Trần Triệt nghe xong trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.
Phía xa, hình như Đường Tiểu Vân thấy được Trần Triệt, lúc này vỗ lưng ngựa chạy nhanh tới.
"Trần Triệt, một năm không gặp, ngươi lăn lộn ở Đại Tần thế nào?"
Nghe được giọng nói alnh lảnh đặc biệt của lão Đường, Trần Triệt mỉm cười trả lời: "Tạm được."
Ngoài miệng thì nói tạm được nhưng trong lòng Trần Triệt biết rõ, khoảng thời gian ở Đại Tần hắn cũng không dễ chịu bao nhiêu.
Thực lực và tu vi thì hắn cũng tăng lên không ít.
Nhưng hắn luôn cảm giác mình không thể dung nhập Đại Tần, giống như hắn hoàn toàn không hợp với quốc gia này.
Mãi đến khi thấy lão Đường, hắn mới tìm được chút cảm giác thân thuộc.
"Xét đến cùng thì ta vẫn là người Đại Hạ."
Trần Triệt khẽ thở dài.
Đường Tiểu Vân cưỡi ngựa tới gần, phi thân nhảy xuống ngựa, tới trước người Trần Triệt.
"Sao tiểu tử ngươi cứ rầu rĩ không vui?
Làm sao? Đại Tần không dễ sống hả?"
Trần Triệt khẽ lắc đầu.
Đường Tiểu Vân cười quái dị nói: "Với thực lực của mấy lão già chúng ta, đại khái không giúp được gì lớn cho ngươi, chuyện lặt vặt thì được, thỉ cần ngươi không chê."
"Gì mà không chê.
Lão Đường, coi như ta thiếu nợ ngươi."
Trần Triệt cười khẽ một tiếng, sau đó lấy một bình đan dược từ trong ngực ra đưa cho Đường Tiểu Vân.
"Địch Hồn đan?"
Đường Tiểu Vân mở bình đan dược ravnhìn rồi nói.
Trần Triệt gật đầu.
Trong khoảng thời gian này hắn đã luyện chế tài liệu từ Thần Hỏa tông thành Địch Hồn đan.
Hôm nay hắn mang theo hai mươi viên Địch Hồn đan.
Đường Tiểu Vân lấy đan dược ra nuốt vào trong bụng.
Lúc này, cuối cùng xe ngựa phía sau cũng chạy tới.
Chờ xe ngựa rời khỏi phạm vi Luân Hồi Chi Môn bao phủ thì Trần Triệt lập tức nghênh đón.
"Lão Thẩm, làm phiền ngươi, cho ngươi Địch Hồn đan."
Trần Triệt đưa bình đan dược cho Thẩm Côn Bằng, sau đó không kịp chờ đợi mà vén rèm xe.
Trong xe ngựa, mẫu thân ngồi một bên, một nhà cữu cữu một bên.
Không gặp mẫu thân và cữu cữu gần một năm rồi, giờ gặp lại, Trần Triệt xúc động không nói nên lời.
Mặc dù hắn xuyên đến nhưng trải qua đủ chuyện, hắn đã sớm xem mẫu thân và cữu cữu là người thân thật sự.
"Triệt Nhi . . . "
Vương Nhu dịu dàng cười một tiếng."Cháu trai, sao ta cảm giác ngươi trưởng thành hơn rất nhiều?"
Vương Chấn cười nói.
"Mẫu thân, cữu cữu, mợ . . ."
Trần Triệt chào hỏi một tiếng, sau đó nhìn đứa trẻ trong lòng Cố Thục, cười hỏi: "Cữu cữu, đây biểu đệ hay là biểu muội nha?"
"Biểu đệ, đưa tiếp theo không chừng là biểu muội."
Vương Chấn cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve bụng Cố Thụcm
Trần Triệt thấy cảnh này có chút áy náy nói: "Cữu cữu, lại liên lụy các ngươi theo ta bôn ba."
