Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 111

Năm 1024 lịch Tinh Tế, tháng 3, tại thủ đô tinh của Liên minh Nhân loại.

 

Từ khi nhân loại bước vào thời đại sống trong tinh không, đã trôi qua hơn một ngàn năm.

 

Rời xa quê hương Trái Đất, nhân loại đã sinh sôi và phát triển trên các hành tinh mới suốt cả thiên niên kỷ.

 

Chu Thanh Hạo rời giường, nhận quần áo do quản gia trí năng đưa tới, mở miệng nói:
“Phát bản tin sáng sớm đi.”

 

Trong phòng lập tức vang lên giọng phát thanh tin tức buổi sáng.

 

"Hôm qua, tại hành tinh tài nguyên H12 đã xảy ra sự cố sập mỏ, Cục điều tra của Liên minh đã vào cuộc điều tra..."

 

"Được biết, sứ đoàn Lemont sẽ tới Liên minh vào vài tháng tới..."

 

"Nhà khoa học nổi tiếng của nước ta, ông Reilman, được xác chẩn mắc phải chứng suy thoái gen. Chính phủ đã quyết định, sang năm sẽ trích 10% ngân sách tài chính để đầu tư vào trung tâm nghiên cứu chứng suy thoái gen..."

 

...

 

Nghe đến năm chữ "chứng suy thoái gen", động tác của Chu Thanh Hạo hơi khựng lại một chút.

 

Chứng suy thoái gen là một loại bệnh nan y.

 

Một ngàn năm trước, khi nhân loại rời khỏi Mẫu tinh để bắt đầu cuộc sống trên các hành tinh mới, đã có rất nhiều người vì không thích ứng được với môi trường mới mà xuất hiện hiện tượng gen bị tổn hại.

 

Thời gian tự quay, trọng lực, thành phần không khí, phóng xạ, cường độ ánh sáng mặt trời… của mỗi hành tinh đều khác biệt nhau.

 

Chuyển sang sống ở một hành tinh khác, chẳng khác nào thả một con cá nước ngọt vào biển cả — chắc chắn không thể thích nghi được.

 

Cho dù nhân loại thời điểm ban đầu cố gắng mô phỏng môi trường Trái Đất, sống trong các khu vực được bao phủ bởi lớp chắn bảo vệ, vẫn không ngừng có người mắc bệnh rồi qua đời.

 

Cuối cùng, loài người chỉ còn cách dựa vào kỹ thuật chỉnh sửa gen để cải tạo cơ thể con người, giúp tất cả mọi người thích nghi với cuộc sống trên hành tinh ngoài Trái Đất.

 

Nhưng điều đó cũng không thể khiến nhân loại hoàn toàn thoát khỏi chứng suy thoái gen.

 

Hiện giờ đã một ngàn năm trôi qua, con người sớm đã không còn cần sống trong các mái vòm bảo vệ, thế nhưng chứng suy thoái gen vẫn như cũ là cơn ác mộng của toàn nhân loại.

 

Rất nhiều người vốn dĩ khỏe mạnh, không hiểu sao lại bất ngờ mắc phải chứng bệnh này. Mà một khi mắc bệnh, các chức năng cơ thể của họ sẽ bắt đầu suy yếu, sau đó không thể tránh khỏi cái chết.

 

Người mắc chứng suy thoái gen, từ lúc phát bệnh đến khi tử vong, thường chỉ sống được vài tháng. Tuy trên thị trường hiện có rất nhiều loại thuốc và liệu pháp điều trị cho căn bệnh này, nhưng…

 

Chỉ uống thuốc thì có thể kéo dài tuổi thọ khoảng một năm. Nếu đến bệnh viện tiếp nhận điều trị toàn diện, có thể kéo dài thêm vài năm.

 

Nhưng từ trước tới nay, chưa từng có tiền lệ ai chữa khỏi được chứng suy thoái gen.

 

Chu Thanh Hạo nhìn vào gương soi chính mình.

 

Năm nay anh ba mươi sáu tuổi, không còn quá trẻ, nhưng cũng chưa phải là già.

 

Anh còn vô cùng giàu có, nằm trong top một trăm người có tài sản lớn nhất Liên minh.

 

Theo lý mà nói, anh hoàn toàn có thể sống thêm vài thập niên vui vẻ sung sướng.

 

Thế nhưng chỉ mấy ngày trước, anh được chẩn đoán mắc chứng suy thoái gen.

 

Anh không muốn đến bệnh viện điều trị.

