Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng

Chương 73

Phó Lăng Nghi lo lắng nuốt khan, ánh mắt lóe lên, Từ Ưng Bạch muốn nói gì với mình đây? Cảm giác bất an làm y bất giác sợ hãi vô cùng, hai tay xoắn lại vì căng thẳng. Cặp mắt hổ phách sáng lấp lánh, Từ Ưng Bạch nghiêm túc quan sát đối phương chốc lát mới nói, "Ngươi có muốn ra chiến trường cùng Lý Nghị không?"

Lời vừa dứt, Phó Lăng Nghi đã nhạy bén phát hiện ra có gì đó khác thường. Y nuốt khan, rồi như chợt hiểu ra gì đó, lồng ngực nặng nề phập phồng, gian nan lên tiếng, "Không..." Y bỗng nhiên đứng phắt dậy, sải bước đến chỗ Từ Ưng Bạch rồi quỳ sụp xuống bên chân hắn, làm bụi đất khẽ bay lên. Từ Ưng Bạch vốn định đưa tay ra, nhưng cuối cùng lại dối lòng mà không nâng người kia dậy.

"Từ... Từ Ưng Bạch, đừng đuổi ta đi mà..." Giọng Phó Lăng Nghi khản đặc, "Ta... Ta có-"

Mí mắt Từ Ưng Bạch khẽ run lên, trong tầm mắt hắn, Phó Lăng Nghi như bỗng dưng bị bóp cổ, không nói nên lời. Lồng ngực phập phồng, Phó Lăng Nghi hơi hé miệng nhưng lại không biết phải nói gì, những lời Lý Nghị nói như đang vang bên tai.

"Chẳng qua ngươi chỉ là một tên thị vệ, những việc làm được cũng chỉ có từng ấy, để người khác làm cũng thừa sức."

"Nói cho cùng thì ngươi cũng chẳng có tác dụng gì nhiều."

Đúng là không có tác dụng gì nhiều... Phó Lăng Nghi ảo não nhìn thẳng vào sự thật mà bản thân luôn không muốn thừa nhận, rằng ít nhất đối với Từ Ưng Bạch, y vốn không phải không thể thay thế, bất kể là bảo vệ hay chăm sóc, nếu đổi thành người khác cũng không phải không được. Ưu thế duy nhất của y có lẽ chỉ là yêu Từ Ưng Bạch nhiều hơn, thế nhưng yêu thôi thì có xá gì? Trước giang sơn xã tắc, trước nhân gian trăm họ, tình yêu nào có thể so.

Phó Lăng Nghi cũng biết, ngay từ đầu Từ Ưng Bạch đã nói rằng đối với hắn, tình yêu không phải là thứ không thể buông bỏ. Hắn ôn hòa, lương thiện hơn bất cứ ai, nhưng cũng tàn nhẫn hơn tất thảy, tàn nhẫn với bản thân, cũng tàn nhẫn với người khác, người trót phải lòng hắn càng sâu đậm thì càng đau khổ. Không ai có thể trơ mắt đứng nhìn hắn trầy trật vượt qua chông gai mặc cho mình đầy thương tích, nhưng cũng không một ai có thể ngăn cản hắn tiến về phía trước. Những dấu chân ấy có nông có sâu, có thể đi đến cuối, cũng có thể phải dừng bước giữa đường, giống như kiếp trước. Nếu có người quét sạch chướng ngại giúp hắn thì tốt biết bao... Thế nhưng Phó Lăng Nghi biết mình không có năng lực làm điều đó, nếu đã vậy thì lấy đâu ra bản lĩnh để giữ hắn lại, để ở bên cạnh hắn, hay để làm gì đó cho hắn đây?

Không biết qua bao lâu, có lẽ rất lâu, cũng có lẽ chỉ trong chớp mắt, Phó Lăng Nghi rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói, phí công nài nỉ, "Ta có thể... Ta có thể sửa được hết mà! Ta sẽ học!" Y túm lấy ống tay áo rủ xuống của đối phương, ngữ điệu gần như thê lương, "Chỗ nào làm không tốt ta sẽ sửa, cái gì không biết ta sẽ học... Ngươi đừng, đừng đuổi ta đi mà!"

"Ta không hề muốn đuổi ngươi đi," Từ Ưng Bạch dịu giọng đáp. Hắn duỗi tay nắm tóc Phó Lăng Nghi, vuốt ve dọc theo làn tóc rồi nắm lấy cổ, muốn y ngẩng đầu lên. Phó Lăng Nghi ngoan ngoãn ngẩng đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn không rời, đôi ngươi đen láy run lên kịch liệt. Từ Ưng Bạch tránh ánh mắt y, khẽ khàng thủ thỉ, "Ta chỉ muốn cho ngươi thử một lần mà thôi. Trên đời này không có buổi tiệc nào là không tàn, ngươi cũng không thể đi theo ta mãi được, huống hồ chỉ mấy tháng sau là được gặp lại rồi."

