Những người khác nhìn thấy tín hiệu liền tụ hợp, các ngươi thấy thế nào?"
"Được." Vưu Hạ đáp ứng.
"Ta không có vấn đề."
"Ta cũng không có vấn đề."
Trần Triệt và Cao Lam Hân phụ họa một câu.
Trước khi tới, Đỗ Thu đã cho ba người bọn họ đan dược thiết yếu và đủ loại vật tư, trong đó bao gồm ống trúc có khả năng phóng ra tín hiệu.
Mặc dù bí cảnh này lớn nhưng có vẻ bằng phẳng.
Địa hình này mà thả tín hiệu, hẳn sẽ rất dễ dàng nhìn thấy.
"Cứ quyết định như vậy đi, mỗi người một hướng.
Ta trực tiếp tiến về phía trước."
Đỗ Thu dứt lời bay lên trời.
Trần Triệt thì chọn hướng bên trái hướng.
Sau khi tách khỏi ba người, Trần Triệt bắt đầu cẩn thận quan sát cảnh vật chung quanh.
Trong bí cảnh cũng không có mặt trời, bầu trời tối tăm mờ mịt.
Nhưng tiên thiên chân khí lại cực kỳ nồng đậm, thậm chí còn nồng đậm hơn bên ngoài mấy lần.
Mặt khác, cỏ trên thảo nguyên mọc vô cùng tươi tốt, đã cao hơn nửa người.
Ngoại trừ cỏ dại cũng có một ít cây cối.
Nhưng mà vài trăm thước mới thấy một gốc cây.
"Đây là . . . . . Dưỡng Hồn thảo?"
Trần Triệt bay là là trên mặt đất, hắn đột nhiên ngừng lại nhìn về phía một cây cỏ dại trong bụi cỏ rậm rạp.
Toàn thân cây cỏ này có màu xanh biếc, nhưng lá lại có màu vàng kim, giống hệt tài liệu luyện chế Dưỡng Hồn đan, Dưỡng Hồn thảo.
Dưỡng Hồn thảo hắn từng thấy chỉ cao vài tấc, mà cây Dưỡng Hồn thảo này cao tới vài thước!
"E là Dưỡng Hồn thảo này vượt qua ngàn năm."
Trần Triệt thầm ước tính, sau đó phất tay với Dưỡng Hồn thảo.
Một sợi tiên thiên chân khí từ đầu ngón tay hắn bắn ra cắt đứt Dưỡng Hồn thảo, sau đó nâng Dưỡng Hồn thảo đến gần hắn.
Thu hồi Dưỡng Hồn thảo xong, Trần Triệt tiếp tục bay về phía trước.
Cũng không lâu sau, hắn lại phát hiện một cây dược liệu trân quý.
Suy nghĩ một hồi, hắn lập tức hiểu ra.
Phong Vân bí cảnh mấy chục năm xuất hiện một lần, có lẽ cơ duyên liên quan đến võ giả đã bị phát hiện hết rồi, còn chút dược liệu quý giá này lại có thể mọc ra tiếp.
Hẳn là số năm chân thực của dược liệu không dài như hắn tưởng tượng nhưng nhờ vào hoàn cảnh đặc thù của nơi này nên chúng nó có thể phát triển đến mức như được liệu ngàn năm bên ngoài.
Phi hành hơn mười dặm, Trần Triệt đã vơ vét được tám cây dược liệu quý.
Nếu đem ra ngoài bán, tối thiểu có thể thu được bảy tám ngàn lượng kim phiếu. Thời gian trôi qua từng chút, ngay lúc hắn đang tập trung vơ vét các loại dược liệu thì có một mùi hương kỳ lạ theo gió nhẹ truyền tới.
"Mùi hương thật dày đặc!"
Trần Triệt khịt khịt mũi, bắt đầu tìm hướng mùi hương truyền tới.
Hắn hít mùi hương này xong mà toàn thân thư thái, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là thiên tài địa bảo cực kỳ trân quý.
Phi hành khoảng vài dặm, nơi xa có một thân cây lớn xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Cây không cao quá một trượng, trên cây có kết mấy dị quả màu đỏ lớn cỡ cái trứng gà.
Mùi hương từ những dị quả kia truyền đến.
"Trông giống như Dưỡng Nguyên quả . . ."
Hai mắt Trần Triệt sáng lên, nhanh chóng bay tới gần gôc cây.
Dưỡng Nguyên quả là một loại dược liệu kéo dài tuổi thọ cực kỳ trân quý, mặc dù hắn chưa từng thấy qua nhưng từng nhìn trên sách.
Kết hợp với đặc thù mà dị quả biểu hiện ra, hắn lập tức xác định nó là Dưỡng Nguyên quả.
Trong tình huống bình thường, nuốt một Dưỡng Nguyên quả có thể kéo dài tuổi thọ ba năm.
Thời gian ba năm không dài nhưng đối với một ít võ giả không còn sống lâu lại cực kỳ trân quý.
Cũng chính vì vậy mà giá Dưỡng Nguyên quả cực cao, một quả có thể bán được hai mươi vạn lượng kim phiếu, có tiền cũng không mua được.
Trước khi tiến vào bí cảnh thì tráng hán trước cửa có nói muốn thu mua Dưỡng Nguyên quả, chắc hẳn là hắn biết trong Phong Vân bí cảnh có quả này.
Đương nhiên Trần Triệt không thể nào bán bảo vật này đi.
Bởi vì Dưỡng Nguyên quả còn có một đặc tính khó có được chính là ôn hòa, người bình thường cũng có thể ăn.
Bay đến cạnh gốc cây, Trần Triệt trực tiếp dùng tiên thiên chân khí ngắt lấy ba Dưỡng Nguyên quả trên cây, sau đó bỏ vào bao đồ.
Ba Dưỡng Nguyên quả này hắn muốn để dành cho mẫu thân.
Thân thể mẫu thân không tốt, nếu có Dưỡng Nguyên quả bồi bổ thì cơ thể sẽ được cải thiện rất nhiều.
"Lần này dù không lấy được công huân thì một chuyến đi cũng không uổng."
Trần Triệt cười nhạt một tiếng, chuẩn bị tiếp tục thăm dò bí cảnh.
Nhưng đúng lúc này mặt đất phía dưới đột nhiên run lên!
Trần Triệt nhíu mày.
Một giây sau!
Oanh!
Mặt đất bỗng nổ tung, cỏ dại và bùn đất bay múa đầy trời.
Trong hỗn loạn có một cơn gió tanh khiến người ta muốn buồn nôn đập vào mặt!
Trần Triệt không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp bay lên cao.
Bay cao mấy chục thước thì hắn mới cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy phía dưới có một cái miệng to đỏ lòm phả ra mùi hôi thối đang phóng về phía hắn, tựa như muốn một ngụm nuốt lấy.
"Nghiệt súc!" Trần Triệt khẽ quát, trực tiếp đánh ra một chưởng.
Hàn băng chân khí bàng bạc cấp tốc ngưng tụ thành một chưởng ấn to cỡ một trượng đánh vào cái miệng to.
Rống!
Một tiếng gầm gừ chấn thiên động địa vang lên, ngay sau đó cái miệng to nhanh chóng đóng lại hạ xuống dưới.
Cho đến lúc này Trần Triệt mới nhìn rõ phía dưới rốt cuộc là con gì.
Đây là một đầu cự mãng màu đen dài ba bốn chục thước, rộng hơn cái xe ngựa, con mắt to như đèn lồng, còn có thể bay lượn!
Ăn một chưởng của hắn, cự mãng màu đen nhanh chóng chuyển mình, sau đó lại gào thét cắn tới.
Trần Triệt thấy cảnh này nhíu mày, nhanh chóng tránh khỏi.
Mắt thấy cự mãng màu đen còn muốn công kích, tay phải Trần Triệt hóa chưởng, nhanh chóng ngưng tụ ra mấy chục cây băng thương to như bắp đùi lơ lửng trước người.
Tuy nói cùng là thần thông Băng thương trận nhưng dùng tu vi bây giờ thi triển so với lúc vừa học được thì mạnh mẽ hơn rất nhiều!
"Đi!"
Trần Triệt ép tay xuống, mấy chục cây to lớn băng thương gào thét phóng về phía cự mãng màu đen.
Phanh phanh phanh!
Một loạt tiếng nổ vang lên, mấy chục cây băng thương đánh vào thân cự mãng đều nổ tung, khiến cự mãng màu đen bong da tróc thịt.
Một lượng hàn khí lớn theo vết thương xâm nhập vào trong cơ thể cự mãng, chỉ trong thời gian một hơi thở thì có một đoạn thân thể cự mãng biến thành màu xanh lam.
Mắt thấy cự mãng muốn mở miệng rộng, chuẩn bị ngửa mặt lên trời gào thét, Trần Triệt lắc mình xuất hiện ngay trước mặt cự mãng.
