Sáng sớm hôm sau, Phó Lăng Nghi vừa ra khỏi lều thì chạm mặt Mạnh Phàm. Mạnh Phàm vừa hết ca, đang chuẩn bị đi nghỉ, gặp Phó Lăng Nghi còn chào một tiếng, "Thủ lĩnh."
Phó Lăng Nghi gật đầu đáp lại. Mạnh Phàm đang chuẩn bị rời đi chợt khựng lại, "Thủ lĩnh, cổ ngài bị sao vậy?"
Ngay sau đó Từ Ưng Bạch cũng chậm rãi đi ra, "Tự làm tự chịu."
Mạnh Phàm hết nhìn Phó Lăng Nghi lại quay sang nhìn Từ Ưng Bạch, chợt hiểu ra gì đó, "Vậy sao..." Cậu chàng nhanh chân đi báo cho ám vệ đến thay ca rồi chạy biến như bị ma đuổi, chần chừ ở đó không phải ý tưởng hay ho cho lắm.
Từ Ưng Bạch liếc xéo Phó Lăng Nghi rồi cốc đầu y một cái, Phó Lăng Nghi cũng biết sai, cúi gằm mặt đi theo hắn. Đêm qua, cuối cùng Từ Ưng Bạch vẫn bị đánh thức. Tỉnh lại, việc đầu tiên hắn làm là cho tên vô phép tắc này một móng vuốt rồi đá xuống giường, phạt y quỳ ở đầu giường cả đêm. Phó Lăng Nghi quỳ thì quỳ, nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc nhìn Từ Ưng Bạch cả đêm không rời mắt, vết thương trên cổ cũng lười bôi thuốc, thậm chí còn thầm vui vẻ vì đây là dấu ấn Từ Ưng Bạch để lại trên người mình.
Binh lính đi lại tất bật, công việc bề bộn, lần này quận Định Tương đã chịu tổn thất nghiêm trọng. Từ Ưng Bạch đợi trong thành nửa ngày trời mới gặp được Lý Nghị và Trang Tứ dẫn binh về tập hợp. Trang Tứ vẫn là quận thủ quận Định Tương, vừa đến nơi đã bận rộn trấn an nhân dân và trùng kiến lại hệ thống phòng thủ. Từ Ưng Bạch khoác áo lông chồn dày đến đón đoàn người Lý Nghị. Lý Nghị phi thân xuống ngựa, Diệp Vĩnh Ninh phía sau vẫy vẫy tay, "Kiều Kiều ơi!"
Từ Ưng Bạch gật đầu đáp lại. Lý Nghị khoanh tay nhìn hắn, "Hiện tại đã chiếm được quận Định Tương, tiếp theo thái úy muốn làm gì? Từ Định Tương nam tiến rồi tấn công Trường An sao?"
Từ Ưng Bạch lắc đầu, "Không... Binh lực Trường An hùng hậu, cứ để bọn họ đấu đá với nhau trước, chúng ta tìm cách khác. Quận Định Tương rất gần với Ly Châu, phía đông Linh Châu lại giáp U Châu, gần hang ổ của Tề Vương."
Lý Nghị nhướn mày, "Ngươi muốn lợi dụng Linh Châu để bắt trọn hang ổ của Tề Vương sao?"
Từ Ưng Bạch thảnh nhiên đáp, "Đúng vậy, chia binh làm hai nhánh, một nhánh đi Linh Châu, một nhánh do Phùng tướng quân dẫn dắt, từ quận Định Tương nam tiến, nghi binh lừa địch. Chiếm được U Châu, đoàn quân sẽ tiếp tục đánh nam tiến đến Vị Thủy chặn đường lui của Tề Vương, ngăn không cho gã về lại căn cứ U Châu. Ta muốn giao việc này cho ngươi."
