Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng

Chương 83

Thực ra khi ngã xuống, Từ Ưng Bạch vẫn còn một chút ý thức mơ hồ. Cảnh tượng xung quanh cực kỳ hỗn loạn, tiếng la hoảng hốt của ám vệ và tiếng gọi kinh hoàng của Ngụy Hành vang lên lúc gần lúc xa, không rõ ràng. Từ Ưng Bạch gian nan cử động đầu ngón tay nhuốm máu, toàn bộ sức lực bị rút cạn chỉ trong chớp mắt, rơi vào hôn mê. Máu nóng chảy dọc theo gò má hòa tan tuyết trắng. Ngụy Hành loạng choạng quỳ xuống bên cạnh, hét gọi Mạnh Phàm, "Gọi thái y mau!"

Cậu run rẩy đưa tay kiểm tra hơi thở của Từ Ưng Bạch, nhận thấy còn một hơi thở mỏng manh mới dám thở phào nhẹ nhõm, rồi ngay lập tức căng thẳng trở lại. Từ Ưng Bạch đã mất ý thức nhưng lồng ngực lại phập phồng dữ dội, máu đen trào ra từ miệng. Ngụy Hành nắm chặt lấy tay hắn, bàn tay đối phương lạnh buốt như đã chết cóng trong gió tuyết. Cậu ngước mắt nhìn Mạnh Phàm, Mạnh Phàm cũng cực kỳ hoảng loạn, hai người vội vàng đưa Từ Ưng Bạch vào Tuyên Chính Điện rồi lập tức sai người đi tìm than sưởi.

Chưa đầy nửa khắc sau, Trần Tuế vội vã chạy đến, quỳ xuống bắt mạch cho Từ Ưng Bạch. Dưới trận tuyết đầu mùa lạnh lẽo, trán Trần Tuế đẫm mồ hôi lạnh. Ông liên tục bắt mạch cho bệnh nhân, dược đồng bên cạnh lau mồ hôi trên trán ông, theo ánh mắt ra hiệu của ông mở túi đựng kim châm ra. Trần Tuế lấy một cây kim dài, hai mắt mở lớn, vừa cẩn thận vừa nhanh tay châm vào một huyệt quan trọng trên người Từ Ưng Bạch. Từ Ưng Bạch run lên, cây kim khiến hắn lấy lại được ý thức trong chốc lát, cơn đau từ huyệt vị lan ra khắp cơ thể, ánh mắt dần tập trung lại, nhìn đến trần Tuyên Chính Điện hoa lệ. Không đợi mọi người kịp vui mừng, ánh mắt hắn lại nhanh chóng tan rã.

Ba ngày kế tiếp, Trần Tuế đã châm cứu cho Từ Ưng Bạch vô số lần, kê hơn mười đơn thuốc. Ban đầu, Từ Ưng Bạch còn có thể mở mắt vì đau đớn và nuốt được thuốc, nhưng dần dần đã hoàn toàn mất đi ý thức, bất kể Trần Tuế có châm kim sâu đến đâu, hay thuốc có nóng và đắng đến đâu hắn cũng đều không có phản ứng. Nếu không nhờ hơi thở yếu ớt và lồng ngực khẽ phập phồng chứng tỏ hắn vẫn còn sống thì ai nấy vừa nhìn cũng sẽ cho rằng hắn đã chết rồi.

Trần Tuế cũng chẳng còn cách nào tốt hơn, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng và lật hết tất cả tài liệu còn lại trong Thái Y Viện, ông đã quyết định phạt cốt tẩy tủy cho Từ Ưng Bạch. Nhưng không may là sau cuộc chiến, Trường An còn rất nhiều việc phải làm, rất nhiều người trong hoàng cung đã chạy nạn, những thái y lớn tuổi đi theo Ngụy Chương đến nương nhờ Tề Vương đều đã chết hoặc chạy trốn mất dạng, trong đó có cả Bộ Tư Thời, hiện nay toàn bộ Thái Y Viện chỉ còn lại Trần Tuế và một vài thái y trẻ, cũng tức là trận chiến này chỉ có mình Trần Tuế đấu tranh. Trời tối dần, mấy ngày nay tuyết liên tục rơi, Trần Tuế cẩn thận đặt cánh tay cắm đầy kim của Từ Ưng Bạch xuống giường, quay sang hỏi Ngụy Hành, "Bệ hạ, mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?"

Ngụy Hành đỏ mắt nhìn Từ Ưng Bạch, cắn chặt răng. Cậu còn chưa cử hành lễ đăng cơ, nhưng đã là hoàng đế danh chính ngôn thuận, xưng hô cũng chuyển từ "điện hạ" thành "bệ hạ". "Đều xong cả rồi, tiếp theo nhờ cả vào ngài."

"Cảm tạ bệ hạ, vi thần nhất định sẽ tận lực."

