Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 985 - Chương 985: Phong Lưu Và Cool Ngầu Đều Là Chuyện Cả Đời (2)

Chương 985: Phong lưu và cool ngầu đều là chuyện cả đời (2) Chương 985: Phong lưu và cool ngầu đều là chuyện cả đời (2)

“Máy bay tư nhân?”

Cô minh tinh nghe xong thì sửng sốt một chút, sau đó trong mắt mang theo sự hâm mộ, ngại ngùng quay trở về chỗ ngồi ban đầu.

Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề đều không để ở trong lòng, tiếp tục thảo luận về những chủ đề sẽ phát biểu trước bộ Công nghệ và Thông tin, nhưng những người trợ lý trẻ tuổi đi cùng đó, bọn họ cùng im lặng lúc, khi nói chuyện một lần nữa đột nhiên mang theo rất nhiều cảm thán.

“Chuyện là… Cậu còn muốn xin chữ ký nữa không?”

“Từ bỏ, tôi cảm thấy rất không thú vị.”

“Đúng vậy, vẫn nên nghiêm túc làm việc thì hơn, cho dù không thể trở thành chủ tịch Trần thì cũng phải cố gắng trở thành một quản lý cấp cao giống như giám đốc Hoàng, có lẽ cô minh tinh kia cũng không còn cao cao tại thượng như vậy nữa.”

“Haiz…”

Hoàng Lập Khiêm lắc đầu thở dài, giọng điệu của những người trẻ tuổi hiện giờ thật lớn, giống như cấp bậc của mình hiện tại dễ đạt đến lắm vậy.

Lão Hoàng đang là P9 của điện tử Qủa Xác, có rất ít quản lý cấp cao cùng bậc trong nhà máy, thu nhập hàng năm, tính cả tiền chia hoa hồng sản phẩm lên đến mười triệu tệ, là một nhân vật lừng lẫy tiếng tăm trong ngành.

Chờ đến khi điện tử Qủa Xác lên thị trường, địa vị của Hoàng Lập Khiêm sẽ còn tiếp tục tăng lên, nếu so sánh với Tencent thì có lẽ anh ta sẽ vượt qua Trương Tiểu Long.

Nhưng tính tình của Lão Hoàng không tồi, văn phòng tổng giám đốc cũng không phải là cấp dưới trực tiếp của hắn nên tiếp tục cười ha ha lật báo.

Khoảng chừng mười giờ rưỡi sáng, Uông Minh Xuân của Hàng không Phương Nam mặc đồng phục tiếp viên hàng không màu trắng xanh mỉm cười đến đây đón người.

Máy bay tư nhân có lợi thế như vậy đấy, Trần Hán Thăng tỏ vẻ muốn đi vào lúc 11 giờ thì phía bên Hàng không Phương Nam sẽ phối hợp sắp xếp, bảo đảm máy bay có thể cất cánh đúng mười một giờ, rất ít khi xuất hiện tình huống chậm trễ.

“Chủ tịch Trần, mời bên này.”

Uông Minh Xuân lại đến chào hỏi với Trịnh Quan Đề: “Chủ tịch Trịnh, chào ngài.”

Trịnh Quan Đề khẽ gật đầu, đoàn người vừa nói vừa cười rời khỏi phòng nghỉ VIP, chỉ để lại cô minh tinh với vẻ mặt tràn ngập khát vọng.

“Đừng nghĩ nhiều nữa.”

Người đại diện nói: “Ánh mắt của Trần Hán Thăng rất cao, chỉ cần hắn có ý tứ này thì học viện Sân khấu Thượng Hải cũng có thể xếp hàng dài đến Kiến Nghiệp, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghe nói có người nào trong giới được Trần Hán Thăng ưu ái.

“Ồ.”

Cô minh tinh tiếc nuối gật đầu.

“Trần Qủa Xác” là một miếng thịt Đường Tăng, có tiền, thế lực lớn, điều quan trọng nhất là còn trẻ, không giống như những gã đàn ông trung niên bụng phệ đầy dầu mỡ hơn năm tuổi kia.

Ngay khi cô ta đang miên man suy nghĩ thì vừa khéo có một kim chủ gọi điện thoại đến, cô minh tinh nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, mang theo một chút nũng nịu bắt máy: “Anh Vương, người ta vẫn chưa đăng ký đâu, lúc nào ngài có thể mua máy bay tư nhân vậy, như thế em đi gặp anh cũng có thể tiết kiệm chút thời gian.”

Vào năm 2007, máy bay tư nhân thực sự rất hiếm thấy, đặc biệt còn là Gulfstream 550 cao cấp.

Cho nên sau khi bước lên máy bay, ngoại trừ Trịnh Quan Đề ra, ngay cả Hoàng Lập Khiêm cũng bị nội thất xa hoa bên trong làm cho choáng váng, mọi người sờ soạng vào ghế dựa bằng da thật, gõ vào bàn gỗ đỏ, đồng thời đánh giá quầy bar nhỏ và phòng bếp, khiếp sợ trước áp lực của tiền tài, đám người không ai nói với ai câu gì.