 

Nằm trong khoang trị liệu, trên người cắm đầy ống dẫn các loại, anh không muốn như thế.

 

Anh chọn uống thuốc để kéo dài thời gian phát bệnh.

 

Theo tiên lượng của bác sĩ, anh còn khoảng một năm rưỡi nữa để sống. Trong thời gian ấy, cơ thể anh sẽ dần dần suy kiệt, cuối cùng đi đến cái chết.

 

Thời gian của anh không còn nhiều, quãng thời gian còn lại này, anh muốn sống theo ý mình.

 

Chu Thanh Hạo chậm rãi đánh răng rửa mặt, sau đó bất đắc dĩ phát hiện, anh chẳng hề biết rốt cuộc mình thật sự muốn điều gì.

 

Anh là con được sinh ra khi cha mẹ đã lớn tuổi, lúc anh mười bốn tuổi, cha anh mắc chứng suy thoái gen.

 

Vì muốn được nhìn thấy anh lớn lên, cha anh đã bỏ ra khoản tiền khổng lồ mời rất nhiều bác sĩ, nằm trong khoang trị liệu, dùng mọi phương pháp kéo dài thời gian phát bệnh. Cuối cùng, sau khi phát bệnh, ông vẫn sống được sáu năm.

 

Trong sáu năm đó, anh ra sức học tập đủ loại kiến thức. Cuối cùng, khi hai mươi tuổi, anh tiếp quản sản nghiệp từ tay cha mình.

 

Anh có thiên phú kinh doanh rất cao, suốt mười mấy năm sau đó, đưa công ty Chu thị ngày càng phát triển.

 

Nhưng trong thời gian đó, mẹ anh cũng mắc chứng suy thoái gen mà qua đời.

 

Bây giờ đến lượt anh cũng mắc bệnh.

 

Gen của gia đình anh thực sự quá bất ổn.

 

Tính ổn định gen là một thuật ngữ mới xuất hiện sau khi có quá nhiều người mắc chứng suy thoái gen.

 

Người có chỉ số ổn định gen cao thì khó mắc bệnh, còn người có chỉ số thấp thì khả năng mắc bệnh lại tăng vọt.

 

Tính ổn định gen còn có một mức độ di truyền nhất định.

 

Bởi vậy, hiện giờ rất nhiều người khi chọn bạn đời đều chọn người có tính ổn định gen cao.

 

Sau khi sửa soạn xong, Chu Thanh Hạo ra khỏi phòng, thấy quản gia mang đến bữa sáng phong phú.

 

Anh không có khẩu vị, chỉ đơn giản ăn chút ít, rồi lên xe.

 

Nếu là trước kia, anh sẽ đến công ty luôn, nhưng hôm nay, anh muốn đi loanh quanh một chút.

 

Xe là xe tự động hoàn toàn, Chu Thanh Hạo chỉ nói một câu "tùy tiện đi", lập tức xe tự động lập tuyến đường có phong cảnh đẹp mắt, chọn một hành trình thấp để bay ra ngoài.

 

Chu Thanh Hạo dựa vào cửa sổ xe, lặng lẽ nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.

 

Mấy năm qua anh bận rộn quá, đến mức chưa từng thực sự thưởng thức cảnh sắc của Thủ đô tinh.

 

Anh đã bỏ lỡ quá nhiều.

 

Xe chậm rãi chạy về phía trước, đột nhiên Chu Thanh Hạo nhìn thấy trên ghế dài trong công viên có một người trẻ tuổi với đôi mắt đỏ hoe đang ngồi.

 

Bên chân cậu là một đống vỏ chai rượu.

 

Chu Thanh Hạo có thói quen dậy sớm, bây giờ kỳ thực còn chưa đến 8 giờ sáng.

 

Nhìn bộ dạng của người thanh niên kia, có lẽ cả đêm cậu không ngủ, vẫn ngồi trong công viên uống rượu.

 

Cậu ấy gặp chuyện buồn sao?

 

Tất cả sự chú ý của Chu Thanh Hạo đều bị người thanh niên kia thu hút.

 

Xe vẫn chạy về phía trước, rất nhanh anh đã không còn nhìn thấy người ấy nữa. Nhận ra điều đó, Chu Thanh Hạo lập tức ra lệnh cho xe quay lại theo đường cũ.

 

Chẳng mấy chốc, người trẻ tuổi kia lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh.

 

Đó là một người rất tuấn tú, có khí chất nam tính rõ ràng.

