Ta Thật Sự Không Yếu Nha ( Dịch Full )

Chương 17 - Chương 246: Đào Thoát

Unknown Chỉ cần chúng ta giữ được tính mạng, sau này còn có thể bàn bạc kỹ hơn."

"Ha ha, chúng ta hiểu rõ mà.

Tiểu tử ngươi thân là đệ tử mà dạy ngược chúng ta nha."

Hàn Thanh nói đùa một câu rồi mang theo Vi Hùng xoay người rời khỏi phòng.

Một ngày thoáng một qua trong chớp mắt.

Buổi chiều ngày thứ hai, trên lầu ba Vân Hạc tửu lâu ở Phi Vân thành, Trần Triệt đang tự rót tự uống.

Đối diện Vân Hạc tửu lâu là khách điếm tốt nhất Phi Vân thành, Tùng Đào khách điếm.

Tùng Đào khách điếm chính là nơi Thất Sát tông tập trung đám võ giả Huyền Khí cảnh, đồng thời cũng là chỗ ở tạm thời của bốn tên trưởng lão Thất Sát tông.

Ngồi ở chỗ này uống nửa canh giờ, hắn đã thấy có hơn hai mươi tên võ giả Huyền Khí cảnh đi vào trong khách điếm.

"Thời gian không chênh lệch nhiều . . ."

Trần Triệt uống một chén rượu xong rồi ngẩng đầu nhìn trời, thì thào nói. . . . . ·

Cùng lúc đó, trong một chỗ sảnh chuyên dùng của Tùng Đào khách điếm có hơn mười người đang tập trung.

Trưởng lão Thất Sát tông Tôn Ngạn Thanh đang đứng trước mặt mấy người, bắt đầu giới thiệu tình huống Đại Hạ một chút và những điều cần chú ý sau khi tiến vào Đại Hạ.

Trên bức tường sau lưng hắn còn dán một vài bức chân dung.

Đúng lúc này, một tên đệ tử Thất Sát tông đột nhiên xông vào, kích động nói:

"Đại trưởng lão! Tôn trưởng lão!

Chúng ta vừa nhận được tin tức, dư nghiệt Thần Hỏa tông Vi Hùng và Hàn Thanh đang tránh trong một ngọn núi ngoài thành!"

Nghe nói như thế, lão giả trong góc đang nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở mắt, Tôn Ngạn Thanh cũng quay đầu nhìn sang đệ tử Thất Sát tông kia.

"Tin tức có đáng tin cậy không?"

Tôn Ngạn Thanh trầm giọng hỏi.

"Đáng tin! Chính xác trăm phần trăm! Có người tận mắt nhìn thấy bọn hắn!

Đại trưởng lão, Tôn trưởng lão, hiện tại các ngươi chạy tới không chừng sẽ có cơ hội tiêu diệt bọn hắn!"

Tên đệ tử Thất Sát tông này chắc chắn nói.

Tôn Ngạn Thanh nghe vậy, trong mắt cũng lóe lên sự vui mừng.

Mặc dù Thần Hỏa tông bị diệt nhưng cũng có một ít cá lọt lưới.

Trong đám cá lọt lưới này thì Hàn Thanh cùng Vi Hùng là hai người khó chơi nhất.

Mấy tháng trước, hai người này lén ám sát không ít đệ tử Thất Sát tông, còn hủy một lượng tài nguyên lớn của Thất Sát tông.

Bây giờ xem tìm được hai người này rồi!

Nghĩ tới đây, Tôn Ngạn Thanh nhìn về phía Đổng Khang đang ngồi trong góc.

"Sư huynh, đây có thể là cơ hội ngàn năm một thuở. Ta cảm thấy hai chúng ta hợp lại ít nhất có thể đánh giết một người bọn hắn!

Nếu như đánh lén thì có khả năng giết được hai tai họa lớn này."

Đổng Khang nghe xong nhíu mày, sau một hồi lâu mới đột nhiên đứng lên, đi tới bên cửa sổ.

Ngoài cửa sổ có một con chim nhỏ màu đen lập tức bay vào, rơi xuống trên vai của hắn.

Đổng Khang cười với chim nhỏ, sau đó lấy một mảnh giấy trống từ trong ngực ra. . . . ··

Lầu ba của Vân Hạc lâu.

Trần Triệt thấy Đổng Khang đi tới bên cửa sổ, tranh thủ thời gian thu hồi ánh mắt.

Võ giả như Đổng Khang có năng lực cảm ứng cực mạnh.

Đừng nói là trực tiếp nhìn, cho dù liếc mắt quét nhìn một chút cũng sẽ bị phát giác.

"Hẳn là nhận được tin tức rồi." Trần Triệt thầm nghĩ trong lòng, đồng thời buông lỏng, đem nội tâm tất cả sát ý tất cả đều che che lại.

Chờ đợi chỉ chốc lát về sau, tiếng thông reo trong khách sạn một đạo thân ảnh bay lên trời, hướng thẳng đến ngoài thành bay đi.

Động tĩnh này rất nhanh đưa tới trong tửu lâu không ít người vây xem.

Dù sao cho dù là Phi Vân thành, cũng không có nhiều Thần Thông cảnh võ giả.

"Cái kia giống như là Thất Sát tông Tôn trưởng lão a?

Cũng không biết hắn vội vã như vậy đi chỗ nào?"

"Võ giả Thần Thông cảnh thật lợi hại, có thể trực tiếp bay lượn, ngày nào đó ta có thể bay lượn thì tốt biết mấy."

"Là Tôn Ngạn Thanh ···. . ."

Trần Triệt nhíu mày.

Tôn Ngạn Thanh là một tên trưởng lão Ngự Vật cảnh của Thất Sát tông.

Lần đầu tiên hắn nghe nói đến cái tên này là lúc đánh giết Cốc Dự ở Húc Nhật thành.

Xét về thực lực thì Tôn Ngạn Thanh phải sàn sàn với Hàn trưởng lão cùng với Vi trưởng lão . . .

Chẳng qua là một người tuyệt đối không thể đối phó được Hàn trưởng lão và Vi trưởng liên thủ.

"Tại sao Đổng Khang lại không đi?"

Trần Triệt dần dần trầm xuống.

Đổng Khang là cao thủ Ngự Vật cảnh đại viên mãn, nếu như Đổng Khang ở đây thì hắn thật sự không giết được mấy tên võ giả Huyền Khí cảnh trong khách điếm đối diện.

"Nghe đồn Đổng Khang này là một con cáo già, chẳng lẽ có thủ đoạn gì khác nữa."

