Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng

Chương 45

Lúc Từ Ưng Bạch tỉnh lại thì đã quá trưa. Hắn mở mắt ra, thấy Phó Lăng Nghi đang lặng lẽ quỳ gối bên giường, Diệp Vĩnh Ninh và Diệp Vĩnh Nghi đang chơi cờ trên chiếc bàn gần đó. Phó Lăng Nghi thấy hắn tỉnh thì đưa tay ra đỡ hắn ngồi dậy. Trong mắt Từ Ưng Bạch còn vương tơ máu, sắc mặt xanh xao, có vẻ ngủ cũng không ngon. Hắn nhìn hai tỷ muội, vô cùng hối lỗi nói, "Xin lỗi, ta lỡ ngủ quên mất."

Diệp Vĩnh Ninh vừa thắng một ván cờ, híp mắt cười nhìn hắn, "Không sao, sức khỏe ngươi không tốt, nghỉ ngơi nhiều là phải rồi." Diệp Vĩnh Nghi cũng gật đầu đồng ý.

Từ Ưng Bạch khoác áo đứng dậy, Phó Lăng Nghi đỡ hắn ngồi vào bàn, quan sát một lát thì thấy hai nàng đang chơi cờ năm quân*. Diệp Vĩnh Ninh ngượng ngùng chớp mắt, "Ta không giỏi chơi cờ lắm, đành chơi trò này vậy."

*Năm quân thẳng hàng trước thì thắng.

Từ Ưng Bạch mân mê hai quân cờ trắng trong tay, hỏi, "Khi nào các cô về lại Ích Châu?"

Diệp Vĩnh Nghi thu cờ vào sọt, "Nghỉ ngơi thêm chút nữa rồi đi. Vừa lúc ngươi dậy thì tiện thể từ biệt luôn."

Từ Ưng Bạch hơi ngừng tay, thở dài, "Nhanh như vậy sao." Bạn cũ mới gặp nhau được mấy canh giờ đã phải chia xa, quả là đáng tiếc.

Diệp Vĩnh Nghi cũng thở dài một tiếng rồi nghiêm túc nói, "Ích Châu thiếu người, không thể chần chờ. Ưng Bạch, lần này chúng ta đến đây còn vì báo với ngươi một chuyện." Nàng đảm bảo, "Ích Châu và Lý Nghị tuyệt đối không có phản tâm. Nếu có một ngày chư vương tranh đấu, bốn phương chiến chinh, Ích Châu sẽ vĩnh viễn đứng ở phía ngươi. Nếu ngươi cần giúp thì cứ việc báo tin, chúng ta sẽ không từ chối."

Từ Ưng Bạch khẽ chớp mắt rồi đáp ngay, "Được, ta tin cô."

Mọi người hàn huyên một lát thì Diệp Vĩnh Nghi và Diệp Vĩnh Ninh đứng dậy cáo từ. Từ Ưng Bạch đứng dậy đưa tiễn, Phó Lăng Nghi đi theo phía sau nửa bước, cho bọn họ không gian riêng.

"Kiều Kiều, nếu sau này ngươi có rảnh thì đến Ích Châu đi." Diệp Vĩnh Ninh cười nói, "Ta với tỷ tỷ dẫn ngươi lên núi chơi."

Từ Ưng Bạch mỉm cười, đuôi mắt cong lên, "Được, đến lúc đó nhờ các cô chiêu đãi nhé."

Diệp Vĩnh Nghi dắt ngựa tới, Diệp Vĩnh Ninh cầm lấy dây cương, vừa định lên ngựa thì lại chợt nhớ ra gì đó, bèn ghé sát vào tai hắn, thì thào, "Kiều Kiều, tên thị vệ kia thích ngươi đó! Tên này nhìn có vẻ không tốt lành gì đâu, cẩn thận đừng để bị bắt mất!"

Từ Ưng Bạch sửng sốt, đầu ngón tay co quắp. Hắn hít sâu một hơi, ôn hòa đáp, "Ta biết." Biết rất rõ là đằng khác.

Diệp Vĩnh Ninh kinh ngạc chớp chớp mắt rồi cười toe, "Vậy thì ta suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng cũng đừng miễn cưỡng, cứ thuận theo tự nhiên thôi, chỉ cần ngươi bình an vui vẻ là được."