Lý Nghị cười tủm tỉm, "Xem ra thái úy rất tin tưởng ta đấy. Thái úy không sợ ta chạy đến U Châu rồi trở thành Tề Vương thứ hai sao? Giữa thời thế loạn lạc như hiện tại, việc bằng mặt không bằng lòng rồi trở mặt với nhau cũng không hiếm thấy đâu."
Từ Ưng Bạch quấn chặt áo lông, "Ta tin Vĩnh Nghi, nàng từng nói ngươi sẽ không làm phản, đương nhiên ta cũng sẽ tin ngươi."
Lý Nghị nhướn mày, vui mừng thấy rõ, nhưng ngoài miệng lại nói, "Nàng nói không tính."
Mà Phó Lăng Nghi phía sau Từ Ưng Bạch lại chậm rãi giương mắt nhìn Lý Nghị. Lý Nghị cũng không chịu thua, nhướn mày hung hăng trừng lại. Gã chậc một tiếng, sẵng giọng, "Nhìn ta làm gì? Chẳng qua ngươi chỉ là một tên thị vệ, những việc làm được cũng chỉ có từng ấy, để người khác làm cũng thừa sức. Chưa nói đến ta, nếu như có người làm phản thật thì ngươi có thể làm được gì đây? Một mình xông vào ám sát chủ soái à?"
Lý Nghị nhếch môi cười khẩy, "Con cháu nhà tướng lại sa ngã ra nông nỗi này, nếu ta là ngươi thì đã sớm hổ thẹn mà hận không thể lấy chết để tạ ơn liệt tổ liệt tông rồi." Gã phủi phủi bụi bặm trên áo giáp, lại đổ thêm dầu vào lửa, "Nói cho cùng thì ngươi cũng chẳng có tác dụng gì nhiều."
Những lời này nghe có vẻ cực kỳ cay nghiệt nhưng ngẫm lại cũng thấy có lý, Phó Lăng Nghi nuốt khan, siết chặt nắm tay, móng tay đã đâm sâu vào da thịt, mặt cắt không còn một giọt máu, không nói được lời nào. Diệp Vĩnh Ninh đứng đó nghe từ đầu đến cuối mà không khỏi nhức đầu, nàng biết quan hệ của hai người, tuy cũng không ngờ Từ Ưng Bạch lại lựa chọn như vậy, nhưng nếu hắn đã quyết định thì tất nhiên người khác cũng không có quyền xen vào. Huống hồ trước giờ Từ Ưng Bạch vẫn luôn bênh vực người mình, Diệp Vĩnh Ninh sợ Lý Nghị nói những lời ấy làm hắn không vui, rồi không may bực bội đổ bệnh. Nàng khó xử nhìn hết người này đến người kia, để rồi kinh ngạc phát hiện Từ Ưng Bạch không hề phản bác. Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, ôn hòa như thường, chỉ quay đầu thoáng nhìn Phó Lăng Nghi một cái rồi thôi, dường như đã chấp nhận lời Lý Nghị nói là đúng.
Cũng bởi vậy mà sắc mặt Phó Lăng Nghi lại càng trắng, Diệp Vĩnh Ninh cảm thấy người này như sắp ngất đi đến nơi, thế nhưng lồng ngực y chỉ hơi phập phồng một chút. Y ngập ngừng bước đến, run rẩy đưa tay muốn nắm góc áo Từ Ưng Bạch, nhưng lại chợt nghĩ đến điều gì mà buông tay xuống, giấu ra sau lưng, mặt mũi tái nhợt. Tất nhiên Lý Nghị cũng không bỏ sót động tác ấy, gã nhướn mày cười khẩy, khinh thường hỏi, "Sao, còn muốn tìm người trút giận cho mình nữa à?"
Diệp Vĩnh Ninh nghe vậy thì hai mắt tối sầm, hận không thể tiến lên đánh ngất tên kia kéo đi. Lạy trời tìm ai đó kìm gã lại một chút, làm vua làm càn ở Ích Châu thì không nói, nhưng ở đây cũng không lựa lời, còn nói nhiều hơn cả nàng!