Trần Triệt vừa uống rượu vừa âm thầm nhìn chằm chằm bầu trời.

Từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc không còn bất kỳ người nào bay ra từ trong khách điếm đối diện.

Yên lặng chờ đợi ước chừng một khắc, bầu trời bên ngoài thành đột nhiên xuất hiện một vệt mây đen.

Thấy vệt mây đen, vẻ mặt Trần Triệt lập tức trở nên khó coi.

"Các ngươi nhìn! Bên kia có chuyện gì đó?"

"Hình như là cảnh tượng mà võ giả tà đạo ra tay mới có nha?" "Vừa rồi Tôn trưởng lão của Thất Sát tông ra khỏi thành, chẳng lẽ đi đối phó võ giả tà đạo?"

Một đám quần chúng trong tửu lâu không ngừng thấp giọng nghị luận.

Trần Triệt thở ra một hơi, sau đó để ly rượu xuống.

"Tiểu nhị, tính tiền!"

Tiểu nhị nghe tiếng lập tức đi tới nhưng lúc này Trần Triệt đã biến mất tăm.

Tiểu nhị quan sát xung quanh một lượt, sau đó mới phát hiện dưới bầu rượu có một tấm kim phiếu.

Trần Triệt bước nhanh trên đường phố Phi Vân thành.

Chờ đi xa khoảng vài dặm hắn mới bay lên trời, hướng thẳng đến vệt mây đen bên ngoài thành.

Theo khoảng cách dần rút ngắn, mây đen càng lúc càng hiện rõ.

Trần Triệt có thể nhìn thấy loáng thoáng bên trong mây đen còn xen lẫn màu đỏ máu.

Cùng lúc đó, trên bầu trời ở một ngọn núi ngoài thành.

Toàn thân Vi Hùng được hậu thổ chân khí màu vàng đất bao bọc, trước mặt hắn có một bàn tay màu đỏ ngòm ngưng tụ không tan.

"Khặc khặc, chính là hai tên tạp chủng các ngươi phá hủy cứ điểm của Thiên Tà hội ta trong khoảng thời gian gần đây sao?

Ta ngược lại muốn xem xem các ngươi có bản lãnh gì!"

Từ trong mây đen có tiếng cười quái dị truyền đến, ngay sau đó là một chưởng ấn màu máu từ trên trời giáng xuống, đánh vào hậu thổ chân khí của Vi Hùng.

Cách đó không xa, Hàn Thanh đang khống chế lấy một thanh trường kiếm màu vàng kim đối kháng với hai kẻ khác.

Một người trong đó đương nhiên là trưởng lão Thất Sát tông Tôn Ngạn Thanh.

Một người khác mặc áo bào đỏ, toàn thân có khói đen bao bọc, rõ ràng là người Thiên Tà hội.

Hai người này có thực lực không kém gì Hàn Thanh.

Hàn Thanh lấy một địch hai, chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó.

Hắn cũng muốn thoát đi nhưng Tôn Ngạn Thanh một mực chặn đường lui của hắn.

Mắt thấy Hàn Thanh sắp không chống đỡ nổi, Tôn Ngạn Thanh cười to, trực tiếp thi triển ra một đạo thần thông đánh về phía lưng Hàn Thanh!

"Ha ha! Hàn Thanh! Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"

Cùng lúc đó, tên cao thủ Thiên Tà hội kia cũng ngưng tụ ra một chưởng ấn màu máu to lớn đánh thẳng tới Hàn Thanh!

Cảm nhận được áp lực to lớn từ hai mặt truyền đến, Hàn Thanh cắn răng, trực tiếp thao túng thần binh đánh tới chưởng ấn màu máu, đồng thời điều động một lượng tiên thiên chân khí lớn hội tụ về lưng mình.

Hộ thể chân khí của hắn kém hơn Vi Hùng, nếu đón đỡ một kích này của Tôn Ngạn Thanh chắc chắn sẽ thụ thương, nhưng mà giờ khắc này hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

Ầm ầm!

Nương theo một tiếng nổ vang, hai đạo thần thông đồng thời tới người, tiên thiên chân khí cuồng bạo bùng nổ trong nháy mắt.

Hàn Thanh cong lưng, chuẩn bị nghênh đón lực trùng kích.

Nhưng mà lực trùng kích cũng không lan đến, ngay sau đó có giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn.

"Hàn trưởng lão, nhanh lên!"

Chương 246: Đào thoát Dịch: Lap Tran

"Người nào?"

Trên bầu trời, Tôn Ngạn Thanh vô ý thức cao giọng quát.

Hắn thấy rõ ngay tại lúc thần thông Thất Sát ấn của mình sắp đánh vào lưng Hàn Thanh thì đột nhiên có mấy chục thanh băng thương đột nhiên từ nơi xa bắn tới, đánh tan Thất Sát ấn.

Chân khí vẫn còn chưa tan đi hết, Tôn Ngạn Thanh mở to mắt nhìn nhưng chỉ có thể mơ hồ thấy một người thần bí mang mặt nạ đang ngăn phía sau Hàn Thanh.

"Vừa rồi hẳn là thần thông Băng Thương trận, trong Thần Hỏa tông chỉ có hai người biết thần thông Băng Thương trận, hai người kia đều đã chết, rốt cuộc người này là ai?"

Tôn Ngạn Thanh càng cảm thấy khó hiểu hơn.

Vi Hùng đã nhận ra tình huống bên này, cấp tốc nhích tới gần.

"Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, mọi người chia ra đi."

Trần Triệt trầm giọng nói.

"Tốt!"

Hàn Thanh cùng Vi Hùng cũng không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn mà kêu no rồi từ chối, lập tức lên tiếng sau đó ba người liền chia ra theo ba phương hướng bắt đầu thoát đi.

"Muốn đi! Nào có dễ dàng như vậy! Xem hôm nay ta đánh vỡ mai rùa của các ngươi!"

Từ trong mây đen trên bầu trời có tiếng gầm nhẹ truyền đến, ngay sau đó một bóng người mặc áo bào đen vọt ra khỏi mây, phóng thẳng về phía Vi Hùng.

"Ta đuổi theo người đeo mặt nạ kia, ngươi đuổi theo Hàn Thanh!"

Tôn Ngạn Thanh nói với một tên võ giả Thiên Tà hội khác rồi nhanh chóng đuổi theo Trần Triệt.

Thật ra giờ phút này trong nội tâm đã không còn ý nghĩ muốn lưu hết ba người ở nơi này.

