nhưng cô còn chưa kịp nói hết thì điện thoại di động đã bị Hoàng Tiểu Hà cướp đoạt: “Hán Thăng à, tuyết lớn thế này cậu không cần phải đến đây đâu, giao thông cũng không thuận tiện, cậu không cần phải lo lắng cho La Tuyền, tôi và cha con bé đang ở bên cạnh nó.”

“Chúc mừng năm mới, bình an vui vẻ.”

Hoàng Tiểu Hà khách khí cúp điện thoại, ở giữa còn vang lên tiếng động muốn cướp điện thoại cho La Tuyền.

“Chán thật!”

Trần Hán Thăng vỗ đầu, lúc đầu hắn có ý định không đi đâu cả, chuẩn bị đón năm mới cùng tiểu sư muội, kết quả dì Hoàng sớm đã đoán trước được, nhìn chằm chằm vào La Tuyền đấy.

“A lô.”

Trần Hán Thăng lại gọi điện thoại cho Trịnh Quan Đề: “Bạn thân à, đêm nay cô định trải qua thế nào, vậy thì tôi đây dứt khoát huỷ bỏ tất cả cuộc hẹn hò, đón năm mới cùng cô nhé!”

“Tôi là người đầu tiên cậu gọi điện thoại sao?”

Trịnh Quan Đề hỏi.

“Đương nhiên rồi.”

Trần Hán Thăng nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ: “Cô có thể đi kiểm tra lịch sử trò chuyện của tôi, tôi vừa mới cầm điện thoại lên đã nhớ đến cô đấy.”

“Cảm ơn.”

Trịnh Quan Đề cười duyên một tiếng, nhưng cũng từ chối: “Tối nay công ty chúng tôi liên hoan, chúc mừng điện thoại di động đời thứ hai của Xiaomi bán thành công, nếu cậu không có chỗ nào để đi tôi có thể cho cậu mượn một chiếc ghế dựa.”

“Cô đang khinh thường ai vậy?”

Trần Hán Thăng phỉ nhổ: “Tôi mà không có chỗ nào để đi sao? Tôi chỉ muốn tối nay cô được hời một chút, kết quả cô không quý trọng cơ hội được muôn vàn thiếu nữ hâm mộ này, tạm biệt!”

“Trần tra nam…”

Trịnh Quan Đề hiếm khi dịu dàng một chút: “Năm mới vui vẻ, bình an nhé.”

“Hừ hừ hừ! Hừ hừ hừ!”

Trần Hán Thăng vừa cười lạnh vừa lục danh bạ một lần nữa, dừng lại một chút trên cái tên “Thương Nghiên Nghiên”, nhưng lại nhanh chóng trượt đi.

Tối nay Thương Nghiên Nghiên dự định sẽ đón năm mới cùng với Thẩm Ấu Sở, cô đã nói từ lâu rồi.

“Cũng may còn có Trần Lam…”

Trần Hán Thăng lại gọi điện thoại cho em gái: “A lô, đêm nay em đón năm mới thế nào?”

“Em đón cùng với bạn cùng phòng, sao vậy?”

Phía bên Trần Lam đang cười nói ồn ào, còn có tiếng cười đùa của các cô gái.

“Khụ… Khụ…”

Khuôn mặt già của Trần Hán Thăng đỏ lên, hắn đang định hỏi tổng cộng có mấy người, có thể thêm một anh chàng đẹp trai giàu có được không?

Nhưng Trần Lam quá thông minh, hình như cô ấy đã đoán trước được mục đích của cuộc gọi này từ anh trai, hỏi dò: “Anh, tối nay anh không có chỗ nào để đi sao?”

“Hả… Không, không.”

Trần Hán Thăng thề thốt phủ nhận: “Anh chỉ muốn nhắc nhở em một chút, không được uống rượu, rượu trái cây cũng không được, biết chưa?”

Sau khi nói xong câu cuối cùng, Trần Hán Thăng đã bày ra dáng vẻ của một “anh trai”.

“Hiểu rồi.”

Trần Lam cảm thấy dong dài nên muốn cúp máy, nhưng cũng không quên chúc phúc một câu: “Anh, bình an vui vẻ.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi với em gái, Trần Hán Thăng nhìn màn hình điện thoại di động chậm rãi biến thành màu đen, đột nhiên tát mình một cái: “Lúc này rồi mày còn mạnh miệng gì chứ, chẳng lẽ các em gái ở đại học Y không ngon sao?”

Nhưng cũng đã cúp máy rồi, nếu còn hỏi lại Trần Lam, chắc chắn sẽ bị em gái cười nhạo thật lâu.

Mặt mũi này, không thể vứt!