Ngay trong khoảnh khắc cự mãng há miệng rộng thì song chưởng tung bay, trong nháy mắt đánh hơn chưởng ấn đánh vào trong miệng cự mãng.
Phanh phanh phanh!
Tiếng chân khí nổ tung vang lên trong thân thể cự mãng, thân thể uốn lượn của nó bỗng nhiên duỗi thẳng, màu xanh lam bắt đầu lan tràn khắp thân thể khổng lồ, nhanh chóng bao trùm gần hết.
Ầm ầm!
Cự mãng màu đen bị đóng băng hoàn toàn, nằm bẹp xuống.
"E là con này có thực lực Ngự Vật cảnhm nhưng mà cũng chỉ có thế thôi."
Trần Triệt âm thầm ước lượng thực lực của cự mãng, sau đó hạ xuống đỉnh đầu cự mãng, tung một chưởng vào cái đầu lâu to lớn.
Ầm!
Đầu cự mãng nổ tung, một viên nội hạch to cỡ nắm tay lăn ra ngoài.
Trần Triệt ngoắc ngoắc tay thu nội hạch vào trong túi.
Xét phẩm chấn nội hạch yêu thú thì đúng là cự mãng có thực lực đạt đến Ngự Vật cảnh.
Thu hồi nội hạch yêu thú xong, Trần Triệt nhìn thi thể cự mãng to lớn.
Toàn thân yêu thú Ngự Vật cảnh toàn là bảo vật, giá trị của thi thể cự mãng này tối thiểu phải là hai mươi vạn lượng kim phiếu, nhưng mà thứ này quá lớn, hắn không cách nào mang đi.
"Được rồi, không nên ở lâu."
Trần Triệt lẩm bẩm một câu rồi chuẩn bị quay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, bầu trời đột nhiên xuất hiện hai bóng người đang bay nhanh tới bên này.
Chương 266: Nghiền ép (1)Dịch: Lap Tran
"Hai tên võ giả Ngự Vật cảnh?" Thấy hai bóng dáng kia phi hành cực nhanh, con mắt Trần Triệt nheo lại.
Chần chờ một lát, hắn bay lên trời vọt về một phía khác.
Có câu nói rất đúng, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hắn không muốn có thêm chuyện ở chỗ này . . .
Bay xa một khoảng, Trần Triệt quay đầu nhìn, thấy hai người kia cũng không có đuổi theo, hắn thả chậm tốc độ phi hành, bắt đầu cẩn thận tìm tòi tiếp.
Trong bí cảnh này có nhiều dược liệu, hắn cũng không gom được hết cho nên ngoại trừ một ít dược liệu quý hiếm thì hắn không có ngắt mấy loại khác.
Phong Vân bí cảnh cũng không phải bí cảnh nổi danh gì, bên trong có ít dấu vết của võ giả, Trần Triệt tìm tòi hơn một canh giờ, ngoại trừ dược liệu thì không phát hiện gì nữa.
Hắn cũng gặp được vài người.
Những người này đều có chút cẩn thận, phát giác được sự tồn tại của hắn đều lựa chọn xoay người nhanh chóng nhanh rời đi. Qua nửa khắc đồng hồ, địa hình phía trước dần dần tan biến, không gian trở nên vặn vẹo.
Thấy cảnh này, Trần Triệt biết mình đã đến rìa bí cảnh.
Ngay lúc hắn chuẩn bị quay trở lại lại tìm tòi một lần nữa thì đột nhiên có một ngọn lửa màu đỏ chói mắt phụt lên trên bầu trời phía đông.
Thấy ngọn lửa, Trần Triệt nhíu mày, sau đó vô thức lấy ốn trúc phóng tín hiệu từ trong ngực ra.
Nếu như hắn nhớ không lầm, lúc Đỗ Thu giao ống trúc cho hắn thì có nói ống trúc thả ra tín hiệu là ngọn lửa màu lam . . .
Ngọn lửa xa xa có màu đỏ, rõ ràng không phải tín hiệu đồng đội phát ra.
Nghĩ tới đây, Trần Triệt thu ống trúc vào.
Nhưng đúng vào lúc này, cùng một phương hướng lại có một ngọn lửa chói mắt phụt lên, chính là màu lam!
Trần Triệt thấy cảnh này không hề nghĩ ngợi gì mà cấp tốc bay hướng về phía ngọn lửa màu lam.
Sau khi thi triển Thần Sí quyết, tốc độ của hắn nhanh đến cực điểm, thảo nguyên bên dưới cùng bầu trời trên đỉnh đầu đều trở nên mơ hồ.
Không bao lâu hắn đã đến chỗ phát ra tín hiệu.
Đó là một ngọn núi nhỏ cao hơn trăm thước.
Quanh ngọn núi nhỏ này có không ít kiến trúc đổ nát.
Mặc dù không nhìn thấy có người chiến đấu nhưng hắn có thể cảm giác được gợn sóng chân khí trong không gian.
Trần Triệt trực tiếp bay qua đỉnh núi.
Bên sườn núi bên kia có ba tên võ giả áo đen đang vây công Vưu Hạ mang mặt nạ đầu trâu.
Thần binh của Vưu Hạ là một thanh phi kiếm có sương mù màu xám bao phủ. Dưới sự khống chế của Vưu Hạ, phi kiếm màu xám bay lượn xung quanh, không ngừng đánh lui thần binh của ba tên võ giả áo đen.
Mặc dù lấy một địch ba nhưng hắn cũng không có rơi vào thế hạ phong.
"Thực lực của Vưu Hạ này mạnh hơn Đổng Khang một chút. . . . ." Trần Triệt lẩm bẩm một câu về rồi liếc nhìn xung quanh.
Lúc này mới phát hiện phía dưới bốn người có một sơn động.
Trước sơn động có bảy tám thi thể còn tươi mới.
Những thi thể này mặc trang phục không giống nhau, rõ ràng đến từ các thế lực khác nhau.
"Lý huynh! Chu huynh! Vương huynh! Ta tới giúp các ngươi!"
Bỗng phía xa xa có tiếng quát truyền đến, ngay sau đó Trần Triệt liền thấy một bóng người đang nhanh chóng bay đến gần, hướng tới chỗ bốn người kịch chiến.
Ba tên võ giả áo đen thấy cảnh này phấn chấn, cao giọng quát: "Từ huynh! Đến đúng lúc lắm!
Nhanh cùng chúng ta chém giết người đeo mặt nạ này!" Người kia không nói gì, trực tiếp lấy thần binh ra vọt tới phía sau Vưu Hạ.
Phát giác được công kích sau lưng, Vưu Hạ khẩn trương hơn rất nhiều. Đang lúc hắn chuẩn bị đưa bàn tay ra sau để phòng ngự thì có một chưởng ấn màu lam cấp tốc đánh tới!
Oanh!
Chưởng ấn màu lam đột nhiên nổ tung, ngăn cản thần binh của tên võ giả vừa mới tới lại.
Vưu Hạ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Trần Triệt đeo mặt mặt nạ chuột đang lơ lửng ở đằng xa, không nhịn được mà kích động hô to!
"Trần công tử!"
Trần Triệt không có trả lời mà nhanh chóng bay tới sau lưng hắn.
"Có phát hiện gì sao?"
"Mấy tên đã chết phía dưới phát hiện Huyền Thiên lệnh trên một thi hài trong sơn động.
Hiện tại Huyền Thiên lệnh đang ở trên tay võ giả cao gầy kia!" Vưu Hạ nhanh chóng đáp lời.
Trần Triệt nghe xong liền nhìn thoáng qua ba đối thủ của Vưu Hạ, lập tức khóa chặt tên võ giả cao gầy.
"Thật sự tìm được Huyền Thiên lệnh, chỉ cần đoạt tới đồng thời giữ lấy thì hai ngàn cống hiến trong tầm tay."
Nghĩ tới đây, ánh mắt Trần Triệt lập tức trở nên sắc bén.
Cùng lúc đó, tên võ giả cao gầy kia cũng chú ý tới ánh mắt Trần Triệt, lập tức cảnh giác.
Trần Triệt không nhìn hắn nữa, quay đầu nhìn về phía đối thủ trước mặt
Mặc dù người này có tu vi Ngự Vật cảnh nhưng kém hơn hắn một đoạn.
Thấy đối phương có vẻ sợ hãi, Trần Triệt cười lạnh một tiếng, trực tiếp đánh ra tám chưởng.
Tám chưởng ấn từ bốn phương tám hướng bao trùm lấy võ giả đối diện.
Thấy cảnh này, tên võ giả đối diện biến sắc, hoảng hốt nói: "Đây cũng là một võ giả Ngự Vật cảnh đại viên mãn! Ta không ngăn được!"
Mặc dù nói như vậy nhưng hắn vẫn toàn lực thúc giục chân khí hộ thể đồng thời dùng thần binh bảo hộ bản thân.
Phanh phanh phanh!
