Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 110

Phía trên Nguyên Anh kỳ, chính là Xuất Khiếu kỳ.

 

Bắt đầu từ khi tu sĩ kết Kim Đan, mỗi lần đột phá cảnh giới đều sẽ sinh ra một vài dị tượng. Nguyên Anh kỳ tấn cấp lên Xuất Khiếu kỳ, đương nhiên cũng không ngoại lệ, vẫn sẽ xuất hiện dị tượng.

 

Vì vậy, giữa đêm khuya, mọi người đều cảm nhận được hỏa hệ linh lực nơi cực nam ào ào đổ dồn về pháp khí hình xe ngựa của Ma Tôn. Không lâu sau, bọn họ lại cảm giác được có người trong pháp khí kia, từ Nguyên Anh kỳ đột phá lên Xuất Khiếu kỳ.

 

Cùng lúc đó, trên pháp khí kia hiện lên hư ảnh một con phượng hoàng tắm lửa.

 

Trước đó, sau khi chưởng môn Thanh Vân Tông đến gặp Ma Tôn, các tu sĩ chính đạo đã từ miệng ông ấy biết được: Ma Tôn lấy được phượng hoàng huyết, dùng để cứu Cố Quân Thiên.

 

Chưởng môn Thanh Vân Tông không nói gì thêm, nhưng mọi người đều đã thổn thức không thôi, cảm thấy vận khí của Cố Quân Thiên quả thật quá tốt.

 

Đổi lại là người khác, sau khi tu vi Nguyên Anh bị hủy hoàn toàn, căn bản không có cơ hội khôi phục lại nữa.

 

Đó chính là phượng hoàng huyết kia mà! Cũng không biết Ma Tôn đã lấy được bằng cách nào.

 

Khi mọi người còn đang cảm thán chuyện đó, Cố Quân Thiên liền đột phá lên Xuất Khiếu kỳ.

 

Chưa đến trăm tuổi đã vào Xuất Khiếu kỳ, thật đúng là hậu sinh khả úy!

 

Mà này, chẳng phải là do có quan hệ với Ma Tôn hay sao?

 

Vậy tại sao bọn họ lại không được Ma Tôn để mắt tới?

 

Cố Quân Thiên hoàn toàn không biết bên ngoài có một đám người đang âm thầm ghen tỵ với mình.

 

Hiện tại hắn vẫn đang rất buồn bực.

 

Hắn vốn còn muốn thân cận với Chu Thanh Hạo thêm một chút, kết quả không cẩn thận lại thăng cấp mất rồi.

 

Từ lúc bắt đầu thăng cấp, hắn và Chu Thanh Hạo cái gì cũng không thể làm, thật đáng tiếc.

 

Cũng may sau khi thăng cấp xong thì có thể tiếp tục.

 

Vừa thăng lên Xuất Khiếu kỳ, Cố Quân Thiên liền đè Chu Thanh Hạo xuống.

 

Chu Thanh Hạo nhéo tay Cố Quân Thiên một cái, rồi vui vẻ ôm lấy hắn.

 

Trước kia hắn thật sự không ngờ, Cố Quân Thiên lại là kiểu người không biết tiết chế đến thế.

 

Nhưng cũng may là hắn không ghét điều đó.

 

Hắn rất thích được dính lấy Cố Quân Thiên.

 

Đồng thời, Cố Quân Thiên cũng có chút may mắn.

 

Sau khi tiến vào thân thể thật, hắn đã dùng hai giọt tâm đầu huyết để cải tạo thân thể này.

 

Hiện giờ thân thể hắn cường hãn đến mức không thua kém gì Long tộc.

 

Như vậy thì tốt, nếu không hắn sợ rằng sẽ không chịu nổi Chu Thanh Hạo.

 

Dù sao Chu Thanh Hạo cũng là long!

 

Bọn họ mời chưởng môn Thanh Vân Tông đến vào ngày hôm sau, nhưng với tình hình hiện tại thì chắc chắn là không thể được.

 

Cố Quân Thiên tranh thủ thời gian truyền tin cho chưởng môn Thanh Vân Tông, nói rằng mình cần củng cố tu vi. Sau đó suốt cả ngày hôm ấy, hắn và Chu Thanh Hạo đều không gặp ai.

 

Một lần củng cố tu vi này của Cố Quân Thiên kéo dài suốt ba ngày. Ba ngày sau, khi hắn lại xuất hiện trước mặt người khác, đã đạt tới Xuất Khiếu hậu kỳ.

 

Hắn làm được như vậy, một phần là nhờ hai giọt huyết phượng hoàng, phần còn lại là nhờ song tu cùng Chu Thanh Hạo.