Phó Lăng Nghi nghiến răng nghiến lợi, không đáp, vô thức đặt tay lên chuôi đao. Ánh mắt Lý Nghị trở nên sắc bén, thuận thế rút kiếm ra, mũi kiếm khéo léo tránh khỏi Từ Ưng Bạch mà chĩa thẳng mặt Phó Lăng Nghi, "Rút đao ra, nếu muốn xả giận thì cứ xông lên! Để ta nhìn xem rốt cuộc bản lĩnh của ngươi đến đâu."
Phó Lăng Nghi lùi lại vài bước, tránh xa Từ Ưng Bạch, đồng thời lắc mình né tránh đường kiếm trong tay Lý Nghị, y nghiêng đầu nhìn Từ Ưng Bạch, thấy đối phương vẫn thản nhiên đứng đó nhìn mình. Phó Lăng Nghi quay đi, lưỡi kiếm xé gió mà đến, cơ thể y phản ứng còn nhanh hơn suy nghĩ, lưỡi đao thoáng chốc ra khỏi vỏ, ánh đao sáng lóa như tuyết va chạm với mũi kiếm tạo ra những tiếng chan chát chói tai.
Mũi kiếm của Lý Nghị bị lưỡi đao thô nặng đâm thủng một lỗ. Chàng thiếu niên tướng quân rất ít khi gặp được đối thủ ngang tài ngang sức, ánh mắt lóe lên hứng thú. Lần trước, khi Phó Lăng Nghi xử lý đám thích khách, gã đã nghĩ nếu có cơ hội thì nhất định phải so tài với người này một trận, hôm nay đúng là dịp thích hợp. Mũi kiếm và lưỡi đao lại va chạm đến tóe lửa, cảnh tượng vô cùng hãi hùng.
Từ Ưng Bạch yên lặng nhìn hai người giao đấu. Hắn có thể nhìn ra Phó Lăng Nghi đang không dùng hết toàn lực, thậm chí còn hơi lơ đãng, lúc đao kiếm chạm nhau còn liên tục nhìn về phía hắn, không phải vì khinh thường Lý Nghị, mà vì sợ hắn không vui, không cho phép. Chỉ cần mảy may tỏ ra phật lòng một chút, Từ Ưng Bạch chắc chắn Phó Lăng Nghi dù có bị kiếm đâm chết cũng sẽ không phản kháng. Đường kiếm của Lý Nghị nhanh đến đáng sợ, chỉ trong nháy mắt đã cắt đứt một lọn tóc mai của đối thủ, gã kiêu ngạo nói, "Chú ý chút đi, nếu chẳng may chém chết ngươi thì ta cũng sẽ không xin lỗi thái úy đâu."
Phó Lăng Nghi mím chặt môi, đôi ngươi đen kịt khẽ rung lên, thoáng thấy Từ Ưng Bạch quay đầu nói gì đó với Diệp Vĩnh Ninh. Y thoáng thất thần trong nháy mắt, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc ấy, cảm giác đau đớn và tê dại truyền đến làm cánh tay y run lên, hoành đao bị một kiếm đánh bay, cắm phập xuống đất. Trường kiếm được tra vào vỏ, Lý Nghị nhướn mày tiếc nuối, "Đánh một trận thôi mà cũng thất thần cho được, ta thắng cũng không vẻ vang, lần này không tính, lần sau hai ta đánh tiếp." Sau đó gã quay sang Từ Ưng Bạch, cao giọng nói, "Nếu thái úy đã tin tưởng giao việc quan trọng như vậy cho ta, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."
Từ Ưng Bạch khẽ gật đầu, ôn hòa đáp, "Nếu đã vậy, chuyện này để đến khi tướng quân nghỉ ngơi sửa soạn xong rồi bàn tiếp." Từ đầu đến cuối hắn không hề nhìn Phó Lăng Nghi lấy một lần.