Cho nên Trần Hán Thăng suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Vương Tử Bác.

“Đêm nay mày thực sự đến chỗ của Tiểu Ngư Nhi sao?”

Trần Hán Thăng hỏi: “Đón năm mới cùng với Biên Thi Thi?”

“Đúng vậy.”

Vương Tử Bác cười nói: “Chẳng phải hôm qua tao đã nói với mày rồi sao, nhưng mày không đến.”

Từ trong giọng điệu của cậu bạn nối khố còn có thể cảm nhận được sự mong chờ và vui vẻ mãnh liệt, Trần Hán Thăng đoán nếu để tên chó này đến với mình là điều không thực tế, cho nên chỉ nhàn nhạt nói: “Vậy chúng mày nói nhỏ một chút, đừng làm ồn đến đứa nhỏ.”

“Không đâu.”

Vương Tử Bác không cảm nhận được sự lạnh lùng của Trần Hán Thăng, còn giải thích: “Chúng tao chỉ cùng nhau đếm ngược vào lúc 12h mà thôi, Tiểu Trần, mày đi đâu chơi vậy, nếu không có chỗ nào đi, hay là…”

“Thôi quên đi.”

Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn nói: “Còn một khối người đang mời tao đi đón năm mới đấy, tao chỉ hỏi một chút mà thôi.”

“Cũng đúng.”

Vương Tử Bác thành thật nói: “Cho dù không đến chỗ của Thẩm Ấu Sở và Tiểu Ngư Nhi, thì mày cũng có thể tuỳ tiện tìm được một nơi nào đó, tao rất tin vào chuyện này… Tút tút tút…”

Vương Tử Bác chỉ mới nói được một nửa, Trần Hán Thăng đã trực tiếp cúp máy.

“Mình đã nói sai chỗ nào rồi à?”

Vương Tử Bác lẩm bẩm nói, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị Biên Thi Thi gọi đến đi trang trí phòng khách, đêm nay bọn họ muốn tổ chức một party “phe Tiểu Ngư”.

Nhưng phía bên Trần Hán Thăng, hắn thực sự quá bi thảm, bởi vì không ai đón năm mới cùng với hắn.

Ngay cả mẹ ruột cũng đi đến chỗ của Thẩm Ấu Sở, Lương thái hậu rất thông minh, bà không cần biết là tết Dương lịch hay âm lịch, ngày 30 tháng 12 đến chỗ của Tiểu Ngư Nhi, ngày 31 tháng 12 sẽ ở chỗ Thẩm Ấu Sở.

Còn về phần đón năm mới, không còn cách nào khác, ở chỗ nào thì đón chỗ đó thôi.

“Wao wao…”

Đột nhiên, từng đợt tiếng hoan hô vang lên dưới lầu phá vỡ suy nghĩ của Trần Hán Thăng, hoá ra, các bộ phận đã bắt đầu chúc mừng.

Bởi vì không có quy định về địa điểm liên quan nên có một số bộ phận trực tiếp mang bếp từ, thịt cừu đông lạnh, rau dưa… Đến văn phòng làm việc, một đám người vô cùng náo nhiệt ăn hết nồi lẩu.

Tiếng cười nói vui vẻ vô cùng náo nhiệt.

Có một số bộ phận liên quan bên ngoài, lãnh đạo lái xe, nhân viên đi nhờ xe, tất cả đều vui vẻ đi ra ngoài.

“Cốc cốc cốc”

Sau khi gõ cửa, Nhiếp Tiểu Vũ thò đầu vào thăm dò: “Ôi trời, bộ trưởng Trần vẫn chưa đi sao? Buổi nay cậu có hoạt động gì không?”

“Tôi còn có chút chuyện, lát nữa sẽ đi ra ngoài.”

Trần Hán Thăng không chút hoang mang hỏi: “Còn cô thì sao?”

“Chị Tĩnh dẫn đầu, bộ phận hành chính liên hoan.”

Nhiếp Tiểu Vũ nghiêng đầu nói: “Vậy chúng tôi đi đây, bộ trưởng Trần, năm mới bình an vui vẻ!”

Nói xong, cô thư ký nhỏ đóng sầm cửa một tiếng rồi rời đi, thậm chí còn không nghe thấy câu nói “khoan đã” của Trần Hán Thăng.

“Cô nhóc này không biết mời mình một tiếng.”

Trần Hán Thăng buồn bực nói.

Thực ra cũng không thể trách được cô thư ký nhỏ, ai có thể ngờ được chủ tịch Trần lại không có nơi nào để đi trong đêm giao thừa chứ?

