Một ngày mùa thu năm Chính Đức thứ mười ba, Từ Ưng Bạch chưa đầy năm tuổi nằm bò bên giường Từ mỹ nhân, cặp mắt hổ phách khẽ chớp, nắm tay nàng hỏi, "Mẹ sẽ khỏe lại chứ ạ?"
Cậu bé đội mũ của đạo sĩ nhỏ, giữa trán có một nốt ruồi son, tay cầm con bướm cỏ do Từ mỹ nhân vừa đan, đáng yêu như ngọc tuyết, nhưng vì bẩm sinh yếu ớt nên sắc mặt cậu hơi nhợt nhạt, cũng không khỏe mạnh như những đứa trẻ bình thường khác. Từ mỹ nhân ngồi tựa vào đầu giường, tuy gầy gò tái nhợt nhưng gương mặt lại cực kỳ xinh đẹp, nàng nghiêm túc nhìn vào mắt Từ Ưng Bạch, trong mắt là đau thương không thể vơi. Sinh mệnh của nàng đã gần đến hồi kết, giờ đây chỉ còn là hồi quang phản chiếu, chẳng mấy chốc sẽ mãi mãi không thể tỉnh lại nữa. Nhưng không thể nói vậy với Từ Ưng Bạch được, nàng xoa đầu cậu bé, nói dối, "Mẹ sẽ mau khỏe lại thôi."
Từ Ưng Bạch vui mừng thấy rõ, "Đợi mẹ khỏe lại rồi mẹ con mình ăn bánh ngọt nhé."
Từ mỹ nhân khẽ mỉm cười, lấy ra một một miếng ngọc buộc dây đỏ bên dưới gối, bề mặt ngọc là hai màu đỏ trắng đan xen. Nàng buộc ngọc bội lên hông Từ Ưng Bạch, nói, "Ở Gia Lăng có lễ tế thần, hồi còn nhỏ, thầy tế đã tặng nó cho mẹ, nói rằng có thể bảo vệ bình an." Giọng nàng càng lúc càng suy yếu, "Mẹ để nó lại cho con, hi vọng nó có thể bảo vệ con cả đời bình an vô lo."
Từ Ưng Bạch ngơ ngác nhìn Từ mỹ nhân, Từ mỹ nhân xoa đầu cậu, dịu dàng bảo, "Sau này Ưng Bạch phải nghe lời sư phụ đấy nhé, phải trở thành người tốt." Dứt lời, dường như cảm thấy buồn ngủ, nàng chậm rãi tựa đầu vào gối.
Từ Ưng Bạch chớp cặp mắt to tròn nhìn mẹ, hạ giọng, "Mẹ mệt rồi sao, để con hát ru cho mẹ ngủ nhé."
Từ mỹ nhân lẳng lặng nhìn Từ Ưng Bạch, gật đầu. Giọng hát non nớt của đứa trẻ vang lên làm hai mắt Từ mỹ nhân đỏ hoe, nàng hít mũi, giả vờ ngủ, nhưng thực chất lại đang lặng lẽ quan sát Từ Ưng Bạch. Đứa trẻ hát mệt, kê tay nằm gục xuống ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, Từ Ưng Bạch mơ hồ nghe thấy giọng mẹ, "Liêu Viễn, Ưng Bạch đành giao cho ngài và quan chủ vậy."
Không biết đã bao lâu, Từ Ưng Bạch tỉnh giấc, phát hiện mình không ở phòng mẹ mà là phòng sư phụ Huyền Thanh Tử. Cậu để chân trần xuống giường, mái tóc dài đen nhánh chưa hề cắt kể từ khi sinh ra đã chạm đến mắt cá chân. Đứa bé lo lắng nhìn quanh rồi chạy ra ngoài, trong lúc chạy còn bị vạt áo dài vướng chân ngã một cú, rồi lại loạng choạng chạy đến chỗ ở của Từ mỹ nhân. Đến nơi, Từ Ưng Bạch ló đầu vào nhìn, bên trong không một bóng người, chỉ có một dải lụa trắng treo trên xà nhà. Đứa bé ấm ức gọi, "Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?"
Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Từ Ưng Bạch quay đầu lại, đó là Huyền Thanh Tử. Người thanh niên đứng ngược sáng nhìn cậu, thở dài. Từ Ưng Bạch khẽ hỏi, "Sư phụ, mẹ con đi đâu rồi ạ?"
Huyền Thanh Tử cúi xuống bế đứa bé lên, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, "Mẹ con... Đi đến một nơi rất xa, đợi con lớn lên sẽ biết."
Đây là lần đầu tiên trong đời Từ Ưng Bạch trải qua cảm giác chia ly. Huyền Thanh Tử vốn muốn giấu cậu lâu hơn, nhưng Từ Ứng Bạch quá thông minh, chưa đầy hai ngày đã biết mẹ mình đã chết. Cậu ôm chặt bài vị của mẹ không buông tay, khóc đến nỗi thở không ra hơi. Huyền Thanh Tử và các sư huynh, sư tỷ trong đạo quan dỗ dành hai ba canh giờ mà không dỗ nổi, cuối cùng đứa bé cứ thế khóc đến ngất đi, khiến cho mọi người sợ hãi cực độ, vội vàng cõng xuống núi tìm thầy thuốc.
Từ Ưng Bạch đã ốm yếu từ lúc mới sinh, tại đạo quan hầu như cũng không có đứa trẻ nào nhỏ như vậy, vì thế mọi người đều cưng chiều, bảo vệ cực kỳ cẩn thận, sợ cậu bị bệnh. Tính cách mít ướt khó chiều cũng từ đó mà thành. Sau khi Từ mỹ nhân qua đời, vì sức khỏe không tốt lại thường xuyên ốm đau, suốt đêm không ngủ được, nhóc con Từ Ưng Bạch trở nên cực kỳ dễ khóc, hở tí là rớt nước mắt. Huyền Thanh Tử cũng bó tay, chỉ đành trông chừng suốt đêm, chỉ sợ cậu ngất đi rồi không tỉnh lại được nữa.
Có lần Từ Ưng Bạch phát hiện sư phụ không ngủ mà thức trông mình nên từ đó về sau, mỗi khi khóc vào ban đêm, nhóc không phát ra tiếng nữa, nếu đau sẽ cắn chăn hoặc ngón tay, lặng lẽ nức nở. Huyền Thanh Tử biết chuyện thì đau lòng muốn chết, vỗ lưng đứa bé an ủi, kết quả làm nó vỡ òa khó suốt một đêm, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Khó khăn lắm cũng đã trụ được đến ngày đông chí, Từ Ưng Bạch vừa tròn năm tuổi. Sức khỏe cậu nhóc cuối cùng đã tốt hơn một chút, Huyền Thanh Tử cõng cậu xuống núi mua quà sinh nhật. Đây là lần đầu tiên Từ Ưng Bạch xuống núi, cậu mặc quần áo thật dày, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng liền mũ trắng như tuyết, dựa vào tấm lưng rộng lớn của Huyền Thanh Tử, tò mò nhìn thị trấn muôn hình muôn vẻ.
Huyền Thanh Tử mua cho cậu một xâu kẹo hồ lô lớn, hai thầy trò ngồi xuống một sạp bán sủi cảo nhỏ. Đứa bé vừa sợ người lạ vừa sợ bị lạc mà núp bên chân Huyền Thanh Tử ăn kẹo, nắm chặt góc áo sư phụ không buông. Quán sủi cảo buôn bán không tốt, chủ quán mặt ủ mày ê đứng đếm tiền. Gia đình nọ có ba đứa con, anh cả tên Đại Hổ, thân hình cao lớn như nghé con, anh hai tên Nhị Hổ, gầy tong teo như cây sậy, em út tên Lục Thủy, cột hai bím tóc nhỏ hai bên. Ba đứa trẻ đều mặc áo bông cũ, nhìn xâu kẹo trên tay Từ Ưng Bạch không chớp mắt. Từ Ưng Bạch nhìn xâu kẹo trong tay rồi lại nhìn ánh mắt mong mỏi của ba anh em, đưa kẹo cho người em Lục Thủy, ngoan ngoãn nói, "Ta ăn không hết, cho mọi người ăn đó."