Vương Chấn nghe xong sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
"Cháu trai, lời này của ngươi có chút khách khí.
Nếu như không có ngươi thì không chừng hiện tại ta đã chết, sao còn cơ hội lập gia đình sinh con?"
Trần Triệt lấy ra bốn bình đan dược giao cho Vương Chấn.
"Cữu cữu, đây là bốn viên Địch Hồn đan.
Nuốt đan dược này liền có thể yên tâm tiến vào Đại Tần."
"Được. . ."
Vương Chấn lên tiếng rồi hơi chần chờ một lát, lại nói: "Cháu trai, trong khoảng thời gian ngươi không có ở đây, vị sư tỷ kia của ngươi đặc biệt quan tâm tới chúng ta. . .
Bây giờ chung ta đã an toàn, còn nhũng người Thần Hỏa tông . . ."
Nghe nói như thế, Vương Nhu tiếp lời nói: "Cữu cữu ngươi nói là Ánh Hàn cô nương rất tốt, sau khi ngươi rời đi nàng bận trước bận sau, gần như ngày ngày đều ở bên chúng ta."
Trần Triệt nghe vậy yên lặng một lát mới trả lời:
"Cữu cữu, mẫu thân, ngươi yên tâm đi, chuyện tiếp theo đều giao cho ta."
Trần Triệt buông rèm, sau đó lại lấy mấy viên Địch Hồn đan giao cho mắya người Ân Thiệu.
Chờ mọi người phân phối Địch Hồn đan xong, Trần Triệt nhìn về phía Vi Hùng.
"Vi trưởng lão, làm phiền ngươi đưa mẫu thân của ta đến chỗ an toàn trong trấn.
Không bao lâu nữa bên Bách Hối thương hội sẽ phái người tới đón các ngươi."
Vi Hùng gật đầu, hỏi: "Vậy còn ngươi?"
"Ta đi tiếp ứng sư phụ ta và Hàn trưởng lão."
Trần Triệt trả lời.
"Chuyện này . . ."
Vi Hùng không yên tâm lắm.
Trần Triệt cười nhạt một tiếng.
"Vi trưởng lão yên tâm đi, bây giờ ta trở về Đại Hạ, mặc dù không vô đich giống như trước nhưng vẫn có thể tự vệ."
"Được, vậy ngươi cẩn thận, ta ở bên này chờ tin tốt từ ngươi."
Vi Hùng quả quyết nói.
"Ừ." Trần Triệt gật đầu, chào mấy người Thẩm Côn Bằng một tiếng, sau đó nhìn Vi Hùng hộ tống mấy người rời đi.
Chờ xe ngựa và tất cả mọi người đều tiến vào Vân Ẩn trấn, Trần Triệt xoay người nhìn về phía Đại Hạ.
Hít sâu một hơi về sau, hắn bắt đầu thử phong bế thần hồn.
"Mọi người theo ta!"
Trong một ngọn núi ở Thần Hỏa châu, Tiếu Ánh Hàn mang theo hơn hai mươi đệ tử Thần Hỏa tông xuyên qua rừng sâu núi thẳm.
Bọn hắn đều là đệ tử phổ thông từ Huyền Khí cảnh trở xuống, trước đó một mực trốn trong cứ điểm ở núi sâu.
Không nghĩ đến vị trí cứ điểm bị phản đồ tiết lộ.
May mắn lúc đám người Thất Sát tông lên núi chạm phải độc trận nên nàng sớm biết được tin, mới có cơ hội mang theo đám đệ tử phổ thông trốn đến nơi này.
"Sư tỷ, chúng ta đến chỗ nào đây?"
Trong đám người, có ba tên đệ tử Thần Hỏa tông mờ mịt hỏi.
Tiếu Ánh Hàn nghe vậy cũng cảm thấy mờ mịt.
Ngoại trừ mờ mịt nàng còn vô cùng lo lắng.