 

Không, chuyện đó còn chẳng tính là song tu, phải gọi là thải bổ mới đúng.

 

Hiện tại thực lực của Chu Thanh Hạo quá mức mạnh mẽ, nếu không tiết chế, qua vài chục năm nữa, hắn sẽ giống như phượng hoàng, trở thành tồn tại mà thế giới này không chịu nổi.

 

Để cho Chu Thanh Hạo có thể tiếp tục ở lại Tu chân giới chơi thêm một đoạn thời gian, Cố Quân Thiên chỉ có thể cố gắng thải bổ, mà còn rất cực khổ.

 

Người ngoài lại không thấy Cố Quân Thiên cực khổ chút nào, ngược lại còn thi nhau ghen tỵ với hắn.

 

Trước đó hắn chỉ là một cao thủ Nguyên Anh kỳ, mới mấy ngày mà đã thành Xuất Khiếu hậu kỳ!

 

Ai mà không muốn như vậy?

 

Nhưng bọn họ chỉ có thể mơ tưởng thôi.

 

Sau khi xuất hiện trước mặt người khác, Cố Quân Thiên tuyên bố hắn muốn tổ chức đạo lữ đại điển cùng Ma Tôn. Mọi người lúc này mới biết, thì ra hắn đã ký kết đạo lữ khế ước với Ma Tôn.

 

Thật đúng là muốn chen chân vào cũng chẳng chen nổi.

 

Cố Quân Thiên và Chu Thanh Hạo định tổ chức đạo lữ đại điển tại Thanh Vân Tông.

 

Thanh Vân Tông trước giờ rất quan tâm tới nguyên chủ, nên Cố Quân Thiên cũng rất coi trọng nơi này. Còn đối với Chu Thanh Hạo, ở Tu chân giới vẫn dễ chịu hơn ở Ma Uyên.

 

Ma cung đã bị phá hủy, báu vật của Ma cung và phượng hoàng giờ đều ở bên hắn... Hiện giờ hắn chẳng còn chút hứng thú nào quay về Ma Uyên, chỉ muốn ăn chơi du ngoạn ở Tu chân giới.

 

Dù giữa chính đạo và ma tu vốn có thù oán, nhưng Chu Thanh Hạo cũng chẳng thân thiết gì với mấy Ma Vương kia... Hôm đó, hắn liền đuổi cả bốn Ma Vương và đám ma tu khác đi, chỉ giữ lại hai người là béo ma tu và gầy ma tu theo mình.

 

Dù sao với thực lực hiện tại của hắn, cũng chẳng cần người Ma Uyên bảo vệ.

 

Hơn nữa, dù có đuổi hết bọn kia đi, bên cạnh hắn vẫn còn sáu con rồng kéo xe ngựa, thêm hơn trăm con long vệ hộ tống.

 

Từ lúc Chu Thanh Hạo ký kết linh hồn khế ước với long hậu và bốn trưởng lão, để hai con rồng lớn kia kéo xe cho mình, Long Đảo liền ngoan ngoãn nghe lời.

 

Bình thường rồng ở Long Đảo thấy Chu Thanh Hạo là ngũ trảo kim long đều rất vui vẻ đi theo.

 

Dù vài trưởng lão và hậu bối có chút bất mãn, nhưng Chu Thanh Hạo nắm giữ tính mạng người thân của họ, nên họ cũng không dám làm gì.

 

Đến cuối cùng, rồng của Long Đảo, trừ Ngao Kim ra, tất cả đều tùy ý để Chu Thanh Hạo sai phái.

 

Về phần Ngao Kim... Từ sau khi Chu Thanh Hạo bước ra từ miệng núi lửa, biến thân thành ngũ trảo kim long trước mặt mọi người, Ngao Kim liền bỏ chạy, chẳng ai biết hắn đi đâu.

 

Chu Thanh Hạo cũng không định tìm hắn.

 

Trước đây có lúc hắn rất hận Ngao Kim, từng muốn giết hắn, nhưng sau khi biết Cố Quân Thiên từng đi theo Ngao Kim chỉ là xem như lương thực dự trữ, hắn cũng chẳng để tâm nữa.

 

Dù việc hắn bị ném tới Ma Uyên, suýt bị Ma Vương lấy nội đan, có phần trách nhiệm của Ngao Kim, nhưng chỉ cần Ngao Kim không chủ động gây sự, hắn cũng chẳng buồn để ý.

 

Thời gian đó, hắn thà để Cố Quân Thiên thải bổ mình còn hơn.

 

Chu Thanh Hạo trước theo Cố Quân Thiên tới Thanh Vân Tông tổ chức đạo lữ đại điển, sau đó cưỡi xe ngựa kéo bởi sáu con rồng, tiếp tục rong ruổi du ngoạn khắp nơi.

