Trường đại học Thanh Hoa nằm trên đường Hải Điến quận Song Thanh, Hoàng Lập Khiêm quen thuộc giống như trở về trường học cũ, vừa đi vừa giải thích đây là cổng lớn Thanh Hoa, đây là sảnh chính, đây là đồng hồ mặt trời…
Trần Hán Thăng nhìn dáng vẻ nhiệt tình của Lão Hoàng, hài hước hỏi: “Học viện Máy tính của Thanh Hoa đã từng mời anh đến làm giảng viên dự thính chưa?”
“Chưa.”
Hoàng Lập Khiêm lắc đầu, nhưng anh ta lại nhanh chóng bổ sung, nói: “Nhưng Phục Đán thì có mời.”
“Sao tôi chưa nghe nói đến chuyện này.”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, trong những tình huống bình thường, những việc như thế này cần phải báo cáo lên công ty.
“Bởi vì tôi đã từ chối.”
Lão Hoàng nở nụ cười hiền hậu: “Tôi vẫn một lòng chờ lời mời của Thanh Hoa.”
“Phi!”
Trần Hán Thăng phỉ nhổ, ngay cả trường học cũ cũng từ chối, con mẹ nó đúng là Đán gian.
Nhưng trong lúc đi dạo trong trường đại học, Lão Hoàng nói đến một số chuyện lý thú của mình, lúc này mọi người mới hiểu được tại sao giám đốc Hoàng lại canh cánh trong lòng với Thanh Hoa.
Rất nhiều năm về trước, vào lần đầu tiên Lão Hoàng đi đến đại học Thanh Hoa, bởi vì trường học quá lớn nên đã lạc đường, đêm hôm khuya khoắt rồi vẫn không tìm ra được, ông trời cũng không có ý tốt đổ xuống cơn mưa, cuối cùng anh ta chỉ có thể chạy đến trú mưa dưới một toà nhà thí nghiệm.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, lúc đó Hoàng Lập Khiêm còn nhỏ tuổi nên rất ngại hỏi đường các bạn học đi ngang qua.
“Ngay khi tôi đang do dự và sốt ruột thì có một người phụ nữ mặc váy hoa, hình như đã nhìn thấy sự bối rối của tôi.”
Nói đến đây, ngay cả vẻ mặt Hoàng Lập Khiêm cũng trở nên dịu dàng: “Cô ấy chủ động đi đến hỏi, bạn học, có phải bạn bị lạc đường không?”
“Tôi vội vàng nói đúng vậy.”
Lão Hoàng ngại ngùng mỉm cười: “Sau đó cô ấy bung dù đưa tôi đi đến cổng trường, trên đường đi, cô ấy hỏi tôi học trường nào, tôi trả lời là đại học Phục Đán, cô ấy nói cũng được.”
“Lúc đến cổng.”
Hoàng Lập Khiêm nói: “Tôi lấy hết can đảm hỏi một câu, sư tỷ, chị là sinh viên khoa nào của trường Thanh Hoa.”
Những câu chuyện như thế này lúc nào cũng thu hút người khác, mọi người đều tập trung tinh thần lắng nghe, hơn nữa trong lòng đều mong chờ có một kết cục tốt đẹp.
Chỉ là Trần Hán Thăng cảm thấy khó hiểu, người yêu của Hoàng Lập Khiêm hình như không phải tốt nghiệp đại học Thanh Hoa.
“Lúc ấy tôi là nghiên cứu sinh năm nhất, thầm nghĩ nếu chênh lệch tuổi tác không lớn lắm thì tôi sẽ xin số QQ của cô ấy, kết quả…”
Nói đến đây, Lão Hoàng đột nhiên thở dài, dừng lại trong khoảnh khắc mấy chốt này, tất cả mọi người đều không nhịn được nhíu mày.
“Kết quả cô ấy nói cô ấy là giảng viên trường đại học Thanh Hoa, không phải sinh viên.”