Nghe nói bên Thất Sát tông có hơn trăm tên võ giả Huyền Khí cảnh.
Còn bên Thần Hỏa tông . . . .
Tăng thêm người từ bên Đại Tần tới cộng thêm cao thủ triều đình phái tới thì cũng chỉ khoảng năm mươi võ giả Huyền Khí cảnh, yếu hơn Thất Sát tông rất nhiều.
"Cũng không biết phụ thân thế nào rồi?"
Tiếu Ánh Hàn vô cùng lo lắng, nhưng bên ngoài phải biểu hiện kiên cường hơn chút, bởi vì nàng là trụ cột tinh thần của đám sư đệ, sư muội sau lưng.
Một năm sau khi Thần Hỏa tông không có tài nguyên cung ứng, bây giờ chỉ còn lại hơn hai mươi người này.
Dù như thế nào nàng phải đưa hơn hai mươi người này đến địa phương an toàn.
"Chúng ta tận lực cách xa cứ điểm trước."
Tiếu Ánh Hàn đáp lời.
Nhưng mà nàng vừa dứt lời thì có tiếng lá cây xào xac từ cánh rừng sau lưng truyền đến.
Rõ ràng có người đang nhanh chóng tiếp cận.
Nghe được động tĩnh, một võ giả Huyền Khí cảnh áo xanh đến từ Phụng Nghĩa quân trầm giọng nói: "Tiếu cô nương, ngươi dẫn bọn hắn đi trước, để ta ngăn chặn người kia."
"Tốt, làm phiền các hạ rồi."
Tiếu Ánh Hàn cám ơn một tiếng.
Không đợi nàng nói hết lời thì võ giả áo xanh vọt thẳng về phía rừng cây.
Không lâu sau có tiếng chiến đấu kịch liệt từ trong rừng truyền đến, ngay sau đó một đạo lưu quang đột nhiên phóng lên trời, theo sát là tiếng rít chói tai.
Nhìn đạo lưu quang trên bầu trời, sắc mặt Tiếu Ánh Hàn đột nhiên thay đổi.
Thứ này là đồ vật Thất Sát tông dùng để truyền tín hiệu, một tháng nay nàng gặp nhiều lần rồi. Mỗi lần thứ này vừa xuất hiện, thì võ giả Thất Sát tông ở gần sẽ tập trung đến.
"Chúng ta nhanh lên!"
Tiếu Ánh Hàn vội vã nói.
Dứt lời nàng liền chuẩn bị đi trước mở đường, nàng vừa xoay người thì sau lưng có tiếng xe gió rồi tới tiếng "Phanh" vang lên!
Nghe được động tĩnh, Tiếu Ánh Hàn vội vàng xoay người, chỉ thấy một tên trưởng lão Cực Hàn tông theo sát nàng đã biến mất, thay vào đó là một người trẻ tuổi với vẻ mặt lạnh lùng.
"Là ngươi . . . ."
Nhìn người trẻ tuổi này, mặt Tiếu Ánh Hàn trở nên tái nhợt.
Lại nhìn sang bên kia thì thấy trưởng lão Cực Hàn tông đi theo sau nàng đã bị người trẻ tuổi này đánh bay ra ngoài bảy tám thước, đang nằm bất động, không biết sống chết.
"Diệp sư huynh! Ngươi đang làm cái gì?"
Một đệ tử Thần Hỏa tông phía sau kinh ngạc nói to.
Diệp Thiên Hạo liếc nhìn tên đệ tử Thần Hỏa tông này rồi thản nhiên nói: "Nếu không muốn chết thì im miệng.
Chỉ muốn các ngươi ngoan ngoãn nghe lời , chờ người Thất Sát tông tới, ta có khả năng bảo đảm các ngươi một mạng."
"Diệp Thiên Hạo . . . Thần Hỏa tông không đối xử tệ với ngươi, nhất là Vạn sư bá, hắn trút tất cả tâm huyết lên người của ngươi, ngươi vì sao ngươi muốn phản bội Thần Hỏa tông?"