Lý Nghị trịch thượng gật đầu rồi phi thân lên ngựa rời đi. Gã đi rồi, đương nhiên Diệp Vĩnh Ninh cũng không còn lý do ở lại. Nàng xoay người lên ngựa, lơ đãng quay đầu lại thì trông thấy Phó Lăng Nghi thất tha thất thểu lê bước, vẫn không rời Từ Ưng Bạch dù chỉ một chút. Nàng quay mặt đi, lắc đầu thở dài thườn thượt.
Lý Nghị ghìm cương ngựa, nghiêng đầu hỏi, "Vừa rồi thái úy nói gì với cô thế?"
Diệp Vĩnh Ninh day day thái dương, "Cũng không phải chuyện gì quan trọng, hắn đang muốn để Phó Lăng Nghi đi theo chúng ta, cũng không cần nâng đỡ gì cả, cứ để y làm một binh lính bình thường là được."
Lý Nghị sửng sốt, lớn giọng hỏi lại, "Tên đó sao? Tách khỏi thái úy? Để ra trận cùng chúng ta?" Gã mỉm cười trầm ngâm, "Thực ra ta không ngại có thêm một binh lính dũng mãnh như vậy, nhân tiện còn có thể tỉ thí ở giáo trường những lúc luyện binh nữa. Nhưng y hẳn là không muốn rời khỏi thái úy đâu, cô nhìn mà xem, cả ngày trời ngoài đi theo ngài ấy thì tên đó còn đi đâu khác nữa đâu?"
"Ta cũng không rõ lắm," Diệp Vĩnh Ninh đáp. "Nhưng Kiều Kiều nói hắn tự có cách, bảo chúng ta không cần lo lắng." Dứt lời, nàng vung roi quất ngựa từ biệt, "Không nói với ngươi nữa, ta phải đi gặp tỷ tỷ đây! Gặp sau nhé!"
Lý Nghị còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã thúc ngựa đi xa, gã tức muốn hộc máu, vội kẹp bụng ngựa hấp tấp đuổi theo.
Gió lớn nổi lên, thổi đến lều tướng quân, đập mạnh vào thành lều. Bên trong, Tạ Tĩnh Vi và Ngụy Hành đang chụm đầu đọc sách. Tạ Tĩnh Vi bĩu môi, đã bắt đầu hoa mắt chóng mặt, còn Ngụy Hành vẫn bình tĩnh ung dung. Từ Ưng Bạch cốc nhẹ đầu Tạ Tĩnh Vi, bảo, "Dẫn A Hành đến chỗ sư tổ con học một lát, sư phụ có việc phải xử lý."
Tạ Tĩnh Vi chớp chớp mắt, ngoan ngoãn vâng dạ rồi kéo Ngụy Hành ra ngoài, để lại không gian cho Từ Ưng Bạch và Phó Lăng Nghi. Phó Lăng Nghi lúng túng đứng trước mặt Từ Ưng Bạch, cặp mắt đen không thấy đáy nhìn hắn đầy hoảng loạn. Gần đây sức khỏe của Từ Ưng Bạch càng ngày càng kém, áo lông gần như không lúc nào rời thân. Hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng gõ mặt bàn, rồi dường như cảm thấy lạnh mà quấn chặt áo lông quanh người, lớp lông tơ trắng muốt ôm lấy một nửa gương mặt đẹp đẽ tái nhợt. "Ngồi xuống đi," hắn dịu giọng bảo.
Sống lưng Phó Lăng Nghi đột nhiên run lên, thiếu chút nữa đã quỳ xuống theo phản xạ. Từ Ưng Bạch che miệng ho lên, giọng nói vẫn ôn hòa bất biến, "Ta có vài việc... Khụ khụ... Muốn nói với ngươi."