Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng

Chương 44

Từ Ưng Bạch hơi ngẩn ra. Tiếng lòng tỏ bày vừa lúc chạm đến trái tim. Phó Lăng Nghi không nhất thiết phải bướng bỉnh đến thế, tuy không thông minh như Từ Ưng Bạch nhưng ít nhất y cũng hiểu con đường nào là bằng phẳng, thế nhưng lại cố tình không chịu chọn. Nếu nơi ngõ cụt đó không có Từ Ưng Bạch thì y đã chẳng đâm đầu vào.

Từ Ưng Bạch im lặng, cuối cùng ho khan, bảo, "Muộn rồi, ngủ đi thôi."

Phó Lăng Nghi nắm chặt tay rồi lại buông, khẽ cong môi đáp lời. Y đứng dậy thổi tắt nến rồi lui sang một bên.

Ánh sáng vụt tắt, tầm nhìn trở nên đen kịt. Đợi đến khi hai mắt đã làm quen với bóng tối, Từ Ưng Bạch quay sang, quả nhiên nhìn thấy Phó Lăng Nghi, y không ra ngoài mà khoác áo đứng trong góc lều ôm đao nghỉ ngơi. Từ Ưng Bạch quay đầu đi, trái tim hoảng hốt đã dần bình tĩnh lại, nhưng vị máu tươi tanh ngọt vẫn luẩn quẩn giữa môi răng, cảm giác cháy bỏng vừa rồi dường như vẫn chưa biến mất mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Hắn nhắm mắt lại, ép bản thân không nghĩ đến cái hôn vừa vô lý vừa hiển nhiên kia nữa. Đêm dài dần trôi, không biết qua bao lâu, Từ Ưng Bạch mới thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại thì cơn sốt đã thuyên giảm hẳn, bình minh vừa đến nhưng trời vẫn còn se lạnh, Từ Ưng Bạch không thể không khoác áo lông ra ngoài, Phó Lăng Nghi theo sát phía sau. Trinh sát tới vừa đúng lúc, còn dẫn theo cả tên tùy tùng kia của A Cổ Đạt Mộc, mang chiến báo đến cho Từ Ưng Bạch.

A Cổ Đạt Mộc mang binh đánh vào vương đình, bắt giam phụ thân và các huynh đệ không nên thân kia, cứng rắn dẹp yên các bộ phản quân, ít ngày nữa sẽ trở thành Đại Hãn mới của Ô Quyết. Binh mã đi mượn sẽ được trả lại trong vòng vài ngày. Gã còn hỏi Từ Ưng Bạch xem khi nào thì tấn công Dương Thế Thanh.

Xem ra tiểu vương tử đã ngứa mắt con hồ ly béo núc này từ lâu, hận không thể bầm thây tên đó ra càng sớm càng tốt. Nhưng Túc Châu không phải nơi dễ bề xử lý, chưa kể đến tường thành cao ngất, dễ thủ khó công, cũng khó thẳng tay đàn áp bằng chiến lực. Dương Thế Thanh có thể an ổn trụ vững mười mấy năm ở Túc Châu lại chẳng hiền lành gì, một kẻ đứng giữa Ô Quyết và triều đình mà không tổn hao gì thì nhất định phải có bản lĩnh.

Từ Ưng Bạch từng đọc chiến báo về trận thua thảm bại khi Ô Quyết đến đánh thành Túc Châu mười năm trước, có vẻ là đánh không lại nên mới kết đồng minh cùng nhau chống lại Đại Tấn. Trinh sát cũng vừa báo cáo, nói thành Túc Châu đã nâng cao phòng thủ, cửa thành đóng chặt, xem ra đã đoán trước được bọn họ sắp khai đao. Hắn bảo Khánh Cách Nhĩ Thái, "Về báo với tiểu vương tử của các ngươi đừng vội tấn công Dương Thế Thanh, kẻ này không dễ đối phó đâu. Ba ngày sau gặp nhau ở Mã Đầu."

Khánh Cách Nhĩ Thái ôm quyền đáp lại, rồi phi thân lên ngựa phóng về đại mạc.

Lúc này, một tiếng gọi trong trẻo dõng dạc bỗng vang lên từ phía xa, "Kiều Kiều ơi!"