Phó Lăng Nghi run rẩy cả người, vô thức thốt ra từng tiếng, "Ngươi... Kiếp trước, cũng... Nói thế." Dường như y đã không chống đỡ nổi nữa, sống lưng cong sụp xuống, gần như không quỳ nổi, nhưng lại nhoẻn miệng cười, "Ta đi rồi... Sau đó không bao giờ tìm được ngươi nữa."

Những lời ấy làm Từ Ưng Bạch sửng sốt. Phó Lăng Nghi không tài nào thở nổi, y cắn mạnh ngón tay cái, hổn hển từng hơi. Từ Ưng Bạch nhìn y không nói, mặc cho mái tóc đen cọ lên lòng bàn tay, hắn không nghĩ đối phương lại nhạy cảm như vậy. Thế nhưng ở bên cạnh hắn thì có ích lợi gì? Bất lực đứng nhìn hắn chết đi lần nữa hay sao?

Phó Lăng Nghi khản giọng nói, thanh âm méo mó mất đi âm sắc, "Ta biết ta còn thiếu sót rất nhiều, cũng không có gì tốt đẹp. Thế nên ta không cần gì cả, ta chỉ muốn được ở lại bên cạnh ngươi thôi. Làm thị vệ cũng được... Làm người hầu cũng được... Không sao cả, ta không để ý. Cầu xin ngươi... Đừng bắt ta đi."

Từ Ưng Bạch không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn đối phương. Phó Lăng Nghi hiện tại chật vật vô cùng, hai mắt đỏ hoe nhưng lại không rơi một giọt nước mắt, sống lưng run rẩy, tựa như nỗi khổ sở đã xuyên thủng thân thể y. Bàn tay nắm ống tay áo vẫn run lên không ngừng, tựa như cún con bị vứt bỏ, không biết đi đâu về đâu. Dường như vẫn luôn là như vậy, Từ Ưng Bạch nghĩ, trừ hắn ra, không một ai có thể làm Phó Lăng Nghi khổ sở một cách dễ dàng đến thế. Hàng mi đen nhánh khe khẽ chớp, sắc mặt hắn tái nhợt như giấy, "Phó Lăng Nghi, yêu ta khiến ngươi khổ sở đến vậy sao?"

Phó Lăng Nghi mím chặt môi, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt, hoảng loạn thanh minh, "Ta... Ta không có ý đó."

"Không cần giải thích, ta hiểu... Xin lỗi." Từ Ưng Bạch thì thầm, nghe như một tiếng thở dài dễ dàng bị cuốn đi theo gió. Hắn khẽ mỉm cười, tiếc nuối nói, "Thực ra ta cũng không phải một phu quân đủ tư cách, ngươi thích ta đúng là hơi xui xẻo rồi." Từ Ưng Bạch đặt tay lên ngực tự hỏi, có lẽ những gì một đôi phu thê bình thường nhất nên làm hắn cũng không làm nổi. Thế nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, giữa tình thế rối ren này, kéo theo thân thể tồi tàn, hắn có thể bỏ ra một chút nỗ lực đáp lại tình cảm của người khác đã là cực hạn, thực sự không thể cho đi thêm nữa.

"Ngươi nói ngươi không để ý, nhưng ta để ý, ta không muốn người khác cảm thấy ngươi chỉ là thị vệ, chỉ là nô bộc của ta, chỉ có thể đứng phía sau ta, đâu có đôi phu thê nào như vậy? Yêu một người không phải như thế. Ngươi cũng là người, không phải lúc nào cũng phụ thuộc vào ta... Ta từng nói ta hi vọng một ngày nào đó ngươi có thể đường hoàng mà đứng bên cạnh ta."

Hai mắt Phó Lăng Nghi đỏ hoe, không nói nên lời cũng không tài nào khóc nổi, chỉ nghe Từ Ưng Bạch nói tiếp. Giọng hắn thực sự rất nhẹ, lại đứt quãng ho khan, dường như nói nhiều như vậy đã tiêu tốn rất nhiều sức lực. "Huống hồ ta thực sự... Muốn để ngươi đi xa một chút, ta không muốn ngươi đứng nhìn ta chết thêm lần nữa." Giọng hắn càng ngày càng nhẹ, "Ta không hề giấu ngươi chuyện gì cả, ta còn bao nhiêu thời gian ngươi cũng biết rất rõ." Hắn dịu dàng cười, "Nhưng nếu... Nếu ta tốt số, chịu đựng được, vậy thì ngươi có thể mang theo quân công tới cưới ta rồi, còn nếu không may... Thì nhờ ngươi lo liệu giúp ta vậy, có hiểu chưa."