Nếu như chỉ có Hàn Thanh cùng Vi Hùng thì Thiên Tà hội Hồng Phúc đối phó một người, hắn và mấy người Thiên Tà hội còn lại đối phó một người sẽ có hi vọng lưu cả Vi Hùng và Hàn Thanh lại.

Nhưng bây giờ bên đối phương có thêm một võ giả Ngự Vật cảnh nữa . . .

Chuyện này khiến bọn hắn không thể không phân tán lực lượng.

Hắn quá rõ thực lực của Hàn Thanh, dù võ giả Ngự Vật cảnh Thiên Tà hội đuổi theo thì cũng không có khả năng một mình đánh giết Hàn Thanh.

Đồng dạng hắn cũng không chắc mình có thể giết người thần bí đeo mặt nạ kia.

Mặc dù như thế nhưng hắn vẫn muốn đuổi theo.

"Nói thế nào thì ta phải biết rõ thân phận của người này!"

Tôn Ngạn Thanh thầm nghĩ . . . .

Hai người một đuổi một chạy, nhanh chóng tiến vào trong rừng rậm.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Tôn Ngạn Thanh lại hỏi.

Trần Triệt mang mặt nạ quay đầu liếc nhìn Tôn Ngạn Thanh, không có lên tiếng đáp. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trần Triệt, lòng Tôn Ngạn Thanh đột nhiên phát lạnh.

Một giây sau, hắn quát một tiếng, bỗng nhiên giơ ngón tay điểm về phía trước.

Trong chớp mắt, một cái ấn hình vuông màu xanh từ trong tay áo hắn bay ra, đập thẳng tới Trần Triệt.

Oanh!

Ấn màu xanh trực tiếp đập chân khí hộ thể của Trần Triệt.

Chân khí hộ thể hùng hậu như mặt hồ yên tĩnh bình tĩnh bị một tảng đá rơi vào, bắt đầu khuếch tán.

Mắt thấy cái ấn màu xanh sắp nện vào người mình, Trần Triệt đột nhiên xoay người.

"Thác Mạch quyết tầng ba, mở!"

Khẽ quát một tiếng, tiên thiên chân khí hùng hồn nháy mắt hội tụ vào lòng bàn tay hắn, ngay sau đó hắn hung hăng tung một chưởng vào cái ấn!

Ầm ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hai cỗ tiên thiên chân khí đụng vào nhau tạo nên gợn sóng to lớn lan ra xung quanh.

Chịu lực trùng kích mạnh mẽ, cả người Trần Triệt dùng một tốc độ cực kỳ kinh người bay ngược ra xa.

Đến khi Tôn Ngạn Thanh kịp phản ứng thì Trần Triệt đã xoay người bay xa rồi, tốc độ so với trước còn nhanh hơn gấp đôi, hắn căn bản không nhìn thấy huy vọng có thể đuổi kịp.

Nhìn bóng người đã hóa thành điểm đen trên bầu trời xa xa, Tôn Ngạn Thanh ngừng lại, mặt xanh mét.

"Thần Hỏa tông cực hàn nhất mạch, rốt cuộc người này là ai?"

Bay một đoạn dài, Trần Triệt quay đầu nhìn, thấy Tôn Ngạn Thanh không có đuổi theo thì tranh thủ thay đổi phương hướng, hướng về phía mà Vi Hùng chạy trốn.

Mặc dù hậu thổ chân khí của Vi Hùng Hậu Thổ có lực phòng ngự cực mạnh nhưng lại đối mặt với võ giả Ngự Vật cảnh đại viên mãn, hội trưởng Thiên Tà hội Hồng Phúc . . . . .

Xét về thực lực thì Hồng Phúc bỏ xa Tôn Ngạn Thanh một đoạn dài.

Đối mặt với cường giả bực này, sơ sẩy chút chính là kết cục bỏ mình.

Trần Triệt mở Thác Mạch quyết tầng ba, tốc độ phi hành cực nhanh.

Đáng tiếc Thần Sí công còn chưa thành, nếu tốc độ còn nhanh hơn nữa.

Bay khoảng chừng hơn mười dặm thì Trần Triệt thấy bầu trời xa xa có mây đen, lúc này hắn không dám sơ suất, tranh thủ bay về phía mây đen.

Chờ tới gần chỗ mây đen thì hắn nhìn thấy Hồng Phúc và Vi Hùng đang chiến đấu kịch liệt.

Vi Hùng giơ một tấm thuẫn màu vàng đất chắn trước người, Hồng Phúc dùng một thanh phi kiếm màu đỏ điên cuồng công kích tấm thuẫn, tần suất như cuồng phong bạo vũ.

Oanh! Oanh!

Tiếng chân khí nổ không ngừng vang lên, mỗi lần tấm thuẫn tiếp nhận một đợt công kích thì Vi Hùng đều lùi về phía sau một khoảng, đồng thời ánh sáng vàng mà tấm thuẫn phát ra cũng ảm đạm một chút

Hồng Phúc cực kỳ nhạy cảm, hình như đã nhận ra có người đang quan chiến, lúc này nhìn về phía Trần Triệt.

Trần Triệt híp mắt lại.

Hồng Phúc có mái tóc đỏ, con mắt đen kịt, trên mặt có đủ loại hoa văn cổ quái, trông tựa như một ác quỷ, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

"Người Thất Sát tông thật sự phế, nhanh vậy mà đã để mất dấu."

Hồng Phúc nhìn Trần Triệt, khàn khàn nói.

Cùng lúc đó, công kích của hắn trở nên sắc bén thêm mấy phần

Đúng lúc này, Vi Hùng cũng nhìn Trần Triệt.

Hai người trao đổi ánh mắt liền hiểu ý nhau.

Một giây sau, Vi Hùng ngửa mặt lên trời quát to một tiếng: "Huyền Thổ thuẫn! Cản cho ta!"

Nương tiếng hét này, hai tay Vi Hùng đột nhiên đẩy về trước, hắn giơ tấm thuẫn đã ảm đạm, tấm thuẫn nháy mắt sáng rực, ngay sau đó một lượng hậu thổ chân khí to lớn từ bên trong tấm thuẫn trào ra, tạo thành một tầng lá chắn màu vàng đất dày một trượng trước người Vi Hùng.

Trường kiếm màu đỏ kêu leng keng một tiếng đánh vào lá chắn này nhưng lại là không thể rung chuyển nó một chút nào.

"Đi!"

Vi Hùng lại hét lớn, lá chắn màu vàng đất ép về phía Hồng Phúc.

Ngay sau đó sắc mặt hắn tái đi, cả người mất khống chế từ trên không rơi xuống.