Một loạt tiếng nổ vang lên, võ giả dùng hết sức ngăn cản, sáu chưởng ấn tan rã, cuối cùng vẫn có hai chưởng ấn đánh thẳng vào chân khí hộ thể của hắn.
Một chưởng ấn đánh tan chân khí hộ thể, một chưởng ấn đánh vào phần lưng của hắn!
Ầm!
Tên võ giả này bị trọng thương, bắt đầu từ trên không trung rơi xuống.
"Trần công tử thủ có đoạn thật cao cường!"
Dù Vưu Hạ đồng thời đối mặt với ba tên địch nhân nhưng hắn vẫn phân tâm quan sát Trần Triệt.
Thấy Trần Triệt tùy tiện tung mấy chưởng liền đánh rụng một võ giả Ngự Vật cảnh, hắn không khỏi cao giọng tán thưởng một câu.
"Chê cười."
Trần Triệt thuận miệng trả lời, đồng thời lại đánh ra thêm một chưởng với võ giả đang rơi xuống.
Mắt thấy chưởng ấn sắp đánh vào trên thân người kia, bỗng có một đạo lưu quang cực tốc bay tới, nháy mắt đánh tan chưởng ấn của hắn.
Ngay sau đó là một bóng người bay tới, tiếp lấy võ giả đang rơi.
Người đến là một lão giả áo đen, tiếp được người xong, hắn nhanh chóng đặt người xuống đất, sau đó bay thẳng về phía Trần Triệt.
Nhưng mới bay được nửa đường hắn lại xoay người đánh một chưởng!
Chương 267: Nghiền ép (2)Dich: Lap Tran
Ầm ầm!
Nương theo một tiếng nổ kinh thiên động địa nổ vang, mấy chục thước phía sau hắn xuất hiện một làn sóng chân khí kinh khủng khuếch tán ra xung quanh.
Chờ chân khí tan hết, bóng dáng Đỗ Thu dần xuất hiện.
Lão giả áo đen và Đỗ Thu cách không quan sát lẫn nhau, vẻ mặt đều có chút ngưng trọng.
"Lão hủ không tới chậm nha?"
Lúc này từ trên đỉnh núi lại có một giọng nói già nua truyền tới.
Trần Triệt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Cao Lam Hân hoá trang thành lão ẩu đang đứng nhìn về phía hắn.
"Ba tên Ngự Vật cảnh đại viên mãn, một tên Thông Cảm cảnh, thật sự là thủ bút thật lớn, các ngươi là người từ thế lực nào?" Lão giả áo đen nhìn Đỗ Thu, trầm giọng hỏi.
"Một tên Thông Cảm cảnh, bảy tên Ngự Vật cảnh, thực lực của các ngươi cũng không kém. Hẳn là người Huyền Tâm đạo?"
Đỗ Thu hỏi ngược lại một câu.
Hắn vừa dứt lời thì có thêm ba tên võ giả áo đen bay tới, cộng thêm tên bị Trần Triệt kích thương, đúng là bảy người.
lão giả áo đen nghe mà chau mày, sau đó hắn lại liếc mắt nhìn Trần Triệt, Vưu Hạ và Cao Lam Hân, giống như đang ước lượng thực lực của hai bên.
"Đầu Nhi, Huyền Thiên lệnh trên thân tên võ giả cao gầy."
Vưu Hạ lên tiếng nhắc nhở một câu.
Đỗ Thu nghe vậy vô ý thức nhìn thoáng qua cái kia võ giả cao gầy.
Bị võ giả Thông Cảm cảnh như Đỗ Thu dò xét, võ giả cao gầy đổ mồ hôi lạnh.
Hắn vốn tưởng rằng cướp được Huyền Thiên lệnh là lập được công lớn, không nghĩ tới giờ khắc này lại biến thành khoai lang bỏng tay.
·· "Giao Huyền Thiên lệnh ra, sau đó đường ai nấy đi, ngươi thấy như thế nào?"
Đỗ Thu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía lão giả áo đen, lão giả nghe xong sắc mặt không ngừng biến ảo.
Thời gian trôi qua từng giây từng, bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh.
Không lâu sau, Cao Lam Hân trên đỉnh núi đột nhiên hung hăng gõ quải trượng, quát lạnh: "Nói lời vô dụng với bọn họ làm gì? Không giao liền giết!"
Vừa dứt lời nàng liền tung người nhảy khỏi đỉnh núi, vọt thẳng tới tên võ giả cao gầy.
Đỗ Thu thấy cảnh này không nói hai lời, lập tức công kích lão giả áo đen.
"Mọi người lao ra! Cần phải giữ được Huyền Thiên lệnh!"
lão giả áo đen vừa ngăn cản vừa gào to. Ba tên võ giả áo đen vừa tới nghe vậy cấp tốc bay về phía võ giả cao gầy.
Mắt thấy sáu tên võ giả áo đen hợp lại, Cao Lam Hân cũng không sợ chút nào, trực tiếp liền vọt tới giữa sáu người.
Vưu Hạ cùng Trần Triệt thấy cảnh này cũng không để cho nàng dùng một đối sáu, nhanh chóng gia nhập chiến đoàn.
Đối thủ của Trần Triệt là hai trong ba tên võ giả áo đen mới đến.
Nhìn kỹ hai người này xong, Trần Triệt có chút im lặng nói: "Là các ngươi?"
Hai người này chính là hai người bay về phía hắn sau khi hắn đánh giết cự mãng màu đen trước đó.
Chỉ là khi đó hắn không muốn gây chuyện nên lựa chọn rời đi.
Không nghĩ tới giờ gặp được.
"Là ngươi!"
Hai người cũng nhận ra Trần Triệt, một người nghiêm túc nói.
Lúc đó bọn hắn cũng lớn gan, nghe phụ cận có tiếng chiến đấu lập tức tìm tới.
Phát hiện có người thấy bọn hắn lập tức lựa chọn thoát đi, bọn hắn vốn muốn đuổi theo nhưng tốc độ của người ta quá nhanh, bọn hắn chỉ đuổi bất quá vài thước liền ý thức được người ta có thực lực không tầm thường, sau đó hoàn toàn từ bỏ.
Không nghĩ tới giờ lại đụng phải.
"Người có thể tuỳ tiện chém giết cự mãng màu đen, thực lực cực mạnh, cẩn thận!"
Một người nhìn chằm chặp Trần Triệt, trầm giọng nhắc nhở.
"Ừ, ta nắm chắc!"
Một người đáp lời.
Trần Triệt trực tiếp đưa tay phải ra.
Trong một chớp mắt, mấy chục thanh băng thương tựa như cột nhà ngưng tụ trước người hắn.
Lúc trước, khi đối phó với cự mãng, hắn vận dụng tu vi Ngự Vật cảnh đại viên mãn nhưng cũng không vận dụng Dưỡng Hồn thuật.
Hiện tại không giống, một trận chiến này quan hệ đến điểm công huân Thiên Ưng các, nếu hắn mò mò thì cũng không thể nhẹ nhõm cầm lấy hai ngàn điểm công huân kia.
Mặt khác, trên thân mấy người kia đều căng phồng, đoán chừng có không ít đồ tốt.
Trước khi tiến vào bí cảnh Đỗ Thu có nói. . .
Chiến lợi phẩm đều phân phối theo cống hiến.
Cho nên hắn nhất định phải làm ra sức nhiều.
Cảm nhận được gợn sóng khủng bố từ băng thương của Trần Triệt truyền đến, sắc mặt hai tên võ giả áo đen thay đổi.
"Đi! Người này còn ẩn giấu thực lực!"
Một tên võ giả áo đen rống to một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.
Tuy nói thủ lĩnh để bọn hắn tận lực bảo hộ Huyền Thiên lệnh nhưng bọn hắn cũng không phải người ngu, không có khả năng bởi vì một mệnh lệnh mà đối phó người bọn hắn căn bản không cách nào chiến thắng!
"Đi."
Trần Triệt phun ra một chữ, mấy chục thanh băng thương gào thét phóng về phía hai người.
Cảm thụ nhận được gợn sóng chân khí khủng bố từ phía sau truyền đến, hai người nhìn nhau, sau đó đồng thời xoay người, ném thần binh ra.
"Bạo!"
Nương theo lấy hai tiếng hét lớn, hai người thần binh đồng thời nổ tung ra! Oanh!
Oanh!
Hai tiếng nổ trước sau vang lên, gơn sóng chân khí kinh khủng quét qua mấy thanh băng thương.
Phanh phanh phanh ······
Mấy chục thanh băng thương lần lượt vỡ nát, hóa thành một cơn lốc lạnh băng bao phủ cả khu vực.
Thấy đã chặn được thần thông băng thương kinh khủng, hai người tranh thủ thời gian xoay người tiếp tục chạy trốn.
Nhưng vừa xoay người thì bọn hắn liền ngây ngẩn.
Bởi vì chẳng biết từ lúc nào mà người mang mặt nạ chuột đã lơ lửng phía trước.