Hoàng Lập Khiêm cười khổ một tiếng: “Sau khi nghe nói cô ấy là giảng viên, tôi hoàn toàn không dám xin QQ nữa, kết quả suốt bao nhiêu năm qua, trong đầu tôi chỉ có thể nhớ rõ chiếc váy hoa trong mưa kia…”
“Haiza…”
Câu chuyện cứ thế kết thúc ở đây, người kể chuyện cảm thấy phiền muộn, người nghe chuyện cảm thấy chưa đã thèm, đồng loạt phê bình Lão Hoàng non, giảng viên thì sao chứ?
Chỉ cần lá gan đủ lớn thì giảng viên cũng nghỉ sinh!
Mồm miệng khoác lác không mất phí, nếu thực sự đổi ngược lại vị trí, có lẽ chỉ có Trần Hán Thăng mới dám xin QQ trong tình huống như vậy.
Nhưng nhờ có câu chuyện này của Hoàng Lập Khiêm đã lập tức kéo gần khoảng cách giữa mọi người, bởi vì mọi người đều phát hiện ra rằng những quản lý cấp cao thu nhập một năm chục triệu tệ đó, thực chất cũng sẽ có lúc “yêu mà không có được”.
Vì thế, những trợ lý trẻ tuổi của văn phòng tổng giám đốc kia đồng loạt nói đến những tiếc nuối trong quá khứ của mình, Trịnh Quan Đề lắng nghe được một lúc, đột nhiên hỏi Trần Hán Thăng: “Chủ tịch Trần thì sao? Suốt bao nhiêu năm qua, cậu có tiếc nuối gì không?”
“Có.”
Trần Hán Thăng gật đầu.
Nhóm người này lập tức yên tĩnh lại, cơ hội có thể nghe thấy bí mật của chủ tịch Trần không nhiều lắm đâu.
“Vào một đêm ở Hàn Quốc.”
Trần Hán Thăng nghiêm túc nói: “Có lẽ tôi nên đến khách sạn, đến nay nhớ lại vẫn cảm thấy hối hận.”
“Cái gì?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chủ tịch Trần nói không đầu không đuôi, “Hàn Quốc, khách sạn, ngủ” rốt cuộc là có ý gì?
Bọn họ cho rằng chủ tịch Trịnh có thể hiểu được, kết quả phát hiện cô ấy cũng bày ra vẻ mặt ngơ ngác.
Chỉ có thư ký nhỏ bên cạnh cô bạn thân Trịnh phát hiện bà chủ không bình thường.
Cho dù chủ tịch Trịnh bày ra dáng vẻ không hiểu gì, nhưng bên dưới những sợi tóc hai bên thái dương đã lặng lẽ nhuộm đỏ.
…
Bọn họ đi dạo ở đại học Thanh Hoa đến hơn sáu giờ, trong khoảng thời gian đó có không ít bạn bè liên lạc với Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Đề, tỏ vẻ muốn làm chủ nhà mời khách, nhưng đều bị bọn họ tìm lý do từ chối.
Buổi tối hôm đó, người của hai công ty đi đến Toàn Tụ Đức để ăn vịt quay, sau đó chụp ảnh ở quảng trường Thăng Kỳ, cuối cùng đám người lần lượt trở về khách sạn, mỗi người đều chuẩn bị tài liệu cho cuộc hội nghị ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, trong phòng họp lớn của bộ Công nghệ và Thông tin, Trần Hán Thăng gặp gỡ các công ty hàng đầu trong ngành sản xuất điện tử và thương mại điện tử ở nhiều tỉnh thành khác nhau.
Đương nhiên, trong lòng những người khác, “Trần Qủa Xác” cũng là bá chủ một phương, chỗ ngồi cũng được sắp xếp ở vị trí thứ nhất.
Không thể không nói, trong phòng họp này, các doanh nghiệp ở thủ đô có năng lực mạnh nhất, Sohu, Lenovo, Baidu, 360…, bao gồm cả JD. Com sau này, tất cả bọn họ đều khởi bước từ Trung Quan Thôn, là “giới Bắc Kinh” chính gốc.
Nếu so sánh, tỉnh Tô Đông ngoại trừ Qủa Xác và Xiaomi ra thì cũng chỉ có Tô Ninh có thể miễn cưỡng đánh, Tiểu Thiên Nga chỉ chuyên về sản xuất máy giặt đã không còn nằm trên con thuyền lớn của thế giới mới này nữa rồi.