Vù!

Một tiếng xé gió vang lên, Trần Triệt cấp tốc bay tới lấy Vi Hùng, sau đó cũng không quay đầu mà dùng tốc độ cực hạn vọt mất.

Ầm ầm!

Sau lưng có tiếng nổ kinh thiên, tấm thuẫn hậu thổ chân khí trực tiếp nổ tung, tạo thành gió lốc chân khí càn quét bốn phía.

Vẻ mặt Trần Triệt trở nên nghiêm túc.

Trong tình huống bình thường, nguyên vật liệu chế tạo thần binh đều phù hợp với thuộc tính chân khí mà võ giả tu luyện, cho nên ngoại trừ dùng để tiến công hoặc phòng ngự thì thần binh còn có thể dùng để tồn trữ chân khí.

Vật liệu chế tạo thần binh càng tốt thì tồn trữ càng nhiều chân khí.

Loại chân khí này võ giả có thể trực tiếp hấp thu vào trong cơ thể đồng thời lập tức phát huy tác dụng.

Hiệu suất so với hấp thu chân khí trong thiên địa hoặc là nuốt đan dược khôi phục chân khí cao hơn nhiều.

Ngoài ra chân khí trong thần binh còn có thể phối hợp với võ giả để thi triển thần thông, hoặc trực tiếp tự bạo, bộc phát ra công kích mạnh hơn so với thủ đoạn bình thường.

Vừa rồi Vi Hùng có thể bộc phát ra công kích mạnh như vậy là bởi vì hắn tự bạo tấm thuẫn.

Cũng chỉ có như thế hắn có thể ngăn cản Hồng Phúc trong chốc lát.

Chương 247: Thần binh Dịch: Lap Tran

"Không có sao chứ?"

Trần Triệt thấp giọng hỏi thăm một câu.

"Không có việc gì, chẳng qua là tổn thất thần binh nên thần hồn chấn động một chút mà thôi, nghỉ ngơi một quãng thời gian là ổn."

Vi Hùng yếu ớt nói.

"Lần này trách ta, ta không nghĩ tới Thiên Tà hội lại đi cùng Thất Sát tông."

Trần Triệt có chút áy náy nói.

Vi Hùng nói nhẹ nhàng nhưng Trần Triệt biết rõ chuyện rèn đúc một kiện thần binh phù hợp với mình gian nan đến thế nào.

"Ta đoán là Hồng Phúc đã sớm liên hệ với Thất Sát tông, do ta với Hàn sư huynh suy tính không chu toàn, còn tưởng rằng hắn đang bế quan tu luyện."

Vi Hùng chủ động nhận lấy trách nhiệm.

Trần Triệt nghe xong cũng không có xoắn xuýt gì, việc đã đến nước này, có xoắn xuýt cũng vô dụng.

"Chúng ta trở về rồi nói." . . . . ·.

Sau nửa canh giờ.

Tôn Ngạn Thanh trở lại Đào Tùng khách điếm ở Phi Vân thành với sắc mặt khó coi.

"Làm sao vậy? Tôn sư đệ, không thể giải quyết hai con cá lọt lưới Vi Hùng và Hàn Thanh sao?"

Đổng Khang phát giác được Tôn Ngạn Thanh trở về, mở mắt dò hỏi.

Tôn Ngạn Thanh khẽ thở dài trả lời: "Hồng Phúc đối phó với Vi Hùng, ta cùng một võ giả Thiên Tà hội khác đối phó Hàn Thanh.

Vốn đã là chuyện ván đóng thành thuyền, kết quả nửa đường có một người xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của chúng ta, cứu người đi mất."

"Ồ? Người nào?"

Đổng Khang trầm giọng hỏi.

"Người này có tu vi Ngự Vật cảnh, mang theo mặt nạ, ta cũng không biết hắn là ai nhưng hắn tu luyện Băng Thần quyết, con biết thi triển thần thông Băng Thương trận, rõ ràng là người cực hàn nhất mạch của Thần Hỏa tông."

Tôn Ngạn Thanh trả lời.

Nghe nói như thế, Đổng Khang lập tức yên lặng.

Lần này chiêu mộ nhiều võ giả Huyền Khí cảnh như thế chủ yếu là để tiêu diệt sạch dư nghiệt Thần Hỏa tông ở Đại Hạ, đồng thời dụ võ giả thiên tài Trần Triệt đã chui vào Đại Tần.

Kết quả lại dẫn tới một người thần bí . . . . .

Người thần bí nhân này còn giống như Trần Triệt, đều xuất thân từ cực hàn nhất mạch Thần Hỏa tông.

Chỉ là tu vi có chút không khớp.

Đổng Khang trong mắt lóe lên một tia hàn quang.

Trưởng lão cực hàn nhất mạch của Thần Hỏa tông đều đã chết hết, rốt cuộc người này là ai?

Đổng Khang nghĩ đi nghĩ lại rồi ngẩng đầu nhìn Tôn Ngạn Thanh.

Hai người nhìn nhau, đều không nói chuyện.

Tôn Ngạn Thanh biết, thật ra trong lòng hắn cùng với sư huynh đều đã nghĩ đến một loại khả năng, thế nhưng trong tiềm thức bọn hắn lại muốn né tránh khả năng này.

Nếu như . . . . .

Nếu như người kia không thi triển công pháp cực hàn nhất mạch của Thần Hỏa tông thì hắn căn bản không cần đuổi theo tra hỏi thân phận.

Cực hàn nhất mạch Thần Hỏa tông . . . . .

Chuyện này quá trùng hợp.

"Sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Sau một lúc lâu, Tôn Ngạn Thanh nhẹ giọng hỏi.

"Làm gì chắc đó, ha ha, ta đoán chừng trước đó bọn muốn dẫn ta rời khỏi sau đó đánh chết đám võ giả Huyền Khí cảnh mà chúng ta chiêu mộ.

Đã như vậy thì chúng ta cần phải bảo vệ những người này.

Chờ chúng ta đến Đại Hạ, bắt hết dư nghiệt Thần Hỏa tông, ta tin tưởng mấy người kia sẽ hiện thân, đến lúc đó ta cùng Hồng Phúc sẽ cùng ra tay, không cho bọn hắn bất cứ cơ hội nào nữa."

Đổng Khang nói ra, đồng thời vô thức vuốt ve một cái hộp hình chữ nhật trên bàn.

Đây chính là Tụ Linh hạp, bảo vật áp trục trong đấu giá hội ở Phi Vân thành lúc trước.

Giá khởi điểm năm mươi vạn lượng kim phiếu.