Thấy ánh mắt người đeo mặt nạ chuột rét lạnh, sắc mặt hai người đều trở nên tuyệt vọng.
Chênh lệch quá xa! Chắc chắn người đeo mặt nạ chỉ tiện tay thi triển thần thông, vậy mà đã ép bọn hắn phải tự bạo thần binh, còn đánh thế nào chứ?
Thủ lĩnh kêu bọn hắn cần phải giữ được Huyền Thiên lệnh, lấy gì để giữ?
Không chờ bọn họ mở miệng cầu xin tha thứ thì Trần Triệt đã tới gần bọn hắn.
Hai tiếng nổ vang lên!
Trần Triệt tùy tiện tung hai chưởng vỗ nát đầu hai tên võ giả áo đen này.
Sau khi nhẹ nhàng giải quyết hai đối thủ, Trần Triệt quay đầu nhìn quanh chiến trường.
Thực lực của Đỗ Thu và lão giả không chênh lệch nhau nhiều, hai người mới giao thủ mấy chiêu mà thôi, còn căn bản không nhìn ra thắng bại.
Vưu Hạ đối mặt hai tên võ giả áo đen chiếm thế thượng phong, lúc này hai tên võ giả áo đen có vẻ sắp ngăn cản không nổi.
Cao Lam Hân không hổ là một trong thập đại thiên kiêu Thiên Phong vực, quả thật có chút bản sự, lúc này cũng đã dễ dàng giải quyết hai tên võ giả.
Võ giả cao gầy giữ Huyền Thiên lệnh bị nàng không ngừng vung vẩy, rất nhanh có hai tấm lệnh bài rơi ra.
Thấy lệnh bài, hai mắt Cao Lam Hân sáng lên, ném thi thể võ giả cao gầy như ném rác rồi chụp lấy hai tấm lệnh bài.
Thu Phong Vân lệnh vào, nàng cầm lấy Huyền Thiên lệnh giơ lên với Đỗ Thu.
"Đầu Nhi, ta lấy được Huyền Thiên lệnh rồi."
"Ha ha, làm tốt lắm." Đỗ Thu tán dương một câu.
Sắc mặt lão giả áo đen trở nên khó coi tới cực điểm, Huyền Thiên lệnh cực kỳ trọng yếu, miễn là còn một tia hi vọng thì hắn sẽ không muốn từ bỏ.
Cho nên hắn biết đánh không lại nhưng khi ra tay, trong lòng của hắn vẫn còn sót lại một tia hi vọng, nhưng hắn không nghĩ tới trong ba tên võ giả Ngự Vật cảnh đại viên mãn này lại có hai người có thực lực mạnh như thế, người của hắn ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có!
"Đầu Nhi, muốn chúng ta giúp ngươi sao?"
Cao Lam Hân nhìn thoáng qua lão giả áo đen, cười nói.
Lão giả áo đen nghe lời này mà vô cùng không cam lòng nhìn Đỗ Thu, sau đó xoay người bay về hướng cửa vào bí cảnh.
Chương 268: Oan gia ngõ hẹp (1)Dịch: Lap Tran
Đỗ Thu thấy cảnh này cũng không đuổi theo.
Lão giả áo đen có thực lực không tầm thường, mặc dù hắn mạnh hơn đối phương một chút, nhưng cũng không thể đơn độc đánh giết. Nếu tăng thêm ba người Trần Triệt cũng có chút hi vọng, nhưng nếu thật sự ép đối phương đến đường cùng, nói không chừng bên mình sẽ có chút hao tổn.
Huyền Thiên lệnh đã tới tay, ko không cần phải làm thế.
Đương nhiên, hắn cũng không phải người nhân từ gì, sau khi quyết định không đuổi theo lão giả áo đen, hắn lập tức đưa mắt nhìn về phía hai võ giả áo đen đang kịch chiến với Vưu Hạ. Hai tên võ giả áo đen thấy thủ lĩnh chạy trốn, lòng như tro nguội, Đỗ Thu lại nhìn về phía bọn hắn, một người trong đó không nhịn được cao giọng hô:
"Chúng ta là . . ."
Hắn còn chưa nói hết thì Đỗ Thu đã xuất hiện ở bên cạnh hắn, sau đó một kích đánh nát đầu của hắn.
Tên còn lại muốn chạy trốn nhưng cũng chỉ là phí công mà thôi, còn chưa bay được trăm thước đã bị Đỗ Thu đuổi kịp.
Nhẹ nhàng giải quyết hai người này xong hắn lại tiện tay chém giết tên đã bị Trần Triệt đánh trọng thương trước đó.
Xác nhận ngoại trừ người phe mình, những người khác đã chết hết, lúc này Đỗ Thu mới nhìn về phía Cao Lam Hân.
"Cho ta xem Huyền Thiên lệnh một chút."
Cao Lam Hân quơ tay phải, Huyền Thiên lệnh bay ra từ bàn tay nàng.
Đỗ Thu nhận lấy Huyền Thiên lệnh, quan sát tỉ mỉ một hồi rồi cười nói: "Cũng không có vấn đề, chuyến này xem như hoàn thành nhiệm vụ."
Nói xong hắn nhìn về phía đống thi thể ngổn ngang lộn xộn.
"Mọi người tùy tiện lục soát một chút đi, đúng rồi, các ngươi có phát hiện gì khác sao?"
"Không có."
"Chỉ phát hiện một chút dược liệu và yêu thú, không đồ vật gì khác."
"Không có phát hiện gì." Ba người lần lượt đáp.
Đỗ Thu khẽ vuốt cằm nói: "Lục soát xong chúng ta lập tức rời khỏi bí cảnh này."
Bất kể nói thế nào thì lão giả áo đen kia đã chạy thoát.
Nếu bọn hắn ở bí cảnh quá lâu, đối phương tìm viện binh thì phiền toái lắm.
"Các chủ, đám người này có lai lịch ra sao, mặc dù tất cả đều là võ giả Ngự Vật cảnh, nhưng ta không biết tên nào cả."
Cao Lam Hân vừa lục soát thi thể một tên võ giả áo đen vừa hỏi.
Lúc nãy võ giả áo đen muốn nói ra thân phận nhưng còn chưa nói hết đã bị Đỗ Thu chém giết.
Nàng suy đoán rất có thể là bởi vì Đỗ Thu đã biết thân phận của những người này.
"Theo công pháp thì hẳn là người Huyền Tâm đạo, bọn hắn không ở Thiên Phong vực chúng ta."
Đỗ Thu đáp lời."Huyền Tâm đạo? Chưa từng nghe nói qua."
Cao Lam Hân lắc đầu.
"Một thế lực siêu cấp ở Thiên Tinh vực, đối đầu với Thiên Ưng các, nhưng xét về thực lực thì kém hơn Thiên Ưng các một bậc."
Đỗ Thu nói tiếp.
"Thiên Tinh vực sao, xa như vậy còn chạy tới chịu chết, thật sự là khó khăn cho bọn họ."
Cao Lam Hân cười cười, sau đó tiếp tục lục soát một cỗ thi thể.
Một lát sau.
Bốn người gom chiến lợi phẩm lại một chỗ, bảy người áo đen đều là võ giả Ngự Vật cảnh nên có không ít đồ.
Không nói những thứ khác, chỉ năm thanh thần binh đã có giá cả khá kinh người rồi.
Chưa nói tới ngoại trừ thần binh còn có một lượng lớn đan dược và dược liệu.
Trần Triệt nhìn thoáng qua, đoán chừng tổng giá trị của đống đồ này khoảng hai trăm vạn lượng kim phiếu trở lên.
"Còn có bí tịch đây."
Cao Lam Hân moi trong đống dược liệu ra được một quyển bí tịch ố vàng.
"Hình như bí tịch này là Lưu Ly thần công. . . . Đây là công pháp luyện thể nha?"
Cẩn thận xem xét, Cao Lam Hân cười nói.
Trong tình huống bình thường, võ giả ra ngoài sẽ không mang theo bí tịch trên người, quyển bí tịch này có chút cũ kỹ, cho nên không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là những người này tìm được bên trong bí cảnh.
Bí tịch trong bí cảnh tương đối hiếm thấy, nếu nộp lên cho Thiên Ưng các, nói không chừng có thể đổi lấy một số công huân.
"Lưu Ly thần công . . ."
Đỗ Thu nhìn thoáng qua bí tịch, bừng tỉnh nó́i.
Không đợi ba người hỏi thăm, hắn liền mở miệng giải thích: "Phía trên cho ta tình báo, hai mươi năm trước có một cao tên Đàm Vũ bị một thế lực lớn vây giết, bản thân trọng thương trốn vào Phong Vân bí cảnh.
Có người đồn hắn mang theo Huyền Thiên lệnh.
Sau này ta tra tài liệu liên quan đến Đàm Vũ biết được tuyệt học thành danh của người này chính là Lưu Ly thần công."