Mọi người nghe tiếng quay sang, chỉ thấy hai cô nương mặc kỵ trang hiên ngang cưỡi ngựa tới. Đến gần doanh trại, cô nương tóc đuôi ngựa ghìm cương lại, nhảy xuống chạy thẳng về phía Từ Ưng Bạch, cặp mắt hạnh to tròn và làn da hơi khô ráp vì nắng gió khiến vẻ ngoài thanh tú của nàng toát lên khí chất của người con gái giang hồ. Từ Ưng Bạch kinh ngạc nhìn nàng, chưa kịp nói gì thì Phó Lăng Nghi đã rút phắt đao ra, âm thanh chát chúa và mũi đao nhọn hoắt ép nàng dừng lại, vội giơ tay đầu hàng, "Ta không có ác ý!"

Phó Lăng Nghi hằn học nhìn cô nương kia, hiển nhiên sẽ không thu đao về chỉ bằng những lời đó.

"Kiều Kiều! Cứu ta với!" Cô nương nhìn Từ Ưng Bạch cầu cứu, thấy hắn không phản ứng gì thì kêu lên, "Kiều Kiều, ngươi không nhớ ta sao?"

"Kiều Kiều?" Phó Lăng Nghi khẽ lầm bầm, ngờ vực nghiêng đầu. Nàng gọi Từ Ưng Bạch là Kiều Kiều ư?!

Cô nương còn lại lúc này mới khoan thai tiến đến. Nàng dùng trâm vấn tóc, tuy ngoại hình giống cô nương tóc đuôi ngựa kia như đúc nhưng có vẻ dịu dàng hơn nhiều, bất đắc dĩ nói, "Diệp Vĩnh Ninh... Kiều Kiều cái gì, lễ phép để đâu rồi."

Nàng xuống ngựa, hành lễ với Từ Ưng Bạch, "Ưng Bạch, quanh năm từ biệt, đã lâu không gặp."

Tay Phó Lăng Nghi run lên.

Diệp Vĩnh Ninh chớp chớp mắt, "Khách sáo như vậy làm chi, không phải trước kia chúng ta toàn gọi hắn là Kiều Kiều sao?" Vừa dứt lời nàng đã bị Diệp Vĩnh Nghi liếc xéo một cái, chỉ đành mỉm cười chịu thua, "Tỷ à, ta sai rồi..."

Từ Ưng Bạch sửng sốt một lát, cuối cùng cũng nhớ ra cặp tỷ muội song sinh kia. Hắn tươi cười đè lại chuôi đao của Phó Lăng Nghi. Lưỡi đao loang loáng mang theo giá buốt thấu xương bị nhẹ nhàng ấn xuống, yết hầu Phó Lăng Nghi lăn lăn, tra đao vào vỏ. "Là hai người sao. Đúng là lâu rồi không gặp," Từ Ưng Bạch nói.

Trong lều đốt lửa, con thỏ vừa bắt về đang được nướng trên giá sắt. Diệp Vĩnh Ninh nướng thỏ nhiệt tình vô cùng, ánh mắt tinh quái hết liếc Từ Ưng Bạch ôn tồn lễ độ lại đến Phó Lăng Nghi lạnh lùng vô tình. Diệp Vĩnh Nghi thì đang nói chuyện với Từ Ưng Bạch, "Ta và Vĩnh Ninh nghe nói ngươi ở Gia Dục Quan, đúng lúc chúng ta đang từ đại mạc về Ích Châu, lại tình cờ được châu mục Ích Châu cấp lệnh thông hành nên tiện đường đến đây thăm ngươi. Dạo này Tạ bá bá có khỏe không?"

Gương mặt nhợt nhạt như có thêm sức sống dưới ánh lửa, Từ Ưng Bạch ôn hòa cười nói, "Sư phụ khỏe lắm, hiện giờ đang chăm lo cho đệ tử của ta."

"Ôi, nhanh thật đấy, ngươi đã nhận cả đệ tử rồi." Diệp Vĩnh Nghi nghiêm túc hỏi tiếp, "Vậy còn ngươi, đã khỏe hơn chút nào chưa?"

Từ Ưng Bạch ấn đốt ngón tay, thản nhiên đáp, "Vẫn ổn, không đáng ngại."

Phó Lăng Nghi nhìn sang, siết chặt nắm tay.

"Đừng nói chuyện này nữa." Từ Ưng Bạch nhìn Diệp Vĩnh Nghi, "Vĩnh Nghi..."

Vĩnh, Nghi... Nghe mới gần gũi thân thiết làm sao, lúc nãy cô nương này còn thân mật gọi Ưng Bạch nữa. Hai mắt Phó Lăng Nghi tối sầm, toàn thân cứng đờ, cổ họng nghẹn đắng, dường như còn nếm được vị rỉ sắt. Từ Ưng Bạch không nhận thấy Phó Lăng Nghi đang dị thường, hỏi tiếp, "Năm đó sau khi rời đạo quan các cô đã đi đâu?"