Phó Lăng Nghi cảm giác như trái tim mình bị những lời ấy xé toạc ra. "Ngươi còn nhớ lúc chúng ta ở đại lao, ngươi đã hứa gì với ta không?"


Phó Lăng Nghi nhắm mắt lại, nước mắt từng giọt rơi trên mu bàn tay đối phương. Tay Từ Ưng Bạch run lên, chỉ nghe Phó Lăng Nghi khản giọng đáp, "Ta sẽ nghe lời."

Ngày hôm sau, Phó Lăng Nghi báo tin cho Lý Nghị. Lý Nghị cực kỳ ngỡ ngàng, tròn mắt nhìn Phó Lăng Nghi phía sau Từ Ưng Bạch. Đúng là khuyên được rồi! Từ Ưng Bạch còn ôn hòa gật đầu một cái, ngữ điệu như gửi gắm con mọn làm gã lạnh hết cả sống lưng, "Sau này giao Lăng Nghi cho ngươi đấy."

Lý Nghị quyết định xác nhận lại lần nữa, "Quân quy nghiêm ngặt, ngươi đã theo ta rồi thì không chạy lung tung được đâu."

Phó Lăng Nghi ngẩng đầu, bình tĩnh giơ ba ngón tay, "Ta sẽ không chạy lung tung, ta lấy tính mạng ra thề..."

"Thôi dừng, dừng!" Lý Nghị vội vàng ngăn cản, "Không cần phải thề, ta tin ngươi! Đừng giơ tay nữa, ta thật sự tin ngươi sẽ không trốn được chưa!" Gã chậc một tiếng, "Vậy ngày kia ngươi đến quân doanh đi, khoảng ba bốn ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát."

Phó Lăng Nghi gật đầu. Được Lý Nghị đồng ý, hai người cùng trở về. Tiếng xé gió vun vút nơi giáo trường luyện binh, Phó Lăng Nghi bỗng nhiên dừng lại, thẫn thờ nhìn những binh lính ở đó. Hồng tâm trên bia ngắm phản chiếu nơi đáy mắt, những dòng ký ức cuồn cuộn tràn về như sông cuộn biển gầm, ngàn vạn mũi tên sắt xé gió lao thẳng về phía một người. Sống lưng Phó Lăng Nghi run rẩy. Từ Ưng Bạch quay đầu nhìn y, dịu dàng hỏi, "Sao thế?"

"Không có gì," Phó Lăng Nghi đáp. "Trước khi đi... Ta dạy ngươi chuyện này được không?"

Chẳng bao lâu sau hai người đã đứng giữa giáo trường. Từ Ưng Bạch khoác áo lông dày giữa cái nắng hè chói lọi có vẻ thật lạ lùng, làm binh lính xung quanh đều tò mò ghé mắt nhìn. Phó Lăng Nghi chọn ra cây cung nhẹ nhất đưa cho hắn. Từ Ưng Bạch nhận lấy, hỏi, "Sao lại muốn dạy ta bắn cung?"

Phó Lăng Nghi im lặng một lát mới nói, "Ngươi dùng cung sẽ tiện hơn." Dứt lời, y vòng ra sau Từ Ưng Bạch, vòng qua vai nắm lấy tay hắn, giương cung lên.

Từ Ưng Bạch từng học cưỡi ngựa bắn cung từ nhỏ, Huyền Thanh Tử dạy hắn quân tử lục nghệ, cái nào cũng từng học, chỉ tiếc là sức khỏe không tốt nên mới bị gác lại. Lần đầu tiên cầm cung sau ngần ấy năm làm hắn cảm thấy vô cùng mới mẻ. Phó Lăng Nghi nắm lấy đôi tay tái nhợt, dẫn dắt hắn kéo dây cung, lòng bàn tay nóng bỏng càng khiến đôi tay kia có vẻ lạnh lẽo như băng.

Từ Ưng Bạch nhìn thẳng về phía trước, dần dần điều chỉnh vị trí tay theo lời Phó Lăng Nghi, tìm được vị trí ít cần dùng sức nhất. Cánh cung cong lên như vầng trăng, Phó Lăng Nghi tựa đầu lên vai Từ Ưng Bạch, khóe mắt hồng đến đáng sợ. "Nếu sau này có người xấu muốn đến gần ngươi... Thì bắn chết kẻ đó."

Từ Ưng Bạch không khỏi mỉm cười. Gió lớn thổi qua, cỏ cây rung động, cặp mắt hổ phách nhắm thẳng hồng tâm phía xa, tóc mai đen nhánh bị gió thổi tán loạn, vạt áo cũng bị cuốn bay phấp phới. Chỉ nghe "phập" một tiếng, mũi tên kia lao xuyên làn gió, trúng ngay hồng tâm.
Bình Luận (0)
Comment