Nghe nói như thế, hai mắt Cao Lam Hân lập tức sáng lên.
"Nghe có vẻ không tệ, Thiên Ưng các có sao?"
Đỗ Thu lắc đầu: "Không có, nên bí tịch này có khả năng đổi thành điểm công huân."
Cao Lam Hân nghe vậy trực tiếp nhét bí tịch Lưu Ly thần công vào ngực Đỗ Thu.
"Các chủ cứ thu trước đi, sau khi đổi thành điểm công huân thì chia cho chúng ta.
Nhưng nhớ phải sao chép ra mấy quyển, ta không muốn về sau phải dùng điểm cống hiến để đổi."
Đỗ Thu gật đầu nhìn đống chiến lợi phẩm.
"Mặc dù những thứ này đáng tiền, nhưng đối với võ giả tầng thứ chúng ta mà nói không có bao nhiêu trọng dụng.
Có muốn thu lại trước hay không, chờ sau khi ra ngoài ta sẽ giao cho thương hội xử lý, đổi thành kim phiếu, sau đó chia nhau, các ngươi cảm thấy thế nào?"
"Được rồi."
"Tất cả mọi người đều là người một nhà, cứ làm như thế đi."
"Ừ, chúng ta nên ra ngoài trước cho ổn thỏa."
Bốn người nhanh chóng thống nhất ý kiến.
Đỗ Thu lập tức bọc hết lại.
Ngay sau đó ba người Trần Triệt lại tiến vào sơn động xem xét.
Bên trong sơn động cũng không còn vật gì khác, chỉ có một bộ xương trắng lập loè ánh sáng.
Hẳn đây là hài cốt của Đàm Vũ.
Xác định không có đồ vật gì khác, ba người nhanh chóng nhanh rời khỏi sơn động.
Lúc này cách thời điểm kết thúc chiến đấu nửa khắc mà thôi.
Rời sơn động, bốn người trực tiếp bay về hướng của vào bí cảnh.
Nửa khắc sau, bốn người xuất hiện trước một màn sáng, Đỗ Thu dẫn đầu ra ngoài.
Ba người Trần Triệt theo sát phía sau.
Cảnh tượng trước mắt biến ảo, thảo nguyên chuyển biến thành hẻm núi. Hương vị thảo nguyên cũng nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một mùi máu tươi gay mũi.
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác với lúc tiến đến.
Tám tên tráng hán thủ vệ đều biến mất không còn tăm tích, thay vào đó là một nhóm người khác.
Nhóm người này có tổng cộng sáu người, mặc trang phục không giống nhau, đang nhìn về phía nhìn bên này.
Trần Triệt dời tầm mắt nhìn sang phía một phía khác, hướng mùi máu tươi truyền đến, có mấy cỗ thi thể.
Tám tên tráng hán nằm ở đó.
Ngoài ra còn có thi thể của lão giả áo đen đã chạy trốn.
Chương 269: Oan gia ngõ hẹp (2)Dịch: Lap Tran
Thấy cảnh này, đồng tử Trần Triệt hơi co lại.
Lão giả áo đen kia có thể là cao thủ Thông Cảm cảnh, thực lực không yếu hơn Đỗ Thu bao nhiêu, kết quả vậy mà chết trong tay đám này.
Trần Triệt quan sát sáu người, sáu người cũng đang quan sát bốn người bọn họ. Sau khi yên tĩnh một lát thì một tên công tử mặc áo trắng mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh.
"Xem bộ dạng của các ngươi, thu hoạch không ít nha."
Công tử áo trắng nói xong tới gần bốn người một chút, ánh mắt bất thiện nhìn bao đồ trên lưng Đỗ Thu.
Đỗ Thu nheo mắt lại, khí thế Thông Cảm cảnh ép thẳng về phía công tử áo trắng.
Công tử áo trắng vô thức lui một bước nhưng cùng lúc đó hai lão giả bên cạnh hắn đồng thời bước về phía trước một bước.
Ba cỗ khí thế va chạm trong nháy mắt, Đỗ Thu lùi một bước, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Cao Lam Hân hay làm việc không chút kiêng kỵ cũng vô ý thức nắm chặt quải trượng trong tay.
"Hai tên Thông Cảm cảnh, bốn tên Ngự Vật cảnh đại viên mãn!"
Lúc này Trần Triệt đã đoán được tu vi của sáu người này.
"Các ngươi là người Thiên Ưng các sao?
Người Huyền Tâm đạo nói Huyền Thiên lệnh trên tay các ngươi, giao ra đi.
Giao ra thì có lẽ chúng ta có khả năng tha cho các ngươi một mạng."
Một lão giả mặc áo lam, dáng người cao lớn lãnh đạm nhìn Đỗ Thu rồi nói.
Đỗ Thu thở ra một hơi.
Một màn này sao mà tương tự . . . .
Chẳng qua nhân vật đã hoán đổi, bọn hắn trở thành bên yếu thế.
"Không được, phải lưu người này lại."
Công tử áo trắng đột nhiên nhìn Trần Triệt, ánh mắt có chút khó hiểu.
Nghe hắn nói, Trần Triệt vô thức nắm chặt tay.
"Sao vậy? Ngươi biết hắn?" Lão giả áo lam hỏi công tử áo trắng.
"Không biết, nhưng trên thân người này tản ra một loại khí tức để cho ta chán ghét, không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn phải có thù với ta."
Công tử áo trắng đáp lời, lão giả áo lam nghe xong không có hỏi thêm, tiếp tục nhìn Đỗ Thu.
Theo thời gian trôi qua, bầu không khí càng lúc càng nặng nề.
Khi bầu không khí đạt tới giới hạn, Đỗ Thu đột nhiên hét lớn:
"Chia nhau ra!"
Không có cách nào khác, Huyền Thiên lệnh quá trọng yếu.
Trong khoảnh khắc này hắn đưa ra lựa chọn như lão giả áo đen trước đó.
Còn chưa dứt lời thì một thần binh dạng phi đao từ trong tay áo hắn đã bay ra, trực tiếp bắn về phía công tử áo trắng.
Thần binh mang theo tiên thiên chân khí bàng bạc tạo nên một trận cuồng phong trong không khí.
Công tử áo trắng thấy cảnh này lập tức bay ngược về sau. Lão giả áo lam cùng lão giả Thông Cảm cảnh còn lại nhanh chóng ngăn trước thần binh.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, dưới ảnh hưởng sóng xung kích mạnh mẽ, hẻm núi chật hẹp cũng bắt đầu chấn động.
Nhân lúc hỗn loạn bốn người đồng thời bay về các hướng khác nhau.
Cùng lúc đó, lại có tiếng Đỗ Thu hét lớn.
"Mang theo Huyền Thiên lệnh đi!"
Nghe hắn nói như thế, lòng Trần Triệt lộp bộp một tiếng.
Không thể không nói Đỗ Thu rất có kinh nghiệm.
Nếu như cứ tách ra như vậy thì chắc chắn sáu người kia sẽ tập trung vào Đỗ Thu.
Bởi vì Đỗ Thu là võ giả Thông Cảm cảnh, người có khả năng mang theo Huyền Thiên lệnh nhất.
Nhưng hắn vừa hô như thế sẽ khiến đối phương không chắc chắn.
Đương nhiên, áp lực lên ba người còn lại sẽ tăng lên nhiều.
"Lão Đỗ này thật sự không tử tế nha."
Trần Triệt âm thầm chửi bậy một câu, nhưng một giây sau hắn nhận ra có điểm không đúng.
Bởi vì hắn cảm giác được có một vật bay vào trong tay hắn!
Hắn cúi đầu xem, dĩ nhiên chính là Huyền Thiên lệnh!
Thấy Huyền Thiên lệnh, mi mắt Trần Triệt giật giật, sau đó nhanh lên chóng thu Huyền Thiên lệnh vào trong tay áo.
"Tới thật. . ."
Trần Triệt muốn câm nín.
Nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại.
Vừa rồi tên công tử áo trắng kia nói muốn lưu mình lại, cho nên theo lý thì mình cũng là đối tượng truy sát trọng điểm.
Theo mạch suy nghĩ của đối phương thì Đỗ Thu không thể nào giao Huyền Thiên lệnh giao cho một người bị truy sát trọng điểm.
Nhưng mà ai có thể nghĩ tới Đỗ Thu lại làm trái ngược, thật sự quăng Huyền Thiên lệnh cho mình giữ?
"Chia ra đuổi theo!"
Lão giả áo lam cao giọng quát, sau đó phóng thẳng về hướng Đỗ Thu bỏ chạy.
Lão giả Thông Cảm cảnh áo xám còn lại thì chần chờ một lát mới đuổi theo Cao Lam Hân.
Công tử áo trắng không chần chờ mà vọt về phía Trần Triệt.
Ba tên võ giả Ngự Vật cảnh đại viên mãn còn lại, hai người đuổi theo Vưu Hạ, một người am hiểu tốc độ theo sau lão giả mặc áo lam.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà sáu người đã phân công xong.