"Đi khắp nơi thôi," Diệp Vĩnh Nghi cười nói. "Sau đó đến Ích Châu, lên núi làm sơn phỉ. Vĩnh Ninh dùng công phu Tạ bá bá dạy lên làm thủ lĩnh được hai năm thì Ích Châu có châu mục mới là Lý Nghị. Chàng là người tốt nên chúng ta chấp nhận chiêu an."

Cặp mắt hổ phách trong veo khẽ chớp.

"Kiều Kiều," Diệp Vĩnh Ninh gọi, giơ con thỏ lên, bẻ một chiếc chân lớn đưa cho Từ Ưng Bạch, "Chín rồi, cho ngươi cái này."

Diệp Vĩnh Nghi bực bội tét lưng Diệp Vĩnh Ninh một cái, "Đã bảo muội bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi linh tinh."

Từ Ưng Bạch híp mắt cười, "Không sao, cứ gọi vậy cũng được."

Diệp Vĩnh Ninh ngẩng phắt đầu dậy, vui vẻ xé một chiếc chân nữa cho Từ Ưng Bạch. Mà bệnh của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, vừa chán ăn vừa không ăn được đồ cay nóng dầu mỡ, mới nếm một miếng đã không ăn nổi nữa. Hắn yên lặng ngồi đó, chẳng mấy chốc mí mắt đã nặng trĩu không mở nổi, bếp lửa ấm áp quá đỗi thoải mái làm hắn nhắm mắt lại.


Vì thế chỉ chốc lát sau, Từ Ưng Bạch đột nhiên ngã sang một bên. Sắc mặt Phó Lăng Nghi thoáng cái đã trắng bệch, thái dương toát mồ hôi lạnh, vừa hoảng loạn vừa cẩn thận ôm người kia vào lòng. Từ Ưng Bạch lặng lẽ thở đều, mạch đập trên cổ cũng ổn định, chỉ vừa mới thiếp đi. Trái tim nổi trống dần bình tĩnh lại, Phó Lăng Nghi cẩn thận đặt hắn lên giường rồi đắp hai lớp chăn lên, xong xuôi thì thấy cặp tỷ muội song sinh kia đang thích thú nhìn mình.

Diệp Vĩnh Ninh thì thào, "Tỷ thấy chưa, muội biết ngay mà. Tên này thích Kiều Kiều là cái chắc."

"...Bị kề đao vào cổ rồi mà vẫn chưa chừa nhỉ." Dưới áp lực của cặp mắt sâu không thấy đáy kia, thân là tỷ tỷ, Diệp Vĩnh Nghi không thể không nói đỡ cho nàng, "Xin lỗi, muội muội ta vốn thẳng tính, thấy gì nói đó, mong công tử không lấy làm phiền lòng."

Phó Lăng Nghi nhìn nàng, trong ngữ điệu ôn hòa ẩn chứa nguy hiểm, "Đúng là ta thích hắn, muội muội cô nói không sai." Những lời này tuy không có vấn đề gì, nhưng ánh mắt y nhìn nàng lại như thể đang cảnh cáo một kẻ ngoại lai xâm nhập lãnh địa của mình, kỳ quái vô cùng, áp lực của nó quả thực khiến người ta không rét mà run.

Diệp Vĩnh Nghi thầm cảm thấy không ổn, tên công tử này không hiểu lầm cái gì đấy chứ. Nàng cẩn thận lựa lời, nói liền một tràng chân thành vô cùng, "Công tử, có trời xanh chứng giám, chúng ta và Từ công tử chỉ là bạn bè thân thiết, không hề có tình yêu nam nữ."

Diệp Vĩnh Ninh phun hết nước trong miệng ra, khiếp sợ tròn mắt nhìn nàng, "Tình... Tình yêu nam nữ? Tỷ à, Kiều Kiều khó hầu hạ muốn chết, thành thân với hắn khác nào rước mệt vào người chứ..."

Diệp Vĩnh Nghi vội bịt cái miệng rắc rối kia lại, mỉm cười hối lỗi với Phó Lăng Nghi.

"Khó hầu hạ ư?" Ngón tay y giật giật, vẻ mặt nhìn không ra cảm xúc. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Từ Ưng Bạch trong ấn tượng của y đều vô cùng hoàn hảo. Tuy sức khỏe không tốt nhưng dù có màn trời chiếu đất hay phải ăn cỏ ăn trấu, hắn chưa từng kêu khổ một câu nào, khăng khăng rằng mình chịu được, ngay cả khi bệnh nặng quấn thân, chỉ cần tỉnh táo lại là sẽ không kêu đau nữa. Người như vậy mà còn khó hầu hạ sao?

