Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng

Chương 43

Phải đến tận nửa đêm Từ Ưng Bạch uống xong thuốc mới thiếp đi. Phó Lăng Nghi cẩn thận đặt hắn lên giường, hành quân gian khổ, cả ván giường và chăn gối đều vừa lạnh vừa cứng. Y mang hết chăn của mình sang, còn tìm thêm vài bộ quần áo dày trải lên mới yên tâm để người kia nằm ngủ. Từ Ưng Bạch thở rất nhẹ, lồng ngực dường như không hề phập phồng. thỉnh thoảng lại bật ra vài tiếng ho khan không kìm lại được ngay cả trong giấc ngủ.

Phó Lăng Nghi khuỵu gối bên giường nhìn Từ Ưng Bạch không chớp mắt, cứ như thế đến khi khóe mắt cay cay, rồi dịu dàng áp tay người kia lên gò má. Bàn tay trắng nõn xinh đẹp, mảnh mai thon dài, móng tay cắt gọn, nhưng từ lòng bàn tay đến ngón tay lại lạnh buốt như ngâm trong nước đá, cầm lên thì lạnh đến thấu xương, dường như có ủ ấm bằng cách nào chăng nữa cũng vô ích. Phó Lăng Nghi tỉ mỉ mân mê từng đốt tay, vì da y rám nắng hơn mà càng khiến bàn tay kia trở nên tái nhợt đến kỳ cục. Phó Lăng Nghi nhẹ nhàng bao lấy bàn tay yếu ớt ấy, cố gắng truyền một chút hơi ấm cho Từ Ưng Bạch, nhưng những ấm áp ấy chỉ thoáng qua, chỉ vội vã vương lại trên tay một lát rồi lại vội vã vuột đi.

Kiếp trước Từ Ưng Bạch cũng vậy, không chịu được gió lạnh cũng không chịu được nóng, chỉ cần sơ sểnh một chút là ốm, mà đã ốm thì vật vã cực kỳ. Thế nhưng hắn lại là người giỏi chịu đựng nhất, dù cho đau đớn tột cùng cũng có thể lặng lẽ nuốt máu trào trong cổ họng mà không nói một lời rồi thản nhiên nói chuyện âm mưu dương mưu với người khác, phải đến khi thực sự không chịu nổi nữa mới lộ ra bộ dạng yếu đuối bất lực, khiến người ta vừa giận vừa thương.

Phó Lăng Nghi cẩn thận nắm lấy tay Từ Ưng Bạch, con ngươi đen thẳm không thấy đáy, sống lưng run rẩy xong lên, cúi đầu áp trán lên mu bàn tay người kia tựa như một tín đồ thành kính, rồi chật vật cất lời, dịu dàng đến vặn vẹo, "Nếu có thể thế mạng cho ngươi thì tốt rồi." Cuộc đời rẻ mạt này chẳng có gì đáng lưu luyến, chia được cho Từ Ưng Bạch thì hay biết mấy. Cặp mắt thăm thẳm nhìn chăm chú gương mặt đang say ngủ, vẻ mặt y tựa bình tĩnh lại tựa điên cuồng. Tình cảm nóng cháy nồng nàn bị giấu đi dưới lớp ngụy trang yếu ớt.

"Vậy thì ngươi sẽ có thể sống thật tốt." Phó Lăng Nghi khẽ cong môi. Người kia phải sống, phải hoàn thành những việc mình muốn làm, đến những nơi mình muốn đi, có đại mạc mênh mông, có Giang Nam mưa bụi, có biển rộng vô bờ, có núi non trùng điệp. Kiếp trước, vào cái đêm cuối cùng ấy, gương mặt dịu dàng kia đã ghim sâu vào ký ức của y, tiếng người ấy nhẹ nhàng cất lời vang bên tai y tựa như ung nhọt trong xương, "Kiếp này của ta không còn cơ hội nữa rồi."

Ánh nến lập lòe đổ bóng lên vách lều, Phó Lăng Nghi trân trọng hôn lên từng đầu ngón tay lạnh lẽo, đôi môi khô khốc khẽ chạm như chuồn chuồn lướt nước, sợ đánh thức người kia. Đây là niềm an ủi duy nhất của y ròng rã suốt một đêm dài.