Tiếu Ánh Hàn thất vọng nói.
Bây giờ Diệp Thiên Hạo là đệ tử được Thần Hỏa tông coi trọng nhất, nếu không phải thượng tông xảy ra vấn đề thì Thần Hỏa tông sẽ có thêm một tên đệ tử chân truyền.
Nàng không nghĩ tới Diệp Thiên Hạo lại phản bội Thần Hỏa tông!
Diệp Thiên Hạo nghe xong, vẻ mặt trở nên cổ quái, sau đó không nhịn được mà nở nụ cười.
"Ha ha, Tiếu Ánh Hàn, có lẽ nói ra ngươi cũng không tin, ban đầu là Tế Thế minh bày mưu đặt kế cho ta gia nhập Thần Hỏa tông các ngươi.
Lúc đó kêd hoạch của Tế Thế minh là xếp ta vào Cực Hàn tông . . .
Lúc đó phụ thân ngươi bị trọng thương, không quản được bao nhiêu chuyện.
Nếu khi đó ta vào Cực Hàn tông, lưng có tài nguyên từ Tế Thế minh, muốn phản bội dễ như trở bàn tay.
Chờ thu hoạch được sự tín nhiệm của ngươi, ta phối hợp với cao thủ Tế Thế minh là có thể dễ dàng giải quyết phụ thân ngươi, sau đó hoàn toàn khống chế Cực Hàn tông.
Thật không ngờ tới Vạn Trung Hùng đần độn kia lại lôi ta vào Chân Dương tông, làm rối loạn kế hoạch của ta."
Nghe hắn nói, các đệ tử Thần Hỏa tông đệ chung quanh cảm thấy vô cùng chấn động.
Diệp Thiên Hạo tiếp tục nói: "Sau này ta phối hợp với người Tế Thế minh tập kích cứ điểm Chân Dương tông, kết quả chỉ đả thương Vạn Trung Hung, chuyện sau đó cũng không cần nói tiếp rồi.
Tế Thế minh quá vô dụng, thế mà bị diệt."
Nói đến đây, Diệp Thiên Hạo liếc nhìn bầu trời, vẻ mặt có chút cuồng nhiệt.
"Tiếu Ánh Hàn, sau khi Tế Thế minh bị diệt, ta vốn chuẩn bị đùa giả thành thật, thật sự gia nhập Thần Hỏa tông.
Nhưng thượng tông của các ngươi lại quá tệ, bị người ta tiêu diệt mất rồi.
Tương lai ta đến Đại Tần thì các ngươi cũng không có cách nào cung cấp Địch Hồn đan cho ta.
Lãng phí thiên phú ở Đại Hạ với các ngươi còn không bằng đầu nhập vào Thất Sát tông, tranh thủ lấy một viên Địch Hồn đan, ngươi thấy có đúng hay không?"
"Mọi người đừng để ý tới hắn, tranh thủ thời gian chia ra chạy!"
Tiếu Ánh Hàn hung hăng liếc Diệp Thiên Hạo, lạnh giọng quát.
"Ta xem ai dám chạy!"
Diệp Thiên Hạo hét lớn to, át lấy tiếng Tiếu Ánh Hàn.
Sau đó hắn quét mắt nhìn quanh, cười lạnh nói:
"Thất Sát tông muốn giết là dư nghiệt Thần Hỏa tông có thể uy hiếp bọn họ về sau mà không phải là đám phế vật không ra nổi Đại Hạ như các ngươi, các ngươi sợ cái gì?
Chỉ cần thành thành thật thật đứng yên tại chỗ, ta bảo đảm các ngươi không chết!"
Một đám đệ tử Thần Hỏa tông nghe xong liền nhìn nhau, lòng có chút dao động.
Đúng lúc này có một bóng người áo đen vọt ra khỏi rừng cây.
Dần dần chung quanh càng lúc càng nhiều bóng người áo đen, tất cả bao vây hơn hai mươi người.