Theo lý thì Trần Triệt vốn nên bị truy sát trọng điểm lại trở thành người bị truy sát với lực lượng yếu nhất.
"Không phải Huyền Thiên lệnh trên thân ngươi sao? Giao Huyền Thiên lệnh ra, ta có thể tha ngươi khỏi chết!"
Lão giả Thông Cảm cảnh áo xám đuổi theo Cao Lam Hân trầm giọng quát.
Chân khí quanh thân Cao Lam Hân khuấy động, lớp ngụy trang tan biến trong khoảnh khắc, nàng cũng từ một lão ẩu biến thành một nữ tử trẻ tuổi.
"Một trong thập đại thiên kiêu Thiên Phong vực, Cao Lam Hân?"
Lão giả áo xám nhanh chóng nhận ra thân phận của Cao Lam Hân.
"Nhận ra ta liền tốt, cứ đuổi theo ta, để ta xem hôm nay một tên võ giả Thông Cảm cảnh như ngươi có thể giết ta hay không."
Cao Lam Hân quát một tiếng, ngay sau đó có một viên châu to cỡ nắm tay bay ra khỏi tay áo nàng đập về phía võ giả áo xám.
Viên châu nhanh chóng hấp thu tiên thiên chân khí xung quanh, vậy mà ngưng tụ thành một con kỳ lân màu lam đánh tới lão giả áo xám.
"Thật sự là không biết tự lượng sức!
Cũng tốt! Hôm nay ta sẽ cho thập đại thiên kiêu Thiên Phong vực thiếu đi một người!"
Lão giả áo xám hét lớn, một cây gậy đen từ sau lưng hắn bay tới đánh kỳ lân màu lam.
Ầm ầm!
Kỳ lân lập tức nổ tung trong nháy mắt, tiên thiên chân khí hùng hồn cấp tốc khuếch tán, chấn mấy khối đá to ở hai bên hẻm núi thành bột mịn.
Một bên khác, công tử áo trắng hít sâu một hơi, tốc độ bất chợt tăng lên bảy tám lần, cả người như một con thoi hóa thành bóng mờ trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu Trần Triệt.
"Ta cảm nhận được khí tức huyết ấn của Bàng gia từ trên người ngươi, ngươi từng giết đệ tử dòng chính Bàng gia? Rốt cuộc ngươi là ai?"
Công tử áo trắng lạnh giọng hỏi.
Trần Triệt lạnh lùng nhìn công tử áo trắng, bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra công tử áo trắng này là người Bàng gia, khó trách nói có thù với mình.
Không thể không nói, huyết mạch Bàng gia quả thật có chút môn đạo.
Sau khi hắn giết Bàng Châu kia thì trên thân còn lưu lại một loại khí tức nào đó, bị tên công tử áo trắng này cảm nhận được.
"Không nói lời nào đúng không? Vậy thì chết đi!
Thần thông! Liệt Thiên kích!"
Công tử áo trắng khẽ quát một tiếng, sau đó giơ hai tay giơ lên đập xuống.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lên, trước người hắn nhanh chóng xuất hiện mấy chục lưỡi đao chân khí, dùng một quỹ tích cực kỳ xảo trá lấy bay vọt về phía Trần Triệt.
"Người này cũng có chút thực lực."
Cảm nhận được khí tức sắc bén chung quanh, Trần Triệt thầm nghĩ.
Có thể tiện tay thi triển ra thần thông lợi hại thế này, lại thêm bí kỹ tăng tốc khi nãy. . .
Dù công tử áo trắng có tu vi Ngự Vật cảnh đại viên mãn nhưng thực lực đã vượt xa đại trưởng lão Thất Sát tông Đổng Khang mà mình đã từng giết chết!
Chương 270: Nhất kích (1)Dịch: Lap Tran
"Thần thông, Băng Thương trận."
Trần Triệt niệm một tiếng, một giây sau, mấy chục thanh băng thương to như cột nhà trực tiếp bao quanh hắn.
Phanh phanh phanh!
Một chuỗi tiếng nổ vang lên, những lưỡi đao chân khí đều trảm vào trên băng thương.
Băng thương vỡ nát hết, những lưỡi đao chân khí cũng biến mất không còn tung tích.
Ngăn trở thần thông này xong, Trần Triệt thôi động Thần Sí quyết cấp tốc bay ra khỏi hẻm núi.
"Thần thông băng hệ! Thần thông băng hệ!"
Công tử áo trắng cảm nhận được sự lạnh lẽo trong không khí, vẻ mặt không ngừng biến ảo.
Là trưởng tử Bàng gia, hắn biết rõ chuyện của Bàng gia, bao quát chuyện Bàng gia phái người đến Đại Hạ tìm kiếm Huyền Thiên lệnh, kết quả gặp bất hạnh.
Người lúc trước giết đệ đệ Bàng Châu của hắn cũng tu luyện công pháp băng hệ.
Trước đó hắn từng hoài nghi người này có liên quan đến chuyện kia.
Nhưng hắn lại không dám tin tưởng, dù sao người đánh giết đệ đệ của hắn một năm trước chỉ là võ giả Thông Thần cảnh mà thôi, làm sao có thể bước vào Ngự Vật cảnh nhanh như vậy?
Nhưng bây giờ nhìn thấy người này thi triển thần thông băng hệ thì hắn hoàn toàn chắc chắn.
Chính là người này!
Gần đây cũng chỉ có một người từng đánh chết đệ tử dòng chính Bàng gia!
"Trần Triệt! Bàng gia ta tìm ngươi thật sự vất vả mà!"
Ánh mắt công tử áo trắng lập tức trở nên vô cùng lăng lệ.
Thiên Phong vực không phải phạm vi thế lực Bàng gia cho nên Bàng gia không có cách nào phái nhiều người tới Thiên Phong vực tìm kiếm . . . . .
Không nghĩ tới hắn tới Thiên Phong vực chấp hành nhiệm vụ lại trùng hợp gặp phải người này.
Mắt thấy Trần Triệt cấp tốc rời đi, hắn lập tức thôi động bí thuật đuổi theo, đồng thời nói với lão giả áo xám đang đại chiến với Cao Lam Hân: "Dương lão, đừng dây dưa với nữ nhân đó! Cùng ta đuổi theo tên cõng hộp kia!"
Là thiên kiêu Bàng gia, hắn nắm giữ đủ loại bí kỹ, nhưng mới vừa rồi thi triển một thức thần thông với Trần Triệt thì hắn phát hiện đối phương cũng không phải loại lương thiện gì.
Cho nên để ổn thoả thì hắn quyết định kêu Dương lão cùng đuổi theo.
"Bàng Thanh, hiện tại cũng không phải lúc so đo ân oán gia tộc ngươi."
Lão giả áo xám lạnh giọng đáp.
Bàng Thanh nghe vậy trầm giọng nói: "Huyền Thiên lệnh trên thân người kia! Ta thấy được!"
Trong lúc nói chuyện, hắn cấp tốc lao ra khỏi hẻm núi.
Không có cách nào khác, Trần Triệt bay quá nhanh, vượt xa võ giả Ngự Vật cảnh bình thường, nếu hắn ở chỗ này chậm rãi nói lí do thì người ta đã sớm chạy mất.
Cho nên hắn chỉ có thể tranh thủ thời gian lừa gạt Dương lão cùng hắn đuổi theo.
Bắt người xong rồi nói rõ lí do cũng không muộn.
Lão giả họ Dương nghe nói như thế thì hơi nhíu mày, sau đó trực tiếp dứt bỏ Cao Lam Hân, bay theo Bàng Thanh.
Cao Lam Hân nhìn bóng lưng ba người mà sắc mặt không ngừng biến ảo.
Nàng cũng nghe được tiếng kêu của Bàng Thanh.
"Chẳng lẽ Huyền Thiên lệnh thật sự ở trên người Trần Hưng kia?"
Nội tâm Cao Lam Hân như có thiên nhân giao chiến.
Hai ngàn điểm cống hiến của Thiên Ưng các đối với nàng cực kỳ trọng yếu . . .
Chính vì vậy khi vừa mới đối mặt với lão giả họ Dương nàng mới không có phủ nhận Huyền Thiên lệnh ở trên người nàng, vì để ngăn chặn người này.
Ngược với thực lực của mình, nàng có lòng tin chạy trốn khỏi tay người này.
Nếu hiện tại đuổi theo thì Trần Hưng có thể kiềm chế lại một người còn tốt, hai người bọn họ cũng có thể đào thoát.
Nếu không kiềm chế được thì nàng lấy một địch hai, nguy hiểm vô cùng lớn.
Mắt thấy bóng ba người càng lúc càng xa, Cao Lam Hân cắn răng đi theo.
Nàng quyết định theo sau, quan sát tình huống rồi tính tiếp. . . . . ·
Đôi cánh chân khí sau lưng Trần Triệt lúc ẩn lúc hiện.