 

Khi hắn du lịch, luôn có tu sĩ chính đạo đi theo.

 

Lúc đầu những người này là để phòng bị, nhưng về sau thì mục đích đều trở nên hào nhoáng.

 

Mấy kẻ tu vi thấp thì đi theo để mở mang tầm mắt, hoặc muốn cùng bọn họ khám phá mỹ thực, cảnh đẹp Tu chân giới.

 

Còn những người tu vi cao thì lại muốn tìm cơ hội trao đổi chuyện tu luyện với Ma Tôn.

 

Ai cũng biết, gặp Ma Tôn rồi, chỉ cần khen hắn với Cố Quân Thiên là trời sinh một đôi, nói vài câu dễ nghe, Ma Tôn sẽ vui vẻ mà trò chuyện.

 

Lúc nói chuyện, tiện thể hỏi chút vấn đề, Ma Tôn cũng sẽ trả lời.

 

Có trận pháp đại sư không giải được một trận pháp, Ma Tôn chỉ liếc qua đã hiểu.

 

Có luyện đan sư vì một vị dược liệu tuyệt chủng mà không thể luyện ra đan dược, Ma Tôn nghiên cứu một chút, liền đưa ra cách thay thế.

 

Nếu Ma Tôn cao hứng, thậm chí còn tự tay luyện đan tặng cho mấy tu sĩ tu vi thấp đi theo hắn!

 

Nói tóm lại, theo chân Ma Tôn thì lợi ích vô vàn.

 

Vì vậy, người đi theo Ma Tôn luôn rất đông, trong Tu chân giới cũng lưu truyền vô số truyền thuyết về hắn.

 

Cùng lúc đó, Cố Quân Thiên cũng trở thành đối tượng khiến toàn Tu chân giới ngưỡng mộ.

 

Từ sau khi trở thành đạo lữ của Ma Tôn, tu vi hắn tăng vọt không ngừng, ăn mặc chi phí vượt xa cả những tu sĩ Độ Kiếp kỳ.

 

Ai mà chẳng mơ đến cuộc sống như thế?

 

Hôm đó, tại một tửu lầu trong Tu chân giới, có người đang bàn tán về Cố Quân Thiên:
"Các người nghe chưa? Cố Quân Thiên vừa đột phá Độ Kiếp kỳ đấy!"

 

"Hắn mới hơn một trăm tuổi, vậy mà đã trở thành cao thủ Độ Kiếp kỳ, thật đúng là xưa nay chưa từng có!"

 

"Quá khiến người ta hâm mộ rồi!"

 

"Không chỉ là hâm mộ nữa, mà là ghen tị đấy! Ma Tôn sao không để ý đến ta chứ?"

 

"Lúc đầu còn có người nói hắn bị Ma Tôn ép buộc, nhưng hiện tại nhìn xem, nào có giống bị ép buộc chứ? Mấy năm nay, Cố Quân Thiên muốn làm gì là làm, Ma Tôn đều nghe hắn cả."

 

"Hâm mộ cũng vô dụng, chúng ta không có bản lĩnh như hắn. Người ta không chỉ diện mạo tuấn tú, còn là đại sư luyện đan và đại sư luyện khí, người thường sao mà so được?"

 

...

 

Mấy năm nay, Cố Quân Thiên vẫn luyện chế một số đan dược và pháp khí cho người Thanh Vân Tông sử dụng.

 

Những thứ ấy, toàn là hàng thượng phẩm!

 

Hắn vốn dĩ đã là thiên tài tuyệt thế, dù không có Ma Tôn cũng có thể tự mình thành danh.

 

Đang nói chuyện, tiên sinh kể chuyện ở tửu lâu mở miệng: "Chư vị, hôm nay ta sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện tình yêu giữa Ma Tôn và Cố tiên tôn..."

 

Câu chuyện tình yêu giữa Ma Tôn và Cố Quân Thiên, trong Tu Chân giới có vô số phiên bản lưu truyền.

 

Ai cũng biết phần lớn đều là bịa đặt, nhưng vẫn thích nghe.

 

Mọi người đều chăm chú lắng nghe, chỉ có một góc nơi đó, Ngao Kim chẳng muốn nghe chút nào.

 

Mấy năm nay, Ngao Kim thực sự sống rất khổ sở.

 

Hắn sợ Chu Thanh Hạo giết mình, nên đã bỏ chạy từ sớm, suốt thời gian qua lưu lạc khắp nơi.

 

Tính cách hắn vốn không tốt, dễ đắc tội người khác, lúc đầu đã chịu không biết bao nhiêu khổ cực, về sau mới học được cách sống khiêm tốn, cuộc sống mới khá lên một chút.