Diệp Thiên Hạo thấy cảnh này cấp tốc lui về sau lưng một người trong đó rồi chỉ chỉ Tiếu Ánh Hàn nói: "Đại nhân, đó chính là nữ nhi của Tiếu Nghị!"
Người áo đen nghe xong khẽ gật đầu, cười nhạt nói: "Dung mạo cũng không tồi, bắt hết lại!"
Dứt lời hắn liền vung tay, mấy người áo đen xung quanh bắt đầu tấn công hơn hai mươi đệ tử Thần Hỏa tông.
"Phá vây từ bên này!"
Tiếu Ánh Hàn nhìn một chỗ hở nói.
Nhưng nàng vừa mới chuẩn bị lao ra từ chỗ hở thì có một bóng người xuất hiện ngăn chặn đường lui cuối cùng của nàng.
Thấy bóng người này, Tiếu Ánh Hàn rơi vào tuyệt vọng.
Nhưng một giây sau nàng đột nhiên cảm thấy không đúng.
Bởi vì bóng người này có chút quen thuộc.
"Khụ khụ . . ."
Trần Triệt ho nhẹ hai tiếng rồi bước về phía Tiếu Ánh Hàn.
Hơn hai mươi tên đệ tử Thần Hỏa tông vốn đã hoảng loạn nghe được tiếng ho khan liền yên tĩnh trong nháy mắt, tất cả không hẹn mà cùng nhìn về phía Trần Triệt.
Khi nhìn thấy Trần Triệt về sau, một đám đệ tử Thần Hỏa tông sững sờ, sau đó trong đầu liền bắt đầu xuất hiện đủ loại chiến tích đáng sợ của Trần Triệt ở Đại Hạ.
"Sao lại là hắn? Tại sao hắn trở lại?"
Con ngươi Diệp Thiên Hạo co lại, cảm giác lạnh lẽo vọt thẳng lên đỉnh đầu, hắn cảm giác toàn thân như nhũn ra.
Thân là thiên kiêu, hắn luôn luôn kiêu ngạo, nhưng đối mặt với người này, lòng hắn chỉ còn sự hoảng sợ.
Chương 250: Tao ngộ (1) Hình như võ giả Thất Sát tông cầm đầu nhận ra bầu không khí không thích hợp, lúc này cũng nhìn về phía Trần Triệt.Khi nhìn thấy Trần Triệt, đầu tiên là hắn sững sờ, chỉ cảm thấy người này có chút lạ lẫm, một lát sau hắn mới phản ứng.
Trước khi tới Đại Hạ, bọn hắn từng xem nhiều bức chân dung.
Người trẻ tuổi đang đứng kia có tướng mạo giống hệt người trên một bức chân dung.
"Chẳng lẽ người này là Trần Triệt?"
Sắc mặt võ giả Thất Sát tông cầm đầu nhanh chóng trở nên nghiêm trọng.
Thất Sát tông làm lớn chuyện, chiêu mộ nhiều người như vậy đi tới Đại Hạ này có một nguyên nhân là muốn muốn thông qua đối phó dư nghiệt Thần Hỏa tông ở Đại Hạ dụ Trần Triệt xuất hiện.
Nhưng mà hắn chẳng thể ngờ tới mình lại gặp người này ở Đại Hạ.
Nghĩ tới đây, hắn vô ý thức lui về phía sau mấy bước, đồng thời cao giọng nói: "Người này nguy hiểm! Mọi người thận!"
Hắn vừa dứt lời thì Diệp Thiên Hạo sau lưng đột nhiên trầm giọng nói: "Đại nhân, ta đi thông tri mấy vị trưởng lão!"
Dứt lời liền xoay người chạy, tốc độ nhanh đến kinh người, giống như đang bị truy sát.
Thấy cảnh này, tâm tình mấy người áo đen Thất Sát trở nên nặng nề.