Thời gian cứ thế trôi qua, từ 6: 30 đến 7 giờ, lại từ 7 giờ đến 8 giờ, Trần Hán Thăng vẫn chưa thể nghĩ ra nên đi đâu, bây giờ tâm trạng của hắn đang rất mâu thuẫn.

Trực tiếp trở về ký túc xá thì rất không cam lòng;

Nếu không trở về ký túc xá, ở lại văn phòng hình như cũng chỉ có thể xem Qvodplayer Qủa Xác.

“Mẹ nó…”

Trần Hán Thăng lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ thực sự phải xem JAV để đón năm mới sao?”

“Tinh…”

Lúc này Vương Tử Bác gửi một tin nhắn đến.

Đó là một bức ảnh, trong bức ảnh, Tiêu Dung Ngư ôm Bé Tiểu Ngư Nhi ngồi ở vị trí chính giữa, bên trái là bà nội Tiêu, bên phải là giáo sư Tôn Bích Dư, sau đó theo thứ tự là Lữ Ngọc Thanh, Vương Tử Bác, Biên Thi Thi, Ngô Diệc Mẫn và Tôn Đường Đường.

Má lúm đồng tiền của Tiêu Dung Ngư như hoa, có lẽ Bé Tiểu Ngư Nhi chưa từng thấy máy ảnh, ngơ ngác nhìn vào màn hình.

Nhìn thấy hai mẹ con này, Trần Hán Thăng cũng nở một nụ cười theo.

Không lâu sau, Thương Nghiên Nghiên cũng gửi một tin nhắn đến.

Vẫn là một bức ảnh chụp, Thẩm Ấu Sở ôm Bé Tiểu Ấu Sở ngồi ở chính giữa, bên trái là Lương thái hậu, bên phải là bà nội, sau đó theo thứ tự là mẹ hai Mạc, Hồ Lâm Ngữ, Kim Dương Minh và Đông Nhi, Phùng Quý và Thẩm Như Ý.

Thương Nghiên Nghiên ngồi ở phía trước Bé Tiểu Ấu Sở, đưa tay về phía máy ảnh.

Bé Tiểu Ấu Sở ngơ ngác, phun bong bóng đối với máy ảnh.

Nhìn thấy hai nhóm người này đều hạnh phúc như vậy, Trần Hán Thăng cảm thấy loại hạnh phúc này cũng giống như lây nhiễm sang mình, hắn đột nhiên cảm thấy không còn để ý mình đón năm mới như thế nào nữa.

Một mình thì sao chứ?

Vui vẻ là được rồi.

Sau khi lách tách tắt đèn tường trong văn phòng, Trần Hán Thăng đi ra khỏi toà nhà văn phòng, những bông tuyết bên ngoài vẫn đang rơi, lạnh lẽo dừng lại trên làn da, Trần Hán Thăng híp mắt đánh giá xung quanh một chút.

Rõ ràng hôm nay trong nhà máy vắng vẻ hơn nhiều, ngay cả phòng bảo vệ cũng chỉ có một người.

“Kẽo kẹt, kẽo kẹt”

Trần Hán Thăng không bung dù, dẫm lên mặt tuyết đi về phía phòng bảo vệ, một nhân viên bảo vệ khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc đồng phục đang trực ban bên trong.

“Cuối cùng mình cũng gặp được một người cô đơn.”

Trần Hán Thăng thầm mỉm cười trong lòng, hắn quyết định mời “người may mắn” này ăn một bữa tối, coi như là món quà năm mới của mình.

Sau khi gõ cánh cửa sổ “cốc cốc cốc”, anh nhân viên bảo vệ không thể ngờ được rằng chủ tịch Trần sẽ đến đây, bàn tay câu nệ không biết đặt ở đâu.

“Không cần phải căng thẳng.”

Trần Hán Thăng xua tay: “Sao chỉ có một mình anh trực ban, những người khác đâu?”

“Bọn họ, bọn họ…”

Anh nhân viên bảo vệ lắp bắp, không biết có nên nói thật không?

“Bọn họ đi rồi đúng không, đừng tưởng rằng tôi không biết gì.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Tết nhất có người trực ban là tốt rồi.”

“Bọn họ ăn xong sẽ đến đây thay ca.”

Nhân viên bảo vệ gãi đầu, giải thích thay cho đồng nghiệp.

“Được.”

Trần Hán Thăng nở nụ cười: “Sau khi tan tầm, anh chuẩn bị đi đâu?”

Trần Hán Thăng cho rằng anh ta sẽ nói trở về ký túc xá, không ngờ anh nhân viên bảo vệ nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Tôi sẽ đón năm mới cùng với vợ và con trai nhỏ, bọn họ đều đang chờ tôi ở bên ngoài.”

“Cái gì?”