Được Thần Sí công cùng Thác Mạch quyết cùng gia trì, tốc độ hiện tại của hắn đã gấp ba võ giả Ngự Vật cảnh đại viên mãn bình thường.
Dù tên công tử áo trắng bùng nổ tốc độ trong thời gian ngắn nhanh hơn hắn một chút, nhưng một khi khoảng cách kéo dài, hắn nhất định có thể thoát khỏi đối phương.
Nghĩ tới đây, Trần Triệt quay đầu nhìn thoáng.
Vừa nhìn sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Giống như hắn nghĩ, khoảng cách giữa hắn và công tử áo trắng kéo dài nhưng lão giả Thông Cảm cảnh áo xám lại đuổi theo sau.
Mặc dù tốc độ hai người không kém bao nhiêu nhưng trong lòng hắn biết rất rõ ràng, nếu thời gian dài tiêu hao, hắn không kéo nổi võ giả Thông Cảm cảnh.
Vừa nghĩ đến đây, Trần Triệt liền vô thức sờ Tụ Linh hạp trên lưng.
Hàn Ly trong Tụ Linh hạp như cảm ứng được chủ nhân gặp nguy, hơi run rẩy.
Cùng lúc đó, lão giả áo xem sau lưng đột nhiên quát to một tiếng!
"Lưu lại cho ta!"
Nương theo tiếng hét là một cỗ tiên thiên chân khí hùng hồn từ người hắn tràn ra đánh úp về phía Trần Triệt.
Bị cỗ chân khí này bao trùm, tốc độ của Trần Triệt lập tức chậm lại không ít.
Lão giả áo xám thấy cảnh này lập tức tế ra cây gậy màu đen, cây gậy đập thẳng tới Trần Triệt
Trần Triệt đặt tay lên Tụ Linh hạp, chuẩn bị đánh trả.
Nhưng lúc này Bàng Thanh ở xa xa cũng vận dụng bí thuật, bay cực nhanh tới, đồng thời thi triển thần thông Liệt Thiên kích lần nữa.
Nhìn xem công kích phô thiên cái địa phủ lấy mình, Trần Triệt nhíu mày, buông lỏng bàn tay đặt trên Tụ Linh hạp . . .
Cao Lam Hân núp ở phía xa bí mật quan sát cuộc chiến.
Khi nhìn thấy lão giả áo xám cùng với công tử áo trắng đồng thời ra tay, nàng khẽ thở dài. Công tử áo trắng cũng là đệ tử thế gia, thực lực không kém nàng.
Còn lão giả áo xám chính là võ giả Thông Cảm cảnh, không cần phải nói nhiều.
Hai người đồng thời ra tay, võ giả Ngự Vật cảnh đại viên mãn bình thường sẽ biến thành tro bụi trong nháy mắt.
Dù là nàng cũng phải vận dụng tuyệt chiêu lợi hại mới có thể ngăn lại.
"Không phải bản cô nương ta không tử tế nha, ta cũng không có cách nào, cáo từ."
Cao Lam Hân lẩm bẩm một câu rồi quay người, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này có một tiếng rít kinh thiên động địa vang lên.
Nương theo là một làn sóng hàn khí đáng sợ.
Ầm ầm!
Tiếng rít còn kèm theo hai tiếng kinh hô.
"Trung cấp thần thông!"
"Làm sao có thể?"
Nghe được hai tiếng kinh hô, Cao Lam Hân không nhịn được mà quay đầu nhìn.
Chỉ thấy chỗ Trần Triệt có thêm một tòa núi băng thật lớn ngăn cản công kích của công tử áo trắng và lão giả áo xám.
"Thật sự là trung cấp thần thông . . . . Thật lợi hại!"
Cao Lam Hân cảm thấy vô cùng chấn động.
Võ giả bình thường muốn lĩnh ngộ trung cấp thần thông cần phải có tu vi Thông Cảm cảnh.
Trên thực tế, coi như võ giả Thông Cảm cảnh, cũng rất ít người có thể thi triển trung cấp thần thông.
Võ giả Ngự Vật cảnh thi triển trung cấp thần thông thế này, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
"Khó trách Đỗ Thu vừa ý người này . . . . . Đúng là rất có năng lực!"
Khi vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng, Bàng Thanh cùng lão giả áo xám đã vượt qua núi băng, tiếp tục đuổi theo.
Nhờ núi băng cản trở, khoảng cách giữa song phương lại kéo dài thêm không ít.
Thấy cảnh này, Cao Lam Hân đuổi theo sát.
Ầm!
Ầm!
Ngay tại thời điểm nàng đuổi theo thì ba người lại giao thủ mấy chiêu.
Cao Lam Hân càng xem càng kinh ngạc.
Chương 271: Nhất kích (2)Dịch: Lap Tran
Trần Hưng có tu vi Ngự Vật cảnh đại viên mãn, dù không sử dụng thần thông vậy mà vẫn có thể miễn cưỡng đối khàng với hai người kia . . . .
Thực lực mạnh hơn không ít người trong thập đại thiên kiêu Thiên Phong vực như nàng rất nhiều.
"Từ khi nào mà Thiên Phong vực lại xuất hiện một nhân vật thế này? Xem ra ta phải làm thật."
Một kích của lão giả áo xám bị Trần Triệt ngăn lại, trầm giọng nói.
Mặc dù không phải người Thiên Phong vực nhưng Thiên Phong vực có thiên kiêu nào hắn cũng biết tới.
Cho nên vừa nãy hắn liếc mắt liền nhận ra Cao Lam Hân nhưng còn người trẻ tuổi trước mắt này hắn thực sự không biết.
Trần Triệt căn bản không để ý tới hắn, ngăn một kích xong liền xoay người rời đi.
Sách lược của hắn rất đơn giản.
Chạy trước, vứt bỏ tên công tử áo trắng, chờ đánh với lão giả áo xám một lúc rồi sử dụng Tụ Linh hạp, xem xem có thể làm lão giả áo xám bị thương hay không . . . .
Ba người truy đuổi nhau một lúc, mắt thấy khoảng cách lại rút ngắn lần nữa, Trần Triệt xoay người, chuẩn bị tung mấy chiêu, nhưng vào lúc này bỗng có tiếng Cao Lam Hân truyền đến.
"Trần công tử, ngươi thật sự khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn nha.
Ta tới giúp ngươi chăn một tên, ngươi thấy như thế nào?"
Thấy Cao Lam Hân, Trần Triệt cười nhạt một tiếng nói: "Dĩ nhiên là không thể tốt hơn rồi."
"Một ngàn điểm cống hiến."
Cao Lam Hân bổ sung thêm.
"Không được."
Trần Triệt quả quyết từ chối.
"Chỉ đùa một chút, ngươi chọn đối thủ đi."
Cao Lam Hân cười nói.
"Ta chọn tên mạnh."
Trần Triệt nhìn về phía lão giả áo xám.
"Ha ha, ngươi cũng không có khiêm tốn."
Cao Lam Hân tán thưởng một câu.
Thấy Cao Lam Hân đột nhiên xuất hiện, sắc mặt Bàng Thanh và lão giả áo xám đều trở nên vô cùng khó coi.
Cao Lam Hân nhìn về phía Bàng Thanh, lạnh lùng nói: "Bàng công tử, cùng là người thế gia, để tiểu nữ tử lĩnh giáo thủ đoạn của một chút đi."
"Cuồng vọng!"
Ánh mắt Bàng Thanh léo lên sự tàn nhẫn, cùng lúc đó, trên mặt hắn bắt đầu nổi gân xanh, một đạo lưu quang màu vàng kim lưu chuyển trong gân xanh.
Dần dần tốc độ lưu chuyển càng lúc càng nhanh, cuối cùng tạo thành một hoa văn màu vàng kim phức tạp trên trán hắn.
Hoa văn hình thành, khí thế của Bàng Thanh đại thịnh, nhanh chóng vượt qua cực hạn của Ngự Vật cảnh đại viên mãn.
Trong lúc hắn phát sinh biến hóa thì Cao Lam Hân cũng phát sinh biến hóa.
Tóc và lông mày của nàng đều chuyển thành màu lam, khí chất trở nên thanh lãnh hơn rất nhiều.
Một quả cầu màu lam to cỡ nắm tay lơ lửng lớn chừng trước người nàng, lấp lánh ánh sáng màu lam, có một con kỳ lân ẩn hiện bên trong.
"Đây là huyết mạch Võ Thánh sao?"
Nhìn hai người này phát sinh biến hóa, Trần Triệt âm thầm kinh hãi.
Hắn có thực lực vượt qua tu vi bản thân là nhờ hao tốn không ít thời gian luyện đủ loại bí thuật. Hai người này ngược lại tốt rồi, nhờ huyết mạch mà thu được lực lượng.
Không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ, lão giả áo xám đã khống chế cây gậy màu đen đập về phía hắn.