Từ Ưng Bạch gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Diệp Vĩnh Ninh gật đầu đáp lại, hai tỷ muội xoay người lên ngựa, tạm biệt hắn rồi giơ roi thúc ngựa đi về phía nam. Từ Ưng Bạch nhìn theo bọn họ cho đến khi khuất bóng, vừa quay đầu lại thì thấy Phó Lăng Nghi vẫn lặng lẽ đứng phía sau.

"Ngươi nghe thấy cả rồi sao?" Vừa dứt lời, Từ Ưng Bạch đã cảm thấy mình hỏi thừa. Phó Lăng Nghi võ công cao người, thính giác và thị giác đều cực nhạy bén, dù cách một bức tường cũng vẫn nghe được tiếng ho khan hay tiếng hắn khe khẽ nói nhỏ, còn chưa kể Diệp Vĩnh Ninh mới chỉ cách có nửa bước.

Phó Lăng Nghi chăm chú nhìn hắn, thừa nhận, "Không sót chữ nào."

Từ Ưng Bạch lặng lẽ nhìn lại.

Yết hầu Phó Lăng Nghi lăn lăn, chật vật thanh minh, "Ta sẽ không bắt mất ngươi."

Từ Ưng Bạch nghẹn lời, hắng giọng không nói nữa, cất bước trở lại lều, Phó Lăng Nghi lẽo đẽo theo sau.

Tuy trong lều khá ấm nhưng Từ Ưng Bạch vẫn không dám cởi áo lông trên người xuống, sợ lạnh lại sinh bệnh. Phó Lăng Nghi ngồi xổm bên cạnh gảy than, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn người kia một cái, hắn yên lặng ngồi đó, hơi thở rất nhẹ, cụp mắt không biết đang nghĩ gì. Y nhớ tới những lời Diệp Vĩnh Ninh nói, rồi nhìn Từ Ưng Bạch lần nữa, thế nào cũng thấy người này chẳng liên quan gì đến hai chữ "Kiều Kiều" kia. Từ Ưng Bạch đáng ra phải dịu dàng, phải mạnh mẽ, có vẻ trời sinh đã khó rung động, không tài nào có thể mít ướt hay làm nũng ăn vạ. Từ một đứa bé sướt mướt khó chiều trở thành như thế này, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì? Phó Lăng Nghi không hiểu, nhưng lồng ngực lại bất giác đau đớn vô cùng.

Vào lần đầu tiên gặp mặt chàng thiếu niên Từ Ưng Bạch, cậu đã chẳng còn yếu đuối nũng nịu nữa. Gương mặt trong ký ức tuy đã phai mờ nhưng cảm giác ôn hòa và kiên định ấy đã ghi lại một dấu ấn nhất định trong lòng y, cho đến tận bây giờ y vẫn còn nhớ rõ cảm giác của thân hình mảnh khảnh và bả vai gầy guộc ấy vững vàng cõng mình đến y đường.

"Kiều..." Phó Lăng Nghi chần chờ một lát, rồi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt người kia nhìn lại, lấy hết can đảm nói, "Kiều Kiều, trước kia ngươi là Kiều Kiều sao..."

Sắc mặt Từ Ưng Bạch không hề thay đổi, hắn vô thức niết đốt ngón tay, thản nhiên cười nói, "Đúng vậy, hồi nhỏ ta khó chiều nên hai tỷ muội mới đặt cho biệt danh đó." Hồi tưởng lại chuyện cũ khiến hắn không khỏi mỉm cười, ôn hòa đáp, "Khi đó các sư phụ sư bá cũng gọi như thế, nhưng giờ ta không nhớ rõ những chuyện đó nữa, có lẽ cũng yếu đuối khó chiều thật. Rồi sau này chính ta cũng cảm thấy vậy là hư nên đã tự sửa lại, dần dần không còn ai gọi cái tên đó nữa."

"Hư?" Phó Lăng Nghi nhìn Từ Ưng Bạch, trong mắt phản chiếu hình dáng của hắn, "Sao ngươi lại cảm thấy như vậy là hư?"

Ngón tay Từ Ưng Bạch hơi co quắp, hắn im lặng một lát rồi giải thích, "Năm mười tuổi ta theo sư phụ xuống núi du lịch, thời điểm đó dân chúng lang thang khắp nơi, thường xuyên bắt gặp những người cửa nát nhà tan vì dịch bệnh hoặc thiên tai. Chứng kiến nhiều nên tự ta cảm thấy hổ thẹn. Những khổ sở của ta quá tầm thường, so với bọn họ thì chẳng là gì cả, nhớ lại những chuyện trước kia chỉ cảm thấy bản thân mình được chiều quá nên sinh hư rồi."