Các doanh nghiệp ở Chiết Trung cũng không nhiều lắm, ngoại trừ Alibaba ra, những công ty khác đều là hai hoặc ba con cá lớn nhỏ;
Trong khu vực châu thổ sông Châu Giang, bỗng nhiên nổi lên rất nhiều gã khổng lồ, Tencent, Huawei, Gree, Midea…
Nhưng không phải tất cả công ty ở cùng một chỗ đều đoàn kết, dựa vào tin tức mà Trần Hán Thăng biết được, cho dù là giới Bắc Kinh hay giới Châu Giang, trên thực tế, các cuộc đấu đá nội bộ tương đối khốc liệt, thậm chí còn sẽ mượn sức các công ty khác để củng cố sức mạnh của mình.
“Đã là nhà thứ ba rồi.”
Trịnh Quan Đề đi đến bên cạnh Trần Hán Thăng, xoè lòng bàn tay có ba tấm danh thiếp ra: “Hội nghị còn chưa bắt đầu, nhưng đã có ba người tìm đến tôi, hy vọng Xiaomi có thể hợp tác với bọn họ để tạo ra một liên minh tư bản mạnh mẽ.”
“Cô trả lời như thế nào?”
Trần Hán Thăng bĩu môi hỏi.
“Tôi nói Xiaomi chỉ là một công ty mới.”
Cô bạn thân Trịnh nở một nụ cười giảo hoạt: “Không phải là con dê đầu đàn ở Kiến Nghiệp, chi bằng các anh đến hỏi Trần Qủa Xác một chút đi, bây giờ anh ta là nhân vật lão làng.”
“Chẳng trách…”
Trần Hán Thăng lấy từ trong túi ra một xấp danh thiếp, khoảng hơn chục tấm.
“Ha ha…”
Trịnh Quan Đề vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ nói: “Cậu định làm gì đây, đơn đả độc đấu hay là ôm thành đoàn.”
“Lúc trước Trình Đức Quân của Thâm Thông bảo tôi gia nhập vào trận địa của bọn họ.”
Trần Hán Thăng không trả lời, ngược lại nhắc đến một chuyện lúc trước: “Trước kia Lão Trình muốn tự làm ông chủ, bây giờ bởi vì lý do kinh doanh, Thâm Thông và Ali qua lại rất thân thiết, bọn họ có thể coi là cùng một nhóm.”
“Nhưng mà.”
Trần Hán Thăng còn nói thêm: “Mối quan hệ giữa Qủa Xác và Tencent cũng không tồi, bây giờ Qzone vẫn đang hợp tác, bọn họ cũng vươn một cành oliu với tôi.”
“Ừ.”
Trịnh Quan Đề nhìn về phía Trần Hán Thăng, chờ hắn đưa ra ý kiến.
“Thực ra tôi không muốn tham gia vào bên nào cả.”
Trần Hán Thăng cắn môi nói: “Chúng ta dứt khoát lấy Qủa Xác và Xiaomi làm nền tảng, dựa vào tài nguyên của Kiến Nghiệp, Thượng Hải và những giáo sư nhân tài đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc đó để từ từ phát triển thực lực của mình.”
Trịnh Quan Đề gật đầu, xem ra Trần Hán Thăng không có ý định tham gia vào cuộc tranh đấu trong giới tư bản giữa “Nhị Mã”, “Sohu và Net ease”, “Kim Sơn và 360”, có ý định tự làm nhà cái của riêng mình.
Như vậy vừa có lợi vừa có hại, nhưng cô bạn thân Trịnh vẫn chưa hiểu rõ lắm “Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc đến từ An Huy đúng không, bọn họ có thể đồng ý làm trung tâm dự trữ nhân tài cho Qủa Xác sao?”
“Chuyện này cô không hiểu đâu.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Kiến Nghiệp trên danh nghĩa là thuộc tỉnh Tô Đông, thực chất lại là tỉnh An Huy, đồng hương An Huy chưa chắc đã thích Hợp Phì, nhưng chắc chắn thích Kiến Nghiệp.”