Còn về phần phòng nghỉ ngơi trong cùng, cho dù trong lòng tò mò như thế nào đi chăng nữa cũng không có ai ngu ngốc đẩy ra, rõ ràng trong đó là không gian riêng tư của chủ tịch Trần.

“Các quý cô và quý ngài, hoan nghênh quý khách lên máy bay đến Bắc Kinh lần này, tôi là tiếp viên hàng không của các vị- Uông Minh Xuân.”

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trước, hoá ra là Uông Minh Xuân dẫn theo một tiếp viên hàng không khác, còn có cơ trưởng, cơ phó tự giới thiệu bản thân.

Hành động này là thủ tục thông thường trên các chuyến bay bình thường, nhưng ở trên máy bay tư nhân, mọi người đều có chút mất tự nhiên, dù sao cũng có ít người.

Ngay cả Trần Hán Thăng cũng đã suy nghĩ xem sau này có nên lược bỏ bước này không, chào hỏi một tiếng là được rồi, nghiêm túc giới thiệu thực sự có cảm giác ngại ngùng sâu sắc.

Cũng may phần giới thiệu đã kết thúc, sau khi cất cánh đúng 11 giờ, lại trải qua một trận ngạc nhiên và ồn ào nữa, chiếc Gulfstream 550 cuối cùng cũng được chậm rãi tiếp thu.

Các trợ lý trẻ tuổi đều đang “lách tách lách tách” chụp ảnh, bởi vì bọn họ thực sự không cần phải làm gì cả, các tiếp viên hàng không chu đáo đã làm việc đó rồi.

Trịnh Quan Đề và Hoàng Lập Khiêm đang thảo luận về phần mềm Qvodplayer và Qủa Xác cloud, xem ra sau khi bố trí các cửa hàng ngoại tuyến, cô bạn thân Trịnh cũng đang có ý định đưa Xiaomi tiến quân vào internet.

Trần Hán Thăng bật màn hình tivi trên máy bay ra, cười ha hả xem “Võ Lâm ngoại truyện”.

Đây là một bộ phim truyền hình được phát sóng vào năm ngoái, lúc trước khi Trần Hán Thăng nhìn thấy “Bạch Triển Đường và Đồng Tương Ngọc” trên màn hình, hắn còn ngẩn người một lúc lâu, bởi vì hắn theo bản năng cảm thấy bộ phim này được sản xuất sau năm 2015.

Xem ra những bộ phim truyền hình kinh điển này có ma lực rút ngắn thời gian, hơn nữa điều kỳ lạ chính là, cho dù Trần Hán Thăng đã biết các tình tiết câu chuyện tiếp theo, nhưng vẫn có thể xem một cách ngon lành.

Tương tự còn có “Lượng Kiếm” phiên bản Lý Ấu Bân, mặc dù không cố ý tìm kiếm, nhưng chỉ cần được phát sóng trên TV, hắn vẫn có thể yên tĩnh xem xong một tập.

Đàm Anh đang nói chuyện với Uông Minh Xuân, thoạt nhìn mối quan hệ giữa hai người bọn họ có vẻ không tồi, ánh mắt Trần Hán Thăng thỉnh thoảng lướt qua, vẻ mặt cũng không có quá nhiều sự thay đổi.

Tưởng Vân Vân cũng đang xem “Võ Lâm ngoại truyện”, thỉnh thoảng tiếng cười còn lớn hơn cả Trần Hán Thăng.

“Bà chủ của cô đang nói chuyện đấy.”

Trần Hán Thăng chê cô ta ồn ào, quay đầu lại nói: “Cô làm thư ký không nên ghi chép gì đó sao? Nếu đổi lại thành Nhiếp Tiểu Vũ, tôi không…”

“Nếu đổi lại là Nhiếp Tiểu Vũ thì sao?”

Tương Vân Vẫn chớp mắt hỏi.

Nhà máy của hai bên là hàng xóm, ai cũng biết mối quan hệ giữa chủ tịch Trần và thư ký Nhiếp không bình thường.

Cái “không bình thường” này không phải là trai gái, mà càng giống tình cảm giữa anh trai em gái hơn, cho nên Tưởng Vân Vân không tin Trần Hán Thăng sẽ trách phạt Nhiếp Tiểu Vũ.

“Nếu đổi lại là cô ấy…”

Quả nhiên Trần Hán Thăng thở dài, dịch mông ngồi sang bên cạnh: “Tôi sẽ để cô ấy ngồi xuống, từ từ xem.”

“Ha ha ha…”

Tưởng Vân Vân cũng là người có tính tình hoạt bát, che miệng mỉm cười.