Tầm thường? Chẳng là gì cả ư? Mí mắt Phó Lăng Nghi run rẩy.

Từ Ưng Bạch hiếm khi nhắc lại những chuyện thời niên thiếu, lần này Phó Lăng Nghi hỏi làm hắn nhớ đến rất nhiều chuyện. "Khi đó ta bị lạc mất sư phụ, lăn lê bò lết hơn nửa tháng mới tìm được thành trì, vừa lúc ở cửa thành cứu được một thiếu niên đang hấp hối."

Đồng tử Phó Lăng Nghi run lên, kịp thời cụp mắt giấu đi nỗi hoảng loạn trong lòng. Từ Ưng Bạch vẫn còn nhớ... nhớ rất rõ! Nhưng lời kể của hắn quá đỗi nhẹ nhàng, không hề nhắc đến việc cứu người ra sao, chỉ bình tĩnh kể rằng mình đã cứu một người.

"Đó là người đầu tiên ta tự mình cứu được. Lúc chia tay, người đó có hỏi họ tên, ta nghe được nhưng khi ấy quá vội nên không quay đầu lại nữa." Từ Ưng Bạch thở dài, bồi hồi tự hỏi, "Không biết hiện giờ người đó thế nào rồi, đã mười năm trôi qua, nếu còn sống thì hẳn là đã cưới vợ sinh con rồi."


Phó Lăng Nghi siết chặt lấy chiếc kìm sắt trong tay rồi lại nhanh chóng buông lỏng, sợ để lộ ra điều gì khác thường, nhưng chiếc kìm kia đã hơi cong. "Ngươi vẫn nhớ sao?"

"Nhớ chứ," Từ Ưng Bạch ôn hòa đáp. "Đứa nhóc kia thoạt nhìn thì ngoan ngoãn nhưng to gan lắm đấy, tính cách cũng tương đối giống ngươi."

Phó Lăng Nghi nhếch môi cười, "Vậy sao?"

"Ừ."

"Từ Ưng Bạch..." Phó Lăng Nghi khàn giọng gọi tên hắn. Từ Ưng Bạch ngẩng đầu lên, thấy người kia đang nghiêng người nhìn mình, hai mắt đỏ hoe, ngữ điệu nghiêm túc nhưng lại gần như cầu xin, "Chúng ta thử một lần được không?"

Từ Ưng Bạch ngây người, đương nhiên biết thử một lần là ý gì. Cảm giác nóng cháy đêm hôm trước dường như lại bắt đầu râm ran trên môi, khiến hắn cẩn thận ngả người về sau một chút.

Đồng tử Phó Lăng Nghi run lên kịch liệt, khoảnh khắc ấy y đã gần như muốn ấn người kia xuống đất. Y không muốn tiếp tục thế này nữa, không muốn cả hai chỉ dừng lại ở quan hệ chủ tớ bình thường. Bởi vì không đủ, không bao giờ là đủ! Trái tim đập như trống, y thầm nghĩ, dứt khoát gạo nấu thành cơm đi, buộc người kia vào bên mình không thể tách rời, Từ Ưng Bạch cũng hết đường chạy trốn. Không thể để hắn trốn được, bởi hắn thật sự sẽ biến mất không một dấu vết, tựa như kiếp trước vậy. Trói lại, nhốt lại, mới là cách duy nhất...

Không. Phó Lăng Nghi nhanh chóng đánh tan ý nghĩ dơ bẩn ấy, thầm khinh bỉ chính mình. Y nhìn Từ Ưng Bạch lần nữa, "Ta và ngươi... thử một lần thôi. Nếu ngươi thực sự không thích thì dừng lại lúc nào cũng được. Đến đâu thì đến, được không? Như Diệp Vĩnh Ninh nói đó, tất cả thuận theo tự nhiên, chỉ thử một lần thôi, nếu cảm thấy thật sự không hợp cũng không sao cả, được không?"