 

Trên khuôn mặt cậu có nét bơ phờ, mang chút u sầu, trên người mặc bộ quần áo nhìn là biết rất rẻ tiền, rượu dưới chân cũng là loại bia rẻ nhất trên thị trường.

 

Tình trạng tài chính của cậu có lẽ rất tệ, lại gặp chuyện khó khăn, nên mới ngồi uống rượu rẻ cả đêm trong công viên như vậy.

 

Chu Thanh Hạo cảm thấy trái tim mình đập càng lúc càng nhanh.

 

Trong đầu anh dần dần nảy sinh những suy nghĩ điên rồ.

 

Suốt ba mươi mấy năm sống trên đời, trước đây anh chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, cũng không từng muốn ở bên cạnh bất kỳ ai.

 

Thế nhưng khi nhìn thấy người thanh niên ấy, anh đột nhiên muốn ở bên cạnh cậu.

 

Nếu là trước kia, dù có ý nghĩ đó, anh cũng sẽ từ từ tiếp xúc, rồi tìm hiểu đối phương. Nhưng giờ đây, anh sắp chết.

 

Chu Thanh Hạo điều khiển xe dừng lại trước mặt người thanh niên kia, nhìn thẳng vào cậu:
“Ta trả cho cậu một trăm vạn một tháng, cậu có đồng ý ở bên ta không?”

 

Cố Quân Thiên vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một chiếc xe bay kiểu mới nhất. Chiếc xe này có tính năng an toàn cực cao, sử dụng nhiều loại vật liệu quý hiếm, giá mỗi chiếc lên tới hơn một trăm triệu.

 

Rất nhiều người mỗi tháng chỉ kiếm được vài nghìn, còn chiếc xe này… đối với người thường mà nói là thứ ngoài tầm với.

 

Mà ngay lúc này, trên cửa sổ xe xuất hiện một gương mặt tuấn tú — một người đàn ông trưởng thành tràn ngập mị lực — đang dùng giá một trăm vạn mỗi tháng để bao nuôi cậu.

 

Cố Quân Thiên vốn đã nghĩ kỹ sẽ từ chối, nhưng không hiểu sao, giờ khắc này, cậu không thể thốt nên lời từ chối.

 

Cố Quân Thiên xuyên tới thế giới này chưa bao lâu.

 

Vừa mới xuyên tới, cậu đã phát hiện mình say khướt nằm trên ghế dài công viên, đồng thời còn có được ký ức của nguyên chủ.

 

Nguyên chủ là một thanh niên vừa tốt nghiệp đại học.

 

Cậu sinh ra trong một gia đình đơn thân, từ nhỏ đã không có cha.

 

Mẹ cậu không học đại học, cũng không có kỹ năng gì đặc biệt, làm công việc chăm sóc những người già neo đơn trong khu dân cư. Vì có sự trợ giúp của robot trí năng, công việc cũng không vất vả, nhưng lương rất thấp, mỗi tháng chỉ được 6000.

 

Mẫu thân của nguyên chủ một lòng muốn con trai vào đại học, vẫn luôn tích cóp học phí cho nguyên chủ, đến sinh hoạt thường ngày cũng rất tiết kiệm. Khi nguyên chủ còn nhỏ, thường xuyên ăn cơm mà mẫu thân mang về từ chỗ làm, quần áo cũng là đồ cũ người khác bỏ đi được mẹ sửa lại cho mặc.

 

Cũng may, nguyên chủ rất thông minh, cuối cùng thuận lợi thi đỗ đại học.

 

Số tiền mẹ nguyên chủ chắt bóp tích góp, cũng đủ để nguyên chủ sống thoải mái suốt những năm đại học. Thế nhưng sau khi vào trường, nguyên chủ lại thích một người tên là Ninh Gia Nặc – một cô nhi.

 

Ninh Gia Nặc là một nam sinh có gương mặt ngây thơ như trẻ con. Cha mẹ hắn lần lượt qua đời vì bệnh di truyền, mười mấy tuổi đã trở thành trẻ mồ côi. Học phí đại học là phải vay, sinh hoạt phí thì nhờ vào trợ cấp hộ nghèo của nhà trường.

 

Trường học sẽ phát cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn một nghìn năm trăm tệ mỗi tháng để sinh hoạt.

 

Nhưng ngay cả phần ăn đơn giản và rẻ nhất ở trường cũng mất mười lăm tệ một bữa. Một nghìn năm trăm tệ chỉ vừa đủ để học sinh đó ăn uống cầm chừng. Nếu muốn chi thêm khoản nào khác, thì rất khó khăn.