 

Nói đi cũng phải nói lại, hắn còn nên cảm ơn Chu Thanh Hạo, nhiều lần suýt chết, chỉ vì đối phương phát hiện hắn là long tộc, sợ bị Ma Tôn truy cứu, nên mới không giết hắn.

 

Tuy giữ được mạng, nhưng bị thương thì khó tránh. Giờ đây, trên người hắn không biết đã mang bao nhiêu vết thương.

 

Ngao Kim càng lúc càng căm hận Long Vương bọn họ.

 

Là đám long kia quá xem trọng hắn, không dạy dỗ như một đứa trẻ bình thường, mà coi hắn như ngũ trảo kim long tương lai để cung phụng, chiều chuộng hắn mọi đòi hỏi vô lý, mới khiến hắn thành ra cái tính cách tồi tệ này, mới đắc tội Chu Thanh Hạo.

 

Tất cả đều do Long Vương bọn họ!

 

Còn cả Cố Quân Thiên kia cũng chẳng phải thứ gì tốt lành, lúc trước còn nói thích hắn, vậy mà lập tức thay lòng đổi dạ.

 

Ngao Kim đang tức giận, lại thấy kẻ thù của mình xuất hiện.

 

Sắc mặt hắn biến đổi, vội vã bỏ trốn.

 

Hắn biết, những ngày tháng sau này của mình, e là sẽ mãi như vậy.

 

Mà kiểu sống này, thật ra so với Chu Thanh Hạo những năm đầu ở Ma Uyên còn tốt hơn nhiều, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy khổ sở.

 

Dù sao thì, bị bắt kéo xe cho đám Long Vương, có khi còn khổ hơn hắn nhiều.

 

Cố Quân Thiên vẫn luôn cho rằng, nhờ có hắn song tu bổ trợ, thực lực của Chu Thanh Hạo đạt đến giới hạn cao nhất của thế giới này sẽ mất thêm ít nhiều thời gian.

 

Nhưng thực tế lại không chậm bao nhiêu.

 

Vào năm thứ 100 kể từ khi hắn xuyên đến thế giới này, thế giới này đã không chịu nổi sự cường đại của Chu Thanh Hạo nữa.

 

Chu Thanh Hạo hoặc là sẽ ngủ say, hoặc là phi thăng.

 

Hắn và Chu Thanh Hạo đã chọn con đường thứ hai.

 

Hôm nay, hai người bọn họ lại một lần nữa đến nơi cực nam.

 

Tại ngọn núi lửa đã từng ghé qua ấy, miệng núi lửa giờ nhiều thêm một đống hài cốt, rõ ràng là có người tham lam huyết mạch phượng hoàng, muốn phá trận, nhưng lại vì nhiều nguyên nhân mà chết tại nơi này.

 

Cố Quân Thiên và Chu Thanh Hạo không quan tâm đến chuyện đó, họ quen thuộc mở ra trận pháp, tìm được bản thể phượng hoàng, sau đó Cố Quân Thiên tiến vào thân thể phượng hoàng, dùng toàn bộ tu vi thân thể phân thân kia cộng thêm một phần tu vi của bản thân, tái tạo nên thang trời, cùng Chu Thanh Hạo phi thăng.

 

Ngày hôm ấy, trên bầu trời đại lục này xuất hiện dị tượng long phượng bay lên, mọi sinh linh nơi đây đều trông thấy cảnh long phượng cùng nhau phi thăng.

 

Ban đầu, ai nấy đều sửng sốt.

 

Chẳng phải kim long và Cố Quân Thiên là một đôi sao? Sao giờ lại cùng phượng hoàng bên nhau?

 

Nhưng ngay sau đó, họ liền thấy phượng hoàng hóa thành hình người, người đó chẳng phải chính là Cố Quân Thiên sao?

 

Thảo nào năm đó Ma Tôn có thể dễ dàng lấy được huyết mạch phượng hoàng, thì ra Cố Quân Thiên vốn là phượng hoàng?

 

Khoan đã, bọn họ vẫn luôn nghĩ Cố Quân Thiên là tiểu kiều thê của Ma Tôn, giờ nhìn tình hình này, có khi nào là ngược lại?

 

Dù sao đi nữa, long phượng trình tường, trên đại lục này, người ta lại có thể phi thăng.

 

Còn những truyền thuyết liên quan đến Cố Quân Thiên và Chu Thanh Hạo lại càng lúc càng nhiều.

 

Đáng tiếc thay, tuy Long tộc có được một ngũ trảo kim long, nhưng lại chẳng nhận được bao nhiêu lợi ích, trong tộc có vài kẻ, cả đời đều đang hối hận khôn nguôi.

Bình Luận (0)
Comment