Từ Kiến Nghiệp bay đến thủ đô cũng chỉ mất hai tiếng đồng hồ, hơn một giờ chiều đã đến sân bay quốc tế Bắc Kinh, rõ ràng thời tiết ở đây khác với Kiến Nghiệp, bầu không khí lạnh lẽo ở Kiến Nghiệp lúc nào cũng ẩm ướt, trong khi bầu không khí ở thủ đô lại khô ráo và giá rét, còn kèm theo một chút hương vị gió cát.

Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề đều có bạn bè trên thương trường ở thủ đô, nhưng bọn họ không liên lạc với ai, một đám người tự bắt xe đến khách sạn năm sao đã đặt trước.

Khách sạn này cách phố Trường An không xa, con phố Trường An về cơ bản đều là trụ sở của các bộ và ban ngành lớn, cho nên Trần Hán Thăng luôn nghi thần nghi quỷ, nhìn bất cứ ai bên ngoài khách sạn cũng giống cảnh sát mặc thường phục.

Sau khi cất hành lý, bởi vì ngày mai mới tham gia hội nghị nên mọi người tụ tập lại với nhau thương lượng xem tối nay sẽ đi dạo ở đâu, thưởng thức sự uy nghiêm của Tử Cấm Thành.

Thực ra, trong lòng Trần Hán Thăng rất muốn đi đến “Thiên đường trái đất”, nhưng bây giờ chắc chắn không phải thời cơ phù hợp, dù sao cô bạn thân Trịnh cũng đang ở đây mà.

Đám người Tưởng Vân Vân mồm năm miệng mười đưa ra rất nhiều ý kiến, cái gì mà cố cung, thiên đàn, Vạn Lý Trường Thành… Tất cả đều được liệt kê, đương nhiên cũng có người muốn đến quán bar Công Thể trong truyền thuyết.

“Tôi muốn đến đại học Thanh Hoa.”

Hoàng Lập Khiêm đưa ra một địa danh không thể tưởng tượng được.

“Tại sao?”

Trần Hán Thăng cảm thấy rất kỳ quái: “Lão Hoàng, anh là cử nhân, thạc sĩ tiến sĩ của đại học Phục Đán mà, đại học Thanh Hoa có liên quan gì đến anh.”

“Lúc còn đi học, thành tích của tôi rất tốt, lúc đó cả cha mẹ và thầy cô giáo đều cảm thấy tôi có thể thi đậu vào Thanh Hoa.”

Hoàng Lập Khiêm nói: “Kết quả năm đó không làm tốt, tổng điểm thấp hơn vài điểm nên trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy hơi tiếc nuối, sau này mỗi lần đến thủ đô công tác, tôi đều đến đại học Thanh Hoa đi dạo một vòng để trải nghiệm tiếc nuối của thanh xuân.”

“Ồ.”

Mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra, Trịnh Quan Đề cũng gật đầu: “Vậy đến đại học Thanh Hoa đi, tôi cũng đã từng đi đến trường đại học một lần.”

“Sao vậy?”

Trần Hán Thăng hỏi: “Cô cũng có “ước mơ từ nhỏ” sao? Lúc nhỏ muốn được vào Thanh Hoa?”

“Tôi đơn giản chỉ là tò mò thôi.”

Trịnh Quan Đề nhún vai: “Trường đại học của tôi còn cao hơn nhiều so với Thanh Hoa trên bảng xếp hạng các trường đại học trên thế giới.”

Thấy cô bạn thân Trịnh và Hoàng Lập Khiêm đều đến Thanh Hoa, ngoại trừ thiên đường trái đất ra, Trần Hán Thăng đi đâu cũng được, vì thế dứt khoát gật đầu nói: “Được rồi, vậy đến Thanh Hoa.”

“Hả?”

Lần này tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Hán Thăng, giống như vô cùng ngạc nhiên trước sự lựa chọn này của hắn vậy?

Từ lúc nào chủ tịch Trần đã có hứng thú với ngôi trường hàng đầu này?

“Thực ra…”

Đối mặt với những ánh mắt nghi ngờ này, Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, giọng điệu đột nhiên trở nên trầm thấp: “Năm tôi học cấp ba, Thanh Hoa có gửi cho trường chúng tôi hai suất tuyển thẳng, nhưng tôi không chọn đi đến đó, một mặt là vì tôi không thích khí hậu thủ đô lắm, mặt khác…”

Lúc nói đến đây, Trần Hán Thăng còn cố ý dừng lại một chút.

Hoàng Lập Khiêm chỉ biết lên đại học chủ tịch Trần không học hành nghiêm túc, nhưng không biết gì về mấy chuyện vào thời cấp ba của hắn, cho rằng thực sự đã xảy ra chuyện gì đó nên anh ta hỏi: “Về phương diện khác thì sao?”

“Mặt khác…”

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười: “Người được tuyển thẳng không phải là tôi, ông đây còn đi cái búa!”

“Chậc.”

Mọi người đều nhàm chán xua tay, lại bị hớ một lần nữa.

Trịnh Quan Đề mím môi mỉm cười, quả nhiên người này không có ngày nào không lảm nhảm.

Bình Luận (0)
Comment