Trên giường, Từ Ưng Bạch vừa chợp mắt một lát thì chợt tỉnh lại vì đau. Tuy đầu óc nhất thời vẫn đang trên mây nhưng hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng có gì đó khô ráo mềm mại cọ lên đầu ngón tay mình, rất nhẹ, rất dịu dàng nhưng lại mang theo si cuồng như có như không. Tâm trí mơ hồ một lúc lâu, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, rồi như bỗng nhiên nhận ra gì đó, hắn gắng gượng mở mắt, lờ mờ nhìn thấy một bóng người mặc đồ đen đang quỳ bên giường, cúi đầu rải những nụ hôn vụn vặt lên ngón tay mình, cảm giác tê dại ngưa ngứa lạ lùng vô cùng.

Không cần nhìn Từ Ưng Bạch cũng biết người kia là ai, ngoại trừ Phó Lăng Nghi thì chẳng còn ai dám to gan lớn mật như vậy. Nhưng bảo Phó Lăng Nghi to gan lớn mật cũng không phải, y cũng chỉ dám to gan lúc Từ Ưng Bạch đi ngủ mà thôi, còn bình thường thì ngoan ngoãn nghe lời vô cùng. Từ Ưng Bạch gắng sức nâng tay cốc đầu y, khàn giọng bảo, "...Hôn linh tinh gì đó..."

Phó Lăng Nghi đứng bật dậy, không biết là vì lo hay vì sợ, lồng ngực phập phồng dữ dội. Từ Ưng Bạch lại nhìn ra lý do y hoảng loạn một cách kỳ diệu, nhẹ nhàng giải thích, "Ngươi không có... đánh thức ta. Lại đây, đỡ ta lên."

Ánh nến lung linh giữa đêm khuya, áo lông ấm áp quấn quanh người Từ Ưng Bạch, vòng lông tơ trắng như tuyết trên cổ áo vây lấy gương mặt tái nhợt, tựa như cả người chìm nghỉm trong đó, nom vừa sạch sẽ vừa dịu dàng. Hắn ho khan mấy tiếng, nhìn về phía Phó Lăng Nghi, người kia đang quỳ gối bên giường, chỉ chừa lại cho hắn đỉnh đầu đen nhánh. Cả hai im lặng giằng co chốc lát, cuối cùng Phó Lăng Nghi chịu thua trước, "Lần sau ta sẽ không thế nữa."

Từ Ưng Bạch nhìn Phó Lăng Nghi, ánh mắt mang theo dịu dàng và bất đắc dĩ. Phó Lăng Nghi nắm chặt tay rồi lại buông, ánh nhìn thoáng qua ấy bỏng cháy khiến cổ họng y thắt lại, quyến luyến vô cùng. Y khàn giọng nói tiếp, gần như cầu xin, "Từ Ưng Bạch, đừng nhìn ta như vậy. Ta không nhịn được. Ta thật sự... không nhịn được." Không nhịn được muốn làm bẩn ngươi.

Ánh mắt bình tĩnh như nước hơi dao động, Từ Ưng Bạch nhớ đến bộ dạng Phó Lăng Nghi giải tỏa bằng đai trán của hắn, khóe mắt lại giật giật. Hắn ngượng ngùng im lặng một lúc rồi đáp, "Ngươi cố chịu đi thì hơn."

Phó Lăng Nghi mím chặt môi không đáp, cả hai lại lặng lẽ giằng co, không một ai lên tiếng nữa. Từ Ưng Bạch cụp mắt, nốt ruồi son giữa trán đỏ tươi, trên môi có vết máu tươi đỏ sậm, tựa như một vị thần không có thất tình lục dục, vững chãi không thể lay chuyển, khiến Phó Lăng Nghi không thể không nghĩ đến bức tượng đá trong đêm tuyết, dù cho vết thương chồng chất lại vẫn bình tĩnh dịu dàng. Dường như trên thế gian này không gì có thể làm hắn dao động.

Vật đổi sao dời, thời gian cũng cứ thế trôi, nến thắp trong lều đã cháy hết quá nửa. Phó Lăng Nghi cong môi, nhìn về phía người kia. Từ Ưng Bạch ngưng ấn ngón tay, bình tĩnh nhìn sang. Phó Lăng Nghi nhìn cặp mắt hổ phách phản chiếu ánh lửa rực rỡ tựa như pháo hoa sắt đêm giao thừa, thử bắt chước người kia mỉm cười thật dịu dàng nhưng rốt cuộc vẫn không tài nào cười nổi, "Ta thích ngươi nhiều lắm. Từ Ưng Bạch, thế gian này có rất nhiều thứ, ngươi không muốn thử một lần sao?"

Từ Ưng Bạch nhìn vẻ mặt mê muội gần như vặn vẹo kia, nghe y khản giọng trúc trắc cất lời, "Ngoại trừ giang sơn dân chúng, đạo quan giang hồ... Chẳng lẽ ngươi không nghĩ cho mình hay sao?"