Diệp Vĩnh Ninh giãy giụa thoát khỏi gọng kìm của tỷ tỷ, hào hứng kéo Phó Lăng Nghi, "Chứ còn gì nữa? Ngồi xuống ta kể cho mà nghe!"

"Ta và tỷ tỷ gặp được Kiều Kiều và Tạ bá bá năm Chính Đức thứ mười ba, năm ấy bọn ta tám tuổi, bị cha mẹ bỏ rơi phải lang thang ngoài đường ăn xin. Tạ bá bá thấy chúng ta đáng thương nên đưa về đạo quan. Lúc ấy Kiều Kiều mới năm tuổi thôi." Nàng đưa tay lên ngang vai, ra hiệu, "Hắn chỉ cao đúng đến đây, mặc đạo bào màu trắng, giữa trán có một nốt ruồi son, lẽo đẽo đi theo Tạ bá bá như người tuyết tí hon vậy, đáng yêu lắm!"

Phó Lăng Nghi tưởng tượng ra bộ dạng của Từ Ưng Bạch lúc ấy, vẻ mặt bỗng chốc trở nên dịu dàng.

"Nhưng đến khi trở về đạo quan mới biết hắn mít ướt vô cùng, không khóc không chịu được, uống thuốc khóc, thuốc đắng quá khóc, uống xong không có mứt hoa quả cho đỡ đắng cũng khóc, lỡ đụng vào đâu thì vừa khóc vừa kêu đau, còn mấy con bươm bướm cỏ kia nữa, thiếu một con là khóc đến khi ngất thì thôi."

Phó Lăng Nghi vô thức nhìn về phía người đang ngủ trên giường.

"Hắn lại còn kén ăn, không ăn cá vì có xương, Tạ bá bá phải gỡ cho mới chịu; không ăn được cay, hễ cay là khóc; không ăn thịt dê vì quá tanh; không thích ăn rau, nhất là rau thơm, lỡ ăn phải sẽ nôn cả nửa canh giờ; đêm nào cũng phải ăn bánh ngọt, còn muốn Tạ bá bá hát ru, kể chuyện cho nghe mới chịu ngủ... Tạ bá bá còn không dám nặng lời, sợ hắn khóc ngất xỉu thì nguy to..."

Diệp Vĩnh Ninh không đành lòng nhớ lại, "Khi ấy Tạ bá bá chăm sóc chu đáo lắm, sợ hắn chết mất. Bọn ta ăn xin ngoài đường từ nhỏ nên thấy hắn khó chiều vô cùng, lúc ấy lại nghịch ngợm đặt biệt danh cho hắn là Kiều Kiều*, kết quả hắn giận phát khóc, dỗ dành một canh giờ rưỡi mới chịu nín, còn phải giải thích rằng gọi thế là khen, nói hết nước hết cái hắn mới tin. Lúc ấy ta còn nghĩ, tính tình hắn thế này thì sau này cưới phu nhân sao được!"

Phó Lăng Nghi nghe vậy thì mím chặt môi.

"Ngươi đừng nghe Vĩnh Ninh nói bậy," Diệp Vĩnh Nghi vội vã cắt ngang. "Lúc đó Kiều... Ưng Bạch sức khỏe không tốt lại không có mẹ ở bên nên mới hay khóc như thế. Ta và Vĩnh Ninh đều coi hắn như đệ đệ mình vậy, vừa nghe ba tiếng Diệp tỷ tỷ là đã mềm lòng rồi. Giữa chúng ta và hắn tuyệt đối không có tình yêu nam nữ, điểm này mong công tử yên tâm."

"Đến năm Chính Đức thứ mười bảy, nạn hạn hán hoành hành, đạo quan nghèo đến mức không nuôi nổi người, chúng ta không muốn làm gánh nặng nên đã lặng lẽ bỏ đi. Bao nhiêu năm không gặp, không ngờ hắn lại khác xưa đến thế."

Phó Lăng Nghi hít từng hơi run rẩy, nắm tay siết chặt, sống lưng cứng còng, yết hầu đau đớn vô cùng. Đúng vậy, hắn khác xưa nhiều lắm. Chỉ sau mười mấy năm ngắn ngủi, công tử nhỏ yếu đuối mít ướt giờ đây đã có thể bình thản gánh vác hết tất thảy mà không hề than vãn, không khóc, cũng không kêu đau lần nào nữa.

*Kiều Kiều (娇娇) trong 娇气 (mong manh yếu đuối, không chịu được gian khổ).

Bình Luận (0)
Comment