Cuối cùng hắn bỏ ra một trăm năm mươi vạn lượng kim phiếu mới miễn cưỡng mua được bảo vật này.

Vì gom góp kim phiếu, hắn bán đi rất nhiều chiến lợi phẩm lấy được từ Thần Hỏa tông, trong đó liền bao gồm Băng Sơn Đảo Huyền Đồ cùng với tài liệu luyện khí Cực Hàn băng Phách Vạn năm.

Nhìn Tụ Linh hạp, Đổng Khang nhíu mày, suy nghĩ miên man . . . .

Một bên khác.

Trong một sơn động ở một ngọn núi lớn ngoài thành.

Hàn Thanh cẩn thận cho Vi Hùng nuốt một viên đan dược trị liệu thần hồn.

Thấy thương thế của Vi Hùng dần dần ổn định, Hàn Thanh xoay người nhìn về phía Trần Triệt đang tu luyện trong góc.

"Trần Triệt, Đổng Khang là một con cáo già, ta đoán là hắn đã nhận ra ý đồ của chúng ta.

Nếu muốn tiếp tục giết những võ giả Huyền Khí cảnh đã bị chiêu mộ, sẽ càng khó khăn hơn."

"Ừ."

Trần Triệt khẽ gật đầu.

Hàn Thanh tiếp tục nói: "Có thể chờ bọn họ xuất phát đi tới biên cảnh, chúng ta lại ra tay một lần.

Trên trăm tên võ giả Huyền Khí cảnh, chưa chắc Đổng Khang có thể bảo vệ hết."

Nghe nói như thế, Trần Triệt chần chờ một lúc mới lắc đầu nói:

"Không thể xuất thủ nữa, độ nguy hiểm quá lớn."

Trần Triệt suy nghĩ một chút mới tiếp tục nói: "Thế này đi, Hàn trưởng lão, làm phiền ngươi đến Đại Hạ một chuyến, nói hành động của Thất Sát tông cho sư phụ ta biết, để cho hắn sớm sắp xếp, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn."

Hàn Thanh suy tư một lúc, gật đầu đáp ứng: "Được, ta đây thu thập chút liền đi."

"Làm phiền Hàn trưởng lão." Trần Triệt đa tạ một tiếng.

Lát sau Hàn Thanh thu dọn đồ đạc rời khỏi sơn động.

Trần Triệt nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.

Theo kế hoạch của Thất Sát tông, hai mươi lăm ngày sau bọn hắn mới xuất phát tới Đại Hạ, tốn thêm vài ngày đi đường, nói cách khác, khoảng ba mươi ngày sau bọn hắn sẽ tiến vào phạm vi Đại Hạ.

Mặc dù diện tích Đại Hạ thua xa Đại Tần nhưng cũng không phải là một địa phương nhỏ, không nói tới Đại Hạ bây giờ đã là địa bàn của Phụng Nghĩa quân.

Nếu như bên Đại Hạ sớm biết được tin tức, đồng thời chuẩn bị cẩn thận thì đủ để dây dưa với đám người Thất Sát tông một thời gian dài.

Đương nhiên cũng không còn cách nào khác.

Sau khi hành động lần này thất bại, hắn đã không muốn thử đánh giết những võ giả Huyền Khí cảnh mà Thất Sát tông chiêu mộ nữa.

Bởi vì nếu như lại thất bại, không chừng Thất Sát tông sẽ phái cường giả lợi hại hơn tới.

Bây giờ tọa trấn Thất Sát tông ở Linh Phong châu chính là đại trưởng lão Đổng Khang.

Đổng Khang lợi hại thế nào cũng chỉ là võ giả Ngự Vật cảnh đại viên mãn mà thôi.

Trần Triệt cho rằng mình khổ tu một thời gian sẽ đuổi kịp người này.

Nhưng nếu Thất Sát tông phái cường giả lợi hại hơn tới thì chuyện sẽ không còn nằm trong tầm khống chế. . . . . ·.

Một ngày sau, thương thế của Vi Hùng dần dần khôi phục, Trần Triệt mang theo hắn trở về Húc Nhật thành.

Ở Bách Hối thương hội.

Trần Triệt mới vừa vào cửa thì Dư Phượng Lâm đã ra đón.

Thấy Trần Triệt có vẻ nghiêm túc, Dư Phượng Lâm nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy Trần công tử? Chẳng lẽ không tìm được Luyện khí đại sư thích hợp sao?"

"Không phải, Quan đại sư đã đồng ý giúp ta luyện khí."

Trần Triệt trả lời.

"Đây không phải một chuyện đáng giá vui mừng sao?"

Dư Phượng Lâm có chút không hiểu.

"Trên đường trở về, ta phát hiện người Thất Sát tông đang chiêu mộ nhân thủ, chuẩn bị đi tới Đại Hạ.

Dư tỷ, ta cần ngươi phái một người đến Phi Vân thành nhìn chằm chằm mâý người Thất Sát tông, lúc nào bọn hắn lên đường thì nói cho ta biết một tiếng."

Trần Triệt nghiêm trọng nói.

Dư Phượng Lâm nghe xong trong lòng bừng tỉnh, lập tức đáp ứngi: "Việc này đơn giản, Bách Hối thương hội có người phụ trách mua hàng hoá ở Phi Vân thành, những người đó đều là thân tín của ta, ta truyền tin cho bọn hắn chú ý giúp ngươi."

"Ừ, đa tạ Dư tỷ.

Ta chuẩn bị bế quan tu luyện một thời gian, nếu như xảy ra chuyện gì mà không có cách nào xử lý thì ngươi trực tiếp đến tiểu viện tìm ta."

Trần Triệt nở một nụ cười rồi nói.

"Được." Dư Phượng Lâm gật đầu.

Trở lại tiểu viện, Trần Triệt trực tiếp mở trạng thái siêu quá tải bắt đầu tu luyện.

Qua trận chiến mấy ngày trước, coi như hắn đã thấy được thực lực của võ giả Ngự Vật cảnh đại viên mãn.

Hện tại hắn không mạnh bằng người ta.

Nhưng hắn thấy chiến lực của võ giả Ngự Vật cảnh cũng không phải xa không thể chạm.

"Dưỡng Hồn thuật và Thần Sí công thì ta không kịp tu luyện.

Còn thần binh thì cũng chưa có bắt tới tay."

Trần Triệt lẩm bẩm.

Hành động lần này quá vội vàng.

Lại thêm hắn vừa lấy được hai bản bí tịch mới mấy ngày, thần binh cũng mới giao cho người ta rèn đúc . . .