Rõ ràng lão giả áo xám cũng thi triển một loại bí thuật, khí tức cây gậy phát ra mạnh hơn trước nhiều.
Trần Triệt thấy cảnh này cũng không có do dự nữa, trực tiếp mở Tụ Linh hạp.
Hắn căn bản không cần khống chế, Hàn Ly đã không kịp chờ đợi mà phóng khỏi Tụ Linh hạp.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, mũi kiếm Hàn Ly va chạm với cây gậy.
Ở trong Tụ Linh hạp chờ đợi mấy tháng về sau, Hàn Ly tích súc được một cỗ lực lượng khổng lồ, nhưng Trần Triệt không có trực tiếp phóng xuất, chỉ vận dụng lực lượng vốn có của Hàn Ly.
Hắn đang đợi một cơ hội thích hợp.
"Thần binh thật lợi hại!"
Thấy thần binh của đối phương có thể ngăn cản thần binh của mình, lão giả áo xám hơi kinh ngạc.
Sau đó hắn giơ hai ngón tay điểm tới cây gậy màu đen, một nguồn sức mạnh mênh mông trong nháy mắt hội tụ đến cây gậy.
Nhận được cỗ lực lượng này gia trì, cây gậy màu đen sáng lên.
Cùng lúc đó, Trần Triệt cũng giơ ngón tay điểm tới Hàn Ly.
Một xanh một đen, hai thanh thần binh đối chọi gay gắt, tạo thành hai màn năng lượng xanh đen tách biệt nhau.
"Ta nhìn xem ngươi có thể ngăn cản đến khi nào!"
Lão giả áo xám quát một tiếng, sau đó tay phải hóa chưởng hướng vỗ nhẹ về phía trước, ánh sáng từ cây gây màu đen càng cường thịnh hơn.
Trần Triệt thấy cảnh này thở ra một hơi, sau đó trực tiếp vỗ một chưởng.
Một chưởng ấn màu đen từ bàn tay hắn bắn ra, hướng thẳng đến lão giả áo xám.
Lúc này gần như tất cả tiên thiên chân khí đều hội tụ vào trong Hàn Ly, nhưng ngoại trừ tiên thiên chi khí thì hắn còn phát ra Ngũ Lao Thất Thương Khí.
Chút Ngũ Lao Thất Thương Khí này là hắn ngày đêm mở ra trạng thái siêu quá tải góp nhặt, không chỉ có thể tổn thương thân thể mà còn có thể tổn thương thần hồn, cho dù là võ giả Thông Cảm cảnh trúng phải cũng không dễ chịu.
"Khá lắm! Ngươi lại còn có một thuộc tính nữa?"
Lão giả áo xám kinh hô một tiếng, tranh thủ thời gian đưa tay ngăn cản.
Oanh!
Chưởng ấn đánh vào hộ thuẫn chân khí trước người hắn nhưng không có sụp đổ mà là thẩm thấu tiến vào trong chân khí hộ thuẫn, tiếp tục ập về phía hắn.
Mặc dù không có bị chưởng ấn màu đen đánh trúng nhưng chẳng biết tại sao chỉ ở gần khí đen mà hắn đã cảm giác được thân thể và thần hồn có chút khó chịu.
"Tà thuật thật lợi hại!"
Lão giả áo xám bay lùi về sau, hoàn toàn cách xa khí đen.
Cùng lúc đó, cây gậy màu đen cũng rút trở về.
Hàn Ly đánh lui đối thủ phát ra một tiếng thét như long ngâm, sau đó quay trở về bên cạnh Trần Triệt.
Trần Triệt nhìn về phía Cao Lam Hân đang chiến đấu cùng công tử Bàng gia. Hai người này cũng chiến đấu cực kỳ kịch liệt, Cao Lam Hân khống chế thần binh quả cầu màu lam biến thành một con kỳ lân màu lam.
Đối chiến với kỳ lân màu lam chính là một con hùng ưng chân khí vàng óng.
Ngoại trừ hai thanh thần binh, Cao Lam Hân và công tử Bàng gia còn thi triển thần thông công kích nhau, xem tình hình thì hai người khó mà phân ra thắng bại.
Lão giả áo xám cũng chú ý tới tình hình chiến đấu của hai người.
Sau khi hít sâu một hơi, hắn đặt ngón trỏ giữa hai chân mày.
Hắn không nghĩ tới có một ngày đối phó với võ giả Ngự Vật cảnh mà phải vận dụng tuyệt chiêu áp đáy hòm.
Nhưng mà hắn vừa làm động tác này liền cảm giác được một cỗ khí tức cực kỳ kinh khủng khóa chặt mình.
Tập trung nhìn vào chỉ thấy thần binh hình kiếm màu lam đang chỉa mũi kiếm về phía hắn, cùng lúc đó có một lượng tiên thiên chân khí to lớn hội tu về phía phi kiếm.
Chỉ trong nháy mắt, thần binh phi kiếm liền biến thành một quầng sáng chói mắt, chói đến mức trước mắt hắn đều là ánh sáng.
Ngang!
Một tiếng long ngâm thanh âm vang vọng đất trời!
Sau đó âm thanh càng lúc càng to rõ, thật giống như có quái vật xông phá phong ấn, đang ngửa đầu thét dài phát tiết sự tức giận.
"Cái quỷ gì! Một võ giả Ngự Vật cảnh dựa vào đâu mà có thể khống chế lực lượng cường đại thế này!"
Lão giả áo xám cảm thấy kinh hãi.
Là võ giả Thông Cảm cảnh, hắn có thể cảm ứng được sự biến hóa của tiên thiên chân khí.
Đồng dạng hắn cũng có thể cảm ứng được lực lượng kinh khủng ẩn chứa bên trong thần binh.
Lực lượng này vượt qua cực hạn tiếp nhận của hắn trong tình huống bình thường.
Nếu như không dùng thủ đoạn đặc thù thì hắn không tiếp nổi một kích này . . . .
Mà dùng thủ đoạn đặc thù thì chắc chắn hắn sẽ bị phản phệ.
Động tĩnh do Hàn Ly gây ra nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của Cao Lam Hân và Bàng Thanh.
Hai người không hẹn mà cùng ngưng chiến.
"Thật mạnh!"
Cao Lam Hân nhìn xem Hàn Ly phát ra ánh sáng chói mắt, hai mắt cũng tỏa sáng.
Công kích cấp độ này, dù cho nàng dốc hết toàn lực cũng không thi triển được.
Sắc mặt Bàng Thanh thì cực kỳ khó coi.
"Đi!"
Trần Triệt khẽ quát một tiếng, chỉ tay về phía lão giả áo xám.
Trong chớp nhoáng, tiếng long ngâm cao vút, ngay sau đó quầng sáng chói mắt liền biến thành một đạo lưu quang bắn thẳng tới lão giả áo xám.
Lão giả áo xám biến sắc, ngón tay ấn giữa hai chân mày cong lên, một giọtmáu tươi từ đầu ngón tay tràn ra.
Vẻ mặt lão giả trở nên dữ tợn, nhanh chóng bôi máu tươi lên cây gậy màu đen trước người mình.
Cây gậy rung động kịch liệt, một lượng lượng chân khí màu đen từ cây gậy tràn ra, nháy mắt tạo thành một lá chắn màu đen chắn trước người lão giả áo xám.
Đúng lúc này, Trần Triệt đột nhiên vung tay phải.
Lưu quang bắn về phía lão giả áo xám đột nhiên thay đổi hướng đi, bắn thẳng về phía Bàng Thanh!
Thấy cảnh này, Bàng Thanh trực tiếp sững sờ, sau đó hoảng hốt!
Hắn không nghĩ tới mục tiêu thật sự của Trần Triệt lại là hắn!
Dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến hắn cấp tốc điều động chân khí tạo thành một tầng hộ thuẫn thật dày ngăn trước người, đồng thời lại điều động thần binh.
Nhưng lưu quang có tốc độ nhanh hơn thần binh của hắn, chỉ trong chớp mắt đã đến trước người hắn!
Phanh phanh phanh!
Chân khí hộ thuẫn trước người Bàng Thanh liên tục nổ tung, ngay sau đó thân thể Bàng Thanh đột nhiên cứng lại, lưu quang trực tiếp xuyên thủng trán hắn sau đó bay vòng trở lại chỗ Trần Triệt.
Oanh ······
Hùng ưng đang bay bỗng tán loạn, biến thành một đám chân khí.
Bàng Thanh kinh ngạc nhìn Trần Triệt, trong mắt bên tràn ngập sự không cam lòng.
Hắn muốn vươn tay bắt lấy cái gì đó ý thức lại dần dần tiêu tán.
Trần Triệt không có nhìn hắn nữa, mà là nhanh chóng bay đến cạnh Cao Lam Hân, trầm giọng nói:
"Đừng nhìn nữa! Nhanh lên!"
Chương 272: Thu hoạch (1)Dịch: Lap Tran