Từ Ưng Bạch im lặng. Từng câu từng chữ dường như đã chạm vào trái tim hắn, cặp mắt hổ phách phản chiếu vẻ mặt bi thương của người kia, làm hắn vô thức run lên. Hắn không biết phải đáp lại như thế nào, nhất thời chỉ đành im lặng.

Hai người kề sát bên nhau, nhịp tim và hơi thở vấn vít không rời, tựa như từ trước đến nay bọn họ vẫn luôn thân mật như vậy. Từ Ưng Bạch nhận ra hơi thở của mình đã không còn vững vàng nữa mà dồn dập đến mức bất thường, lớp phòng thủ sắt đá cũng đã có dấu hiệu sụp đổ. Được một người theo đuổi hai đời, mấy ai có thể không rung động? Từ Ưng Bạch cho dù có sắt đá đến mấy thì cũng chỉ là người trần mắt thịt, chỉ cần đẩy mạnh một chút là đã mở rộng cửa lòng. Hắn cũng biết mình đã rung động nên không phủ nhận mà chỉ đang thận trọng cân nhắc, đặc biệt là về chuyện tình cảm.

Một lúc lâu sau, Từ Ưng Bạch mới lên tiếng, "Ta không cho ngươi được gì cả."

"Ngươi không cần cho ta bất cứ thứ gì," Phó Lăng Nghi đáp như đinh đóng cột.

"Ta..." Từ Ưng Bạch ngừng lại một chút, gian nan sắp xếp lại ngôn từ, "Ta sẽ không yêu ngươi như ngươi yêu ta. Ngươi phải hiểu, rằng ta không thể dành nhiều thời gian và tâm huyết cho ngươi, như vậy quá bất công với ngươi, mà chính ta cũng vô trách nhiệm. Ta không muốn một ngày kia ngươi... hối hận."

Phó Lăng Nghi mê mẩn nhìn Từ Ưng Bạch, muốn cúi đầu hôn lên môi hắn nhưng lại sợ hắn không thích, chỉ có thể tạm thời kiềm chế lại thân thể đang ngứa ngáy bất an, ngữ điệu dịu dàng mà kìm nén, "Ta sẽ không hối hận. Chỉ cần là ngươi thôi, chuyện gì ta cũng sẵn lòng chịu đựng. Huống chi những gì ngươi cho ta, đến kiếp sau, kiếp sau nữa cũng chưa trả hết."

Từ Ưng Bạch ngẩn người. Bão tố trong lòng cũng dần dịu lại, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài. Trần đời sao lại có kẻ ngốc nghếch như thế, cho dù đã giải thích cặn kẽ lợi hại nhưng người này vẫn nhất quyết muốn nhảy vào hố lửa, muốn tự mình rước lấy cực khổ.

Từ Ưng Bạch thở dài trong lòng. Thôi vậy.

"Lại đây, gần thêm chút nữa."

Ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng như thế, nhưng thật lòng vô cùng. Phó Lăng Nghi run rẩy chớp mi ghé sát lại. Từ Ưng Bạch hơi nghiêng đầu. Hương hoa lan dịu dàng nhưng lại nồng nàn quá đỗi lập tức bao trùm lấy Phó Lăng Nghi rồi lại vội vã rời đi như chuồn chuồn lướt nước. Từ Ưng Bạch hôn lên đôi mắt y.

Sống lưng Phó Lăng Nghi run lên dữ dội, y như phát điên nắm lấy gáy Từ Ưng Bạch, bất chấp áp môi lên. Từ Ưng Bạch buộc phải ngửa đầu, miệng bị ép cạy mở, không kìm được mà bật ra một tiếng thở dốc dồn dập. Phó Lăng Nghi cẩn thận hưởng thụ từng chút một, tiếng thở dốc khó nhịn làm cặp mắt sâu không thấy đáy kia lóe lên một tia mất kiểm soát. "Từ Ưng Bạch..." y thều thào, "Kiều Kiều à..."

"Ừm... Ta đây, hôn từ từ thôi... Ta chịu, chịu không nổi..." Từ Ưng Bạch gian nan lắm mới nói được thành lời. Nụ hôn dần chậm lại, những giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên gò má. Phó Lăng Nghi đang khóc, đôi bàn tay thô ráp dịu dàng vuốt ve đuôi mắt đỏ hoe, run rẩy vì hôn của đối phương, mà người ấy cũng đang đưa tay lau nước mắt cho y.

Bình Luận (0)
Comment