Bọn hắn từng nghe nói tới chiến tích của người này tại Đại Hạ.
Dùng lực lượng một người đánh lui mấy vạn đại quân, cho dù là võ giả chiến lực đỉnh Đại Hạ, Thông Thần cảnh, người này cũng giết không ít.
Thậm chí nghe nói cả hoàng đế Đại Hạ cũng bị người này giết.
Có thể nói người mới thật sự là chiến lực đỉnh cùa Đại Hạ.
Nếu không phải đạt được tình báo người này đã đến Đại Tần thì Thất Sát tông bọn hắn căn bản không dám phái người tiến vào Đại Hạ.
"Sư tỷ, các ngươi không sao chứ?"
Trần Triệt cười hỏi.
Hắn biết Thần Hỏa tông có một cứ điểm bí ẩn sâu trong một ngọn núi ở Thần Hỏa châu.
Cho nên vừa tới Thần Hỏa tông hắn liền đến thẳng cứ điểm.
Không ngờ sau khi đến cứ điểm thì bên trong lại không có một ai.
Đang lúc hắn không biết nên làm như thế nào để liên hệ với sư phụ và mấy người Thần Hỏa tông thì người Thất Sát tông thả tín hiệu, hắn bị hấp dẫn đến nơi này.
"Không có, không có việc gì."
Tiếu Ánh Hàn vô ý thức trả lời.
Gần một năm không thấy, nàng cảm nhận Trần Triệt đã có chút biến hóa, nhưng biến hóa như thế nào thì nàng lại không thể miêu tả.
"Trần sư huynh, ngươi trở về thật sự quá tốt rồi! Nhanh cứu chúng ta!"
Mấy tên đệ tử Thần Hỏa tông nhanh chóng phản ứng, vừa hô to vừa bước về phía Trần Triệt.
Mấy người kia khẽ động, lập tức phá vỡ cục diện bế tắc.
Một võ giả Huyền Khí cảnh do Thất Sát tông chiêu mộ thấy cảnh này hai mắt liền sáng lên, bước ra một bước, giơ tay bắt lấy một tên đệ tử Thần Hỏa tông đang còn ngẩn người. Nhưng tốc độ của Trần Triệt nhanh hơn, hắn trực tiếp liền xuất hiện phía sau đệ tử Thần Hỏa tông kia.
"Thất thần làm gì? Chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy sao? Người này từ Đại Tần trở về! Hắn mạnh lắm cũng chỉ là Huyền Khí cảnh đại viên mãn mà thôi, chúng ta đều là võ giả Huyền Khí cảnh đại viên mãn, chẳng lẽ sợ mình hắn!"
Võ giả Huyền Khí cảnh do Thấ Sát tông chiêu mộ thu tay lại, đồng thời la to.
Nghe nói như thế, mấy tên võ giả Thất Sát tông có chút rục rịch.
Bởi vì tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Nói thật, sau khi tới Đại Hạ, bọn hắn không nguyện ý tin tưởng có người có thể tu luyện trong hoàn cảnh nơi đây mà lấy một địch vạn.
Trong lúc bọn hắn do dự thì Trần Triệt đã tới trước người tên võ giả vừa nói.
Mắt thấy Trần Triệt tung một chưởng, vẻ mặt của tên võ giả này lập tức trở nên vô cùng dữ tợn, ngay sau đó hắn điều động một lượng chân khí to lớn hội tụ vào hai tay, sau đó hai tay đan nhau ngăn trước người!
Ầm!
Một chưởng của Trần Triệt chạm vào hai cánh tay của hắn.
"A!"
Nương theo một tiếng hét thảm, tiên thiên chân khí trên hai tay tên võ giả này tan rã trong nháy mắt, cánh tay cũng bị đập gãy.
Hàn băng chân khí phá vỡ phòng ngự đánh vào lồng ngực của hắn, cơ thể hắn bị đánh bay ra ngoài, đâm vào một tảng đá.