Đều chưa góp phần vào chiến lực.

Nếu như có một trong ba loại trên thì khi đối mặt với Tôn Ngạn Thanh hắn đã không lựa chọn chạy trốn.

"Hô . . ."

Sau khi thở ra một hơi, Trần Triệt bắt đầu nghĩ tới phương pháp gia tăng lực lượng thần hồn ghi chép trong Dưỡng Hồn thuật. . . . . ·.

Lại một ngày trôi qua.

Bởi vì thời gian cấp bách nên Trần Triệt tu luyện không biết ngày đêm.

Một thoáng qua trong chớp mắt.

Sáng sớm hôm nay Dư Phượng Lâm đi tới bên ngoài sân viện.

Không đợi nàng gõ cửa, Trần Triệt cảm ứng được nàng tới nên đồng sớm mở cửa nghênh đón.

Thấy Trần Triệt, Dư Phượng Lâm thấp giọng nói:

"Trần công tử, ta vừa nhận được tin tức từ Phi Vân thành bên kia truyền tin, nói ba ngày trước người Thất Sát tông dẫn người rời khỏi Phi Vân thành.

Ta đoán hiện tại bọn hắn sắp tới Tầm Dương thành rồi."

Trần Triệt nghe xong cau mày, gật đầu.

"Tốt, tin tức ta đã đưa tới, nếu Trần công tử còn cần gì thì cứ việc nói, không thì ta sẽ không quấy rầy ngươi tu luyện."

Dư Phượng Lâm mỉm cười nói.

Trần Triệt nghe xong vội vàng nói:

"Dư tỷ, ta chuẩn bị tới Hàn Sơn thành Vân Phong châu lấy thần binh, cho nên muốn rời khỏi đây một quãng thời gian."

"Ừ, ngươi đi đi, trên đường cẩn thận."

Dư Phượng Lâm gật đầu cười nói.

Chờ Dư Phượng Lâm đi khỏi Trần Triệt mới chuẩn bị một chút vật tư, sau đó xuất phát tới Vân Phong châu.

Bay ra khỏi phạm vi Húc Nhật thành, hắn trực tiếp thi triển Thần Sí công tầng thứ nhất. Một lượng tiên thiên chân khí to lớn hội tụ sau lưng của hắn tạo thành một đôi cánh chân khí.

Được đôi cánh chân khí gia trì, tốc độ phi hành của hắn lập tức tăng thêm phân nửa.

"Hiện tại dù không dùng Thác Mạch quyết thì tốc độ cũng nhanh hơn Tôn Ngạn Thanh."

Cảm nhận khí lưu bên người, Trần Triệt âm thầm ước tính.

Có Thần Sí công gia trì cộng thêm tu vi tăng lên, Trần Triệt chỉ tốn một ngày mà đã tới Hàn Sơn thành.

Sau khi vào thành, Trần Triệt liền tiến về tiệm rèn Lư Đồng.

Đến cổng tiệm rèn, Trần Triệt liếc mắt liền thấy Quan Sơn đang dạy đồ đệ rèn đúc.

"Tới rồi?"

Quan Sơn không quay đầu nhìn nhưng đã nhận ra Trần Triệt đến.

"Ừ."

Trần Triệt lên tiếng.

"Sao lại đến muộn hai ngày?"

Quan Sơn quay người lại, tùy ý hỏi thăm.

"Gặp một số việc nên chậm trễ."

Trần Triệt đáp lời.

"Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi không tới chứ, nếu ngươi không đến coi như tiện nghi cho lão già này. Tới đây, ta dẫn ngươi đi nhìn thần binh của mình."

Quan Sơn nở nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo, tự hào.

Trần Triệt theo sát phía sau hắn.

Hai người đi tới hậu đường, Quan Sơn nói: "Ngươi ở chỗ này chờ một chút."

"Được."

Trần Triệt nghe vậy đứng lại.

Quan Sơn cười cười sau đó đẩy cửa tiến vào phòng ngủ, không lâu lắm hắn liền ôm một cái hộp màu xanh lam đi ra.

Quan Sơn đi tới cạnh một cái bàn đá, sau đó đặt hộp lên trên bàn.

Trần Triệt nhanh chóng đến gần.

Quan Sơn nhìn thoáng qua cái hộp của Trần Triệt, cẩn thận mở hộp ra.

Nắp hộp vừa hé liền có một cỗ cực hàn chi khí chui ra.

Trong chớp mắt, nhiệt độ chung quanh hạ xuống.

Trần Triệt tập trung nhìn, chỉ thấy trong hộp có một thanh đoản kiếm, màu xanh lam, lập loè ánh sáng nhạt, tựa như thủy tinh xanh.

Trên thân đoản kiếm điêu khắc ấn ký hình rồng, cũng không biết có phải gặp ảo giác hay không mà Trần Triệt cảm giác ấn ký hình rồng như đang chậm rãi bơi lội quanh thân kiếm.

"Đây là . . ."

Trần Triệt có chút ngạc nhiên hỏi.

Quan Sơn cười nhạt một tiếng trả lời:

"Là Ly Long chi hồn, ta phong ấn thần hồn của một đầu Ly Long thuộc tính băng bên trong, tiểu tử, gọi kiếm này là Hàn Ly đi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Chương 248: Đoàn tụ Dịch: Lap Tran

"Hàn Ly sao, ta cảm thấy rất hay."

Trần Triệt nhìn đoản kiếm trong hộp, nhẹ giọng trả lời.

Quan Sơn nhếch miệng cười một tiếng, cảm thán nói: "Ly Long chi hồn thuộc tính băng cực kỳ xứng đôi với Cực Hàn băng phách vạn năm, lúc ta rèn đúc cũng chưa từng xuất hiện một chút sai lầm nên mới ra được chuôi thần binh thuộc tính băng đỉnh tiêm này.

Ha ha, không phải ta khoác lác, thần binh này có thể xếp vào mười vị trí đầu ở Thiên Phong vực.

Tiểu tử ngươi không có danh tiếng gì mà có được loại thần binh này, thật sự gặp may đó."

"Đúng là vãn bối gặp may, đa tạ tiền bối thành toàn."

Trần Triệt chắp tay cảm ơn.

Trong tình huống bình thường, thần hồn bên trong nội hạch yêu thú đều cực kỳ thiếu khuyết, loại nội hạch yêu thú này chỉ có thể dùng để luyện chế đan dược.

Muốn dung nhập vào trong thần binh thì nhất định phải là nội hạch có phẩm chất càng cao hơn.