 

Vì muốn tiết kiệm, Ninh Gia Nặc thường chia một phần ăn làm hai bữa.

 

Nguyên chủ thấy xót xa, nên chủ động mua cơm cho Ninh Gia Nặc, cũng chăm sóc hắn trong mọi mặt sinh hoạt.

 

Mỗi tháng mẹ nguyên chủ gửi cho cậu bốn nghìn tệ sinh hoạt phí, trong đó có hai nghìn là nguyên chủ tiêu hết cho Ninh Gia Nặc.

 

Hai người cứ thế tự nhiên mà thành đôi, bắt đầu yêu nhau.

 

Mối tình này kéo dài ba năm. Nguyên chủ đã lên kế hoạch tốt đẹp, muốn sau khi tốt nghiệp thì kết hôn với Ninh Gia Nặc, thậm chí còn kể với mẹ về chuyện mình đã có bạn trai. Nào ngờ sau khi tốt nghiệp liền bị chia tay.

 

Ninh Gia Nặc tìm được một bạn trai giàu có hơn, sau đó không chút do dự mà đá nguyên chủ.

 

Nguyên chủ vô cùng đau khổ, dùng số tiền còn lại trong người để mua rượu, tới công viên uống rượu giải sầu.

 

Đây là ký ức của nguyên chủ, mà Cố Quân Thiên cũng nhìn thấy tương lai của nguyên chủ.

 

Nguyên chủ say một trận tơi bời, lúc tỉnh lại thì đã hơn tám giờ. Đang định đi làm, thì một chiếc siêu xe dừng ngay trước mặt.

 

Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi hạ cửa kính xe, hỏi nguyên chủ có muốn đi theo anh ta hay không, anh ta sẵn sàng trả giá cao: một trăm vạn mỗi tháng.

 

Từ nhỏ nguyên chủ đã sống nghèo túng, trong lòng có chút ghen ghét người giàu.

 

Nếu là trước kia, cậu đã sớm mắng cho người đàn ông này một trận, bảo hắn cút đi!

 

Nhưng bây giờ, nguyên chủ không chỉ vừa mới thất tình, mà còn nhận ra người đàn ông trước mặt là ai.

 

Người này chính là Chu Thanh Hạo – mà bạn trai mới của Ninh Gia Nặc, chính là cháu trai của Chu Thanh Hạo!

 

Nguyên chủ trong lúc bốc đồng liền đồng ý, nói rằng mình nguyện ý đi theo Chu Thanh Hạo.

 

Cậu cứ như vậy trở thành tình nhân của Chu Thanh Hạo.

 

Nhưng Chu Thanh Hạo lại chẳng làm gì với nguyên chủ cả, chỉ là dẫn cậu đi leo núi, đi bơi, đi ăn cơm, đi xem phim thực tế ảo.

 

Thế nhưng nguyên chủ lại ngày càng bất mãn với Chu Thanh Hạo.

 

Chu Thanh Hạo tùy tiện ăn một bữa cơm cũng tiêu tốn đến cả vạn tệ – đó là cuộc sống xa hoa mà nguyên chủ trước đây chưa từng dám tưởng tượng, điều đó tự nhiên khiến cậu ghen ghét.

 

Trong lòng nguyên chủ, Chu Thanh Hạo chính là một tên b**n th** giàu có thích trêu đùa người nghèo!

 

Nguyên chủ hận Chu Thanh Hạo thấu xương. Đúng lúc này, có tin tức lan truyền rằng Chu Thanh Hạo vì chữa bệnh di truyền mà tự lập một phòng thí nghiệm bí mật để tiến hành thí nghiệm trên người sống.

 

Khoảng thời gian đó, Chu Thanh Hạo ngày nào cũng ở cạnh nguyên chủ, căn bản không có thời gian để làm mấy chuyện đó. Nhưng nguyên chủ nghĩ rằng người giàu đều chẳng ra gì, nên liền tin luôn tin đồn trên mạng.

 

Hơn nữa, Ninh Gia Nặc lại một lần nữa quay về bên cạnh nguyên chủ, nói rằng người hắn yêu thật sự là cậu…

 

Khi truyền thông tới hỏi nguyên chủ về tình hình của Chu Thanh Hạo, nguyên chủ đã nói rất nhiều điều sai sự thật, còn nói mình bị Chu Thanh Hạo cưỡng ép.

Bình Luận (0)
Comment