Cú va chạm khiến thân thể hắn như một khối băng chia năm xẻ bảy.
Trần Triệt thu chưởng nhìn về phía thi thể rách nát.
Tự phong thần hồn tiến vào Đại Hạ thì hắn tu vi của hắn giảm xuống Huyền Khí cảnh đại viên mãn.
Thế nhưng thân thể của hắn mạnh hơn võ giả Huyền Khí cảnh bình thường rất nhiều.
Mặt khác, cường độ tiên thiên chân khí của hắn cũng mạnh hơn lúc còn ở Huyền Khí cảnh đại viên mãn rất nhiều.
Tuy sức chiến đấu tổng hợp vẫn kém lúc Thông Thần cảnh đại viên mãn.
Nhưng phối hợp với Thác Mạch quyết thì đối phó mấy tên võ giả Thông Thần cảnh bình thường không thành vấn đề.
Còn giết đám võ giả Huyền Khí cảnh này, chuyện hiển nhiên.
Mấy tên võ giả Thất Sát tông còn lại thấy cảnh này như bị tạt một chậu nước lạnh, cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng tràn ra.
Thật ra trước khi bọn hắn đến còn học một trận pháp đối phó võ giả Thông Thần cảnh,· nhưng giờ nhìn thi thể không nguyên vên đằng xa, bọn hắn căn bản không có nổi một chút chiến ý!
"Chạy mau!"
Tên võ giả Thất Sát tông cầm đầu sợ hãi rống to, xoay người bỏ chạy!
Mấy tên võ giả khác cũng chạy tán loạn.
Trần Triệt vọt thẳng về phía tên cầm đầu.
Có Thác Mạch quyết tầng một gia trì, tốc độ của hắn vượt xa võ giả Huyền Khí cảnh đại viên mãn bình thường, cho nên chỉ trong thời gian mấy hơi thở hắn đã đuổi sát người kia, sau đó như bắt lại như bắt một con gà.
"Tha mạng.... Tiền bối tha mạng!" Tên võ giả Thất Sát tông này bị dọa đến nước mắt chảy ròng, căn bản không cách nào sinh lòng phản kháng.
Giờ khắc này, hắn vô cùng hối hận vì đã đi vào Đại Hạ!
"Những người khác đâu?"
Trần Triệt lạnh lùng hỏi.
"Bọn hắn đang ở trong một khu rừng hướng đông cách nơi đây trăm dặm, tất cả cao thủ Thần Hỏa tông cũng ở nơi đó.
Mấy người chúng ta bị phái đi đến tìm kiếm mấy đệ tử bình thường.
Tiền bối, ta nói hết rồi, ngươi tha cho ta đi . . ."
Tên võ giả Thất Sát tông này còn chưa nói hết thì đã bị Trần Triệt vỗ một chưởng vào ngực, trực tiếp đóng băng trái tim của hắn.
"Cho ngươi thống khoái đã là nhân từ lắm rồi."
Thì thầm một câu xong, Trần Triệt đẩy thi thể sang một bên.
Một đám đệ tử Thần Hỏa tông nhìn Trần Triệt bằng ánh mắt kính sợ.
Đúng lúc này, võ giả Phụng Nghĩa quân áo xanh bỗng từ trong rừng vọt ra.
Sau khi nhìn thấy Trần Triệt, lòng hắn bừng tỉnh.
Khó trách có hai tên cao thủ Thất Sát tông chạy qua hắn mà cũng không liếc hắn một cái, thì ra là vị này trở về.
"Tại hạ Phụng Nghĩa quân Lâm Hà, gặp qua Trần công tử."
Võ giả áo xanh chắp tay thi lễ với Trần Triệt.
"Lâm huynh không cần khách khí.
Lần này may mắn có các vị huynh đệ Phụng Nghĩa quân săn sóc đệ tử Thần Hỏa tông ta."
Trần Triệt đáp lễ nói.
Chương 251: Tao ngộ (2)