Mà trong đám nội hạch yêu thú có phẩm chất cao thì thứ dính vào chữ "Long" có giá cả cực kỳ cao, chưa nói tới đây còn là thuộc tính băng thích hợp với hắn.

Thật sự mà tính giá trị, không nói tới thần binh Hàn Ly, chỉ là Ly Long chi hồn thuộc tính băng đối với hắn mà nói đã là bảo vật vô giá.

Nhìn Hàn Ly trong hộp, lòng Trần Triệt vô cùng hưng phấn.

Hắn không nghĩ tới Quan Sơn sẽ tận tâm tận lực chế tạo thần binh cho hắn như thế này, hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Nhìn gì nữa, dung hợp với thần hồn của ngươi đi, chỉ cần thần hồn của ngươi dung hợp với Ly Long chi hồn bên trong Hàn Ly thì chuôi thần binh này liền hoàn toàn thuộc về ngươi."

Quan Sơn cười nói.

Trần Triệt nghe xong nhẹ nhàng lấy Hàn Ly ra khỏi hộp.

Hàn Ly lạnh như băng, không chỉ cực hàn mà cảm giác cũng tựa như đang sờ một khối băng óng ánh, trơn nhẵn.

Trần Triệt nhắm mắt lại, bắt đầu dùng lực lượng thần hồn cảm ứng phi kiếm Hàn Ly.

Ấn ký hình rồng trên thân Hàn Ly bắt đầu chuyển động. Dần dần hắn cảm giác thần hồn của mình sinh ra một liên hệ nào đó với Ly Long chi hồn.

"Hô . . ."

Trần Triệt thở ra một hơi sau đó buông lỏng tay.

Hàn Ly cũng không có rơi xuống mà bay lơ lửng.

Trần Triệt chỉ tay về nơi xa, Hàn Ly lập tức bắn tới.

Thân kiếm trong suốt dưới ánh nắng chiếu lóe ánh sáng nhạt, ngay sau đó Hàn Ly liền chui vào trong lòng đất.

Trần Triệt ngoắc ngoắc tay, một tia sáng lóe lên, Hàn Ly nhanh chóng trở về trước người hắn.

"Coi như không tệ."

Nhìn phi kiếm trước mắt, Trần Triệt không nhịn được mà nhẹ giọng tán thưởng một câu.

Sau khi bước vào Ngự Vật cảnh, hắn đã từng thử dùng tiên thiên chân khí khống chế vật thể, nhưng còn lâu mới khống chế dễ dàng thuần thục như khống chế thần binh tương liên với thần hồn.

Sau khi suy tư một lát, Trần Triệt khống chế tiên thiên chân khí hội tụ vào Hàn Ly, trong chớp mắt, Hàn Ly sáng rực lên, một cỗ kiếm khí to lớn dài gần dài một trượng bao bọc toàn bộ kiếm thể!

"Thật là lợi hại!"

Trần Triệt nhìn kiếm khí to lớn ngưng tụ, lại tán thưởng một câu.

Lúc trước Tôn Ngạn Thanh truy đuổi hắn đã từng dùng thần binh công kích.

Tuy uy lực thần binh kia mạnh nhưng thua xa Hàn Ly hiện tại.

Càng then chốt hơn chính là hắn mới thử một lần mà thôi, căn bản không có vận dụng toàn lực.

Quan Sơn thấy cảnh này, mỉm cười giải thích: "Ly Long chi hồn trong Hàn Ly tương hợp với thuộc tính công pháp ngươi tu luyện, lại thêm thần hồn liên kết dung hợp nên phối hợp với ngươi điều động tiên thiên chân khí.

Nếu không phải như thế, với tu vi Ngự Vật cảnh sơ kỳ của ngươi căn bản không có khả năng điều động nhiều tiên thiên chân khí như vậy.

Đây cũng là một trong những đặc tính của thần binh đỉnh cấp.

Thần hồn bên trong thần binh bình thường chỉ có thể cung cấp công năng nhận chủ mà thôi."

"Thì ra là thế."

Trần Triệt phụ họa một câu.

Vừa rồi hắn mới vận dụng tu vi Ngự Vật cảnh sơ kỳ.

Nhưng trên thực tế, trải qua một tháng khổ tu, tu vi của hắn đã mạnh hơn thời điểm vừa vào Ngự Vật cảnh.

Chỉ là không cần thiết phải nói ra.

"Tiền bối, ngài giúp ta chuyện lớn thế này, vãn bối thật sự không biết nên cảm tạ ngài như thế nào. "

Thu hồi Hàn Ly xong, Trần Triệt cảm kích nhìn Quan Sơn.

Thu hoạch được Hàn Ly, sức chiến đấu của hắn lại tăng một mảng lớn, rất quan trọng trong thời khắc này.

"Không cần cảm tạ, nhớ kỹ lời hứa với ta là được.

Tốt, nếu như không có chuyện gì khác, thì ngươi có thể đi rồi.

Nhìn dáng vẻ bề bộn của ngươi, đoán chừng đã trêu chọc không ít kẻ thù đi.

Đi nhanh lên, tránh ảnh hưởng tới chỗ ta ẩn cư."

Quan Sơn phất tay, tỏ vẻ không thèm để ý.

Trần Triệt nghe vậy chần chờ một lát, sau đó lấy mặt dây chuyền Cực Hàn Băng Phách ngàn năm trên cổ xuống.

"Tiền bối, thứ này không đáng bao nhiêu tiền nhưng vãn bối đã đeo một thời gian, bây giờ ta đưa cho tiền bối, xem như tín vật."

Dứt lời Trần Triệt liềm đưa mặt dây chuyền đưa cho Quan Sơn.

Quan Sơn tiếp nhận mặt dây, híp mắt cười rồi cất đi.

"Tốt, nếu có một ngày cần ngươi hỗ trợ thì ta sẽ cầm lấy mặt dây chuyền này đi tìm ngươi."

"Vậy vãn bối cáo từ."

Trần Triệt chắp tay sau đó xoay người rời đi.

Vừa ra khỏi tiệm rèn Lư Đồng, đang chuẩn bị bay lên trời thì Quan Sơn đột nhiên lên tiếng.

"Tiểu tử, rốt cuộc ngươi tên gì? Không biết tên thật của ngươi thì về sau ta biết đi đâu tìm?"

Trần Triệt quay đầu cười nói: "Vãn bối tên Trần Triệt."

Dứt lời liền trực tiếp bay lên cao, vọt về phía ngoài thành.

"Trần Triệt sao. . . .ha ha." Nhìn bóng dáng dần biến mất trên bầu trời, Quan Sơn thì thầm một câu, sau đó lắc đầu cười . . . . .