Hàng mi dài khẽ run lên, Từ Ưng Bạch do dự một chút, điềm nhiên trả lời, "Không cần nghĩ gì cả, tới khi làm xong những việc nên làm có lẽ cũng là lúc ta nên đi, mơ tưởng những thứ khác làm chi, cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng."

Vừa dứt lời, chỉ nghe rắc một tiếng, Phó Lăng Nghi đã bẻ vụn một góc bàn thành bột phấn. Từ Ưng Bạch kinh ngạc nhìn y, hai bên thái dương người này đã đổ đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt tĩnh lặng tựa tro tàn lại chứa đựng bi thương và điên cuồng vô tận. "...Từ Ưng Bạch, sao ngươi có thể nghĩ như vậy?"

Phó Lăng Nghi rảo bước về phía hắn.


"Ngươi..."

Từ Ưng Bạch còn chưa kịp dứt lời đã bị nắm lấy gáy, nụ hôn nóng bỏng thô ráp rơi trên môi, hai hàm răng bị cạy ra. Đôi đồng tử đen nhánh gần ngay trước mắt khiến hắn cảm tưởng như bị một con sói hoang đang nổi điên rình rập, đó là đàn áp, là ngang tàng cướp đoạt, là đơn phương, ngạo nghễ xâm lược. Từ Ưng Bạch không thể trốn thoát, chỉ có thể siết chặt lớp áo lông bên người, lớp vải xanh nhạt hơi cũ bị nắm đến nhăn nhúm, thế nhưng nụ hôn lại tinh tế và nghiêm túc vô cùng, dường như thực sự muốn làm hắn hiểu được cái gì gọi là "những thứ khác".

Từ Ưng Bạch không thể thoát ra, chỉ đành tàn nhẫn cắn lên môi Phó Lăng Nghi. Mùi máu tươi lập tức lan tràn, vương vấn giữa môi răng. Nhưng hắn không ngờ rằng người kia chỉ dừng lại một chút, cặp mắt sâu không thấy đáy lập tức lóe sáng, hôn càng sâu.

"..." Đồ lưu manh... Lưu manh!!!

Lồng ngực Từ Ưng Bạch phập phồng dữ dội, dường như không thở nổi, từ cổ đến mang tai hồng rực, đuôi mắt đỏ hoe như sắp khóc, làm Phó Lăng Nghi bị kích thích mà buông tay, kết thúc nụ hôn sai trái kia. Cả hai đều thở hổn hển, chỉ khác là Từ Ưng Bạch ngồi, còn Phó Lăng Nghi thì đứng. Thái dương Từ Ưng Bạch giật giật, trái tim đập điên cuồng, tựa như đang ngự tại trời cao vạn dặm thì bị thô bạo kéo xuống nhân gian, để nếm trải thứ cảm giác gọi là hồng trần muôn trượng.

"...Đây chính là hôn." Chất giọng khàn khàn truyền đến, "...Đã cảm nhận được chưa?"

Trái tim Từ Ưng Bạch lỡ một nhịp.

Phó Lăng Nghi có vẻ buông thả bất cần, "Ngàn hương trăm vị, ta muốn cho ngươi thử một lần... lỡ như ngươi thấy thích thứ gì đó mà bằng lòng ở lại thì sao? Dù không thể ở lại đi nữa thì ta vẫn hi vọng ngươi biết yêu thương chính mình." Mà không phải chẳng màng bản thân, chỉ nghĩ xong xuôi tất thảy rồi thanh thản chết đi.

Cả phòng lặng ngắt như tờ. Một lúc lâu sau Từ Ưng Bạch mới điều hòa được hơi thở, mắng, "Ngươi... là đồ lưu manh..."

Phó Lăng Nghi ngập ngừng một chút, cuối cũng vẫn không nói gì, phục tùng quỳ xuống chờ xử trí. Trái tim trong lồng ngực vẫn chưa thể bình tĩnh lại, đến cả đôi tay lạnh lẽo quanh năm cũng được nụ hôn kia sưởi ấm, Từ Ưng Bạch cảm thấy dường như trái tim sắt đá kia đã bắt đầu rạn nứt. Trên môi còn vương vị máu, vẻ nhã nhặn thường ngày của hắn đã sắp không duy trì nổi, "Phó Lăng Nghi... Khụ khụ... Ngươi, tên ngốc này, sao cứ nhất quyết phải đâm vào ngõ cụt vậy chứ..."

Không gian chìm vào yên tĩnh, chỉ nghe tiếng Phó Lăng Nghi cất lời, "Bởi vì nơi đó có ngươi."

Bình Luận (0)
Comment