Sắc mặt Trần Hán Thăng thay đổi một chút, nhìn theo ánh mắt của nhân viên bảo vệ qua đó, quả nhiên có hai bóng người một cao một thấp đứng dưới tấm điêu khắc khổng lồ “K?”.

Có lẽ đã phải chờ một lúc lâu, trên người bọn họ đều là tuyết.

“Sao anh không cho bọn họ vào trong?”

Trần Hán Thăng đẩy cửa sổ ra, đón hai mẹ con kia vào.

“Dựa theo quy định….”

Anh nhân viên bảo vệ kia vẫn còn đang do dự: “Người ngoài không thể vào, như vậy sẽ bị phạt tiền lương.”

“Không sao đâu.”

Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Người là do tôi gọi vào, muốn phạt thì phạt tôi.”

Trần Hán Thăng cũng xảo quyệt, hắn cũng không dùng quyền của mình để vi phạm quy định, chỉ là cũng chấp nhận hình phạt mà thôi.

Sau khi hai mẹ con kia đi vào, đối mặt với ông chủ lớn của điện tử Qủa Xác, bọn họ cũng câu nệ không dám ngồi xuống, nhưng Trần Hán Thăng cũng không bày ra cái giá gì, chẳng bao lâu sau đã hỏi ra được người vợ đang làm việc trong một nhà máy sản xuất gần đây, con trai đang học trường nội trú cấp hai ở Giang Lăng, bình thường cơ hội gặp mặt của một nhà ba người này cũng không nhiều lắm.

Tranh thủ tết Dương Lịch này, bọn họ đã hẹn cùng nhau ăn cơm, chỉ là nhân viên bảo vệ còn có nhiệm vụ trực ban.

Trần Hán Thăng cười ha hả lăng nghe, thỉnh thoảng hỏi nhân viên bảo vệ về thành tích của con trai, chỉ là không nhắc đến chuyện muốn mời anh ta ăn cơm.

Một người ngoài như mình đừng nên quấy rầy cuộc đoàn tụ khó khăn lắm mới có được của người ta thì hơn.

Khoảng chừng chín rưỡi, một anh nhân viên bảo vệ trẻ tuổi khác đến đây thay ca, anh ta nhìn thấy ông chủ lớn thế mà lại ở đây, cũng bị doạ không dám nhúc nhích.

Nhưng Trần Hán Thăng không ngửi thấy mùi rượu, biết cấp dưới không uống rượu, xem ra vẫn biết nặng nhẹ.

“Chủ tịch Trần, chúng tôi đi đây.”

Anh nhân viên bảo vệ cúi đầu chào tạm biệt, có lẽ là cảm ơn Trần Hán Thăng đã để vợ con anh ta vào tránh tuyết.

“Khoan đã.”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, đột nhiên gọi anh ta lại: “Tôi cũng muốn đi ra ngoài một chuyến, nhân tiện đưa các anh đi.”

Có lẽ vào giờ này, hơn nữa có tuyết rơi dày đặc, không biết bao lâu sau mới có thể đợi được một chuyến xe buýt, không hiểu đêm nay Trần Hán Thăng có chuyện gì, cứ thích nhìn những cảnh đoàn viên.

Nhân viên bảo vệ không biết thật hay giả, anh ta còn tưởng rằng chủ tịch Trần thực sự muốn đi ra ngoài, chờ đến khi một nhà ba người lên xe, Trần Hán Thăng dẫm chân ga chậm rãi lái khỏi nhà máy điện tử Qủa Xác.

Hình như những bông tuyết càng ngày càng lớn, nhưng trong xe vừa ấm áp vừa yên tĩnh, Trần Hán Thăng không mở miệng, một nhà ba người nhân viên bảo vệ cũng không dám nói chuyện.

“Chuyện là… Nguyện vọng cho năm mới của anh là gì?”

Một lát sau, có lẽ Trần Hán Thăng muốn tâm sự nên mở miệng phá vỡ sự im lặng.

“Tôi sao?”

Hình như đối với nhân viên bảo vệ mà nói, câu hỏi này cũng có chút khó khăn, thực ra anh ta làm gì có nguyện vọng nào, chỉ là muốn gia đình bình an vô sự mà thôi, ấp úng một lúc lâu sau mới nói: “Năm mới, mọi người đều có thể bình an vui vẻ.”

“Ha ha ha…”

Sau khi nghe xong, Trần Hán Thăng cười ha ha.

Bình an vui vẻ, câu chúc mộc mạc và chân thành tha thiết nhất.

“Nguyện vọng năm mới của tôi…”

Trần Hán Thăng cười xong, cũng nhẹ nhàng nói: “Chẳng qua cũng là bình an vui vẻ mà thôi.”

Bình Luận (0)
Comment