Trong gian chính của Tuyên Chính Điện, các cung nữ và thái giám được lựa chọn kỹ lưỡng cùng các ám vệ đang bày trí căn phòng. Để răn đe những tàn dư phản quân cũng như ổn định lòng quân dân, tin tức Từ Ưng Bạch bệnh nặng được giữ kín, ngay cả Huyền Thanh Tử và Tạ Tĩnh Vi ở quận Định Tương cũng không biết. Những cung nữ và thái giám được chọn hoàn toàn không biết mình sắp phải phục vụ ai, thậm chí có người còn cho rằng mình sẽ phục vụ tân hoàng. Các loại dược liệu quý được đưa vào, ám vệ nhóm lò, chuẩn bị nấu nước tắm. Trần Tuế châm cứu cho Từ Ưng Bạch lần cuối trước khi phạt cốt tẩy tủy, phong bế một số huyệt lớn để bảo vệ tâm mạch của hắn.

Cùng lúc đó, tại cửa Chu Tước, binh lính tuần tra chợt bắt gặp một điểm đen nhỏ giữa đất trời trắng xóa. Tuyết trắng tung lên theo vó ngựa, có người đang cấp tốc phi ngựa đến. Trước cửa thành, tuấn mã đang phi nhanh bị kéo mạnh dây cương, hai chân trước nâng cao, phát ra tiếng hí vang. Lính tuần cực kỳ cẩn thận, lớn tiếng hỏi, "Người đến là ai?"

Người đến mặc trang phục xám xịt nhuốm máu, ném văn thư qua, khản giọng hô, "Đô úy quân Ích Châu Phó Lăng Nghi, yêu cầu vào thành!"


Lính tuần cẩn thận xem xét văn thư rồi giơ tay ra hiệu, cổng thành nặng nề từ từ mở ra, Phó Lăng Nghi thả cương phóng ngựa vào. Trường An vẫn còn tàn dư vết tích chiến tranh, Phó Lăng Nghi dừng lại ở Từ phủ, khi xuống ngựa còn suýt nữa ngã quỵ. Y quỳ trước cửa lều Lý Nghị nửa buổi tối, cuối cùng mới thuyết phục được đối phương đồng ý cho mình rời khỏi đại quân trở về Trường An trước. Y không ngủ không nghỉ cưỡi ngựa ba ngày ba đêm, không ăn uống gì, vết thương trên người rách toạc vì xóc nảy, máu tứa ra nhuộm đẫm quần áo bên ngoài.

Đôi môi tím tái vì lạnh khẽ run rẩy, Phó Lăng Nghi nhặt một nắm tuyết nhét vào miệng, giơ tay gõ cửa Từ phủ. Âm thanh nặng nề vang lên bên dưới bàn tay chi chít vết thương. Nửa khắc sau, cánh cửa cũ kỹ mở ra, Phó Lăng Nghi ngẩng đầu lên, Lý Khoái Tử và quản gia Lưu đứng ở cửa, vui mừng nhìn y, "Ngươi về rồi sao!" Lý Khoái Tử lo lắng nhìn phía sau y, "Chủ tử đâu? Ngài không quay về cùng ngươi sao?"

Đối phương vừa dứt lời, Phó Lăng Nghi run rẩy lùi lại, không về, Từ Ưng Bạch không về. Nỗi sợ hãi khủng khiếp chạy dọc sống lưng, cổ họng y như bị đao cắt, phát ra những âm thanh kỳ quái. Y lùi về sau như một bóng ma, sau đó điên cuồng lao về phía hoàng cung. Tuyết bay đầy đất, Phó Lăng Nghi siết chặt ngọc bội trong tay, chỉ mong sao mình có thể nhanh hơn một chút, nhanh hơn chút nữa!

Nhưng trời không chiều lòng người, vừa tới cổng hoàng cung, con ngựa đã hí vang rồi ngã xuống đất, chết vì kiệt sức. Phó Lăng Nghi ngã vật xuống đất, trán đập vào tảng đá bẩn thỉu, máu tươi trào ra. Y mở hồ mà điên cuồng chạy đến Tuyên Chính Điện. Phó Lăng Nghi không nhớ nổi mình đã ngã bao nhiêu lần, khi bò lên hàng ngàn bậc thang kia, máu trên mặt đã đông lại. Nhưng y phải tìm Từ Ưng Bạch, dù phải bò cũng phải bò đến bên cạnh hắn.

Cùng lúc đó, Từ Ưng Bạch được đưa đến thiên điện của Tuyên Chính Điện. Mạnh dẫn ám vệ tuần tra xung quanh để để phòng bất trắc. Khi cánh cửa đỏ sẫm vừa khép lại, bên ngoài gió tuyết nổi lên, Mạnh Phàm vô tình nhìn qua rồi sững người. Trên bậc thang dài phủ đầy tuyết trắng, có một bóng người đang lảo đảo bước lên, Mạnh Phàm suýt chút nữa đã cho rằng mình già cả mắt mờ, "Thủ lĩnh?!" Không phải còn bảy, tám ngày nữa quân Ích Châu mới về sao?