Rời khỏi Vân Phong châu, Trần Triệt cấp tốc quay về Húc Nhật thành.

Sau khi ở lại Húc Nhật thành mười ngày hắn mới mang theo Hứa Kiều Kiều rời khỏi Húc Nhật thành.

Nửa ngày về sau, ở Vân Ẩn trấn.

Trần Triệt và Hứa Kiều Kiều đi bộ trong trấn nhỏ.

Tiểu trấn ở gần trường thành Liệt Dương thạch, mặc dù trong phạm vi Đại Hạ nhưng lại không nhận sự ảnh hưởng của Luân Hồi Chi Môn, là một chỗ đặc thù giữa Đại Hạ và Đại Tần.

"Thôn trấn này lớn như vậy . . . ."

Hứa Kiều Kiều bước trên đường phố, nhìn cảnh tượng chung quanh, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.

Mấy tháng trước Vân Ẩn chỉ là tiểu trấn vài ngàn người, cư dân trong trấn đa phần đều là dân chạy nạn từ Đại Hạ, ăn mặc khó coi biết chừng nào.

Bây giờ này thôn trấn đã không chênh lệch bao nhiêu với huyện thành.

Người đi trên đường ăn mặc cũng đàng hoàng hơn.

Trần Triệt mang theo Hứa Kiều Kiều đi dạo sau một lúc, trực tiếp thuê một chỗ ở.

Nửa tháng trước, Vi Hùng đã đến Đại Hạ.

Trước khi Vi Hùng đi hắn từng nói với Vi Hùng mình sẽ bế quan tu luyện một thời gian ngắn ở Vân Ẩn trấn này.

Đồng thời nói Vi Hùng chuyển lời cho Hàn Thanh, nếu xảy ra chuyện gì mà không thể ở Đại Hạ được nữa thì cứ tới nơi này.

Thuê chỗ ở xong, Trần Triệt tiếp tục bế quan khổ tu.

Nói thật, rời Đại Hạ gần một năm, cũng nên đưa mẫu thân và cửu cửu, có có mấy người lão Thẩm, lão Đường tới Đại Tần.

Võ giả Thông Thần cảnh là chiến lực cao nhất Đại Hạ nhưng võ giả muốn theo đuổi cảnh giới cao hơn chắc chắn muốn tới Đại Tần.

Sư phụ Tiếu Nghị bước vào Thông Thần cảnh đã được một năm, tính toán thời gian cũng nên rời Đại Hạ.

Mà không có hắn thủ hộ, mẫu thân ở Đại Hạ không còn an toàn.

Còn có mấy người lão Thẩm, bọn hắn vốn không còn nhiều thọ mệnh.

Muốn kéo dài thọ mệnh nhất định phải nhanh chóng tới Đại Tần, mượn hoàn cảnh Đại Tần hoàn cảnh đột phá tu vi.

Nói tóm lại, không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Coi như lần này Thất Sát tông không phái người tới Đại Hạ thì hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp nhanh chóng đưa người rời khỏi . . . . .

Ngày lại ngày trôi qua.

Một tháng trôi nhanh.

Chạng vạng tối hôm nay, Trần Triệt đang tu luyện thì có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Nghe được động tĩnh, Trần Triệt bước nhanh ra khỏi phòng.

Vừa ra cửa hắn liền thấy Vi Hùng với hình thể cao lớn.

"Trần Triệt!" Thấy Trần Triệt, Vi Hùng tỏ vẻ như trút được gánh nặng.

Sau khi đến Vân Ẩn trấn, hắn liền phát hiện không ít ấn ký chỉ có người Thần Hỏa tông mới có thể nhận ra, theo mấy ấn ký hắn tìm đến nơi này.

Quả nhiên Trần Triệt ở chỗ này.

"Làm sao vậy? Vi trưởng lão."

Trần Triệt trầm giọng hỏi.

"Ta đưa mẫu thân ngươi cùng với cữu cữu đi trước.

Bây giờ đã sắp tới Vân Ẩn trấn."

Vi Hùng đáp lời.

"Cái gì?"

Nghe như thế, Trần Triệt vừa mừng vừa sợ.

Hắn lại vội vàng hỏi: "Có truy binh sao?"

"Không có, ngươi yên tâm đi."

Vi Hùng cười đáp.

"Quá tốt rồi, ta đi đón bọn hắn."

Trần Triệt nhẹ nhàng thở ra rồi bước nhanh khỏi nơi này.

Vi Hùng đi trước dẫn đường, hai người khá là khiêm tốn,không có chọn cách bay lượn.

Đi bộ khoảng một khắc đồng hồ thì, hai người tới một con đường nhỏ bên ngoài trấn.

Đi dọc theo đường nhỏ thêm một ngàn thước liền tiến vào vào phạm vi chịu ảnh hưởng của Luân Hồi Chi Môn.

Trần Triệt và Vi Hùng đứng tại chỗ chờ đợi trong chốc lát, có một chiếc xe ngựa dần dần xuất hiện trong tầm mắt của bọn hắn.

Thị lực của Trần Triệt cực tốt, liếc mắt liền nhận ra lão Thẩm đang lái xe.

Bên cạnh xe ngựa còn có mấy người đang cưỡi ngựa.

Lão Đường cùng lão Ân cũng ở trong đó.

Thấy mấy vị cố nhân này, Trần Triệt mừng đến không nói nên lời.

Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Vi trưởng lão, sư phụ ta và Hàn trưởng lão đâu?"

Trần Triệt nhẹ giọng hỏi thăm một câu.

Vi Hùng hồi đáp: "Trong đám người Thất Sát tông có không ít võ giả tà đạo, đám võ giả tà đạo này trắng trợn giết chóc ở Thần Hỏa châu.

Sư phụ ngươi cùng những người Thần Hỏa tông khác đã đi giải quyết.

Không còn cách nào . . . .

Nếu đều đi hết thì không biết bao nhiêu người ở Thần Hỏa châu sẽ chết vì Thần Hỏa tông ta.

Mà trong Thần Hỏa tông có khả năng có phản đồ.

Nếu thật sự vụng trộm rời đi, nói không chừng sẽ bị người Thất Sát tông phát giác.

Mẫu thân ngươi cùng mấy bằng hữu của ngươi đều là người tuyệt đối đáng tin nên bọn hắn không đi cùng người Thần Hỏa tông, sư phụ ngươi để ta đưa bọn hắn đi trước cho ngươi an tâm."

Chương 249: Trở về
Bình Luận (0)
Comment