Mạnh Phàm vội chạy đến chỗ Phó Lăng Nghi, nhìn rõ bộ dạng hiện tại của y thì hít sâu một hơi, cậu chưa bao giờ thấy Phó Lăng Nghi thê thảm đến như vậy. Phó Lăng Nghi mơ hồ ngước lên nhìn Mạnh Phàm, cặp mắt đen thẫm phản chiếu tuyết trắng đầy trời, khản giọng hỏi, "Từ Ưng Bạch đâu?"

Mạnh Phàm như bị bóp chặt cổ họng, biểu cảm gượng gạo, nhất thời không biết trả lời ra sao. Phó Lăng Nghi chăm chăm nhìn cậu, ánh mắt âm u điên cuồng, như một con sói sắp phát điên, nhưng giọng điệu lại cực kỳ bình tĩnh, "Ta hỏi ngươi, Từ Ưng Bạch đâu rồi?"

Dưới ánh mắt ấy, Mạnh Phàm vô thức lùi lại theo bản năng, chật vật lên tiếng, "Thủ lĩnh, ngài nghe ta nói đã, chủ tử... Chủ tử vừa mới..." Phải nói thế nào đây, nói rằng Từ Ưng Bạch bệnh nặng quấn thân, sắp phải phạt cốt tẩy tủy, sống chết không rõ? Mạnh Phàm không nói nên lời.

Trong bầu không khí im lặng chết chóc, Phó Lăng Nghi bỗng hiểu ra điều gì đó. Y nhìn về phía nhóm ám vệ đang canh giữ Tuyên Chính Điện sau lưng Mạnh Phàm, cánh cửa màu son đóng chặt. Phó Lăng Nghi lập tức phát cuồng, lao về phía cánh cửa kia, để lại những dấu chân nhuốm máu. Màu sắc trang phục càng lúc càng đậm, Mạnh Phàm chợt nhận ra Phó Lăng Nghi đang bị thương, thậm chí còn không đi giày. Cậu bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi không thôi, hét lên với các ám vệ bên cạnh, "Thủ lĩnh! Giữ chặt lấy thủ lĩnh! Mau lên!"

Các ám vệ lập tức luống cuống tay chân tiến lên ngăn cản Phó Lăng Nghi. Nhưng không ngờ rằng ngay cả trong tình trạng này, sức mạnh của Phó Lăng Nghi vẫn không thể xem thường, năm sáu ám vệ cùng xông lên, dốc hết toàn lực mới tạm thời ấn được Phó Lăng Nghi mình đầy thương tích kia xuống tuyết.

Nền tuyết lạnh buốt, Phó Lăng Nghi rút ra được một bàn tay, bốn ngón tay khó nhọc bám vào bậc thang đầu tiên của căn phòng. Y cố gắng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe nhìn lên cánh cửa đóng chặt, cực kỳ không cam lòng, cặp mắt đen láy ngân ngấn nước. Chỉ thiếu chút nữa thôi... Nếu nhanh hơn một chút thì... Bên trong truyền ra những tiếng rên rỉ đau đớn mơ hồ. Phó Lăng Nghi run rẩy cả người, giãy giụa nhích lên một chút, sau đó y bỗng cảm thấy đau nhói ở lưng, tầm mắt tối sầm, cảnh tượng trước mắt ngày càng mờ mịt, trở thành những bóng xám mờ. Y gục đầu xuống, mất đi ý thức.

Mạnh Phàm cầm một cây kim, thở dài nhìn Phó Lăng Nghi nằm trên mặt đất rồi ngẩng đầu, lo lắng nhìn về phía thiên điện. Bên trong, Trần Tuế mồ hôi đầm đìa châm kim cho Từ Ưng Bạch, thuốc tắm nóng bỏng bốc hơi làm da dẻ hắn đỏ bừng, mỗi lần kim châm xuống hắn đều sẽ rên lên vì đau đớn, máu đen trào ra từ miệng. Dược đồng bên cạnh dùng khăn sạch lau máu trên khóe môi hắn, các cung nữ phải liên tục thay nước vì bị máu nhuộm đen.

Cơn đau đến từ phạt cốt tẩy tủy khiến Từ Ưng Bạch nửa tỉnh nửa mê, những cảnh tượng hỗn loạn không theo quy luật nào hiện lên trước mắt hắn, tựa như ảo giác của người sắp chết. Lưu Thính Huyền rút một cây kim chậm rãi đâm vào huyệt đạo cuối cùng, khi cây kim đi vào được hai ba phần, Lưu Thính Huyền hơi dùng sức đẩy kim vào một nửa.

"Ư-" Từ Ưng Bạch đau đến ngẩng đầu, lưng gồng cứng rồi lại nhanh chóng kiệt sức, mềm người trượt xuống. Bên tai dường như lại vang lên những tiếng khóc lóc thê lương, "Từ Ưng Bạch... Từ Ưng Bạch!!!"

Rồi một giọng nữ dịu dàng lại bất chợt vang lên, "Con sinh vào lúc trời sắp sáng, là đầu ngày mới đó, về sau mẹ gọi con là Ưng Bạch nhé?"
Bình Luận (0)
Comment